Monday, November 26, 2012

Sinh viên Sài Gòn bôn ba kiếm sống


Ở Việt Nam nói chung và tại Sài Gòn nói riêng, để tiếp tục theo đuổi việc học tập, đa số sinh viên các trường cao đẳng-đại học phải bôn ba kiếm sống vất vả.
Xe bánh mì “Hương Vị Thổ Nhĩ Kỳ” do sinh viên đứng bán. (Hình: Nguyễn Ðạt/Người Việt)
Sinh viên tại các trường cao đẳng-đại học, ngoại trừ ngành sư phạm nhẹ nhàng hơn, phải đóng học phí hàng năm cùng các phí tổn khác do nhà trường yêu cầu khá cao; sinh viên từ các tỉnh theo học tại Sài Gòn lại còn lo phí tổn cho việc ăn ở.
Nhiều học sinh tốt nghiệp phổ thông trung học đã trúng tuyển vào các trường cao đẳng-đại học, việc theo học tại các trường này cũng còn là một vấn đề phải tiếp tục lo toan.
Chúng tôi biết không ít trường hợp học sinh giỏi, thi đậu vào trường đại học khó khăn như Ðại Học Y Dược; nhưng vì hoàn cảnh gia đình, đã không thể theo học.Việc kiếm sống đối với sinh viên không dễ dàng; phải phù hợp, vì sinh viên còn dành thì giờ cho việc học tập. Chúng tôi thường gặp những sinh viên làm công việc chạy bàn trong các quán tiệm cà phê và nhà hàng lớn; số tiền kiếm được từ công việc ấy khá khiêm nhượng. Ðặc biệt từ khoảng nửa năm trở lại đây, tại Sài Gòn xuất hiện nhiều xe tủ kính đặt trên các lề đường của các sinh viên, để bán cà phê hoặc bánh mì. Các xe bán cà phê của sinh viên đều ghi bảng hiệu cà phê “Take Away”; xe bánh mì ghi hàng chữ “Hương Vị Thổ Nhĩ Kỳ.”
Hàng ngày đi ngang qua đường Bình Thới-quận 11, chúng tôi thường dừng lại chỗ đặt xe bán cà phê Take Away, phía trước một căn nhà đang mở rộng cửa. Tuấn, sinh viên trường Cao Ðẳng Hàng Hải và một bạn cùng trường đứng bán mỗi sáng sớm. “Chúng cháu may mắn quen biết gia đình này; nhà không buôn bán gì, nên chúng cháu có thể đặt xe bán cà phê ở trước cửa bất cứ lúc nào...” Tuấn nói.
Cái xe bày hàng chế biến “cà phê mang đi” do Tuấn và mấy bạn sinh viên cùng trường hùn hạp nhau đặt đóng xinh xắn, ghi chữ vẽ hình trang nhã; thêm tấm bảng hiệu đặt gần bên, ghi giá biểu cà phê: cà phê đá 8 ngàn đồng - cà phê sữa 10 ngàn đồng... Giá cả cà phê như vậy cũng rẻ như vô số hàng cà phê vỉa hè ở Sài Gòn. “Với giá như vầy, làm sao các cháu có thể bán cà phê thứ thiệt?” Tuấn cười nhẹ nhàng, trả lời: “Cà phê chúng cháu lấy mối của người quen, thứ cà phê Di Linh chánh gốc chú ạ. Bán cà phê như vậy chúng cháu cũng có lời chớ chẳng không, tuy chẳng lời nhiều bằng bán cà phê dỏm.”
Những buổi sáng sớm, người người đi làm, ngang qua xe bán cà phê “Take Away” của Tuấn và các bạn, dừng lại mua ly “cà phê mang đi” không ít. Như Tuấn cho biết, chiếc xe bán cà phê Take Away đặt trước cửa nhà của người thân quen, nên có nhiều thuận lợi. Khách uống cà phê ở Sài Gòn nhìn nhận, gần như hầu hết các điểm bán cà phê vỉa hè hiện nay đều bán một thứ gọi-là-cà-phê, nghĩa là có rất ít cà phê thứ thật, hoặc hoàn toàn không có cà phê gì cả; có lẽ chỉ là đậu nành trộn với bắp rang và cau khô tán nhuyễn.
Mới đây ngành chức năng kiểm tra chất lượng sản phẩm thành phố đã phát hiện một cơ sở tại Hóc Môn, chuyên sản xuất chế biến cà phê giả mạo với quy mô lớn, bằng một công thức độc hại: đậu nành + 15 thứ hóa chất của Trung Quốc! Tuấn ngao ngán cho biết, các bạn sinh viên bán cà phê Take Away hoặc bánh mì Hương Vị Thổ Nhĩ Kỳ ở các nơi trong thành phố, có thể đều phải dẹp xe nghỉ bán, hoặc dời chuyển chỗ mỗi lần có đợt dọn dẹp lòng lề đường; đặc biệt trong năm 2012, gọi là năm an toàn trật tự giao thông, họ tổ chức kiểm tra thường xuyên, gắt gao hơn nữa.
Chúng tôi hỏi thăm: “Thế lúc đi dọn dẹp lòng lề đường, họ không thông cảm, du di chút nào đối với các sinh viên?” Tuấn chỉ cười trừ, lắc đầu. Chúng tôi từng chứng kiến, những người có chức năng kiểm tra dọn dẹp lòng lề đường đã thẳng tay quyết liệt; họ không ngần ngại tịch thu cả xe trái cây của những người bán rong nghèo khổ, tịch thu bàn ghế của những hàng cà phê vỉa hè...
Ghé một xe bán bánh mì Hương Vị Thổ Nhĩ Kỳ, cũng trên đường Bình Thới-quận 11, thấy người mua khá đông. Hai sinh viên, một nam một nữ, học tại trường Cao Ðẳng Công Nghệ Phú Lâm, vừa dán tấm giấy in chữ “Cần Tuyển Nhân Viên Bán Hàng” lên trên mặt kính của xe. Từ lâu, bánh mì Hương Vị Thổ Nhĩ Kỳ đã có bán tại cửa hàng Như Lan, một trong những cửa hàng chế biến thực phẩm lớn bậc nhất tại Sài Gòn. Cô sinh viên trường cao đẳng công nghệ cắt những lát thịt nướng từ xiên thịt gắn đứng trong khung kính, sát bên vỉ nướng đỏ rực.
Hơi nóng tỏa ra từ những lát thịt nướng chín thơm; cô sinh viên đang xếp những lát thịt nướng ấy vào trong ruột ổ bánh mì. Với giá bán: 12-15 ngàn đồng/ổ, và với chất lượng bánh mì Hương Vị Thổ Nhĩ Kỳ do các sinh viên đứng bán, nói chung rẻ hơn giá cả tại các xe bánh mì khác, trên những vỉa hè khắp thành phố.
Anh sinh viên dán tấm giấy xong, nói với chúng tôi: “Tụi cháu còn phải dành thời gian học để thi tốt nghiệp, nên phải tuyển thêm người đứng bán hàng; chớ không phải ăn nên làm ra, buôn bán lớn lao gì đâu!”
Tháng trước, trên đường Sài Gòn lên Bảo Lộc, chúng tôi gặp anh sinh viên mãn khóa sư phạm đi bán dạo đồ gốm sứ cùng bạn. Mỗi người một xe gắn máy “Honda Trung Quốc nhái xe Nhật Bản,” mỗi xe buộc ràng kỹ lưỡng 3 chiếc độc bình có chiều cao gần một mét, nặng khoảng 5-6 chục kí-lô/chiếc.
Sinh viên bán cà phê “Take Away.” (Hình: Nguyễn Ðạt/Người Việt)
Lúc dừng nghỉ giải khát, chúng tôi hỏi thăm, được biết anh sinh viên đã từng thi đậu vào hai trường đại học: Y Dược và Sư Phạm. Nhà nghèo, anh không thể theo học tại trường Ðại Học Y Dược, nên đã vào học tại trường Ðại Học Sư Phạm. Nhưng từ khi tốt nghiệp Ðại Học Sư Phạm tới nay, đã gần một năm vẫn chưa được bổ nhiệm về dạy học tại một trường nào, kể cả trường học ở vùng sâu vùng xa.
“Con biết làm gì để sinh sống bây giờ. Ðành dốc sức lao động, chở những chiếc độc bình này, mua được với ‘giá hữu nghị’ tại cơ sở sản xuất đồ gốm sứ của người bà con tại Bình Dương, đi bán dạo. Bán được một chiếc độc bình cỡ này, tụi con cũng có thể lời vài trăm ngàn đồng.”

Friday, November 23, 2012

Người bị bôi mặt



Tội gì vậy?

- Tội Quốc gia, ai bảo sinh ra và lớn lên ở Thiên đường Cộng sản:
http://vietnamnet.vn/vn/quoc-te/9818...chet-tham.html

Bị bôi mặt thì còn khá hơn câu chuyện trong link trên, 3 mẹ con VN chết thảm, xương, óc, văng tứ tung:

"...Cô dâu Việt tại Hàn ôm 2 con nhảy lầu chết thảm

Theo hãng thông tấn Yonhap của Hàn Quốc, một phụ nữ Việt Nam lấy chồng Hàn Quốc đã ôm hai con nhảy lầu tự tử vào hôm nay. Ba mẹ con chết ngay tại chỗ..."


------------------

Hai chữ "Việt Nam" nay đại diện cho những gì tồi bại nhất trên thế giới này.

Tôi xấu hổ là người VN.

VN chưa từng có điều gì tốt, đẹp. Có chăng là chúng ta "tự ban" cho mình, chứ ngoại quốc ai biết tới Trần Hưng Đạo, Nguyễn Huệ, v.v... đâu.

Bên Úc, họ biết hễ bắt xì ke, là có VN trong đó.

Bên Hàn quốc, nghe nói phụ nữ tự tử, bị chồng giết, v.v...là có VN trong đó.

Bên Đài loan không khác.

Bên Sing thì phụ nữ VN làm gái tràn lan, nhiều cô đêm đi bán dâm, ngày ngồi trong các nhà kiếng để đàn ông Sing qua lại nhìn, ai thích thì đem về làm vợ. Báo Sing gọi đây là hiện tượng "Gái hồ cá" (fish tank girls).

Starbucks và Trung Nguyên: Ai sẽ là kẻ thống trị? (Keep masturbating)

Foodbeast, một trang ẩm thực nổi tiếng của Mỹ vừa đưa ra một bài bình luận về "lời tuyên chiến" của ông vua cà phê Đặng Lê Nguyên Vũ, Chủ tịch tập đoàn cà phê Trung Nguyên, với Starbucks, hãng cà phê nổi tiếng thế giới.

Starbucks thống trị thế giới, và tất cả mọi người đều biết điều đó. Logo màu xanh hình nàng tiên cá của Starbucks có mặt ở khắp mọi nơi, cũng giống như logo hình cung màu vàng của McDonald hay hình mắt bò của Target. Bạn có thể than vãn vì thiếu những quán cà phê nhỏ (nơi bạn có thể bị chế giễu nếu hỏi mua một cốc sữa đậu nành), tuy nhiên, không ai có thể phủ nhận sự tiện lợi của các cửa hiệu Starbucks - khi xuất hiện dày đặc ở khắp các khu dân cư.

Tuy nhiên, có một người đàn ông "lạ", sẵn sàng "tuyên chiến" với hãng cà phê nổi tiếng khắp thế giới. Tên ông là Đặng Lê Nguyên Vũ, người được mệnh danh là "Vua cà phê".

Ông Vũ hiện là Chủ tịch tập đoàn Trung Nguyên, chuỗi cửa hàng cà phê lớn nhất Việt Nam. Người đàn ông này có khát vọng sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của  Starbucks. Ông Vũ tin rằng, thành công của  Starbucks phần lớn là đến từ cách làm thương hiệu chứ hoàn toàn không phải nhờ sản phẩm mà họ mang đến cho khách hàng. 

"Họ rất thành công trong việc đưa các câu chuyện ăn sâu vào trong tiềm thức khách hàng. Tuy nhiên, nếu nhìn sâu hơn vào các thành phần cốt lõi của Starbucks, chúng ta sẽ thấy những điều họ đang làm thật là tệ hại. Không phải họ đang bán cà phê, những gì mà họ đang bán chỉ là nước có vị cà phê với đường trong đó".

Dù thế nào, bạn cũng phải thừa nhận, Nguyên Vũ nói đúng. Có ai thực sự đến với Starbucks để thưởng thức những cốc cà phê nóng hổi tinh khiết không? Không, bạn tới đó để mua những thứ như một cốc nước trái cây được trang trí bắt mắt, ngồi trên chiếc ghế nệm êm, bắt đầu công việc ngày mới hay đơn giản là thưởng thức những bản nhạc đang được thịnh hành. Mọi người tới đó là để "mua" những trải nghiệm, không phải mua cà phê hay dịch vụ bởi chúng ta đang sống trong một nền kinh tế với những trải nghiệm.

Starbucks rất giỏi trong việc "bán" trải nghiệm cho những quý ông, quý bà thành thị sành điệu với cái laptop luôn mang bên mình, và ông Vũ biết điều đó. "Người Mỹ không cần một sản phẩm khác, họ cần một câu chuyện khác". Và câu truyện của Trung Nguyên là tất cả nguyên liệu cà phê họ dùng đều được mua từ các trang trại cà phê nhỏ và phát triển bền vững, nơi người trồng cà phê được đảm bảo về giá cả của đầu ra. Đây là một nỗ lực đáng được đánh giá cao trong việc phát triển bền vững hài hòa, mặc dù có vẻ như hơi trái ngược với mục đích thống trị thị trường thế giới của ông Vũ.

Điều này sẽ giúp cải thiện tình hình kinh tế cho những người nông dân trồng cà phê ở khu vực cao nguyên Việt Nam vì mặc dù là nước xuất khẩu cà phê lớn thứ 2 trên thế giới (chỉ sau Brazil), nhưng Việt Nam chỉ thu về được một phần nhỏ trong khoản thu nhập được tạo ra từ hạt cà phê đã được chế biến, đóng gói và tiêu thụ trên thị trường.

Ông vua cà phê có kế hoạch sẽ mở rộng kinh doanh và thâm nhập vào thị trường Hoa Kỳ vào năm tới. Và biết đâu đấy, có thể chẳng mấy nữa người Mỹ sẽ được thấy một cửa hàng cà phê Trung Nguyên ngay cạnh nhà mình lắm chứ.

Wednesday, November 21, 2012

Chuột hay bù nhìn

Ngày xưa có anh chết xuống dưới âm phủ, sau một thời gian “cải tạo” với các quỷ sứ đầu trâu mặt ngựa anh được chuyển trại, cho đi đầu thai kiếp khác. Họ đưa anh ra trước Ủy ban Ðầu thai, mà theo báo cáo của Nam Tào, Bắc Ðẩu, hồ sơ, lý lịch của anh rất xấu; anh không thể đầu thai làm người nữa.
  Anh năn nỉ xin được đầu thai làm kiếp trâu; nghĩ rằng làm thân con trâu thì lúc nào cũng có người nuôi ăn, không phải vất vả. Nhưng lũ quý sứ đầu trâu phản đối, vì đưa anh ta lên làm con trâu là xúc phạm đến tất cả lực lượng công an nhân dân dưới âm phủ. Cuối cùng Ủy ban Ðầu thai cho anh ta lựa chọn: Hoặc sinh ra làm một con chuột, hay làm một thằng bù nhìn đứng ngoài ruộng xua đuổi chim chóc. Làm chuột hay làm bù nhìn, anh ta nên chọn cách nào?
Câu chuyện cổ tích trên được nhớ lại sau khi chúng ta nghe những bản tin và lời bàn về vụ ông Nguyễn Tấn Dũng ra trước Quốc Hội ở Hà Nội. Thứ Tư tuần trước, khi ông thủ tướng nước Việt Nam ra trước Quốc Hội, có một đại biểu là ông Dương Trung Quốc đứng lên hỏi ông rằng ông có nghĩ đến chuyện từ chức hay không. Nói văn hoa, theo báo chí tường thuật, thì ông Quốc hỏi ông Dũng có “hướng tới một văn hóa từ chức” hay không. Bởi vì, một người làm thủ tướng sai lầm mà chỉ ra trước Quốc Hội nói mấy lời xin lỗi thì kỳ cục quá. Câu hỏi bất ngờ của ông Dương Trung Quốc được cả nước chú ý. Và ông Nguyễn Tấn Dũng đã trả lời một cách khéo léo, nhưng ý kiến rất rõ ràng và giản dị: Quý vị đại biểu Quốc Hội không có quyền đặt câu hỏi đó! Vì ông Dũng chỉ được đảng giao việc làm thủ tướng cho nên ông làm thủ tướng. Nói cách khác, ông Dương Trung Quốc muốn thấy cái “văn hóa từ chức” thì hãy đi gõ cửa đảng cộng sản mà hỏi; chứ đem hỏi ông Dũng là gõ nhầm cửa!
Phải nghe nguyên văn những lời ông Dũng nói mới cảm thấy được nỗi bẽ bàng của ông Dương Trung Quốc. Ông Dũng nói, “...gần suốt cả cuộc đời tôi đi theo đảng hoạt động cách mạng, dưới sự lãnh đạo trực tiếp quản lý của đảng, tôi không có chạy, tôi cũng không có xin một chức vụ nào cả!” Ông còn nói, “và tôi cũng không có thoái thác, từ chối bất cứ nhiệm vụ gì mà đảng, nhà nước quyết định phân công, giao phó cho tôi.”
Tức là ông Nguyễn Tấn Dũng hoàn toàn đóng vai thụ động, trách nhiệm sau cùng là của toàn thể đảng cộng sản, từ những cụ ngồi trên cho đến các đảng viên ở dưới. Ông không bao giờ xin giữ chức thủ tướng cả. Ông được đảng trao cho. Ông còn nói: “Ðảng, Bộ Chính Trị, Ban Chấp Hành Trung Ương đã hiểu rõ về tôi cả về ưu điểm, khuyết điểm, cả về phẩm chất đạo đức, cả về năng lực, khả năng, cả về sức khỏe thương tật, cả về tâm tư nguyện vọng của tôi.” Tức là nếu ông có sai lầm, thì đảng đã biết trước rồi, chứ không có gì lạ cả!
Ðây là một lối tự biện rất hay. Con gái, con trai ông Nguyễn Tấn Dũng cũng có thể nói giống y như vậy. Vì đảng giao phó cho nên cô này mới làm chủ tịch ngân hàng, cậu kia mới làm chức thứ trưởng. Các cô, cậu chỉ ngoan ngoãn nhận việc mà thôi. Có thể nói, những người phụ trách các công ty Vinashin, Vinalines, hay các ông đã làm PMU 18 hoặc, nhận làm xa lộ xuyên Sài Gòn để hàng triệu đô la của nhà thầu Nhật Bản, họ cũng có thể tự biện minh như thế: Tôi “không có thoái thác, từ chối bất cứ nhiệm vụ gì mà đảng, nhà nước quyết định phân công, giao phó cho tôi” đứng ra điều khiển công ty Vinashin (hay Vinalines)! Họ vô tội bởi vì trước khi trao nhiệm vụ, đảng “đã hiểu rõ về tôi cả về ưu điểm, khuyết điểm, cả về phẩm chất đạo đức, cả về năng lực, khả năng, cả về sức khỏe thương tật, cả về tâm tư nguyện vọng của tôi.” Khi họ tự biện minh như vậy thì các quan tòa phải thấy thương họ mà tha bổng. Bởi vì thủ phạm đích thực của các vụ cướp của công làm của riêng, ăn tiền mua tầu dỏm, không phải là những đảng viên ngoan ngoãn này. Thủ phạm đáng đem ra trước vành móng ngựa chính là đảng!
Tức là các ông bà đại biểu Quốc Hội cũng không có quyền nói chuyện “bất tín nhiệm” với ông thủ tướng hay bất cứ quan chức nào trong guồng máy nhà nước. Tất cả đều do đảng trao trách nhiệm! Mà chính cái Quốc Hội này, tất cả các đại biểu ngồi gật gù trong đó, cũng là do đảng chỉ định cho ngồi!
Cho nên nhà bình luận Mai Thái Lĩnh tại Việt Nam mới viết: “Mặc dù quy định về thủ tục ‘bỏ phiếu tín nhiệm’ đã được ghi trong Luật Tổ Chức Quốc Hội 2002 và cả trong bản sửa đổi năm 2007, Quốc Hội lại không thể tự mình thực hiện quyền này. Thực tế cho thấy chế độ ‘đảng trị’ đã vô hiệu hóa công cụ hữu hiệu nhất của Quốc Hội để kiểm soát quyền lực của bộ máy hành pháp.” Cho nên ông Giáo Sư Tương Lai phải công nhận: “Câu trả lời của ông thủ tướng theo tôi nghĩ là chính xác.” Bởi vì chính Quốc Hội cũng chỉ là một Quốc Hội của đảng chứ không phải của dân; nó cũng chỉ được đảng cho lên ngồi đó chứ chẳng có quyền đặt câu hỏi nào với các quyết định của đảng.
Ðó là nỗi bẽ bàng của những đại biểu Quốc Hội, khi nghe ông Nguyễn Tấn Dũng nói về 51 năm làm cách mạng chỉ biết nghe lệnh đảng. Ông đại biểu Dương Trung Quốc hỏi: “Thủ tướng nghĩ gì về ý kiến cho rằng, mình đã nặng trách nhiệm với đảng, mà nhẹ trách nhiệm với dân?” Nghe những lời ông Dũng đáp lại, người ngoài cũng thấy muốn đặt câu hỏi với ông Dương Trung Quốc: “Ông đại biểu nghĩ gì về ý kiến cho rằng, Quốc Hội đã nặng trách nhiệm với đảng, mà nhẹ trách nhiệm với dân?”
Ðến đây, chúng ta thấy các đại biểu Quốc Hội ở Việt Nam hiện đứng trước hai lựa chọn. Một con đường là an phận, cứ ngậm miệng ăn tiền, chả bao giờ dại dột đứng lên nói như ông Dương Trung Quốc, chỉ thêm bẽ bàng thôi. Hai là mạnh dạn đứng lên, thoát xác, nhất định thi hành quyền hạn của một Quốc Hội, theo Hiến Pháp và đạo luật Luật Tổ Chức Quốc Hội quy định. Biết đâu, có nhiều người cũng gan to như ông Dương Trung Quốc, yêu cầu đặt vấn đề bất tín nhiệm chính phủ?
Hai lựa chọn, hoặc ngậm miệng, hoặc đứng lên cất tiếng nói, sẽ đưa tới những hậu quả nào?
Nếu các đại biểu Quốc Hội dám đứng lên đòi bất tín nhiệm, thì dù họ chiếm đa số, thì chắc cũng không đi tới đâu cả. Bởi vì tất cả những người cầm đầu cái Quốc Hội đó đều là người được đảng chỉ định, họ sẽ không cho biểu quyết. Các ông bà muốn nói gì thì nói, nhưng không bao giờ có thể đưa tới một quyết định, rồi đem quyết định đó trao cho bên hành pháp để bắt nó thi hành. Tình trạng này giống như một cái hội đồng trong chuyện cổ tích. Ðó là hội đồng của các con chuột quyết định sẽ đem cái chuông đi cột vào cổ con mèo, để mèo đi tới đâu thì họ hàng nhà chuột nghe biết trước mà chạy. Hội đồng đã quyết định xong, nhưng không ai có can đảm đem cái chuông tới buộc cổ con mèo cả. Giống như vậy, nếu cái Quốc Hội ở Việt Nam bây giờ mà quyết tâm đòi bất tín nhiệm ông Nguyễn Tấn Dũng, thì họ cũng chỉ là một cái Quốc Hội Chuột mà thôi!
Lựa chọn thứ hai, ngậm miệng ăn tiền, là con đường nhàn hạ hơn. Ðó là số kiếp đã được dành cho những ông bù nhìn giữ dưa, đuổi quạ. Tất cả các chế độ độc tài đều lập ra các quốc hội bù nhìn cả. Cho đến khi chế độ sụp đổ, các bù nhìn cũng rớt theo. Nếu có ai hỏi tội, họ cũng có thể tự bào chữa y như lời ông Nguyễn Tấn Dũng: Ðảng và Nhà nước quyết định phân công, giao phó cho tôi đấy chứ!
Trở lại câu chuyện cổ tích anh chàng được ra trước Ủy ban Ðầu thai dưới âm phủ, đứng trước câu hỏi: Giữa hai kiếp mới, làm chuột hay làm bù nhìn, anh ta chọn đầu thai làm cái nào? Quý vị có thể đoán ra, anh ta sẽ chọn làm bù nhìn, con đường an toàn, nhãn nhã hơn. Chắc các đại biểu Quốc Hội ở Việt Nam cũng lựa chọn như thế.

Lấy phiếu tín nhiệm cả Chủ tịch nước và Thủ tướng (hahahah)

5 trường hợp bỏ phiếu tín nhiệm
Theo Nghị quyết, Ủy ban Thường vụ Quốc hội (UBTVQH) sẽ trình QH bỏ phiếu tín nhiệm khi xảy ra một trong các trường hợp sau: khi UBTVQH đề nghị bỏ phiếu tín nhiệm; khi có kiến nghị của ít nhất 20% tổng số đại biểu; khi có kiến nghị của Hội đồng Dân tộc, ủy ban của QH.
Đại biểu QH ấn nút thông qua nghị quyết về quy trình lấy phiếu, bỏ phiếu tín nhiệm sáng 21/11. Ảnh: Minh Thăng

Việc bỏ phiếu tín nhiệm cũng sẽ được tiến hành khi người được lấy phiếu tín nhiệm có trên 2/3 tổng số đại biểu QH đánh giá “tín nhiệm thấp". Hoặc, người được lấy phiếu tín nhiệm có 2 năm liên tiếp có quá nửa tổng số đại biểu đánh giá “tín nhiệm thấp”.
Như vậy, so với luật hiện hành, Nghị quyết này chỉ bổ sung thêm hai điều kiện về "bỏ phiếu" tín nhiệm căn cứ vào kết quả lấy phiếu tín nhiệm hàng năm. Còn lại, vẫn là những quy định cũ đã có trong luật nhưng chưa từng được thực thi.
QH cũng chỉ lấy phiếu tín nhiệm với các chức danh lãnh đạo chủ chốt. Không lấy phiếu tín nhiệm tại Hội đồng Dân tộc, ủy ban của QH, ban của HĐND như dự kiến ban đầu.
Theo báo cáo giải trình của UBTVQH, qua thảo luận tại hội trường, nhiều đại biểu đề nghị thu gọn phạm vi những người được lấy phiếu tín nhiệm, không làm dàn trải.
Kết quả thăm dò bằng phiếu gửi đại biểu cũng cho thấy đa số tán thành chỉ lấy phiếu tín nhiệm với các chức danh chủ chốt. Tương tự, HĐND lấy phiếu tín nhiệm đối với những người giữ các chức vụ do HĐND bầu như: chủ tịch, phó chủ tịch, ủy viên thường trực HĐND, trưởng các ban của HĐND; chủ tịch, phó chủ tịch và các ủy viên của UBND.
Bỏ phiếu kín

Việc lấy phiếu tín nhiệm sẽ bắt đầu thực hiện ngay tại kỳ họp QH đầu năm 2013.
Với các nhiệm kỳ sau, việc lấy phiếu tín nhiệm sẽ bắt đầu vào kỳ họp đầu tiên trong năm kể từ năm thứ hai của nhiệm kỳ.
Trước đó, mặc dù có một số ý kiến đề nghị chỉ nên lấy phiếu tín nhiệm hai lần trong một nhiệm kỳ hoặc vào kỳ họp cuối mỗi năm, song theo UBTVQH, việc lấy phiếu tín nhiệm hàng năm sẽ giúp người giữ chức vụ thấy mức độ tín nhiệm của mình để phấn đấu hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Đồng thời, cũng để các cơ quan có thẩm quyền kịp thời xem xét, điều chỉnh việc sắp xếp, bố trí cán bộ, góp phần nâng cao hiệu lực, hiệu quả bộ máy nhà nước. Quy định về thời điểm lấy phiếu tín nhiệm bắt đầu từ năm thứ hai của nhiệm kỳ là để bảo đảm thời gian cần thiết cho việc thể hiện năng lực lãnh đạo, quản lý.
Quy trình được tiến hành như sau: Người được lấy phiếu tín nhiệm sẽ có báo cáo công tác bằng văn bản gửi UBTVQH chậm nhất 30 ngày, trước ngày khai mạc kỳ họp QH. UBTVQH gửi thông báo về việc lấy phiếu tại kỳ họp và báo cáo công tác của người được lấy phiếu đến đại biểu chậm nhất là 20 ngày, trước ngày khai mạc kỳ họp. QH quyết định ngày lấy phiếu tín nhiệm trong chương trình kỳ họp. Hình thức là bỏ phiếu kín.
Người được lấy phiếu tín nhiệm có trách nhiệm tự nhận xét, báo cáo trung thực kết quả thực hiện chức trách, nhiệm vụ, quyền hạn được giao, việc rèn luyện tư tưởng chính trị, phẩm chất đạo đức, lối sống và giải trình đầy đủ các nội dung mà người tham gia lấy phiếu yêu cầu. Đại biểu có quyền yêu cầu người được lấy phiếu giải trình thêm về những vấn đề đại biểu quan tâm, cần được làm rõ; thu thập thêm thông tin từ những nguồn đã được kiểm chứng khác.
Người có quá nửa tổng số đại biểu đánh giá mức “tín nhiệm thấp” có thể xin từ chức hoặc QH bỏ phiếu tín nhiệm.
Người bị bỏ phiếu có quyền trình bày
Quy trình bỏ phiếu tín nhiệm được tiến hành như sau.
UBTVQH trình QH về việc bỏ phiếu tín nhiệm đối với người giữ chức vụ do QH bầu hoặc phê chuẩn tại kỳ họp QH, trong đó báo cáo rõ căn cứ đề nghị thực hiện bỏ phiếu tín nhiệm.
QH thảo luận. Trước đó, người bị bỏ phiếu tín nhiệm có quyền trình bày ý kiến của mình trước QH. Trong trường hợp cần thiết, đại biểu thảo luận tại các đoàn. Chủ tịch QH có thể họp với các trưởng đoàn đại biểu để trao đổi các vấn đề liên quan.
Sau đó, UBTVQH báo cáo trước QH kết quả thảo luận.
QH bỏ phiếu tín nhiệm bằng cách bỏ phiếu kín. Trên phiếu thể hiện tên, chức vụ của người bị bỏ phiếu tín nhiệm, hai mức độ "tín nhiệm" và "không tín nhiệm".
Đối với người có quá nửa đại biểu không tín nhiệm thì cơ quan hoặc người có thẩm quyền giới thiệu để QH bầu hoặc phê chuẩn việc bổ nhiệm có trách nhiệm trình QH xem xét, quyết định việc miễn nhiệm hoặc phê chuẩn việc miễn nhiệm đối với người đó.

Tội ác Việt Cộng chồng chất, lên cao ngút trời xanh

Nhiều căn nhà triệu đô ngay tại Hà nội nay là nơi quan chức, con cháu họ, họp lại cùng bạn bè cuối tuần sử dụng đủ lại thuốc lắc, ma túy, trong tiếng nhạc bằng các bộ loa mấy trăm ngàn đô nhập về từ Anh quốc.

Gần đây họ chơi loa B&M (Backes & Müller) nhập về từ Đức, giá bộ rẻ nhất khoảng 50 ngàn USD (đời 25), mắc nhất khoảng 600 ngàn USD (đời 100).

Bộ loa + dàn nhạc hơn 1 triệu đô, bằng anh công nhân thợ điện, chị công nhân dệt may phải làm trong... 5 thế kỷ, cho dù không tiêu xài vào bất cứ gì khác, không ăn uống, trả tiền thuê nhà, mua quần áo.

Còn sự BẤT CÔNG XÃ HỘI nào lớn hơn, tại khắp nơi trên thế giới, trong toàn LỊCH SỬ NHÂN LOẠI, cho bằng tại CHXHCNVN?

---------------------

Sừng tê, cao bạch hổ cốt, hiện đang được tiêu thụ tại VN có lẽ nhiều nhất trên thế giới.

Hết biết ăn gì, nay họ ăn óc khỉ, óc SỐNG.

Các loại như nhau thai, thai nhi sinh non, họ ăn tuốt từ lâu. Ông Hồ từng húp biết bao nhiêu nhau thai xào, canh thai nhi - chua ngọt đều có.

Ông thái tổ đã như vậy, thì ai ngạc nhiên khi đám con cháu chẳng qua chỉ bắt chước "tiên đế", "thái tổ lập quốc".

Thế hệ "cháu ngoan Boác Hồ", nay như Quang béo (con ông trung tướng công an Nguyễn Đức Nhanh), cộng thêm bên sui gia Nguyễn Thanh Sơn Thứ trưởng Bộ ngoại giao, thì phải biết vai vế cỡ nào.

Con cặp Quang quick, Linh puppy này thì còn kinh khủng hơn trong vài chục năm sau.

Con cặp Henry Hoàng, Ba Phượng, thì khỏi nói rồi, 1 Thủ tướng thì hơn 1 Trung tướng + 1 Thứ trưởng ngoại giao.

---------------------

Thằng dân đen đời nào khá lên nổi, vì cho dù học giỏi cỡ nào, làm việc chăm chỉ thế nào, cũng làm sao mà tranh lại hàng "con ông Hồ" loại Nhanh, Sơn, Dũng trên đây; con họ làm sao tranh lại "cháu ông Hồ" loại Phượng, Quang, Linh; cháu họ làm sao bằng "chắt ông Hồ" loại con cháu cặp Quang-Linh, Hoàng-Phượng?

Đời đời kiếp kiếp, TRỪ KHI DÂN NỔI CAN QUA, bằng không thì đừng hòng bằng ngón chân út giới quan chức Việt Cộng.

Mà thật vậy, ví dụ đụng xe ngoài đường, con trai Ba Phượng bị thương ngón chân út, con trai anh ba thợ hồ đi Wave bị xe hơi cô Phượng đụng té nằm oằn oại trên vũng máu.

Thử hỏi xe cứu thương lại, nhận ra con cô con gái Thủ tướng bị thương ngón chân, đang khóc, thì có dám bỏ đứa nhỏ, chạy lo cho thằng dân đen kia hay không?

Tuesday, November 20, 2012

Cuộc đời lưu lạc của một đứa con lai đen

Ở Little Saigon, gặp một ông Mỹ đen nói tiếng Việt đã là chuyện lạ, lạ hơn là ông lại nói rặt giọng “Bắc kỳ 75”. Chuyện lạ thứ nhất còn hiểu được, vì đây là một người Mỹ lai trong chiến tranh Việt Nam, nhưng chuyện lạ thứ hai, phải được giải thích bằng cuộc đời lưu lạc của Dương Ðình Thắng, từ Saigon trôi giạt ra Hải Phòng năm 10 tuổi, và cuối cùng đến Mỹ, quê cha.

Dương Ðình Thắng những năm mới đến Mỹ. (Hình: Dương Ðình Thắng cung cấp)
Thắng chỉ biết mình chào đời năm 1968, lúc bắt đầu có trí khôn, biết mình tạm trú tại nhà thờ Ngọc Ðồng, Biên Hòa, suốt ngày lang thang ngoài chợ, bến xe kiếm ăn theo một lũ nhóc trạc tuổi mình, toàn là dân mồ côi, con lai, sinh sản trong chiến tranh, đen có trắng có, không biết cha mẹ là ai. Một buổi chiều đầu tháng 5 năm 1975 khi cả bọn bụi đời trở về chỗ ngủ thì thấy nhà thờ đã cửa đóng then gài, thế là cuộc đời vất vưởng, bơ vơ, ăn đường ngủ chợ của thằng Cu Ðen mới lên bảy tuổi bắt đầu.
Sau tháng 4 năm 1975, ở Biên Hòa có một số người dân kiếm sống bằng cách đi tháo dây kẽm gai tại các đồn trại cũ, thuê người lấy đầu vỏ đạn gỡ mắt gai, chừa lại phần thép đem bán. Thắng tuy nhỏ nhưng cũng đã tham gia công việc này với một số bạn bè mới có đủ cơm ăn, tối lại lang thang ra ngủ ở vườn hoa. Chán việc, năm 9 tuổi Thắng lại theo bạn bè về Saigon, sống bám vào khu chợ Bến Thành, bữa đói bữa no. Thường quanh quẩn ở chỗ bán cơm trong lồng chợ kiếm ăn, anh được một bà chủ hàng cơm cho ăn uống đầy đủ, bù lại phải làm việc vặt, rửa chén bát, lau chùi bàn ăn mỗi ngày. Chỗ ngủ là hè phố, mái chợ hay vườn hoa.
Sinh ra ở phương Nam, trưởng thành trên đất Bắc.
Số phận đưa đẩy cho đến một ngày nọ, Thắng được một thiếu phụ người Hải Phòng, thường buôn các loại thuốc Bắc vào Nam, thấy thằng bé tuy đen đủi nhưng có sức khỏe, thông minh, nhặm lẹ, nên ngỏ ý muốn đem thằng nhỏ ra Bắc nuôi. Từ lâu sống cuộc đời mồ côi, không nơi nương tựa, nay thấy có người hứa hẹn cho mình một mái ấm gia đình, khỏi lo chuyện chạy kiếm miếng ăn hằng ngày, Thắng vui vẻ nhận lời từ giã bà chủ hàng cơm ra đi.
Ðược ăn uống đầy đủ, áo quần tươm tất, lần đầu tiên được gọi một người đàn bà bằng “Mẹ,” một buổi tối Mùa Ðông năm 1979, Thắng phấn khởi leo lên chuyến tàu, bỏ cái thành phố vừa mới đổi tên, đi xa, với hy vọng một chân trời đang mở rộng trước mắt.
Lâu nay tuy không một mái nhà, nhưng Thắng chỉ quanh quẩn ở chốn thành thị đông người, có phố xá, nước máy, đèn điện, nên khá thất vọng khi được đưa về nhà bà mẹ nuôi ở Tràng Duệ, một ngôi làng nhỏ thuộc huyện Tiên Lãng, Hải Phòng.


Vui nghề, yêu đời với công việc đẩy xe trong khu chợ Saigon City Supermarket. (Hình: Huy Phương/Người Việt)
Mấy hôm sau, là bà Dương Thị Hà, người mẹ nuôi, đi làm giấy hộ tịch cho đứa con lai đen mới đem trong Nam về, mang cái tên mới là Dương Ðình Thắng. Ðây là lần đầu tiên thằng bé bụi đời có một cái tên chững chạc, thay vì lâu nay nó chỉ được gọi là Cu Ðen.
Tưởng là được cắp sách đến trường, thì Thắng được giao việc chăn trâu, cuốc đất, giúp việc đồng áng cho ông bố nuôi, vì gia đình này chỉ có ba cô con gái tay yếu chân mềm.
Thằng bé có sức khỏe, chẳng hề đau ốm, lại chịu khó, hầu như cam phận cuộc sống của con nhà nông, vất vả thức khuya dậy sớm, nhưng khổ nỗi, mỗi lúc uống rượu say khướt, ông bố nuôi lại đánh đập, chửi rủa, hành hạ không hề thương xót đứa con nuôi lạc loài.
Sau một lần lãnh đòn vọt, đau đớn và chán nản, trong khi bà mẹ nuôi đi Nam chưa về, Thắng quyết định bỏ nhà, nhảy xe khách, ra cảng Hải Phòng, nơi đất lạ không hề quen biết một ai, không có đồng xu dính túi, trở lại cuộc đời lang bạt, không nhà. Ðó là năm 1980, khi thằng bé lai đen chỉ mới 12 tuổi.
Hải Phòng là đất cảng, chỗ bến tàu, dung nạp dân tứ xứ, bụi đời, dân anh chị, trộm cắp, giựt giọc, dâm chém, cũng là nơi đất sống, tụ tập của những kẻ không nhà. Thắng làm đủ nghề từ bán vé số cho đến đứng bến, lang thang ở bến xe, theo các đàn anh hảo hán, khuân vác cho khách để kiếm tiền, ai mà không kiêng nể. Năm 15 tuổi, Thắng đã có sức lực, có thể theo đám thợ đi rừng đi chặt cây, xẻ gỗ, xuôi sông Hồng về cầu Long Biên. Ðây là thời gian tương đối no đủ, phong lưu.
Không ở một chỗ nào yên, làm một chỗ nào lâu dài, hai năm sau, Thắng lại theo đám bạn bè lên Quán Triều, Thái Nguyên đi đãi vàng. Tại bãi vàng này, ai cũng nể đám anh chị nổi tiếng Hải Phòng, nên nhường nhịn để yên thân vì sợ bị trả thù, đánh sập chân trụ hầm. Thắng biết đây là thời gian ăn nên làm ra nhất trong cuộc đời lang bạt, có tiền để mua xe máy năm bảy nghìn đô, đền ơn bà mẹ nuôi bằng cách giúp tiền mua đất xây nhà gạch.
Về lại Hải Phòng, Thắng là người gan dạ, có tiếng trong giới anh chị, kiếm tiền một cách dễ dàng.
Quên hết quá khứ để làm lại cuộc đời.
Năm 2000, sau vụ “đàn chị” Dung Hà bị đàn em Năm Cam ở Saigon bắn chết ở Saigon gây chấn động đất cảng, công an Hải Phòng bắt đầu để ý đến những hoạt động của đường phố và truy quét dân bụi đời. Thắng tìm cách trở lại Saigon, nghĩ là mình sẽ ở tạm một thời gian và sẽ trở lại đất Bắc.
Tuy chậm, năm 2000 chương trình nhân đạo dành cho những đứa con lai Mỹ được định cư tại quê cha vẫn còn, cuối cùng, mặc dù đã 32 tuổi, chán những cảnh đời lang bạt, Thắng quyết định “ghép hộ” với một gia đình ở Biên Hòa để ra đi, làm lại cuộc đời.
Ðến Chicago, mạnh ai đường nấy, Thắng một thân một mình ở Mỹ, làm đủ mọi nghề, nhiều nhất là nghề xây cất, để được sống một cuộc sống an bình, thanh thản, không lo sợ. Từ Chicgo, Thắng đi Florida rồi về Texas đi làm công nhân cho tàu đi biển đánh tôm hai năm.
Chọn nơi đông người Việt dễ dàng cho cuộc sống, Dương Ðình Thắng về vùng Little Saigon, lúc đầu đi làm xây cất, những năm sau này anh nhận việc đi thu xe đẩy hàng của một khu chợ Việt. Công việc của anh hiện nay tương đối dễ dàng, không phải dùng nhiều sức lực, thường gặp bà con người Việt, chuyện trò nên không cảm thấy cô đơn.
Lúc đầu anh cũng tưởng chỉ sống tạm ở Mỹ vài năm rồi trở lại Hải Phòng, vì anh còn nhà cửa và bà nẹ nuôi năm xưa ở đó, nhưng dần dà anh cảm thấy yêu mến nước Mỹ, nhận ra đây là một đất nước văn minh, lịch sự mà con người có thể sống tự do, yên ổn và hạnh phúc. Nước Mỹ là một xứ sở có luật pháp không thể sống ngang ngược, ngoài pháp luật.
Dù nhận một công việc tầm thường nhưng nhân phẩm con người ở đây được tôn trọng, đời sống được bảo đảm.
Thắng cho biết được chủ chợ thương quý, bà con gặp gỡ vui vẻ, nên dù sống cuộc đời độc thân, anh cũng không lúc nào cảm thấy buồn.
Hiện nay, Dương Ðình Thắng share phòng, nhà gần, nên có thể đi bộ đến chỗ làm. Tuy làn da đen đủi, nhưng Thắng là người hiền lành vui tính, ai mới gặp qua cũng có cảm tình. Anh không hề bi quan, tâm sự với chúng tôi, nếu kiếm được người vợ tốt thì tương lai có thể mua nhà để chung sống. Ngôi nhà ở Hải Phòng đang được giá mà bà mẹ nuôi thì trung hậu, chơn chất, vẫn coi giữ tài sản cho anh.

Monday, November 19, 2012

Vietnamese woman gets 10 years RI for possessing drug


Phan Thi Tuyut Phoung.
Phan Thi Tuyut Phoung.
She was found carrying contraband at airport
A Vietnamese woman on Friday was sentenced to 10 years’ rigorous imprisonment for possessing heroin, the contraband concealed in her suitcase in 2008. She was nabbed when she was about to board the Thai Airlines at the Chennai International Airport.
Pronouncing the judgement in this case, V.Ramamurthy, Principal Special Judge for cases under Narcotic Drug and Psychotropic Substance Act (NDPS), said, “In this case, the evidence and documents produced proves that she had been used as a carrier and she had no intention to export or transport the contraband. The prosecution in this case proved the possession alone as such the accused cannot be punished for other acts.”
The Judge also imposed of Rs.1 lakh as fine on her. In default to pay the fine, she has to undergo further period of four months’ rigorous imprisonment. The period already undergone by her was set off.
Pham Thi Tuyet Phoung (40), the Vietnamese national, was nabbed the Customs at Chennai International Airport on September 4, 2008. When she was about to board the Thai Airlines bound to Bangkok on her way to Hanoi, she was intercepted and a thorough search was made on her baggage.
The Customs seized the contraband Diacetyl Morphine (Heroin) which kept concealed in her suitcase. She was arrested and charged under the provisions of Narcotic Substances Act.
She stated that the goods recovered from the false bottom of the suitcase did not belong to her. A person by name Maxt gave her the suitcase at a tourist home in New Delhi. She agreed to carry and deliver to another person in Hanoi, who would identify her. For this job, she was promised US $ 1,000 and a free air ticket. So she said she was tempted with the offer and hence she agreed to carry the narcotic substance.
The case against her was carried out with the assistance of an interpreter, who translated the English version into Chinese.
When the she was questioned on the quantum of sentence to be imposed on her, she submitted that she was a divorcee. She had two sons, one of whom was differently abled. There was no one support to her. This was why she prayed the court to show leniency.
Mr.Ramamurthy said: “She had been lured by offering $1,000 and free flight ticket from Delhi and Hanoi. She did not get the amount offered to her as she was apprehended before boarding the flight to Bankgok. Hence, this court has decided that the minimum sentence prescribed under the provision is sufficient.”

Nay thì không còn cách nào cứu KT, mà Việt Cộng chỉ có 2 chọn lựa: (1) cho có "KT dân chủ cuội", và (2) cho trở lại thời KT XHCN.

Sai lầm của glasnost, nói chung cho Liên Xô và VN, là "Muốn sử dụng các lý thuyết KT tư bản đem áp dụng tại nước có hệ thống luật pháp, chính trị, XHCN".

Phe XHCN rất khâm phục sức sáng tạo, sự phát triển KT, của phe Tư bản.

Họ muốn copy đem về xài, NHƯNG nhất định không chịu thay đổi NỀN TẢNG CHÍNH TRỊ.

Do đó mà hệ thống 1/2 KT tư bản, nền tảng chính trị XHCN này, LUÔN LUÔN THẤT BẠI 1 khi mà nền KT quái thai lớn lên đến 1 mức nào đó.

Hệ thống 1/2 và 1/2 này tự chống đối lẫn nhau, và đến mức critical point nào đó thì cái này sẽ dẹp cái kia, chứ không còn có thể "chung sống hòa bình".

------------------------

Tại VN, điểm này là vào đầu năm 2011. Khi đó, lạm phát tăng cao, USD và vàng tăng cao, giá trị VND sắp bị dìm xuống địa ngục.

NẾU khi đó, Việt Cộng chịu cho mở rộng chính trị, KT, cho tự do ngôn luận ít ra là trong KT (công bố các con số THẬT, cho chỉ trích chính sách KT, v.v...), cho thành lập công đoàn độc lập, cho thành phần giỏi giang và "trung thành với quốc gia, nhưng KHÔNG theo CNXH" vào CP, v.v... nói chung là theo hướng ĐỘC QUYỀN tốt thì may ra còn có thể cứu vãn và thậm chí còn làm nền KT phát triển mạnh.

(Đương nhiên, chuyển đối qua Dân chủ Tự do thì TỐT NHẤT, nhưng điều này quá xa vời).

Nhưng vào thời khắc cực kỳ quan trọng đó, ĐCSVN quyết định đánh gục Tư bản Hoang dã, và theo tôi đây là 1 SAI LẦM LỊCH SỬ mà ĐCSVN sẽ ôm hận ngàn đời.

Hàng chục ngàn cơ xưởng 1 thời sản xuất hết công suất, nay ĐÃ đóng cửa, máy móc sét rỉ, công nhân có tay nghề cao bị sa thải hết.

Nay cho dù có MUỐN tái tạo lại nền KT khá tự do hồi trước 2011 thì cũng không thể đào tạo ra 1 thế hệ thợ rành nghề, sửa lại các máy móc hư hỏng thế này.

Cái nguy và tàn hại cho VC là họ dùng người quá kém.

Tào Tháo tuy gian hùng, láu cá, nhưng ông ta DÙNG NGƯỜI rất hay. Ông Hồ dùng người rất hay, có rất nhiều trí thức du học Pháp nhiều năm về giúp, tuy là có bị thất sủng nhưng họ cũng GIÚP khá nhiều.

Nay, không thấy ai giỏi cỡ Phạm Ngọc Thạch, Lê Đức Thọ trong hàng ngũ VC.

------------------------

Nay, VC chỉ có hạng ông Bình, Thành, Ngân, Nghĩa làm "tứ đại Kinh tế công thần", mà các ông này thì vừa thiếu học thức, kinh nghiệm, lại không có duyên nói chuyện thuyết phục đám đông.

Ai nghe ông Bình nói chuyện mà không khinh bỉ, không ghét, thì tôi phục người đó bị điếc trí tuệ.

Cái tánh ngang tàng, láu cá, MẤT DẠY của dân VC Bắc kỳ hiện rõ mỗi lần ông ta mở miệng nói 1 câu, 1 chữ.

Các ông này hoàn toàn KHÔNG ĐỦ KHẢ NĂNG quản lý nền KT, không thể so sánh với các Kinh tế gia CS bên TQ, là xứ cũng là CS, cũng độc quyền, nhưng họ KHÔNG NGU tới mức cấm giao dịch vàng, ngoại tệ.

Ngược lại, TQ còn đang cho mở sàn vàng tự do, dự định tranh với sàn London, NY; còn CK thì cho mua bán stocks nước ngoài tự do, định tranh với London, Frankfurt, New York, Chicago (commodities).

------------------------

Nay thì không còn cách nào cứu KT, mà Việt Cộng chỉ có 2 chọn lựa: (1) cho có "KT dân chủ cuội", và (2) cho trở lại thời KT XHCN.

Mọi dấu chỉ cho thấy nay (2) đang thắng.

Và thế là ĐCSVN sẽ kết thúc hoặc trong sự nghèo đói, oán hận của dân chúng xếp hàng cả ngày mua "gạo tổ", hoặc nếu xui xẻo bị dân nổi dậy chống đối thì sẽ kết thúc trong biển máu. 

Sunday, November 18, 2012

Việt Nam- Miến Điện trên bàn cờ Hoa Kỳ và Trung Quốc

Tổng thổng Obama công du đến Miến Điện gây nên nhiều suy đoán lẫn ngỡ ngàng. Ngỡ ngàng nhất có lẽ là nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam.

Lần này thì Việt Nam hết độc quyền " làm giá" trước các chiến lược của Hoa Kỳ. Các quan thầy Trung Quốc của Việt Nam thì họ không bất ngờ mấy về chính sách bao vây Trung Quốc của Hoa Kỳ. Trong chiến lược bao vây quốc gia đông nhất thế giới này thì các nước có đường biên giới với Trung Quốc luôn được Hoa Kỳ quan tâm.


Khi Miến Điện còn trong chế độ độc tài thì Việt Nam luôn được Hoa Kỳ ưu ái hơn. Dù rằng cũng độc tài nhưng Việt Nam có chữ La Tinh, không có Hồi Giáo, có hơn 1 triệu Việt kiều là công dân Mỹ. Vậy là nhà nước cộng sản thay nhau nâng giá. Và bây giờ thì coi như họ biết giá trị thật của họ ở đâu khi Hoa Kỳ chọn Miến Điện là đồng minh chiến lược. Nhất là hiện nay Trung Quốc luôn chèn ép Việt Nam về Biển Đông.


Miến Điện cũng có đường biên giới với Trung Quốc như Việt Nam và Lào. Nhưng khi Hoa Kỳ chọn Miến Điện thì họ lợi nhiều hơn. Chú Sam luôn thực dụng trong tính toán. Họ đi với Miến Điện họ có cơ hội tiếp cận với đối thủ của họ là 2185 km đường biên giới hơn hẳn của Lào (505km) và Việt Nam (1281km) cộng lại. Cùng với những quốc gia đồng minh của Hoa Kỳ có đường biên giới với Trung Quốc khác như Ấn độ, Mông Cổ... coi như là quá đủ với chú Sam.


Khi Hoa Kỳ bắt tay với Miến Điện và Việt Nam có là thuộc địa Trung Quốc thì Trung Quốc vẫn bị bao vây. Bởi các quốc gia khác trong khối ASEAN từ lâu họ đã là đồng minh của Hoa Kỳ.


Giờ đây Việt Nam sẽ hết mùa lên giá với Hoa Kỳ. Khổ nỗi vừa bị mất giá lại vừa bị Trung Quốc o ép đủ điều. Với tầm nhìn ngắn và hẹp cùng với đầu óc tư duy nhiệm kỳ thì Việt Nam sớm vào ngõ cụt. Các cường quốc họ đã nhận ra điều này từ lâu. Nhu cầu năng lượng tăng cao cùng với mộng bá quyền thì Trung Quốc sẽ không để cho Việt Nam có thời gian hát hết bài "trăm năm cô đơn".


Từ một vị thế có lợi hơn Miến Điện về mọi mặt giờ đây Việt Nam ngậm ngùi đứng nhìn Miến Điện cất cánh. Người cộng sản không phải quá ngu để không nhận ra bài học này. 3 triệu đảng viên cộng sản Việt Nam có lựa chọn khác với Miến Điện là sự sống còn của tổ quốc dân tộc là trên hết. Phần còn lại 87 triệu người Việt Nam không có lựa chọn nào ngoài việc sợ hãi bất lực.


Không ai có thể giải quyết vấn đề của mình bằng chính mình. Người Miến đi sau nhưng về đích dân chủ và tự do trước người Việt.

Tôi không tin rằng 87 triệu người Việt luôn cam chịu để cho 3 triệu đảng viên cộng sản bịt mắt, bịt miệng nắm tay dẫn đi lòng vòng. Vì ngày nay ai cũng thấy nỗi đau mất nước của người Tây Tạng. Và rằng cái sợ mất nước nó ghê gớm hơn là sợ hãi những trò trả thù hèn hạ của 3 triệu đảng viên cộng sản bán nước hiện nay.

"Bỏ xe Cứu Tướng"

Mật mã trao đổi email cuối tuần này của phe "chống-Dũng vệ binh" là "bỏ xe cứu Tướng".

Tôi nghe được mà phì cười, vì nghề tay mặt của tôi là phân tích tâm lý tội phạm.

Đây là loại "gân gà" của Tào Tháo, mà Dương Tu suy ra được.

Họ subconciously đưa ra chữ này.

Nay tâm lý bỏ ông Dũng, để CỨU ĐẢNG, đang loan truyền khắp nơi, vào tận cung đình tối cao.

13 đứa trong Bộ Chính trị không hại nổi đứa thứ 14 - ông Dũng - không lẽ họ chịu về nhà uống thuốc ngủ hay sao.

Họ đang ép ông Dũng từ chức, ĐỂ CỨU ĐẢNG, chứ họ không hề ganh, ghét, gì ông này cả.

Họ rất đau khổ mà lật đổ ông này, chứ nay Bộ Chính trị TÊ LIỆT, không làm gì được, hồ sơ phải giải quyết chất đống cả kho, mà đưa ra họp thì chỉ ông Dũng đưa ra kết luận, rồi làm, chứ không nghe ý kiến 13 đứa khác.

NHƯNG cấu trúc bên trong ĐCSVN phức tạp thế này, là phe "ra mặt" thật ra còn phải chịu thua phe "Lý luận, Tư tưởng" (tôi tạm không ghi tên nhóm này ra rõ ràng).

Phe Lý luận, Tư tưởng, bao gồm 1 nhóm nhỏ, rất giỏi, là nhóm viết ra chính sách CHUNG, lớn, chứ không nhắm vào cá nhân, và NẰM TRÊN các tranh chấp phe phái thông thường.

Để giải thích cho rõ, có thể dùng ví dụ bên Anh quốc, Nhật. Nữ Hoàng Anh, Vua Nhật, không dính dáng đến chính trị thông thường, tranh chấp bè phái, NHƯNG họ nắm quyền TỐI THƯỢNG trong quốc gia.

Chưa có tiền lệ, và cũng không có văn bản gì ghi lại, nhưng điều "ai cũng biết" là nếu Nữ Hoàng Anh, Nhật Hoàng, ra chỉ thị "bất tín nhiệm" 1 Thủ tướng Anh, Nhật nào đó, thì vị này khó thể đứng vững.

Nhóm này trong nội bộ ĐCSVN không có chức quyền, chức danh gì, nhưng nếu họ chịu lập tiền lệ là viết ra văn bản TRUẤT PHẾ ông Dũng, thì ông này không còn có thể giữ chức.

Ông Dũng cũng đã lên tiếng quy thuận, vài ngày qua nói rằng "Đảng phân công làm gì, tôi làm đó..."

Chữ "Đảng" tại đây phải được hiểu là nhóm Lý luận, Tư tưởng đằng sau giật dây Bộ Chính trị.

Bộ Chính Trị "thua" ông Dũng, nhưng nay họ vẫn còn một vài chiêu tối hậu, không đến lúc quá cùng bức, họ không sử dụng đâu.

Nay "đứa con hoang đàng" Dũng đã đi quá mức có thể chấp nhận, thì Bộ này phải dùng 1 vài chiêu cực độc, có thể gọi là "Lưỡng bại cầu thương", cả 2 phe Dũng và chống-Dũng sẽ đều bị thương tích nặng, bị bại, chỉ là phe Dũng bị bại nặng hơn 1 chút, bị mất chức.

Và thế là họ sẽ BỎ XE CỨU TƯỚNG, nói khác đi là BỎ DŨNG CỨU ĐẢNG.

Tội nghiệp cho ông Dũng, vì ông này đúng là "không làm gì sai", đây là do cơ chế, do lý luận thành lập ĐCSVN gây ra.

Ví dụ, ông ta đâu tự quyền bổ nhiệm Tổng giám đốc VINASHIN, mà phải do bên Tổ chức Đảng đưa qua. Ông Dũng phải ký thôi, chứ làm sao chống nổi cả toàn bộ Tổ chức Đảng.

Bên Tổ chức Đảng thì "mạnh ai nấy ăn", tiền nhận của ai nhiều nhất thì cho người đó làm TGĐ VINASHIN, VINALINES, VIETNAM AIRLINES, v.v...

Thành ra ông Dũng thật ra là ĐÚNG khi ông nói "là người đứng đầu CP, tôi nhận trách nhiệm về VINASHIN, chứ [cá nhân] tôi không làm gì sai".

Vì ông không thể tố cáo đảng đã lập ra cái đồ quỷ sứ gọi là "Tổ chức Đảng".

Mà truy ra cho cùng thì phải tố cáo cái thằng khốn kiếp nào đem cái gọi là "ĐCS" vào VN.

Vì từ thằng đó, qua mấy chục năm mới tạo dựng nên 1 CP quái thai, quái thú, như ĐCSVN hiện nay.

Ban Tổ chức Đảng cũng không phải là ăn nhậu 1 mình, mà mỗi nhân vật trong đó còn phải nuôi ăn biết bao nhiêu phe nhóm khác, và các phe nhóm nhỏ này lại còn có trong tay biết bao nhiêu đàn em cấp thành phố, quận, huyện, phường, xã, thôn, ấp, v.v...

Thành ra, mỗi người trong Ban Tổ chức Đảng này phải chọn người có lợi cho phe họ, chứ KHÔNG HỀ VÌ LỢI ÍCH QUỐC GIA, NHÂN DÂN, VÀ NGAY CẢ CỦA ĐCSVN!

Một khi họ đưa danh sách qua cho ông Dũng ký bổ nhiệm, thì đã có rất nhiều cuộc họp, chia chác tiền bạc trước đó, và nếu ông Dũng từ chối, thì các phe này sẽ họp lại chống phe ông Dũng trong vô số các áp phe cấp quốc gia, thành phố.

Ông Dũng sợ phe mình bị hại, con gái mình bị vô tù, con rể phá sản, v.v... thì BUỘC phải ký thôi, cho vui vẻ cả làng, rồi sau đó có ra sao thì ra, bị hại gì cho quốc gia, ngân khố, thì cùng lắm "nhận trách nhiệm" là xong.

Cái cơ chế này nó sai lầm hết sức, sai từ căn bản, cách tổ chức luộm thuộm, thiếu khoa học, cộng thêm các con người CS vô cùng hèn hạ, đê tiện, thối nát, gian xảo, mánh mung, cho nên tổng cộng lại mới hại quốc gia tàn mạt như thế này.

Và thế là nay các người trong Ban Lý luận, Tư tưởng (tôi tạm giấu tên thật của nhóm tối cao này) định can thiệp vào chính trị, hất cẳng ông Dũng để từ đó tái cấu trúc Đảng.

Và thế là mật mã liên lạc "Bỏ xe cứu Tướng" được lập ra, hữu hiệu trong 2 ngày.

Phe tôi chặn được vài email, đánh mật mã boxecuutuong thì mở ra được.

Nay tự động hết tác dụng - sau 10h khuya giờ VN - nên tôi đem ra bàn chơi, các bạn uống trà chiều Chủ nhật dùng làm đề tài nói chuyện cho vui.

Friday, November 9, 2012

Nay, tiền bạc quá dư thừa, họ cần "hàng độc", như ngà voi, sừng tê, cao BẠCH hổ cốt - tốt nhất là cọp bên Siberia lạnh giá

Chính Việt Cộng nay cũng nhận ra, vì chính họ cũng ăn hối lộ chứ ai, là tình hình không còn có thể kiểm soát.

Người ta ăn hối lộ là vì PHẢI quà cáp cho cấp trên trong các dịp lễ, Tết, sinh nhật, gần đây có vụ báo đám cưới cho con cháu, đám ma cho cha mẹ, mà quan chức cũng dùng bao thư có ghi chức vụ trên đó.

Ví dụ, không phải ông A, bà B báo đám cưới con mình, mà là ông Giám đốc Viện kiểm sát nhân dân tỉnh, ông Phó Chủ tịch xã, gởi tới ông X Giám đốc cty XX, bà Y Chủ tịch hội đồng quản trị cty YY, rằng con trai con gái ông sắp làm đám cưới.

Ông X, bà Y, phải "biết điều", nếu không thì sẽ bị rắc rối với Viện kiểm sát nhân dân, Ủy ban nhân dân xã.

Và thế là ông X, bà Y phải tìm mọi cách gian dối trong cty, không dùng tiền cty được thì phải bấm bụng bỏ tiền túi ra, rồi bán hàng dỏm, giả, cân thiếu, v.v... bù lại.

Mà ông A, bà B cũng có cái khó khăn của họ, vì họ cũng nhận giấy báo tin tương tự từ Viện kiểm sát nhân dân ngoài Hà nội, từ ông Chủ tịch Thành phố từ bên Công an điều tra, bên Đảng ủy, v.v...

Rồi các vị Chủ tịch Thành phố, Thành ủy, lại cũng nhận giấy như vậy ngoài Hà nội gởi vào, Công văn đấy nhá, rằng con cháu cấp ngoài đó sắp làm đám cưới, rằng ông chú vợ vừa mất, bà dì họ bên vợ sắp thế này thế nọ.

------------------

Ngoài Hà nội, cấp chóp bu, thì nay có phong trào HẾT CÒN NHẬN TIỀN, không biết các bạn biết chưa?

Nay, tiền bạc quá dư thừa, họ cần "hàng độc", như ngà voi, sừng tê, cao BẠCH hổ cốt - tốt nhất là cọp bên Siberia lạnh giá.



Họ nói rằng, do bên đó trời quá lạnh, đến -40 độ C, nên xương cọp rất nặng, rất chắc (điều này đúng về khoa học), nấu cao 3 ngày mới tan ra, nên làm cao rất tốt (điều này KHÔNG có chứng minh khoa học).

Nay, muốn thông qua 1 dự án lớn, muốn mượn ngân hàng nhà nước 1 số tiền lớn nào đó, thì PHẢI "đi" các loại này mới được, chứ chỉ tiền mà thôi thì hay bị bác bỏ, do phe khác nhanh tay "đi" các loại này.

Mà hàng đút lót loại này thì đố anh nào dám làm giả.

------------------

Phải chi rất nhiều tiền để mua cọp CÒN SỐNG, phải chi cho hải quan Nga số tiền khổng lồ - bạc triệu đô - về tới VN phải chi thêm nữa cho hải quan.

Việc nấu cao thì dễ, họ thuê người lại nhà nấu, cho người coi chừng suốt 3 ngày, sợ bị tráo đổi. Người được thuê vô làm mà bị xét hết túi, đồ nghề đem theo, vì sợ lẹ tay tráo hũ cao.

Theo nghề thì phải có sừng hươu pha vào mới là đại bổ, cái này thì mắc nhưng kiếm dễ hơn cọp trắng Siberia.

------------------

Họ xài tiền phung phí, họ ăn chơi, kinh người lắm, các bạn khó tin nổi.

Hàng NGÀY thì họ ăn VÀNG, chứ thịt bò Kobe là đồ bỏ, 1 dĩa chỉ chừng vài trăm đô là cùng.

Ăn rùa [màu] vàng, rắc thêm bột vàng (cho dễ tiêu, chứ vàng miếng "rẻ" thôi), là chuyện thường ngày.

Tôi còn nghe: họ nhập rau sạch hàng ngày về ăn, giá 1 bó không dưới vài chục đô, ngày ăn vài bó trong nhà là hơn 100 đô.

Thế này thì KT làm sao mà khá, và làm sao mà dẹp tham nhũng?

Monday, November 5, 2012

Chiến dịch tịch thu tài sản nhân dân toàn quốc lần thứ 3

TS: Ngày 25/11/2011, trong phiên trả lời chất vấn trước Quốc Hội của thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam Nguyễn Văn Bình, ông đã tuyên bố “…dân giàu có tiền mua vàng nhưng vàng đó sẽ được Nhà nước huy động để phục vụ cho quốc tế dân sinh. Việc sẽ ảnh hưởng nhóm lợi ích, vì mục đích lợi ích quốc gia và đảm bảo chính sách tiền tệ nên phải hi sinh lợi ích của mình…” Đây rõ ràng là lời tuyên bố TỊCH THU TÀI SẢN NHÂN DÂN LẦN 3, với lý do khệnh khạng “phục vụ cho quốc tế [sic] dân sinh, vì mục đích lợi ích quốc gia và đảm bảo chính sách tiền tệ”. Nói kiểu đó thì cái gì lại chẳng thể bị tịch thu?
CP VN áp dụng chính sách sai lầm trong kinh tế rồi khi sụp đổ kinh tế lại không chịu trách nhiệm, mà còn dùng đó làm LÝ DO tịch thu vàng, đô la của dân chúng. Chưa thấy ai trên thế giới lại trâng tráo đến mức lấy cái SAI của mình làm lý do đi giựt tiền người khác như họ.
Chúng ta đang sống vào giây phút như cách đây 33 năm, vừa trước khi có chiến dịch “đánh tư sản mại bản” hồi năm 1978.
Và trước đó 25 năm, vào năm 1953, khi ĐCSVN tổ chức “Cải cách ruộng đất”.

Đây là chiến dịch tịch thu tài sản lần 3

- Lần 1, “Thống kê chính thức của nhà nước Việt Nam được đăng trong cuốn Lịch sử kinh tế Việt Nam (tập hai) cho biết là đã có 172.008 người bị quy vào thành phần địa chủ và phú nông (trong đó có 123.266 người bị quy sai, hơn 70%, tức là bị oan).”(Wikipedia tiếng Việt)

- Lần 2, đánh “tư sản mại bản”, tịch thu tài sản khoảng mấy trăm ngàn người, đuổi người ta đi “kinh tế mới”, vào “hợp tác xã”. Nền kinh tế bị thiệt hại kinh hoàng, TRỰC TIẾP gây ra nạn THUYỀN NHÂN chưa từng có trong lịch sử nhân loại, từ 100 ngàn đến 300 ngàn người bỏ mạng ngoài biển khơi. (Dân Luận, 27/11/2009)

- Lần 3, sắp đánh vào “mọi người có vàng, đô la”, HÌNH SỰ HÓA việc mua bán vàng, đô la, hoặc dùng đó là phương tiện thanh toán. Đây là việc KHÔNG MỘT QUỐC GIA NÀO TRONG WTO THỰC HIỆN, và có thể bị kiện ra tòa án WTO, các tổ chức thương mại, và có thể vi phạm Hiệp định thương mại song phương Hoa kỳ – Việt Nam (US-Vietnam BTA) . Việc này truyền ra, thì VN bị mất uy tín triệt để trên thương trường, chính trường thế giới, sẽ bị toàn thế giới chê cười là hủ lậu, giáo điều cộng sản.
 
———————————-
Ví dụ, Việt Kiều A về VN bán USD bị tịch thu, có thể nhờ Tòa Đại sứ Hoa kỳ can thiệp, tố cáo CP VN tội ăn cướp chính thức cấp nhà nước.
Nếu mua bán nhà, dùng vàng, USD làm phương tiện thanh toán, bị tịch thu, cũng có thể thưa kiện, đăng báo New York Times, Wall Street Journal, Forbes, Fortune, Financial Times, Economist.
CSVN sống trong cộng đồng thế giới, nhưng vẫn chưa và không bao giờ bỏ được thói quen họ từng hành xử trong hang Pắc bó, trong rừng chiến khu, bưng biền. Trong đó, họ muốn làm gì làm.
Nhưng nay, trừ khi họ muốn rút ra khỏi thế giới văn minh, như Bắc Hàn, bằng không thì họ không thể hành xử một cách man rợ, dị hợm, như vậy.
Họ đang tự hại họ, đang đưa đẩy VN trở lại thời kỳ đói nghèo của miền Bắc sau thời Cải cách Ruộng đất, khi đó quá nghèo đói, dân loạn, CSVN phải giả vờ “cứu nước, giải phóng miền Nam”, đổ thừa vì “chi viện cho miền Nam” mà dân Bắc bị đói, phải xin thực phẩm bố thí từ các quốc gia Cộng sản khác.
———————————-
Vào miền Nam trù phú, họ lại sai lầm kinh tế, làm miền Nam nghèo đi chỉ trong vòng 3 năm, rồi họ lại bày ra trò “đánh Tư sản” để tịch thu vàng, kim cương, ngoại tệ.

NHƯNG họ không nhìn thấy rằng, làm như vậy, họ tàn hại nền KINH TẾ còn khốc liệt hơn tất cả các chính sách sai lầm khác cộng lại.
Nạn THUYỀN NHÂN xảy ra, quốc gia lụn bại phải ăn bo bo là thực phẩm dùng nuôi bò, các tổ chức quốc tế phải cứu trợ bột mì, sữa bột, v.v… trong nhiều năm.
Đến 1987, do LX sụp đổ kinh tế, CSVN không nhận được viện trợ, đành phải theo glasnost, perestroika kiểu Gorbachev. Nền kinh tế lập tức khởi sắc, dân đi làm đủ sống, mọi người thở phào “khó khăn đã qua, nay dân giàu nước mạnh”.
———————————-
Được 20 năm, đến thời ông Dũng lên, với các chính sách tàn bạo, vô nhân đạo, lại rất ngây thơ về kinh tế nhưng luôn kiêu căng cho rằng mình hiểu biết, ông này liên tục gây ra sai lầm kinh tế, đến mức chúng ta thấy hiện nay là không còn cách nào khác ngoài việc kết hối, kết kim.
Sẽ tạo ra tình trạng kinh tế tan rã như sau kỳ đánh Tư sản năm 1978-1979.
Biện pháp cuối cùng
CP VN hoàn toàn KHÔNG MUỐN KẾT HỐI, KẾT KIM. Họ ác, ngu, nhưng không ngu đến mức không biết các tác hại kinh tế, xã hội, từ việc này gây ra.
Chẳng qua, họ chỉ có 2 sự lựa chọn: (1) SỤP ĐỔ HỆ THỐNG CHÍNH TRỊ, (2) KẾT HỐI, KẾT KIM.
Họ chọn (2), dân sẽ vô cùng nghèo đói, có thể liều mạng đi vượt biên trở lại, làm THUYỀN NHÂN trở lại.
Vì dân tính toán, qua Thái, Indo, Mã lai, thì thế giới sẽ cho cơm ăn, cho dù không được định cư thì trong trại tị nạn kinh tế cũng không chết đói. Hàng triệu người có thể bỏ nước kiếm ăn. Hệ thống chính trị CSVN được giữ vững, mặc kệ sẽ bị dè bỉu, chê bai.
Nhưng CP VN biết, nếu họ không dùng hạ hạ sách này, thì nền kinh tế sẽ hoàn toàn sụp đổ, giá vàng tăng lên 100, 200 triệu, rồi cả tỉ đồng/ lượng, do không nhập về, đang khi tiền VN bị phá giá kinh hoàng trong các tháng tới.
Giựt vàng, đô la, đúng là sẽ gây xáo trộn xã hội, nhưng sẽ kềm giá hàng hóa không cho tăng quá cao.
Dùng lại BAO CẤP, tuy làm VN nghèo đói, nhưng trong vòng trật tự, hơn là tiếp tục thả lỏng và mất kiểm soát kinh tế, từ đó an ninh, và chính trị.
CP VN dùng hạ sách KẾT HỐI, KẾT KIM, thì thấy rõ họ ĐÃ đi đến đường CÙNG. (VnEconomy, 17/02/2011)
NHƯNG họ đã hết cách. Thả lỏng, ém lãi suất, họ đã thực hiện. Siết tín dụng (NQ11), tăng tín dụng (sau 26/5/2011) họ cũng đã làm. Hổ trợ lãi suất, họ đã làm hồi 2009, thả nổi lãi suất, họ đã làm từ năm ngoái. Thả nổi, ép giá USD, họ cũng đã làm.
TẤT CẢ ĐỀU THẤT BẠI.
Không còn cách nào khác cả, trừ việc cho tổ chức bầu cử tự do, đa đảng để thu phục người tài, thì họ chưa làm, và sẽ không bao giờ làm.
——————————–
US-Vietnam Bilateral Trade Agreement, Annex I, Chapter III, http://www.usvtc.org/trade/bta/text/annexI.htm
Wikipedia tiếng Việt, Cải cách ruộng đất tại miền Bắc Việt Nam, http://vi.wikipedia.org/wiki/C%E1%BA%A3i_c%C3%A1ch_ru%E1%BB%99ng_%C4%91%E1%BA%A5t_t%E1%BA%A1i_mi%E1%BB%81n_B%E1%BA%AFc_Vi%E1%BB%87t_Nam#Sai_l.E1.BA.A7m_chung
VnEconomy, Điều chỉnh tỷ giá: “Kìm không được thì phải dùng bài cuối cùng”, 17/02/2011, http://vneconomy.vn/20110217102614354P0C6/dieu-chinh-ty-gia-kim-khong-duoc-thi-phai-dung-bai-cuoi-cung.htm

Dân luận
, Câu chuyện thuyền nhân Việt Nam – Cập bến từ địa ngục, 27/11/2009, http://danluan.org/node/3417

Tại sao kinh tế Việt Nam sẽ phải sụp đổ?

Bài viết này nhằm nêu lên nguyên nhân gốc gây ra thực trạng khủng hoảng kinh tế Việt Nam hiện nay và cách giải quyết nó.
Cách đây 25 năm, khi đứng trước khủng hoảng kinh tế-xã hội toàn diện thì Đảng Cộng Sản Việt Nam đã phải nhường bước cho các cải cách kinh tế thị trường, chuyển từ nền kinh tế quan liêu tập trung bao cấp sang kinh tế thị trường được gắn thêm cái đuôi Xã Hội Chủ Nghĩa. Thực chất thì cái đuôi này chỉ là một cách thức để giữ vững sự tồn tại của Đảng Cộng Sản Việt Nam khỏi sự đào thải của tiến trình lịch sử.
Trong 3 năm 1989, 1990, 1991, các cuộc cách mạng tại Đông Âu và Liên Xô cũ đã xóa bỏ hệ thống các nước Xã Hội Chủ Nghĩa tồn tại gần nửa thế kỷ tại Châu Âu. Tại đó, toàn xã hội trong đó có những Đảng viên Đảng Cộng Sản đã đồng lòng đập tan chính Nhà nước Cộng sản mà họ đã dựng lên cách đó gần nửa thế kỷ. Tất cả người dân tại Đông Âu và Nga đã bừng tỉnh rằng họ không thể tiếp tục duy trì một ý thức hệ không tưởng được nữa.
Kết quả của những cải cách kinh tế thị trường của Đảng Cộng Sản Việt Nam là chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa được duy trì đến năm 2011 này. Tuy nhiên họ đang đối diện với một cuộc khủng hoảng kinh tế tồi tệ hơn so với 25 năm trước kia khi cả thế giới chuẩn bị bước vào giai đoạn suy thoái kinh tế. Những cải cách kinh tế thị trường trước kia dường như đã phát huy hết tác dụng của nó.
Về mặt chính trị, họ vẫn nắm giữ độc quyền chính trị bằng cách xây dựng hệ thống an ninh, mật vụ dày đặc hòng bóp nghẹt mọi nguy cơ thay đổi chính trị có hại cho họ từ trong trứng nước. Họ đưa ra điều 4 hiến pháp để đảm bảo duy trì quyền lực lãnh đạo đất nước Việt Nam vĩnh viễn cho Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Thế nhưng, mọi cố gắng của họ đều vô ích. Đảng Cộng Sản Việt Nam đang cố gắng làm việc không thể làm, đó là cứu vãn một ý thức hệ ĐÃ bị văn minh nhân loại đào thải.
Họ cố gắng cai trị 90 triệu dân không thích họ, không phục họ, không cộng tác với họ.
Làm tôi nhớ lại bài học sinh vật trong đại học: Liệu Jurassic Park có thể nuôi sống khủng long, cho dù tái tạo được chúng?

Câu trả lời là KHÔNG.
Việc tái tạo genes tuy khó, nhưng theo lý thuyết có thể làm. Nhưng khủng long không đủ “khỏe“ để tồn tại. Chúng ăn quá nhiều, cây cỏ không thể đủ cho chúng ăn.
Một Jurassic Park sẽ cần hàng triệu tấn cây cỏ hàng năm, đang khi chất thải ra từ các con khủng long sẽ quá nhiều, tự làm chúng bệnh mà chết.
Đừng thương xót chúng, chúng đã qua “thời oanh liệt”, và bị đào thải do không thể tiến hóa đúng hướng, đó là thay vì nhỏ lại, thì chúng lớn ra và vụng về, cục mịch.
Chủ nghĩa Cộng Sản không khác, một thời từng là các con khủng long khổng lồ, máy bay Liên Xô lớn nhất thế giới, phi thuyền hiện đại nhất (vài năm đầu, từ Spunik), hùng mạnh nhất thế giới (Liên Xô, Trung Quốc đông dân hơn và nhiều vũ khí hơn NATO + Mỹ).
Nhưng Chủ nghĩa Cộng Sản không thể tiến hóa đúng hướng, mà như các con khủng long, nó không đủ “khỏe“ để tồn tại.
Thứ nhất, nền kinh tế Việt Nam giờ không thể còn cạnh tranh nổi với nền kinh tế thế giới. Gạo, cá, tôm, gia công giày dép, dệt vải làm sao đem lại nhiều ngoại tệ bằng những món hàng công nghệ kỹ thuật cao như máy ảnh, máy vi tính … Những món đồ tại Việt Nam làm ra đều có giá trị thấp, đơn giản, nặng về gia công, lao động mà thiếu đi chất xám, công nghệ. Chính vì vậy, Việt Nam chỉ được biết đến như một đất nước có nhân công giá rẻ và khi lợi thế này mất đi thì các nhà đầu tư sẽ lũ lượt bỏ sang đất nước khác kiếm lợi thế này thôi. Bằng chứng rõ rệt nhất cho chúng ta thấy là số vốn FDI đổ vào Việt Nam năm 2011 giảm gần 50% trong 6 tháng đầu năm 2011 (Vietstock, 30/06/2011)
Đi kẻm với nền kinh tế kém cạnh tranh là hệ thống giáo dục lỗi thời, nặng về định hướng chính trị. Hệ quả của hệ thống giáo dục này là số người trẻ được đào tạo ra không có đủ các kỹ năng nghề nghiệp, kỹ năng sống để tìm việc và thích ứng trong một thế giới toàn cầu hóa đầy cạnh tranh này. Khi xây dựng nhà máy kiểm định và lắp ráp chip của Intel tại Sài Gòn, hãng này cho biết họ chỉ có thể tuyển được 40 nhân sự phù hợp mặc dù chỉ tiêu tuyển dụng lên tới 3.000 người. Hiện tại, tỷ lệ người thất nghiệp độ tuổi 15-29 chiếm đến 2/3 tổng số người thất nghiệp (Doanh nhân Sài Gòn, 22/08/2011)
Thứ hai, nền kinh tế Việt Nam sụp đổ từ khu vực kinh tế quốc doanh mà ra. Để có thể tiếp tục tồn tại, Đảng Cộng Sản Việt Nam tự đặt ra một khái niệm mới về nền kinh tế thị trường định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa với nguyên tắc cơ bản là kinh tế quốc doanh làm chủ lực nền kinh tế.
Đảng Cộng sản sợ kinh tế tư doanh làm áp lực phải thay đổi chính trị, nên muốn bảo vệ chính họ bằng cách tạo lập nền kinh tế quốc doanh bao bọc xung quanh, làm “chủ lực”. Nhưng họ quên rằng còn phải nuôi nền kinh tế này, và phải nuôi rất nhiều, do nó LUÔN LUÔN đói ăn!
Hiện nay có không dưới 3 triệu đảng viên hoàn toàn không có khả năng, và không xứng đáng nhận lương quốc doanh. Vì họ không có giá trị gì cả, có chăng là con số âm.
Nhưng họ rất đói ăn trong khi tài nghệ không ra gì cả. Mà 3 triệu đảng viên ai cũng đòi kiếm tiền cho “bằng chị bằng em”, ai cũng đòi kiếm về cả tỉ VND là ít nhất/ năm, nhân lên cho 3 triệu đảng viên thì ít nhất phải 3 triệu tỉ VND, bằng 150 tỉ USD. Đó là một con số cực kỳ lớn so với GDP 100 tỉ USD hiện nay của Việt Nam.
Đảng Cộng Sản Việt Nam ngoài việc xài tiền trong việc quản trị, hành chính, mà còn phải NUÔI hàng trăm cty, tập đoàn quốc doanh, trong đó có hàng triệu đảng viên, gia đình dòng họ của họ.
Không nuôi đám này thì họ làm loạn, như nay PHẢI nuôi tàn dư VINASHIN vì họ có Ủy viên TW Đảng bao che, nhưng nếu nuôi họ thì phải tung ra THÊM hàng triệu tỉ VND trong 12 tháng tới gây lạm phát kinh hoàng như chúng ta đang chứng kiến hiện nay.
Kinh tế Việt Nam sẽ sập giống như kinh tế Liên Xô cũ từng sập, đó là do THIẾU NGOẠI TỆ mà ra.
Liên Xô thiếu ngoại tệ, không đủ xăng dầu, dân đói khổ, không có hàng ngoại nhập, lúa mì thiếu thốn không có USD nhập thêm về, nên lòng dân chán ghét cộng sản, quân lính mất tinh thần, KGB lo kiếm tiền mua bánh mì, Vodka, hơn là lo bắt các thành phần “phản động”; Smerch, GRU lo đào tị làm việc cho xã hội đen, mafia, buôn vũ khí kiếm tiền chứ hết còn vì Kremlin.
Một tình trạng không khác SẼ xảy ra, Đảng Cộng Sản Việt Nam đơn giản là không đủ tiền nuôi 3 triệu đảng viên.
Thứ ba, chế độ Cộng Sản Việt Nam là chế độ độc tài vậy nên không có khả năng tự sửa chữa lỗi hệ thống của chính nó gây ra. Bản chất chế độ độc tài cộng sản không hề có LUẬT PHÁP hay cơ chế điều phối và kiểm soát, tam quyền phân lập để hạn chế quyền lực, kiềm chế lòng tham của những đảng viên.
LUẬT PHÁP là do chính Đảng Cộng Sản viết ra, thi hành, thì làm sao nghiêm minh, làm sao công chính, vì chính những người viết luật, thi hành luật, là những người Cộng Sản, những người đang ăn hối lộ ngập đầu.
Kinh tế Việt Nam PHẢI SẬP vì nó không thể không sai lầm, không thể không sập. Nó sai từ các thành tố (chỉ lấy 3% dân chúng vào đảng, theo lý lịch, không tôn giáo, v.v…), từ cấu trúc tổ chức, từ ý thức hệ, từ lý luận nền tảng, lý luận phát triển, lý luận tồn tại.
Vì vậy, Kinh tế Việt Nam sập, Chủ nghĩa Cộng sản Việt Nam sập, không khác các con khủng long bị diệt chủng. Đã qua thời có thể thích ứng, tiến hóa, nay quá vụng về, cục mịch để có thể thay đổi và tồn tại.
Cách duy nhất để tiến hóa là DÂN CHỦ HÓA.

Hồi chuông báo tử cho Đảng Cộng Sản Việt Nam

Cách đây hơn 1 năm, chúng tôi đã cho đăng bài “Tại sao nền kinh tế Việt Nam sẽ phải sụp đổ?” và ngay sau đó bị báo Quân đội nhân dân phản biện quyết liệt, cho rằng nền kinh tế Việt Nam vẫn đang phát triển tốt bằng bài viết “Một cách đánh vào niềm tin”.
Sau một năm, vậy hiện trạng nền kinh tế Việt Nam khởi sắc hay tồi tệ hơn thì bạn đọc chúng ta ai cũng rõ.
Xuống Hố Cả Nút
Kinh tế đi xuống dốc mạnh dẫn tới các đảng viên gộc, cỡ bự quay ra cắn xé miếng bánh kinh tế càng ngày càng nhỏ lại. Các vụ bắt bớ, khởi đầu bằng việc bắt giữ bầu Kiên đã phô rõ ra cuộc chiến ngầm của các thế lực, phe phái cộng sản trong lòng Đảng.
Trước đây, nếu các bạn để ý kỹ thì cũng có những tranh chấp kiểu này, nhưng hiếm khi quá lộ liễu như vậy. Một sự rạn nứt lớn trong nội bộ tưởng rằng đoàn kết, kín như bưng của ĐCSVN đang diễn ra.
Số người bị bắt ngày càng tăng, hai phe Tư Sang, Ba Dũng đang đấm nhau đui mắt, đá nhau què giò.
Không ai đứng ra giải quyết được cả, vì 2 Thái thượng Hoàng Đỗ Mười, Lê Đức Anh nay tiêu tiểu còn không tiện, không còn khả năng và tâm trí đứng ra hòa giải như vô số lần trước đây.
Nay hai con cọp đấu nhau, không con nào tin con nào, do đó phe nào có thực lòng muốn hòa giải, thì phe kia cũng không tin.
Phe nào tỏ ra bị yếu sức thì sẽ bị phe kia “dành địa bàn” ngay, cùng lúc bị chính đám đàn em phản bội, chạy qua “chủ mới” ngay. 
Do đó, hai phe đang tháu cáy với nhau.
Ai hại Đảng nhất?
Vài tháng nữa sẽ có nạn công chức bỏ việc hàng loạt, nếu họ đang làm nơi không thể ăn hối lộ, như trong dự báo thời tiết, tổ chức đoàn viên, đội thiếu niên, v.v…
Lúc trước, các chỗ này vẫn ăn vặt được. Nay thì khó lắm, đám đoàn viên loai choai muốn kiếm ăn hả, đừng hòng, tụi đảng viên sợ bị tranh ăn, coi tụi đoàn viên như mối đe dọa, sẽ trù dập sứt trán.
Tả tơi hết rồi, hoảng sợ, loạn trí hết rồi. Đảng nói không còn ai nghe, người ta SỢ thì nhiều, nể phục thì ít, và tự nguyện theo đảng thì chỉ là con số ZERO.
Đám theo đảng ăn tiền là đám hại đảng kinh hồn nhất.
Với tụi này vào đảng, thì đảng cần gì có kẻ thù bên ngoài?
Tự tụi này đủ dập đảng chết ngắc rồi, vì chúng vào chỉ để tranh giành quyền lực, tiền bạc, và trong quá trình đó sẽ hại đủ thứ người kể cả các đảng viên khác, kể cả cấu trúc, tổ chức đảng, v.v…
Có “bạn” loại này, đảng thà có kẻ thù trung thực, bao dung, hay tha thứ còn hơn.
Nay đảng có khoảng 3 triệu đảng viên, thì hết 2.999.980 kẻ thù vĩ đại, kinh khủng nhất đảng từng gặp phải trong lịch sử 82 năm.
Chỉ còn chừng 20 người THẬT SỰ lo cho đảng là cùng. Số còn lại chỉ bênh đảng cao nhất là bằng bênh cái ghế ngồi của họ, theo cả nghĩa đen lẫn bóng.
Ngày đảng hết tiền, bớt có tiền có giá trị thật sự, thì ngày đó các người lợi dụng đảng kiếm tiền sẽ bỏ đảng, bán rẻ đảng, đánh phá đảng, ngay lập tức.
Họ “phản đảng” chẳng phải vì ghét đảng, hay vì bênh phe Dân chủ. Chẳng qua khi đó họ đánh đảng để kiếm quyền lợi trong CP mới.
Họ nay đang theo đảng vì tiền, họ cũng sẽ bỏ đảng vì tiền.
Họ là các con, thằng, điếm chính trị. Hơn 99% đảng viên là các con, thằng điếm chính trị. Chúng đã, đang, và sẽ bòn rút đảng từ bên trong, vì chúng biết cách, và chúng vô lương tâm, vô liêm sỉ, đến mức không thể tưởng tượng.
Đảng sẽ sập vì không thể không sập, vì đảng bị cấu trúc bởi toàn các thành phần sẵn sàng bỏ đảng, bán rẻ đảng, khi có người cho họ nhiều quyền lợi hơn họ đang được hưởng.
Thời thế tạo anh hùng
Chế độ CSVN không làm gì ra tiền cả. Các kế hoạch phát triển quốc gia đều bị phá sản, do kém kiến thức cũng có, do quan chức tham nhũng cũng có. Cho nên họ bị phá sản kinh tế.
Điều này từng xảy ra tại Liên Xô Cũ. Stalin diệt rất nhiều khoa học gia thuộc thành phần “tiểu tư sản”, nên từ sau Thế chiến II LX hầu như không còn khoa học gia nào xuất sắc, cho dù có thì họ cũng không cộng tác.
Cuối cùng, Liên Xô không đủ tiền nuôi bộ máy Đảng khổng lồ, các đảng viên BẤT MÃN, từ đó sinh ra PHẢN ĐẢNG.
Gorbachev, Yeltsin, mà xuất hiện thời Liên Xô còn có tiền, các năm 1960-1985 thì không làm gì được cả, không ai theo.
Chỉ là khi lòng đảng viên bất mãn cực độ, nên cho dù không có 2 ông này thì họ cũng theo ông thứ 3, 4, 5 nào khác. Hai ông này KHÔNG tạo thời thế, mà thời thế tạo ra 2 ông.
Lý tưởng sụp đổ
Nay đảng viên ĐCSVN cũng như đảng viên ĐCS LX vào các năm 1987 trở về sau.
Họ không còn lý tưởng gì nữa, mà vào đảng, trụ trong đó, chỉ vì tiền. Họ là các thành phần cặn bã, ngu dốt, mánh mung gian xảo NHẤT của xã hội, do nếu không như vậy thì họ cần gì vào đảng cho mất công đi họp hoài.
CSVN nuôi đám này rất tốn tiền, và sẽ bị sập kinh tế vì nuôi họ.
Một vị linh mục mà mất niềm tin, thì phải có lương rất cao mới chịu ở lai làm, và đa số linh mục như vậy thì Hội Thánh Công giáo bị sập ngay, khi vị nào cũng đòi lương 80 ngàn đô la/ năm, mấy ông Từ giúp nhà thờ ai cũng đòi $20/ giờ, các bà lo dọn dẹp, chưng bông đòi $15/ giờ, thì nhà thờ nào chịu cho nỗi.
CSVN đang gặp trường hợp này. Cách đây 30 năm, họ trả lương bằng xì dầu nuớc mắm, cũng có mấy triệu đảng, đoàn viên cúc cung tận tuỵ trung thành, lên rừng xuống núi làm “Thanh niên xung phong”, dẹp các hố bom, v.v…
Nay đố họ tìm ra 10 đảng, đoàn viên chịu xung phong làm các việc cực khổ tại các vùng sâu, xa, không cơ hội bốc hốt, ăn hối lộ, ăn cắp, tham nhũng, lập công ty sân sau cho vợ chồng, con cái có hợp đồng béo bở.
Ông Dũng ráng chích steroids cho nền KT trong 2, 3 năm nay. Tiền bạc đầy tràn, như người phù thủng bị tăng cân, nhưng nền KT chẳng có sức mạnh nội tại nào cả, búng 1 cái là gãy đổ.
Dung Quất cháy nổ, sập Thủy điện Sông Tranh, Sơn La, v.v… là có thể nhấn chìm cả nền kinh tế, kéo theo TTCK, hệ thống ngân hàng, chỉ trong vài tiếng đồng hồ.
Đó sẽ là hồi chuông báo tử cho Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Từ sụp đổ kinh tế Việt Nam bàn tới chế độ dân chủ

LTS: Đây là 1 đề tài tương đối phức tạp, ban biên tập mong mỏi độc giả chịu khó suy ngẫm và nắm rõ khái niệm dân chủ trước khi đọc bài này. Nếu có thể, các bạn nên đọc trước phần ghi chú ở cuối bài có ghi ra định nghĩa về DÂN CHỦ.
Nền kinh tế quốc gia chúng ta đang trên bờ vực sụp đổ. Tin tức này đã vang vọng khắp năm châu từ các chuyên gia kinh tế ngoại quốc, nhà bình luận trên các báo kinh tế uy tín như Wall Street Journal, Bloomberg hay Financial Times.
Sự thật này đã được chúng tôi, những kinh tế gia người Việt vạch ra từ hơn 1 năm trước đây. (Dự đoán kinh tế, 26/08/2011)
Câu trả lời cho sự sụp đổ của nền kinh tế này thực ra rất đơn giản. Việt Nam không làm gì ra tiền cả.
Công nghiệp “lắp ráp hàng điện tử” đã chính thức sập. Samsung buồn rầu tuyên bố: nhà máy tại VN chỉ dùng hộp giấy và bao nylon của VN, còn lại không thể Việt Nam hóa bất cứ thứ gì, kể cả con ốc, dây điện, đồ cắm điện.
Công nghiệp đóng tàu: SẬP.
Công nghiệp xi măng: SẬP.
Công nghiệp sắt thép: SẬP.
Công nghiệp chế tạo hàng phụ tùng xe hơi: SẬP.
Vài năm trước, nghe ông Dũng tuyên bố “2015 sẽ xuất khẩu xe made in VN” mà tôi cười rũ rượi.
Ông này quá dốt về khoa học kỹ thuật mới nói như vậy.
Vì lẽ, VN GIA CÔNG làm cái bóng đèn, quạt nước, mà làm xong thì cũng sẽ QUÁ hay rồi, chứ đừng nói cái niền xe, bàn đạp thắng, v.v… và lại càng đừng nói nguyên chiếc xe.
Ông ta không hiểu nổi, làm cái BÓNG ĐÈN xe hơi nó phức tạp đến như thế nào.
Làm cái quạt nước chịu được nhiệt độ thay đổi từ -30F tới 120F là chuyện không hề dễ dàng. Cả thế giới không có quá vài quốc gia làm nổi, trong đó tại Á châu chỉ chừng 5 nước: Nhật, Hàn quốc là làm tốt, còn TQ, Thái lan, Ấn độ làm không tin tưởng được.
Việt Nam là cái gì mà làm nổi cái quạt nước, do cty VN làm – chứ nếu Michelin đem mọi chất hóa học vô làm, kiểu như Intel làm chip, thì nói làm gì, vì VN chỉ bấm nút, lương $1/ giờ.
Nghe nói tới “công nghiệp chế tạo xe hơi” mà tôi cười té ghế. Như nói anh y tá trong chiến khu mà xuất bản công trình nghiên cứu về sinh hóa học phân tử (molecular biochemistry) trên báo Nature vậy.
KHÔNG THỂ ĐỐT CHÁY GIAI ĐOẠN

Trong văn hóa xã hội, tất cả các quốc gia đều phải trải qua các giai đoạn phát triển theo thứ tự, trong đó tại Âu châu trải qua các thời kỳ:
1. Thời Huyền sử, trước thế kỷ 8 trước Công nguyên.
2. Thời Cổ đại, từ thế kỷ 8 trước Công nguyên đến thế kỷ 5 sau Công nguyên.
3. Thời Trung cổ từ thế kỷ 5 đến thế kỷ 15.
4. Thời Phục hưng từ thế kỷ 15 đến thế kỷ 16.
5. Thời Cải cách từ thế kỷ 16 đến thế kỷ 17.
6. Thời Khai sáng từ thế kỷ 17 đến thế kỷ 18.
7. Thời Cách mạng công nghiệp từ thế kỷ 18 đến đầu thế kỷ 20.
8. Thời Hiện đại từ đầu thế kỷ 20 đến hiện nay.
9. Thời Nano từ khoảng năm 2025 trở đi.
10. Thời Singularity từ năm 2045 trở đi.
Việt Nam, về văn hóa xã hội, đang trong thời kỳ Trung cổ, sau Âu châu khoảng 500-600 năm.
Việt Nam, cho dù sau khi Việt Cộng rời khỏi, vẫn sẽ PHẢI trải qua thời kỳ Phục hưng, Cải cách, Khai sáng, rồi mới chuyển qua Cách mạng công nghiệp, rồi tới Hiện đại.
KHÔNG THỂ ĐỐT GIAI ĐOẠN, mà chỉ có thể RÚT NGẮN, ví dụ, do học hỏi các quốc gia Âu châu, Việt Nam RÚT NGẮN các thời kỳ này xuống dưới 100 năm, thay vì 500 năm như bên Âu châu.
Vì lẽ, KHÔNG THỂ CÓ CÁCH MẠNG CÔNG NGHIỆP MÀ KHÔNG CÓ GIAI CẤP TRUNG LƯU LÀM XƯƠNG SỐNG CHO NỀN KINH TẾ, TÀI CHÁNH, CHÍNH TRỊ, VĂN HÓA, XÃ HỘI.
Và giai cấp này phải mất ít nhất 30 năm mới tích lũy tư bản tạo ra được. Người ta phải học ăn, nói, ngồi, đứng, ngoại ngữ, v.v… chứ không phải dúi 1 đống tiền vào tay người mới trong rừng ra, dưới quê mới lên thành phố, mà có thể biến họ thành “giai cấp trung lưu”.
Giai cấp này lập nên các cty vừa và nhỏ, làm gia công, rồi 1 số họp lại thành cty lớn, nhiều cty lớn lập thành tập đoàn, v.v.. phải TỰ NGUYỆN và trải qua nhiều năm kinh nghiệm.
Chứ không phải ông Dũng ký 1 sắc lệnh, liệng vào mấy trăm ngàn tỉ đồng, rồi úm ba la 1 phát, chỉ qua đêm, lập nên 1 tập đoàn công nghiệp như VINASHIN, mà mong thành công đi cạnh tranh với nước ngoài, với Hyundai Heavy Industries!
Muốn tạo ra 1 thế hệ người làm nhóm trưởng, supervisors, managers, mid-level managers, thì phải mất vài chục năm KINH NGHIỆM, chứ không phải đùng 1 phát, ban chức cho các đảng viên trung thành, rồi mong họ làm việc tốt.
Người biết chuyện như tôi nhìn vào các hành động ngố ngáo của ông Dũng mà nhịn cười không được.
TÍNH CHÍNH ĐÁNG CỦA CHÍNH THỂ
Sau đây nói thêm về chính trị, và các bước đường chính trị Việt Nam sẽ phải trải qua, sau khi Việt Cộng ra đi.
HIỆN NAY, quyền Lực tại Việt Nam là do bạo lực, võ lực mà ra, chứ không do Lý Lẽ, Lý Luận như Thời đại Khai sáng 1637-1778 tại Pháp, và lại càng không từ Nhân dân mà ra như hiện nay tại đa số các quốc gia có Dân chủ.
Tại Việt Nam hiện nay, trong chính trị, người ta chưa được như Immanuel Kant miêu tả, còn chưa “được tự do sử dụng trí thông minh của riêng họ”. Điều 4 Hiến pháp Việt Nam hiện nay ghi rõ: “Đảng Cộng sản Việt Nam… là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội”.
Trong khi đó, Chính quyền Việt Nam, Đảng Cộng sản Việt Nam, Hiến pháp Việt Nam 1992 tất cả đều chưa từng có được MỘT phiếu bầu tự do từ Nhân dân.
Thua xa nhân dân Anh, Đức, Pháp từ 375 năm trước, cho đến ngày nay mọi người Việt Nam đều không được phép “sử dụng trí thông minh của riêng họ” để nói lên rằng “Đảng Cộng sản Việt Nam KHÔNG thể là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội Việt Nam”, vì nếu làm như vậy họ chắc chắc bị ở tù, mọi thân nhân, người trong gia đình đều sẽ bị toàn bộ hệ thống chính trị, truyền thông đại chúng triệt hại, chế giễu, cho đến chết mới thôi.
Chính quyền Việt Nam, Đảng Cộng sản Việt Nam, Hiến pháp Việt Nam 1992, do đó, là các thực thể de facto, hiện thực, chứ không chính thực, không bona fide – nghĩa là Hiện hữu chứ không Chính đáng.
“Luật pháp” không do Nhân dân trực tiếp hoặc gián tiếp bầu ra là “Luật pháp” vô giá trị, hoặc chỉ có giá trị đối với người viết ra mà thôi.
Chính quyền Việt Nam hiện nay có mức độ Chính đáng cùng lắm chỉ như các chính quyền thời Phong kiến tại Việt Nam trong 4500 năm trước và kết thúc thời vua Bảo đại, nếu đem so sánh với Pháp thì chỉ như chính quyền Napoléon tuy có khác rất xa là các đời vua Napoléon Đệ Nhất, Tam đều mở mang bờ cõi nước Pháp, trong khi chính quyền Việt Nam thu nhỏ bờ cõi Việt Nam, nhượng SEAL (sea, earth, air, land) cho Trung quốc là một chính quyền Phong kiến khác hiện bảo hộ cho Chính quyền Việt Nam.
DÂN CHỦ LÀ ĐẠO ĐỨC, ĐẠO ĐỨC LÀ DÂN CHỦ
Tôi muốn nhân dịp bàn xa thêm 1 chút.
Cho dù Dân chủ là văn minh, là khuynh hướng phát triển tất yếu của mọi chính phủ, quốc gia giàu mạnh khắp năm châu, nhưng Dân chủ có phải là một ước vọng có tính Đạo đức xã hội hay không? Dưới đây, xin được chứng minh điều này.
Dân chủ tự bản thể bao gồm nhiều ngành học và cần đến kết quả từ chính trị học, xã hội học, kinh tế học, để đưa ra được các sự chỉ dẫn thực thể này.
Dân chủ liên quan đại thể đến một phương pháp trong đó một nhóm người nào đó cùng quyết định, với đặc điểm là có sự bình đẳng trong các người tham gia vào giai đoạn ban đầu trong quyết định tập thể cuối cùng.
Phương pháp “Dân chủ Lập pháp” tốt hơn các phương pháp bất Dân chủ trong ba cách: chiến lược, trí thức, và qua tăng tiến phẩm giá của các công dân Dân chủ.
Về CHIẾN LƯỢC, Dân chủ có lợi thế vì thúc đẩy các người lập quyết định phải tính đến lợi ích, quyền lực, và ý kiến của đa số quần chúng trong xã hội. Vì Dân chủ cung cấp quyền lực chính trị cho mọi người, nhiều người được kể đến và có ảnh hưởng hơn là dưới các chế độ quý tộc, quân chủ, và Đảng chủ.
Về TRÍ TUỆ, Dân chủ là phương pháp lập quyết định tối ưu nhất, trên căn bản rằng đó là một điều nói chung rất đáng tin cậy nếu các thành viên được giúp tận tình để họ khám phá ra các quyết định đúng.
Bởi vì Dân chủ đem tuyệt đại đa số quần chúng vào tiến trình lập quyết định, Dân chủ có thể sử dụng nhiều nguồn thông tin và thẩm định có tính chỉ trích về luật pháp và chính sách.
Việc lập quyết định một cách Dân chủ thường được đặt trên nhiều tin tức có được về lợi ích và sự thiệt hại cho quần chúng, do đó nhiều thể chế và cơ cấu chính trị, xã hội sẽ được phát triển để tăng tiến các lợi ích đó và giảm thiểu thiệt hại, ví dụ như xây cất một nhà máy phải đi cùng lúc với việc xây bãi chứa chất thải và lập quy trình phân hủy các chất thải đó. Cùng lúc phải phát triển cơ quan quản lý chất thải, do nhân dân giám sát.
Hơn nữa, việc thảo luận rộng khắp, tiêu biểu cho Dân chủ, sẽ nâng cao các thẩm định có tính chỉ trích có nguồn gốc từ nhiều tư tưởng Đạo đức khác nhau gộp lại để hướng dẫn các người lập quyết định phải dung hòa và quan tâm đến các ý kiến khác biệt.
Về NHÂN CÁCH, Dân chủ có khuynh hướng làm quần chúng đứng lên đấu tranh cho chính họ hơn là các phương cách quản trị khác bởi vì Dân chủ làm cho các quyết định tập thể tùy thuộc vào quần chúng hơn là các chính phủ thuộc giới quý tộc, quân sự, hay Đảng chủ.
Vì vậy, trong các xã hội Dân chủ, các cá nhân được khuyến khích nên tự chủ nhiều hơn. Thêm vào đó, Dân chủ có khuynh hướng làm quần chúng suy nghĩ cẩn thận và có lý trí hơn vì nếu họ làm như vậy thì có thể đem lại các sự thay đổi trong các sự việc họ quan tâm đến.
Do đó, Dân chủ có khuynh hướng tăng trưởng phẩm giá Đạo đức của công dân. Khi các công dân tham gia vào tiến trình lập quyết định, họ phải lắng nghe người khác, họ phải giải thích các ý tưởng của họ cho người khác và họ bị buộc phải suy nghĩ phần nào trong địa vị và với quyền lợi của người khác.
Khi các công dân ở vào hoàn cảnh đó, họ thật tình suy nghĩ cho lợi ích và công lý cho mọi người. Từ đó, các tiến trình Dân chủ có khuynh hướng tăng cường tự chủ, lý trí, và Đạo đức của các tham dự viên.
Bởi vì các hiệu quả tốt đẹp này được cho là đáng tôn trọng và ao ước, Dân chủ cũng được cho là đáng tôn trọng và ao ước hơn là các phương cách quản trị khác.
Từ các điều trên, rõ ràng là Dân chủ đem lại Đạo đức cho nhân dân, và cùng lúc nhân dân nào có Đạo đức mới có thể tham gia vào tiến trình Dân chủ một cách tốt đẹp, dứt khoát.
Một chế độ chính trị vô Dân chủ là một chế độ vô Đạo đức. Cùng lý luận này, một chế độ chính trị vô Đạo đức chỉ có thể tạo nên một chế độ vô Dân chủ.
Dân chủ và Đạo đức luôn đi cùng lúc, luôn tăng tiến cho nhau, tạo ra một vòng xoáy cộng hưởng để cả hai cùng phát triển vô cùng tận.
———————-
Dự đoán kinh tế Việt Nam, Tại sao kinh tế Việt Nam sẽ phải sụp đổ, 26/08/2011, http://dudoankinhte.wordpress.com/2011/08/26/t%E1%BA%A1i-sao-kinh-t%E1%BA%BF-vi%E1%BB%87t-nam-s%E1%BA%BD-ph%E1%BA%A3i-s%E1%BB%A5p-d%E1%BB%95/
DÂN CHỦ LÀ GÌ?
Dân chủ – theo tiếng Hy Lạp có nghĩa là “nhân dân” – về cơ bản được định nghĩa là một hình thức chính phủ trong đó quyền lực tối cao thuộc về nhân dân. Dân chủ có thể do người dân trực tiếp thực thi. Ở các xã hội lớn hơn, dân chủ được thực thi bởi các quan chức do nhân dân bầu ra. Hay theo như câu nói nổi tiếng của Tổng thống Abraham Lincoln, dân chủ là chính phủ “của nhân dân, do dân và vì dân”.
Hiến pháp Việt Nam, Dân chủ và các đặc điểm của dân chủ, http://www.hienphapvietnam.org/index.php/tulieu/100-dan-chu/1097-dan-chu-la-gi

Friday, November 2, 2012

Cơ quan chống tham nhũng nên độc lập (LOL Look at their face)

Làm thế nào để độc lập?
Thảo luận tại tổ về dự thảo luật PCTN sửa đổi chiều 2/11, ĐB Ngô Đức Mạnh (Bình Thuận) nhận thấy ta không thiếu các cơ quan chuyên trách PCTN nằm trong nhiều cơ quan chức năng nhưng tham nhũng không những không được đẩy lùi mà ngược lại ngày càng tràn lan.
Thậm chí ĐB Dương Trung Quốc (Đồng Nai) còn nhận định "bao nhiêu năm nay chúng ta đánh trận giả với tham nhũng": Văn bản, chỉ thị đủ cả, bày binh bố trận đủ hết, nhưng không ai bị thương!
 
Do vậy, rất nhiều ĐB đồng tình với yêu cầu có một cơ quan đặc trách PCTN và cơ quan này phải độc lập, nhưng làm thế nào để độc lập vẫn là một trong những điều "lúng túng" mà dự thảo luật chưa giải quyết được, như Bí thư Thành ủy Đà Nẵng Nguyễn Bá Thanh nhận định. "Các khâu thanh tra, kiểm toán, công tố đã có Viện Kiểm sát, Thanh tra Chính phủ và Kiểm toán Nhà nước thực hiện, song trong PCTN, khâu mũi nhọn quan trọng nhất là điều tra thì hiện chỉ có Công an là đầy đủ lực lượng cả về nhân sự, trình độ, kinh nghiệm... Nhưng đây là một cơ quan thuộc hệ thống hành pháp, liệu có thể hoạt động hiệu quả trong việc chống tham nhũng vốn không thể tránh khỏi động chạm?", ông Thanh đặt vấn đề.
Ông Thanh chỉ ra tổ chức của bộ máy PCTN tới đây phải đảm bảo nắm trong tay tất cả các công cụ cần thiết để có thể trực tiếp xử lý các vụ án. ĐB Nguyễn Bá Thuyền (Lâm Đồng) cũng nhấn mạnh bộ máy này phải thực sự làm chứ không dừng lại ở chỉ đạo.
Chủ tịch Hội đồng Dân tộc Ksor Phước cho biết sau khi dự nhiều buổi thảo luận về dự luật này, ông đã nghe không biết bao nhiêu đề xuất về Ban chỉ đạo: thuộc Chính phủ thì lo "vừa đá bóng, vừa thổi còi", thuộc QH không ổn vì QH làm luật chứ không điều hành, thuộc thiết chế Chủ tịch nước cũng không xong vì Chủ tịch nước sẽ làm một phần việc của hành pháp và tư pháp... nhưng lại không thể không có một cơ quan chỉ đạo thống nhất trong bối cảnh tham nhũng ngày càng trở thành nội xâm nguy hiểm.
Viện trưởng Viện Nghiên cứu lập pháp Đinh Xuân Thảo mạnh dạn đề nghị thành lập một cơ quan hoàn toàn độc lập, tập hợp những cán bộ ưu tú, tinh túy nhất đang làm công tác PCTN trong các đơn vị khác nhau. Ngoài ra, rất nhiều ĐB muốn làm rõ cơ quan này sẽ chỉ "chống" tham nhũng chứ không "phòng" nữa.
Nhấn mạnh việc thay đổi tổ chức của Ban chỉ đạo PCTN trung ương là để cụ thể hóa Nghị quyết TƯ 5, song Phó chủ tịch QH Huỳnh Ngọc Sơn ủng hộ vì cho rằng "chỉ trực thuộc Đảng cơ quan này mới đủ mạnh, có thể xử lý tham nhũng kịp thời với tính răn đe cao".
Ông Sơn chia sẻ thông tin ông nhận được: Ban chỉ đạo mới sẽ thực sự chỉ đạo toàn diện và trực tiếp quyết định với bộ máy dự kiến gồm Tổng Bí thư là trưởng ban, lãnh đạo cấp cao của các cơ quan Đảng, Chính phủ, Quốc hội làm các phó ban, ủy viên có mặt tất cả các cơ quan trực tiếp tham gia công tác PCTN như thanh tra, kiểm toán, điều tra, công tố... Ông tin rằng việc ra quyết định xử lý tham nhũng sẽ không còn phải qua nhiều cấp như hiện nay.
Công khai tài sản?
Một “lúng túng” khác mà dự luật vẫn chưa khiến ĐB hài lòng là các quy định về kê khai và minh bạch tài sản - đã có từ luật năm 2005 mà đến nay vẫn bị phê là “hình thức”.
“Nhiều vị chức rất to, dân đều bảo là rất giàu nhưng kê khai tài sản cứ thấy chẳng có gì”, ĐB Bùi Thị An (Hà Nội) phản ánh.
Theo ĐB Lê Thị Nguyệt (Vĩnh Phúc), cần những cơ chế xác minh được nguồn gốc của những tài sản tăng thêm. ĐB Nguyễn Mạnh Cường (Quảng Bình) thì cho rằng vấn đề quan trọng hơn cả là kiểm soát thu nhập một cách thường xuyên chứ không chỉ mỗi lần bổ nhiệm, bầu bán.
Đối với việc mở rộng phạm vi đối tượng kê khai tài sản, có ý kiến đồng ý tất cả công chức vì họ đều có nguy cơ tham nhũng, song cũng có ý kiến chỉ tập trung ở những người có chức có quyền, thực sự có điều kiện để tham nhũng.
Đối với những người này thì gia đình, con cái họ cũng phải kê khai tài sản, thu nhập để được kiểm soát, như ĐB Vũ Công Tiến (Lâm Đồng) nêu. Có người ủng hộ yêu cầu này như Phó chủ nhiệm UB Tư pháp Lê Thị Nga nhưng cũng có người không đồng ý như ĐB Đỗ Văn Đương (TP.HCM) vì lo ngại xâm phạm các quyền công dân và quyền con người.
Việc công khai kê khai tài sản đến đâu cũng có nhiều ý kiến trái chiều. Trong khi bà Lê Thị Nga thấy có hiện tượng “chọn hình thức hẹp, lạm dụng dấu mật” để hạn chế việc công khai, và nhiều ý kiến ĐB muốn công khai trên mạng Internet để “ai quan tâm cũng xem được”, thì cũng có ý kiến cho là không nên, như ông Đỗ Văn Đương nhấn mạnh việc tôn trọng bí mật cá nhân.
Các ĐB sẽ thảo luận tại hội trường về dự luật này ngày 9/11 tới

Ngày gần đây, có thể ĐCS TQ bỏ rơi ĐCSVN. Họ sẽ không hại, nhưng sẽ không giúp.

Đúng là cả ĐCS VN và TQ đều muốn như vậy.

ĐCSVN không cần phải suy nghĩ 2 lần nếu được đề nghị làm Thái thú cho Tàu, và dâng hiến toàn xứ VN cho TQ.

Nhưng họ cũng biết làm vậy không dễ. Họ đã thử bỏ tù tất cả những ai chống TQ nhưng phong trào chống TQ ngày càng mạnh thêm chứ không hề giảm.

Họ bị phản đòn rất nặng. Nếu không bắt Việt Khang thì ít ai biết 2 bài hát anh ta đặt, nay bắt rồi, bỏ tù, thì 90% VK biết, nhiều người tại VN biết.

Nếu ĐCSVN bán thêm đất, biển cho TQ, thì lòng dân chống họ càng mạnh, khi đó cho dù có TQ bảo kê thì họ cũng khó tồn tại.

Do đó, việc làm Thái thú cho Tàu khó thành công.

Tàu cũng biết chứ, rằng tiếp tục tốn tiền cho ĐCSVN vô ích, vì không lấy lại đất, biển được.

Do vậy, ngày gần đây, có thể ĐCS TQ bỏ rơi ĐCSVN. Họ sẽ không hại, nhưng sẽ không giúp.

Mất TQ chống lưng, ĐCSVN không thể tồn tại.

Họ phải thay đổi màu da con tắc kè lần nữa, nay chuyển qua dân chủ cuội, kiểu Nga là tốt nhất cho họ.

Sẽ tới ngày đó.

Nếu không bị thiệt hại, hoặc chỉ bị nhẹ, thì có thể ĐCSVN chịu bỏ chạy, và chúng ta phải "giúp" họ bỏ chạy.

CSVN độc ác và cao thâm hơn giới lãnh đạo Miến điện nhiều, và còn yếu tố TRUNG QUỐC tại Hà nội nữa.

TQ tuy không ưa gì giới lãnh đạo HN, nhưng không vì vậy mà họ để yên cho CSVN sụp đổ. Họ sẽ miễn cưỡng giúp, có điều kiện, khi cần thiết, đủ để chế độ này tồn tại.

Và TQ giúp, thì chế độ CSVN đúng là yêu tinh có thêm tà thuật.

Về vi tính, họ có thể xâm nhập hầu hết các trang mạng điện tử, vì TQ còn có thể xâm nhập máy của Bộ quốc phòng Mỹ, của NASA, thì các trang mạng VN chỉ là đồ chơi trẻ con.

Về KT, họ có thể giúp CSVN 1 số tín dụng nào đó, cho vài lời khuyên ĐÚNG về cải cách KT, vì TQ có nhiều chuyên gia KT rất giỏi.

Về tổ chức đảng, họ có thể giúp CSVN sàng lọc ra các thành phần bất mãn, có khuynh hướng bỏ đảng, phản đảng. TQ có chuyên gia phân tích tâm lý, có mạng lưới tình báo dày đặc tại VN, họ có thể thu thập tin tức về các việc làm của gia đình giòng họ lãnh đạo VN.

-------------------

Nói chung, chúng ta không thể đánh phá CSVN mà bỏ qua yếu tố TQ.

CSVN muốn bỏ chạy, nhượng quyền, thì cũng phải được TQ ủng hộ hoặc ít ra là làm ngơ.

Tôi không hy vọng TQ ủng hộ việc VC bỏ chạy, nhưng hy vọng họ LÀM NGƠ cho việc này xảy ra, vì chính TQ ngày nào đó cũng sẽ nhận ra là tình hình tại VN "hết cứu nổi".

Phe tôi thì không thâm nhập nổi vào Quân ủy Trung ương TQ để xúi giục họ LÀM NGƠ cho VC bỏ chạy. Chỉ ráng thuyết phục họ, bằng cách gởi thư, trình bày lý lẽ, cho họ xem xét.

TQ quyết định giúp mạnh, thì phe tôi thua, và phe dân chủ thua. Nhưng tôi cược là TQ sẽ BỎ ĐCSVN, theo kiểu Mỹ bỏ VNCH, khi tốn kém quá và do chán nản không muốn tiếp tục ủng hộ các chính trị gia VC quá thối nát.

Năm 1975, nếu Mỹ cương quyết giúp tới cùng, thì VC không vào được, do nếu B-52 bỏ bom đoàn bộ đội xâm lăng, thì họ chết sạch, do không có căn cứ phòng không như tại Hà nội để bắn trả. Dàn SAM-2 không di động được, và các dàn radar cũng không tháo ra đem theo xe thồ được.

-------------------

Nay, lợi ích cho TQ không thấy đâu ngoài 1 chút ý thức hệ, vì nay khó thể chiếm đất, đảo, mà yên ổn được.

Do đó, ngày nào đó, TQ sẽ thấy quá tốn kém khi tiếp tục chống lưng cho ĐCSVN, trong khi 1 CP mới nếu không chống TQ lên cầm quyền, thì cho dù không có lợi thì cũng bớt thiệt hại cho TQ, so với việc phải ủng hộ ĐCSVN.

Mọi việc đem lên bàn cân, chỉ cần TQ quyết định LÀM NGƠ thì ĐCSVN mới có thể và dám ĐẦU HÀNG KINH TẾ.

Việc đầu hàng KT thì không đem lại LỢI ÍCH gì nhiều cho ĐCSVN, nhưng họ TRÁNH THIỆT HẠI.

Vì khi đó, CHÍNH TRỊ, XÃ HỘI TAN RÃ THEO NỀN KINH TẾ. Mỗi tháng VC không làm sao tìm ra 16 ngàn tỉ đồng trả lương cho 8 triệu công chức, cùng ít nhất 20 ngàn tỉ đồng cho các chi phí công cộng khác.

Hàng triệu dân miền Trung đang phải được nuôi, do thất mùa, bão lụt liên miên. Hàng ngàn công trình toàn quốc phải được xây, sửa chữa, tốn quá nhiều tiền, đang khi CP không làm gì ra tiền cả.

-------------------

Kéo dài lê lết ngày nào hay ngày nấy thế này, chính VC trung kiên nhất cũng mệt mõi.

TTCK thì như cái thùng lủng đáy, bỏ vào bao nhiêu tiền cứu, cũng đều hết sạch. Bỏ ra chục ngàn tỉ đánh lên, vài tuần sau lại sụt xuống, xin thêm chục ngàn tỉ khác, lại bị sụt sau 2 tuần, v.v... SCIC chịu gì nổi, vì tiền in ra cũng tốn đâu 7 US cents/ tờ 500 ngàn đồng.

BĐS thì tiền lời mà thôi mỗi tháng đã cao hơn Tổng giá trị toàn tập đoàn Hoàng anh Gia lai, 2 năm tới là 30 cái tập đoàn loại này, tính luôn compound interest, thử hỏi làm sao chịu nổi?

TQ tiếp tục ủng hộ ĐCSVN, thì sập luôn xứ họ, do đó họ PHẢI BỎ RƠI ĐCSVN, theo cùng lý do Mỹ bỏ VNCH.

Quốc gia nghèo đói, tham nhũng khó khăn do dân quá nghèo, thì quan chức bỏ chạy vì chính họ, chứ không phải vì họ bổng nhiên Giác ngộ, tìm ra con đường sáng cho dân tộc.

Do đó, nếu không bị thiệt hại, hoặc chỉ bị nhẹ, thì có thể ĐCSVN chịu bỏ chạy, và chúng ta phải "giúp" họ bỏ chạy.

-------------------

Phe tôi tình nguyện làm chất xúc tác cho việc này xảy ra MAU CHÓNG, chứ không có chúng tôi thì việc này VẪN XẢY RA, KT VC vẫn sập.

Thay vì xảy ra trong 20-30 năm, thì sao không làm ngay, trong vài tháng tới, để rồi mọi người yên ổn về nhà ngủ nghỉ, chuyện quốc gia dành cho các người có TÀI, TRÍ ra đảm nhận, với số tiền trả cho họ rất rẻ, rất ít.

Đại đa số dân chúng kể cả CS chỉ cần sống theo pháp luật, sống yên để enjoy cuộc đời là được, cần gì phải suốt đời tranh đấu mệt mõi quá, tranh giành mánh mung quá, như trong 100 năm qua.

Chúng ta yên như dân Mã lai, Indo là được rồi. Không cần giàu lắm đâu, dân Mã lai, Indo sống rất vui, VN mà được như vậy thì kể như khá lắm rồi, hơn nữa thì tính sau và là chuyện con cháu chúng ta phải lo.