Sunday, August 5, 2012

'Vịt già xấu xí' và chuyện... mùi đồng!

Những hành vi vô đạo đức nhất, "phản văn hóa" nhất như tham nhũng, ăn cắp, hối lộ, mua quan bán tước trong xã hội, đã không được xử lý công minh và công bằng, khiến lòng người hoài nghi, và tâm không phục. Một khi sự thượng tôn của pháp luật bị xuống cấp, thì băng hoại văn hóa... lên ngôi. 

Và khi văn hóa Hà Nội bị băm chém, bị băng hoại, thì sự ngụy biện thường xuất hiện - đổ lỗi cho chiến tranh, cho kinh tế thị trường nơi phố thị. Nhưng có khi nào quản lý văn hóa dám "nhìn sâu vào trong mắt nhau" để thấy "anh mới hiểu anh sai là... có lý". Bởi chiến tranh đã lùi xa gần 40 năm, và kinh tế thị trường, thì VN đang mong mỏi thế giới... công nhận...
*
Văn hóa Kẻ Chợ và "văn hóa biết lắc đầu" của quan chức, là 2 câu chuyện khác nhau. Nhưng lại giống nhau ở 1 điểm- nó góp phần không nhỏ vào sự trường tồn, hưng hay vong, thịnh hay suy của quốc gia.
Kẻ Chợ và... "cái Chợ"? 
Không biết, họa sĩ, nhà nghiên cứu và phê bình mỹ thuật Phan Cẩm Thượng, một hôm xấu trời, buồn bã thế nào, mà lại khơi ra chuyện Hà Nội và "văn hóa Hà Nội thụt lùi, văn minh lịch sự còn xa lắm" - loại chuyện biết rồi, khổ lắm, nói mãi! 
Nhưng đọc bài viết đó trong cơn mưa sầm sập. Để rồi nhìn cơ man những dòng người Hà Nội, nghìn nghịt trên đường phố, phút chốc "lóp ngóp" biến thành người Hà... Lội. 
Quả thật, giữa cái kẹt xe khốn khổ, ướt át mùi cống rãnh, oi nồng bụi bậm, người Hà Nội khó mà... lịch sự với nhau, nếu chẳng may có va chạm nhỏ. Chí ít, cũng là những đôi mắt "mang hình viên đạn" lập tức phóng thẳng về phía...đối phương. Sẽ cảm thông với nỗi thất vọng của ông hơn. 
Bài viết của Phan Cẩm Thượng, thực ra đã khơi lại nỗi đau của những người yêu Hà Nội. 
Khi họ ngày ngày phải chứng kiến sự lột xác một cách... "kinh hoàng" của thành phố này. 
Từ cô nàng thiên nga yêu kiều thanh lịch, tinh tế và lãng mạn những năm xưa, bỗng chốc thành cô vịt, ả vịt già xấu xí, bẩn thỉu và thô lậu giữa chợ buổi đương đông. Vừa đáng chán, lại vừa... đáng thương. 
Tại ai? Đã tạo nên 1 Hà Nội xô bồ, bát nháo, tục tằn, nửa quê nửa tỉnh. Một Hà Nội hiện đại xen quê kệch, và lẫn đâu đây chút hoài cổ, nhưng rất nhôm nhoam, xa lạ, và đi... ngược lại khái niệm cái đẹp? 
Bài viết của tác giả Nguyễn Hòa: Thủ đô nghìn năm văn hiến và "văn hóa bãi bia" (Tuần Việt Nam, 1/8) đã phân tích khá kỹ, quá trình hình thành đô thị và sự nhập cư dồn dập của người tứ xứ về Hà Nội, gắn với những giai đoạn lịch sử của thời cuộc, nhất là những năm gần đây, tạo nên 1 Hà Nội "mới" hiện nay. 
Nhưng cả 2 ông, Phan Cẩm Thượng và Nguyễn Hòa dường như mới chỉ "chạm" đến hiện tượng của 1 Hà Nội, là hệ lụy của quy hoạch phát triển không đồng bộ, quá tầm quản lý. Một Hà Nội của dân số đông, áp lực mưu sinh xô đẩy con người, thực dụng, tùy tiện, đến mức làm băng hoại cả văn hóa, đạo lý xã hội. Mà chưa đi đến tận cùng bản chất. 

Một Hà Nội ngập lụt sau những cơn mưa lớn 
Ở góc độ khác, cần thấy, nó là nhân- quả của lối tư duy và cách làm văn hóa sống sượng, duy ý chí, thiếu tầm nhìn, áp đặt những giá trị văn hóa mang tính hình thức, không tôn trọng quy luật thực tiễn, và thiếu hẳn tính tổng thể, nhưng lại bị thả nổi trong... quản lý? Từ đô thị đến con người. Từ văn hóa vật thể đến văn hóa phi vật thể. Từ cái đẹp ngoại hình, diện mạo, đến cái đẹp tinh thần, mang hồn cốt Thủ đô 1 quốc gia. 
Thế nên, quản lý văn hóa mà chưa hiểu hết văn hóa. Quản lý Hà Nội mà chưa hiểu hết Hà Nội. Thì khó có thể biết, Hà Nội cần gì, mong đợi gì. Khó có thể biết, Hà Nội yêu hay ghét, khổ đau hay... thất vọng? 
Văn hóa, đâu phải đến từ những quan niệm cực đoan như trước đây, xóa bỏ chùa chiền, nhân danh "xóa bỏ tàn dư chế độ phong kiến". Thực chất đã không phân biệt nổi đâu là mê tín, đâu là nơi tinh thần, tình cảm và tâm linh con người cần được chia sẻ, hướng thiện, tìm kiếm sự bằng an tâm hồn. Để đến bây giờ, lại chuyển sang một cực khác, mê tín bói toán tràn lan... Nơi không ít quan chức tìm vận rủi may trong con đường thăng quan tiến chức? 
Đó vừa là cái kém của quản lý, vừa là sự không phân định rõ những thang bậc giá trị của đời sống làm nên tinh thần nhân bản của con người. 
Phải chăng, còn từ quan niệm xây dựng 1 nền "văn hóa mới", kèm đó là những phong trào "gia đình văn hóa mới, cụm dân cư văn hóa mới" bề nổi, hình thức và áp đặt? Trong khi, văn hóa là mưa dầm thấm lâu, là những giá trị đạo lý thẩm mỹ được sàng lọc qua thời gian, mang tính chuẩn mực, không thể có văn hóa cũ, văn hóa mới. Và văn hóa chỉ có thể hình thành trong xã hội pháp luật được tôn trọng và thượng tôn. 
Thế nên, có rất nhiều gia đình "văn hóa mới" (nay thấy chỉ còn chữ văn hóa) nhưng khi xem xét chất lượng giáo dục, người ta tá hỏa. Vì trong khâu dạy người, thì yếu kém nhất, bê trễ nhất, hổng nhất, hỏng nhất là giáo dục... gia đình, tiêu chí không thể thiếu trong việc xây dựng nên gia đình văn hóa. 
Có biết bao gia đình văn hóa (hình thức) "che giấu" những bi kịch gia đình? Không ai trả lời được. 
Vì tiếc thay, tính sĩ diện hão của người Hà Nội đã gặp bệnh giả dối, nói dối của quản lý xã, phường. 
Những cách ứng xử tục tằn, vô văn hóa kiểu "phở quát, bún mắng, cháo chửi", lối sống ích kỉ chỉ biết mình, mất vệ sinh, thiếu văn minh trong cộng đồng, tỷ lệ trẻ em hư, tỷ lệ nạo phá thai của các em gái, tệ nạn xã hội, và những tội ác kinh hoàng, mà tội phạm đang có xu hướng "trẻ hóa đội ngũ", liệu có liên quan gì tới tư duy văn hóa hình thức, thông qua các... phong trào không? 
GD tạo nên "chất lượng người" của quốc gia. Nhưng GD Việt Nam bao năm nay, loay hoay mỗi việc dạy chữ và ngày càng lún sâu vào căn bệnh dối trá khó có thuốc chữa trị. Còn việc dạy người thì đứng lẻ loi... ngoài cánh cửa trường. 
Xã hội nghĩ gì khi nhìn thấy nam thanh, nữ tú đứng nghênh ngang trên đầu rùa, ngồi xoạc cả 2 chân lên mình rùa trong Văn Miếu Quốc Tử Giám, nơi tôn thờ và vinh danh các bậc tiến sĩ, khoa bảng. Hậu sinh khả...ố, do đâu? 
Khi nghênh ngang đứng trên đầu rùa, cười cợt xoạc chân trên mình rùa, chính là lúc họ nhạo báng lại giáo dục, nhạo báng tri thức và văn hóa. Hay ngày nay, tri thức, trí thức chỉ đáng được cư xử như vậy? 

Hai thiếu nữ vô tư ngồi lên cả đầu rùa tại Văn Miếu - Quốc Tử Giám 
Nghĩ gì khi mới đây, một cô gái người Scotland đi dạo ở một con phố Hà Nội, đã than khóc, van vỉ ai tìm hộ cho cô hộ chiếu bị mất cắp, sẽ đền bù hậu hĩnh. Rút cục, kẻ lấy hộ chiếu và được đền bù 100 USD vì "tìm thấy" đều cùng là...1 người. Cái trò "ma cô" ấy, sẽ để lại cho người khách trẻ Scotland ấn tượng gì về văn hóa Hà Nội nhỉ? 
Những hành vi vô đạo đức nhất, "phản văn hóa" nhất như tham nhũng, ăn cắp, hối lộ, mua quan bán tước trong xã hội, đã không được xử lý công minh và công bằng, khiến lòng người hoài nghi, và tâm không phục. Một khi sự thượng tôn của pháp luật bị xuống cấp, thì băng hoại văn hóa... lên ngôi. 
Và khi văn hóa Hà Nội bị băm chém, bị băng hoại, thì sự ngụy biện thường xuất hiện - đổ lỗi cho chiến tranh, cho kinh tế thị trường nơi phố thị. Nhưng có khi nào quản lý văn hóa dám "nhìn sâu vào trong mắt nhau" để thấy "anh mới hiểu anh sai là... có lý". Bởi chiến tranh đã lùi xa gần 40 năm, và kinh tế thị trường, thì VN đang mong mỏi thế giới... công nhận. 
Năng lực tư duy về văn hóa Hà Nội, cùng cung cách quản lý tiểu nông, không xứng tầm, đã để lại 1 dấu ấn thô bạo, xấu xí đáng buồn trên thân thể Hà Nội, vốn đẹp tinh tế và thanh nhã. 
Hà Nội- kinh kỳ xưa, được gọi một cách trân quý là đất Kẻ Chợ. Thời hiện đại này, Kẻ Chợ đang được gọi mỉa mai là ... "cái Chợ"? 
Còn "có danh gì với núi sông" (*) xứng đáng và cũng đau hơn, cho đô thị tinh hoa 1 quốc gia? 
Yêu nước còn là biết... lắc đầu 
Định mệnh luôn đặt số phận dân tộc Việt trước những thách thức bảo vệ chủ quyền, an sinh xã hội và an ninh quốc gia. 
Trong thế giới hiện đại và hội nhập ngày nay, thì sự làm ăn với "bên ngoài", nhất là với 1 nước láng giềng vừa mạnh, vừa bài bản, vừa đa mưu túc kế, đòi hỏi nước Việt phải có sự tỉnh táo, khôn ngoan. Đòi hỏi mỗi người có bổn phận phải biết đặt lợi ích quốc gia lên tối thượng. 
Nếu không chúng ta sẽ luôn phải trả "học phí" với giá quá đắt. 
Công bằng mà nói, hiện tượng ngoại kiều nhập cư ở lại nước sở tại, hoặc làm ăn giữa các quốc gia thông qua các dự án đầu tư là chuyện bình thường. Ngay người Việt chúng ta cũng vậy. 
Tại Mỹ, Pháp, Úc... không thiếu những cộng đồng người Việt sinh sống, làm ăn. Có điều những cộng đồng này luôn phải tuân thủ pháp luật, và chịu sự quản lý chặt chẽ, nghiêm cẩn của luật pháp nước sở tại. Điều đó, còn do năng lực cùng trách nhiệm của quản lý chính quyền cơ sở nước sở tại, biết vì lợi ích và an ninh quốc gia. 
Còn ở ta thì sao? 
Mới đây, UBND tỉnh Phú Yên đã có lời nói "Không, xin cảm ơn" (Thanhniên.com.vn, ngày 28/7), từ chối công nghệ sử dụng cyanua cực kỳ độc hại trong khai thác vàng, của 1 công ty TQ đầu tư trong lĩnh vực này. 
Cái lắc đầu dứt khoát, đúng chỗ, tỉnh táo và cần thiết, trước hệ lụy tác động nguy hiểm tới môi trường sống, không vì... mùi đồng hấp dẫn. 
Nhưng có phải lúc nào, người Việt cũng biết ... lắc đầu vì lòng yêu nước, vì an ninh và an sinh xã hội không? 
Cách đây ít lâu, dư luận xã hội sững sờ vì vụ việc người TQ nuôi cá bè trái phép ở Vịnh Cam Ranh (Khánh Hòa)- địa danh có vị trí quan trọng đối với quốc phòng, đặc biệt đối với vùng biển của đất nước. Điều đáng nói, vụ việc diễn ra từ rất lâu, nhưng chính quyền cơ sở cứ...lúng túng, không chịu thực hiện xử lý các vi phạm (?) 
Sau Cam Ranh, là vụ ở vịnh Vũng Rô (cũng ở Phú Yên). Na ná "mô hình" Cam Ranh. Hơn nữa, người TQ ở đây còn núp bóng danh nghĩa "chuyên gia kỹ thuật". Vũng Rô cũng là 1 địa danh được quy hoạch cho dự án lọc dầu và phát triển cảng cửa khẩu, không được phép nuôi trồng thủy sản. 

Lồng bè nuôi tôm, cá của "chuyên gia" Trung Quốc tại Vũng Rô, Phú Yên 
Đọc những thông tin này, người ta có quyền đặt câu hỏi: Vì sao người TQ thích "nhằm" vào những vị trí an ninh, quốc phòng vùng biển mà "nuôi cá" với quy mô lớn thế nhỉ? Còn khi bị phát hiện, thì họ rút lui không kèn, không trống. Và vì sao, chính quyền địa phương lại...hồn nhiên thế nhỉ? Hay còn vì cái gì khác? 
Cái sự "hồn nhiên" của người Việt khá phổ biến. Đến mức gây hoài nghi. Chả lẽ già rồi mà còn dại? 
Còn ông Nguyễn Văn Tiên, Phó Chủ nhiệm UB các vấn đề xã hội của Quốc hội, nhân vụ việc "Loạn phòng khám TQ" (VietNamNet, ngày 31/7) và trước sự kiện 1 người dân bị chết oan ở phòng khám có cái tên rất cứu rỗi- phòng khám Maria- đã thẳng thừng: Vấn đề là tiền! 
Vâng, nếu không vì tiền- vì "mùi đồng" thì làm sao có cả một vụ việc tày trời này: "Xây nhà máy chui cho thương nhân TQ" (Thanh Niên Online, 2/7). 
Đó là Nhà máy chế biến tinh bột wolfram (ATP) xuất khẩu công suất 3000 tấn/ năm, tại TP Móng Cái (Quảng Ninh), được Công ty CP Hoàng Thái xây dựng. Tài nhất, cả cái nhà máy mọc lên trên diện tích rộng tới 5 hecta mà chính quyền TP... không hề hay biết. 
Ông Chủ tịch UBND TP.Móng Cái còn thú nhận: Không ngờ là doanh nghiệp Hoàng Thái lại dám đầu tư hàng chục tỉ đồng để xây dựng nhà xưởng trong khi chưa được chấp thuận đầu tư. 
Cũng theo bài báo này, sở dĩ thương nhân TQ muốn xây nhà máy tại VN, vì các sắc thuế ATP cao, chi phí về nhân công, điện, tiền thuê đất đắt đỏ. Đặc biệt, tiêu chuẩn kỹ thuật bảo vệ môi trường ngặt nghèo do nước này muốn hạn chế công nghiệp bẩn ở nước họ (!) 
Nếu không vì "mùi đồng" thì làm sao có vụ việc UBND huyện Hàm Thuận Bắc (Bình Thuận) "bị lừa" khi đồng ý ký chuyển đổi mục đích sử dụng đất, với diện tích 8500 m2 đất lúa cho ông Phạm Phú Thạnh. 
Để chỉ... 3 ngày sau đó, mặc những hứa hẹn, cam kết bằng đơn từ hẳn hoi, ông này chuyển nhượng ngay cho thương nhân TQ Zhong Heng Shan, Chủ tịch kiêm Giám đốc Công ty TNHH Nguyên Long Sơn (công ty con của Tập đoàn kinh tế Nguyên Hinh, TQ). Đúng là, "mùi đồng" đã khiến lời hứa gió bay, nhẹ hều! 
Và tại cuộc họp báo ngày 10/7, ông Phó CT tỉnh thừa nhận đây là vấn đề rất mới mà UBND tỉnh cũng chỉ vừa mới nắm được. Chuyện ồn ào đến mức phải báo cáo lên trên. 
Và còn biết bao chuyện xung quanh "mùi đồng". 
Mới đây, VietNamNét đưa tin vụ "Tàn sát cổ thụ bán cho thương lái Trung Quốc" ở huyện Minh Long (Quảng Ngãi). Cổ thụ đây là cây nhội- còn gọi là cây trâm, có đặc điểm cực hút nước và giữ nước. 
Mỗi khi bứng cây trâm thì những cây con xung quanh cũng sẽ chết vì không còn cây trâm giữ nước. Việc bứng lấy bộ đế rễ cây trâm cũng sẽ khiến hàng loạt cây lớn nhỏ xung quanh bị đốn hạ. Từ đây, hệ sinh thái rừng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, làm thay đổi dòng chảy.... Thực chất là phá rừng. 
Có chuyện gì xung quanh "mùi đồng", mà người Việt mình không làm đây? Từ bán mèo (để diệt chuột) bán móng trâu (mất sức cày, kéo), bán "đỉa", bán ốc bươu vàng (những loại đáng lẽ phải diệt, thì dân Việt đi nuôi). 

Nhà máy sản xuất wolfram xây dựng hoành tráng thế này 
nhưng lãnh đạo Móng Cái vẫn... không biết - Ảnh: Long Sơn/ Thanh Niên 
Nản quá, nhà thơ Trần Đăng Khoa phải kêu lên, "Người Việt vẫn duy trì thói quen khôn nhà dại chợ": Có thể cảnh giác, nghi ngờ với cả con cái, anh em ruột thịt trong nhà, nhưng lại nhẹ dạ cả tin với thiên hạ. Mà ai nói gì cũng tin. Hay lại tại "cái nước Việt mình nó thế"? 
Đến nỗi, theo nhà thơ: Họ mà thu gom hài cốt thì không khéo khối người đào cả mồ mả, ông bà tổ tiên đem... bán. Quả là lời than cay đắng, về cái sự "hồn nhiên". 
Đúng là người dân Việt do nghèo đói, do hạn chế nhận thức, do ít thông tin, họ có thể nhẹ dạ nông nổi bởi... "mùi đồng". Nhưng "trên" họ, còn có các cấp quản lý chính quyền cơ sở, cánh tay nối dài của Nhà nước. 
Việc làm ăn, giao lưu thông thương giữa 2 quốc gia vào thời điểm cực kỳ nhạy cảm này luôn cần có nguyên tắc. Nguyên tắc tối thượng, là phải tỉnh táo, không để "mùi đồng" làm tối mắt, hoặc những sơ hở vì nhận thức quá kém, làm tổn hại tới an ninh quốc gia. 
Nguyên tắc ấy buộc các cấp chính quyền cơ sở không được phép cũng "hồn nhiên", đến mức có thể "rơi vào cái bẫy của TQ", và cần có "văn hóa quan chức"- biết lắc đầu từ chối đúng chỗ, vì lợi ích quốc gia. Bởi đó cũng là yêu nước. 
Tiếc thay khi vụ việc đã xảy ra, khiến cả xã hội lo ngại, bất bình, hầu như thường được nghe, từ phía chính quyền những cụm từ sao mà...lỏng lẻo. Lỏng lẻo như cách quản lý đầy sơ hở, thậm chí có phần vô cảm, vô trách nhiệm nữa: Không ngờ, không hay biết, bất ngờ quá, vấn đề rất mới... 
Văn hóa Kẻ Chợ và "văn hóa biết lắc đầu" của quan chức, là 2 câu chuyện khác nhau. Nơi này là chuyện của một đô thị. Nơi kia chuyện của đội ngũ quan chức. Nhưng lại giống nhau ở 1 điểm- nó góp phần không nhỏ vào sự trường tồn, hưng hay vong, thịnh hay suy của quốc gia. 
Kỳ Duyên

Tâm sự của người phụ nữ Việt được ‘Nobel’ Thiên Văn học 2012


WESTMINSTER (NV) - “Những khám phá đó không giúp đời được tí nào hết! Nhưng mà người nào cũng vậy, luôn luôn muốn tìm hiểu nhiều hơn về những thứ mình không biết. Người nào cũng muốn biết mình từ đâu tới, quả đất này từ đâu tới, tại sao lại có mặt trời, và tất cả những gì có trên quả đất này.”

Giáo Sư Jane X. Lưu, người đoạt cả hai giải thưởng lớn về thiên văn học, Shaw Prize và Kevli Prize năm 2012. (Hình: Jane X. Lưu cung cấp)
Giáo Sư Jane X. Lưu, khoa học gia gốc Việt đầu tiên nhận được hai giải thưởng lớn về thiên văn học năm 2012, nói một cách thẳng thắn về giá trị các công trình khám phá của cô.
Một chút bẽn lẽn, ngộ nghĩnh khi nói về bản thân và cuộc sống riêng tư. Một chút dí dỏm, hài hước khi nêu quan niệm về cuộc sống. Và thẳng thắn, quyết đoán, say sưa khi nói về công việc, về quả đất, về ước mơ. Ðó là những điều mà khoa học gia Jane X. Lưu, người đang làm việc tại phòng thí nghiệm Lincoln thuộc Ðại Học MIT, bộc lộ khi nhận trả lời phỏng vấn của nhật báo Người Việt nhân sự kiện tên tuổi cô trở nên nổi bật trong lãnh vực thiên văn học thế giới.

Hai giải thưởng lớn bất ngờ đến cùng một tuần

Công trình “Ðịnh danh các vật thể ngoài Hải Vương Tinh” (Trans-Neptunian Objects, viết tắt là TNOs) của Giáo Sư Jane X. Lưu và người thầy của mình là Giáo Sư David C. Jewitt, giám đốc Viện Nghiên Cứu Thiên Thể, đại học UCLA, được Shaw Foundation chọn để trao tặng giải “Shaw Thiên Văn học 2012” tại Hong Kong. Ðây là giải thưởng được ví như “Nobel Châu Á” do ông trùm truyền thông Hồng Kông Run Run Shaw bảo trợ từ năm 2004, với số tiền $3 triệu, chia đều cho ba lãnh vực thiên văn học, khoa học sự sống, và y học và toán học.
Cũng vị giáo sư gốc Việt này, với công trình khám phá “Vành đai Kuiper,” được Kavli Foundation của Na Uy chọn trao giải “Kavli Thiên Văn học 2012”. Ðây là giải thưởng được khoa học gia người Na Uy Fred Kavli khởi xướng và Kavli Foundation tài trợ từ năm 2008. Giải Kavli Thiên Văn Học được xem là “giải Nobel Thiên Văn học” của thế giới, với tiền thưởng là $1 triệu.
Như vậy, trong cùng một tuần cuối Tháng Năm, người phụ nữ gốc Việt này vinh dự nhận được hai giải thưởng lớn nhất cho công trình nghiên cứu thiên văn mà cô cùng thầy Jewitt của mình thực hiện từ... 20 năm trước.
Nói với phóng viên Người Việt cảm nghĩ của mình về sự kiện lớn lao này, Giáo Sư Jane X. Lưu vẫn còn cảm thấy rất ngạc nhiên, “Thật là tôi cũng không tin nổi vì việc này tôi làm từ 20 năm trước rồi. Lúc làm thì cũng có tiếng một tí, nhưng mà xong rồi. Hai mươi năm sau, tôi không nghĩ gì đến chuyện đó nữa. Giờ tự dưng có hai món quà to như vậy thì thật là ngạc nhiên. Tôi không ngờ bởi vì đã 20 năm rồi.”
Vẫn bằng nụ cười có chút gì như hơi mắc cỡ, bẽn lẽn của người không quen nói về bản thân mình, cô kể buổi sáng mà cô nhận được email từ Hồng Kông thông báo về giải thưởng Shaw, cô còn tưởng là “người nào đùa chứ không phải là sự thật nữa”.
“Vành đai Kuiper” là giả thuyết của một nhà khoa học thiên văn người Mỹ gốc Hòa Lan, tên là Gerard Kuiper. Từ năm 1951, Gerard Kuiper tiên đoán về sự tồn tại của một vòng đai quanh hệ mặt trời, bên kia quỹ đạo của Hải Vương Tinh, vốn được xem là cái nôi phát sinh của sao chổi. Nhưng giới thiên văn học cùng thời cho rằng “Vành đai Kuiper” là một sự hoang tưởng, không chứng minh được.
Trong khi đó, Giáo Sư Jane X. Lưu cùng với người thầy của mình vẫn miệt mài tìm kiếm sự hiện hữu của vành đai này.
Cuối Tháng Tám, 1992, hai thầy trò tìm thấy thiên thể đầu tiên của “Vành đai Kuiper”. Khám phá này kết thúc “sự hoang tưởng” và mở ra hướng mới trong việc giải thích và chứng minh sự hình thành Thái Dương Hệ.
Phát biểu trước báo giới về khám phá này, Giáo Sư Jane X. Lưu khi đó cho rằng: “Chúng tôi đã phát hiện có hàng triệu thiên thạch ngoài đó, bên mép rìa Thái Dương Hệ, trong 'Vành đai Kuiper' giống như Diêm Vương Tinh vậy... Khám phá này làm hoàn toàn thay đổi quan niệm của chúng ta về định nghĩa hành tinh là gì.”

Con đường đến với thiên văn học

Khoa học gia Jane X. Lưu có tên Việt Nam là Lưu Lệ Hằng.
“Vậy chữ X. trong tên Mỹ Jane X. Luu có nghĩa là gì?” - “Không có nghĩa gì hết! Tôi bịa ra đó thôi.” Phóng viên hỏi và bật cười ngay lập tức vì câu trả lời ngộ nghĩnh của nhà thiên văn nổi tiếng này.
“Tại vì ai cũng hỏi 'initial' tên tôi là gì mà chả biết, rồi người ta cũng hỏi ông Jewitt như vậy nên ổng nói bịa đại ra đi nên tôi bịa ra đại đó.” Giáo Sư Jane X. Lưu giải thích về chữ “X.” trong tên của mình bằng nụ cười giòn tan.
Giáo Sư Jane X. Lưu, vừa được 49 tuổi hồi Tháng Bảy, hiện đang sống gần Boston, và làm việc cho phòng thí nghiệm Lincoln thuộc trường Ðại Học MIT. Chồng cô là người Hòa Lan, cũng từng là một nhà thiên văn học, nhưng đang làm việc cho Microsoft. Cô có một con gái nuôi 6 tuổi, người Việt.
Sinh ra trong một gia đình có bốn người con, Giáo Sư Jane X. Lưu có một chị gái và hai em trai. Thân phụ cô từng làm thư ký cho một công ty hàng không của Mỹ trước năm 1975. Ðó cũng chính là lý do cô cùng gia đình có cơ hội rời khỏi Việt Nam vào những ngày cuối cuộc chiến.

Giáo Sư Jane X. Lưu và con gái Eliot. (Hình: Jane X. Lưu cung cấp)
Nói về chuyện học hành, người phụ nữ yêu khoa học này chia sẻ, “Hồi nhỏ đi học thấy trường nào cũng dễ, thấy cái gì cũng dễ nên cũng chả biết học cái gì. Chỉ nghĩ nếu mình đi học khoa học thì chắc là sẽ tìm việc làm dễ hơn, thế là đi học khoa học. Hơn nữa, bố mẹ tôi chả bắt tôi học bác sĩ, dược sĩ, chỉ nói đi học nghề nào giúp có thể tìm được việc làm là tốt rồi.”
Năm 1984, cô tốt nghiệp cử nhân vật lý trường Ðại Học Stanford.
“Còn vụ đi làm thiên văn học chỉ là hên thôi.” Mọi chuyện đến trong đời nhà khoa học này tưởng chừng như đều nhẹ nhàng, qua cách cô nói.
Cô kể, “Tôi học đại học chả có gì dính dáng đến thiên văn học hết. Khi ra trường, có một vài tháng tôi làm việc cho phòng thí nghiệm JPL (Jet Propulsion Laboratory). Tại đây, có dịp nhìn những bức hình thiên văn thấy đẹp quá. Thế là tôi nghĩ nếu mình có nghề rồi mà học mấy cái này cũng vui. Nên mấy năm sau, khi muốn trở lại đi học tiếp, nghe bạn bè nói ở MIT có trường học về thiên văn học lý thuyết cũng giỏi nên tôi thử nộp đơn coi có được không. Khi được thì thôi đi luôn.”
Trong quá trình làm luận án cao học, rồi tiến sĩ tại đại học UC Berkeley và MIT, cô Jane X. Lưu làm việc dưới sự hướng dẫn của Giáo Sư David C. Jewitt.
Khoa học gia Jane X. Lưu nói về người thầy của mình bằng một sự trìu mến, “Tôi thấy mình hên là khi đó tôi có người thầy hướng dẫn là Giáo Sư David C Jewitt. Thầy thì giỏi nên mình học được cũng nhiều. Thầy vừa thật là giỏi, lại vui tính, dễ dãi nên hai thầy trò hợp lắm. Nhờ làm việc với thầy nên tôi học được nhiều mà cũng thành công nhiều.”
“Nếu mà được làm việc với người giỏi thì mình sẽ luôn luôn giỏi thôi.” Người khám phá ra “Vành đai Kuiper” nói thêm.
Năm 1991, cô Jane X. Lưu được Hội Thiên Văn Hoa Kỳ trao giải “Annie Jump Cannon Award in Astronomy,” là giải thưởng hàng năm dành cho một nhà thiên văn nữ có đóng góp quan trọng nhất.
Năm 1992, cô nhận bằng tiến sĩ tại MIT, và nhận học bổng Hubble của đại học UC Berkeley.
Cũng năm này, khi tiểu hành tinh “5430 Luu” được đặt theo tên cô tạo nên cảm hứng và niềm tự hào cho biết bao người Việt Nam khác trên thế giới, thì người tìm ra tiểu hành tinh 5430 lại nói một cách hóm hỉnh, nhẹ nhàng, “Chuyện này cũng chả quan trọng mấy đâu vì nếu mình tìm được những cái tiểu hành tinh thì người ta cho cái tên, mà có nhiều người tìm ra được nhiều hành tinh lắm, nên vụ này không quan trọng lắm.”
Trả lời câu hỏi, “Là một phụ nữ, theo đuổi một ngành khoa học không có nhiều người theo như vậy, có điều gì khó khăn không?” Nhà thiên văn học Jane X. Lưu ngẫm nghĩ một thoáng trước khi bộc bạch: “Ðàn bà làm nghề này thì hơi khó nhưng mà cũng không khó hơn những nghề khác đâu. Nếu một người đàn bà làm nghề trong đó có nhiều đàn ông thì luôn luôn là khó hơn. Nghề nào cũng vậy, vì cả thế giới này, nghề nào người đàn ông cũng ở bậc cao nhất, luôn luôn chỉ có đàn ông. Nên đàn bà muốn đi lên thì càng khó, vì người ta không có nể mình lắm. Nếu có nể, họ cũng chỉ nể vừa vừa, vì luôn luôn họ coi mình thấp hơn đàn ông. Không phải người nào cũng vậy, nhưng phần đông là như vậy. Nghề nào cũng bị như vậy.”
“Từ từ rồi cũng sẽ có sự thay đổi thôi, nhưng mà 50 năm hay 100 năm nữa cũng chưa xong vụ này đâu,” nữ khoa học gia bật cười khi nêu cảm nghĩ của mình.
Sau khi nhận bằng tiến sĩ, cô làm giáo sư Ðại Học Harvard và Ðại Học Leiden ở Hòa Lan. Sau đó, cô trở lại Hoa Kỳ, tạm chia tay với việc nghiên cứu, khám phá bầu trời, quả đất cùng các hành tinh, để về làm công việc chế tạo dụng cụ thiên văn tại phòng thí nghiệm Lincoln cho đến nay.

Hãy nghĩ điều gì khác hơn là tiền

“Làm khoa học bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên thấy mình có số tiền lớn như vậy.” Giáo Sư Jane X. Lưu vẫn nói bằng một giọng hài hước vui vẻ.
Người đoạt giải “'Nobel' Thiên Văn học 2012” tính toán kế hoạch sử dụng tiền thưởng, “Trước nhất, tôi trả hết tiền nhà còn thiếu. Thứ hai, là để một tí tiền cho con gái 6 tuổi của tôi đi học đại học. Còn nữa thì người nào trong gia đình cần thì giúp. Tôi cũng muốn cho tiền cho những người làm việc giúp cho quả đất này.”
“Tôi lo cho quả đất này không biết sống được bao nhiêu lâu nữa.” Nụ cười người phụ nữ pha lẫn sự lo lắng của một nhà khoa học.

Giáo Sư Jane X. Lưu (thứ nhất từ phải) cùng gia đình, mẹ, con gái, cháu, chị và hai em trai. (Hình: Jane X. Lưu cung cấp)
Giáo Sư Jane X. Lưu nói thêm bằng giọng nghiêm túc, “Tôi muốn giúp quả đất là vì tôi lo cho việc khí hậu sẽ nóng dần lên. Ai cũng biết nếu cả thế giới nóng lên thì nó sẽ thay đổi tất cả đời sống trên trái đất này. Cái gì có trên quả đất này mà mình xài nhiều quá thì rồi cái gì cũng hết, nước cũng hết, xăng cũng hết. Người thì ngày một đông hơn. Dĩ nhiên đời tôi thì tôi không lo rồi, nhưng mà mấy đứa nhỏ có thể đời sống sẽ khó hơn, nên tôi lo cho con nhỏ của tôi và những người trẻ hiện nay. Hai mươi năm nữa thì tôi vẫn sống được, không có sao hết. Nhưng 50 năm nữa thì không biết sẽ ra sao.”
Quyết định rời giảng đường đại học để được làm việc theo ý mình cũng làm mọi người ngạc nhiên. Tuy nhiên, cô nói về quan niệm sống của mình: “Nhiều người tưởng tôi ‘khùng’ khi từ bỏ chức giáo sư để chế tạo dụng cụ thiên văn tại MIT, nhưng tôi lại thấy hạnh phúc. Tôi muốn thay đổi, muốn làm cái gì mới nên tôi không làm nghiên cứu nữa mà làm ứng dụng, chế tạo cái này cái nọ. Cũng là cách học thêm một nghề khác.”
Cũng chính vì không muốn lặp lại, đi lại trên con đường người khác đã đi, đã khám phá, nên Giáo Sư Jane X. Lưu cho rằng, “Nếu có dịp trở lại đại học làm nghiên cứu, chắc chắn là tôi không làm nghiên cứu về thiên văn nữa, bởi vì giờ đây có quá nhiều người làm cái này rồi. Mình phải tìm cái gì người ta chưa làm để mà làm chứ!”
Chia sẻ với người trẻ gốc Việt nhân dịp được nhận giải thưởng lớn này, Giáo Sư Jane X. Lưu nói, “Tôi thấy người Việt Nam đến đây phần đông ai cũng làm việc thật là chăm, đi học thật là chăm để tìm được việc làm tốt, để mong được thành công. Nhưng tôi mong là những người trẻ hãy nghĩ điều gì khác hơn là chỉ lo về tiền.”
“Ai cũng cần tiền để sống nhưng mà nếu nhiều tiền quá thì nó cũng chẳng giúp hơn cho mình cái gì. Tôi biết người khác không nghĩ như vậy, nhưng tôi thì nghĩ như vậy. Tôi chỉ thấy cần vừa đủ tiền để sống, cho thêm cũng không thay đổi cách sống của tôi, nên tôi mong những người trẻ nghĩ nhiều hơn những điều gì khác hơn là tiền. Như lo cho người nghèo, cho thú vật hay quả đất, có nhiều thứ cũng cần mình lo. Ðừng có luôn luôn nghĩ về mình và nghĩ về tiền. Tôi chỉ mong như vậy.” Cô nói một cách tha thiết.
Im lặng một lúc, cô nói tiếp, “Tôi mong con tôi lớn lên sẽ thành người đàng hoàng, nó sẽ không chỉ nghĩ về mình mà còn lo nhiều chuyện khác, lo cho người khác, lo cho thú vật. Tôi cũng mong cho có người lo cho quả đất này vì mình sống cần có bao nhiêu thứ từ quả đất cho, mà mình cũng phá nhiều quá. Nếu mình không biết giữ thì rồi đời sẽ khó cho tất cả mọi người.”

05/08/2012: Tường thuật biểu tình chống Trung Quốc xâm lược lần 4

05/08/2012: Tường thuật biểu tình chống Trung Quốc xâm lược lần 4

Cập nhật lúc 19:30 - Bản tin trưa ngày 05/08 trên đài truyền hình Hà Nội (HTV) đã vu cáo láo về cuộc biểu tình yêu nước sáng chủ nhật. Đài truyền hình Hà Nội đã bịa đặt như sau: "Đáng chú ý là trong cuộc tụ tập sáng nay, quần chúng nhân dân và lực lượng an ninh đã phát hiện và bắt quả tang một số đối tượng đang phát trả tiền công cho những người biểu tình".

Đài truyền hình của tên tội đồ Trần Gia Thái và tay sai còn tiếp tục khẳng định "Bộ mặt thật cái gọi là biểu tình yêu nước đã bị lộ tẩy". Đài này còn cho biết sẽ cung cấp thêm thông tin chi tiết và bằng chứng trong bản tin thời sự lúc 18:30 cùng ngày.

Tuy nhiên, trong bản tin sau đó lúc 18:30 lại không hề cung cấp thêm bằng chứng về việc này. Như vậy, đây là một thông tin xuyên tạc của đài truyền hình Hà Nội nhằm che đậy hành vi đàn áp, bắt bớ của cơ quan CA đối với người biểu yêu nước.

Sự vu cáo như trên có lẽ theo sự chỉ đạo của chủ tịch Hà Nội Nguyễn Thế Tháo thông qua tên tội đồ Trần Gia Thái và bè lũ tay sai bán nước




Cập nhật lúc 18:00 giờ - Đa số mọi người đã ra khỏi trại Lộc Hà. Tuy nhiên, một việt kiều Thụy Sĩ là ông Nguyễn Văn Ngoan vẫn còn bị giữ lại. Mọi người đang tiếp tục ở lại để đấu tranh đòi thả người.

Được biết, ông Ngoan - người đang bị bắt giữ là một việt kiều đang có mặt tại Việt Nam để tham gia các hoạt động từ thiện, nhân đạo

Cập nhật: Ông Nguyễn Văn Ngoan cũng đã ra khỏi trại Lộc Hà, tuy nhiên đồ đạc, máy móc vẫn bị thu giữ.

Tin cập nhật lúc 13:20 - Chị Trần Thị Nga đã ra khỏi trại Lộc Hà.


Ảnh: Facebook Anh Chí

Ảnh: Facebook Anh Chí
Trên Facebook, nhà báo Lê Diễn Đức nhận định:
Mặc dù không diễn ra với quy mô lớn, rầm rộ vì bị công an, mật vụ và đám sai nha đỏ nhiều như gián bao vây, theo dõi, đe dọa và bắt giữ nhiều người trước và trong ngày chủ nhật, cuộc xuống đường của dân chúng sáng ngày 5/8 tại Hà Nội chứng minh hùng hồn rằng, nhà cầm quyền phò Tàu không thể nào ngăn cản được lòng yêu nước và tinh thần chống ngoại xâm. 
Tôi không hiểu nổi một tập đoàn lãnh đạo mà người nào cũng đeo lủng lẳng mác tiến sĩ lại có thể ngu xuẩn đến mức không ý thức được rằng, lòng yêu nước và tinh thần chống bành trướng Bắc Kinh xâm lược đã ngấm vào máu thịt của người Việt từ ngàn đời nay, không một bạo lực nào có thể thay đổi được máu của người Việt. Bạo quyền Ba Đình và Bắc triều còn phải đối diện dài dài!
 
 
 
 
 
Đàn áp người yêu nước trong khi đất nước đang bị Tàu Ô xâm chiếm thực sự (toàn bộ đảo Hoàng Sa, một phần Trường Sa) và đang giương móng vuốt hung hăng đe doạ trên biển Đông suốt thời gian gần đây, tập đoàn lãnh đạo ĐCSVN đã tự lột trần bản chất phản bội lại nhân dân, phản bội lại truyền thống của Tổ Tiên, bán rẻ chủ quyền thiêng liêng của Tổ Quốc. Lịch sử sẽ ghi tạc và không bao giờ tha thứ.
Tôi cũng tin rằng, với lời kêu gọi của 42 nhân sĩ, trí thức tại Sài Gòn, những người từng gắn bó, dấn thân cho chế độ, sẽ thôi thúc đông đảo dân chúng xuống đường vào một ngày gần đây tại Sài Gòn.
Bạo quyền có thể đàn áp một trăm, vài trăm người nhưng nếu hàng ngàn, hàng chục ngàn người cùng lúc gióng lên tiếng nói trước tình trạng Tổ quốc lâm nguy sẽ làm bạo quyền run sợ, chùn bước. Đó là điều chắc chắn. Chỉ cần bằng mọi cách vận động sâu rộng, thức tỉnh rất nhiều những con người đã bị bộ máy tuyên truyền của chế độ lừa gạt hoặc không tiếp cận được thông tin.
 

Lạ: Sống với chim trĩ và kỳ đà kiếm tiền tỷ (another fairy tale story... hahahaha)

Từ trang trại nhỏ nuôi sinh sản một số loài động vật hoang dã, đến nay, ông Huỳnh Chí Công đã phát triển thành một công ty chuyên nuôi xuất khẩu.
Làm bạn với... rắn

Trước khi trở thành giám đốc, ông Huỳnh Chí Công từng làm nhiều nghề như phụ hồ, lái xe... Đầu năm 2008, ông bắt đầu nuôi thỏ nhưng loài này dễ bệnh, việc chăm sóc khó khăn mà khi thu hoạch lại không có đầu ra.

Một lần tình cờ, ông lên Tây Ninh học hỏi cách nuôi thỏ và phát hiện mô hình nuôi rắn ráo trâu (hay còn gọi là rắn long thừa) cho hiệu quả kinh tế cao. Ông tiến hành nuôi thử nghiệm. Do không có kinh nghiệm nên thời gian đầu, rắn nuôi chết hàng loạt bởi chúng nhạy cảm với thời tiết, dẫn đến bệnh tật mà ông lại không có thuốc điều trị.
Thua lỗ nhưng vị giám đốc trẻ quyết đầu tư vào mô hình này. Sau khi tìm được nguồn nhập khẩu thuốc chữa bệnh, trang trại rắn của ông không còn "lay lắt" nữa mà ngày càng phát triển. Để chủ động nguồn cung thức ăn cho rắn, ông xây chuồng nuôi ếch. Cũng trong quá trình nuôi, ông phát hiện loài kỳ đà có thể ăn những con ếch chết. Ông liền đầu tư nuôi thêm kỳ đà, vừa đơn giản vừa cho hiệu quả kinh tế cao. Từ đó, ông tận dụng những chú ếch chết làm thức ăn cho kỳ đà, còn ếch sống trở thành thức ăn cho rắn.

Lắm công phu

Hơn 4 năm trong nghề , "ăn, ngủ" cùng động vật hoang dã giúp ông Công hiểu đặc tính của từng loài. Ông tiết lộ: "Với kỳ đà, khi nuôi phải cho chúng phơi nắng giống như cá sấu. Chuồng trại xây khá đơn giản, diện tích khoảng

9 m2 là đủ chỗ cho 25 con. Trong quá trình nuôi không được để kỳ đà quá to, béo bụng vì như thế sẽ ảnh hưởng đến chất lượng thịt. Nếu trọng lượng kỳ đà vượt 4 kg/con, giá sẽ không cao". Chỉ vào một con kỳ đà có bụng to, ông cho biết: "Con kỳ đà này nặng gần 5 kg là quá tiêu chuẩn, bán sẽ mất giá. Giờ chủ nhân của nó gửi công ty nhờ chăm sóc để giảm cân".

Còn với loài rắn ráo trâu, kỹ thuật nuôi cũng lắm công phu. Hầm nuôi rắn cần được xây kỹ bằng tường gạch, xung quanh bao bọc bằng lưới B40. Thức ăn chủ yếu của rắn là chuột, cóc, ếch, nhái... còn sống.

Ông nhấn mạnh: "Khi cho rắn ăn, thức ăn không được để tràn lan mà phải đựng vào trong thùng để thức ăn thừa không rơi vãi ra ngoài làm bẩn chuồng. Mỗi tuần chỉ cho rắn ăn 2-3 lần. Trong chuồng, cần đặt vật chứa nước cho rắn tắm và uống. Hằng ngày, cần thay nước để bảo đảm vệ sinh. Nên đặt bóng đèn trong chuồng để cho rắn thích nghi với ánh sáng, đồng thời tạo nhiệt độ giữ ấm cho rắn khi vào mùa đông".

Thu tiền tỉ

Hiện tại, công ty của ông Công nuôi hơn 400 con rắn ráo trâu (mỗi con nặng trên 1 kg), gần 2 tấn kỳ đà và 40 con chim trĩ đỏ trong giai đoạn trưởng thành, sinh sản. Việc nuôi những loài vật có tên trong Sách đỏ phải được sự cho phép của cơ quan kiểm lâm nên ngay khi có ý định mở rộng mô hình trang trại, ông Công đã xin cấp phép để thuận lợi cho hoạt động xuất khẩu.
Đến nay, công ty của ông cung cấp trĩ giống cho người dân quanh vùng với giá 350.000 đồng/con (2 tháng tuổi). Còn với kỳ đà, giá bán dao động từ 370.000 đồng/kg, giá xuất khẩu cao điểm có thể đạt 450.000 đồng đến 600.000 đồng/kg. Riêng rắn ráo trâu có giá từ 800.000 đồng đến 900.000 đồng/kg.
Chỉ trong năm 2011, ông đã xuất khẩu rắn, kỳ đà thu về hơn 600 triệu đồng. Còn từ đầu năm đến nay, ông cũng đạt doanh thu hơn 1 tỉ đồng và dự kiến đến cuối năm có thể đạt khoảng 2 tỉ đồng. Không những thế, ông còn tăng quy mô nuôi kỳ đà, rắn xuất khẩu với diện tích khoảng 4.000 m2, cung cấp giống cho bà con trong vùng, hướng dẫn cách chăm sóc và bao tiêu sản phẩm.

"Để tránh phụ thuộc nhiều vào thị trường Trung Quốc, sắp tới công ty sẽ tìm thị trường mới để tăng tính ổn định cho đầu ra, hạn chế rủi ro" - ông Công cho biết.

Saturday, August 4, 2012

Người việt nam hèn hạ

Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa.

Chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.

Cách đây đã lâu, tôi đọc “người trung quốc xấu xí” của ông Bá Dương (Đài Loan); chưa bàn tới hay/dở/đúng/sai của nội dung cuốn sách gây tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi đó. Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách. Tôi như vỡ ra một niềm cảm khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế giới đã từng có những cuốn “Người Mỹ xấu xí”, “Người Nhật Bản xấu xí”, rồi mới đến cuốn của ông Bá Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam chúng ta không có một cuốn như thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ mình trong cái điệp khúc dân tộc việt nam là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” và nhìn đâu cũng thấy anh hùng, liệt sĩ… Nếu thực sự chúng ta có những tố chất đó, nếu thực sự chúng ta là những người như thế, sao kết quả chúng ta hiện nay lại là một đất nước như thế này?


Đà Nẵng: Nhậu
Nguồn: OntheNet
Một đất nước mà hơn phân nửa các cô cậu tú tài đi thi cử nhân khoe rằng mình có quay cóp một cách hoàn toàn không có chút tự trọng (đó là được hỏi, còn báo chí không cần hỏi vẫn có những hình ảnh phao thi trắng cả trường thi! Vậy thì thi cái gì? Thi xem ai quay cóp giỏi hơn chăng?) Trong đó còn có cả những đứa trẻ bảo rằng năm nay không thi thì năm sau thi, chứ làm bài mà phỉ báng “thần tượng Su-Ju” của nó là nó không thi! Mặc cho bao nhiêu tâm sức, kỳ vọng của gia đình, nhà trường, xã hội – những nền tảng đã cho nó có được cuộc sống và kiến thức để mà tiếp cận được với Su-Ju danh giá của nó. Thế mà nó vẫn được rất nhiều đứa trẻ khác tung hô! Chính là những đứa trẻ sẵn lòng khóc lóc, quỳ gối, hôn ghế… trước thần tượng. Một dân tộc gì đã sinh ra và nuôi dạy ra một thế hệ kế thừa như thế?

Con nít nó học cha anh mà ra, chúng ta đã nuôi dạy trẻ con thành ra như thế sao? Đừng ai đổ thừa cho ai. Vì trường học đổ cho cha mẹ, cha mẹ đổ cho xã hội, xã hội đổ cho cha mẹ và nhà trường. Tóm lại, đừng đổ nữa. Hãy biết hốt về mình đi! Tất cả chúng ta là người lớn, chúng ta đều có lỗi.

Bởi người lớn có hơn gì? Một xã hội mà người ta đang sẵn lòng thuốc chết nhau đi từng ngày bởi tiền bạc bất kể lương tri. Làm quan thì chỉ lo vơ vét, tham nhũng, quỳ gối trước ngoại bang để duy trì sự thống trị trước nhân dân. Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường & trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương lai cho con cái không có,… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm no, áo ấm”. Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình”. Cứt! Tôi ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ ngoài đường. Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất. Trong khi họ giữ đất cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình? Đơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân & gia đình nó – nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này? Đừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ Đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động”.


Đà Lạt: Nhậu
Nguồn: OntheNet
Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày. Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết...

Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?

Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức: Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật. Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình. Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt. Tất cả, chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn cúi bên trên, tránh né bên cạnh & ức hiếp bên dưới.

Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?!

Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân!

Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài Gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan.

Bọn công bộc đó đã đẩy 2 mẹ con người phụ nữ nọ phải dùng đến cách phản kháng cuối cùng mà họ có là khỏa thân ở giữa đường để đòi lại công bằng. Vì trong tay họ còn có gì để chống lại chúng ngoài phẩm cách của người đàn bà vốn được coi là thiêng liêng? Họ dùng đến cách đó, và cuối cùng bị chúng lôi kéo dọc đường và nỗi oan của họ có ai thèm đoái tới?

Bọn công bộc đó đã đẩy đến đỉnh điểm hôm nay, một người mẹ uất ức tự thiêu trước cổng 1 cơ quan công quyền vì không còn sức để chịu đựng chúng…

Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi. Đáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.

Bọn này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác. Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.

Kẻ không lương thiện có những phản ứng tàn độc hơn, hoặc biến hẳn sang một trạng thái sống khác, như một sự kết tinh cao cấp hơn của một xã hội đương nhiên sẽ sinh ra nó.

Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.

Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công đến thương tật.

Tôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.

Tôi đọc tin bọn chủ và lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.

Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.

Tôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng nào. Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp!

… Còn rất nhiều tin.

Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế?

Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.

Chúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc”.


Nha Trang: Nhậu
Nguồn: OntheNet
Trong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” một cách đúng nghĩa. Vì hãy quên những hình tượng cách mạng cao đẹp trong văn chương hay cả âm nhạc của miền Bắc thời chiến tranh đi! Đó không phải là văn chương, nó là thuốc pháo, tìm cách dẫn dắt, thôi thúc người ta chém giết và chết. Không hơn không kém.

Các bạn có tìm kiếm giống tôi không? Và các bạn có tìm thấy không? Hay đầy rẫy xung quanh chúng ta chỉ có 3 loại:

- Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.
- Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?
- Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi!

Tinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi. Còn những thứ hổ lốn lai căng phát trên TV, bán ngoài sạp báo mỗi ngày, tôi không dám kể tới, vì đó là nỗi kinh hoàng mà nếu phân tích thêm, chỉ muốn vứt cái đầu mình đi, không cần suy nghĩ nữa làm gì cho mệt óc.

Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi?

Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản. Nhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản. Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!

Nghe nói cụ Tản Đà có câu: “Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn! Cho nên quân ấy mới làm quan.”

Những gì độc ác, bẩn thỉu của cộng sản, những người khác đã nói đầy cả ra rồi, tôi nghĩ mình cũng không cần nhắc lại. Tôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?


Văn Giang
Nguồn: OntheNet
Ngoài sự cấu kết quyền lực – quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay? Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm gì nữa?

Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ,… Vì những người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật. Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa ngục,… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không dám làm?

Còn những kẻ yếu không có niềm tin là có Phật, có Chúa, có Thánh Allah luôn soi sáng mình, giúp đỡ mình, ngự trị trong mình, thì họ còn biết dựa vào đâu để tìm lại niềm lạc quan mà sống? Mà tranh đấu để tự tìm lấy giá trị sống thiêng liêng mà đấng tạo hóa đã ban cho mỗi chúng ta?

Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?

Giữa sự hỗn loạn và hoang vu ấy, cái ác sẽ luôn luôn ngự trị, kẻ có sức mạnh sẽ luôn trấn áp chúng ta. Chúng ta - những kẻ được đến trường nhưng thật ra thất học, những kẻ nghĩ mình lương thiện nhưng thật ra không có lương tri, những kẻ đủ ăn mặc nhưng thật sự chưa hề nếm mùi vị hạnh phúc, những kẻ đọc sách – nghe nhạc mỗi ngày nhưng không biết đó chẳng phải là nghệ thuật đích thực – một nền nghệ thuật có thể soi sáng tâm hồn ta chứ không phải ru ta ngủ trong quên lãng. Những kẻ hoang mang không biết tin ai, không hiểu nên làm gì cho đúng.

Lúc đó, lúc hỗn loạn và hoang vu đó, anh cộng sản xuất hiện và nói: Đời chúng mày chỉ cần độc lập – tự do – hạnh phúc.

Chúng ta tưởng thế là hay ho lắm! Dù nền độc lập này có mang lại tự do không? Có hạnh phúc không? Hay chúng ta đang cúi đầu nô dịch cho ai đây? Chúng ta thực chất đang sống thế nào đây? Và đang để lại cho con cháu chúng ta di sản gì?

Chúng ta đeo bám theo họ, quên cả chính bản thân mình, một con người, cần phải sống sao cho đúng nghĩa, đúng phẩm cách, hành động đúng theo những gì mà một con người có lương tri cần phải hành động.

Bạn có đang tự hào vì mình là người việt nam không? Hỡi những con người ấu trĩ mang trong mình một đinh ninh sắt đá là tôi rất tự hào vì tôi là người việt nam “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” đã từng đấu tranh thắng Mỹ, các bạn không thấy điều đó nó hết thời rồi à? Ta thắng Mỹ để có một xã hội phồn vinh, một dân tộc được tôn trọng. Chứ còn thắng Tàu, thắng Pháp, thắng Mỹ, thắng khắp nơi… Mà ngày nay những kẻ ta từng thắng đó, nó coi chúng ta còn không hơn con chó thì cái chiến thắng đó nhắc tới làm chi cho thêm nhục?

Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Đông”, “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn”,... để mong lòng dân yên ổn. Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Đĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?

Còn dân việt nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.

Và cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.

Sau khi đăng bài này, tôi nhận được khá nhiều comments và cả message. Không biết phải đánh giá như thế nào về những comments hỏi ngược lại tôi với một thái độ khinh khỉnh, qua nhiều câu chữ khác nhau, nhưng đại khái cùng một ý: “Vậy bạn có hèn không?” He he...

Tôi chỉ muốn nhấn mạnh lại 1 điều, suốt cả bài viết, tôi không gọi những người hèn là “các bạn”, tôi gọi là “chúng ta”. Như vậy có dễ hiểu hơn chưa nhỉ?

Tôi không thích tự nhận hay gán ghép. Tôi chỉ nói lên những suy nghĩ của mình, còn đánh giá tôi hay đánh giá chính mình, các bạn cứ tự làm lấy. Thiết nghĩ, đâu cần phải tranh luận chuyện ai hèn, ai không hèn ở đây! Biết hay không biết mới là quan trọng. Mà cái sự khổ sở để đi từ cái “không biết/chưa biết” đến cái “biết” nó sẽ là một quá trình gian nan mà mỗi người phải tự thân trải nghiệm. Không ai giúp ai được đâu. Và tôi hiểu, cái “biết” của tôi nó cũng chỉ giới hạn trong tầm nhân sinh quan nhỏ bé của cá nhân tôi mà thôi. Còn bạn, hãy tiếp tục giữ lấy niềm lạc quan của bạn. Con cừu vẫn có được niềm hạnh phúc mỗi ngày được gặm cỏ non, uống nước suối, ngắm bầu trời xanh, chờ đến ngày xẻ thịt mà! Đúng không? Hạnh phúc vẫn khắp quanh ta! Những con cừu không biết “tự sướng”, không biết “thủ dâm tinh thần” thì quả thực là ngu còn hơn... cừu! He he...


“... Ông bảo xã hội nào cũng có những điều bẩn thỉu. Tôi công nhận điều ấy. Nhưng xã hội bẩn thỉu nhất ông có biết là xã hội nào không? Là xã hội mà thằng ăn cắp không cho rằng nó phạm pháp, nó đang làm điều xấu, người lương thiện thì run sợ, thằng bất lương lại coi việc nó làm là bình thường và kẻ vô liêm sỉ như ông thì vênh vang tự đắc: ta là số đông. Chính là xã hội này đây...”

Việt Cộng đang tung tiền ra với mức độ chính ông Bình nói là "kinh khủng".

Nếu tính KT Việt Cộng bằng 1/150 KT Mỹ (100 tỉ USD vs. 15 ngàn tỉ USD), thì mỗi tháng Việt Cộng tung ra 21 ngàn tỉ đồng tức 1 tỉ USD (1% GDP), sẽ bằng như Mỹ tung ra 150 tỉ USD trong nền KT Mỹ.

Trong khi đó, từ đầu năm 2011 tới nay, chỉ có 1 lần QE2, Mỹ tung ra 600 tỉ USD, bằng 4% GDP.

Việt Cộng đang tung tiền ra với mức độ chính ông Bình nói là "kinh khủng".

Nhưng tiếc thay lại KHÔNG thúc đẩy nền KT chút nào! Mà NGƯỢC lại ngày càng lụn bại.

Vì sao? Có nhiều lý do, trong đó có việc, người ta sợ tiền VN bị mất giá, nên mua USD, VÀNG cất giữ, vả lại họ sợ sau này có tiền VN cũng không mua lại được các loại này.

-----------------------

Người ta bỏ ra 100 đồng VN làm ăn, sợ rằng cho dù có lời, cũng không mua lại được số USD, VÀNG, mà 100 đồng hôm nay có thể mua được. Như vậy, thì làm ăn làm gì?

Tiền VN vừa bị mất giá, CỘNG THÊM có tiền không mua lại được vàng, USD, và đó là 2 nguyên nhân chính, trong nhiều nguyên nhân, tạo ra tình trạng co cụm, tê liệt nền KT hiện nay.

Muốn thúc đẩy KT thì chỉ có 1 cách, đó là TỰ DO HÓA NỀN KT:

1. Cho dân mua bán vàng, đô la tự do,

2. Ngưng in tiền (chỉ in đúng số GDP tăng) - điều này đồng nghĩa giải thể 100% cty, tập đoàn quốc doanh để khỏi cưu mang cho họ.

Đó là 2 việc TỐI THIỂU phải làm, ngoài ra còn (3) cho ban điều tra chống tham nhũng có quyền TỐI THƯỢNG, bỏ tù cả các Thái thượng hoàng, Thủ tướng, Chủ tịch đảng, v.v...

Do Việt Cộng không thể làm (1) và (2) trên đây, lại càng không thể làm (3), nên KT và chế độ Việt Cộng chắc chắn sụp đổ.

Các thi sĩ đã lên tiếng

Tiếng nói của các thi sĩ thường phản ảnh lòng người dân đang thao thức những chuyện gì. Ba Giai ca ngợi vị tổng đốc Hà Nội sau khi thành mất vào tay người Pháp.
Nguyễn Khuyến, Trần Tế Xương, Nguyễn Lạc chứng kiến xã hội đảo điên khi nước ta mất chủ quyền, lòng dân chán chường và phẫn uất trước cảnh nô lệ. Quang Dũng, Hoàng Cầm làm thơ vì yêu nước. Thi sĩ sống giữa đồng bào, thông cảm với mọi người, họ là lương tâm của dân tộc.
Ngày nay nước ta có rất nhiều thi sĩ cất lên tiếng nói của lương tâm dân tộc. Một nhà thơ ký tên là Công Binh, xúc động trước cái chết của bà mẹ Tạ Phong Tần, mới gửi lên mạng mấy câu hỏi:

Có phải thế không hỡi các ông?
Có bà mẹ tự thiêu vì nỗi oan của con?
Có bà mẹ đã cởi truồng giữ đất vì bất lực?
Có ông già Nam bộ uống thuốc diệt sâu tìm cái chết vì bất công?

Mấy vần thơ mộc mạc đó mạnh hơn những bài bình luận thời cuộc. Vì đó là những câu thơ nói sự thật, đọc lên tất cả mọi người thấy đau nhức trong lòng. Một nhà thơ khác, lấy bút hiệu Hoàng Ðình Nam đã viết những lời dặn vợ trước khi đi biểu tình chống Trung Cộng xâm lấn nước ta:

Nay anh không về, đừng lo nhé nghe em
Hãy cứ coi như anh đi làm trả nợ
Nợ của Vua Hùng, nợ từ tiên tổ
Cho chúng mình non nước Việt hôm nay.

Trần Mạnh Hảo cũng sôi lên trước cảnh Trung Cộng đè nén:

Dân tộc hôm nay không có Lý Thường Kiệt, Quang Trung, Trần Hưng Ðạo
Sao lại thừa Lê Chiêu Thống trời ơi!
Từng dáng lúa cũng mang hình gươm giáo
Biển Ðông như chảo lửa cháy chân trời

Nhà thơ Bùi Chí Vinh vừa mới đưa lên mạng một bản tuyên ngôn với lời lẽ thẳng tuột, không úp mở quanh co:

Quý vị muốn làm gì thì làm
Muốn mị dân muốn yêu nước muốn bán nước bằng mồm thây kệ
Tôi không thù người Tàu cũng chẳng ghét xứ Trung Hoa
Nhưng đứa nào xâm lược nước tôi là chết ngay tại chỗ

Quý vị cứ việc chơi gôn cứ việc sắm sửa phi cơ
Cứ đầu cơ địa ốc cứ kiếm tiền vi vút
Nhưng đứa nào bắt dân ngu cu đen thay quý vị ở tù
Là tôi đào mả ba đời quý vị lên trét cứt

Quý vị cứ chà đạp lên quyền làm người xuất sắc
Cứ hung hăng như Gaddafi trước khi rúc vô ống cống đê hèn
Quý vị cứ việc xem dân nghèo như rơm như rác
Nhưng lúc đường cùng đừng năn nỉ tôi nghen!

Quý vị cứ việc rửa tiền qua ngân hàng Thụy Sĩ cực êm
Cứ tậu nhà dưỡng lão ở Bắc Kinh, sắm điền trang ở Mỹ
Quý vị cứ thăng thiên cùng giá điện giá xăng
Bất chấp thôn nữ thiếu ăn phải bán thân làm đĩ

Quý vị phải như vậy mới là quý vị
Vô cảm vô lương vô đạo đức vô thần
Tôi rách rưới như một thằng thi sĩ
Nhưng hiểu thế nào là sức mạnh nhân dân!

Nguyễn Khuyến, Tú Xương, Ba Giai, Học Lạc, hương hồn các cụ chắc cũng phải hãnh diện có đám con cháu rung cảm với đồng bào cất lên những câu thơ bi tráng như thế này. Nguyễn Văn Giai (Ba Giai) ngày xưa viết Hà Thành Chính Khí Ca, nếu đọc bài thơ này chắc cũng phải cảm hứng chất ngất như đọc Văn Thiên Trường. Phùng Quán từng viết Lời Mẹ Dặn, nếu còn sống chắc cũng phải đồng ý với, một nhà thơ cựu chiến binh bây giờ:

Tôi rách rưới như một thằng thi sĩ
Nhưng hiểu thế nào là sức mạnh nhân dân!

Ðọc những lời kết thúc bản tuyên ngôn này, tất cả các thi sĩ ở nước ta cùng hãnh diện. Sức mạnh của nhân dân đã được Quang Dũng diễn tả, hơn 60 năm trước đây, với bàn tay cháy bỏng của những “Chiến sĩ Thủ đô” ôm cây súng “ba càng” chống cự với quân Pháp qua từng căn nhà, từng bức tường, từng căn phố, tử thủ Hà Nội suốt ba tháng đầu tiên của cuộc kháng chiến, khi đảng Cộng Sản vẫn còn giấu mặt tuyên bố “tự giải tán.” Quang Dũng ngợi ca:

Hàng Gai tay bỏng trục ba càng
Ðất cũ Thăng Long người lẫm liệt.

Trong số những nhà thơ người Thăng Long hiện nay, nổi bật lên những lời mộc mạc, giản dị của Thái Bá Tân. Nhà báo Mặc Lâm, ngôi sao của Ban Tiếng Việt đài Á Châu Tự Do vừa mới đưa tới chúng ta những bài thơ “khẩu khí” năm chữ của Thái Bá Tân.
Thái Bá Tân kể chuyện đi ra nước ngoài nói gì thì nói, cuối cùng phải thú nhận người Việt thật sự đang rất nhục.

... Chứ nói chung là nhục.
Nhục phải làm thằng dân
Một nước giỏi nói phét,
Lãnh đạo thì ngu đần

Riêng hai chữ “cộng sản”
Ðã đủ nói phần nào.
Làm thằng dân cộng sản
Có gì mà tự hào?

Mà tự hào sao được
Khi mấy triệu dân ta
Vượt biên, thà chết biển
Hơn phải chết ở nhà!

Tự hào là yêu nước.
Yêu nước phải biểu tình.
Mà biểu tình nó oánh.
Quân ta oánh quân mình.

Thơ Thái Bá Tân là những lời đối thoại hàng ngày, giống như Tú Xương, Yên Ðổ. Như khi ông nói với một cậu cháu rể làm công an đàn áp biểu tình, mà ông bác thì đi biểu tình chống Trung Cộng xâm lăng:

Lại nữa, bác bị bắt,
Mày cứ nói thật lòng,
Người ta bảo mày bắn,
Mày có bắn bác không?

Nói thật cho mày biết,
Bác yêu đất nước này,
Người Văn Giang cũng vậy,
Hơn gấp vạn chúng mày.

Nhà thơ kết thúc bằng câu hỏi thẳng tuột, có thể gửi cho tất cả các người công an:

Vứt mẹ cái khẩu hiệu
Còn đảng là còn mình.

Thế mai kia đảng chết,
Không lẽ mày quyên sinh?

Kinh nghiệm cho thấy ở các nước Ðông Âu và Nga, khi chế độ cộng sản sụp đổ thì các anh chị em công an cũng không ai quyên sinh cả. Cả hệ thống KGB cũng ngồi yên chứng kiến cảnh khối Liên Xô tan rã. Bởi vì khi hô câu “Còn đảng là còn mình” thì họ cũng biết chính họ đang “nói phét” để kiếm miếng cơm, miếng thịt cho qua ngày.
Nhưng các thi sĩ không ngậm miệng được. Lòng họ sôi lên những tình tự của cả dân tộc. Người dân Việt Nam đang đau đớn vì không tấm lòng nào có thể yên ổn trước cảnh “bà mẹ tự thiêu vì nỗi oan của con, bà mẹ đã cởi truồng giữ đất,” hay cảnh “ông già Nam bộ uống thuốc diệt sâu tìm cái chết vì chịu bất công.”
Có lần văn hào André Malraux tiếp mấy người ngoại quốc đến thăm ông, họ mô tả cảnh chính quyền đàn áp dân trong nước họ. Malraux nghe xong rồi hỏi: “Thế các thi sĩ đã nói gì chưa?”
Các thi sĩ của dân tộc Việt Nam đã lên tiếng.

Friday, August 3, 2012

Video: Công an, chính quyền sách nhiễu, quấy phá tang lễ bà Đặng Thị Kim Liêng



Sau khi xảy ra bị kịch tự thiêu của bà Đặng Thị Kim Liêng, tối ngày 31/07, một phái đoàn từ Sài Gòn đã lên đường về Bạc Liêu để viếng tang lễ, chia buồn đối với gia đình chị Tạ Phong Tần. Đoạn đường từ Sài Gòn về Bạc Liêu, đoàn viếng tang đã gặp phải rất nhiều sự đe dọa, sách nhiễu từ công an. Thậm chí, ngay tại tang lễ bà Đặng Thị Kim Liên, chính quyền địa phương cũng cử cán bộ ngang nhiên quấy phá.

Được biết, phái đoàn viếng tang là Hội Ái hữu Tù nhân Chính trị và Tôn giáo Việt Nam, đây là một hội ái hữu do các cựu tù nhân lương tâm - những nạn nhân từng bị tù đày dưới chế độ CS thành lập. Mục đích của hội để giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau.
Trong suốt quãng đường viếng tang, phái đoàn đã gặp phải rất nhiều sự cố do công an, chính quyền gây ra nhằm ngăn cản mọi người đến chia buồn với gia đình nạn nhân.
Một số hành động đe dọa, sách nhiễu đã được ống kính của phóng viên nhân dân ghi lại. Một số đoạn video gửi đến Danlambao ghi lại hình ảnh công an giao thông, cảnh sát 113 ngang nhiên chặn xe để sách nhiễu những người đến đưa tang.
Tại tang lễ gia đình bà Đặng Thị Kim Liêng, chính quyền địa phương ở Bạc Liêu còn cho côn đồ đến quấy phá, đe dọa. Thậm chí, CA địa phương dùng nhiều thủ đoạn ngăn cấm viếng tang bằng hoa, cho nên vòng hoa viếng tang lễ của phát đoàn Hội Ái hữu Tù Nhân không thể mang đến chia buồn cùng gia đình nạn nhân được.
Cuối cùng, mọi người phải đi tìm mua hoa ngoài ngoài chợ, những bó hoa viếng tang phải để vào sô đựng nước thay cho vòng hoa trang trọng đã bị ngăn cấm trước đó.
 
Như vậy cũng chưa yên, khi phái đoàn đang đang chuẩn bị đặt hoa kính viếng thì bất ngờ bị một nữ cán bộ xông vào quấy phá. Đoạn video ghi lại từ hiện trường cho thấy một nữ cán bộ áo xanh chạy đến cướp những tờ giấy phúng điếu, sau đó bỏ chạy thục mạng. 
Hành động trên đã bị ống kính camera ghi lại, dù bỏ chạy rất nhanh, nhưng khuôn mặt của nữ cán bộ cũng không thoát khỏi tai mắt của phóng viên nhân dân.

Theo quan sát, nữ cán bộ này mặc một chiếc áo xanh - màu áo của thành đoàn, trên áo có đeo huy hiệu, có lẽ đây là huy hiệu của Đoàn Thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh. Vài giây trước đó, nữ cán bộ này đi qua đi lại, mặt cúi gằm vào chiếc điện thoại trên tay. Có lẽ đang nhận chỉ đạo từ cấp trên để chờ lệnh cướp.
Nữ cán bộ áo xanh của Đảng, đeo huy hiệu Đoàn viên trên ngực đang tả xung hữu đột vào đám tang, trổ tài cướp và bỏ chạy
Bức hại người sống đến mức phải tự thiêu, đến khi nằm xuống vẫn cho người đến đe dọa, quấy phá đám tang. Một hình ảnh thật quá đẹp mặt cho chính quyền CSVN.
 

Vietnamese blogger’s mother dies after setting herself on fire ahead of daughter’s trial

HANOI, Vietnam — The mother of a prominent Vietnamese blogger has died after setting herself on fire ahead of her daughter’s trial next week, police said Tuesday.
An officer in the southern province of Bac Lieu said 64-year-old Dang Thi Kim Lieng died Monday afternoon on the way to the hospital in Ho Chi Minh City after setting herself on fire that morning near her home.

The officer declined to give his name, saying he was not authorized to speak with the press. State media did not report the death Tuesday.
The death “points to some very, very serious concerns about the kind of harassment” that relatives of dissidents face in Vietnam, said Phil Robertson, Asia deputy director for Human Rights Watch.
Lieng’s daughter, Ta Phong Tan, is a former police officer who wrote Cong ly va su that (Justice and Truth), a blog that addressed social justice issues. She was arrested last September on charges of conducting propaganda against the state.
Lawyer Ha Huy Son said Tuesday that Tan and two other bloggers are scheduled to be put on trial Aug. 7. All three belong to the outlawed Free Journalists Club and stand accused of posting and writing hundreds of articles that “distorted and opposed” the communist government.
If convicted, the three face up to 20 years in prison.
The other bloggers are Nguyen Van Hai, known as Dieu Cay, and Phan Thanh Hai, known as Anhbasg. They were arrested in 2008 and 2010, respectively, on the same charges as Tan, and in addition they stand accused of attending a nonviolence training course aimed at overthrowing the government.
Although Nguyen Van Hai finished serving a 30-month sentence for tax evasion in October 2010, he has not been released.
On a visit to Hanoi this month, U.S. Secretary of State Hillary Rodham Clinton mentioned the Free Journalists Club while saying she remains concerned about a lack of online freedom and the jailing of Vietnamese journalists, bloggers, lawyers and dissidents for peaceful expression.
Vietnam is a one-party state that does not tolerate challenges to its authority.
Copyright 2012 The Associated Press. All rights reserved. This material may not be published, broadcast, rewritten or redistributed.

Vietnam may make same-sex marriage legal


  • In this photo taken on July 26, 2012,  Dinh Thi Hong Loan, 30, left, kisses her girlfriend, Nguyen Thi Chi, 20, at their one-room apartment in an alley in Hanoi, Vietnam. The lesbian couple have dated for more than 2 years and planned to get married next month. The Communist government is now considering whether to allow same-sex couples to marry or legally register and receive rights - positioning Vietnam to become the first country in Asia to do so. (AP Photo/Na Son Nguyen) Photo: Na Son Nguyen, Associated Press / SF
    In this photo taken on July 26, 2012, Dinh Thi Hong Loan, 30, left, kisses her girlfriend, Nguyen Thi Chi, 20, at their one-room apartment in an alley in Hanoi, Vietnam. The lesbian couple have dated for more than 2 years and planned to get married next month. The Communist government is now considering whether to allow same-sex couples to marry or legally register and receive rights - positioning Vietnam to become the first country in Asia to do so. (AP Photo/Na Son Nguyen) Photo: Na Son Nguyen, Associated Press / SF

Hanoi --
Dinh Thi Hong Loan grasps her girlfriend's hand, and the two gaze into each other's eyes. Smiling, they talk about their upcoming wedding - how they'll exchange rings and toast the beginning of their lives together.
The lesbians' marriage ceremony in the Vietnamese capital won't be officially recognized, but that could soon change. Vietnam's Communist government is now considering whether to allow same-sex couples to marry or legally register and receive rights - positioning the country to be the first in Asia to do so.
"Our love for each other is real, and nothing changes regardless of whether the law is passed or not," said Loan, 31. "But when it is passed, we will definitely go get registered. I can't wait!"
Even longtime gay rights activists are stunned by the Justice Ministry's proposal to include same-sex couples in its overhaul of the country's marriage law. No one knows what form it will take or whether it will survive long enough to be debated before the National Assembly next year, but supporters say the fact that it's even being considered is a victory in a region where simply being gay can result in jail sentences or whippings.
"I think everyone is surprised," said Vien Tanjung, an Indonesian gay rights activist. "Even if it's not successful, it's already making history."
Vietnam seems an unlikely champion of gay rights issues. It is routinely lambasted by the international community over its dismal human rights record. Up until just a few years ago, homosexuality was labeled a "social evil" alongside drug addiction and prostitution.
But the Justice Ministry now says a legal framework is necessary because the courts do not know how to handle disputes between same-sex couples living together. The new law could provide rights such as owning property, inheriting and adopting children.
"It's time for us to look at the reality," Justice Minister Ha Hung Cuong said last week in an online chat broadcast on national TV and radio. "The number of homosexuals has mounted to hundreds of thousands. It's not a small figure. ... They may own property. We, of course, have to handle these issues legally."

Lại hoãn phiên tòa xử Điếu Cày, Tạ Phong Tần, và Anhbasaigon

Phiên tòa xử 3 nhà báo tự do  Điếu Cày, Tạ PhongTần và Anhbasaigon dự trù diễn ra ngày 7 tháng Tám nhưng nay lại bị đình hoãn và lần này là lần thứ ba.

“Tôi được luât sư thông báo sáng nay”. Bà Dương Thị Tân, vợ cũ của nhà báo tự do Nguyễn Văn Hải, tức blogger Điếu Cày nói với báo Người Việt. “Họ thông báo qua điện thoại rồi gọi văn phòng luật sư cho người đến lấy văn bản thông báo.”

Bà cho hay “Luật sư của chúng tôi cho biết chiều mới đi lấy giấy thông báo nhưng luật sư của anh Phan Thanh Hải thì đã lấy rồi.”

Được hỏi tòa án họ có cho biết lý do gì không, bà Tân nói “Cái này họ chẳng nêu lý do gì đâu. Cũng như những lần trước thôi. Vài ba câu ngắn gọn và không có lý do.”


Ba nhà báo tự do Tạ Phong Tần (trái), Điếu Cày (giữa) và Anhbasaigon trong một cuộc biểu tình chống Trung Quốc ở Sài Gòn. (Hình: Internet)


Tuy nhiên, khi được hỏi về sự đình hoãn phiên tòa thì luật sư Nguyễn Quốc Đạt, người biện hộ cho blogger Tạ Phong Tần tỏ vẻ ngạc nhiên là ông chưa thấy tòa án cho biết.

“Cho tới giờ này, chưa có gì cho tôi biết thay đổi phiên tòa vào 8 giờ sáng ngày 7/8/2012.” LS Đạt nói.

Tuy nhiên, theo ông “có khả năng phiên tòa bị hoãn vì với tình thế hiện nay, bà đặng Thị Kim Liêng thân mẫu chị Tạ Phong Tần qua đời trong tình trạng không minh bạch, tôi dự đoán khả năng tòa cho hoãn nhưng chưa có gì chắc chắn”.

Dịp này LS Đạt cho biết ông đã ‘đăng ký’ xin gặp thân chủ Tạ Phong Tần từ trước khi mẹ của bà qua đời, đến nay vẫn chưa có kết quả.

Được hỏi có nghĩa là bà Tần chưa biết thân mẫu đã qua đời, ông nói “Tôi không biết cô Tần có biết hay không?”

 “Tôi bất ngờ về bản cáo trạng của vụ án này. Những vụ án trước kể cả vụ án Cù Huy Hà Vũ cũng chỉ rơi vào khoản 1 của điều 88 Luật Hình Sự. Vụ này lại rơi vào khoản 2 mà bản án từ 10 năm đến 20 năm tù. Có thể bên an ninh điều tra đánh giá vụ này đặc biệt nghiêm trọng nên người ta đề nghị như vậy chăng. Khi ra tòa, tôi sẽ dùng mọi lập luận lý lẽ để kháng cự lại. Khoản 2 này quá nặng so với những vụ án trước.” Luật sư Nguyễn Quốc Đạt nhận định về bản cáo trạng.

Phiên tòa hoãn liên tục

Phiên tòa dự trù diễn ra ngày 17/4 rồi bị đình đến này 15/5. Thẩm phán Vũ Phi Long gửi giấy thông báo phiên xử ngày 7/8/2012 kèm theo bản cáo trạng đến các luật sư, nay lại đình tới một ngày khác không biết bao giờ.

Nhà báo tự do Nguyễn Văn Hải bị vu cho tội “trốn thuế” với bản án 30 tháng tù thực chất là trừng phạt ông về tội biểu tình bày tỏ lòng yêu nước và chống Trung quốc bá quyền. Ông đã hai lần biểu tình với biểu ngữ “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam trên thềm nhà hát thành phố Sài Gòn. Ông cũng chống rước đuốc thế vận hội tổ chức tại Bắc Kinh ghé ngang qua Sài Gòn.

Hết hạn tù ngày 20/10/2010 nhưng không được thả mà bị giam tiếp để cáo buộc tội khác trước đó không hề nêu ra trong lần xử án đó. Thân nhân của ông không hề được cho gặp mặt mãi cho tới gần đây dù đã khiếu nại hàng tháng.

Bà Tạ Phong Tần bị bắt ngày 5/9/2011 trong khi Phan Thanh Hải tức blogger anhbasaigon bị bắt ngày 18/10/2010 tức 2 ngày trước khi blogger Điếu Cày hết hạn tù của bản án trước.

Cả ba bị ghép vào trong một vụ án là thành lập tổ chức “Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do” để viết bài hoặc phổ biến bài viết của những người khác, và từ báo đài ngoại quốc như RFI, RFA, BBC và cả  Người Việt Online,… vạch ra những cái sai trái của chế độ độc tài đảng trị tại Hà Nội, cổ võ dân chủ, nhân quyền thật sự cho Việt Nam.

Cả ông Nguyễn Văn Hải và bà Tạ Phong Tần đã tuyệt thực nhiều lần để phản đối sự giam giữ mà họ gọi là trái luật pháp.

Nhiều viên chức cao cấp của chính phủ và nghị sĩ Hoa Kỳ lập đi lập lại sự đòi hỏi chế độ Hà Nội phải cải thiện nhân quyền mới bãi bỏ lệnh cấm vận bán võ khí cho Việt Nam.

Nhưng Hà Nội lại khép 3 người nói trên với các bản án theo điều khoản nặng hơn những vụ án trước như một thái độ đáp lại các đòi hỏi của Hoa Thịnh Đốn.

Trong khi đó, qua điện thoại, một người em của bà Tạ Phong Tần xác nhận với báo Người Việt là gia đình của cô đã bị công an hù dọa, cấm không được nhận tiền của những người hảo tâm muốn giúp đỡ chị em cô trong lúc khó khăn ngặt nghèo và đau khổ.

Bà Đặng Thị Kim Liêng, sầu muộn vì con gái tù tội, mình thì bị Công an áp lực, khủng bố tinh thần thường xuyên. Đã vậy, bà đã kiện cáo nhà bên cạnh cưỡng đoạt đất của bà rất nhiều lần nhưng nhà cầm quyền địa phương không cứu xét.

Các nỗi khó khăn và uất ức chồng chất, bà đã tự thiêu ngày 30/7/2012 trước trụ sở UBND thành phố Bạc Liêu.

Nhân cái chết đau thương của bà Đặng Thị Kim Liêng, chính phủ Hoa Kỳ qua tòa đại sứ tại Hà Nội kêu gọi nhà cầm quyền Việt Nam trả tự do tức khắc cho những người nói trên.

Họ chỉ dùng quyền tự do ngôn luận mà hiến pháp CSVN công nhận cũng như trong Công Ước Quốc Tế về Các Quyền Dân Sự và Chính Trị mà CSVN đã ký cam kết tôn trọng.

Blogger JB Nguyễn Hữu Vinh bị cấm xuất cảnh

Nhà báo tự do và cũng là blogger JB Nguyễn Hữu Vinh vừa bị công an cửa khẩu sân bay Nội Bài, Hà Nội cấm xuất cảnh khi ông đưa bà mẹ 73 tuổi đi Singapore để chữa bệnh.

Bà mẹ của blogger JB Nguyễn Hữu Vinh ngồi trên xe buýt về nhà vì ông Vinh bị cấm xuất cảnh. (Hình: Xuân Vietnam Blog)
Trả lời phỏng vấn báo Người Việt qua điện thoại, ông Nguyễn Hữu Vinh cho biết, “Mẹ tôi có nhiều bệnh trong người, hay bị đau đầu, thấp khớp thuốc men chữa ở Việt Nam đã nhiều vẫn vậy nên tôi đưa bà cụ sang Singapore để khám bệnh và điều trị với hy vọng sẽ khá hơn.” Ông Vinh cho hay.
Công an Nội Bài không cho ông biết tại sao lại không cho ông đưa mẹ đi chữa bệnh mà chỉ làm theo lệnh trên. Biên bản “Dừng xuất cảnh” đối với ông Nguyễn Hữu Vinh của Ðồn Công An Cửa Khẩu Sân Bay Nội Bài viết lý do cấm ông xuất cảnh là “theo đề nghị của công an thành phố Hà Nội.”
Biên bản lập lúc 12 giờ 05 ngày 2 tháng 8, 2012. Ông Vinh viết trên biên bản là, “Tôi phản đối việc dừng xuất cảnh mà không thông báo cho tôi biết trước khi tôi đi ra sân bay.”
Ông cho biết hai vé máy bay đã mua không đòi lại tiền được vì đây là loại vé giá rẻ, không trả lại tiền dù không đi được.
JB Nguyễn Hữu Vinh, 50 tuổi, có blog riêng khá nổi tiếng phổ biến các bài viết liên quan đến thời sự Việt Nam. Ông cũng là một giáo dân Công Giáo thuộc giáo phận Vinh ở Hà Nội. Ông viết rất nhiều bản tin, bài viết liên quan đến các cuộc đấu tranh đòi tài sản, đòi công lý cho Giáo Hội Công Giáo Việt Nam. Các bài tường thuật phiên xử Tiến Sĩ Cù Huy Hà Vũ, các cuộc biểu tình chống Trung Quốc bá quyền ở Hà Nội hiển nhiên làm bực mình nhà cầm quyền Việt Nam không ít.
Ông từng bị công an hành hung, bị đe dọa tính mạng nhiều lần.

Thursday, August 2, 2012

Quốc tế nói gì về chính sách lãi suất của Việt Nam? (hahahaha)

Theo nhiều dự báo, với điều kiện lạm phát xuống thấp như hiện nay, nhiều khả năng NHNN sẽ tiếp tục hạ lãi suất trong thời gian tới, với mức dư địa khoảng 2%. Mặc dù còn nhiều tranh cãi, song lãi suất hạ là có cơ sở.

Việc hạ lãi suất là một trong những hỗ trợ đầu vào cho doanh nghiệp.
Việc hạ lãi suất là một trong những hỗ trợ đầu vào cho doanh nghiệp.

Tại bản Báo cáo cập nhật kinh tế Việt Nam được bộ phận nghiên cứu thuộc ngân hàng ANZ công bố hôm nay (2/8), tổ chức này mặc dù cho rằng chính sách hiện tại đang đi đúng hướng với kế hoạch tăng trưởng kinh tế và triển vọng lạm phát giai đoạn 2012-2013 song, những động thái nới lỏng tiền tệ và hỗ trợ tài khóa có thể vẫn tiếp tục được sử dụng.

Trong khi đó, cũng trong hôm nay, báo cáo của khối nghiên cứu tại ngân hàng HSBC đi thẳng vào dự báo, với tình hình lạm phát đang chậm lại sẽ tạo cơ hội cho Ngân hàng Nhà nước (NHNN) cắt giảm lãi suất thêm nữa. 

Theo dự kiến của ngân hàng này, việc cắt giảm thêm 1% lãi suất tái chiết khấu, lãi suất tái cấp vốn và lãi suất huy động sẽ được thông báo sớm.

Những nhận định này nối tiếp sau một loạt những đánh giá trước đó về hạ lãi suất của các tổ chức quốc tế khác hồi tuần trước. Cụ thể, theo JPMorgan Chase, trong 6 tháng cuối năm, cơ quan điều hành chính sách tiền tệ sẽ hạ lãi suất thêm ít nhất 2%. Standard Chartered cũng dự báo, lãi suất sẽ giảm tiếp 1% trong quý III. 

Trong nước, Công ty chứng khoán Bảo Việt tính toán, lạm phát tính theo năm đến cuối năm nay nhiều khả năng sẽ chỉ mức từ 5,5-6,5%. Và theo đó, NHNN sẽ vẫn còn dư địa khoảng 2% cho việc cắt giảm trần lãi suất huy động trong khi vẫn đảm bảo lãi suất thực dương cho người gửi tiền.

Mới đây, tại Hội nghị Kết nối Ngân hàng - Doanh nghiệp tháo gỡ khó khăn, thúc đẩy hoạt động sản xuất kinh doanh trên địa bàn TPHCM cuối tuần vừa rồi, Thống đốc Nguyễn Văn Bình cho biết, nếu CPI năm nay giảm dưới 7%, lãi suất huy động sẽ có điều kiện tiếp tục giảm xuống dưới 8% vào cuối năm. Đó cũng là cơ sở để vào 2013, một số khoản cho vay ưu đãi có thể giảm xuống dưới 10%.

Tuy nhiên, ở góc nhìn khác, HSBC cho rằng, việc cắt giảm lãi suất khó có thể gây ảnh hưởng đáng kể đến các hoạt động tín dụng bởi các cá nhân và doanh nghiệp đang không muốn vay thêm các khoản nợ hay khó có thể tiếp cận vốn vay vì thiếu các tài sản thế chấp đạt chất lượng cao hoặc đang ở trong tình trạng mắc nợ trầm trọng.

Ngoài ra, theo HSBC, NHNN cũng có thể sẽ sử dụng các biện pháp hành chính để thuyết phục các ngân hàng cắt giảm lãi suất cho vay.

Tính đến thời điểm hiện tại, chỉ số giá tiêu dùng (CPI) tháng 7 đã tiếp tục giảm 0,29% so với tháng 6. Nguyên nhân chủ yếu do giá cả nhiên liệu và lương thực tiếp tục giảm tốc. Trong khi đó, tốc độ lạm phát của nhóm hàng phi nhiên liệu, lương thực vẫn đang tăng. Báo cáo của ANZ cho rằng, tốc độ lạm phát sẽ giảm trong quý III lẫn quý IV và chạm mốc 6-7% vào cuối năm. 

Chỉ số CPI chung liên tục giảm trong nửa đầu năm 2012 (Nguồn: ANZ).
Chỉ số CPI chung liên tục giảm trong nửa đầu năm 2012 (Nguồn: ANZ).

Trong phiên họp báo Chính phủ thường kỳ được tổ chức hôm 31/7, Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Vũ Đức Đam cho biết, theo dự tính của Chính phủ, lạm phát chung trong tháng 8 này có thể vẫn sẽ tiếp tục âm (so tháng 7) và cả năm, tỉ lệ lạm phát dự kiến không quá 7% nếu không có thêm những biến động đáng kể về điều hành chính sách.

Việc đánh giá có nên tiếp tục giảm lãi suất tiếp hay không vẫn đang còn nhiều tranh cãi. Nhìn chung, khi Chính phủ khẳng định không có thêm 1 gói kích cầu nào cho nền kinh tế đến cuối năm, việc giảm thuế TNDN mới chỉ cứu được doanh nghiệp sống thì hạ lãi suất vẫn là một trong những lối thoát được kỳ vọng cho doanh nghiệp ra khỏi khó khăn.

Từng trao đổi với Dân trí, chuyên gia kinh tế Bùi Kiến Thành có nhận định, với mức lãi suất vay 13-14% hiện nay của doanh nghiệp Việt Nam thì chưa thể đảm bảo được lợi thế cạnh tranh với các doanh nghiệp trong khu vực. Cụ thể, chi phí vay mà các doanh nghiệp đối thủ chỉ phải chịu từ 4-7%, do vậy, lãi suất hợp lý phải được kéo xuống dưới 10% thì doanh nghiệp Việt Nam mới phát triển tốt được.

Tuy nhiên, Diễn đàn doanh nghiệp ngày hôm nay dẫn lời TS Võ Trí Thành, Phó viện trưởng Viện nghiên cứu kinh tế Trung ương lại cho rằng, dư địa để NHNN hạ lãi suất không còn nhiều do lãi suất cho vay và huy động của các tổ chức tín dụng hiện chênh lệch không quá cao như con số nhìn thấy.

Đáng lưu ý là trong những báo cáo về kinh tế Việt Nam gần đây của các tổ chức trong và ngoài nước, triển vọng tăng trưởng kinh tế của Việt Nam vẫn chứa đựng nhiều rủi ro. 

Một cách lạc quan, ANZ mặc dù dự đoán tốc độ tăng trưởng trong những tháng sắp tới sẽ được nâng cao nhưng vẫn quan ngại về những rủi ro đối với dự báo tăng trưởng 5,5% cho toàn năm 2012.

Những rủi ro này, nhìn chung, bắt nguồn từ những bất lợi của môi trường phát triển kinh tế toàn cầu cũng như tốc độ mở rộng tín dụng nội địa chậm hơn dự đoán. Cụ thể, theo bà Nguyễn Thị Hồng, đến 25/7, tín dụng mới chỉ tăng 0,57%. Điều này gây ra những ảnh hưởng trực tiếp lên nhóm ngành sản xuất công nghiệp - hoạt động kinh tế chủ chốt của Việt Nam trong thời gian qua.

Trong khi đó, Ngân hàng Standard Chartered cho rằng GDP của Việt Nam sẽ tăng trưởng 5% trong năm 2012, thấp hơn so với mức dự đoán trước đó là 5,8%. 

Để thúc đẩy tăng trưởng ở mức hợp lý (5,5-6%) cho cả năm trong bối cảnh hiện nay tăng trưởng bình quân GDP nửa đầu năm mới ở mức 4,38% thì 5 tháng còn lại, Chính phủ sẽ phải tập trung tháo gỡ cho doanh nghiệp có điều kiện giải phóng hàng tồn kho, đẩy mạnh sản xuất kinh doanh. Bởi, chính sự phát triển của doanh nghiệp là tế bào tạo nên GDP của cả nền kinh tế.

Con trai ông Trầm Bê là triệu phú đô-la trẻ nhất trên sàn chứng khoán (Portrait of a Red King)

Dữ liệu cập nhật mới nhất cho thấy, ông Trầm Khải Hòa - thành viên Hội đồng Quản trị Ngân hàng Thương mại Cổ phần Sài Gòn Thương Tín (mã STB-HOSE), đang nắm 20.820.000 cổ phiếu, chiếm tỷ lệ 2,14% số cổ phiếu đang lưu hành.

Con trai ông Trầm Bê là triệu phú đô-la trẻ nhất trên sàn chứng khoán
 
Với mức giá 23.200 đồng/cổ phiếu ngày 1/8, tổng giá trị thị trường cổ phiếu STB mà ông Hòa (ảnh) đang nắm giữ đạt 483 tỷ đồng, tương đương 23 triệu USD. Đây chính là triệu phú USD trẻ nhất trên sàn chứng khoán Việt Nam hiện nay.

Ông Hòa sinh năm 1988, là con trai ông Trầm Bê, Phó chủ tịch Hội đồng Quản trị Sacombank.

Vào cuối tháng 5/2012, ông Trầm Khải Hòa cùng với bố được bầu làm thành viên Hội đồng Quản trị Sacombank. Ông Hòa cũng là thành viên Hội đồng Quản trị Sacombank trẻ nhất từ trước tới nay.

Ngoài ra, Trầm Khải Hòa còn là Chủ tịch Hội đồng Quản trị Công ty Cổ phần Chứng khoán Phương Nam (PNS), với vốn điều lệ 340 tỷ đồng. Trong 6 tháng đầu năm nay, PNS đạt 31,57 tỷ đồng doanh thu và gần 17 tỷ đồng lợi nhuận sau thuế. Tổng nguồn vốn của công ty đạt 1.132 tỷ đồng đến 30/6, tăng mạnh so với mức 414,6 tỷ đồng hồi đầu năm.

Được biết, anh trai của Trầm Khải Hòa là Trầm Trọng Ngân, sinh năm 1981, cũng đang nắm giữ 48 triệu cổ phiếu STB (4,93% cổ phần), tương đương giá trị thị trường tính đến ngày 1/8 đạt trên 1.100 tỷ đồng

U.S. Attorney: San Jose man posed as DEA agent to rent home, dole out vigilante justice


San Jose man impersonating a federal drug agent forged credentials, outfitted his truck with lights and sirens, and used the fake persona to bypass credit checks, haggle for lower rents, intimidate rivals and dole out vigilante justice, according to the U.S. Attorney's office.
Jonathan V. Hoang, 47, was arrested and indicted last week on four federal counts related to the alleged fakery, including possession of a counterfeit seal of an agency of the United States and pretending to be an officer of the United States.

The criminal complaint against Hoang states that the defendant first aroused suspicion when he was evicted from his rental home July 19 after failing to pay several consecutive months. Hoang was able to rent the home in part because of the authority he exuded to the owner in December, particularly the display of his badge and gun. He also presented documents with purported Drug Enforcement Agency letterhead that verified his employment and stated that the agency already ran a credit check on him. Because of Hoang's apparent law-enforcement service, the owner agreed to a lower monthly rent.

"The badges and credentials were not exactly accurate," according to a federal affidavit, "but nevertheless closely resembled real DEA badges and credentials."
After Hoang was evicted, authorities say he wavered about arranging to pick up his belongings from the home.

When he asked the owner to meet him later that night, that request  Officers and agents went to the home and interviewed Hoang, who prosecutors say then admitted to the fraud. The criminal complaint states that Hoang said he had the fake DEA paraphernalia because he played an agent in his teenage son's home movies, and that he unsuccessfully applied to the agency in 1986.made the owner feel uneasy. When Hoang's truck was spotted at the home that afternoon, several hours before the meeting time, the owner called San Jose police who in turn contacted the DEA.

Also according to prosecutors, Hoang admitted that over the past several years he used the fraud to "enforce" justice. He once owned a black Crown Victoria -- and installed lights and sirens bought from the Internet onto his pickup truck -- and would slow down traffic on Interstate 680 between Fremont and San Jose, and in one instance followed home a driver he suspected of being drunk.
Hoang also wore his "badge" and gun -- a .45 caliber handgun -- in public, but he told officers that in accordance with open-carry laws, he did not wear it loaded. Still, he used the appearance of authority to intimidate a child he said bullied his son and to scare away his girlfriend's ex-husband.

To keep the ruse going, authorities said Hoang even set up a phone number with a voice directory where a caller convincingly thought he or she was being routed to a DEA agent -- only to be given a voice message saying he was out of the office.

The charges against Hoang carry a maximum sentence of 10 years in prison and a half million dollars in fines.



Wednesday, August 1, 2012

Tổng cộng đạo mà chúng ta có o VN

Thưở ban sơ, nước VN chỉ có một đạo duy nhất, là thờ Ông bà Tổ Tiên
  * Đạo............Tổ Tiên

Sau đó, Người Tàu đô hộ 1000 năm.. đạo Phật truyền bá vào VN..
 

 * Chúng ta có .....Sư

Hết Tàu rồi tới Tây...100 năm...đạo Công giáo truyền bá vào VN...
 

 * Chúng ta có.......Cha

Cuối cùng...1975..Vn được giải phóng
tất cả đạo đều là tà đạo. Chỉ có đạo được thờ duy nhất là

 * đạo....................... Bác Hồ



- Tổng cộng đạo mà chúng ta có:


*****                         Tổ Tiên Sư Cha Bác Hồ