Để rồi hôm nay khi mà ta nhìn vào hiện tại, những hình ảnh "chiến thắng" mang hình lưỡi liềm cứa nát con tim:
Đấy là sự chua xót lòng của hình ảnh bà mẹ Nguyễn Thị Nhung và gia đình khi đứa con bé nhỏ của bà bị bắt và gán vào điều 88 “âm mưu lật đổ chính quyền” từ tháng 10 năm ngoái cho đến giờ.
Chỉ cách đây 3 hôm đi thăm gặp con gái mình là Nguyễn Phương Uyên, bà
tan nát thế nào khi thấy con bà tím bầm khắp cả mình, cô bé đã phải giấu
nhịn nỗi đau của mình vào sâu trong tim khi mẹ hỏi. Vì sợ mẹ đau lòng
khi biết mình bị đánh, rồi mẹ cứ gặng hỏi cho ra thì Phương Uyên mới dám
trả lời: "con bị đánh đến ngất xỉu, con đã không biết tại sao mình bị như vậy, họ đã kiếm chuyện với con".
Ai đã đem cho Uyên những thương tích trên mình đến đắng lòng không bao
giờ phai dấu ở người mẹ bé Uyên? Ngoài ai ra mà còn hỏi? Không ai khác
cả ngoài công an tỉnh Long An!? Không ai được quyền gây tổn hại đến cả
tinh thần lẫn thể xác một người còn đang tạm giam mà chưa đem ra xét xử,
huống chi đây là một người yêu nước bé nhỏ, mầm giống tương lai đất
nước. Họ đã không biết trân quý lại đi bắt nhốt, hỏi cung, mớm cung, ép
cung, vu khống, rồi đến cả cài người vào để gây sự gây thương tích, vả
vào mặt mình cũng không biết cách vả lại đi trét thứ mắm muối hôi thối.
Họ chính là những con người đang núp trong vỏ bọc thép của những cỗ máy
xe tăng và giày xéo in hằn những vết nhọn tưởng là cán đích xong lại
phang thẳng vào trong cung lòng, tâm hồn của những người oan khiên mà
không cần hạn chế thủ đoạn.
Cùng bắt và cùng tội danh với Nguyễn Phương Uyên là Đinh Nguyên Kha,
nhưng đến hôm nay có lẽ không đủ bằng chứng để gán tội, nên đã truy tố
Kha thêm tội danh khủng bố, mặc dù ai cũng dư biết cái tí thuốc nổ mà
Kha mua từ chợ Kim Biên, Long An về chỉ là để làm pháo bông, pháo nổ đốt
linh tinh vào ngày tết cho vui.
Họ chưa từng buông khí giới với ngay chính đồng loại thân yêu của họ! Có phải không?
Hòa bình và hòa hợp ở lại trong chúng ta sau ngày 30/ 4 đỏ lửa?
Không hề! Chính họ đã không ngừng nghĩ tạo nên bức tường ngăn cách khi
gọi những tiếng nói đối lập, là thế lực thù địch, phản động, những suy
thoái đạo đức trong tư tưởng, là tự diễn biến hòa bình, là lợi dụng tự
do tôn giáo… để tha hồ quy chụp, tặng mũ, tặng bao cao su, hốt tù. Đấy
là hòa bình và hòa hợp ư!?
Nếu chúng ta có một thùng với lỗ thủng, chỉ có cách là ngay lập tức phải
vá cái lỗ đó, hoặc là phải vứt bỏ nó đi, nhưng ở đây họ đã không có
thiện chí may vá, cũng không vứt bỏ và làm nên cái mới, ngược lại còn
đem những tinh hoa con người, những tinh khí đất nước ra tống vào cái lỗ
thủng đó cho khuất, cho te tua tàn tật. Họ vẫn cứ 38 năm trời thương
tiếc cái thùng thủng ấy, đem vứt của đi thì tiếc và mong giữ nó bằng nùi
giẻ đắp vá mang tên điều số 4 và Hòa hợp hòa giải dân tộc!?
Họ đã thành công khi đã tuyên truyền và làm cho nhiều người tin rằng ngày 30 tháng 4 là một ngày mà họ đã chiến thắng cái ác, đem sự hòa bình, thống nhất cho mọi người. Vậy à? Vậy hỏi cái chiến thắng thật sự của họ nằm ở chỗ nào trên đất nước tan thương ngày hôm nay?
Có phải "chiến thắng 30 tháng 4" đã được tiếp nối là những trận chiến thắng
trên mặt trận cưỡng chế để rồi dân oan với những tháng ngày la lết hết
nơi này đến nơi khác chỉ để mong đòi lại cho mình từng mảnh đất máu thịt
từ bao đời? Tội nghiệp họ! mảnh đất gieo trồng để kiếm từng miếng ăn
trên đó giờ đây theo trời chiều u tối, hình ảnh họ chính là câu trả lời
cho niềm tự hào chiến thắng vô bờ của đảng và nhà nước!?
Có phải tiếp nối là những trận chiến thắng trên mặt trận ngoại
giao để Hoàng Sa, Trường Sa phất phới cờ đỏ 4 sao, để Ải Nam Quan lùi về
bên kia biên giới, để ngư dân bám bờ thay vì bám biển và để những công
dân Việt Nam yêu nước bị đạp mặt, còng tay và bỏ tù!?
Đúng, đất nước Việt Nam cần nhiều tình yêu thương hơn là sự chiến thắng, cần nhiều tình yêu thương là thù hận nhưng làm thế nào được khi những kẻ "chiến thắng" vẫn 38 năm ròng rã gọi đồng bào của mình là ngụy quân ngụy quyền, vẫn miệng nói hòa hợp hòa giải mà tay tra còng/điều 88 vào tay chân của Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Phương Uyên, Nguyên Kha, Việt Khang...
Làm thế nào được khi ngày 30 tháng 4 đã chưa từng là một trang sử mới,
hướng đến tương lai trong tinh thần nhân ái giữa người và người mà thay
vào đó những người "chiến thắng" vẫn ngủ quên trên những chiến xe tăng tiến tiến vào Dinh Độc Lập, vẫn nâng chén vinh danh chiến thắng bằng huyền thoại "Điện Biên Phủ trên không",
vẫn cụng ly say sưa trong sự láo khoét về những xác người bị chôn sống
trong tết Mậu Thân. Và rồi cao hứng cất tiếng can ngăn vô lý, cấm đoán
trái phép, bắt bớ những chính kiến. Hòa hợp hòa giải!?
Điều khiến một vị thuyền trưởng lèo lái một con tàu ngoài đại dương e
sợ nhất, thật sự đó không phải là những con sóng lớn vỗ vào mạn thuyền
ầm ầm. Điều đáng sợ nhất là những con sóng ngầm mà không hề đoán biết
được nó. Hôm nay họ ăn mừng chiến thắng ngày 30/4 vẻ vang bằng những
buổi tiệc linh đình, bằng những tràn pháo hoa kéo dài 15 phút, bằng
những lễ hội tốn tiền tỉ mà chưa một lần giày vò, ăn năn cho những tội
lỗi của mình thì họ vẫn chưa nhận ra được đâu là điều "chiến thắng"
thật: chiến thắng lòng người. Chính họ vẫn tiếp tục chặng đường 38 năm
tạo ra những cơn sóng ngầm làm tan tác lòng người, những cơn sóng ngầm
chắc chắn đánh xì những cái phao giả tạo hòa hợp hòa giải và sẽ nhấn chìm những kẻ đang điều khiển con thuyền.
Chiến thắng đúng nghĩa là chiến thắng của Thiện chống Ác. Nó phải là hệ
quả tất yếu của cái đẹp đứng lên trên mọi xấu xa. Chiến thắng thật sự
phải là chiến thắng để giành lấy cái đẹp, trong viên mãn chân lý. Nếu ví
chiến thắng là trồng thành công một cây ra hoa trái, thì cái đẹp là hoa
trái ấy phải đem ích lợi đến cho người khác. Cái đẹp không phải là một
bức tranh hay một nhan sắc đẹp nhưng là một giá trị cảm xúc có thể làm
thay đổi tất cả một con người. Tình nghĩa đồng bào, tình yêu thương gia
đình, lòng yêu nước... là những “cái đẹp” có sức lay chuyển hơn hẳn
những súng đạn, những tù tội, những cấm đoán, những hận thù. Dostoievsky
nói thật sâu sắc: "cái đẹp cứu độ thế giới".
Khi ta đã nhận ra cái đẹp và vì nó mà thay đổi thì con thuyền ta lái chỉ
có thể đón lấy những con sóng nhỏ tình yêu vỗ vào mạn tàu liên hồi như
cùng dìu con tàu về đến bến, chợt nhớ câu thơ nữ sĩ Xuân Quỳnh thật hay
trong bài “Sóng”:
Ước gì được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ...
Ngày hôm nay, chúng ta vẫn miệt mài mong chờ chiến thắng thật sự đó.
Cuộc chiến thắng của Thiện đối với Ác; của Đẹp đối với Xấu. Chiến thắng
đó chỉ có thể xảy ra khi những con người hướng về Chân Thiện Mỹ hòa hợp
với nhau và bỏ qua mọi bất đồng về quá khứ. Nó không bao giờ xảy ra
trong cái gọi là hòa hợp hòa giải giữa Thiện và Ác, giữa những
người chụp lên đầu Phương Uyên, Nguyên Kha cái mũ phản động, cái còng số
88 với những người thật sự muốn tranh đấu cho tự do của Uyên, Kha và
của 87 triệu con người Việt Nam.
No comments:
Post a Comment