Hồ Chí Minh không có tư tưởng nào cả, Hồ Chí Minh không đề ra triết
thuyết nào cả nên không thể có đạo Hồ Chí Minh. Những người chung quanh
ông ta và cả chính ông ta cố tạo dựng hình ảnh thánh thiện, thiên tài
của ông ta để lôi kéo đức tin của những người dân cả tin, nhất là các
dân tộc vùng sâu vùng xa, ít tiếp cận thông tin với thế giới hiện đại
bên ngoài thời chống Pháp, chống Mỹ. Một hiệu ứng đáng tiếc là không ít
người có học thức, ở chốn đô thị vẫn mê muội tôn sùng Hồ Chí Minh như
một vị thánh! Vì thế một thứ tôn giáo Hồ Chí Minh đã ra đời mà giáo hội
của nó là Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Vì Hồ Chí Minh không có tư tưởng nào cả, không đề ra triết thuyết nào cả, cho nên, đến nay dù có phát động phong trào “học tập và làm theo tư tưởng và đạo đức Hồ Chí Minh”
nhưng đảng cộng sản không thể liệt kê ra được tư tưởng đạo đức Hồ Chí
Minh là những gì? Vẫn theo bài cũ là đưa ra những việc làm tốt lẻ tẻ
hoặc những câu nói hay của ông Hồ, mà những thứ đó đã có sẵn trong lịch
sử dân tộc ta hàng mấy trăm năm trước khi ông Hồ ra đời. Hơn thế nữa,
người ta lại cố tình che giấu hoặc chạy tội cho ông Hồ trong những việc làm tội lỗi gây đau thương cho hàng triệu người. Ví dụ như "ông
Hồ phản đối việc xử bắn bà Nguyễn thị Năm trong cải cách ruộng đất,..;
ông Hồ tiếc rẻ và ca ngợi Phạm Quỳnh là người yêu nước khi nghe Phạm
Quỳnh bị Việt Minh giết! Ông Hồ không biết những người trong nhóm Nhân
Văn và sau đó là những người ủng hộ phái xét lại ở Liên Xô (trong đó có
cả Vũ Đình Huỳnh nguyên là trợ lý thân tín của ông) bị trù dập và tù
đày. Ông Hồ khi nghe tin cộng sản thảm sát dân thường ở Huế trong cuộc
tấn công vào dịp Tết Mậu Thân đã đập bàn khóc thảm thiết và từ đó lâm
trọng bệnh cho đến lúc qua đời!..."
Hôm kia đọc Bản góp ý sửa đổi Hiến Pháp
của ông Đặng Văn Việt; trước hết, tôi hoan nghênh sự tỉnh ngộ của ông.
Dù hơi muộn màng nhưng ông đã nhận ra cái độc hại của chủ nghĩa Mác-
Lênin, đó là điều đáng trân trọng. Điều tôi không thể hiểu nổi là ông đã
quá tôn sùng lãnh tụ, ở đây là Hồ Chí Minh. Không thoát ra được thói
sùng tín ấy thì ông cũng lâm vào bi kịch duy tâm, duy ý chí; cái mà vì
nó các đồng chí của ông đã đưa cả dân tộc này “xuống hố cả nút”. Cũng vì
cái thói sùng tín ấy mà ông Nguyễn Văn Linh đã bỏ lở cơ hội đưa dân tộc
đến bờ hạnh phúc tự do, dân chủ. Vì nó mà con người tâm huyết như ông
Linh cam tâm dâng cả vận mệnh dân tộc cho kẻ thù truyền kiếp (do chính
tiền bối của ông ta là ông Lê Duẩn xác định). Tôi đánh giá cao cái tâm
huyết của ông Việt cũng như ông Linh. Nhưng muốn giúp nước, chỉ tâm
huyết không chưa đủ, cần có trí tuệ nữa cơ. Vì thiếu trí tuệ mà những
người nắm giữ vận mệnh dân tộc từ khi cải tổ kinh tế đã để cho những kẻ
cơ hội (có trí tuệ cao hơn) đưa đất nước trở về thời kỳ tư bản man rợ,
đạo đức xã hội suy đồi còn tệ hơn cái thời kỳ “đồ đểu” như nhà văn Bùi
Minh Quốc từng gọi.
Bộ Chính trị làm việc theo nguyên tắc
thiểu số phục tùng đa số. Một nhóm người trong Bộ Chính trị chỉ cần sắp
xếp để khi nào bỏ phiếu mình cũng nắm được đa số, là nắm được mọi quyền
hành.
Vì vậy Bác Hồ đã bị vô hiệu hóa. Bác
không muốn làm Cải cách ruộng đất theo lối Trung Quốc, Bác không muốn xử
bắn bà Nguyễn Thị Năm (một phụ nữ có công với Cách mạng) nhưng đa số
trong Bộ Chính trị không đồng ý, Bác Hồ phải xếp ý kiến của mình sang
một bên.
Trên đây là ý kiến của ông Đặng Văn Việt ghi trong Bản góp ý sửa đổi Hiến Pháp.
Ngày xưa, Trần Cung bỏ chức huyện lệnh để theo Tào Tháo mưu đồ nghiệp
lớn. Khi Tào Tháo giết nhầm Lã Bá Xa rồi sau đó cố tình giết cả nhà Lã
Bá Xa để bịt đầu mối. Trần Cung trách Tào Tháo lạm sát thì Tào Tháo bảo
rằng “thà mình phụ người còn hơn để người phụ mình”. Trần Cung liền bỏ
Tào Tháo mà đi. Đằng này, Hồ Chí Minh sau khi để thuộc hạ bắn bà Nguyễn
Thị Năm xong là mở đầu một chiến dịch giết nhầm hơn bỏ sót hơn một trăm
ngàn người trong cải cách ruộng đất (Võ Nguyên Giáp đã nhận lỗi trước
quốc dân năm 1956). Sao ông Hồ không bỏ cái Bộ chính trị khốn nạn ấy mà
đi như Phạm Duy và rất nhiều người khác (trong đó có cả Nguyễn Văn
Thiệu) đã bỏ kháng chiến mà về khì thấy Việt Minh quá tàn ác? Hồ Chí
Minh còn ngồi đấy làm gì?
Có hai cách lý giải: Cách thứ nhất là ông Hồ không khí phách bằng một
tên huyện lệnh như Trần Cung. Cách thứ hai là ông Hồ gian hùng hơn cả
Tào Tháo. Dù cách nào đúng trong thực tế đi nữa thì ông Hồ cũng không
đáng để ông Việt tôn sùng: “Hãy trả các
cụ (Mac, Lenin) về với các cụ bà, với châu Âu. Còn ta, ta về với Bác
Hồ, về với ao ta, dù trong dù đục, ao nhà vẫn hơn...”
Hay là: “Lời dạy của Bác đơn sơ, giản
dị, nhưng đầy tính chân lý, tôi đã ghi lòng tạc dạ. Nên suốt 75 năm đi
theo Cách mạng, tôi đã không bị phạm vào sai lầm gì lớn.”
Thực ra ông Việt không thể nhận ra là: ông không thể là một học trò giỏi
của Hồ Chí Minh được. Nếu ông có cơ duyên gần gũi được ông Hồ thì chắc
chắn ông cũng bị bỏ tù như Vũ Đình Huỳnh hay tướng Đặng Kim Giang mà
thôi! Ông là tướng tài, lại có biết chút văn chương, nhưng đến cái tuổi
ngoài chín mươi rồi, ông vẫn không nhận ra cái sai lầm to lớn nhất của
đời mình là đã đi theo đoàn quân giải phóng nhầm như nhà văn Dương Thu
Hương đã nhận ra ngay khi đặt chân vào Sài gòn năm 1975. Ông không đủ
dũng khí để công nhận mình đã sai khi gia nhập Đảng cộng sản. Ông quá
ngất ngây với danh hiệu “con hùm xám đường 4” đánh thắng hàng trăm trận
mà không hề biết rằng ông góp sức giành lấy dân tộc từ tay kẻ cắp (thực
dân Pháp) để dâng cho bầy sói hung bạo cộng sản. Để rồi bây giờ con diều
hâu Trung quốc giương vuốt chực xé xác dân ta, ông mới nhận ra bầy sói,
khi chúng hèn nhát muốn dâng nộp dân tộc xác xơ này cho diều hâu. Nhưng
ông vẫn không nhận ra sai lầm to lớn thời trai trẻ của mình.
Đó là bởi ông đã đi theo tôn giáo Hồ Chí Minh!
Tín đồ Hồ Chí Minh ngày nay có nhiều loại, một phần là những công thần
lớn tuổi như ông Việt. Họ sẵn sàng công nhận Mác sai, Lênin sai, Stalin
sai, Mao Trạch Đông sai, đảng cộng sản Việt Nam trước đây có nhiều điều
sai về nhận thức cũng như hành động, một bộ phận không nhỏ lãnh đạo đảng
cộng sản bây giờ sai nhưng Bác Hồ thì không bao giờ sai. Rất nhiều
người khẳng định họ đi theo cách mạng là đi theo Bác Hồ chứ không đi
theo cộng sản, trong lúc cái đảng họ gia nhập là đảng cộng sản. Cái họ
không thể vượt qua là họ không dám phủ nhận công lao kháng chiến thời
trai trẻ của họ, không dám thừa nhận là họ đã sai lầm khi tạo điều kiện
giành chính quyền về tay một bọn còn tàn ác hơn cả thực dân Pháp và đế
quốc Mỹ (là hai đối tượng họ chiến đấu để chống lại). Họ cũng không đủ
dũng khí để chiến đấu chống lại cái ác, cái xấu đến hơi thở cuối cùng
như ông Nguyễn Hộ... Họ không đủ sáng suốt để chấp nhận sớm trở về với
nhân dân như hai anh em ông Huỳnh Nhật Tân, Huỳnh Ngọc Hải khi nhận ra
cái mình giành được không phải là cái mình cần tìm. Bởi vậy, họ bám vào
cái phao Hồ Chí Minh. Họ cho mọi cái chi phối Hồ Chí Minh và bọn họ
trong suốt thời trai trẻ tham gia chiến đấu là xấu nên ngày nay xã hội
mới ra cớ sự như thế này. Hồ Chí Minh bị lừa, họ theo bác nên cũng bị
lừa theo. Điều họ không dám nghỉ tới là họ bị chính Hồ Chí Minh lừa. Bởi
vì cái suy nghĩ của họ ngày nay ngược hẳn với suy nghĩ của Hồ Chí Minh
ngày trước.
Chính Nguyễn Ái Quốc đã nói trong bài giảng cho cán bộ hồi năm 1926: "...
Đệ Tam Quốc tế là một ĐCS thế giới. Các đảng các nước như là chi bộ,
đều phải nghe theo kế hoạch và quy tắc chung. Việc gì chưa có mệnh lệnh
và kế hoạch của Đệ Tam Quốc tế thì các đảng không được làm" (xem: Hồ Chí Minh. T.1)
Tại đại hội 2 của đảng (1951) ở chiến khu Việt Bắc, khi trình bày với
đại hội việc đổi tên đảng Cộng sản thành đảng Lao động, Hồ Chí Minh
trình bày: "Các
cô, các chú nên biết rằng việc đổi tên đảng ta, Bác đã xin ý kiến các
đồng chí Stalin và Mao Trạch Đông rồi, các đồng chí đã đồng ý. Các cô,
các chú nên biết rằng: ai đó thì có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng
chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được".
Thấu hiểu những điều này thì chắc ông Việt khi viết: “Bác
Hồ, với chủ trương thực hiện đường lối hòa hợp dân tộc, đoàn kết các
giai cấp, cả trong và ngoài nước, theo đường lối ấy đã đưa đất nước đi
đến thành công, thành công, đại thành công.” Hoặc: “Việt Nam ta thời Bác Hồ đã thực hiện chế độ đa đảng.” trong
tâm khảm ông đã hiểu đó là sự lừa mị hàng chục triệu dân Việt (trong đó
có chính ông) ở một giai đoạn nhất định chứ không phải là cái kết cục
mà Hồ Chí Minh muốn hướng tới.
Loại tín đồ thứ hai của tôn giáo Hồ Chí Minh là những đảng viên đương
chức, đang có chức, có quyền thế trong xã hội. Đối với họ Hồ Chí Minh
chỉ là bức màn thưa che giấu những đổ nát do chủ nghĩa cộng sản gây ra.
Họ sẵn sàng xuyên tạc sửa đổi cả những lời nói của ông Hồ nhằm phục vụ
cho lợi ích của họ. Loại người này ông Việt trình bày khá kỷ trong Bản góp ý sửa đổi Hiến Pháp Họ âm mưu chiếm đoạt quân đội về với họ, chỉ trung thành với họ để đàn áp nhân dân. Trong lúc đó ông Việt cho biết: “Bác
Hồ trong chuyến đến thăm Trường Võ bị Trần Quốc Tuấn ở Sơn Tây (1946)
đã tặng cho học sinh võ bị khóa 1 lá cờ có ghi dòng chữ “Trung với nước,
hiếu với dân”. Lá cờ của Bác còn nằm ở nhà bảo tàng Trường Sĩ quan Lục
quân hiện nay.”
Chắc ông Việt không để ý là: loại tín đồ này, ở cơ quan thì thờ ông Hồ
để trấn áp nhân dân; còn ở nhà thì thường họ thờ Phật, đi lể chùa, đền
thường xuyên; thỉnh thoảng còn phóng sanh, bố thí để cầu Phật Thánh tha
thứ những tội lỗi của họ, phù hộ cho họ tai qua nạn khỏi, phát lộc phát
tài trên mồ hôi, xương máu của nhân dân.
Loại tín đồ thứ ba là loại tín đồ giả vờ, loại nay đông đảo nhất. Đó là
những đảng viên lớp dưới, họ phải theo vì sợ phạm thượng. Sợ bị cấp trên
chụp mũ. Loại này đông đảo nhất chỉ biết nói theo, lạy theo lãnh đạo
cho yên thân. Trong cơ quan, bàn thờ Hồ Chí Minh có cả bình hương, lọ
hoa, mâm quả; thủ trưởng vái lạy, đố nhân viên nào dám chống. Im lặng và
làm theo là thượng sách.
Tôn giáo Hồ Chí Minh là một tôn giáo vô đạo, nó chỉ bị lợi dụng nhất
thời, điều này càng gây tổn hại thanh danh cho chủ nghĩa Mác – Lênin.
Chính những kẻ đồng hội đồng thuyền trong tôn giáo này sẽ đánh sụp thần
tượng Hồ Chí Minh một cách nhanh chóng chứ chẳng có thế lực thù địch nào
làm việc ấy cả.
No comments:
Post a Comment