Nhạc sĩ Tô Hải
…Tưởng rằng mình đã hết ý để nói về cái ngày “tưởng rằng vui” 30
tháng 4 này. Lý do: Năm nào mình cũng có viết về nó với những ý mới.
Nhớ lại suốt 5 năm về già vui thú với bờ-nốc-bờ-niếc, mình đã từng
vạch trần ra cái âm mưu áp đặt bằng võ lực lên toàn thế giới (mà thành
công một bước mới là trên mảnh đất chữ S), một chế độ mà tất cả mọi con
người đều bị biến thành một “trại súc vật”, sống thế nào? làm thế nào?
vui buồn, yêu, ghét ra sao?… thậm chí cả chết kiểu nào cũng đều do một
nhóm người ưu tú nhất mang tên Đảng Cộng sản quyết định!
1- Mình còn nhớ mình đã ghi lại cái cảnh ông Hoàng Tùng, Bí thư Trung
ương Đảng, Trưởng ban Tuyên huấn, dặn dò bọn văn nghệ sỹ chúng mình khi
thẳng đường bay thẳng vô Nam: Bằng một cử chỉ hung hăng, ông hùng hồn
giơ hai nắm đấm trước ngực đấm đấm vào nhau mà nói: “Cuộc chiến đấu ai
thắng ai hãy tạm dừng ở đây! Chúng ta cần có thời gian để củng cố lực
luợng, cải tạo bọn ngụy và… nếu có sức chúng ta chẳng ngại gì không…
tiến thẳng tới New Delhi!”
2- Mình cũng là người đã “sợ” cái chuyện trắng trợn
tuyên bố và kể công lao to lớn của mấy ông trùm cộng sản khi huênh hoang
với toàn thế giới “Chính nhờ có họ, mà một nước nhỏ đã đánh thắng ba đế
quốc to” trong khi đó chỉ cách đó không lâu họ vẫn xưng xưng: “Không có
chuyện Miền Bắc xâm lược Miền Nam”. Và họ cũng không muốn hoặc không đủ
khả năng hiểu nổi câu đối đáp của vị Thủ tướng Thái Lan là: “Nước tôi hân hạnh vì một nước nhỏ mà KHÔNG PHẢI ĐÁNH NHAU VỐI MỘT NƯỚC TO NÀO…” nghĩa là gì v.v và v.v.
3- Mình cũng đã vạch thẳng thừng ra cái sự “miền Bắc
được giải phóng” cả về sinh hoạt lẫn tư tưởng bằng những câu chuyện:
miền Bắc như hàng triệu cái lò xo lâu nay bị đè ép, bỗng bung ra và
không có một sức mạnh nào có thể ngăn cản được. Bằng những câu chuyện
sớm “tự cải tạo” từ cách suy nghĩ đến cách sống và làm ăn, người miền
Bắc mà 99,9% đều có người thân hy sinh cho cách mạng, đều có người là đảng viên, lao đầu vào những thứ phồn vinh giả tạo như những con thiêu thân,… kệ ai cao đạo giáo dục “cảnh giác, giữ vững lập trường”!!!
Trong khi ở miền Nam, người ta cấm “nhạc vàng nhạc ngụy”, đốt sách ngụy
thì miền Bắc, oang oang ngày đêm những Giao Linh, Khánh Ly,… sách “phản
động đồi trụy” cứ ùn ùn kéo ra Bắc, làm mê say cả mọi lớp người lâu nay
chỉ biết ăn có món văn nghệ tuyên truyền cho Đảng!
4- Mình cũng vạch ra cái ngu cực kỳ do tính “kiêu
binh hỗn xược” của bọn tưởng rằng mình thắng cuộc thì muốn nói gì thì
nói, làm gì thì làm khi vừa tuyên bố “Mọi người Việt Nam đều là người
chiến thắng” thì ngay hôm sau đánh lừa cả gần triệu sĩ quan và cán bộ
cao cấp “ngụy” mang 20 ngày gạo “đi học tập” rồi giam không án không hạn
tù trong các trại gọi là cải tạo khắp nơi thâm sơn cùng cốc rừng sâu
nước độc suốt cả chục năm trời hoặc hơn… khiến không ít người bỏ xác nơi
nào chả ai biết hoặc nếu sống sót trở về thì có đi H.O. cũng chỉ còn là
những thân xác ốm yếu vì bị đọa đày cho thân tàn ma dại! Kèm theo là cả
chục triệu những con người là vợ con, người thân,… của họ bị mang hận
thù suốt năm này qua tháng khác vì bị cưỡng bức đi kinh tế mới, hoặc
đành liều mạng vượt biên, người đến nơi nào đó làm “quê hương thứ hai”,
người bỏ xác nơi đại dương, đến cái xương cũng không còn đường về quê
mẹ!
Trong khi đó, tối tối, con em họ phải tập trung để “bị” học hát: “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng” hoặc “Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ”!
Mình đã chửi thẳng những thằng “bên thắng cuộc” cho là “các cháu
MiềnNamkhoanh tay, cúi đầu chào khách là… ảnh hưởng của chế độ phong
kiến” (!?) cũng như bọn chủ trương phổ biến những bài hát chiến thắng
huênh hoang là những bọn cực kỳ ngu xuẩn và hoàn toàn không có một xu
tâm lý học!
Riêng về mặt văn hóa văn nghệ, đã hơn một lần mình đã nói thẳng cái
“hơn hẳn” của văn nghệ sỹ, trí thức miền Nam chân chính. Đó là:
a- Họ hoàn toàn tự do, muốn viết gì thì viết, muốn theo trường phái
nào thì theo, hoàn toàn tự do sáng tác kể cả viết những gì mà chính
quyền không mong muốn…
b- Họ được tự do tiếp xúc với đủ mọi thứ văn hóa nghệ thuật nước ngoài kể cả với những tác phầm của phe cộng sản.
c- Đa số đều thành thạo 1 hoặc 2 ngoại ngữ giúp họ sớm tiếp cận với
những gì là văn minh tiến bộ nhất của loài người. Trái lại văn nhân nghệ
sỹ miền Bắc, trừ những người theo Tây học trước 45, hầu hết đều… mù
ngoại ngữ nên chỉ biết Shakespeare, Balzac,… qua bản dịch. Còn những tác
phẩm hiện đại thì chỉ “nghe mấy anh văn nghệ có quyền” phán rằng là
“Camus, Sartre… nó phản động thế này,…thế kia,…” nên rất chi là nhục nhã
khi tự mình tổ chức ra cái hội nghị lên án “văn hóa thực dân mới” giữa
cái đất Sài Gòn đầy những trí thức am hiểu, sành Triết Tây lẫn những fan
của Sartre của Camus!
Điều tự sỉ nhục này mình đã lấy làm cái cớ để động viên cả nhà Phạm
Duy còn bị kẹt lại Sài Gòn (mà trực tiếp đến với mình là Phạm Đình
Chương và Duy Quang) là: “Hãy tìm đường mà cuốn xéo nhanh kẻo có ngày
mất mạng vì phản ứng với cái bọn “kiêu binh văn hóa cộng sản” này”. Và
tất cả họ đã nghe theo mình…
Cái ĐƯỢC và MẤT của 30 tháng 4, Nguyễn Khải, trên giường bệnh đã nói
thẳng không ngại ngùng (vốn có theo bản tính thận trọng) là: Miền Bắc đã
cho tôi ĐỘC LẬP, Miền Namđã cho tôi TỰ DO… Còn tớ thì lại: CHÍNH NHỜ MIỀN NAM NÀY MÀ MÌNH ĐÃ TÌM ĐƯỢC Ý NGHĨA CỦA CẢ ĐỘC LẬP LẪN TỰ DO.
5- Cũng chính mình đã đưa ra cái ý kiến về câu “Có
triệu người vui cũng có triệu người buồn“ của ông Võ Văn Kiệt là: “Bề
trên”, “Kẻ cả” và cực kỳ… “chủ quan” bằng những lý lẽ để “bổ sung”
(thực chất là để “bác bỏ”).
Rằng thì là: “Chẳng có cái tỷ lệ chung chung, bằng nhau đó đâu!” Sự
thật thì cái ngày 30 tháng 4 đó có mở ra một vài hướng sống mới cho
riêng dân miền Bắc, cả 30 năm sống kiếp ngựa trâu nhưng lại là bắt đầu
cả một giai đoạn cực khổ tủi nhục, bất công chưa từng thấy cho toàn thể
nhân dân miền Nam!
Đặc biệt khi chủ nghĩa cộng sản, sau khi ra mặt công khai lãnh đạo toàn diện
cả cái nước “xuống hố cả nút” này rồi… thoái hóa tới mức “kinh tế thị
trường định hướng xã hội chủ nghĩa???” thì… mọi mặt xã hội của cả hai
miền đều bị dìm vào các cuộc đại… “loạn”… Vô tướng bất tài, vô lương
tâm, vô học… đã trở thành những ông chủ thực sự từ xã đến trung ương, đã
nắm tất tần tật mọi chức vụ quyết định sự sinh tồn của đất nước, kể cả…
bán hay không bán nước!!!
Vậy mà cứ đến ngày 30 tháng 4 đến họ lại không ngớt dùng bộ máy khổng
lồ tuyên truyền của họ cao giọng huênh hoang, tăng cường chửi Mỹ, chửi
“ngụy”. Dù có đôi chút hạn chế hơn trước (tỉ như thỉnh thoảng có nhắc
tới cái tên Việt Nam Cộng hòa, “ông” naỳ, “ông” kia… chứ không xách mé,
hỗn xược, khinh người như trước) nhưng vẫn không ngớt phịa ra các thứ
chiến công tưởng tượng như “giải phóng Trường Sa”, như “tiến đánh dinh
Độc Lập”, kể cả “địa đạo trại Davis”, những chuyện chẳng ai biết, chẳng
ai làm chứng những ngày 30 tháng tư trước bao giờ!… Cứ như đánh đâu
thắng đấy nhưng sự thật thì như mình đã viết: Đây là một cuộc đá bóng mà một bên đã ra khỏi bãi vì không đá nữa! Vậy có có đá với ai đâu mà “đá thắng” cơ chứ!?
Tóm lại, đã qua 38 năm cái 30 tháng 4, mỗi lần nó đến, mình chỉ buồn chứ chẳng vui chỉ vì:
Mỗi lần nó đến lại gợi lại nỗi phân chia đôi ngả của cả một dân tộc
ViệtNam, trong đó có gia đình mình: Cả 6 đứa em đều không sao đàng hoàng
về thăm lại nơi chôn rau cắt rốn. Còn thằng anh cả duy nhất còn ở lại
ViệtNamnày thì chưa chắc lúc chết được đặt nắm tro tàn cạnh Bố Mẹ; anh
em, con cháu họ Tô chắc vẫn chỉ là một giấc mơ khó trở thành sự thực!
Ôi! 30 tháng Tư, mình là một trong những kẻ đau nhất vì MẤT nhiều nhất!
Mỗi lần nó đến lại như khoét sâu vào những nỗi đau của cả triệu triệu
con người, vì nó mà con mất cha, vợ mất chồng, dân mất nước để cho một
lũ chẳng một ngày xung phong cầm súng, chẳng một ngày đánh Pháp, đuổi
Nhật, thậm chí cả chẳng một ngày “chống Mỹ xâm lược” bỗng dưng ăn trên
ngồi trốc, làm vua hiểu dụ thần dân những điều vô lý, vô lẽ, vô luân… mà
vẫn dám vỗ ngực là cộng sản, là “chủ tập thể” của đất đai, là không có
tam tứ quyền phân lập, phân liệt gì sất… nào là tao có quyền lãnh đạo
tuyệt đối muôn năm đất nước này, là quân đội do tao dựng lập ra nên phải
phục vụ tao!, rằng… tao nhất định sẽ lên… thiên đường! Kẻ nào phản đối,
tao cho vô tù hết! Nhà tù 30 tháng Tư nào cũng được mở rộng để khoan
hồng cho những tên cướp, giết, hiếp, nhưng cũng để rộng chỗ cho những
người “thoái hóa” như Phương Uyên, Điếu Cày, Nguyễn Tiến Trung… và tất
cả những tên lưu manh trí thức, cơ hội chính trị…!
Rõ ràng, những kẻ kiêu binh ăn mày dĩ vãng tanh mùi máu và đẫm mặn nước mắt đang ngày càng gây thêm thù, thêm oán…
Rõ ràng 30 tháng 4 không hề làm cho họ phải giật mình soi lại xem vì
sao từ những giới trẻ như nhóm sinh viên luật đến lớp già như những trí
thức, đảng viên lão thành lại ngày càng đông người ra mặt công khai lên
tiếng phản đối mọi chủ trương đường lối phản nước hại dân của những đàn
sâu phá hoại đất nước cực kỳ…
Và mình, đến hôm nay, nhân ngày 30 tháng 4/2013, cũng nhân thể nhắc
các bạn gần xa đọc lại trên to-hai.blogspot.com những gì mình đã tóm tắt
lại ở trên mà tuyên bố rằng:
CHÍNH NGÀY 30 THÁNG 4 NÀY LÀ NGÀY ĐÃ GIẢI PHÓNG CHO TÔI, MỘT CÔNG DÂN
MIỀN BẮC, KHỎI KIẾP NÔ LỆ MỘT THỨ TRIẾT HỌC CHÍNH TRỊ NGOẠI LAI CỰC KỲ
PHẢN ĐỘNG VÀ SẼ NGUYỀN GÓP SỨC ĐỂ SỚM CHÔN VÙI NÓ CÙNG VỚI NHỮNG KẺ SỐNG
BÁM VÀO NÓ TRONG NHỮNG NĂM THÁNG CÒN LẠI CỦA CUỘC ĐỜI!
No comments:
Post a Comment