Friday, May 24, 2013

Việt Nam hiện đang có đầy đủ các thành tố của một cuộc SUY SỤP KINH TẾ

"Tiểu thương lao đao vì sức mua thoi thóp":
http://vnmoney.nld.com.vn/2013052402...-thoi-thop.htm




Định nghĩa suy sụp kinh tế:
http://en.wikipedia.org/wiki/Depression_(economics)

"In economics, a depression is a sustained, long-term downturn in economic activity in one or more economies. It is a more severe downturn than a recession, which is seen by some economists as part of the modern business cycle.

Considered by some economists to be a rare and extreme form of recession, a depression is characterized by its length; by abnormally large increases in unemployment; falls in the availability of credit, often due to some kind of banking or financial crisis; shrinking output as buyers dry up and suppliers cut back on production and investment; large number of bankruptcies including sovereign debt defaults; significantly reduced amounts of trade and commerce, especially international; as well as highly volatile relative currency value fluctuations, most often due to devaluations. Price deflation, financial crises and bank failures are also common elements of a depression that are not normally a part of a recession...."

Thursday, May 23, 2013

Tôn giáo Hồ Chí Minh

Hiện nay, việc thờ cúng Hồ Chí Minh đã trở nên tràn lan ở các cơ quan nhà nước. Trước đây, hiện tượng này chỉ xảy ra ở các dân tộc miền núi hẻo lánh, dân trí thấp. Nhiều người cho rằng, đạo Hồ Chí Minh đang manh nha hình thành trong xã hội! Tôi không cho nói như thế là đúng. Thực chất là có một thứ tôn giáo Hồ Chí Minh đã và đang hình thành chứ chả có đạo Hồ Chí Minh nào cả. Bởi vì “đạo” là một triết thuyết do một người khởi xướng, được nhiều người tin theo, dùng triết thuyết đó để dẩn đường trong cuộc sống của mình. Lâu ngày, nhiều người chỉ suy tôn uy danh của người làm ra triết thuyết mà ít biết hoặc không biết gì về triết thuyết đó. Lúc này, tôn giáo hình thành. Bởi vậy, nếu các lãnh tụ tôn giáo biết dùng môi trường tôn giáo để truyền đạo thì đạo mới phát triển bền vững. Nếu các lãnh tụ tôn giáo chỉ tuyên truyền đức tin mà không truyền đạo thì tôn giáo sẽ lâm vào thời mạt pháp.

Hồ Chí Minh không có tư tưởng nào cả, Hồ Chí Minh không đề ra triết thuyết nào cả nên không thể có đạo Hồ Chí Minh. Những người chung quanh ông ta và cả chính ông ta cố tạo dựng hình ảnh thánh thiện, thiên tài của ông ta để lôi kéo đức tin của những người dân cả tin, nhất là các dân tộc vùng sâu vùng xa, ít tiếp cận thông tin với thế giới hiện đại bên ngoài thời chống Pháp, chống Mỹ. Một hiệu ứng đáng tiếc là không ít người có học thức, ở chốn đô thị vẫn mê muội tôn sùng Hồ Chí Minh như một vị thánh! Vì thế một thứ tôn giáo Hồ Chí Minh đã ra đời mà giáo hội của nó là Đảng Cộng Sản Việt Nam. 
Vì Hồ Chí Minh không có tư tưởng nào cả, không đề ra triết thuyết nào cả, cho nên, đến nay dù có phát động phong trào “học tập và làm theo tư tưởng và đạo đức Hồ Chí Minh” nhưng đảng cộng sản không thể liệt kê ra được tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh là những gì? Vẫn theo bài cũ là đưa ra những việc làm tốt lẻ tẻ hoặc những câu nói hay của ông Hồ, mà những thứ đó đã có sẵn trong lịch sử dân tộc ta hàng mấy trăm năm trước khi ông Hồ ra đời. Hơn thế nữa, người ta lại cố tình che giấu hoặc chạy tội cho ông Hồ trong những việc làm tội lỗi gây đau thương cho hàng triệu người. Ví dụ như "ông Hồ phản đối việc xử bắn bà Nguyễn thị Năm trong cải cách ruộng đất,..; ông Hồ tiếc rẻ và ca ngợi Phạm Quỳnh là người yêu nước khi nghe Phạm Quỳnh bị Việt Minh giết! Ông Hồ không biết những người trong nhóm Nhân Văn và sau đó là những người ủng hộ phái xét lại ở Liên Xô (trong đó có cả Vũ Đình Huỳnh nguyên là trợ lý thân tín của ông) bị trù dập và tù đày. Ông Hồ khi nghe tin cộng sản thảm sát dân thường ở Huế trong cuộc tấn công vào dịp Tết Mậu Thân đã đập bàn khóc thảm thiết và từ đó lâm trọng bệnh cho đến lúc qua đời!..."
Hôm kia đọc Bản góp ý sửa đổi Hiến Pháp của ông Đặng Văn Việt; trước hết, tôi hoan nghênh sự tỉnh ngộ của ông. Dù hơi muộn màng nhưng ông đã nhận ra cái độc hại của chủ nghĩa Mác- Lênin, đó là điều đáng trân trọng. Điều tôi không thể hiểu nổi là ông đã quá tôn sùng lãnh tụ, ở đây là Hồ Chí Minh. Không thoát ra được thói sùng tín ấy thì ông cũng lâm vào bi kịch duy tâm, duy ý chí; cái mà vì nó các đồng chí của ông đã đưa cả dân tộc này “xuống hố cả nút”. Cũng vì cái thói sùng tín ấy mà ông Nguyễn Văn Linh đã bỏ lở cơ hội đưa dân tộc đến bờ hạnh phúc tự do, dân chủ. Vì nó mà con người tâm huyết như ông Linh cam tâm dâng cả vận mệnh dân tộc cho kẻ thù truyền kiếp (do chính tiền bối của ông ta là ông Lê Duẩn xác định). Tôi đánh giá cao cái tâm huyết của ông Việt cũng như ông Linh. Nhưng muốn giúp nước, chỉ tâm huyết không chưa đủ, cần có trí tuệ nữa cơ. Vì thiếu trí tuệ mà những người nắm giữ vận mệnh dân tộc từ khi cải tổ kinh tế đã để cho những kẻ cơ hội (có trí tuệ cao hơn) đưa đất nước trở về thời kỳ tư bản man rợ, đạo đức xã hội suy đồi còn tệ hơn cái thời kỳ “đồ đểu” như nhà văn Bùi Minh Quốc từng gọi. 
Bộ Chính trị làm việc theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số. Một nhóm người trong Bộ Chính trị chỉ cần sắp xếp để khi nào bỏ phiếu mình cũng nắm được đa số, là nắm được mọi quyền hành. 

Vì vậy Bác Hồ đã bị vô hiệu hóa. Bác không muốn làm Cải cách ruộng đất theo lối Trung Quốc, Bác không muốn xử bắn bà Nguyễn Thị Năm (một phụ nữ có công với Cách mạng) nhưng đa số trong Bộ Chính trị không đồng ý, Bác Hồ phải xếp ý kiến của mình sang một bên. 
Trên đây là ý kiến của ông Đặng Văn Việt ghi trong Bản góp ý sửa đổi Hiến Pháp
Ngày xưa, Trần Cung bỏ chức huyện lệnh để theo Tào Tháo mưu đồ nghiệp lớn. Khi Tào Tháo giết nhầm Lã Bá Xa rồi sau đó cố tình giết cả nhà Lã Bá Xa để bịt đầu mối. Trần Cung trách Tào Tháo lạm sát thì Tào Tháo bảo rằng “thà mình phụ người còn hơn để người phụ mình”. Trần Cung liền bỏ Tào Tháo mà đi. Đằng này, Hồ Chí Minh sau khi để thuộc hạ bắn bà Nguyễn Thị Năm xong là mở đầu một chiến dịch giết nhầm hơn bỏ sót hơn một trăm ngàn người trong cải cách ruộng đất (Võ Nguyên Giáp đã nhận lỗi trước quốc dân năm 1956). Sao ông Hồ không bỏ cái Bộ chính trị khốn nạn ấy mà đi như Phạm Duy và rất nhiều người khác (trong đó có cả Nguyễn Văn Thiệu) đã bỏ kháng chiến mà về khì thấy Việt Minh quá tàn ác? Hồ Chí Minh còn ngồi đấy làm gì? 
Có hai cách lý giải: Cách thứ nhất là ông Hồ không khí phách bằng một tên huyện lệnh như Trần Cung. Cách thứ hai là ông Hồ gian hùng hơn cả Tào Tháo. Dù cách nào đúng trong thực tế đi nữa thì ông Hồ cũng không đáng để ông Việt tôn sùng: “Hãy trả các cụ (Mac, Lenin) về với các cụ bà, với châu Âu. Còn ta, ta về với Bác Hồ, về với ao ta, dù trong dù đục, ao nhà vẫn hơn...” 
Hay là: “Lời dạy của Bác đơn sơ, giản dị, nhưng đầy tính chân lý, tôi đã ghi lòng tạc dạ. Nên suốt 75 năm đi theo Cách mạng, tôi đã không bị phạm vào sai lầm gì lớn.” 
Thực ra ông Việt không thể nhận ra là: ông không thể là một học trò giỏi của Hồ Chí Minh được. Nếu ông có cơ duyên gần gũi được ông Hồ thì chắc chắn ông cũng bị bỏ tù như Vũ Đình Huỳnh hay tướng Đặng Kim Giang mà thôi! Ông là tướng tài, lại có biết chút văn chương, nhưng đến cái tuổi ngoài chín mươi rồi, ông vẫn không nhận ra cái sai lầm to lớn nhất của đời mình là đã đi theo đoàn quân giải phóng nhầm như nhà văn Dương Thu Hương đã nhận ra ngay khi đặt chân vào Sài gòn năm 1975. Ông không đủ dũng khí để công nhận mình đã sai khi gia nhập Đảng cộng sản. Ông quá ngất ngây với danh hiệu “con hùm xám đường 4” đánh thắng hàng trăm trận mà không hề biết rằng ông góp sức giành lấy dân tộc từ tay kẻ cắp (thực dân Pháp) để dâng cho bầy sói hung bạo cộng sản. Để rồi bây giờ con diều hâu Trung quốc giương vuốt chực xé xác dân ta, ông mới nhận ra bầy sói, khi chúng hèn nhát muốn dâng nộp dân tộc xác xơ này cho diều hâu. Nhưng ông vẫn không nhận ra sai lầm to lớn thời trai trẻ của mình. 
Đó là bởi ông đã đi theo tôn giáo Hồ Chí Minh! 
Tín đồ Hồ Chí Minh ngày nay có nhiều loại, một phần là những công thần lớn tuổi như ông Việt. Họ sẵn sàng công nhận Mác sai, Lênin sai, Stalin sai, Mao Trạch Đông sai, đảng cộng sản Việt Nam trước đây có nhiều điều sai về nhận thức cũng như hành động, một bộ phận không nhỏ lãnh đạo đảng cộng sản bây giờ sai nhưng Bác Hồ thì không bao giờ sai. Rất nhiều người khẳng định họ đi theo cách mạng là đi theo Bác Hồ chứ không đi theo cộng sản, trong lúc cái đảng họ gia nhập là đảng cộng sản. Cái họ không thể vượt qua là họ không dám phủ nhận công lao kháng chiến thời trai trẻ của họ, không dám thừa nhận là họ đã sai lầm khi tạo điều kiện giành chính quyền về tay một bọn còn tàn ác hơn cả thực dân Pháp và đế quốc Mỹ (là hai đối tượng họ chiến đấu để chống lại). Họ cũng không đủ dũng khí để chiến đấu chống lại cái ác, cái xấu đến hơi thở cuối cùng như ông Nguyễn Hộ... Họ không đủ sáng suốt để chấp nhận sớm trở về với nhân dân như hai anh em ông Huỳnh Nhật Tân, Huỳnh Ngọc Hải khi nhận ra cái mình giành được không phải là cái mình cần tìm. Bởi vậy, họ bám vào cái phao Hồ Chí Minh. Họ cho mọi cái chi phối Hồ Chí Minh và bọn họ trong suốt thời trai trẻ tham gia chiến đấu là xấu nên ngày nay xã hội mới ra cớ sự như thế này. Hồ Chí Minh bị lừa, họ theo bác nên cũng bị lừa theo. Điều họ không dám nghỉ tới là họ bị chính Hồ Chí Minh lừa. Bởi vì cái suy nghĩ của họ ngày nay ngược hẳn với suy nghĩ của Hồ Chí Minh ngày trước. 
Chính Nguyễn Ái Quốc đã nói trong bài giảng cho cán bộ hồi năm 1926: "... Đệ Tam Quốc tế là một ĐCS thế giới. Các đảng các nước như là chi bộ, đều phải nghe theo kế hoạch và quy tắc chung. Việc gì chưa có mệnh lệnh và kế hoạch của Đệ Tam Quốc tế thì các đảng không được làm" (xem: Hồ Chí Minh. T.1) 
Tại đại hội 2 của đảng (1951) ở chiến khu Việt Bắc, khi trình bày với đại hội việc đổi tên đảng Cộng sản thành đảng Lao động, Hồ Chí Minh trình bày: "Các cô, các chú nên biết rằng việc đổi tên đảng ta, Bác đã xin ý kiến các đồng chí Stalin và Mao Trạch Đông rồi, các đồng chí đã đồng ý. Các cô, các chú nên biết rằng: ai đó thì có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được". 
Thấu hiểu những điều này thì chắc ông Việt khi viết: “Bác Hồ, với chủ trương thực hiện đường lối hòa hợp dân tộc, đoàn kết các giai cấp, cả trong và ngoài nước, theo đường lối ấy đã đưa đất nước đi đến thành công, thành công, đại thành công.” Hoặc: “Việt Nam ta thời Bác Hồ đã thực hiện chế độ đa đảng.” trong tâm khảm ông đã hiểu đó là sự lừa mị hàng chục triệu dân Việt (trong đó có chính ông) ở một giai đoạn nhất định chứ không phải là cái kết cục mà Hồ Chí Minh muốn hướng tới. 
Loại tín đồ thứ hai của tôn giáo Hồ Chí Minh là những đảng viên đương chức, đang có chức, có quyền thế trong xã hội. Đối với họ Hồ Chí Minh chỉ là bức màn thưa che giấu những đổ nát do chủ nghĩa cộng sản gây ra. Họ sẵn sàng xuyên tạc sửa đổi cả những lời nói của ông Hồ nhằm phục vụ cho lợi ích của họ. Loại người này ông Việt trình bày khá kỷ trong Bản góp ý sửa đổi Hiến Pháp  Họ âm mưu chiếm đoạt quân đội về với họ, chỉ trung thành với họ để đàn áp nhân dân. Trong lúc đó ông Việt cho biết: “Bác Hồ trong chuyến đến thăm Trường Võ bị Trần Quốc Tuấn ở Sơn Tây (1946) đã tặng cho học sinh võ bị khóa 1 lá cờ có ghi dòng chữ “Trung với nước, hiếu với dân”. Lá cờ của Bác còn nằm ở nhà bảo tàng Trường Sĩ quan Lục quân hiện nay.” 
Chắc ông Việt không để ý là: loại tín đồ này, ở cơ quan thì thờ ông Hồ để trấn áp nhân dân; còn ở nhà thì thường họ thờ Phật, đi lể chùa, đền thường xuyên; thỉnh thoảng còn phóng sanh, bố thí để cầu Phật Thánh tha thứ những tội lỗi của họ, phù hộ cho họ tai qua nạn khỏi, phát lộc phát tài trên mồ hôi, xương máu của nhân dân. 
Loại tín đồ thứ ba là loại tín đồ giả vờ, loại nay đông đảo nhất. Đó là những đảng viên lớp dưới, họ phải theo vì sợ phạm thượng. Sợ bị cấp trên chụp mũ. Loại này đông đảo nhất chỉ biết nói theo, lạy theo lãnh đạo cho yên thân. Trong cơ quan, bàn thờ Hồ Chí Minh có cả bình hương, lọ hoa, mâm quả; thủ trưởng vái lạy, đố nhân viên nào dám chống. Im lặng và làm theo là thượng sách. 
Tôn giáo Hồ Chí Minh là một tôn giáo vô đạo, nó chỉ bị lợi dụng nhất thời, điều này càng gây tổn hại thanh danh cho chủ nghĩa Mác – Lênin. Chính những kẻ đồng hội đồng thuyền trong tôn giáo này sẽ đánh sụp thần tượng Hồ Chí Minh một cách nhanh chóng chứ chẳng có thế lực thù địch nào làm việc ấy cả.

"No more"... cái đảng đi chết đi!

Nguyễn Ngọc Diễm Phượng vừa báo tin cho tôi biết Chi bộ ĐCSVN nơi cô sinh hoạt đảng đã bỏ phiếu thống nhất xóa tên cô ra khỏi danh sách đảng viên lý do vi phạm điều lệ Đảng. Xin chúc mừng em đã trở thành một người Việt Nam Tự Do (trong nhà tù CS)!

Cô có nói với tôi một điều "giờ thì em mới hiểu câu nói của ông Nguyễn Văn Thiệu đó là: đừng nghe những gì Cộng Sản nói mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm".
Lý do: lúc đơn đề nghị ra khỏi ĐCSVN được lan truyền lên mạng thì bọn Huyện Ủy một mặt bắn tin đe dọa cho công ăn đến bắt (kiểu như Nguyên Kha chống Đảng), một mặt dỗ dành đề xuất viết một bản tường trình có ý xoa dịu, cũng như viết lại đơn cho mềm dịu hơn, ngoài ra cử người xuống gia đình ngọt nhạt. Vì muốn sớm thoát khỏi Ma Đảng đỡ lằng nhằng nên Phượng cũng xuống nước chấp thuận cho đỡ lu bu. Ngoài ra cũng ko muốn trả lời Đài nước ngoài ở thời điểm đó vì họ chơi chiến thuật vừa rắn vừa mềm.
Nhưng giờ họ thống nhất quyết định xóa tên vì vi phạm điều lệ Đảng, cụ thể là post ĐƠN ĐỀ NGHỊ RA KHỎI ĐẢNG lên Internet.
Qua sự việc, tôi mong rằng các anh chị em nếu ra khỏi Đảng thì cứ post hẳn ĐƠN BỐ CÁO VĨNH BIỆT ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM, chẳng cần phải đi họp cũng chả cần họ họp bàn quyền định gì nữa. Đỡ bị phân tâm, đỡ mang tiếng này nọ. Nhẹ hơn thì viết đơn ra khỏi ĐCSVN cho đàng hoàng, vào thì xin xỏ thì ra cũng nên đoàng văn hoàng chút nếu không dám post lên mạng thì thôi.
Ra sớm đi còn hội quân và hỗ trợ cho các hoạt động dân chủ, còn nếu nó sắp sụp rồi mới vỗ ngực xưng tên rằng anh hay chị đã ra khỏi Đảng từ lâu lắm rồi thì xin lỗi nhá: một là lý do miếng cơm manh áo, 2 là cơ hội chứ chả có vì cải cách xã hội, đấu tranh cho đại cuộc gì sất. Ra thì công khai loan báo cho tôi nhờ cái.
RA ĐẢNG LÀ ĐỂ CHỐNG ĐẢNG NHÁ! hãy học tập anh hùng trẻ tuổi Nguyên Kha dõng dạc trước tòa án nhá!

Wednesday, May 22, 2013

Ðổi luật chơi trong đảng


Các nhà quan sát thời sự đều đồng ý rằng Nguyễn Phú Trọng đã bị Nguyễn Tấn Dũng đánh bại thảm thương trong kỳ hội nghị Trung Ương Ðảng Cộng sản vừa qua, họ gọi là “Trung Ương Bẩy,” viết là TW7. Nhưng đằng sau “hiện tượng” đó, có những vấn đề sâu xa hơn, cho thấy trên sân banh chính trị đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay luật chơi đang thay đổi; ngay các cầu thủ cũng không biết họ đang theo “luật chơi” nào.
Nguyễn Tấn Dũng biết sử dụng một thứ luật chơi mới cho nên làm bàn liên tiếp, còn Nguyễn Phú Trọng thì vẫn quen đá theo lối cũ cho nên luôn luôn bị việt vị. Hiện tượng này không phải mới bắt đầu thấy trong TW7 mà đã diễn ra từ năm ngoái. Trong trận đá Hội nghị TW6, Nguyễn Phú Trọng và Trương Tấn Sang đồng loạt tấn công với khí thế rất phấn khởi, mà sau cùng Nguyễn Tấn Dũng vẫn không bị lung lay.

Ðối với quý vị không quen theo dõi thời sự, cần phải giải thích thêm vài lời. Hiện nay đảng Cộng sản đang cai trị nước Việt Nam. Có 175 người được gọi là Ban Chấp hành Trung ương Ðảng nắm quyền chọn người vào các chức vụ trong đảng và trong chính phủ. Họ bầu ra một nhóm 14 người gọi là Bộ Chính Trị, trong hội nghị TW7 đầu Tháng Năm 2013 mới bầu thêm hai người nữa thành 16. Ông Nguyễn Phú Trọng là tổng bí thư, một chức vụ xưa nay vẫn được coi là đứng đầu đảng. Nhưng hai ứng viên ông đề nghị vào Bộ Chính Trị, Nguyễn Bá Thanh và Vương Ðình Huệ đều bị rớt; hai người mới được vô, Nguyễn Thiện Nhân và Nguyễn Thị Kim Ngân đều thuộc phe Nguyễn Tấn Dũng. Thấy rõ bên nào thắng, bên nào thua.

Ông Nguyễn Phú Trọng đã chuẩn bị cho các ứng viên của mình trong nhiều bước. Thứ nhất là tái lập hai ban chuyên môn của Trung Ương Ðảng đã bị xóa bỏ từ năm 2007, là Ban Kinh Tế và Ban Nội Chính. Sau đó, cử hai người “phe ta” đứng đầu các ban này, tin tưởng rằng đến kỳ họp TW7 hai người đó sẽ được bầu vào Bộ Chính Trị; vì các trưởng ban khác đều được ngồi trong đó cả. Chuẩn bị kỹ như thế mà lại thua, cho nên thất bại của ông Nguyễn Phú Trọng kỳ này càng đau đớn hơn.

Trong lịch sử các đảng Cộng sản, thường thì người làm tổng bí thư nắm toàn quyền cài đặt người vào Bộ Chính Trị, trong ngôn ngữ của họ gọi là “cơ cấu.” Nhà báo Huy Ðức mới kể chuyện hồi Ðỗ Mười là tổng bí thư, ông lần lượt gọi hai người thuộc Bộ Chính Trị tới, nói với mỗi ông rằng: “Kỳ này tôi nghỉ, anh thấy sao?” Ông thứ nhất thật thà hỏi: “Thế ai sẽ thay anh?” Ông thứ hai thì đập tay xuống bàn kêu lên: “Trời ơi, đất nước đang như thế này làm sao anh nghỉ được?” Kết quả, ông thứ nhất bị mất chức, không được Ðỗ Mười cơ cấu cho nữa, còn ông thứ nhì giữ nguyên được ghế ủy viên Bộ Chính Trị.

Thời Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, cho tới Ðỗ Mười chức tổng bí thư trong đảng Cộng sản tương đương với ngôi hoàng đế trong thời quân chủ chuyên chế. Không đoán được ý tổng bí thư là mất chức, có khi còn mất mạng. Ngày nay luật chơi đã thay đổi.

Cái gì đã làm thay đổi luật chơi?

Tiền!

Nói một cách văn hoa, cái làm thay đổi luật chơi trong đảng Cộng sản là “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa.” Trong khẩu hiệu này, phần thứ nhất “kinh tế thị trường” sinh ra tiền. Cho dân được phép làm ăn tự do hơn, nhờ thế đô la từ nước ngoài đổ vào nhiều hơn, trước mắt thấy nhiều cơ hội làm tiền hơn. Phần thứ hai “Xã hội Chủ nghĩa” tức là vẫn nắm chặt quyền hành tập trung vào trong tay đảng. Nắm quyền thì khai thác được lòng sợ hãi, dùng đồng tiền thì kích thích lòng tham.

Ngày xưa, thứ năng lượng chính yếu đẩy cho cả guồng máy đảng vận hành là lòng sợ hãi, giống như dùng than đá hay xăng; còn lòng tham đóng vai phụ trợ, giống như dầu nhớt giúp máy chạy êm hơn. Ngày xưa, trên bảo dưới phải nghe, vì chức tổng bí thư nắm được đảng thì nắm quyền điều động cả bộ máy cưỡng chế; ra lệnh cho quân đội, công an, và các tổ chức mật vụ. Ngày nay, các khẩu hiệu và chiêu bài đó phai nhạt dần dần, thần thánh đã hết thiêng. Lòng sợ hãi không còn là năng lượng chính yếu nữa, lòng tham lên ngôi thay thế.

Sau khi Chủ nghĩa Xã hội lại có thêm Kinh tế Thị trường thì hai yếu tố quyền và tiền quyện lại với nhau, thúc đẩy lẫn nhau, tạo thành một cơ chế vận hành mới điều động cả guồng máy đảng. Quyền chức không, chưa đủ. Người ta cần thứ quyền nào tạo ra được đồng tiền. Hậu quả là, đối với tất cả xã hội bên ngoài thì kẻ nào nắm quyền sẽ có cơ hội kiếm được nhiều tiền. Còn ở bên trong đảng thì chức vụ nào có khả năng chia chác cơ hội kiếm tiền cho người khác thì sẽ được bên dưới kính sợ; đến khi bỏ phiếu, sẽ được người ta theo lời “hướng dẫn.”

Trong lịch sử đảng Cộng sản Việt Nam, Ðại hội thứ chín, năm 2001 bắt đầu gia đoạn đồng tiền lên ngôi. Ðại hội này chọn một nhân vật lu mờ, không khả năng mà cũng không có cá tính; Nông Ðức Mạnh được bầu lại làm tổng bí thư Ban Chấp Hành Trung Ương Ðảng. Chọn một người như vậy cho lên làm “hoàng đế” cho thấy khuynh hướng giảm bớt sức nặng và vai trò của quyền. Nhưng đại hội đó cũng “xác định đường lối kinh tế là đưa nước ta trở thành nước công nghiệp, đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa; ưu tiên phát triển lực lượng sản xuất, vân vân.” Nói đến “phát triển lực lượng sản xuất” tức là mục tiêu kiếm tiền đã được đề cao.

Nông Ðức Mạnh ngồi yên trên cái ghế tổng bí thư suốt 10 năm là giai đoạn “quá độ,” quyền đang giảm giá, tiền dần dần lên ngôi. Kể từ đại hội lần thứ 11 của đảng Cộng sản thì vai trò của đồng tiền nổi bật lên.

Người thấy được sự thay đổi sớm nhất là ông Nguyễn Tấn Dũng. Có lẽ nhờ kinh nghiệm làm ăn với nhiều thứ nghề nghiệp và chức vụ khi còn sống ở miền Nam, Nguyễn Tấn Dũng đã dần dần nhận ra thứ quy luật mới đang thành hình trong cuộc chơi giành quyền hành trong đảng. Nguyễn Tấn Dũng đã nằm trong guồng máy công an, lại từng nắm quyền điều khiển cả Ngân Hàng Trung Ương, cho nên hiểu được cuộc vận hành của cả đồng tiền lẫn bạo lực.

Từ khi làm thủ tướng năm 2006, ông ta đã vận dụng các quy luật mới để củng cố địa vị. Nguyễn Tấn Dũng tập trung quyền điều động các xí nghiệp quốc doanh vào phủ thủ tướng, thay vì chia quyền cho các “bộ chủ quản” theo lối cũ. Từ đó, người đóng vai thủ tướng tạo cơ hội kiếm tiền cho tay chân của mình; phân phát cơ hội kiếm tiền để mua lòng trung thành của đồng đảng. Các ủy viên Trung Ương Ðảng được chia chỗ trong Hội Ðồng Quản Trị của các doanh nghiệp nhà nước. Các chương trình kinh tế đều nhằm tạo cơ hội kiếm tiền cho những thủ túc chứng tỏ lòng trung thành. Khi người dân Việt Nam nhận thấy cả guồng máy cai trị là một mạng lưới tham nhũng chằng chịt liên kết với nhau, người cầm đầu mạng lưới đó là ông thủ tướng.

Nguyễn Phú Trọng không nhìn ra là trên sân banh luật chơi đã thay đổi. Cho nên ra sân hai lần đều thất bại. Năm ngoái, tính lật Nguyễn Tấn Dũng mà không lật được. Năm nay, hai đàn em đều không vào được Bộ Chính Trị. Người Hà Nội vẫn nói Lú như Trọng, nhưng chắc không ai ngờ ông ta lú đến như vậy. Khi đọc diễn văn kết thúc hội nghị Trung Ương 7, ông Nguyễn Phú Trọng phải giới thiệu Bộ Chính Trị có thêm hai ủy viên mới, mà không thèm nhắc đến tên người nào cả. Thái độ đó chỉ cho mọi người thấy là ông quá “cay cú.” Mà cay cú như vậy thì ông sẽ phải tìm cách phản công. Phương pháp phản công duy nhất là thay đổi lại luật chơi. Còn nhiều thứ luật chơi khác có thể thay đổi tình thế. Người Việt mình vẫn nói “Nó lú nhưng chú nó khôn. Nếu ông Nguyễn Phú Trọng không nghĩ ra kế nào thì “các chú” của ông chắc chắn khôn hơn thế nào cũng nghĩ ra!

Global Witness responds to HAGL’s claims over inaccuracy of Rubber Barons report

20th May 2013
 
Global Witness understands that Hoang Anh Gia Lai (HAGL) CEO Doan Nguyen Duc held a press conference during which the company contested evidence in Global Witness’ report ‘Rubber Barons’. This report highlights how the company’s rubber plantations in Cambodia and Laos are violating laws and contributing to environmental and human rights abuses.
Global Witness stands by all of its assertions and evidence. The organisation has documented systemic legal violations by HAGL’s rubber plantations in both Cambodia and Laos during 2012. The extensive evidence presented in ‘Rubber Barons’ exposes how HAGL has acquired vast amounts of land, almost five times the maximum legal size limit in Cambodia, and how the company has openly ignored legal environmental and social safeguards, devastating local livelihoods and intact forests in the process.
“Instead of addressing the evidence in the report and improving the situation for the hundreds of affected peoples on the ground, HAGL seems more concerned with protecting its public image. What is the company going to do to bring a stop to the destruction it is responsible for?” said Megan MacInnes, Head of the Land campaign at Global Witness.
Global Witness met with HAGL representatives on August 22 2012 in Pleiku, Vietnam, to present this evidence and recommend steps the company should take to remedy these problems. Mr. Duc now denies that this meeting ever took place, which is untrue. The meeting was followed by several email exchanges over a number of weeks, during which the company stated it was not willing to implement these recommendations. In March 2013 Global Witness wrote to HAGL asking for an update on what action the company had taken since August 2012, but the company declined to answer.
Global Witness is in dialogue with Mr. Duc and his colleagues about meeting again in Pleiku in June 2013. Whilst Global Witness welcomes the invitation from the company to visit their rubber plantations, we have already visited these projects a number of times during 2012. At this stage, we therefore believe it would be more productive to sit down with the company directly to discuss the findings of our research and what action can be taken to address the problems.
Contact: Megan MacInnes mmacinnes@globalwitness.org +44 (0) 20 7492 5845/+44 (0) 7540 891 837
Oliver Courtney ocourtney@globalwitness.org +44 (0) 207 492 5853/+44 (0) 7912 517 147
Notes to editors:

Tuesday, May 21, 2013

CA bắt giam Blogger Mẹ Nấm vì phân phát bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền

Lúc 17 giờ chiều nay, 21/5/2013, blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đã bị CA Nha Trang bắt giam trái phép, sau khi cô cùng bạn bè tham gia phân phát cho người dân bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền cùng những quả bóng bay mang nội dung 'Quyền Con người của Chúng Ta phải được tôn trọng'.

Cùng bị bắt giữ chung với Mẹ Nấm là blogger Binh Nhì - Nguyễn Tiến Nam. Cả hai bị áp giải về trụ sở CA phường Lộc Thọ, sau đó bị tách riêng để giam giữ và thẩm vấn.


Được biết, trong chiều nay, hai blogger Mẹ Nấm và Nguyễn Tiến Nam đã phát tận tay cho người dân hàng trăm bản Tuyên ngôn Quốc Tế Nhân quyền, cùng những quả bóng bay màu xanh.

Trong lúc bắt người và tra khảo, phía CA cáo buộc Mẹ Nấm đã phạm tội 'phân phát tài liệu phản động'. Bằng chứng được cơ quan CA gọi là 'tài liệu phản động' thực ra chính là Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân Quyền.
Theo tin mới nhận được, lúc 20 giờ tối nay, Blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh sau khi bị tách riêng thẩm vấn đã tiếp tục bị áp giải về trụ sở CA tỉnh Khánh Hòa. Nhiều khả năng cô sẽ bị giam giữ qua đêm.
Được biết, blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh hiện đang  chăm sóc con trai 6 tháng tuổi.

Lúc 20h30 phút tối nay, 21/5/2013, bà Nguyễn Thị Tuyết Lan, mẹ ruột Blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đã bế cháu ngoại đến trước trụ sở CA tỉnh để yêu cầu cho hai mẹ con gặp nhau. Tuy nhiên, công an tỉnh Khánh Hòa đã từ chối không cho Blogger Mẹ Nấm được gặp và chăm sóc cho con.

Hiện nay, bà Nguyễn Thị Tuyết Lan vẫn đang bế cháu ngoại 6 tháng tuổi đứng trước trụ sở CA tỉnh Khánh Hòa, Địa chỉ: 80, Trần Phú, Phường Lộc Thọ, Thành Phố Nha Trang, Khánh Hòa. Số điện thoại: (058)3527060



Website offers Vietnamese women's virginity for sale in Singapore



Pay $3,000 for deflowering a woman?
That is what one website is offering men here.
Mr Clive Lim claimed to have eight Vietnamese women here, and showed us a link to the profiles of these women when TNP reporters posed as an interested customer.
The offer, which was also on the Singapore version of Craigslist, said that the women could be picked up from the airport or delivered to the chosen location or hotel.
The minimum price was $3,000 for seven days and nights.
Mr Lim’s sites also provided an FAQ section which explains why there is a minimum number of days for a booking, and whether the fee covered the girls’ airfares and hotel charges.
Association of Women for Action and Research executive director Corinna Lim cautions that “even if the women are not underage and have consented, the sale price indicates that these women are being exploited".

Monday, May 20, 2013

AT&T Mobile Share with Unlimited Talk & Text

Vào kỳ họp Quốc hội khóa đầu năm ngày 20-5-2013, sẽ có 2 tên nước Việt Nam được đưa ra để thảo luận trong dự thảo sửa đổi lại bản hiến pháp 1992 của chế độ Hà Nội.
Giáo dân Công giáo giáo phận Vinh ký kiến nghị ủng hộ Thư Góp Ý sửa Hiến Pháp của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam. (Hình: Nữ Vương Công Lý)

Ông Nguyễn Hạnh Phúc, Chủ nhiệm Văn Phòng Quốc Hội CSVN, loan báo như vậy trong cuộc họp báo hôm Thứ sáu 17/5/2013.

Từ cuối năm ngoái đến nay, CSVN mở chiến dịch đại quy mô “lấy ý kiến nhân dân” để sửa lại bản hiến pháp đã lỗi thời. Tại rất nhiều địa phương, dân chúng được phát cho cả bản dự thảo hiến pháp mới cùng với một xấp giấy để “góp ý kiến”. Người ta có thể khỏi cần đọc mà ký tên ngay hay giữ lại rồi ngày hôm sau có nhân viên nhà cầm quyền địa phương tới lấy lại. Mấy ai đọc và bao nhiêu người hiểu? Đại đa số chọn thái độ ký đại cho đỡ bị phiền phức.

Những gì được nhìn thấy sửa đổi lại bản hiến pháp cũ là những chi tiết râu ria, một số từ ngữ, sắp xếp đảo lộn từ trước ra sau từ sau ra trước một số điều. Nhưng cái cốt lõi là điều 4 dành độc quyền cai trị đất nước cho đảng CSVN thì vẫn không đổi. Quyền tư hữu đất đai vẫn bị đảng CSVN cưỡng đoạt.

Cũng với chiến dịch sửa lại bản hiến pháp, có một số dạo đờn trong hàng ngũ đảng viên là đổi cả tên nước. Bây giờ, một cách chính thức, như cái ông Nguyễn Hạnh Phúc loan báo, sẽ có 2 tên nước sẽ được đưa ra để quốc hội “con dấu cao su” CSVN (rubber stamp - theo cách gọi chê bai của báo chí quốc tế) của chế độ biểu quyết.

Tức là giữ nguyên cái tên nước là “Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam” hay đổi thành “Việt Nam Dân chủ Cộng hòa”.

Tương kế tựu kế với trò sửa đổi hiến pháp, nhiều trí thức trong nước đã cùng nhau ký tên trên một bản kiến nghị đòi đảng CSVN trả lại quyền tự do cho dân từ tự do ứng cử và bầu cử thay vì đảng cử dân bầu, tam quyền phân lập, đa nguyên đa đảng chứ không do đảng Cộng sản độc quyền, trả quyền tư hữu cho nhân dân thay vì cướp đất của dân như hiện nay.

Đồng thời, ngày 1/3/2013, Hội Đồng Giám Mục Việt Nam cũng gửi một thư góp ý với nội dung tương tự. Hàng chục ngàn người trên cả nước đã ký tên trên các kiến nghị và thư góp ý vừa nói nhưng chế độ Hà Nội lờ đi như không có. Một phái đoàn 16 người đại diện cho 72 nhân sĩ trí thức đầu tiên ký bản kiến nghị sửa Hiến Pháp đã tới Văn phòng Quốc hội Hà Nội trao cho một chức sắc ở đây, nhưng không ai tin nó sẽ được cân nhắc, nghiên cứu hay coi trọng.

Qua mấy chục năm, từ khi thành lập đảng CSVN đến nay, nó đã đổi tên đảng và tên nước mấy lần để lừa thiên hạ chứ không phải không có tiền lệ.

Ngày 11 tháng 11 năm 1945 Đảng Cộng sản Đông Dương (gồm 3 nước Việt-Miên-Lào) tuyên bố tự giải tán để che giấu sự liên hệ cộng sản với nhà nước Việt Nam mới thành lập, lấy tên gọi mới là Hội nghiên cứu Chủ nghĩa Mác ở Đông Dương. Mọi hoạt động công khai của đảng từ đây đều thông qua Mặt trận Việt Minh (tên tắt của Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội) tức Đảng Cộng Sản trá hình. Núp dưới tên khác mà thực tế, đảng vẫn hoạt động và cầm đầu cuộc kháng chiến, một mặt đánh thực dân Pháp cũng như  đánh nhau với các tổ chức kháng chiến chống Pháp của người Việt không Cộng Sản. Sau đó Việt Minh biến thành Hội Liên Hiệp Quốc Dân Việt Nam cùng với Đảng Dân chủ và Đảng Xã hội...

Đến Tháng Hai năm 1951, Đảng CS đổi tên thành Đảng Lao Động Việt Nam khi xảy ra Chiến tranh Đông Dương cũng vẫn trong nhu cầu đánh lừa người quốc gia tham gia chống Pháp. Sau khi chiếm được nửa đất nước năm 1954 thì đến năm 1960, CSVN đổi tên nước thảnh Việt Nam Dân Chủ Công Hòa và đến năm 1976 tức sau khi cướp được một nửa đất nước ở phía Nam, thống nhất đất nước, thì đảng Cộng Sản Việt Nam hiện nguyên hình là Đảng Công Sản Việt Nam, tên nước đổi thành Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam cho đến nay.

Dù tên nước đổi thế nào, trong sự cai trị của đảng CSVN, người dân đã bị lường gạt, bóc lột sức lao động, cướp đoạt tài sản và ngay cả niềm tin, theo mô hình “xã hội chủ nghĩa” đến nay không ai biết thật sự nó sẽ như thế nào ngoài cái lý thuyết Mác Xít.

Như trên nói, cả tên đảng Cộng Sản và tên nước được những kẻ cầm đầu đảng CSVN thay đổi tùy theo nhu cầu tình thế của hoàn cảnh. Bản chất của nó vẫn là Đảng Cộng Sản và chủ trương của những kẻ cầm đầu đảng CSVN.

Chế độ Hà Nội bị dư luận quốc tế chỉ trích mạnh mẽ về nhân quyền. Nay nếu đổi tên nước, có thể lấy cái tên “Việt Nam Dân chủ Cộng hòa” đánh tráo cho cái tên hiện nay “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” thì có thể có căn cứ để biện minh hay bịp tiếp dễ hơn. Chứ cứ ôm lấy cái “Xã hội Chủ nghĩa” thì lộ liễu quá.

Nhưng chỉ đổi tên nước mà bản chất vẫn là do đảng CSVN tham những, độc tài thối nát hiện nay cầm đầu thì nó vẫn chỉ là một thứ con tắc kè đổi màu tùy theo môi trường chung quanh cho dễ ẩn nấp mà rình mồi. Nó cũng vẫn chỉ là trò đánh bạc bịp, vừa đánh trống vừa ăn cướp. Con cáo ăn cắp gà dù gọi nó là con nai thì bản chất của nó không thay đổi. Con nai ăn cỏ chứ con cáo không ăn cỏ để sống.

Khi thông báo kết quả tổng kết nhân dân “góp ý kiến” sửa hiến pháp , riêng tỉnh Bình Dương loan tin đã có tới 44 triệu 500 ngàn ý kiến đóng góp. Tỉnh này chỉ có khoảng 1.5 triệu người, như vậy, mỗi người phải đóng góp tới 30 “ý kiến”, một sự tuyên truyền bịp bợm lộ liễu.

Tờ Sài Gòn Giải Phóng thì khiêm tốn hơn khi thuật tin từ “Ban Biên tập Dự Thảo Sửa đổi Hiến Pháp” nói đến cuối Tháng 3 vừa qua đã có 26 triệu ý kiến đóng góp của các tổ chức, cơ quan, và cá nhân. Nhưng tờ VietnamNet đến ngày 8/4/2013 thì nêu ra con số đến thời điểm này có hơn 20 triệu “lượt ý kiến của các tầng lớp nhân dân”. Không những các bản tường trình khác nhau về con số mà mỗi ngày một thun lại. 

“Tôi cho rằng chiêu trò sửa đổi hiến pháp này chỉ là chiêu trò bài ba lá, tráo bài ba lá mà Đảng Cộng sản và một số người được trả lương để định hướng dư luận bày ra để lừa bịp nhân dân và dư luận quốc tế thôi, chứ chẳng sửa đổi để tốt hơn. Tôi chắc chắn sẽ không có gì thay đổi như trong phần đầu phiếu xin ý kiến tôi đã ghi.” Một cư dân thành phố Hà Nội tên  Nguyễn Doãn Kiên trả lời cuộc phỏng vấn của đài RFA ngày 9/4/2013.

Theo ông Kiên “Ở Việt Nam tất cả những cơ quan truyền thông đại chúng đều thuộc quyền của Đảng Cộng sản; cho nên con số thống kê chắc ai cũng biết là không đúng sự thật rồi.”

Ngày 9/1/2013 tờ TBKTVN và nhiều báo khác thuật lời phát biểu của ông Đinh Thế Huynh, trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương của đảng CSVN, nói rằng “Phải làm cho nhân dân tin tưởng những ý kiến đóng góp được trân trọng, được nghiêm túc tổng hợp, nghiên cứu và tiếp thu”.
Sau đó ít ngày, báo của chính phủ Hà Nội đưa tin “Thủ tướng yêu cầu tập hợp trung thực ý dân về Hiến pháp”.

Nhưng ngày 21/3/2013, báo điện tử của Dòng Chúa Cứu Thế (chuacuuthe.com) đưa tin “Công an Đồng Nai sách nhiễu các linh mục vì phổ biến Bản Nhận Định và Góp Ý sửa Hiến Pháp của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam”.

Những ai tham gia buổi “dã ngoại nhân quyền” ngày 5/5/2013 tại Sài Gòn, Hà Nội và Nha Trang do nhóm “Công dân tự do” tổ chức, đã bị Công an phá đám ngay từ đầu. Một số người đã bị bắt giữ và gia đình cô blogger Nguyễn Hoàng Vi đã bị cướp tiền bạc, điện thoại, máy ipad và bị hành hung dã man.

Vậy thì đổi tên nước có gì thay đổi ở Việt Nam hay không? Sửa hiến pháp có cải thiện nhân quyền hay không? Hỏi tức là trả lời vì bản chất của đảng CSVN vẫn không thay đổi.

Tiến sĩ Đặng Huy Văn xin đi tù thay Phương Uyên và Nguyên Kha

Tiến sĩ Đặng Huy Văn là cộng tác viên quen thuộc của NTT blog. Ông viết bài thơ dưới đây ngay sau khi phiên tòa xử  hai sinh viên yêu nước kết thúc với bản án hết sức nặng nề. Bài thơ cho thấy tâm trạng vừa phẫn nộ trước lời tuyên án của tòa, vừa cảm mến vừa xa xót đối với hai sinh viên yêu nước.  Ông viết:
Tôi viết bài này kính gửi TBT Đảng CS Việt Nam Nguyễn Phú Trọng để thỉnh cầu ông cho phép tôi được đi tù thay hai cháu, vì tôi đã già không còn có ích cho ai nữa trong khi hai cháu Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha là những hiền nhân của Tổ Quốc. Hai cháu sẽ là ngọn cờ chống lại sự bành trướng xâm lược của kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam trong tương lai!

Nhưng hai cháu Uyên, Kha là hiền nhân của Tổ Quốc
Có sức trẻ và chí khí kiên cường có thể cứu được núi sông
Ông hãy lấy quyền làm vua để bắt tôi đi tù thay hai cháu
Tôi 70 đã lẫn rồi, sống làm gì thêm khốn khổ thưa ông!

NTT blog
Lời Tác Giả: Hôm nay, ngày 16/5/2013, tại tòa án nhân dân tỉnh Long An, thành phố Tân An đã diễn ra phiên tòa “công khai” xét xử hai sinh viên yêu nước Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha với tội danh “Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam”. Kết thúc phiên tòa chiều nay với mức án dành cho Đinh Nguyên Kha là 10 năm tù giam và 3 năm quản chế; với Nguyễn Phương Uyên là 6 năm tù giam và 3 năm quản chế. Bản án nặng nề dành cho hai cháu làm tôi đau lòng lắm! Tôi viết bài này kính gửi TBT Đảng CS Việt Nam Nguyễn Phú Trọng để thỉnh cầu ông cho phép tôi được đi tù thay hai cháu, vì tôi đã già không còn có ích cho ai nữa trong khi hai cháu Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha là những hiền nhân của Tổ Quốc. Hai cháu sẽ là ngọn cờ chống lại sự bành trướng xâm lược của kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam trong tương lai!

ÔNG CÓ BIẾT PHƯƠNG UYÊN VÀ NGUYÊN KHA LÀ AI KHÔNG?

(Kính gửi ông Nguyễn Phú Trọng, TBT Đảng CS Việt Nam)
Ông có biết Phương Uyên và Nguyên Kha là ai không?
Là những thanh niên ưu tú của nhân dân toàn nước Việt
CNCS không rành nhưng kẻ thù của nhân dân là ai thì biết
Và các cháu đã sẵn sàng dấn thân để cứu dân tộc, non sông
Chúng ta phải làm thế nào để được họ gọi bằng ông
Đừng để các cháu khinh rẻ chúng mình là già rồi sinh lú
Hèn với giặc, ác với dân, ghét tự do, yêu độc tài, bài dân chủ
Chỉ vì đồng đô la và địa vị chức quyền mà bán biển đảo, núi sông!
Các cháu chỉ mới bằng tuổi chúng ta ngày sơ tán ở Đại Từ xưa[1]
Nhưng ngày đó ông và tôi còn lơ ngơ nên bị người ta dắt mũi
Bảo yêu chủ nghĩa xã hội thì yêu chứ có biết gì đâu ông hỡi
Khác nào Cô Bé Bán Diêm bị chết cóng giữa giao thừa![2]
Hồi đó chúng ta sợ cấp trên, sợ cả bí thư đoàn, lớp trưởng
Sợ chúng báo cáo lên nhà trường mình nghe đài địch ông ơi
Nghe tin chiến sự bằng đài Hoa Kỳ, đài BBC là phạm pháp
Không bị đuổi khỏi trường mà bị ghi lý lịch cũng lôi thôi!
Cho nên ông và tôi đã trở thành những thằng khờ khi tốt nghiệp
Trên sai việc gì là chẳng cần nghĩ suy mà cứ răm rắp theo làm
Có đứa còn về tận làng tố giác cả em trai mình đang trốn lính
Để giờ phải vào Trường Sơn tìm xác em, ân hận suốt trăm năm!
Suốt cả cuộc đời chúng ta khờ nhưng giờ các cháu không khờ
Chúng còn biết xấu hổ khi chúng ta đi ra ngoài giơ hai tay ra bắt
Thế là nhục Quốc Thể ông ơi vì qui định ngoại giao rất nghiêm ngặt
Không phải làm thế giặc nó thương mà chúng sẽ coi dân tộc mình ngu!
Khi Tàu cưỡng chiếm Hoàng Sa từ VNCH thì đảng ta im lặng
Giờ ông là tổng bí thư nên phải dựa vào dân để sửa chữa sai lầm
Ngày nay Uyên, Kha lên tiếng đòi Hoàng Sa sao lại bị người ta bắt
Ông là vua nên sẽ lên tiếng để cứu Uyên, Kha hay lại lần nữa vô tâm?
Lẽ ra ông phải tự hào vì đất nước đã có những người con dũng cảm
Bất chấp cả hiểm nguy đối với bản thân để lên tiếng cứu non sông
Ông đang đứng về phía dân Ta hay dân Tàu? Trả lời đi, dân hỏi
Nếu đứng về phía dân Ta thì Uyên, Kha đâu có tội thưa ông!
Phương Uyên và Nguyên Kha còn ngây thơ trong trắng
Chưa một ngày làm quan nên đâu biết tham nhũng là gì
Dân nói phe ông thề chống tham nhũng không nhân nhượng
Vậy hai cháu đã cùng phe với ông chống tham nhũng còn chi!
Tôi lại nghe phe CTN và TBT quyết chống bọn giặc Tàu xâm lược [3]
Vậy hai cháu đi dán khẩu hiệu chống Tàu thì ai bắt chúng ông ơi?
Chẳng lẽ bị Ếch bắt mà ông chịu bó tay không can thiệp được?
Thế nên chăng ông chuyển việc khác đi để chuẩn bị nghỉ ngơi?
Tôi biết Tòa Án Long An đã tuyên tội của Uyên, Kha rất nặng
Vì nay bị Trung Quốc bắn giết ngư dân mà bất lực nên căm
Như kẻ bị láng giềng quấy phá rồi về đánh con cho hả giận
Không phải chuyện lạ gì đâu nên xin ông chớ băn khoăn!
Nhưng hai cháu Uyên, Kha là hiền nhân của Tổ Quốc
Có sức trẻ và chí khí kiên cường có thể cứu được núi sông
Ông hãy lấy quyền làm vua để bắt tôi đi tù thay hai cháu
Tôi 70 đã lẫn rồi, sống làm gì thêm khốn khổ thưa ông!
Ôi ước gì Tuổi Trẻ Yêu Nước Việt Nam đều được như hai cháu!
Để gìn gữ giang sơn gấm vóc của Hùng Vương đã trải bốn ngàn năm
Ôi giá có một Đinh Bộ Lĩnh oai hùng có thể dẹp hết phe này, phái nọ
Để đòi lại Hoàng-Trường Sa và Biển Đông ngàn thương
Cho đất mẹ Việt Nam!
Hà Nội, 16/5/2013
Ts. Đặng Huy Văn
[1]- Tôi và ông TBT Nguyễn Phú Trọng đều học ở trường Đại Học Tổng Hợp, Hà Nội. Ông ấy học ở Khoa Văn còn tôi học Khoa Toán. Có một thời gian chúng tôi phải sơ tán lên huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên. Ở trên miền núi rất buồn và đói nên chúng tôi phải theo dõi tình hình chiến sự qua đài tiếng nói Hoa Kỳ, hoặc đài BBC London để hễ ngớt ném bom Miền Bắc là chúng tôi lại trốn về Hà Nội xin tiếp tế. Tuy nhiên, nếu lớp trưởng hoặc bí thư chi đoàn mà phát hiện được ai nghe đài địch thì sẽ bị kiểm điểm, nếu tái phạm có thể sẽ bị ghi lí lịch rất lôi thôi!
[2]- Chuyện Cô Bé Bán Diêm của Andersen, Đan Mạch.
[3]- Các chữ viết tắt: TBT- tổng bí thư, CTN- chủ tịch nước, VNCH-Việt Nam Cộng Hòa, CS- cộng sản, CHXHCN- cộng hòa xã hội chủ nghĩa, CNCS- chủ nghĩa cộng sản..

MIchael Lang - Thư ngỏ khẩn cấp gửi các đồng chí lãnh đạo Đảng

Thưa các đồng chí vô vàn kính yêu!
Vào ngày 16 tháng 5 vừa qua, tôi đã đọc được một cái tin kinh hoàng. Và tôi đã khóc ba ngày liền. Khóc vì cảm thấy niềm tin mà tôi mang theo trong tôi mấy chục năm qua bỗng gần như sụp đổ.
Đó là cái tin “Đảng sang Mỹ tìm hiểu về dân chủ”. Cụ thể là ông (hay thằng?) Nguyễn Duy Việt, phó trưởng ban dân vận “tư”, đã dẫn một đoàn cán bộ của ban này sang Mỹ để “tìm hiểu về mở rộng dân chủ và phát huy quyền làm chủ của nhân dân”. Tin còn cho biết là đoàn sẽ gặp một trợ lý đặc biệt của Obama và một trợ lý của ngoại trưởng Mỹ để bàn bạc chi đó (hay xin chỉ bảo?) .
Chết rồi, hu hu!
Hơn 60 năm qua, từ lúc mới biết mặc quần cho đến tận ngày hôm nay, hay nói chính xác hơn là tới chiều ngày 16 tháng 5 vừa qua, tôi đã được Đảng dạy rằng PHE TA LÀ PHE DÂN CHỦ, PHE CHÚNG NÓ LÀ PHE TƯ BẢN ĐẾ QUỐC NGƯỜI BÓC LỘT NGƯỜI. Mới hồi năm ngoái, đồng chí TBT Nguyễn Phú Trọng, ngay tại cửa ngõ của Hoa Kỳ, tại trường cao cấp lý luận của đảng cọng sản Cuba, đã nói thẳng vào mặt tổng thống Mỹ Obama rằng chỉ có CNXH chứ không phải CNTB mới đem lại hạnh phúc cho mọi lớp người. Và cũng mới gần đây, chị Doan phó chủ tịch nước kính mến cũng đã nhắc lại lời của lãnh tụ Lenin rằng dân chủ của chúng ta gấp triệu lần dân chủ tư bản.
Ở nước chúng nó, dân chủ chỉ được ghi trong luật, và mỗi khi những người dân thường cảm thấy không ưng chính quyền thì họ đi biểu tình đòi chính phủ phải làm theo ý họ. Ở ta thì không những cái từ “dân chủ” được ghi vào hiến pháp, mà còn có hẳn “quy chế dân chủ cơ sở” (một phát minh vĩ đại của các đồng chí lãnh đạo Đảng ta), cho phép làm cái này, cấm làm cái nọ. Ta lại chỉ có một đảng, mà Đảng thì “không có lợi ích riêng nào ngoài lợi ích của dân”, nên việc “chăm lo cho dân” và bảo đảm quyền làm chủ của dân càng được thực hiện triệt để. Mấy năm trước, Đảng còn nói đến mục tiêu “xã hội công bằng, dân chủ, văn minh”, bây giờ thì nói hẳn “xã hội dân chủ, công bằng, văn minh”, tức là đặt “dân chủ” lên hàng đầu. Như thế thì còn người dân nào không được hưởng dân chủ nữa hả?
Vậy mà giờ đây… Đảng phải sang Mỹ học làm dân chủ!
Hồi mới bắt đầu công cuộc Đổi Mới, tôi đã thấy ngờ ngợ và hơi hãi hãi, vì thấy nội dung cái Đổi Mới này nó hơi giống như xích lại với tư bản. Tuy vậy, tôi vẫn tin tưởng vào các đồng chí lãnh đạo, vì trí tuệ của các đồng chí ấy là vô song, là đỉnh cao trí tuệ nhân loại. Nhưng đến hôm nay, đọc cái tin này thì tôi thấy rụng rời.
Sao lại phải sang Mỹ học làm dân chủ? Rõ ràng đây chính là ý đồ “diễn biến hòa bình” từ bên trong Đảng, là một sự làm nhục Đảng, làm nhục chế độ.
Một vài kẻ nào đó trong Đảng có thể bao biện, rằng đây là ta sang để trao đổi, ta học họ cái này nhưng họ lại phải hỏi ta cái khác, rằng nền dân chủ của ta hơn hẳn vì ta biết tiếp thu cái tinh hoa của họ, trong khi họ khó mà tiếp thu nổi những phát minh của Đảng ta như “phát huy quyền làm chủ tập thể xã hội chủ nghĩa”, “phản biện xã hội”,v.v. Nhưng nói gì thì nói, cái tin trên sẽ làm cho dân mất lòng tin vào Đảng!
Cũng có thể là mấy ông “dân vận” sang Mỹ để khoe hay dạy cho bọn đó các phát minh về dân chủ của Đảng ta, nhưng lại khiêm tốn nói là sang để tìm hiểu? Nếu như thế thì còn tạm được, nhưng vẫn dễ mang tiếng.
Và thú thật, có lúc tôi nghĩ: Hay là Mỹ nó dân chủ hơn thật? Và Đảng ta muốn học hỏi mô hình của nó?
Nếu đúng là vậy, thì sao các đồng chí không học ngay những người ở ta mà vốn bị quy là “phản động”? Những Phan Đình Diệu, Hà Sỹ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Đan Quế, Đỗ Nam Hải…?
Nếu đúng là vậy thì sao không thả ngay những Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh Duy Thức,…, rồi Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha?
Còn nếu điều tôi vừa nói là sai, thì xin tống giam ngay những kẻ chủ mưu “sang Mỹ tìm hiểu dân chủ”. Bởi, xin nhắc lại, đó là sự làm nhục Đảng, là âm mưu diễn biến hòa bình!
MICHAEL LANG

Hồ Ngọc Nhuận - Nhục !

Tòa án của chế độ ngày 16/5/2013 đã đưa hai sinh viên Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha ra xử. Trong phiên tòa một ngày, tại Long An. Sau khi giam giữ hai bị cáo hơn nửa năm. Thuật ngữ dùng cho các cuộc xử, cả bình thường cả bất bình thường, gọi đó là kiểu “làm gọn”, có khi chỉ cần “một cái rụp”… là xong. Kiểu “xử gọn” như vậy có đáng gọi là một việc làm đàng hoàng không? Và ai làm một việc không đàng hoàng có phải là nhục không?
Mà về tội gì? Theo tờ Tuổi trẻ, tức phải là tờ báo của tuổi hai bị cáo, thì là “về tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Tin viết là “theo hồ sơ”, nhưng tờ báo không cho biết “theo hồ sơ” là do được “tiếp cận hồ sơ”, theo đúng tác phong, chức năng nghề báo. Hay được nghe đọc lúc xử. Hay là không đọc, cũng không nghe, mà chỉ quen tay viết vậy… Vì toàn bộ bản tin về vụ án chỉ vỏn vẹn được gói gọn không quá 250 chữ, nằm lọt giữa trang 2. Cho một bản án tổng cộng 14 năm tù, cộng 2, và 6 năm quản chế. Tin về một bản án nặng nề, với một tội danh không nhẹ là “chống phá Nhà nước”, lại được đem nhét giữa trang 2. Thua cả môt tin xe đụng… Báo chí cho tuổi trẻ muốn cho tuổi trẻ thấy gì? Và nhất là tờ báo tự cảm thấy gì? Mà về một bản án được mọi người Việt Nam trong ngoài nước quan tâm, lại đi loan tin theo kiểu phải vạch mãi để tìm mới lòi ra để đọc?

Về phiên tòa, thân phụ Phương Uyên cho biết ông và các thân nhân khác không được cho vào dự khán, chỉ có bà mẹ Phương Uyên được vào. Lại bị bao vây che chắn bởi một đám thân nhân lạ hoắc, không ai khác hơn là công an mật thám trá hình. Có người đến ngóng tin bên ngoài tòa án đã bị công an thường phục hốt về đồn. Xử án, ở đâu cũng vậy, thông thường là để làm gương, chớ không phải để trả thù. Để làm gương nên có khi còn chọn một pháp đình thật rộng, khi pháp đình quen thuộc không đủ chỗ cho mọi người. Còn ở đây là để làm gì? Mà lại lén lén, lút lút… như đem giấu?
Về cái cách chế độ nầy đã bắt Phương Uyên cũng vậy, cũng thật đáng xấu hổ. Bắt như bắt cóc. Bắt đi mất tích rồi chối quanh hơn cả chục ngày mới chịu thừa nhận. Để đưa ra một lô chứng cứ tội phạm và lời thú tội có là công an cũng không thể tin là đứng đắn. Không thể nghĩ một chế độ tự nhận là Nhà nước pháp quyền mà lại đi hành xử pháp quyền như… vậy.
Còn lãnh đạo Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh nữa? Trước một loạt đối xử không đàng hoàng đối với một thành viên Ban chấp hành Đoàn thuộc cấp mà vẫn ngậm miệng nín khe là làm sao? Để làm gì và đang làm gì? Hay là đang sợ đoàn viên, đang sợ thanh niên cả nước theo gương Phương Uyên và Nguyên Kha, không thể tiếp tục nhẫn nhục và chịu nhục trước họa mất nước?
Nhắc lại chuyện này, từ khâu bắt người cho tới khi xử, cho tới nay, trong ngoài nước, ai cũng thấy không thể chịu nổi những việc làm đáng xấu hổ của không ít người của chế độ.
Tôi cũng không thể chịu nổi, nhất là trước những hành động quá ác đối với tuổi trẻ, nên đã cùng với hơn 150 người khác đứng tên trong kiến nghị gởi Chủ tịch Nước đề ngày 30/10/2012 yêu cầu can thiệp trả tự do cho Phương Uyên.
Cho tới nay, ông Chủ tịch Nước vẫn cứ nín khe.
Nhưng tôi và các bạn tôi đã được tưởng thưởng.
Hãy nghe chàng trai 24 tuổi Đinh Nguyên Kha nói: “Tôi không hề chống dân tộc tôi, tôi chỉ chống đảng cộng sản. Mà chống đảng thì không phải là tội”.
Hãy nghe Nguyễn Phương Uyên 21 tuổi nói:“Việc tôi làm thì tôi chịu. Xin nhà cầm quyền đừng làm khó dễ mẹ hay gia đình của chúng tôi. Chúng tôi làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa Trung Quốc xâm lược đất nước và cuối cùng là chúng tôi làm xuất phát từ cái tấm lòng yêu nước nhằm chống cái xấu để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng hơn”.
Cám ơn Phương Uyên. Cám ơn Nguyên Kha. Cám ơn những cô gái, những chàng trai yêu nước Việt Nam. /.

Ngô Minh - Đi theo Tàu là mất nước, mất đảng

Mấy hôm nay tôi vô cùng bức xúc với việc, ngày 13-5, 32 tàu cá Trung Quốc đã kéo đến vùng biển phía tây nam quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Đoàn tàu “đánh cá” của bọn Đại Hán này hoàn toàn nằm trong thềm lục địa của Việt Nam. Ấy thế mà Việt Nam không một lời lên tiếng*. Nghĩa là Trung ương đã để mặc lãnh hải cho bọn Trung Quốc muốn làm gì thì làm. Uất quá, buộc phải lên tiếng.
Trong lịch sử Việt Nam, nước ta bị giặc Tàu đô hộ ngàn năm, nhưng từ Đinh, Lê, Lý, Trần, Lê, Nguyễn , không có triều đại nào đi theo Tàu, bán đất nước cho Tàu. Nhiều triều đại còn xưng “ĐẾ” ngang với Thiên Triều. Nam quốc sơn hà Nam đế cư/Tuyệt nhiên định phận tại Thiên Thư-“Đế”, con trời do Sách Trời định , ngang hàng với Đế Tàu, chứ không phải vua do Tàu phong…. Hay như Nguyễn Huệ tự xưng là Hoàng đế Quang Trung.
Bọn Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc  ôm chân giặc Tàu để mong chúng giúp giành ngôi để làm tôi mọi cho Tàu, bị lịch sử lên án ngàn đời. Lịch sử Việt Nam thời cận đại có ba triều đại Lê Trịnh, Tây Sơn và Nguyễn, đối nghịch lăm le tiêu diệt lẫn nhau, gây cuộc chiến tranh cốt nhục tương tàn hàng thế kỷ, tuy nhiên có điều là cả ba cùng một ý nguyện tìm cách đòi lại phần đất bị mất bởi Trung Quốc, đòi lại 10 châu thuộc phủ An Tây, Hưng Hóa, là địa phận tỉnh Điện Biên, Lai Châu hiện nay . Ðại Nam Nhất Thống Chí xác nhận rằng 6 châu bị mất vào nhà Thanh gồm : Tung Lăng, Hoàng Nham, Hợp Phì, Lễ Tuyền, Tuy Phụ, Khiêm. Riêng 4 châu còn lại thì đời đầu Nguyễn thuộc phủ An Tây, đến thời Thiệu Trị trích lấy đất lập Châu Lai, tiền thân của tỉnh Lai Châu, năm Tự Ðức thứ 4 [1851] trích lấy châu Quỳnh Nhai và châu Luân cho lập phủ Ðiện Biên, tiền thân của tỉnh Ðiện Biên ngày nay. Đó mới là người Việt Nam
Đau đớn thay, từ giữa thế kỷ XX đến nay, nước ta dưới thời CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN, với khẩu hiệu “Bốn phương vô sản đều là anh em”, ngây thơ “đi theo” Trung Quốc đã bị mất đất, mất người nhiều lần. Chúng lấm chiếm biên giới lấy mất Mục Nam Quan, lấy mất 2/3 Thác Bản Dốc. Theo nhà báo Huy Đức trong tác phẩm ”Bên thắng cuộc”, thì Trung Quốc đã dừng mọi thủ đoạn để lấn chiếm 50.000 m2 Việt Nam dọc biên giới. Năm 1974, giặc Tàu chiếm Quần đảo Hoàng Sa, 1988, chúng đánh chiếm đảo Gạc Ma thuộc Trường Sa của Việt Nam. Các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam là đội quân thiện chiến vừa mới thắng Mỹ, nhưng “lệnh trên” để “giữ tình hữu nghị”, không được bắn trả, chỉ ôm lá cờ chịu chết , chịu mất đảo . Đau đớn thay. Việt Nam chiến tranh 20 năm, trên 5 triệu người cả hai miền Nam-Bắc bi chết, để thực hiện âm mưu “đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng” của Mao Trạch Đông. Hiện nay, sâu trong lãnh thổ Việt Nam, hàng ngàn lính Tàu gian manh đã đứng chân trên đất Tây Nguyên với kế hoạch khai thác boxite ký kết giữa Tổng Bí thư 2 đảng. Boxite là thứ rẻ độn, mua đâu cũng có hàng tỷ tấn, tại sao chúng đòi cho bằng được Tây Nguyên? Vì ai chiếm được Tây Nguyên thì kẻ đó chiếm được Đông Dương. Quân tàu cũng đang chiếm cứ 300.000 ha rừng đầu nguồn phía Bắc, do bọn quan tỉnh tham lam bán đất cho chúng. Nếu chiến tranh xẩy ra thì đất ấy là hậu cứ của Tàu.
Ở trên là nói về đất. Bây giờ xin nới về người. Ngoài việc hàng triệu người hy sinh trong “chiến tranh lạnh” để bảo vệ Trung Quốc và “phe XHCN”, 74 chiến sĩ Hải Quân Việt Nam Cộng hòa hy sinh ở Hoàng Sa, 64 chiến sĩ Hải Quân Việt Nam hy sinh ở Gạc Ma, còn một kiểu “mất người” tàn bạo khác do đi theo Tàu. Đó là thảm họa Cải cách ruộng đất theo mô hình thổ địa cải cách của Mao Trạch Đông , cuộc cải cách ruộng đất ở miền Bắc được tổ chức với tinh thần đấu tranh giai cấp triệt để với sự chỉ huy trực tiếp của cố vấn Trung Quốc với phương châm: “Trí, phú, địa, hào đào tận gốc trốc tận rễ”. Kết quả từ 1953- 1956 đã phá nát hệ thống thiết chế văn hóa nông thôn Việt Nam, làm cho nông thôn tan nát. Theo thông kế chưa đầy đủ, cả nước , Đội CCRĐ đã bắt tù đày đọa 5% nông dân, nghĩa là gần 500.000 người bị bắt tù, bị đấu tố, nhục mạ. Đội CCRĐ đã giết 15 vạn địa chủ, thực ra là những người có tài kinh doanh, biết sử dụng ruộng đất hiệu quả, nên đời sống cao hơn người khác và cả những chí sĩ yêu nước bị ghép vào tội “Quốc dân đảng”, bị quy địa chủ bị bắt tù rồi chết oan trong tù như Hoàng Giáp Nguyễn Khắc Niêm ở Hà Tĩnh.
Sau CCRĐ là Cải tạo Công thương nghiệp tư doanh ở miền Bắc năm 1956 và ở miền Nam sau năm 1975, cũng là cách làm theo Mao Trạch Đông và Stalin, đã phá nát nền công nghiệp non trẻ của Việt nam, đẩy các chủ doanh nghiệp tài giỏi đến cùng quẫn phải đi bán hàng rong hoặc vượt biên, làm mồi cho cá trên đại đương.
Về văn hóa, chính trị, 2 lần làm theo lệnh Trung Quốc, làm cho hàng ngàn vạn trí thức lớn Việt Nam bị bắt bớ, tù đày, bị quản thúc. Đó là vụ Nhân Văn-Giai phẩm và vụ Chống xét lại. Vụ Nhân Văn Giai phẩm bắt đầu diễn ra đấu tố năm 1958. Hàng trăm văn nghệ sĩ , trí thức lớn như Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo, Trần Dần, Văn Cao, Lê Đạt, Nguyễn Hữu Đang… và những người liên quan vị bắt tù, bị treo bút hoặc mất việc. Có người như ông Nguyễn Hữu Đang- nhà văn hóa lớn, Trưởng ban tổ chức Lễ tuyên ngôn Độc lập Quảng Trường Ba Đình 2-9 1945, bị tù ở nhà tù heo hút ở sát biên giới Trung Quốc, dài đến mức ông không biết có một cuộc chiến tranh phá hoại ở miền Bắc do không quân Mỹ tiến hành. Nhà văn Lê Hoài Nguyên tên thật là Thái Kế Toại, nguyên Đại tá công an, công tác tại A25 (chuyên theo dõi văn nghệ sĩ và văn hóa) sau này đã có chuyên luận dài về Nhân Văn Giai Phẩm, đã nhận định: VỤ NHÂN VĂN–GIAI PHẨM TỪ GÓC NHÌN MỘT TRÀO LƯU TƯ TƯỞNG DÂN CHỦ, MỘT CUỘC CÁCH MẠNG VĂN HỌC KHÔNG THÀNH. Ông Thái Kế Toại cho rằng, NVGP không phải là một vụ án gián điệp phản động. Các văn nghệ sỹ trí thức NVGP không có mục đích lật đổ chế độ. Họ chỉ mong muốn ĐCSVN, chính phủ sửa chữa những sai lầm và xây dựng ngay một nền dân chủ pháp trị, một đời sống tinh thần có tự do tư tưởng, một đời sống văn học nghệ thuật tự do sáng tạo”. Vụ án đã tiệt tiêu một thế hệ văn nghệ vàng của Việt Nam.
 Vụ án Xét lại hiện đại cũng xuất phát từ việc đi theo và làm theo Trung Quốc. Vụ này có hai giai đoạn : giai đoạn đầu , bắt đầu từ đầu những năm 1960, đối tượng đấu tố là các văn nghệ sĩ có các tác phẩm yêu đương, buồn rất người, theo cách của các tác phẩm Khi đàn sếu bay qua, Người thứ 41.v.v.. ở Liên Xô sau chiến tranh thế giới thứ 2, như : Mở hầm của Nguyễn Dậu, Mùa hoa dẻ của Văn Linh.v.v..Các văn nghệ sĩ và các giáo viên dạy văn cấp 3 bị quy là xét lại phải kiểm điểm. Có người mất việc trong cơ quan nhà nước. Vụ án xét lại lớn thứ hai được gọi là Vụ án Tổ chức chống Ðảng, chống Nhà nước, đi theo chủ nghĩa xét lại hiện đại và làm tình báo cho nước ngoài” do Trưởng Ban Tổ chức Trung ương Lê Đức Thọ và Bộ trưởng Công an Trần Quốc Hoàn trực tiếp chỉ đạo, là vụ bắt giam lâu năm không xét xử nhiều nhân vật quan trọng trong nội bộ Đảng và bộ máy chính quyền tại miền bắc Việt Nam từ năm 1967, với cáo buộc là đi theo Chủ nghĩa Xét lại. Vụ án bắt đầu từ việc, tại đại hội lần thứ 20 Đảng Cộng sản Liên Xô, Khrushchyov TBT Đảng CS Liên Xô đã đọc báo cáo về Tệ sùng bái cá nhân của I.V. Stalin. Ông chủ trương chung sống hòa bình với thế giới Tư bản (“Các nước không cùng lập trường chính trị có thể sống chung”). Đường lối của Khrushchyov bị Mao Trạch Đông, chống lại và gọi là “Chủ nghĩa Xét lại”. Việt Nam đi theo Mao nên cũng triển khai bắt giam và giết hại “bọn xét lại trong nước”. Ước lượng trong Vụ án Xét lại Chống Đảng, khoảng 300 người bị bắt trong đó có 30 nhân vật cao cấp. Đây là thế hệ trí thức, cán bộ cấp cao có trình độ nhất Việt Nam thời bấy giờ. Có nhà phân tích cho rằng, vụ án xét lại này cũng là do Lê Đức Thọ muốn dùng “hiểm họa xét lại” để hạ bệ tướng Võ Nguyên Giáp. Dù phân tích theo hướng nào thì những vụ án như thế cũng là do Trung Quốc chỉ đạo nhằm tiêu diệt giới trí thức hàng đầu Việt Nam.
Trung Quốc là quốc gia do bọn bành trướng Đại Hán thống trị. Chúng không bao giờ là “anh em hòa hảo” với ai mà coi các nước lân bang là miếng mồi để chiếm đất. Chúng đã chiếm Tây Tạng, gây hấn với Mông Cổ, Liên Xô , Ấn Độ, Việt Nam …Theo tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, một trong số ít người Việt nam hiểu Trung Quốc nhất, thì chúng không bao giờ có truyền thống văn hóa với Việt Nam, không chung ý thức hệ với Việt Nam (Lãnh đạo Trung Quốc đã từ lâu rời bỏ ý thức hệ Mác-Lê Nin, để trở thành một tập đoàn Hán tộc tham lam, muốn đầu độc cả thế giới bằng hàng hóa độc hại và chiến tranh, lấn đất, lấn biển). Cho nên đi theo Tàu là chết !
o0o
Chỉ có 2 lần lãnh đạo Việt Nam không nghe theo Trung Quốc và đã giành thắng lợi vang dội : Đó là Chiến dịch Điện biên Phủ ( 1954) và Chiến dịch Tổng tiến công và nổi dậy năm 1968 và Chiến dịch Hổ chí Minh năm 1975. Trong Chiến dịch Điên Biên Phủ, Đại tướng Võ Nguyễn Giáp đã không nghe theo sự chỉ đạo của cố vấn Trung Quốc, dù kế hoạch của cố vấn đã được Bộ chỉ huy chiến trường phê duyệt, đã thay đổi cách đánh từ “Đánh nhanh tiến nhanh” của Trung Quốc thành “Đánh chắc, tiến chắc” của Việt Nam . Nên kéo pháo vào rồi lại kéo pháo ra. Kết quả là Võ Nguyên Giáp đã đúng. Việt Nam đã thắng Pháp và thắng cả mưu mô của Trung Quốc. Còn thời đánh Mỹ, TBT Lê Duẩn đã không nghe theo Mao Trạch Đông “Đánh Mỹ đến người Việt nam cuối cùng”, nên đã tổ chức các cuộc tấn công năm 1968, 1972, 1975 và đã giành thắng lợi. Việt Nam đã thắng Mỹ và thắng cả mưu mô thâm hiểm của Trung Quốc.
Nhân dân Việt Nam, đặc biệt là giới trí thức hiểu rất rõ bản chất thâm hậu của bọn Tàu. Nhưng đáng buồn thay , một số lãnh đạo Đảng CS Việt Nam lại mơ hồ ( hay giả vờ mơ hồ ?) về người bạn “16 chữ vàng”, “4 tốt “ lừa mị, để hướng đất nước theo chúng. Một số học giả chính trị của Quân Đội nhân dân Việt Nam mà tiêu biểu là Đại tá, Phó Giáo sư, Tiến sĩ, Nhà giáo Ưu tú Trần Đăng Thanh thuộc Học viện Chính trị của Bộ Quốc phòng, người đã đăng đàn bảo vệ quan điểm “đi theo Trung Quốc” để “bảo vệ cái sổ hưu”. Họ cho rằng: “Trung Quốc có đánh ta, nhưng là ân nhân của nước ta”. Thậm chí họ còn vạch chiến lược huấn luyện tác chiến của Quân đội Việt Nam với đối tượng tác chiến là Quân Mỹ chứ không phải quân Trung Quốc. Tôi cho rằng, đó là nhận định sai lầm, có nguy cơ dẫn đến mất nước và mất cả đảng ( đối với những người cộng sản chân chính). Vì ta đánh Mỹ là bảo vệ Trung Quốc và phe XHCN, không có nợ nần gì chúng. Nếu có chút nợ nần thì cuộc chiến xâm lược Việt Nam mà Trung Quốc phát động tháng 2- 1979 và cuộc chiến Gạc Ma 1988, hàng chục vạn người Việt Nam dọc biên giới đã bị giết hại, không những xóa sạch nợ nần, mà chúng còn gây nợ máu đối với nhân dân Việt Nam rất lớn. Thế thì làm sao gọi là “ân nhân” hỡi ông Phó Giáo sư, Tiến sĩ, Nhà giáo Ưu tú ” bảo vệ cái sổ hưu”?
Cả ngàn năm Bắc thuộc, đất nước ta nghèo, không biết gì thế giới bên ngoài, mà các triều đại tuyệt đối không theo Trung Quốc, không bị Trung Quốc đồng hóa. Ngày nay Việt Nam có thế lực và tiềm năng rất lớn để giữ độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ trước bọn bành trướng Đại Hán, vì chúng ta có Nhân Dân cực kỳ yêu nước, Quân đội nhân dân thiện chiến, có điểm tựa là khối ASAEN với 10 nước liền kề, lại còn có các nước bè bạn khắp năm châu như Nga, Ấn Độ, Anh, Pháp, Nhật Bản, Hàn Quốc, Mỹ…Nếu chúng ta biết khai thác những lợi thế đó thì bọn Đại Hán không làm gì được ta.
Trung Quốc là nước láng giềng. Chúng ta phải tôn trọng và ứng xử hữu hảo theo luật lệ thế giới. Nước Việt Nam là nước độc lập có chủ quyền, nếu Trung Quốc gây hấn ở Biển Đông hay biên giới, nhân dân Việt Nam biểu tình phản đối sao lại “bắt tù “ nhân dân ? Phải ngay lập tức triệu đại sứ Trung Quốc tới, trao công hàm, nói với họ rằng, nếu các ông sống hữu hảo, đừng xâm phạm lãnh hải Việt Nam thì nhân dân Việt Nam sẽ không biểu tình chống Trung Quốc. Sao không nói với họ như thế, lại đi đàn áp nhân dân mình ? Nước có chủ quyền gì mà lạ thế !
Có người bảo:” Đi với Trung Quốc thì mất nước, nhưng còn đảng” . “Đi với Mỹ thì mất đảng, nhưng còn nước”. Nên các vị lãnh đạo ĐCS Việt Nam đã chọn con đường đi theo Trung Quốc, vậy còn đất nước và nhân dân thì sao ? Đây là một thực tế rõ ràng, 86 triệu dân Việt Nam ai cũng biết, chứ không phải là luận điệu của “bọn thù địch”. Người viết bài này là một người từng đi đánh Mỹ, vào Đảng nhân dân Cách mạng miền Nam, là nhà văn sống bằng lương tâm và lao động của mình, không bao giờ bị bọn thù địch nào mua chuộc nổi .
Vì thế tôi cầu mong các vị hãy tỉnh trí lại , và khắc sâu vào tâm can : Đi với Trung Quốc, nghe theo Trung Quốc sẽ mất nước và mất cả đảng !

Tuyên bố của Đại sứ quán Hoa Kỳ về Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên

Chúng tôi quan ngại về việc một toà án Việt Nam đã kết án Đinh Nguyên Kha 8 năm tù giam và Nguyễn Phương Uyên 6 năm tù giam với các tội danh chống chính quyền.

Các bản án này phần nào cho thấy một xu hướng đáng lo ngại là các nhà chức trách Việt Nam sử dụng các tội danh trong các luật về an ninh quốc gia để bỏ tù những người chỉ trích chính phủ vì họ bày tỏ quan điểm một cách ôn hoà.

Những việc làm này trái với quyền tự do ngôn luận và như vậy cũng trái với các nghĩa vụ của Việt Nam trong khuôn khổ Công ước Quốc tế về Các quyền Dân sự và Chính trị cũng như các cam kết thể hiện trọng Tuyên ngôn Nhân quyền Thế giới.

Chúng tôi kêu gọi chính phủ Việt Nam trả tự do cho những tù nhân lương tâm và cho phép tất cả người dân Việt Nam được bày tỏ quan điểm chính trị của họ một cách ôn hoà.

(Hết tuyên bố)

Hồ ông sinh ngày tháng năm nào?

“Trong 4 năm sinh nầy (1892, 1895, 1890 và… 1840) thì năm nào đúng, hay năm nào cũng đúng cả? Lịch sử xhcn VN kể cũng lạ thường chứ chẳng phải đùa… Thảo nào ngày 29-3-2013, khi hay tin năm nay sẽ không phải thi môn sử, học sinh trường THPT Nguyễn Hiền (Sài Gòn) đã rủ nhau xé nát đề cương môn sử và tung hê xuống kín cả một góc sân trường!”

*
1. Trong đơn xin vào học trường Thuộc địa Paris, Nguyễn Tất Thành (Hồ Chí Minh - HCM) tự viết tay ông sinh năm 1892. 
2. Phiếu xin gia nhập Franc Maçonnerie (hội Tam Điểm Pháp), ông ghi sinh năm 1895. 
3. Năm 1946 (ngày 19 tháng 5), đô đốc Georges Thierry d’Argenlieu, Cao ủy Pháp tại Đông Dương, từ Lào qua Việt Nam để thảo luận sơ bộ về Hội nghị Hoà bình Paris (từ 29-7 đến 15-10 năm 1946). HCM và chính quyền Việt Minh đã ma mãnh cho công bố tổ chức sinh nhật của mình đúng ngày 19-5, treo cờ quạt rình rang để coi như luôn thể đón d’Argenlieu, và cho biết ‘Người’ ra đời năm 1890. Nói rõ luôn ở đây, ngày 19-5 thực chất ‘lịch sử’ là ngày sinh nhật chính trị, là một thủ thuật cao trong ngoại giao. Ngày tháng năm sinh thật thụ của Hồ ông đến nay vẫn còn là ẩn số.
Nhắc lại, trước đó, ngày 14 tháng 5 (năm 1946), Hồ ông có gửi điện văn cho d’Argenlieu như sau:
4. Năm 2013, chút chít ông lại khai ông sinh năm 1840!
Nghiã là Hồ ông (tức Nguyễn Sinh Cung tự Tất Thành) ra đời trước ông bố là Nguyễn Sinh Sắc 22 năm! Cụ Sắc sinh năm 1862, mất năm 1929. Đúng là «sinh con rồi mới sinh cha».
Cần lưu ý thêm rằng, ĐCS VN chỉ đặc cách quốc gia hoá sinh nhật của duy một mình lãnh tụ HCM thôi, chứ các lãnh tụ khác kể cả Lê Duẩn (1907-1986), lãnh tụ đại công thần tái ‘thống nhất’ Việt Nam năm 1975 và là người nắm quyền Tổng Bí thư tuyệt đối đến cuối đời (10-7-1986) cũng không được cái vinh dự đó. 
Trong 4 năm sinh nầy (1892, 1895, 1890 và… 1840) thì năm nào đúng, hay năm nào cũng đúng cả? Lịch sử xhcn VN kể cũng lạ thường chứ chẳng phải đùa… Thảo nào ngày 29-3-2013, khi hay tin năm nay sẽ không phải thi môn sử, học sinh trường THPT Nguyễn Hiền (Tp HCM) đã rủ nhau xé nát đề cương môn sử và tung hê xuống kín cả một góc sân trường!
Với phương pháp «Học tập và vận dụng sáng tạo tư tưởng HCM» vào từng giai đoạn, từng hoàn cảnh cụ thể, biết đâu chừng năm 2014, Hồ ông lại chẳng có thêm một năm sinh khác, hầu tạo hứng cho hậu sinh tiếp tục buông vè:
Hồ ông hơn điếu thuốc Lào,
Chưa chôn vẫn được bới, đào hút chơi!
Khen ai thật khéo gợi mời,
Buộc đây mồi lửa kéo chơi mấy vần:
Hồ ông là bậc vĩ nhân
Cho nên sống mãi trong quần chúng ta!
Chúng ta, trẻ cũng như già,
Tháng Năm, Mười chín phì phà Hồ ông!

Friday, May 17, 2013

Tôi đi tham dự phiên tòa “công khai” ở Long An

Để có thể có mặt ở Long An tham dự phiên tòa xét xử 2 sinh viên yêu nước tôi đã phải dạt nhà từ mấy ngày trước đó. 4h sáng ngày 16/5/2013 tôi đón chuyến xe buýt sớm nhất từ bến xe Chợ Lớn cùng 3 người bạn đã hẹn nhau từ trước đó. Ăn qua loa, uống vội chai nước lạnh, yên vị trên chiếc ghế sau cùng của xe tôi miên man nghĩ về 2 em Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha và phiên tòa công khai mà tôi sắp tham dự...

Xe buýt phải mất hơn 2 giờ đồng hồ mới đến được bến xe Long An. Chúng tôi đi vệ sinh sau đó kiếm chỗ nào ăn sáng. Những ánh mắt dò xét của những nhân viên bảo vệ ở đây với 4 vị khách xa lạ ở Sài Gòn xuống làm chúng tôi chột dạ và dự báo sẽ là một ngày không yên ả đối với chúng tôi. 
Dò bản đồ vị trí tòa án một lần nữa, chúng tôi quyết định đi bộ thẳng đến tòa án nhân dân tỉnh Long An. Khi sắp đến gần tòa án, thấy chúng tôi, một nhân viên an ninh thường phục giật bắn người, anh ta vừa chạy vừa gọi điện xin ý kiến chỉ đạo nhưng nhóm người chúng tôi gồm 2 nam và 2 nữ vẫn nắm tay nhau bước vào sân tòa án. Lúc này đã là 7h30 phút, đón tiếp chúng tôi tại cổng tòa là 2 viên công an sắc phục cùng vô số an ninh thường phục và vô vàn máy quay phim chĩa thẳng đe dọa... 
Một người công an bảo trình chứng minh nhân dân cho bảo vệ nhưng chúng tôi nghĩ rằng việc này không cần thiết và tiếp tục đi sâu vào sân tòa án. Đến trước cổng tòa, lần này chúng tôi vấp phải sự ngăn chặn một cách kiên quyết hơn... đáp lại đó là nét mặt tươi cười nhưng kiên nghị và ôn hòa của chúng tôi. Chúng tôi đã phải trình CMND và các anh ấy bảo đợi cấp trên “duyệt”. Trong lúc chờ đợi tôi nhận thấy có chị của Kha là Đinh Nguyễn Quỳnh Như, cùng bố của Phương Uyên vẫn không được cho vào tòa án để tham dự, tôi nhếch mép cười khẩy về cái gọi là “phiên tòa công khai” ở xứ sở thiên đường này. 
Được một lúc thì tình hình phiên tòa chợt nóng lên khi có sự xuất hiện của Bùi Thị Minh Hằng cùng anh Trương Văn Dũng. Những máy quay phim lại được dịp tung hoành chĩa thẳng mặt như đe dọa những người mới đến... Cô Bùi Thị Minh Hằng được dịp phân phát cẩm nang thực thi quyền làm người cho các viên an ninh thường phục, có người vui vẻ, có người chăm chú nghe. Sau đó một viên an ninh áo trắng bụng phệ đuổi cô Hằng cùng Trương Dũng ra ngoài, phía xa tiếng xe cảnh sát hú còi, cả dãy trước sân tòa nhốn nháo, tiếng hô bắt người í ới... thế là họ đã bắt cô Hằng cùng anh Trương Dũng đi rồi. 
Cổng tòa mở, tôi cố rướn người nhìn vào bên trong và hết sức vui mừng khi thấy Kha và Uyên trong bộ đồ trắng, quần đen, 2 tay nắm chặt, tiếng nói đanh thép và dõng dạc làm im ắng cả những cái đầu nóng phía bên ngoài! Chúng tôi vẫn kiên quyết đòi vào dự khán thì một viên công an bỏ nhỏ vào tai tôi: “Tụi em nên đi khỏi đây vì phiên tòa không có ghế cho các em ngồi, các em nên đi sẽ tốt hơn”. 
Xem lại chiếc điện thoại để gọi thông báo cho bạn bè thì mới nhận ra không còn cục sóng nào cho 2 mạng Viettel và Mobifone... Tình hình có vẻ không khả quan, chúng tôi hội ý và lui ra tìm các bạn còn lại đã xuống từ trước đó! Lúc hơn 10 h, chúng tôi quay lại tòa án. Lúc này anh em cũng hơn 10 người trong đó có blogger An Đổ Nguyễn tức Nguyễn Hoàng Vi. Sự xuất hiện của người “phụ nữ dũng cảm” này làm cho các viên an ninh chột dạ, những cuộc gọi xin chỉ đạo liên tục, những bước chân người chạy vội vã. Thời tiết Long An lúc này khá nóng nhưng chúng tôi vẫn ngồi sát cùng nhau, chia sẻ cho nhau từng bóng râm, từng ngụm nước để chờ kết quả phiên tòa. 
11h trưa, 2 anh công an sắc phục xuất hiện bao xung quanh chúng tôi là hơn chục máy quay phim lớn nhỏ. Anh Hoàng Dũng Cdvn bị yêu cầu rời khỏi sân tòa vì sử dụng điện thoại di động. Điều khôi hài là trong khi đó sóng điện thoại đã bị phá hoàn toàn. Vừa ra khỏi sân tòa, một chiếc Toyota cá mập trờ tới, cửa mở toang... vô số bàn tay lực lưỡng đẩy anh Dũng lên xe vọt đi mất. Chúng tôi vẫn chưa có phản ứng gì vì sự việc xảy ra khá nhanh và bất ngờ. Viên công an tiếp tục lớn tiếng mời blogger Gió Lang Thang, tức bạn Trịnh Anh Tuấn ra ngoài. Lần này anh cũng bị bắt đi trong sự phẩn uất vô cùng của những người bạn đến tham dự phiên tòa! Sau đó họ nắm tay cả tôi và bé Nhung yêu cầu ra khỏi sân tòa, chúng tôi kiên quyết phản đối và có cả bác Huỳnh Ngọc Cang 80 tuổi lớn tiếng đòi quyền công dân thì bọn họ mới phải lui ra nhường lại một chút không khí hiếm hoi cho chúng tôi... 
11h30 phiên tòa tạm nghỉ trưa, mẹ của Kha, mẹ của Liên trở ra với những thông tin cập nhật từ bên trong phiên tòa. Họ cho biết cả Uyên và Kha cũng như các luật sư đều đã đối đáp rất hay với hội đồng xét xử. Một tin vui làm cho chúng tôi nức lòng. Chúng tôi đan tay nhau lại cùng đi đến siêu thị Coop Mart để ăn trưa và nghỉ ngơi, các lực lượng công an chìm nổi vẫn bám sát phía sau... 
Gần 2h trưa là giờ bắt đầu phiên tòa, người nhà của Uyên và Kha phải trở lại tòa án để tham dự. Còn 6 người chúng tôi ngồi lại với nhau đợi tìm hướng giải quyết vấn đề cho những người bạn đang bị giam giữ trái phép. Đúng 15 h thì có tin những người bạn của chúng tôi gồm các blogger Bùi Thị Minh Hằng, Trương Văn Dũng, Hoàng Dũng Cdvn, Gió Lang Thang, Huỳnh Công Thuận hiện đang bị giữ tại đồn công an phường 1, Tân An, thành phố Long An. 
Sau khi thảo luận, chúng tôi quyết định đến đồn công an để “được bắt chung” cùng với họ. 6 người gồm 2 nam và 4 nữ tiến vào đồn với một thái độ hết sức ôn hòa. Blogger Nguyễn Hoàng Vi yêu cầu công an trực ban hãy giam giữ chúng tôi, cũng như đã giam giữ bạn bè vì chúng tôi đến tham dự phiên tòa chung! Anh công an bối rối với sự ôn hòa của chúng tôi, nhưng cũng không quên xua dân phòng và an ninh thường phục ra đe dọa quay phim. Dân phòng bao vây vòng ngoài và vòng trong tạo nên thế gọng kềm, nhưng không vì vậy làm chúng tôi nao núng... mà trái lại chúng tôi càng bình thản hơn. Có lẽ đã trải qua nhiều cuộc đàn áp trước đó đã làm cho chúng tôi “cứng” hơn và cảm thấy rằng không có việc gì tàn ác hơn mà họ không làm đối với chúng tôi. 
Khoảng hơn 16h chúng tôi nhận được thông tin là phiên tòa sơ thẩm kết thúc với mức án dành cho Uyên là 6 năm tù và Kha là 8 năm tù với 3 năm quản chế. Một cảm giác xót xa, cay đắng lan tỏa trong tôi, hai sinh viên trẻ đau lòng trước chủ quyền biển đảo, đau lòng trước nạn tham nhũng ở đất nước ta đã làm những việc để thức tỉnh nhân dân, dân tộc lại chịu một mức án nặng nề như thế!!! 
Dù vẫn biết án bỏ túi đã có, nhưng tôi cũng không lại ngờ nó lại nặng nề vậy, nhưng tôi tin các em sau hơn 7 tháng trong đồn công an thì không có gì các em đã không trải qua, và tin tưởng rằng các em sẽ không chịu ngồi hết từng ấy năm tù đâu, tin tôi đi! 
Khoảng thời gian sau đó các blogger Gió Lang Thang, Huỳnh Công Thuận, Hoàng Dũng Cdvn, Trương Văn Dũng được thả ra khỏi đồn phường 1 trong sự vui mừng khôn tả của những bạn bè... nhưng đâu đó trong họ ánh mắt rưng rưng khi được báo về bản án dành cho hai sinh viên yêu nước. Trong đồn công an cô Bùi Thị Minh Hằng vẫn kiên quyết đấu tranh với những luận điệu xảo trá mà lực lượng an ninh đưa ra vì những cuốn “cẩm nang về quyền làm người” mà cô đã trao cho những người đến tham dự. An ninh lập biên bản và phạt cô 3 triệu đồng vì đã giới thiệu cho nhiều người biết hơn về quyền con người. Thật là nực cười cho xứ lừa... 
20h tối vì vướng một số công việc cần giải quyết cho ngày mai, một nhóm 5 người đã rời khỏi Long An để về Sài Gòn sau khi động viên anh em ở lại gắng sức. Họ đi về SG trong sự đeo bám quyết liệt của các nhân viên an ninh thường phục. Chúng tôi, những người còn lại vẫn bám trụ trước đồn công an để chờ cô Hằng ra. Ngoài trời mưa nặng hạt, 2 sinh viên yêu nước trong tù, cô Hằng trong đồn... Trung Quốc vừa thi hành lệnh cấm đánh bắt cá ở biển Đông, an ninh thường phục đeo bám đe dọa, họa mất nước đã gần kề!!!

Những chuyện bên trong và chưa nói về phiên tòa xử sinh viên yêu nước Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha

Riêng lời nói sau cùng của Phương Uyên mới làm cho cả phòng xử án bàng hoàng và không khí chùng xuống. Đứng trước vành móng ngựa của cộng sản để nói lời nói sau cùng thì Phương Uyên dũng cảm tuyến bố: "Việc tôi làm thì tôi chịu xin nhà cầm quyền đừng làm khó dễ mẹ hay gia đình của chúng tôi. Chúng tôi làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa Trung Quốc xâm lược đất nước và cuối cùng là chúng tôi làm xuất phát từ cái tấm lòng yêu nước nhằm chống cái xấu để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng hơn". Giữa một rừng công an hùng hổ mà Phương Uyên dám tuyên bố như vậy chứng tỏ bản lĩnh của Phương Uyên như thế nào. Khác xa chuyện an ninh điều tra ép cung nhục hình để đưa ra một Phương Uyên theo ý của an ninh là hành động chỉ để nhận 100 USD và máy chụp hình kỷ thuật số từ phản động hải ngoại...

*
Kết quả phiên tòa do nhà cầm quyền cộng sản dàn dựng nhằm trả thù 2 sinh viên yêu nước tại Long An ngày 16.5.2013 thì ai cũng đã biết. Chúng tôi lược thuật một số chuyện mà ít người biết đến.
A. Thủ tục tố tụng: 
Cũng như bao phiên tòa xét xử người yêu nước khác về điều luật mơ hồ là điều 88 và 79 an ninh tại tòa án và khu vực xung quanh luôn gắt gao: phá sóng điện thoại, ngăn cản người dân tiếp xúc phiên tòa, hạn chế thân nhân của các nạn nhạn tham dự phiên tòa, công an thì nhiều hơn các thành phần khác tham dự phiên tòa nhiều lần. Tuy nhiên phiên tòa ở Long An có một số đáng ghi nhận như sau:
1. Về thủ tục tố tụng nhà cầm quyền ở Long An lần này tỏ ra "dễ chịu" hơn các nơi như ở Sài Gòn, Hà Nội, Bến Tre, An Giang. Luật sư có nhiều thời gian hơn, gia đình gặp được người thân bị giam giữ trước khi ra tòa. Có sự tranh luận sòng phẳng giữa công tố viên buộc tội và luật sư. Lần đầu tiên ở Việt Nam kiểm soát viên chấp nhận đuối lý trước luật sư và rút lại việc truy tố 2 nạn nhận tội "chống Trung Quốc". Dù việc rút lại lời buộc tội chỉ có tính hình thức vì sau đó bản án hình phạt rất nặng nề. Nhưng chúng ta cũng ghi nhận quan điểm chống ngoại xâm ít ra đã đi vào chính trường của Việt nam và đã được chấp nhận.
2. Dù an ninh hạn chế gia đình gởi trang phục cho các sinh viên yêu nước nhưng hình ảnh 2 sinh viên trong trang phục đồng phục học sinh áo sơ mi trắng và quần tây sẫm màu nói lên rằng họ đẹp hơn nhiều. Và quan trọng hơn là minh họa cho lời tố cáo nhà cầm quyền đàn áp sinh viên thì hình ảnh đó hiệu quả hơn nhiều. Chưa đi vào nội dung phiên tòa thì hình ảnh 2 sinh viên tao nhã thanh lịch giữa một rừng công an y hệt như 2 con chiên thơ giữa một bầy sói hung bạo.
3. Vào buổi chiều nhằm phản ứng việc công an bảo vệ và an ninh ngăn chặn những thân nhân khác không vào tham dự phiên tòa thì mẹ Phương Uyên, mẹ và anh của Nguyên Kha không vào tham dự. Chủ tọa phiên tòa công bố họ không tham dự buổi chiều. Nhưng sau hơn nữa giờ họ vào tham dự thì chủ tọa vẫn đồng ý cho họ mà không làm khó dễ gì họ.
4. Diễn biến bên ngoài dù có bắt bớ 1 số người dự tính tham dự phiên tòa nhưng lần này có vẻ như là công an Long An không dám tàn độc như công an Sài Gòn hay ở Hà Nội. 
B. Về nội dung bàn chất phiên tòa: 
Không hẹn mà gặp cả 3 luật sư bào chữa cho 2 sinh viên yêu nước họ có luận chứng bào chữa rất giống nhau và hợp lý: 2 sinh viên này chỉ yêu nước và chống Trung Quốc xâm lược và chống đảng cộng sản chứ không chống nhà nước CHXHCNVN. Dù trước đó an ninh làm khó dễ các luật sư rất nhiều: chặn các cuộc gọi vào máy của các luật sư, không cho họ có thời gian nhiều tiếp xúc với thân chủ cũng như toàn bộ hồ sơ vụ án. Nhưng rất trùng hợp là các luận cứ của các luật sư rất sắc bén không chỉ kiểm soát viên giữ quyền công tố bị đuối lý mà cả thẩm phán chủ tọa cũng như các hội thẩm nhân dân cũng thua lý và họ tìm cách tránh né các vấn đề và yêu cầu của luật sư đưa ra:
1. Phương Uyên và Kha có thừa nhận hành vi "vi phạm" nhưng chỉ chung chung không nói là vi phạm cái gì. Chống Trung Quốc thì chắc không có điều nào trong cả Bộ Luật Hình sự quy định. Tội chống đảng thì không phải là điều 88 của Bộ luật hình sự hiện nay mà phải là điều khác. Tuy nhiên cộng sản không dám trơ trẻn áp dụng thực chất cái điều này sợ bị dư luận trong và ngoài nước lên án nên họ miễn cưởng "ép" vào điều 88 chống nhà nước. 
2. Nhân chứng của vụ án: dù bản cáo trạng và kết luận điều tra có ghi là có 3 nhân chứng nhưng 3 nhân chứng này không có mặt ở phiên tòa tại Long An vào ngày 16.5.2013. Rõ ràng việc thiếu vắng 3 nhân chứng đã chứng tỏ rằng nhà cầm quyền lấn cấn trong việc buộc tội và tiền hậu bất nhất. 
3. Vật chứng: quan trọng nhất là vật chứng là các khẩu hiệu buộc tội 2 sinh viên yêu nước. Thế nhưng phiên tòa này không dám trưng ra cái vật chứng này. Đó chính là các khẩu hiệu chống Trung Quốc xâm lược và chống đảng cộng sản. Dù các luật sư yêu cầu nhiều lần nhưng chủ tọa không dám đề cập đến các khẩu hiệu này. Cũng như biên bản yêu cầu giám định nội dung của các khẩu hiệu cũng không có. Điều này chứng tỏ rằng phiên tòa của đảng cộng sản chỉ dùng nó như là một công cụ để trả thù các sinh viên yêu nước qua đó đe dọa nhiều người khác có ý chống đảng. 
4. Chống đối tôn giáo: trong cáo trạng để thêm màu sắc buộc tội thì phía an ninh điều tra cố "nắn, ép" cái này vào nhưng ra trước tòa thì không có gì liên quan đến việc chống đối các tôn giáo của 2 sinh viên yêu nước. Việc này lố bịch y như chuyện 2 cái bao cao su trong vụ án của tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ. 
5. Lời nói sau cùng: Đinh Nguyên Kha cho rằng Kha không có tội, chỉ hành động vì lòng yêu nước. Riêng lời nói sau cùng của Phương Uyên mới làm cho cả phòng xử án bàng hoàng và không khí chùng xuống. Đứng trước vành móng ngựa của cộng sản để nói lời nói sau cùng thì Phương Uyên dũng cảm tuyến bố: "Việc tôi làm thì tôi chịu xin nhà cầm quyền đừng làm khó dễ mẹ hay gia đình của chúng tôi. Chúng tôi làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa Trung Quốc xâm lược đất nước và cuối cùng là chúng tôi làm xuất phát từ cái tấm lòng yêu nước nhằm chống cái xấu để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng hơn". Giữa một rừng công an hùng hổ mà Phương Uyên dám tuyên bố như vậy chứng tỏ bản lĩnh của Phương Uyên như thế nào. Khác xa chuyện an ninh điều tra ép cung nhục hình để ra một Phương Uyên theo ý của an ninh là hành động chỉ để nhận 100 USD và máy chụp hình kỷ thuật số từ phản động hải ngoại.
C. Phản ứng của giới am hiểu luật pháp tại Việt Nam về phiên tòa tại Long An ngày 16.5.2013:
1. Luật sư Nguyễn Thanh Lương: "Tôi thấy mình hèn hạ và bất lực khi chỉ đòi cho Phương Uyên được 5 ngày tù mà không làm cho bản án của em nhẹ đi. Phương Uyên bi bắt ngày 14 tháng 10 năm 2012 nhưng đến ngày 19 tháng 10 thì mới công khai. Kết luận điều tra và cả bản cáo trạng "quên" đi 5 ngày dấu nhẹm này. Tôi đã yêu cầu chủ tọa tính án phải từ ngày 14.10.1012 là ngày họ tạm giam em Phương Uyên. Tôi không có biết là 2 em sinh viên có kháng án hay không nhưng hình ảnh của họ ở phiên tòa hôm nay nó đay đáy vào tận giác ngủ của tôi trong nhiều ngày tới". 
2. Nhà báo T. D. (yêu cầu dấu tên): "Thì cũng như bao phiên tòa khác các nạn nhân của điều luật X nếu ai mà " ăn năn nhận tội" thì án nhe. Ai mà "cương" thì lãnh án nặng. Thấy Anh Ba Sài Gòn của vụ anh Điếu cày không? án nhẹ hơn so với 2 người khác. Gần đây vụ Lô Thanh Thảo im lìm thì họ kéo xuống 2 năm từ 3 năm rưỡi ban đầu. Đó thấy chửa nhưng đừng ghi tên tôi ra đấy đó nha". 
3. Luật sư N. thuộc đoàn Luật sư Thành Phố: "Bị cáo Kha không phải khủng bố, nếu khủng bố thì án khác cơ!" 
4. Thẩm phán H. của tòa án tỉnh Đồng Nai: "Tôi không theo dõi phiên tòa, nhưng thẩm quyền xét xử phải là của Tòa án thành phố Hồ Chí Minh chứ không phải là Tòa án tỉnh Long An vì nơi diễn ra các hành vi vi phạm pháp luật là tại thành phố Hồ Chí Minh chứ không phải ở tỉnh Long An".
5. Một phóng viên dấu tên của báo Pháp Luật: "Thực chất thì mấy ông tòa án không đủ tư cách và nhân cách để xét xử mấy sinh viên này".