Trò chơi tinh nghịch này chúng ta đã có từ những ngày đầu,
khi Trịnh kim Tiến ngồi nhà, giơ cao biểu ngữ tôi yêu nước,
khi Bùi Hằng quần áo chỉnh tề, đứng trước cổng nhà nói lớn tôi yêu Hoàng Sa,
tôi yêu Trường Sa mà công an của Đảng ta lật đật bịt họ lại
Chúng ta không chơi trò "tôi bị công an bắt" với công an.
Chúng ta chơi trò mới: biểu tình ngồi nhà.
Nếu chưa muốn lộ mặt, chúng ta không cần lộ mặt.
Nếu chưa muốn lộ tên, chúng ta không cần đề tên.
Chúng ta chỉ chơi khi lòng chúng ta đã muốn.
Đây là trò chơi mà chúng ta làm chủ.
Hỏi: biểu tình yêu nước mà ngồi tịt trong nhà thì có phải là hèn không?
Đáp: không hèn 1 chút nào.
Nói lớn lên ý kiến của mình chống đối 1 cường quyền, không bao giờ là hèn nhát.
Chúng ta chỉ hèn khi nhìn điều xấu, mà lặng thinh, khoanh tay đứng ngó.
Chúng ta chỉ hèn khi chúng ta đứng nhìn bọn ba Tầu ức hiếp ngư dân.
Chúng ta chỉ hèn khi chúng ta khoanh tay đứng ngó cưỡng chế Văn Giang.
Chúng ta chỉ hèn khi lặng thinh
để Trọng Lú nhét cái giẻ hôi hám "Xã hội chủ nghĩa là nguyện vọng toàn
dân" vào miệng mà không dám khạc ra.
Và khoanh tay để mặc cho các Quan nhà nước tự do hành nghề tham nhũng.
Hỏi: nhưng biểu tình ngồi nhà liệu có gây được ảnh hưởng như khi ta rầm rộ xuống đường?
Đáp: chúng ta đã xuống đường, nhưng chúng ta chưa... rầm rộ!
Rầm rộ là khi chúng ta xuống đường với chừng 10.000 người, với 50 chục ngàn người.
với 500.000 hay nhiều hơn thế.
Rầm rộ là khi chúng ta xuống đường,
nhà nước chỉ có lựa chọn duy nhất là phải tuân theo ý nguyện của chúng ta.
Hỏi: nhưng ngồi nhà biểu tình thì ai mà biết?
Đáp: sao lại không ai biết ?
Tôi biết, bạn biết. Nhà cầm quyền Việt Nam biết. Dân Việt Nam biết.
Dân châu Mỹ biết, Dân châu Âu biết. Dân châu Úc biết. Cả internet đều biết.
Đừng quên chúng ta nay là công dân xứ @.
Công dân xứ @ có những quyền mà công dân ở xứ Việt Nam ta có mơ cũng không có được.
Chúng ta, công dân xứ @, có thể đi bất kỳ đâu mà không cần xin xuất cảnh:
xứ @ không biên giới.
Chúng ta nay có thể nói lên ý kiến của mình mà không cần qua phường đăng ký,
không phải "xin phép" bất kỳ ai: xứ @ tôn trọng tự do ngôn luận.
Trong xứ @ chúng ta có cả quyền ngồi nhà tham dự biểu tình,
Hãy bắt đầu ngay hôm nay.
Ngồi nhà, viết biểu ngữ, chụp hình rồi email cho Dân Làm Báo,
tờ báo của dân xứ a còng.
Khi Dân Làm Báo đăng tải và cập hàng ngàn hình ảnh những người tham dự mới,
khi số người tham dự gia tăng,
cũng đồng nghĩa chúng ta đã làm 1 điều mà chính quyền cộng sản độc tài
sợ nhất: chúng ta đã nói lớn lên tiếng nói của người Dân.
Nói lớn Ý nguyện của người Dân.
Tiếng nói, vũ khí của người Dân mà chính quyền cộng sản đã cố công giải giới,
tước đoạt, tịch thu, cưỡng chế ngay từ ngày họ cướp được quyền.
Tiếng nói, vũ khí lợi hại nhất của Dân
mà các chính quyền cộng sản không có chiêu đối phó.
Hành trình đến Tự do của dân ta chỉ mới khởi đầu.
Đây là bước 1.
No comments:
Post a Comment