Friday, April 11, 2014

"Hội chứng vô trách nhiệm" trong đưa tin và bình luận (hahahahahaha)

Lâu nay, việc khai thác và công bố thông tin mà không kiểm chứng, xác minh rõ nguồn gốc đã trở thành một xu hướng đáng quan ngại xuất hiện trên một số tờ báo ở Việt Nam (nhất là báo điện tử và trang điện tử). Xu hướng này không chỉ làm sai nhiễu sự thật mà một số trường hợp còn gây tổn hại tới uy tín, hình ảnh của cá nhân, tổ chức liên quan, nhất là tới quan hệ quốc tế.

Có thể nói gần đây, thông tin từ báo chí, nhất là từ báo và trang tin điện tử đã trở thành "món ăn tinh thần" không thể thiếu với nhiều người, nhất là bạn đọc trẻ. Với tiện ích của internet, người đọc báo và trang tin điện tử không chỉ tiếp nhận thông tin, mà có thể comment để bình luận; hoặc khai thác bài vở đưa về blog, facebook cá nhân để trao đổi. Tuy nhiên, việc một số tờ báo có xu hướng câu "view" (lượt xem) bằng thông tin sốt, sốc, giật gân, không kiểm chứng trước khi đăng tải, không cần biết đúng sai, thậm chí có tin bài cực kỳ "rác rưởi",... thật sự trở thành loại thông tin đầu độc người xem và cần phải phê phán. Thí dụ điển hình của hiện tượng này là việc khai thác tin tức một cách vội vã, thiếu thận trọng từ báo chí nước ngoài.


Cách đây vài năm, một số tờ báo ở Việt Nam đã đồng loạt hùa theo báo chí phương Tây vẽ nên chân dung của ông Gaddafi, cố lãnh đạo của Lybia như là "một nhà độc tài tham lam và lập dị, một tên bạo chúa cuồng dâm..."; vì thế, người dân Lybia phải "rên xiết" dưới "ách độc tài tàn bạo"! Người ta đưa tin, bình luận nhưng không đếm xỉa tới thực tế mà lẽ ra, nếu có trách nhiệm, trước khi khai thác từ báo chí phương Tây, cần phải kiểm chứng. Bởi nếu kiểm chứng sẽ thấy chí ít trong mục từ Libya trên Wikipedia viết như sau: "dưới chế độ của Ghadafi, tỷ lệ biết chữ tăng từ 10% lên 90%, tuổi thọ trung bình tăng từ 57 lên 77 tuổi, quyền bình đẳng được bảo vệ cho phụ nữ và người da đen, cơ hội việc làm được nâng cao cho các công nhân nhập cư, hệ thống phúc lợi được đầu tư cho phép người dân tiếp cận với giáo dục, chăm sóc y tế miễn phí cũng như hỗ trợ về nhà ở.

Dòng sông Nhân tạo là dự án tưới tiêu lớn nhất thế giới cũng được đào để cung cấp nước ngọt cho Libya. Ngoài ra, việc hỗ trợ tài chính cũng được cấp cho các trường đại học để trao học bổng và chương trình phát triển việc làm. Do vậy, Chỉ số phát triển con người (HDI) của Libya được xếp vào mức cao trên thế giới, thứ hạng 58/177 nước năm 2005. Và Libya không hề có nợ nước ngoài". Ngoài ra, còn có thể biết những thông tin khác như: người dân Lybia có mức thu nhập bình quân đầu người cao nhất châu Phi (khi ấy ước chừng 6.700 USD), chính sách bảo hiểm xã hội ưu việt; các ngân hàng cho vay không lấy lãi, mua xe hơi sẽ được nhà nước hỗ trợ 50% giá, mỗi cặp vợ chồng mới cưới được nhà nước hỗ trợ 50.000 USD tiền mua nhà, mỗi bà mẹ sinh con được nhà nước hỗ trợ 5.000 USD, v.v.

Đó là các thông tin tuyệt nhiên báo chí phương Tây không đề cập. Khi người ta bắt đầu tiến công Libya và chính quyền của Gaddafi bị lật đổ, bỗng dưng nhiều việc bị "khui ra ánh sáng", từ "Gaddafi mang máy bay đi đàn áp dân chúng" tới "Gaddafi ủng hộ khủng bố",... Tất cả chỉ nhằm biện hộ cho hành động lật đổ chính quyền hợp pháp ở một nước có chủ quyền. Rồi lại thấy một số tờ báo bê về nguyên xi "phát hiện động trời" của phương Tây rằng, ông Gaddafi có khối tài sản khổng lồ đến gần 200 tỷ USD! Và điều hài hước là người ta trút vào "tài sản khổng lồ" đó cả những khoản tiền đầu tư của chính phủ Libya, tiền thuộc sở hữu hợp pháp của các tổ chức nhà nước, rồi giải thích một cách kỳ quặc vì... Gaddafi "coi tài sản quốc gia là tài sản của gia đình"!?


Gần đây, liên quan đến các sự kiện ở Ucraina cũng có nhiều chuyện để bàn. Như việc một số báo mạng đăng hình lính đặc nhiệm "Berkut" của Ukraine quỳ gối và đưa tin: "Cảnh sát chống bạo động quỳ gối xin lỗi người dân ở thành phố Lviv vì các hành động đánh đập và nổ súng vào người biểu tình trong những cuộc đụng độ xảy ra ở Quảng trường Độc lập Kiev". Chộp được tin này, một số diễn đàn của các thế lực thù địch và mấy nhà "dân chủ giả hiệu" lập tức té nước theo mưa, đưa lên bolg và facebook đăng ngay trạng thái (status) "khi nào thì công an Việt Nam mới xin lỗi nhân dân"!? Sau khi một video clip được công bố trên internet, dư luận mới biết chuyện những người cực đoan ở thành phố Lviv và Lutsk đã buộc cảnh sát đặc nhiệm "Berkut" của Ukraine phải quỳ gối xin lỗi, thậm chí có một số phần tử quá khích không chấp nhận và vội nhặt bất cứ cái gì trong tầm tay, ném vào các cảnh sát này. Sự kiện được làm sáng tỏ, một số báo và trang tin điện tử đã đăng tin sai vẫn không đính chính hoặc gỡ xuống. Họ coi thường người đọc, hay họ muốn "tiếp sức" cho những kẻ lợi dụng tin này để bình luận tiêu cực về Việt Nam?


Thông tin về dinh thự của Tổng thống Ucraina Yanukovych bị lật đổ cũng vậy. Nhiều tờ báo tập trung khía cạnh xa hoa của ngôi nhà mà quên kiểm chứng để thấy rằng ngôi nhà (hay khu phức hợp) đó là tài sản quốc gia, có nguồn gốc lâu đời. Khi còn là Thủ tướng (2002), ông Yanukovych đã được cấp một căn hộ trong khu đó. Sau đó ông thuê lại với giá rẻ. Và đến năm 2010, khi đắc cử Tổng thống, ông Yanukovych chọn khu này làm nơi ở của mình. Cho đến khi ông bị lật đổ, việc ai là chủ sở hữu thật sự của ngôi nhà vẫn còn đang là vấn đề tranh cãi. Thông thường, nhà ở của các nguyên thủ quốc gia ở phương Tây có tiêu chuẩn cao cấp nhất định, vì đó không đơn thuần là nhà ở mà còn là nơi tiếp khách của nguyên thủ, có thể coi là một yếu tố góp phần giữ gìn "bộ mặt" của quốc gia. Vậy việc có ngôi nhà này đâu phải do ông Yanukovych tham nhũng mà có được? Thế nhưng, thấy báo chí phương Tây làm ầm ĩ, lập tức một số tờ báo ở Việt Nam cũng nhanh nhảu hùa theo, để rồi cư dân mạng cứ thế a dua chửi bới (?)

Gần đây, không ít người đọc bày tỏ sự phẫn nộ khi báo chí giật tít sốc liên quan đến Triều Tiên như "cho 120 chó đói xé xác người dượng?", "xử tử chú dượng bằng chó đói" và dẫn nguồn tin từ "báo Strait Times". Rồi hóa ra tin này từ một blogger mà tờ "Văn hối" của Hồng Kông khai thác. Sau khi xác minh, các tờ báo trên liền rào rào đính chính đó là "tin vịt", nhưng không hề đưa ra một lời xin lỗi bạn đọc. Không nhẽ làm báo thì muốn đưa tin gì thì đưa, nếu sai thì "đính chính" là xong? Gần đây hơn, hơn chục tờ báo giật tít "đàn ông Triều Tiên buộc phải để tóc giống Kim Jong-un", "Kim Jong-un áp đặt kiểu tóc "gáo dừa" cho nam giới Triều Tiên"...

Trong khi theo Washington Post, thông tin về việc thanh niên Triều Tiên phải để kiểu tóc giống nhà lãnh đạo tối cao Kim Jong Un xuất hiện từ một nguồn tin không đáng tin cậy. Và đường đi của thông tin này là: "BBC dẫn lại bản tin trên từ blog Elsewhere và từ tờ Korea Times, một tờ báo tiếng Anh của tập đoàn Hankook Ilbo. Trong khi đó, tờ Korea Times dường như đã lấy câu chuyện trên từ RFA, một tổ chức phi lợi nhuận được chính phủ Mỹ tài trợ"! Và "Chad O'Carroll, biên tập viên của trang web NKNews, cũng hoài nghi và cho đăng tải thông tin từ một độc giả. Người này mới ở Bình Nhưỡng về và không hề thấy kiểu tóc của ông Kim được nhân rộng khắp nơi".


Lối làm ăn cẩu thả đến vô trách nhiệm của một số tờ báo hiện nay thật đáng báo động. Nó thậm chí góp phần không nhỏ phụ họa theo những nguồn tin bịa đặt với mưu đồ xấu, làm ảnh hưởng đến uy tín của một số cá nhân, đến thể diện của một số nước. Khoản 5 Điều 6, Chương III Luật Báo chí Việt Nam ghi rõ, báo chí có nhiệm vụ: "Mở rộng sự hiểu biết lẫn nhau giữa các nước và các dân tộc, tham gia vào sự nghiệp của nhân dân thế giới vì hòa bình, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ xã hội". Vậy thì với các thí dụ được dẫn ra trên đây, thử hỏi liệu một số tờ báo (trong đó phần lớn là báo điện tử, trang điện tử) có làm đúng nhiệm vụ và quyền hạn của mình theo luật định? Phải chăng những người tổ chức, thực hiện các tờ báo này không cần luật, không cần biết đạo đức nghề nghiệp, hay chỉ vì giật tít câu view kiếm tiền mà họ sẵn sàng "đầu độc" người xem?


THÁI VŨ

Báo đảng CSVN ‘kết tội’ việc đưa tin về độc tài và phản kháng

HÀ NỘI (NV) - Tờ Nhân Dân, cơ quan ngôn luận của Ban Chấp Hành Trung Ương Ðảng CSVN vừa cảnh báo về “hội chứng vô trách nhiệm” của báo giới Việt Nam khi “đưa tin và bình luận.”

Trên số báo ra ngày 7 tháng 4, qua bài “Hội chứng vô trách nhiệm trong đưa tin và bình luận,” tờ Nhân Dân liệt kê một loạt các dẫn chứng nhằm hỗ trợ cho cảnh báo về “hội chứng” này.
Ukraine công an xin loi

(Việc nhiều tờ báo Việt Nam đăng tấm ảnh chụp các thành viên trong lực lượng cảnh sát đặc nhiệm Bekrut của ông Yanukovych – Tổng thống Ukraine, phải quỳ để xin lỗi dân chúng Ukraine vì đã đánh đập, thậm chí bắn vào họ, được tờ Nhân Dân xem là một bằng chứng của “Hội chứng vô trách nhiệm trong đưa tin và bình luận)

Theo đó, việc nhiều tờ báo ở Việt Nam “hùa theo báo chí phương Tây” để “vẽ chân dung của ông Gaddafi, cố lãnh đạo Lybia như một nhà độc tài tham lam và lập dị, một tên bạo chúa cuồng dâm…” khiến “dân chúng Lybia rên xiết dưới ách độc tài tàn bạo,” được tờ Nhân Dân xác định là biểu hiện của… “hội chứng vô trách nhiệm.” (My comment: Gaddfi là nhà tỷ phú yêu nước, có công “ổn định” chính trị Lybia suốt 40 năm)


Tờ Nhân Dân cũng xem việc đưa tin, bình luận về các diễn biến tại Ukraine là một ví dụ khác của… “hội chứng vô trách nhiệm.” (My comment: Ukraine thuộc khối Liên Xô và cựu Tổng thống Yanukovych đang trên đường tiến đến XHCN trong thế kỷ tới)

Người viết bài “Hội chứng vô trách nhiệm trong đưa tin và bình luận,” mới đăng trên tờ Nhân Dân tỏ ra hết sức giận dữ khi báo giới Việt Nam đưa các hình ảnh, thông tin về sự kiện: Nhiều thành viên trong lực lượng đặc nhiệm chống bạo động của chính quyền đã bị dân chúng Ukraine lật đổ, “quỳ xin lỗi dân chúng vì đã đánh đập người biểu tình và bắn vào họ.”  
(My comment: Hình ảnh ngụy tạo từ bài viết của…CB)

Bài viết cho thấy tác giả “Hội chứng vô trách nhiệm trong đưa tin và bình luận” nổi giận vì “một số diễn đàn của các thế lực thù địch lập tức té nước theo mưa, đưa những thông tin này lên blog và facebook kèm câu hỏi: Khi nào thì công an Việt Nam mới xin lỗi nhân dân?”
 (My comment: Tác giả viết lộn: bao giờ thì nhân dân Việt mới xin lỗi công an?)

Những thông tin mà báo giới Việt Nam loan tải về cuộc sống xa hoa, tham nhũng của ông Yanukovych, tổng thống Ukraine đã bị dân chúng Ukraine lật đổ cũng bị tờ Nhân Dân xem là “vô trách nhiệm.”
(My comment: Tòa lâu đài trị giá gần 80 triệu đô la…là do một người em kết nghĩa của ông Yanu..tặng)

Theo tờ Nhân Dân, “hội chứng vô trách nhiệm trong đưa tin và bình luận” đang trở thành “xu hướng đáng ngại” của nhiều tờ báo ở Việt Nam. Ðiều này không chỉ “làm nhiễu sự thật” mà còn “gây tổn hại tới uy tín, hình ảnh của cá nhân, tổ chức liên quan, nhất là tới quan hệ quốc tế.”
(My comment: Chuyện báo đăng ông Chu Vĩnh Khang bị khám phá là gia đình bà con của ông có tài sản do tham nhũng hơn 18 tỷ đô la có thể làm xứ “16 chữ vàng” mất lòng).

Tuy tác giả bài viết vừa kể trên tờ Nhân Dân không cho biết “tổ chức” và những mối “quan hệ quốc tế” nào bị tổn hại vì báo giới Việt Nam mắc “hội chứng vô trách nhiệm trong đưa tin và bình luận,” song việc lựa chọn dẫn chứng cho thấy, những cá nhân mà tác giả cho rằng cần bảo vệ “uy tín, hình ảnh cá nhân,” ngoài các ông Gaddafi (Lybia), ông Yanukovych (Ukraine), còn có cả ông… Kim Yong Un (Bắc Hàn)!  

(My comment: Siêu sao Ủn Ỉn có mái tóc đẹp…toàn dân phải cắt theo, mà báo chí lại đem ra diễu. Nghe nói ông Thủ Tướng mới sắp bị xử bắn vì không chịu cắt tóc. Ông này không biết “yêu nước” là thế nào. )

Tờ Nhân Dân còn nêu một lý do khác và có thể đây mới là lý do chính để cơ quan ngôn luận của Ban Chấp Hành Trung Ương Ðảng CSVN phải cảnh báo về “hội chứng vô trách nhiệm” của báo giới Việt Nam, đó là các tin và bình luận “vô trách nhiệm” khiến người sử dụng Internet ở Việt Nam “cứ thế a dua chửi bới.”  
(My comment: Internet do CIA cài đặt để…tuyên truyền dối trá)

“Hội chứng vô trách nhiệm trong đưa tin và bình luận” theo cách nhìn của tờ Nhân Dân, bị xem là “đầu độc người xem” và “tiếp sức cho những kẻ lợi dụng các thông tin này để bình luận tiêu cực về Việt Nam.” Tuy nhiên chưa rõ trong bối cảnh như hiện nay, lối quy chụp này có khiến báo giới Việt Nam chùn bước hay không.

Có một điều chắc chắn là những bài viết kiểu như “Hội chứng vô trách nhiệm trong đưa tin và bình luận” của tờ Nhân Dân, cũng như lối hành xử theo suy nghĩ này sẽ khiến vị trí của Việt Nam trong các bảng xếp hạng về “tự do Internet,” “tự do báo chí,” do các tổ chức quốc tế thực hiện hàng năm, chỉ thêm thảm hại.

Chẳng hạn theo kết quả cuộc khảo sát về “Tự do Internet 2013” tại 60 quốc gia trên thế giới, do Freedom House thực hiện, Việt Nam đứng thứ 7 trong nhóm 10 quốc gia ứng xử tệ hại nhất với quyền tự do Internet.

Ngoài việc đội sổ về “tự do Internet,” trong “Báo cáo thường niên về tự do báo chí toàn cầu” hồi năm ngoái, Freedom House xếp Việt Nam vào vị trí 182/197. Lúc đó, Freedom House giải thích, việc tổ chức này xếp một quốc gia vào nhóm “không có tự do báo chí,” nếu quốc gia đó không đáp ứng những tiêu chuẩn về tự do pháp lý, tự do chính trị, tự do kinh tế, không cho phép các nhà báo và tổ chức truyền thông có thể hoạt động tự do.  
(My comment: Bọn Freedom House là thế lực thù địch, ghen tỵ với đỉnh cao trí tuệ của chúng ta, nên bịa chuyện nói xấu. Việt Nam quang vinh muôn năm)

Thursday, April 10, 2014

Làm gì để y tế Việt Nam phát triển (hahahahahaha)

Chi phí cho một trường hợp mổ viêm ruột thừa hiện nay ở bệnh viện công loại 1 là khoảng 6 triệu đồng, trong khi ở Mỹ là 55.029,31 USD, tức là chi phí ở Việt Nam chỉ bằng khoảng 1/192 so với ở Mỹ. Như vậy có hợp lý không?
 
 
Cứ cho là một bác sĩ Mỹ chỉ nhận được chưa đến 1/3 số tiền công mổ trên hóa đơn (16.277 USD) sau khi trừ đi các chi phí luật sư, thuế má… Số tiền bác sĩ Việt Nam nhận được cho một ca mổ tương tự là 25.000 đồng. Vậy thì số tiền họ được hưởng cao gấp… 4.536 lần so với bác sĩ Việt Nam.
Nhiều người nói tôi so sánh với chi phí y tế ở Mỹ là bất hợp lý.

 Tính thu nhập bình quân đầu người mỗi năm của Mỹ là 52.000 USD, của Việt Nam là 2.000 USD  thì thu nhập bình quân của Mỹ cao gấp 26 lần Việt Nam. 

Vậy nếu tính theo đúng tỷ lệ 1:26 so với giá 55.029 USD, chi phí một ca mổ ruột thừa ở Việt Nam phải là 44.446.000 đồng, cao gấp 7,4 lần so với hiện nay. Cũng tính theo tỷ lệ 1:26, số tiền mà một bác sĩ Việt Nam cần nhận được cho một cuộc mổ ruột thừa (trung phẫu) là 174 USD (3.663.000 đồng).

Các bác sĩ Mỹ sẽ phì cười khi nghe con số này. Nhưng thôi, người ta vẫn nói bác sĩ Mỹ “đẳng cấp” hơn bác sĩ Việt Nam, mặc dù sau khi đi đến một số bệnh viện ở Mỹ, học và làm việc chung với nhiều bác sĩ Mỹ, nhận được khá nhiều bệnh nhân điều trị từ Mỹ trở về, tôi thấy rằng, ngoài khả năng tiếng Anh và những hiệu quả của nó thì chẳng thể nào nói ai hơn ai được cả.


Nhưng tính thu nhập của bác sĩ và nhân viên y tế theo tỷ lệ trên có thể chấp nhận được. Còn với các chi phí khác thì chắc chắn không thể chênh lệch như vậy vì các chi phí của chúng ta lớn hơn do giá thuốc, giá vật tư tiêu hao, giá máy móc, trang thiết bị, giá đất, giá nhà, chi phí xây dựng, lãi suất ngân hàng… cao hơn Mỹ rất nhiều.

Lại nhìn vào hóa đơn tính tiền viện phí, tổng chi phí cho một ca mổ ruột thừa là 55.029,31 USD. Nếu trừ đi tất cả chi phí lương nhân công còn lại, khấu hao máy móc và khấu hao tài sản cố định… nhà đầu tư có thể thu lời khoảng từ 15.000 USD đến 20.000 USD trên mỗi ca mổ ruột thừa, một phẫu thuật thuộc hàng rẻ nhất trong các phẫu thuật.

Nếu loại bỏ lợi nhuận, những chi phí “sang” không cần thiết (ví dụ như một sợi chỉ bác sĩ Mỹ chỉ khâu một mũi trong khi bác sĩ Việt Nam khâu khoảng 10 mũi), thì tổng chi phí phải bằng khoảng 1/5 so với Mỹ mới có thể nói đến dịch vụ chất lượng đạt tiêu chuẩn cao. Nhưng chúng ta nhà nghèo, không thể đòi hỏi sang như Tây, như Mỹ được, nên chúng ta có thể chấp nhận một số dịch vụ nào đó chưa bằng họ để hạ mức chi phí chung xuống còn bằng khoảng 1/10 với giá của họ, tức là chi phí cho một ca mổ ruột thừa sẽ vào khoảng 5.500 USD.
 
Việt Nam có nên tính đúng, tính đủ chi phí y tế không? 5.500 USD cho một ca mổ ruột thừa ai mà trả nổi? Điều băn khoăn đó hoàn toàn hợp lý.

Còn nhớ khi mới có CTScan, các bác sĩ đã rất lo lắng, làm sao bệnh nhân có thể trả được chi phí 1.000.000 đồng cho một lần chụp. Trước đó, khi bệnh nhân bắt đầu phải trả một phần viện phí, không chỉ bệnh nhân mà hầu hết nhân viên y tế đều lo lắng: Làm sao bệnh nhân có thể trả được?

Chúng ta đã quá quen với chi phí y tế với giá rẻ. Hiện nay chi phí cho bảo hiểm y tế (BHYT) bằng 7% mức lương chính của những người làm công ăn lương, trong đó doanh nghiệp phải đóng 6%. Thực tế người lao động chỉ đóng có 1% lương chính cho BHYT mà thôi. Đấy là chưa tính đến việc mức lương dùng để đóng BHYT chỉ chiếm một phần thu nhập thật cho dù thu nhập thật của người lao động nhìn chung là rất thấp.

5.500 USD - hình như đó là giá của một chiếc xe SH, thấp hơn giá Piagio. Có bao nhiêu chiếc SH, Piagio chạy trên đường, bao nhiêu chiếc nằm trong nhà, bao nhiêu chiếc trong kho đang chờ bán ra? 

Tại sao một người có thể trả tiền cho những chiếc xe đắt giá mà lợi ích của nó không hơn chiếc xe giá bằng 1/3 như vậy chỉ để thỏa ý thích, mà lại không thể trả số tiền tương đương để cứu tính mạng mình? Tại sao người ta có thể trả tiền cho hàng tỷ lít bia, hàng trăm triệu lít rượu, hàng tỷ đôla hàng xa xỉ phẩm mà lại so kè từng đồng với sức khỏe, với sinh mạng của mình?

Thị trường chịu ảnh hưởng của quy luật cung – cầu. Nếu đã xây dựng nền kinh tế thị trường thì việc hoạch định chính sách y tế phải dựa trên yếu tố cung – cầu. Việc xây dựng một chính sách kinh tế thị trường nửa vời vừa không phù hợp với quy luật, vừa tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây bất ổn xã hội.
Các quy định bắt buộc của Nhà nước hiện nay về giá dịch vụ y tế không phù hợp với quy luật thị trường, từ đó phát sinh những rắc rối tất yếu. Nếu không tìm cách đưa trở về con đường đúng với quy luật thì tất cả các động tác gỡ rối đều làm cho rối ren hơn.

Cách tính chi phí y tế hiện nay đang giết chết ngành y Việt Nam, đang làm cho các bệnh viện Việt Nam ngày càng kiệt quệ, xa rời với sự phát triển của y tế thế giới. Nhân viên y tế Việt Nam đang bị đẩy vào con đường bần cùng. Mà bần cùng tất sinh đạo tặc. Nếu cứ tính như thế này, người bệnh Việt Nam sẽ phải chấp nhận nguy cơ rủi ro rất lớn, một ngày nào đó sẽ chỉ còn một dịch vụ y tế chất lượng tồi bại, cùng với một đội ngũ… “y tặc” phục vụ.
Cần định giá đúng cho sức khỏe và sinh mạng. Trong những cái đáng quý thì sức khỏe và sinh mạng con người là những thứ đáng quý nhất. Và như vậy thì việc chi một khoản tiền lớn cho nó là hoàn toàn xứng đáng, hơn hẳn đối với những thứ phù du như nhà cao cửa rộng, trang phục đẹp, xe sang, ASIAD hay gì đó tương tự.

Xây dựng hệ thống y tế theo nền kinh tế thị trường như thế nào? Để cứu vãn các bệnh viện công, thay vì xây dựng nền y tế theo quy luật thị trường, chúng ta phát minh ra một kiểu “xã hội hóa” y tế mới: đưa tư nhân vào các cơ sở y tế công. Điều này giúp cho các bệnh viện công có thêm trang thiết bị hiện đại nhưng lại sinh ra hàng loạt các vấn đề. Cho phép, cấm, cho phép, cấm… cứ luẩn quẩn chạy theo dư luận mà chẳng có một cơ sở lý luận rõ ràng nào cho các lệnh cấm hay cho phép cả.
Chúng ta cần phải xác định thật rõ ràng: hoạt động y tế là hoạt động dịch vụ, giữa một bên là người cung cấp dịch vụ và một bên là khách hàng thụ hưởng dịch vụ. Và như vậy, phải có một sự bình đẳng về quyền lợi giữa hai chủ thể của mối quan hệ này. Không nên nhầm lẫn khái niệm nhân đạo và những vấn đề về y đức ở đây.

Nhà nước phải xây dựng được một chiến lược phát triển y tế phù hợp với điều kiện xã hội Việt Nam, phù hợp với quy luật thị trường. Các cơ sở y tế phải hoạt động như những doanh nghiệp, không phải cơ quan hành chính sự nghiệp như hiện nay. Và khi các cơ sở y tế hoạt động như một doanh nghiệp thì nó phải vận hành theo quy luật thị trường, có nghĩa là phải tự tồn tại, tự phát triển và được quyền tự quyết.
Hãy để cho thị trường quyết định “vận mệnh” của các cơ sở y tế. Nhà nước chỉ nên quản lý theo luật, chỉ nên can thiệp thông qua các biện pháp kích thích hoặc hạn chế bằng các đòn bẩy kinh tế. Việc chi trả cho các bệnh viện hãy để cho bệnh nhân và các công ty bảo hiểm y tế công cũng như bảo hiểm y tế tư nhân lo.
Việc duy trì BHYT công trong giai đoạn này thực sự là điều cần thiết. BHYT công phải có khả năng chi trả một phần tương đối lớn (70-80%) chi phí y tế thật sự. Như vậy, việc thu phí BHYT cần phải thay đổi. Mức đóng góp sẽ phải cao hơn hiện nay, có thể lên đến 12% hoặc 15% thu nhập thật và người lao động phải tự đóng một phần xứng đáng với quyền lợi của họ, không nên đổ hết lên đầu doanh nghiệp.
BHYT công phải là BHYT bắt buộc và toàn dân. Song song đó, việc phát triển các cơ sở BHYT tư nhân với mức thu cao hơn so với BHYT công cần được khuyến khích thông qua các biện pháp kinh tế. Các cơ sở BHYT tư nhân sẽ đảm đương cho nhóm những người có thu nhập cao, giảm bớt gánh nặng cho ngân sách nhà nước.
Cũng cần phải giới hạn việc chi trả của BHYT ở những mục thực sự cần thiết chi trả, không nên mở quá rộng các mục chi trả, ví dụ như trả cho tai nạn giao thông. Trong khi có nhiều loại bảo hiểm có thể và phải chi trả cho tai nạn giao thông mà nhà nước lại bắt BHYT chi trả cho tai nạn giao thông là hết sức vô lý.
Để giải bài toán y tế cho người nghèo, Nhà nước chỉ nên giữ lại các cơ sở y tế dự phòng thực sự cần thiết và không có khả năng sinh lợi nhuận. Các cơ sở y tế khác nên được giao cho tư nhân khai thác. Nhà nước sẽ dành phần ngân sách dành cho y tế hiện nay tập trung cho y tế dự phòng và cho người nghèo.
Với nguồn ngân sách dành cho người nghèo, Nhà nước có thể duy trì một số bệnh viện với chất lượng tương tự các bệnh viện hiện nay dành cho người nghèo. Đối với các bệnh viện dành cho người nghèo, ngoài nguồn ngân sách của Nhà nước, các tổ chức xã hội sẽ đóng góp thêm. Việc thành lập các bệnh viện dành cho người nghèo sẽ giúp cho các Quỹ bảo trợ bệnh nhân nghèo hoặc các nhà hảo tâm dễ dàng hơn và an tâm hơn trong việc hỗ trợ.
Tôi tin rằng khi không phải lo cơm áo gạo tiền, nhiều nhân viên y tế sẽ dành một phần thời gian chăm sóc miễn phí cho bệnh nhân nghèo. Hiện nay, dù đời sống khó khăn nhưng vẫn có rất nhiều nhân viên y tế đang thực hiện tại các phòng khám từ thiện, tại các trung tâm bệnh xã hội.
Cần có một cuộc cách mạng thực sự thì mới có thể đưa nền y tế của chúng ta tiến lên được, mới có thể giải quyết được những vấn nạn y tế hiện nay. Cuộc cách mạng này phải bắt đầu bằng việc thay đổi tư duy, đặc biệt là tư duy của giới lãnh đạo, phải được thực hiện bằng sự dũng cảm, đặc biệt là sự dũng cảm của các nhà quản lý.
Võ Xuân Sơn
 

Tuesday, April 8, 2014

Ông Vũ chống ông Dũng thì không khác ông Đặng chống ông Mao. Cùng là loài Cộng sản.

Ngoài ra còn thờ lạy ông Giáp:
http://nguyentrongtao.info/wp-conten.../GiapCHHV1.jpg
http://ngominhblog.wordpress.com/201...t-huyen-thoai/

Trong khi đó, ông ta phải biết, nên biết, rằng 100% vũ khí ông Giáp dùng đánh Pháp là từ TRUNG CỘNG.

Và ông Giáp chẳng qua là thay màu da kẻ xâm lăng Việt Nam.

Và kẻ xâm lăng màu da Vàng còn tệ hại hơn kẻ xâm lăng màu da Trắng gấp trăm ngàn lần.

Pháp không tốt với ta, nhưng ít ra họ không chiếm đất luôn, họ có cái "tối đa sự ác" của họ, chứ cái ÁC của Tàu thì không có giới hạn, và hơn nữa Tàu muốn chiếm đất ta vĩnh viễn.

----------------

Thay vì đánh Pháp, chúng ta lẽ ra đã nên hòa hoãn, lập Chính phủ thân Pháp, do Pháp bảo hộ trong 1 thời gian, rồi từ từ bớt lệ thuộc nhưng vẫn giữ tình Huynh Đệ để Pháp giúp ta phát triển kinh tế, khoa học kỹ thuật, cùng lúc giúp vũ khí chống Trung Cộng.

Đổi lại, ta cung cấp cho Pháp 1 số quyền lợi nào đó về văn hóa, nâng cao vị thế Pháp trên trường thế giới.

Và cho dù ta không đồng ý điều gì, thì thà để Pháp cai trị, còn hơn là đem Trung Cộng, CS vào, vì các thế lực sau này còn tệ hại hơn thế lực Thực dân nhiều lần.

Nói khác đi, giữa 2 cái ÁC, ta phải nên chọn cái ít gây hại hơn, chứ sao lại chọn cái ÁC nhất.

Ông Giáp chọn cái ÁC NHẤT, và ông Hà Vũ - cho dù nay có đủ thông tin hơn ông Giáp thời đó - vẫn ủng hộ điều này.

----------------

Ông Hà Vũ chẳng qua chỉ là trâu buộc, ghét trâu ăn, chứ không có ý giết con trâu ăn phá hại đồng ruộng kia.

Ông ta từng ứng cử chức Bộ trưởng Văn hóa, Truyền thông, bị bác bỏ nên mới đâm ra thưa kiện người ông ta MUỐN gọi là xếp mà không được cho phép, đó là NT Dũng.

Muốn gọi ông Dũng là cấp trên, muốn được báo cáo kết quả hoạt động cho ông này, không được bèn... thưa kiện ông ta.

Khác nào HCM xin Pháp cho vô học, Pháp từ chối vì cha ông Hồ là kẻ sát nhân đang bị truy nã, ông Hồ bèn... chống Pháp.

Xin người ta không được rồi mắng người ta, loại này trên hè phố VN rất nhiều.

Nếu được cho chức, ngày nào ông ta lại không phải dùng giấy có in "CHXHCNVN", mà XHCN là gì, nếu không là 1 chủ thuyết đặt trên quyền lợi CÁ NHÂN, CỤC BỘ của 1 nhóm người chứ không hề để cho dân chúng có quyền chọn lựa khuynh hướng chính trị.

Mỹ tuy là xứ tư bản nhưng cũng không ghi "Capitalist United States of America", vì biết đâu sau này dân Mỹ không muốn theo CN tư bản nữa, khi đó họ vẫn có quyền thay đổi.


VC ly khai thì không khác TC ly khai, như Đặng Tiểu Bình từng chống Mao, bỏ tù quan chức Mao, ngay cả vợ Mao, NHƯNG ông Đặng vẫn là CS, vẫn chủ trương xâm lăng VN tuy là khác Mao ở chỗ dùng vũ lực xâm chiếm chứ không thâm độc như Mao với đại kế 50-100 năm âm thầm chiếm cho được VN.

Ông Vũ chống ông Dũng thì không khác ông Đặng chống ông Mao. Cùng là loài Cộng sản.

Ông ta có thể thành công, nhưng đây chỉ là loại "thành công cuội" kiểu bên Nga, lập CP dân chủ cuội, để rồi vào lúc nào đó cũng để lộ cái đuôi chồn cáo kiểu Putin, làm cả thế giới khinh ghét, cô lập, rồi sẽ trở lại thời cực đoan hồi 3, 4 thập niên trước.

Ai thích, ủng hộ thằng này thì chính là thích và ủng hộ Hồ tặc.

Cù Huy Hà Vũ thờ lạy ông Hồ.

Nhiêu đó thôi là thấy không thuộc phe ta, và dứt khoát không cùng đường với phe tôi.

Nhiều người chống CS nhưng hoài cổ thời "ông Hồ".

Nhưng họ quên rằng cuộc TẮM MÁU tàn khốc nhất trong lịch sử VN là do ông Hồ học theo Trung cộng, giết hơn 150 ngàn người thuộc tầng lớp trung - thượng lưu tại miền Bắc VN trong cuộc "Cải cách ruộng đất".

Ruộng đất thu về nhưng không hề giao cho dân chúng, mà chính quyền ăn cắp rồi lập "hợp tác xã", chứ không phải MUA về qua công khố phiếu rồi cấp miễn phí cho dân chúng như phong trào "Người cày có ruộng" tại VNCH.

Chỉ 1 trong hàng triệu tội ác của ông Hồ đã như vậy, làm sao ông này được dân chúng và lịch sử tha thứ?

Ngoài ra còn việc đem CNCS vào VN, tổ chức Tết Mậu thân.

Nên nhớ, đêm giao thừa Mậu thân, ông Hồ ở Bắc kinh họp với quan chức Trung Cộng, chờ nghe lệnh Mẹ Tàu ra lệnh thí mạng 100 ngàn Việt Cộng, giết hại hơn 100 ngàn thường dân, lính VNCH và gia đình họ.

Đây là cuộc thảm sát còn lớn hơn thảm sát trong cuộc "Cải cách ruộng đất".

Và khi ông Hồ đọc thơ chúc Tết TỪ BẮC KINH được các thiết bị truyền âm phát ra tại miền Nam VN, cũng là mật mã tấn công, thì Việt Cộng phát động tấn công khắp miền Nam, gây nồi da đốt thịt, dân Việt giết dân Việt đại quy mô, toàn quốc.

Thiết nghĩ, Hitler có khốn kiếp cách thế nào thì cũng không ép dân Đức giết dân Đức; Hirohito có đáng bị treo cổ ngàn lần do các tội ác chiến tranh khắp châu Á thì cũng chỉ là để Nhật bành trướng lãnh thổ, chứ cũng không giết chính dân Nhật.

Hùm ác không ăn thịt con, nhưng Hồ tặc tại ra lệnh giết dân Việt trong 2 cuộc thảm sát vô cùng tàn khốc như trên đây, nghĩa là sao?

Ngoài ra, tội ác Hồ tặc còn vô số, việc đem CNCS vào VN đang hủy hoại tâm tư, tâm linh, toàn dân tộc, làm dân ta nay đa số không còn cảm nhận nổi đau, sự thiệt hại, của người khác, không còn lương tâm, trách nhiệm gì nữa. Quốc gia thì nghèo đói cùng cực, cấp CP thì giàu không thể tưởng tượng, ác không thể tả nổi.

Toàn là do Hồ tặc đem lại.

Mà nay thằng Hà Vũ còn bênh nó, thờ lạy nó, là sao?

Ai thích, ủng hộ thằng này thì chính là thích và ủng hộ Hồ tặc.