Wednesday, August 14, 2013

VN vào TPP sẽ không có lợi chút nào cả về KT

TPP là 1 tổ chức chính trị chứ không phải KT, hay nói chính xác hơn là 1 liên minh KT sặc màu sắc chính trị: ai ngoan ngoãn nghe lời Mỹ thì có thể có vài điều lợi, ai không nghe thì sẽ bị "trừng phạt" KT.

Nhưng đi vào chi tiết thì không đơn giản, do còn cái WTO.

Ví dụ 1 quốc gia nào đó không nghe lời Mỹ, Mỹ tìm cách viện cớ quốc gia đó có luật lao động không phù hợp, nhân quyền không tốt, v.v... nên giảm nhập hàng theo TPP.

Nhưng quốc gia đó lại có thể chạy lên tòa WTO, cho rằng Mỹ vi phạm luật WTO, do 1 khi quốc gia đó gia nhập WTO thì phải được quyền xuất khẩu hàng vào 1 quốc gia khác trong WTO miễn đạt tiêu chuẩn chất lượng, giá cả, chứ không cần phải theo ý quốc gia kia về nhân quyền, luật lao động, v.v...

TPP là hành động CHÍNH TRỊ của Mỹ nhằm phá hoại WTO, do gần đây Mỹ bị thưa kiện rất nhiều tại tòa WTO.

WTO được lập ra, lẽ ra là cái "chợ chung" cho toàn thế giới, ai có hàng tốt, bán rẻ, là bán được, không cần phải theo ý muốn CHÍNH TRỊ của bất cứ quốc gia nào.

Nhưng như vậy thì Mỹ không còn có thể bẻ tay, siết cổ các quốc gia khác đang xuất khẩu hàng vào Mỹ. Do đó Mỹ lập ra hàng loạt các Hiệp định kinh tế song phương, rồi nay lập ra cái gọi là TPP để hòng kiểm soát, ngồi trên đầu, các quốc gia vùng Thái bình dương.

Hàn quốc rất khôn ngoan khi KHÔNG thèm xin gia nhập TPP. Nhật rất gần đây do KT thất bại, trong 10 năm có thể bị Hàn quốc đè bẹp, phá sản quốc gia do nợ quá lớn, nên mới xin vào.

Hàn quốc làm hàng tốt, giá rẻ, chỉ cần dùng luật WTO là đủ.

VN vào WTO chẳng những không khá mà còn bị bẹp dí KT, vì lẽ không có hàng gì để bán, trong khi ngoại quốc xuất hàng vào VN quá nhiều, đè bẹp nền công, nông nghiệp còn quá phôi thai.

Nay cho dù VN vào TPP rồi thì sao, đâu phải "đột nhiên" VN có hàng tốt, giá rẻ để bán.

Có chăng, khi vào TPP, VN lại bị các nước trong khối này đem hàng qua bán thêm ào ạt, trong khi xuất khẩu không có gì, lại thêm chảy máu ngoại tệ, công nông ngư nghiệp lại bị cạnh tranh quá mạnh, phải phá sản hàng loạt.

Ngay tại VN, người ta thấy rõ: trước khi vào WTO thì còn có nhiều hàng VN hơn bây giờ, còn thấy chút hàng điện tử lắp ráp trong nước.

Nay thì nhiều loại hàng VN biến mất, do cạnh tranh không lại nước ngoài.

WTO không xấu, NẾU VN cải cách GIÁO DỤC, cho tự do ngôn luận, cải cách hành chánh, luật pháp, không cho ra NQ11, v.v... để dân chúng tăng dân trí, trình độ khoa học kỹ thuật, từ đó làm hàng xuất khẩu khắp thế giới.

Đằng này VN mở cửa giao thương nhưng lại đóng đầu óc dân chúng, làm hàng hóa chạy vào hơn chạy ra, thành ra thất thoát ngoại tệ quá nặng, phải tung ra NQ11 cứu tạm thời, bít lỗ, nhưng từ đó gây ra tê liệt KT, hàng chục triệu người thất nghiệp, quốc gia thêm nghèo đói còn nhiều hơn, sâu rộng hơn, hồi chưa vào WTO.

VN vào TPP sẽ không có lợi chút nào cả về KT, mà có khi lại phải ra thêm NQ siết chặt KT hơn để tránh thất thoát ngoại tệ là khác, và lại càng gây co cụm KT hơn nữa.

Trừ khi do Mỹ ép nên cho cải cách GIÁO DỤC, luật pháp, v.v... nhưng các điều này quá viễn vong, vì như vậy là MẤT ĐẢNG, mà Đản thì thà ôm dân chết chung chứ không đời nào chịu chết 1 mình để dân chúng no ấm, giàu mạnh.

Monday, August 12, 2013

Mưa Sài Gòn lắm nỗi đa đoan



Mưa Sài Gòn nhìn từ những xóm nghèo, từ những quán cóc bình dân, nhìn từ những mái hiên rách nát, để thấy “mưa gieo sầu nhân thế”...

Trạm xe buýt trời mưa, đông đúc những dân nghèo chen lấn khi xe vô trạm, dù chen lấn nhưng một đôi người vẫn ái ngại cố nhường cho một bà cụ già run lẩy bẩy vì lạnh tay xách nách mang giỏ bánh ít lên xe (chắc đem đi bán).

Trời mưa mịt mù, những chiếc xe Honda với người trùm áo mưa kín mít phóng đi vội vã, xe rẽ bánh những lằn nước đen kịt văng qua hai bên đường. Những chiếc xe đẩy bán hàng rong dạo vuốt mặt không kịp cố hối hả tìm nơi trú mưa. Một người lưng gù với cặp chân teo quắt oằn mình trên chiếc xe đạp ba bánh (chế lại) đạp bằng tay, trong mưa vẫn lâu lâu dừng lại ven đường, cố dùng cái móc sắt móc cái bọc ni-lông còn tốt trôi lềnh bềnh ngoài mưa cho lên cái bao tải treo bên hông xe. 

Xe bán hàng rong dạo trong mưa. (Hình: Văn Lang/Người Việt)
Từ một mái hiên trú mưa gần trạm xe buýt trên đường Tùng Thiện Vương quận 8, những cảnh đời diễn ra trong mưa lần lượt hiện ra trước mắt chúng tôi như một cuốn phim hiện thực được chiếu chậm.

Chưa kịp thở dài cám cảnh thì một bàn tay nhỏ nhăn nheo, trắng bệch vì nước mưa đã chìa ra trước mắt chúng tôi. Cúi nhìn, hai em nhỏ đang nép vào nhau vì lạnh, cái ống lon với ít tiền lẻ cũng ướt sũng nước. Lục túi tìm trong cái bóp lép kẹp thời may còn được ít đồng lẻ. Chưa kịp cất bóp thì một xấp vé số đã có ai đó “dí” vào tận mặt...

Tại quán cà phê bình dân đầu hẻm, ông Mười nhìn mưa rơi, khoái trá cười nói oang oang:

- Mưa vầy chỉ tội cho đám dân nghèo nhập cư, mà sướng cho mấy thằng cha uống cà phê!

Sau khi “phán” một câu trớt quớt, thấy không ai hưởng ứng, ông Mười cũng “tự thưởng” cho mình một ly trà nóng và rít một hơi thuốc có vẻ khoan khoái lắm rồi lại tiếp tục giãi bày.

- “Con mẹ” Hoa thuê phòng trọ chỗ tôi, mưa cỡ vầy là gánh bún riêu ế nhệ. “Mẻ” thường gánh về nhờ bà con trong xóm ăn giùm, bán giá cũng phải chăng. Nhưng lần nào đem bún riêu qua cũng bị nhỏ con gái tôi từ chối, nó còn cấm ngặt không cho tôi ăn, vì sợ ba cái vụ hóa chất. Mà thiệt, chớ thấy “mẻ” đâm con cua nào mà sao vẫn có nồi riêu cua bán vậy trời?”

Ông Năm bóng nghe “thủng” câu chuyện liền quay qua nói với ông Mười:

- Bộ ông tưởng chỉ có bún riêu, hủ tiếu, phở mới có hóa chất độc hại chắc? Lâu nay ông uống cà phê hà rầm bộ không đọc báo về ba cái vụ cà...

Chưa dứt câu ông Năm bóng đã vội... cà-lăm, khi thấy bóng bà Tám bự chủ quán hầm hầm bước tới.
Bán hủ tiếu gõ trong mưa Sài Gòn. (Hình: Văn Lang/Người Việt)
Tại một quán nhậu bình dân, giáp ranh quận 8, với nhiều nhà trọ bình dân của công nhân nhập cư. Hai vợ chồng chủ quán “Ốc” với giá 30 ngàn đồng một dĩa ngồi nhìn trời mưa mà... ngáp dài. Xung quanh quán nước ngập lênh láng, khách trong quán thì “le-nghoe” có “ba trự” ngồi từ lúc chưa mưa.

Chủ quán “Ốc” chỉ qua góc đường:

- Trời mưa, chỉ có mình thằng cha bán hủ tiếu gõ là đắt hàng, thằng nhỏ giao hủ tiếu bưng tô chạy “miệt mài” luôn!
Một ông khách nói tiếng Việt lơ lớ giọng Hoa:

- Vậy chú mầy mở quán nhậu “gõ” đi ! Mọi người bật cười, ngoài trời mưa vẫn tiếp tục rơi.

Ông người Hoa giọng Việt lơ lớ tiếp tục kể chuyện bên bàn nhậu bình dân:

- Bên quận Tám mình, lúc trước nhà dân mưa ngập, đắp cao lên nước tràn ra đường, nhà nước nâng đường lên, nước tràn vô nhà dân... Ðua riết, dân hết tiền phải bán nhà đi mua chỗ khác, nếu không thì tối ngày mưa xuống là lo tát nước ra đường.

Ông bạn nhậu của ông người Hoa, “góp chuyện”:

- Vậy công ty thoát nước của nhà nước nên đổi tên lại là công ty “đuổi nước”!

Ông người Hoa vỗ bàn, khoái trá:

- Mà thiệt! Nước bên đây đường, đắp cao lên thì chạy qua bên kia đường, đầu đường tới cuối đường, lòng vòng không có chỗ thoát nước lại quay về y chang chỗ cũ, một năm tốn biết bao nhiêu tiền!
Góc phố Sài Gòn trong mưa đêm. (Hình: Văn Lang/Người Việt)

Nghe câu chuyện bên bàn nhậu bình dân một buổi chiều mưa, chúng tôi nhớ lại lời của một người kỹ sư trong ngành xây dựng. Anh ta đã nói với chúng tôi, tham nhũng ở đất nước này báo chí trong nước đã viết ra tuy rất ghê gớm, nhưng sự lãng phí tiền thuế của dân trong những công trình công cộng vô ích đó mới thựỳc sự là lớn lao và chua xót.

Cơn mưa chiều Tháng Sáu vẫn chưa dứt, quán lại xuất hiện một bà bán vé số dầm mưa ướt lướt thướt đi vào. Sau khi nài nỉ mấy ông nhậu mua giùm mấy tấm vé số ế, bán hết mấy tấm số, bà bán số tuổi sồn sồn nói giọng Bắc (mới), gióng giả:

- Trời mưa thế này, chỉ sướng mấy ông cán bộ, có nhà cao cửa rộng cho thuê, tháng tháng đi thu tiền chả phải làm gì!

Lời bà bán vé số bị chìm đi trong tiếng mưa khi trời chợt mưa mau, tiếng mưa sầm sập, đất trời tối dần trong làn mưa giăng mịt mùng...

Nếu Tháng Sáu trời mưa, xin em hãy lạy trời hãy tạm ngưng mưa,vì mưa Sài Gòn thường lắm nỗi đa đoan. Mưa có thể không gieo sầu nhân thế cho những nhạc sĩ, thi nhân mang trái tim lãng mạn. Nhưng mưa chắc chắn sẽ làm cho dân nghèo thành thị đã buồn lại càng thêm... khổ.

Sunday, August 11, 2013

Có ai hãnh diện là người Việt Nam Xã Hội Chủ Nghiã không???????






“Người Việt thông minh, chăm chỉ và anh hùng, thế bạn có hãnh diện là người Việt Nam không?”

(Câu hỏi của báo Thanh Niên trong nước)



Trong bài “Ðêm Của Những Cánh Bướm Việt Ở Malaysia” đăng trên nhật báo Người Việt (2009) trước đây, ký giả Ðông Bàn đã vô tình nhắc lại câu nói của giới taxi Kuala Lumpur, “Con gái Việt Nam đẹp lắm!”


Thủy, một “cánh bướm đêm” tại Beach Club đã cay đắng hỏi lại những người ký giả cùng quê hương với cô: “Người ta nói vậy, các anh có hãnh diện không?”


“Con gái Việt Nam rẻ lắm!”

Câu trả lời tất nhiên là không! Ai lại hãnh diện khi có đồng bào, con em của mình, dù được khen là đẹp phải thất thân đi làm gái mại dâm. Không những được khen đẹp lắm, mà dân địa phương còn một “lắm” nữa, khi nói: “Con gái Việt Nam rẻ lắm!”



Khi Ðông Bàn đang đứng trên đất Malaysia, hẳn ông không thể nào hãnh diện là người Việt Nam.


Chúng ta cũng không hãnh diện là người Việt Nam, nếu chúng ta đang ở Ðài Loan.




Theo số liệu thống kê kết hôn giữa phụ nữ Việt Nam với người Ðài Loan trong 14 năm (1995-2008) đã có 117,679 trường hợp, chiếm 82% tổng số phụ nữ Việt Nam kết hôn với người nước ngoài. Trong một đảo quốc nhỏ như Ðài Loan đã có hơn 10,000 phụ nữ Việt bỏ xứ sang đây làm vợ người, dù hạnh phúc hay khốn khổ, thì cũng vì thân phận nghèo đói, tương lai mờ mịt, có vinh dự gì cho đất nước khi đàn bà phải ly hương, với những cuộc hôn nhân không tình yêu chỉ vì đồng tiền. Ðiều khốn nạn nhất là trong tâm ý của người dân đồng bằng Cửu Long, “lấy chồng Ðài Loan” là chuyện mơ ước của tất cả mọi người. Một đôi vợ chồng đem con gái về thăm quê được một người bà con buột miệng khen: “Úi, con bé này ngộ quá, lớn chút nữa lấy chồng Ðài Loan được à nghen!”


Quỳ hai giờ cúi lạy bàn thờ chó để tạ tội
Cũng ở Ðài Loan, năm người lao động Việt Nam làm thuê ở một công ty thủy sản địa phương đã hợp lực khiêng lồng đi bắt hai con chó của dân địa phương bỏ vào bao tải, dìm xuống biển cho chết, sau đó mang lên làm thịt.
Ngoài việc phải quỳ hai giờ cúi lạy bàn thờ chó để tạ tội và để quần chúng giảm cơn thịnh nộ, năm người lao động Việt Nam này còn bị phạt 10,000 tiền Ðài Loan.


Câu trả lời cũng là không, nếu chúng ta đang ở Nhật.



Trên nhiều diễn đàn của Nhật, nhiều người Nhật “cực đoan” kêu gọi tẩy chay người Việt, đuổi hết người Việt về nước, cắt vĩnh viễn các khoản viện trợ cho Việt Nam. Có người so sánh viện trợ cho Việt Nam uổng hơn là đổ tiền vào... cống, bởi tiền thuế của họ đang được dùng để nuôi bọn “dòi bọ” ở Việt Nam, sau những vụ: PCP, một tập đoàn cung cấp dịch vụ của Nhật bị Việt Nam đòi hối lộ 15% để được trúng thầu các dự án dùng tiền viện trợ của Nhật tại Việt Nam; Nhân viên, tiếp viên hàng không và phi công Vietnam Airlines, tổ chức đánh cắp hàng hóa trong các siêu thị Nhật để vận chuyển hàng gian về tiêu thụ tại Việt Nam; Các tu nghiệp sinh Việt Nam trước khi sang Nhật đã bị các doanh nghiệp xuất khẩu lao động CSVN bóc lột thậm tệ; Lãnh sự quán Việt Nam ở Nhật tại Osaka tổ chức bán giấy thông hành Việt Nam.


Trong một số siêu thị tại Nhật, có bảng cảnh cáo dành cho người Việt về chuyện ăn cắp vặt sẽ bị vào tù! Bức ảnh đã làm rộ lên tin đồn về nạn ăn cắp vặt của người Việt ở bên Nhật. Nhiều người cho rằng, người Việt đã để lại ấn tượng xấu xa trong mắt người Nhật khi xuất ngoại sang đất nước của họ.


Câu trả lời cũng là không, nếu chúng ta đang ở Singapore.



Trang mạng với tên gọi là Craigslist có mặt tại Singapore đưa thông tin rằng khách hàng có thể lựa chọn “gái Việt còn trinh,” giá khoảng $3,000 một tuần, ngay tại sân bay, khách sạn hoặc bất cứ nơi nào khách hàng yêu cầu. Tình trạng các cô gái Việt Nam bán trinh tại Singapore dường như công khai, ai cũng hay biết. Cảnh sát Singapore cho biết, hầu hết các cô gái Việt còn trinh đều ở độ tuổi từ 16 đến 17, đến và “làm việc” qua nhân vật trung gian, và năm ngoái, tại đây, một cô gái Việt Nam 17 tuổi cũng đã rao bán trinh tiết với giá $1,500!


Câu trả lời cũng là không, nếu chúng ta đang ở Nga.


Cảnh ‘trại nô lệ’ người Việt ở Moscow.
Các đường dây buôn người đưa hàng nghìn phụ nữ Việt Nam vào các nhà chứa (nhà thổ ) Nga, nhưng Ðại Sứ Quán Việt Nam tại Nga từ chối trả lời câu hỏi của BBC cho rằng cơ quan này không có thẩm quyền để nói về việc này. Theo Tiến Sĩ Nguyễn Ðình Thắng: “Trong tất cả các trường hợp ở Nga này, thủ phạm là những người Việt được bao che bởi một số giới chức ở Tòa Ðại Sứ Việt Nam ở Nga, thậm chí họ thành Hiệp Hội May Dệt dưới sự bảo trợ của Tòa Ðại Sứ Việt Nam.”



Cảnh sát Nga vừa khám phá một xưởng may “đen” dưới lòng đất tại khu chợ Cherkizov ở thủ đô Moscow, bắt hằng trăm di dân lậu Việt Nam. Nạn buôn lậu của người Việt tại Nga là chuyện xảy ra hằng ngày, có lẽ bởi nguyên nhân trong 80,000 người Việt ở Nga đã có 80% làm nghề buôn bán, phần lớn là chợ trời, mánh mung.


Ở Ba Lan: “Cầm quyền Hà Nội và nhân viên Tòa Ðại Sứ Việt Nam tại Warsaw là một băng nhóm tội phạm có tổ chức, một hệ thống Mafia.” (Ðài báo Weltspiegel Ðức)


Câu trả lời là không, ở mọi nơi trên thế giới.

Trên VietNamNet, người Việt Nam sinh sống ở Nhật, ở Nga, ở Anh, ở Úc, ở Nam Phi, ở Mozambique và ngay cả ở California, đã trình bày những những mẩu chuyện về người Việt đọc xong chỉ muốn “độn thổ,” với bao nhiêu thói hư, tật xấu khác của người Việt từ trong nước đến như trộm cắp, gian dối, đái bậy, khạc nhổ, vứt rác bừa bãi, ăn uống thô tục, tranh giành, chen lấn nơi công cộng, không biết nói cảm ơn, xin lỗi khi cần. Nói về chuyện ăn cắp và ăn cắp vặt thì Việt Nam chắc hẳn bỏ xa đàn anh Trung Quốc. Ngay cả cuộn giấy đi cầu trong khách sạn, khách người Việt cũng không tha.
Một người Việt làm nghề thông dịch cho tòa án và cảnh sát ở Úc, cho biết phần lớn thủ phạm ăn cắp trong siêu thị và trồng cần sa trong nhà là những người mới định cư, đặc biệt những người từ Bắc Việt Nam và du học sinh. Mỗi lần người này đi dịch là anh ta khổ tâm vì cảm thấy nhục nhã cho dân tộc mình.


Trong khi trao đổi chuyện này với một phụ nữ trong nước, bà này đã viết cho chúng tôi: “Năm 2008 vào dịp Tết Nguyên Ðán, tôi được con trai cho di du lịch Doha (Qatar,) sẵn dịp công ty của con bảo lãnh qua chơi Dubai. Nhưng đến chiều về lại Doha thì bị giữ lại phi trường vì nghe nói có chuyện gì xảy ra ở một siêu thị mà có người Việt mình dính vô. Trong khi cả đoàn ‘check in’ thì riêng tôi bị giữ lại vì mang passport CHXHCN Việt Nam. Mang hộ chiếu Việt Nam đi nước ngoài buồn lắm ông ơi!!!”
Lâu nay, người ta nhắc đến hai chữ Việt Nam hơi nhiều, không phải vì “tiếng tăm” mà vì “tai tiếng!”
Như vậy cũng không nên trách câu phát biểu của Ðức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt : “Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam, đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét gì cả. Anh Hàn Quốc bây giờ cũng thế.”
Nhân câu nói này, các cơ quan truyền thông tại Việt Nam đã chỉ trích, lên án ông và đặt câu hỏi về lòng yêu nước của ông.


Tôi thì nghĩ khác, vì yêu nước nên ông Ngô Quang Kiệt mới cảm thấy nhục nhã. Tôi cũng không hãnh diện lắm về chuyện làm người Việt Nam, nhưng không phải như vậy là tôi không yêu nước, mà có thể vì lòng yêu nước, biết đâu có tác giả sẽ cho ra đời một cuốn sách mang tên “Người Việt Xấu Xa”.
Như vậy, sau một người có tên tuổi trong nước là Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt cảm thấy “nhục nhã,” bây giờ một người ngoài nước, lại là một viên chức cao cấp của hai nền Cộng Hòa Việt Nam, cảm thấy “xấu hổ,” một phụ nữ bình thường thì than “buồn lắm!” Thế mà không biết sao thời “chống Mỹ” báo chí miền Bắc lại phịa ra câu chuyện một anh chàng “bá vơ” nào đó tuyên bố: “Mơ ước một buổi sáng thức dậy, thấy mình được trở thành một người... Việt Nam!”


Ông Nguyễn Hồi Thủ khi dịch cuốn “Người Trung Quốc Xấu Xí” đã có nhận xét: “Thường trong lịch sử Việt Nam vốn đã rất ít người thật tình có can đảm và trung thực để tìm hiểu, phê bình, những cái xấu, cái dở của dân tộc mình. Gần đây lại chỉ toàn thấy ca tụng đất nước rừng vàng biển bạc, con người cần cù, thông minh, cao cả, đẹp đẽ, kiên cường, anh hùng, trong sáng... Thậm chí lại có cả người lãnh đạo lấy tên giả viết sách để ca ngợi cá nhân mình, có cả nhà văn bịa tên một người nước ngoài để ca ngợi dân tộc mình.”


Một chuyến bay của Vietnam Airlines cất cánh tại phi trường Ðà Nẵng. Nhân viên hãng này từng bị tố cáo đánh cắp hàng hóa trong các siêu thị Nhật vận chuyển về Việt Nam.
Báo Thanh Niên trong nước đã đặt câu hỏi: “Người Việt thông minh, chăm chỉ và anh hùng, thế bạn có hãnh diện là người Việt Nam không?”



Thưa, các yếu tố thông minh, chăm chỉ và nhất là kiểu “ra ngõ là gặp anh hùng,” chưa đủ để tạo thành một con người tử tế và một đất nước tử tế để cho thế giới tôn trọng và yêu mến!



Vit nam có mt ông già
Râu dài, tóc bc tên là Chí Minh
Ông hay ung rượu mt mình
Khi bun li r Trường Chinh ung cùng
Say sưa ông nói lung tung:
Vit Nam mình s sánh cùng năm châu
Này ông, chuyn y còn lâu!!!





http://baomai.blogspot.com/2013/07/c...et-nam-xa.html

Monday, August 5, 2013

Khi ông thứ trưởng ngoại giao… thủ dâm

Không biết “giật tít” như vậy có làm ông thứ trưởng... sướng không? 
Cán bộ cộng sản thường có thói quen “thủ dâm”, hành động tự sướng này thường để bịp dân, khi cần cũng bịp luôn cấp trên và bịp cả chính mình, nhưng thói quen này lâu nay chỉ diễn ra trong lòng chế độ, nơi mà dư luận, thông tin đã được khống chế một cách an toàn, hiếm khi hành động tự sướng này lại khoe ngu trước truyền thông quốc tế một cách “khó hiểu” như ông thứ trưởng bộ ngoại giao VN vừa làm.
Đọc bài “phân bua” của ông thứ trưởng ngoại giao mà giật cả mình, sao mà ra nông nổi này?. Một cán bộ ngoại giao cao cấp mà lại xài ngôn ngữ của dư luận viên. Thật hết nói. Bản thân là một quý ông của bộ ngoại giao mà phát ngôn hàm hồ, gian trá và xấc xược để cho truyền thông quốc tế phải đặt vấn đề (cũng là tựa bài trên BBC) rồi lại trách người ta “giật tít không xứng tầm”, không “giữ uy tín” thậm chí không “khách quan, trung thực...”
Tác phong đầu tiên của một chức sắc nhà nước là phải “vấn mình trước khi trách người”, trước khi trách BBC ông thứ trưởng nên soát lại nền báo chí XHCN của các ông như thế nào, và ngay cả bản thân ông thứ trưởng có được mấy phần “trung thực, khách quan, lành mạnh...” trong phát ngôn của ông về “các hoạt động biểu tình chống phá chuyến thăm của chủ tịch Trương Tấn Sang sang Hoa Kì”? 
Cần phải nói rõ rằng: quan niệm “biểu tình chống phá ông Sang” cũng đã không chuẩn, cá nhân ông Sang chẳng là cái gì cả, một con người cam tâm khom lưng cúi đầu với giặc thì hắn đã mất hết “tư cách lãnh đạo” rồi còn gì để mà chống?. Họ chống là chống chính sách hà khắc, bạo ngược với dân và hèn hạ với giặc của ĐCS mà ông Sang là biểu trưng, thế thôi. 
Cũng như tôi viết bài này không phải để tranh luận với ông Sơn, cho dù mỗi câu mỗi chữ đều nhắc đến ông ta, nhưng hài danh hài phận ông ấy chẳng qua là mượn “cục kê” để khơi sáng một số vấn đề mà tôi thiển nghĩ đến như một ông thứ trưởng ngoại giao mà còn u mê như vậy thì những công dân XHCN bị đảng bịt mắt, bịt tai còn “trúng độc” thảm đến cỡ nào.
Là một chức sắc mang trọng trách thay mặt nhà nước, ông thứ trưởng cần phải học cách ăn nói cho cẩn trọng cho dù là nói láo, phải biết lễ độ, nhã nhặn với quần chúng cho dù đang cay cú với họ. Đó là tư cách tối thiểu của một người làm ngoại giao. Ngoài ra cách nói khơi khơi không nguồn, không căn cứ, không số liệu chỉ nên dành cho dư luận viên trên không gian ảo, những số lượng mơ hồ, những đánh giá tùy tiện không nên xuất phát từ miệng của một chức sắc, nhất là một chức sắc ngoại giao. Nếu nói mơ hồ như ông thì tôi (hoặc ai đó) cũng phán được rằng: “ngày càng nhiều người chống đảng cộng sản” hay “đại đa số dân Việt Nam đều căm ghét và khinh miệt đảng cộng sản”, nói như vậy (theo các ông) là nói bừa, phải không?. Vâng, cho dù sự thật đúng như thế. Một chức sắc thì phải nói có sách mách có chứng (cho dù các ông có thói quen dùng chứng gian), đại khái như: “Theo thăm dò của trung tâm X, hay theo thống kê của cơ quan chuyên môn Y, hoặc theo khảo sát của viện Z thì năm 2013 có trên 95% dân chúng VN căm ghét đảng cộng sản nhưng mới chỉ có 0,01% người có đủ khí phách tham gia phong trào giải thể đảng cộng sản...” ví dụ như thế.
Nhột nhạt nhất là những lời tỉ tê của ông mà tôi cho đây là tột cùng của sự trơ trẻn khi ông phân bua:

“... chúng tôi không đẩy họ ra xa, không muốn hất hủi họ trong khi vị thế của Việt Nam ngày càng đi lên… uy tín của Việt Nam chưa bao giờ cao như bây giờ trên trường quốc tế mà đảng và nhà nước Việt Nam không quên họ...” 
Có thủ dâm thì cũng phải mở mắt ra chứ ông thứ trưởng, phải nhìn ngang liếc dọc đừng để bị phát hiện chứ. Giữa đảng CSVN và người tị nạn ai cần ai hở ông thứ trưởng?. Các ông đang bám đủng quần của dân tị nạn mà không biết dơ, làm sao dám hất hủi họ được, làm sao dám đẩy họ ra xa được. Các ông bám chắc túi tiền của họ, níu cứng mười tỉ một năm chứ làm sao quên họ được. Ừ thì mười tỉ cũng “chẳng là bao” đối với túi tham của các ông, nhưng nếu VNCH ngày xưa mà được 1/3 số tiền đó thì họ đã tiển đám “giải phóng quân” các ông trở lại Hà Nội hay về bên kia thế giới cả rồi.
Nếu thật sự quan tâm tới “khúc ruột” như các ông rêu rao thì các ông đã không bỏ mặc công nhân Việt Nam trong chiến tranh Iraq, Libya... không ngoảnh mặt với “cô dâu xứ người” ở Đài loan, Hàn quốc, không trốn trách nhiệm với nô lệ tình dục trẻ em VN ở Campuchia, Thái Lan, không chèn ép công nhân VN ở Samoa, Mã Lai... Họ cũng là người Việt ở nước ngoài, đã từng trông chờ sự quan tâm, can thiệp, giúp đỡ của các ông từng ngày từng giờ nhưng các ông đã lạnh lùng quay lưng bỏ mặc. Trong khi cái đám tị nạn này đuổi các ông như đuổi tà, tởm các ông như tởm ghẻ thế mà các ông cứ dày mặt bám vào để “mến thương” là vì cái gì?. Người ta đang yên ổn làm ăn, các ông nhào vào quan tâm là mọi thứ lộn tùng phèo lên cả, cộng đồng thì phân hóa, nghi kỵ, hội đoàn thì đen trắng bất phân. Người ta nỗ lực hai ba thế hệ vừa có chút thành tựu để có thể hãnh diện với dân bản xứ thì các ông xuất cảng một “thế hệ trồng cỏ” thế là mọi công sức đều đổ sông đổ biển cả, làm ơn đi, đảng và nhà nước làm ơn quên “cái đám tị nạn” này giùm chút, được không?. Vị trí các ông đang lên, uy tín các ông cao ngất ngưỡng thì đeo bám cái đám “trộm cướp đĩ điếm” (lời Phạm Văn Đồng) này chi cho xấu hổ, “tha” cho họ đi, dám không?
Tôi đây cũng rất muốn biết “uy tín của Việt Nam” hiện tại cao tới cỡ nào khi mà lãnh đạo của đất nước phải khom lưng cúi đầu trước giặc, vị trí của Việt Nam ở đâu khi người ta đón lãnh đạo đất nước dưới cả mức tầm thường như thế. Đáng ra với chức trách một cán bộ ngoại giao cao cấp, ông phải chịu trách nhiệm trước lãnh đạo của ông khi đã không sắp xếp (thương lượng, đòi hỏi) cho ông Sang một nghi thức đón tiếp xứng tầm. Người mù cũng cảm nhận được cuộc tiếp đón vừa qua không dành cho một quốc khách, không kèn không trống, không thảm xanh thảm đỏ, không hàng quân danh dự, không giới chức tương đương, nó lặng lẻ như tiếp một... chư hầu thất thế. Rẻ rúng như thế mà ông thứ trưởng không biết nhục còn câng mặt lên khoe “uy tín... chưa bao giờ cao như bây giờ”?. 
Chắc cũng cần nói thêm để ông Sang hiểu hơn người thuộc cấp của ông là: Trước đó dưới áp lực của truyền thông nhất là cái đám “muốn tăng thêm chút thu nhập”, Bạch ốc đã lấp lửng sự thật về việc “mời mọc ông Sang” rằng: “Trong Hội nghị APEC 2011 tại Hawaii, TT Barack Obama đã gởi lời mời đến các vị lãnh đạo các Quốc Gia thuộc Á Châu Thái Bình Dương và nay, Chính quyền CSVN đã nhắc lại lời mời nầy để yêu cầu TT Barack Obama dành cho Chủ Tịch Nước CSVN Trương Tấn Sang chính thức đến thăm TT Hoa Kỳ tại Tòa Bạch Ốc vào thời điểm nầy. (HD). Đúng là mời lơi ai dè... CSVN chơi thiệt!!
Đã nói là lãnh đạo CSVN thích thủ dâm, nên thay vì lấy năng lực sản xuất, tỉ lệ thất nghiệp, mức sống căn bản... làm thước đo phát triển thì họ lại thích lấy nhà cao, đường lớn, công trình tầm cỡ, hoành tráng, hàng độc, hàng hiếm, hàng siêu... làm tiêu chuẩn cho phồn thịnh. Đâu phải cứ đổ bê tông cho dày, đổ xăng cho đầy là phát triển đâu, trước khi đổ bê tông thì phải đổ đủ gạo cho người nghèo đã, phải tìm đủ nước sạch cho dân trước khi nhập xăng cho xe... 
Một nước cứ chạy theo những “công trình thế kỉ”, “tầm cỡ thế giới”, đổ tiền không tiếc vào những sự kiện hoành tráng mà thiếu vắng quỹ phúc lợi xã hội, người cơ nhở gặp nạn, người nghèo khó lâm bệnh đều phó mặc cho lòng hảo tâm của thiên hạ, nhập xe công tiền tỉ nhưng phương tiện cứu sinh, cứu hộ thì thiếu thốn, lạc hậu, xây chùa xây đền mệnh mông mà bệnh nhân không đủ giường nằm, xây trung tâm vũ trụ làm gì khi không trang bị nỗi đôi bao tay cho công nhân vệ sinh?... 
Đó là chưa nói đến những tréo ngoe trong xây dựng, chưa làm đường thì đã nhập xe, chưa thông cống thì đã trải nhựa đường, chưa hoàn chỉnh hạ tầng cơ sở thì đã xây cao ốc. Bây giờ cống nghẹt, nước ứ, kẹt xe, đất lún thì các ông chỉ biết cấm, cấm và cấm. Chưa hết, khu vực tư nhân lại càng bát nháo hơn nữa, nhà mỗi người mỗi phách, cao thấp, thòi thụt, xanh đỏ vàng tím lung tung bất cần thiết kế đô thị, trên trời thì cáp giăng như màng nhện, dưới đất thì mịt mù lô cốt, hố... bom. Bức tranh lòe loẹt, nham nhở này là tươi đẹp, đi lên hay sao?. 
Đây là chưa đề cập đến độ bền, sức chịu của các công trình khi mà giặc tham nhũng miệt mài đục khoét từng ngày từng giờ. Tôi chợt lo cho thế hệ con cháu sau này khi phải nai lưng trả nợ cho những công trình mà chúng phải đập bỏ vì an toàn cho xã hội.
Khu vực nông nghiệp thì càng buồn, gần 40 năm “phát triển, đi lên” Việt Nam vẫn xuất cảng hàng thô và gia công hàng gia dụng là chính. Câu hỏi đặt ra là tại sao đồng bằng sông Cửu Long, trọng điểm gạo xuất khẩu mà đến mùa nước đổ (lụt) nông dân vẫn thiếu ăn? Tại sao nông dân đành lòng chặt trụi vườn cây của mình? Tại sao được mùa mà dân không vui?. Có ở đâu trên thế giới này mà khi mất mùa dân lại vui, trong khi được mùa lại nãn, lại "bức xúc". Tại sao VN thiếu vắng những nhà máy chế biến nông phẩm?... Tại sao như thế hỡi các ông... lấy dân làm gốc...

Sunday, August 4, 2013

KT càng sập, Vixi làm ăn đàng hoàng không được, càng sinh ra mánh mung trắng trợn, không thèm dấu giếm.

KT Vixi ngày càng lụn bại, sẽ còn nhiều chuyện trắng trợn hơn.

Các việc này trước nay đã xảy ra, nhưng còn chút e dè, qua nhiều trung gian.

Nay thì quan chức công khai luôn, ai làm gì nhau:

"VỤ “ƯU ÁI CHO ĐỘC QUYỀN” Ở ĐÀ NẴNG: Ưu ái người nhà lãnh đạo?":
http://nld.com.vn/20130801100933147p...a-lanh-dao.htm

"...nhân vật điều hành đứng đằng sau Khởi Phát là người nhà của một vị nguyên lãnh đạo ở Đà Nẵng. Ngay cả một số người điều hành Công ty TNHH MTV Phúc Hưng Gia, hay Vietart, cũng là người thân của quan chức ở Đà Nẵng..."

Đây là ví dụ nhỏ thôi, và vụ cty sân sau này rất nhỏ. Còn nhiều vụ khác, cty sân sau rất lớn, ăn tiền rất nhiều.

Họ ăn bạc tỷ đô tiền mượn quốc tế còn được.

KT càng sập, họ làm ăn đàng hoàng không được, càng sinh ra mánh mung trắng trợn, không thèm dấu giếm.

Càng như vậy thì KT càng sập, thành ra cái này nuôi cái kia, chỉ có dân đen là ngày càng thê thảm thiết.