Tuesday, July 23, 2013

CÁI CHẾT CỦA 3 TRẺ SƠ SINH VÌ VACCINE VÀ BÀ BỘ TRƯỞNG Y TẾ...

Chiều nay, 22-7, báo giới được thong báo sẽ có một cuộc gặp giữa các cơ quan chức năng ngành Y tế, đại diện lãnh đạo chính quyền địa phương cung cấp cho báo chí kết luận bước đầu về cái chết của 3 bé sơ sinh tại bệnh viện Hướng Hóa hôm 20-7 sau khi tiêm vaccine ngừa siêu vi B.
Hơn 20 phóng viên thường trú của các báo đài cả miền Trung tụ tập tại tầng 3 Sở Y Tế Quảng Trị để rồi được cho ngồi hóng bên ngoài từ 14h (như thông báo ban đầu) mãi cho đến hơn 17h , cuộc họp kín của ngành Y Tế với sự tham gia của một số ban ngành địa phương mới xong.Đáp lại sự trông đợi của anh em PV là phần kết luận chưa đầu 2/3 trang giấy A4 do giám đốc Sở Y tế đọc đúng 5 phút, kết luận là…”Các bé chết do sốc phản vệ nhưng chưa rõ nguyên nhân”. Kết luận này cũng tương tự như cháy là do có lửa nhưng chưa rõ nguyên nhân lửa từ đâu, lụt là do nước ngập nhưng chưa rõ nguyên nhân sao lại có nước! 
Nhìn cảnh mấy chục anh em phóng viên bám bíu nhìn qua kẻ hở tấm dán cửa kính để coi các vị đang họp mà ngao ngán.
Mấy tháng trước, 5 em nhỏ ở Quỳ Hợp (Nghệ An ) chết sau khi tiêm vacccine nhưng rồi đến nay vẫn chưa thấy ai chịu trách nhiệm. Liệu rồi cái chết của ba em bé sơ sinh ở Hướng Hóa sẽ có ai chịu trách nhiệm không? Thật lòng là mình không dám tin là sẽ có người chịu trách nhiệm cụ thể ,dù ngó qua cái kết luận chiều nay thì thấy có vẻ quả banh trách nhiệm đang bị đá về sân Quảng Trị.
Hôm nay báo TT nhà mình đưa tin bà Bộ trưởng Y Tế vào Quảng Trị để dự lễ khởi công xây dựng tháp chuông ở NT liệt sĩ Gio Linh đúng thời điểm xảy ra cái chết oan ức của 3 bé sơ sinh, nhưng thay vì sau đó ghé đến để thắp cho các bé một nén nhang, (thời gian để từ Đông Hà lên Hướng Hóa chỉ chừng 1 giờ đồng hồ) vậy nhưng bà Bộ Trưởng đã không lên. Có thể công việc của bà quá khẩn cấp, quá quan trọng nên bà không thể đi. Nhưng cách hành xử ấy khiến nhiều bạn trên fb đã bày tỏ bất bình, cho là bà Bộ trưởng “vô cảm”. Nói thật mình khâm phục các bạn đã lên tiếng trách móc cách hành xử của bà Tiến, vì, với sự trách móc đó, các bạn chứng tỏ các bạn vẫn còn quá nhiều tin cậy và hy vọng!
Sự “vô cảm” , như cách mà các bạn nói về bà Tiến hôm nay khiến mình nhớ lại câu chuyện chuyến tàu E1 lật ở Lăng Cô mấy năm trước, trong lúc cả ngành Giao thông vận tải và cả nước hoảng lên vì chuyến tàu định mệnh cướp mất sinh mạng của một số người dân trên chuyến tàu đó thì ngài Bộ Trưởng GTVT đương nhiệm lúc ấy đang ở đâu bạn biết không? Ngài đang …tắm bùn ở khu VIP , tại khu tắm bùn khoáng Tháp Bà Nha Trang, và câu chuyện ấy sau đó đã góp phần đưa ngài rời khỏi ghế Bộ trưởng.
So với sự vô cảm của ngài bộ trưởng GTVT khi đang ở Nha Trang nhưng tai nạn xảy ra ở tận Lăng Cô thì chuyện bà Bộ trưởng có mặt ở Quảng Trị đúng thời điểm 3 trẻ sơ sinh chết, cho dù nguyên nhân là gì thì với tư cách người đứng đầu ngành Y tế nước nhà, bà Bộ trưởng không có lí do bận bịu đến đâu để mất vài chục phút đến sẻ chia an ủi, huống nữa bà là một phụ nữ, một người mẹ…càng khiến nhiều bạn “căm phẫn” cũng không có gì khó hiểu , vì cấp độ vô cảm có vẻ cao hơn sự hành xử của ngài Bộ trưởng GTVT năm nọ.
Không biết sự có mặt tại lễ khởi công xây dựng tháp chuông tưởng niệm có khiến các liệt sĩ phù hộ cho bà Bộ trưởng hanh thông hoạn lộ đến đâu nữa khng. (Sống ở đất Quảng Trị này mình biết cứ lên chức cao, giữ quyền trọng sau mỗi cuộc bầu bán là nhiều vị từ HN lập tức đi xuyên đêm vào miền đất này thắp nhang tạ ơn liệt sĩ!) 
Dù sao thì với sự bất bình của các bạn trên facebook về hành vi mà các bạn gọi là “thờ ơ , vô cảm” của bà Bộ trưởng , mình xin chân thành bày tỏ lòng ngưỡng mộ đến các bạn. 
Vì sao mình ngưỡng mộ ư?
Không có một phép màu nào để cứu chuộc 3 thiên thần chết oan bởi 3 mũi vaccine ác nghiệt kia sống lại, nhưng sự trách mắng giận dữ từ các bạn với bà Bộ trưởng khiến mình khâm phục bởi lẽ các bạn vẫn chưa mất niềm tin!
Chỉ khi còn tin yêu và hy vọng mới trách mắng thế, còn mình thì không!

Tiến sỹ vàng mã

Đó là loại tiến sỹ tệ hơn cả tiến sỹ giấy giáo điều và chỉ có loại giấy tiền vàng mã mới xứng với cái tâm và cái tầm của họ! Sau khi truyền thông lề đảng đưa tin ồn ào về vấn đề 3 trẻ sơ sinh chết tại huyện Hướng Hóa tỉnh Quảng Trị, Bộ Y đã cử các chuyên gia có trách nhiệm của mình vào giải quyết và đã họp báo công bố thông tin gây ra cái chết của các em theo nhiều giả thuyết:
- Sốc phản vệ.
- Sở Y tế Quảng Trị bảo quản lô vắc xin không tốt.
- Không triển khai tiêm tại phòng riêng mà tiêm tại phòng bệnh.
- ...
Và đoàn chuyên gia cao cấp ăn hại đái nát của Bộ Y rình rang cởi công xa với đội ngũ đông lúc nhúc cho biết trên truyền hình chưa tìm ra nguyên nhân cụ thể sẽ gửi mẩu xét nghiệm trong nước và nước ngoài.
Đâu chỉ có tỉnh Quảng Trị mà hầu như 63 tỉnh thành VN đầu có sử dụng loại vắc xin chủng ngừa viêm gan siêu vi B này do công ty vắc xin và sinh phẩm số 1 trong nước sản xuất, với thái độ vô trách nhiệm khi không đình chỉ tiêm ngừa trên toàn quốc hôm nay lại có thêm trẻ em chết sau khi tiêm (theo thông tin chưa được kiểm chứng 1 em tại Bình Thuận và 1 tại Hà Tĩnh)
Tiến sĩ vàng mã Nguyễn Trần Hiển
Nhìn cái cảnh ông Nguyễn Trần Hiển cầm cái phong bì mỏng dính trao tận giường cho sản phụ còn rưng rưng nước mắt cùng bầu vú tức sữa thấy thương làm sao!
Thương là thương người dân VN thấp cổ bé miệng bị bọn cường quyền làm láo nó bồi thường với cái giá rẻ mạt!
Ở những quốc gia Dân chủ thì ông mau mau mà từ chức, còn không thì người dân họ kiện ra tòa vừa mất chức, bồi thường số tiền khổng lồ lại còn mang nhục! Nhưng tại cái cứ thiên đường mù này đã có đảng lo!
Chúng mày cứ làm láo làm lếu đi, ai thắc mắc cứ chỉ vào đảng là xong… Chuyện tiêm ngừa vắc xin viêm gan trong vòng 24 g có khả năng ngăn ngừa bệnh cao là điều hiển nhiên nhưng không phải vì thế mà tiêm đại trà khi gây hậu quả nghiêm trọng, và người ở vị trí đứng đầu thì không thể chỉ hạ mình bồi dưỡng cái phong bì cho người dân là xong!
Nếu là người có liêm sỹ và lòng tự trọng thì sẽ thấy cái trách nhiệm đó do mình gây ra và nên đăng đàn xin lỗi công luận và từ chức trong danh dự.
Nhưng có ai làm quan VN mà ngu dại từ chức khi một kẻ làm quan 3 họ được nhờ cơ chứ? Rồi cũng xong thôi, biết bao scandal còn lớn hơn cũng rơi vào quên lãng…
Ở những quốc gia khác đôi khi xem báo chúng ta thấy có những bác sỹ tử thần vì họ giúp người bệnh mau chết bằng mủi tiêm đang gây nhiều tranh cãi vì dư luận một bên nói giúp cho người bệnh hết đau đớn, nhưng bên còn lại cho rằng họ không có quyền làm như thế.
Thì tại VN ông và cái công ty vắc xin và sinh phẩm số 1 sẽ ghi dấu ấn vào lòng người dân là các tên vác liềm tử thần khoác áo phục vụ con người vì các trẻ em VN không hề muốn chết!
Những sinh mạng đó muốn sống thưa ông!
Những vị tiến sĩ vô cảm như ông và đồng sự thật đúng là thiên tài XHCN nhưng lại là thiên tai dịch họa với dân tộc Việt Nam thưa ngài tiến sĩ vàng mã Nguyễn Trần Hiển!

Xây dựng XHCN = bóc lột nô lệ!?

 Muốn đi Hàn Quốc làm nô lệ “bán sức lao động” để góp phần xây dựng thiên đàng XHCN/CSVN – Một người lao động phải trả trước 80-200 triệu đồng cho thủ tục hồ sơ xuất cảnh – (Khảo sát của Viện Khoa học lao động xã hội CSVN).
Khảo sát về những nhân tố tác động khiến người lao động VN phải bỏ trốn ra ngoài hoặc ở lại làm việc bất hợp pháp (khi hết hạn hợp đồng) tại Hàn Quốc là do gánh nặng về chi phí mà một bộ phận người lao động VN đã phải trả từ 80-200 triệu đồng/người cho “lệ phí” đầu tiên của thủ tục xuất cảnh, trước khi sang Hàn Quốc (báo TT 17/7). Mà trực tiếp bằng mồ hôi công sức ấy, sẽ rất sớm, trong vòng vài tháng, người lao động đã mang lại nguồn ngoại tệ cho nhà nước CSVN.
Phải dùng từ ngữ nào để chỉ danh tương thích cho hành vi này hơn cụm từ
“Bóc lột nô lệ” trắng trợn dã man? Khi mà muốn có thành quả biến giá trị thành tiền, từ một cây ăn trái, người ta phải bỏ công, của, đầu tư để trồng và chăm bón nó tới… 4 năm mới có được trái ngon!?.
Nếu biết rằng, không phải bỏ ra bất cứ “đồng vốn” nào nhưng mỗi năm (2007) “nhà nước, đảng ta” ngửa tay nhận được từ nguồn bán sức lao động của người Việt Nam từ nước ngoài gửi về lượng ngoại tệ từ 1, 6 tỷ đến 2 tỷ USD Trong đó từ Hàn Quốc trên 700 triệu USD, Nhật Bản hơn 300 triệu USD. Năm 2010 Việt Nam đứng thứ 16 trong 30 quốc gia có lượng ngoại tệ từ nước ngoài chuyển về nhiều nhất, là một trong 10 quốc gia có thu nhập lớn từ xuất khẩu sức lao động người dân nước mình. (Wikipedia)

Xuất khẩu lao động đâu phải là: “niềm hãnh diện” của một quốc gia, và chẳng lẽ tư tưởng HCM và “đảng ta” lãnh đạo toàn dân xây dựng thiên đàng XHCN bằng: mang thân làm “nô lệ” cho tư bản!?.
Đa phần, người dân “tha phương cầu thực” bán sức lao động khắp xứ người là thành phần nghèo thu nhập thấp trong xã hội Việt Nam.
Vì đạo lý, nhân bản và tình người “nhà nước, đảng CSVN” phải có tư duy “ăn trái nhớ kẻ trồng cây”, khoan sức dân, mà thấy trách nhiệm, cần thiết hổ trợ mọi điều kiện kể cả phải dùng ngân sách ứng trước vé bay (nếu cần) và hoàn tất mọi thứ hồ sơ xuất cảnh “miễn phí” cho người đi lao động, (mà thật ra chẳng có chi phí là bao cho mớ giấy tờ hồ sơ thủ tục hành chính ấy) để giảm bớt sức nặng trên đôi chân còm cõi của người ly hương “săn” ngoại tệ cho quốc gia bằng mồ hôi nước mắt công sức của chính mình, mà “nhà nước, đảng ta” không phải đầu tư có thời gian như trồng cây ăn trái .
Tưởng chừng đó là điều dễ hiểu của một “nhà nước” của, do và vì dân, nhưng không, những kẻ gọi là “đầy tớ, công bộc” của nhân dân thay vì bổn phận và trách nhiệm phải tận tâm chí tình trợ giúp, lại như bầy “đỉa đói” tự đặt ra những cái “giá” mà người đi làm “nô lệ” phải đưa thân ra cho chúng “hút máu” bằng các thứ “lệ phí giang hồ” ngay từ khi người lao động chưa đặt chân đến xứ người – Thật là vô đạo, như trồng một cái cây, chưa kịp bén rễ thì chúng, như một bầy sâu, đã lặt trụi lá ăn trước hết rồi?
Trên số báo Tuổi Trẻ cuối tuần 14/7/2013 – PV hỏi một “chóp bu CSVN” liên quan đến xuất khẩu lao động, thứ trưởng Bộ LĐ/TB/xã hội, Nguyễn Thanh Hòa…


Nguyễn Thanh Hòa
PV báo TT: - Thứ trưởng nói gì về việc có thông tin thu phí người lao động đi Đài Loan làm việc phải trả cái giá lên tới 7. 000 – 8. 000 USD/người cho thủ tục và hồ sơ?.
Nguyễn Thanh Hòa: Việc thu lệ phí quá cao ở thị trường Đài Loan và các nước khác là có nhưng không đến mức cao như vậy, chỉ có thể là 6. 000 USD trở xuống,!? - (TT cuối tuần 14/7).
Bình quân lương người lao động thu nhập trên dưới 1. 000 USD/tháng (thị trường lao động cơ bắp Hàn Quốc – Đài Loan) chưa đặt chân đến xứ người, chưa biết tương lai công việc ra sao, “nhà nước, đảng ta” chặt ngay 6 tháng lương đầu tiên (6. 000 USD) của người lao động!? Đây là số tiền phải có, bằng mọi cách, nộp cho quan chức “nhà nước” nếu muốn đi làm “nô lệ”??.
Mà theo Thống kê của viện nghiên cứu có uy tín Brookings trụ sở chính tại Washington DC cho thấy tỷ lệ người lao động nghèo, thu nhập thấp (dưới 2 đôla/ngày) tại Việt Nam cao gần đứng đầu khu vực ASean (sau Campuchia) chiếm 18, 2% dân số (16, 1 triệu người) trong năm 2011.
2 USD/ngày - liệu một người lao động nhịn đói bao lâu cho có đủ 6.000 USD! để “mua” một chỗ làm “nô lệ” nơi xứ người??.
Hệ lụy. Rất nhục nhã cho CSVN - Ở cái xứ người, Hàn Quốc ấy - quốc gia mà cũng có một định mệnh hẩm hiu cùng thời điểm, chia cắt đất nước vì ý thức hệ CS như Việt Nam, nhưng lãnh đạo xứ Hàn khôn ngoan, thức thời hơn “Hồ chính…Mi” rất nhiều, “thống nhất” là cần, nhưng không phải bằng mọi giá, mà sự thịnh vượng của toàn dân, giàu mạnh cho quốc gia mới là cấp thiết và ưu tiên tối thượng, từ chiều hướng đúng đắn đó đã đưa Nam Hàn ngày nay trở thành một nền kinh tế tài chính quân sự hùng mạnh, tóp đầu Châu Lục, để cho một CSVN tự hào là “thống nhất” bằng hy sinh gần nữa triệu xương máu trong đó có một thế hệ thanh niên rường cột quốc gia, giờ đây lại đẩy hàng trăm ngàn thanh niên nam nữ thế hệ kế tiếp sang xứ Hàn (nơi chưa cần sự thống nhất) làm vợ hờ, osin, bán sức lao đông như “nô lệ” để nhặt nhạnh từng đồng đôla mang về cho “đảng ta”…. xây dựng thiên đàng XHCN!? -
Càng xấu hổ dã man hơn nữa, “nhà nước, đảng” lại tàn nhẫn “bóc lột” bằng lệ phí trên những đầu người lao động khốn khổ đang đi làm “nô lệ” cho tư bản “giãy chết” ấy!?
Thật là “hãnh diện” một đảng CSVN quang vinh? Tự hào là lãnh đạo giai cấp công nhân XHCN/VN, lại xua đẩy nữa triệu (500. 000) thanh niên nam nữ đồng bào mình, phát huy tư tưởng Hồ Chính…Mi “bôn ba khắp hải ngoại” làm nô lệ cho tư bản, đánh đổi mồ hôi nước mắt nhặt từng đồng ngoại tệ để làm nên danh hiệu: “XHCN là khát vọng làm “nô lệ” của “đảng” và nhân dân ta”!?.

Monday, July 22, 2013

Khả năng thành công/thất bại của ‘Vụ Xử’ Nhã Thuyên (Đỗ Thị Thoan)

Tôi muốn mượn tựa đề truyện ‘Vụ Xử’ của Kafka để nói đến tính chất mông muội vây bủa quanh vụ truy sát Nhã Thuyên, một nữ giảng viên đại học và một cây viết trẻ có bản lãnh đang được giới trẻ quan tâm tới văn học nghệ thuật tìm đọc. Vụ việc đã xảy ra ngót nghét tháng nay, khởi đầu bùng lên với phát biểu báo động và chỉ điểm của Chu Giang Nguyễn văn Lưu vào ngày chót của hội nghị Lý luận Phê bình Toàn quốc do đảng tổ chức ở Tam Đảo. Với những người để ý theo dõi ‘hành tung’ của ‘vệ binh’ Chu Giang thì tuyên bố chỉ điểm này ở Tam Đảo không có gì lạ, hơn thế nữa: thôi đành chặc lưỡi ‘miễn bàn’. Vì Chu Giang cũng chính là ‘cây bút phê bình’ (sic) đã dai dẳng truy sát Nguyễn Huy Thiệp bằng những bài báo ‘luận chiến’ đăng trên Tuần báo Văn nghệ Tp HCM năm ngoái nhưng không đem lại kết quả nào. Tiếp theo Chu Giang, báo đảng xông lên với nào là Cẩm Khê trên tờ Nhân Dân, Tuyên Hóa trên tờ Quân Đội Nhân Dân, và mới đây nhất là ‘nhà phê bình’ Nguyễn Văn Dân trên VanVn.net. Về những tiếng nói phản biện chúng ta có bài ‘Cú giẫy cuối cùng của nền phê bình chính huấn’ của Phạm Thị Hoài trên mạng Pro/Contra, và mới nhất là bài ‘Phê bình kiểm dịch’ của Gs Trần Đình Sử. Qua bài viết của mình vị giáo sư này cho thấy ông có sự trong sáng trí thức (probité intellectuelle), tuy không trực tiếp đề cập tới án xử Nhã Thuyên nhưng trên một diện rộng gián tiếp báo động giới làm văn học nghệ thuật về sự trỗi dậy của những ‘phê bình gia kiểm dịch’ trong hiện tình văn học nghệ thuật hiện tại, và đồng thời cũng có ý đánh thức lương năng của những nhà phê bình kiểm dịch với giả thuyết họ còn lương năng.
Thông tin về hậu quả tức thời của án xử Nhã Thuyên đã được các trang mạng lề dân loan tải: Nhã Thuyên bị cho thôi việc ở Đại học Sư phạm Hà nội, PGS TS Nguyễn Thị Hòa Bình, người bảo trợ cho luận văn thạc sĩ của Nhã Thuyên sẽ ‘nghỉ hưu non’.
Nhưng vì câu hỏi của giới bình luận gần đây được nêu lên nhân vụ việc này là: ‘Phải chăng một vụ án dập khuôn Vụ án Nhân văn Giai phẩm (NVGP) một lần nữa lại tái diễn?’ nên chúng tôi thiết nghĩ để tìm được câu trả lời cho câu hỏi này trước hết chúng ta thử nêu câu hỏi: Trong tình thế hiện nay Tuyên giáo TW tính toán ra sao? Chúng tôi đặt câu hỏi này ra và thử đưa ra những dự đoán.
Ta hãy quay lại vụ án NVGP. Trước hết là điểm mặt những nhà phê bình kiểm dịch thời xảy ra vụ án này. Nhà văn Phạm Thi Hoài đã liệt kê khá đầy đủ:

“Trong cuộc truy sát Nhân văn-Giai phẩm, ít ra chúng ta biết: Người “vạch trần bộ mặt thật” “trụy lạc phản động” của Trần Dần là nhạc sĩ Đỗ Nhuận; người hô hào cả nước “phải chặn lại không cho Trương Tửu được tự do truyền bá những tư tưởng phản động, những tác phong đồi bại” là nhà phê bình Hoài Thanh, cũng chính là người xác định tính chất “xuyên tạc”, “vu khống”, “phản động” của bài thơ “Nhất định thắng” của Trần Dần; người tố giác cả một “hệ thống những sai lầm xấu xa”, những “dụng ý rất đen tối” của Tử Phác là nhạc sĩ Lương Ngọc Trác; người lột “cái mặt gian xảo” của Lê Đạt như “một kẻ ẩn núp, tàng hình, đã từng quay quắt được một thời gian, nhưng rốt cục cái bản chất phản lại giai cấp vô sản lòi ra mồn một” là nhà thơ Xuân Diệu, cũng chính là người phát hiện Văn Cao “gài mìn chống phá Đảng và nhân dân”; người quyết “vạch rõ tội lỗi của Phan Khôi đã bao nhiêu năm làm tay sai cho đế quốc, nịnh hót phong kiến, huyễn hoặc, lừa bịp, đầu độc nhân dân để kiếm bát cơm, manh áo”, “chống Đảng, chống cách mạng, phản nhân dân, phản Tổ quốc”, “từ bé đến già bóc lột của nông dân, ăn cướp của nhân dân” là nhà văn Nguyễn Công Hoan; người gọi tác phẩm của Trần Duy là cái thứ “văn nghệ vô nhân đạo của thần chết”, là “những thứ cỏ độc, mà chúng ta phải nhổ sạch, quét sạch, để vứt vào rác, hoặc làm một thứ phân bón cho những bông hoa chân chính trong vườn văn nghệ của ta” là nhà phê bình Vũ Đức Phúc…; chưa kể hàng trăm văn nghệ sĩ không kém danh tiếng khác – từ Thế Lữ, Bửu Tiến, Nguyễn Huy Tưởng, Kim Lân, Đoàn Giỏi, Tú Mỡ, Đoàn Văn Cừ, Lương Xuân Nhị, Nguyễn Tuân…, đến Nguyễn Đổng Chi, Nguyễn Đình Thi, Võ Huy Tâm, Đào Vũ, Bùi Huy Phồn… – hăng hái góp đinh cho những chiếc búa tạ nêu trên chốt quan tài những đồng nghiệp “nổi loạn” của họ.
Trong cuộc truy sát Nhân văn-Giai phẩm, ít ra chúng ta biết: Người “vạch trần bộ mặt thật” “trụy lạc phản động” của Trần Dần là nhạc sĩ Đỗ Nhuận; người hô hào cả nước “phải chặn lại không cho Trương Tửu được tự do truyền bá những tư tưởng phản động, những tác phong đồi bại” là nhà phê bình Hoài Thanh, cũng chính là người xác định tính chất “xuyên tạc”, “vu khống”, “phản động” của bài thơ “Nhất định thắng” của Trần Dần; người tố giác cả một “hệ thống những sai lầm xấu xa”, những “dụng ý rất đen tối” của Tử Phác là nhạc sĩ Lương Ngọc Trác; người lột “cái mặt gian xảo” của Lê Đạt như “một kẻ ẩn núp, tàng hình, đã từng quay quắt được một thời gian, nhưng rốt cục cái bản chất phản lại giai cấp vô sản lòi ra mồn một” là nhà thơ Xuân Diệu, cũng chính là người phát hiện Văn Cao “gài mìn chống phá Đảng và nhân dân”; người quyết “vạch rõ tội lỗi của Phan Khôi đã bao nhiêu năm làm tay sai cho đế quốc, nịnh hót phong kiến, huyễn hoặc, lừa bịp, đầu độc nhân dân để kiếm bát cơm, manh áo”, “chống Đảng, chống cách mạng, phản nhân dân, phản Tổ quốc”, “từ bé đến già bóc lột của nông dân, ăn cướp của nhân dân” là nhà văn Nguyễn Công Hoan; người gọi tác phẩm của Trần Duy là cái thứ “văn nghệ vô nhân đạo của thần chết”, là “những thứ cỏ độc, mà chúng ta phải nhổ sạch, quét sạch, để vứt vào rác, hoặc làm một thứ phân bón cho những bông hoa chân chính trong vườn văn nghệ của ta” là nhà phê bình Vũ Đức Phúc…; chưa kể hàng trăm văn nghệ sĩ không kém danh tiếng khác – từ Thế Lữ, Bửu Tiến, Nguyễn Huy Tưởng, Kim Lân, Đoàn Giỏi, Tú Mỡ, Đoàn Văn Cừ, Lương Xuân Nhị, Nguyễn Tuân…, đến Nguyễn Đổng Chi, Nguyễn Đình Thi, Võ Huy Tâm, Đào Vũ, Bùi Huy Phồn… – hăng hái góp đinh cho những chiếc búa tạ nêu trên chốt quan tài những đồng nghiệp “nổi loạn” của họ. (Trích Pro/Contra).

Thôi thì đủ mặt ‘anh hào’ lưu xú danh hậu thế.

Câu hỏi: với ‘Vụ Xử’ Nhã Thuyên trong tình thế hiện nay liệu Tuyên huấn TW có khả năng huy động được con số đông đảo những tay phê bình kiểm dịch như thời trước không?

Dự đoán của chúng tôi là: Không. Củng cố cho dự đoán này là những lý do sau.

Thứ nhất, chính quyền hiện tại không còn có quyền năng tuyệt đối như ở những năm cuối thập niên 50 đầu thập niên 60 thế kỷ trước. Tình thế nay đã khác, điều này hẳn những vị lãnh đạo Tuyên giáo TW phải hiểu rõ hơn ai hết. Trong giới làm văn học nghệ thuật hiện nay, việc áp lực đông đảo giới này làm theo lệnh Tuyên giáo TW là bất khả. Thế nên, khi những đội trưởng truy sát như Phong Lê, Phan Trọng Thương, tốt đen Chu Giang, Cẩm Kê, Tuyên Hóa, và Nguyễn văn Dân (chỉ cần đọc sơ bài ‘Văn học nhìn từ lý thuyết trung tâm – ngoại vi’ của vị GSTS này cũng thấy ngay tiến sĩ (sic) của chúng ta đã “lạc đề”, “gượng gạo”, “viết /nói về hùa đánh hôi” như thế nào) có xếp hàng sẵn sàng ra tay chờ chỉ thị thì Tuyên giáo TW – nhìn quanh quất chỉ thấy lèo tèo vài vệ binh - quá lắm cũng chỉ đành liếc mắt bảo “các chú mày để từ từ”, và vì vụ việc đã loan truyền rộng rãi cả trong lẫn ngoài nước nên chẳng đặng đừng đành phải xử lý hành chính cô giáo Nhã Thuyên Đỗ Thị Thoan và giáo sư Nguyễn Thị Hòa Bình. Và rất có thể hồ sơ vụ xử này sẽ tạm thời được khép lại ở thời điểm này. Để củng cố cho hành xử răn đe này (nói theo kiểu TBT Nguyễn Phú Trọng về hiệu quả việc chỉnh đốn đảng vừa qua là cũng khiến “khối anh run đấy!”. Một kết luận mượn cách đùa cợt nhẹ nhàng để che dấu sự bất lực và thất bại. Nhưng câu nói nửa đùa nửa thật này của TBT NPT không phải là không có phần đúng) là Lớp tập huấn “Quan điểm của Đảng về văn học, nghệ thuật và hoạt động phê bình văn học, nghệ thuật năm 2013″ diễn ra khắp các tỉnh thành trong nước. Chúng tôi đánh giá đây là những động thái chỉ có mục đích răn đe, chỉnh đốn mà thôi. Về hình thức xử lý hành chính đối với giảng viên Đỗ Thi Thoan, chúng tôi nghĩ hiệu quả không đáng kể vì chức vụ giảng viên không còn có cái danh giá và quyền lợi như trước đây nên hiện nay chẳng đáng quan tâm (vì mới chỉ nhận chức vụ giảng viên trên dưới một năm nên việc bảo vệ ‘sổ lương’ dĩ nhiên là không thành vấn đề đối với Nhã Thuyên Đỗ Thị Thoan). Còn với Gs Nguyễn Thị Hòa Bình chúng tôi nghĩ ‘hưu non’ là giải pháp tối hảo để cho lương tâm được bình yên, trong sáng trí tuệ và thanh danh được bảo toàn. Vả lại thời nay kinh tế thị trường việc “thắt bao tử”, trù dập vây bủa kinh tế không còn hữu hiệu: Gs Nguyễn Thi Hòa Bình và giảng viên Đỗ Thị thoan hẳn không đến nỗi phải về quê đập đá mưu sinh như thi sĩ Hữu Loan trước đây! Ngoài ra cũng phải kể đến hậu quả ngược của vụ xử: đối với giới trẻ, nhất là những sinh viên ở đại học sư phạm Hà Nội, rất có thể họ không đồng tình, và khinh bỉ, cách ứng xử của Tuyên giáo TW và các quản lý giáo dục, sự bày tỏ này sẽ lan rộng, có tác động tiêu cực trong xã hội. Xa hơn nữa, từ không đồng tình, khinh bỉ đến phản kháng, con đường dẫn đến bày tỏ thái độ phản biện bấy lâu chưa hiện rõ để được trung thành với bản thân và lương tâm trong sáng của giới trẻ sẽ không xa.

Thứ nhì, vì những vấn đề Tuyên giáo TW cấp thiết, sinh tử, phải ứng phó như những vụ bắt nhốt những blogger như Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào…, những việc khuấy động dư luận xã hội như vụ tuyệt thực của Cù Huy Hà vũ, Điếu cày Nguyễn văn Hải, vụ xét xử Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Khang cũng như nhiều vụ án chính trị khác trong mấy tháng nay, và làm sao bịt miệng được những tiếng nói phản biện ‘không trung thành’ ngày càng mạnh dạn lên tiếng nhắm vào tử huyệt, triệt hủy tính chính danh của đảng về toàn vẹn lãnh thổ và biển đảo. Cũng phải kể ngay đến nan đề thành tích nhân quyền tệ hại của chính quyền VN đang bị đặt dưới áp lực ngày càng đè nặng từ những nước phương Tây, nhất là từ quốc hội và chính quyền Mỹ vào thời điểm xảy ra chuyến công du Mỹ để gặp tổng thống Obama của chủ tịch nước Trương Tấn Sang v.v… Đấy là chưa kể đến một yếu tố ‘ngầm’ quan trọng hơn cả: trong cơn lốc xoay chiều chính trị đang diễn ra, những vị trong Tuyên giáo TW rất có thể nếu không ‘nín thở chờ thời’ thì cũng càng ‘bất động’ được bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Do đó không khó nhận ra nhóm các ‘phê bình gia kiểm dịch’ đã tính toán sai lầm về thời điểm (timing) để đưa ra ‘án xử’. Vào thời điểm này “chuyện lý luận (ný niếc) phê bình (phê biếc) hãy tạm thời dẹp sang một bên! Sao các chú rách việc quá!” [Các chú phải biết thân biết phận, các chú có hiểu địa vị của các chú chỉ ở bậc gần như thấp nhất trong các bậc thang quyền lực không?] Đó là sách lược tưởng như khó hiểu của người cộng sản với bản chất muôn thuở của anh du kích chuyên trị ‘đối phó’ để tồn tại. Do đó khả năng thất bại của mưu toan truy sát của những vệ binh đỏ bảo vệ đường lối chính thống này nhiều phần đang lộ rõ.

Lý do sau chót: nhóm Mở Miệng – nhất là thành viên Bùi Chát – hiện đang trong tầm ngắm của chính quyền, nhất là sau vụ việc Bùi Chát cùng hai người bạn học lập nhóm chủ trương trang mạng kêu gọi hậu thuẫn xã hội cho “tiếng súng hoa cải Đoàn Văn Vươn,” và tiếp đó là công khai thách thức những người lãnh đạo của đại học Luật TP HCM công khai tranh luận về việc phỉ báng và vi phạm pháp luật khi công bố nhân thân cũng như thành tích học tập của nhóm này. Việc lãnh đạo TP HCM và đại học Luật của thành phố này “ngậm tăm” không có nghĩa Bùi Chát và hai bạn học cũng như Mở Miệng đã ra khỏi tầm ngắm trả thù.

Để kết luận chúng tôi cũng nhân ‘án xử’ Nhã Thuyên không thể không đặt câu hỏi: Không kể “nền” phê bình văn học tản mạn cảm tính của những Hoài Thanh, Hoài Chân, Đặng Thái Mai, Vũ Ngọc Phan… tụt hậu so với thế giới cả thế kỷ ở thời điểm của nền phê bình này xuất hiện, nhận định nói ra tuy đau lòng nhưng là sự thực: rằng từ 1955 đến nay không những không hề có lý thuyết và phê bình văn học đích thực, vậy đến bao giờ lý thuyết và phê bình văn học nước ta mới thoát khỏi thảm họa do sự ngu xuẩn mông muội đã vây bủa hơn nửa thế kỷ nay để mở ra một sinh khí, một tinh thần mới?

Điếu Cày tuyệt thực sang ngày thứ 30 liên tiếp, mạng sống chỉ còn tính từng giờ

Ngay trong sáng nay, 22/7/2013, chị Dương Thị Tân và con trai Nguyễn Trí Dũng sẽ trực tiếp đến trụ sở Viện Kiểm sát tỉnh Nghệ An để gửi đơn khẩn cấp, đồng thời chất vấn về việc tiếp nhận và giải quyết đơn thư tố cáo của blogger Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải.
Cả tuần nay, chị Tân và các con hoang mang như ngồi trên đống lửa. Từng giờ trôi qua là những nỗi lo âu, hồi hộp. Điếu Cày đã tuyệt thực sang đến ngày thứ 30 liên tiếp trong tình trạng biệt giam kỷ luật. Đến hôm nay, 22/7, không có dấu hiệu nào cho thấy Điếu Cày ngưng tuyệt thực. Mạng sống của anh đã hết sức nguy kịch và chỉ còn tính từng giờ.

Là một người cương trực, Điếu Cày sẽ đấu tranh đến chết để đòi công lý. Trong khi đó, CA trại giam số 6 vẫn tỏ ra chây lỳ, tiếp tục dùng mọi thủ đoạn để ép bằng được Điếu Cày phải ký tên vào lá đơn 'nhận tội'.
Trước tình hình vô cùng cấp bách, chị Dương Thị Tân và gia đình sẽ đấu tranh đến cùng để yêu cầu viện kiểm sát tỉnh Nghệ An phải giải quyết nhanh chóng, bởi hiện nay tính mạng của blogger Điếu Cày như 'nghìn cân treo sợi tóc', có thể chết bất cứ lúc nào. 
Trong buổi làm việc hôm 20/7, một cán bộ trại giam tên Nguyễn Văn Diệu (cấp bậc đại úy) đã khẳng định với gia đình "Chúng tôi đã chuyển đơn của ông Hải đến Viện Kiểm sát". Tuy nhiên, cho đến nay đơn tố cáo vẫn chưa được giải quyết, nhiều khả năng các lá đơn đã bị công an trại giam ém nhẹm nhằm che dấu việc làm sai trái.
Hôm nay đã tròn 30 ngày Điếu Cày tuyệt thực, cũng là thời điểm mà phái đoàn của chủ tịch nước Trương Tấn Sang chuẩn bị lên máy bay sang Mĩ. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến CA trại giam dùng mọi thủ đoạn ép buộc Điếu Cày phải nhận tội, mục đích để lừa gạt dư luận quốc tế.
"Đừng quên blogger Điếu Cày" là lời kêu gọi của Tổng thống Mỹ Obama trong bài phát biểu nhân ngày Tự Do Báo Chí Thế Giới vào năm ngoái. Chủ tịch nước Trương Tấn Sang sẽ gặp Tổng thống Obama trong chuyến thăm Mỹ từ ngày 24 – 26/7 sắp tới.
Việc ra quyết định kỷ luật biệt giam, dùng thủ đoạn ép buộc Điếu Cày nhận tội cho thấy có sự chỉ đạo từ cấp cao nhất trong hàng ngũ chóp bu cộng sản. Những công an cai ngục ác ôn khét tiếng tại trại giam số  6 (thuộc Bộ CA) đóng vai trò thừa hành.
Không chấp nhận là một con cờ chính trị để cho nhà cầm quyền CS mang ra đổi chác, blogger Điếu Cày đã lựa chọn hình thức đấu tranh cuối cùng là tuyệt thực để phản kháng.  
Việc chuyển trại giam từ Xuân Lộc (Đồng Nai) ra tận trại 6 (Nghệ An) đối với Điếu Cày đến nay đã lộ rõ là một âm mưu thâm độc được lên kế hoạch từ trước. Đây là thủ đoạn để anh bị cô lập với gia đình, đồng thời công an trại giam dễ bề ra tay mà không ai hay biết.
Nếu không nhờ vào sự nhanh trí và can đảm của nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa khi báo tin cho gia đình, có lẽ chúng ta khó có thể lường trước những điều khủng khiếp nào sẽ xảy đến đối với Điếu Cày tiếp theo. Có tin cho biết, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa cũng đang phải chịu chung số phận với blogger Điếu Cày vì bị CA trại giam trả thù sau hành động quên mình như trên.
Xin được nhắc lại: Hồi tháng 2 và tháng 3 năm ngoái (2012), Điếu Cày đã tuyệt thực tổng cộng 28 ngày để phản đối chế độ lao tù CS tại nhà tù B14 (Bộ CA). Hậu quả là anh đã phải nhập viện trong trạng thái hôn mê. Khi được đưa vào cấp cứu tại bệnh viện 30/4 (bệnh viện thuộc bộ công an), phải mất 4 ngày sau Điếu Cày mới bắt đầu hồi tỉnh. Khi ấy, cơ quan CA đã hoàn toàn giấu nhẹm vụ việc và không thông báo đến gia đình. 
Lần này, Điếu Cày đã tuyệt thực đến 30 ngày, vượt ngưỡng giới hạn 28 ngày trước đó, tính mạng của anh đã rất nguy kịch, thậm chí chỉ còn tính từng giờ.
Trại giam số 6 thuộc huyện miền núi Thanh Chương (Nghệ An), đường xá đi lại khó khăn. Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, thời gian đưa đi cấp cứu từ trại giam đến bệnh viện gần nhất phải mất 2 tiếng đồng hồ.

Friday, July 19, 2013

Viết từ Sài Gòn - Trò phân mảnh và tung hỏa mù của an ninh Cộng sản

Có hai loại trò chơi mà cho đến thời điểm này vẫn còn rất hiệu dụng, đắc địa mà nhà nước Cộng sản nói chung và ngành công an của họ nói riêng vẫn đang dùng, đang áp dụng triệt để, đó là: Phân mảnh thông tin và Tung hỏa mù.
Chặn luồng và đưa tin trên các phương tiện truyền thông
Trước tiên, bàn về phân mảnh thông tin, đây là trò chơi có tính phổ quát trong chủ trương và căn tính của nhà nước Cộng sản. Đặc biệt, những ai là cư dân mạng và từng bị làm việc với công an sẽ dễ dàng nhận thấy điều này. Phân mảnh thông tin hầu như bao trùm trên mọi lĩnh vực, nhưng điểm xoáy của nó vẫn là thế giới mạng và cư dân mạng. Về thế giới mạng, cho đến thời điểm này, nhà nước Cộng sản vẫn tuyên bố mình không hề dùng tường lửa, không hề ngăn chặn facebook và một số trang mạng có tính bất lợi cho nhà cầm quyền. Nhưng trên thực tế thì không phải thế, họ có kĩ thuật chặn phân mảnh và cục bộ theo từng đơn vị mà họ cảm thấy đó là nhạy cảm.

Ví dụ như: Một số vùng ở miền Trung Việt Nam hoàn toàn không biết gì về facebook và không bao giờ vào facebook được. Đương nhiên, nếu như cư dân ở vùng này phản ảnh vấn đề này lên cơ quan bưu chính, không bao lâu sau đó, họ vào facebook bình thường. Nhưng cũng không bao lâu sau nữa, nó lại bị chặn. Trong khi đó, ở Sài Gòn, Hà Nội và các thành phố lớn Việt Nam, facebook không bị chặn hoặc chỉ bị chặn trong những ngày lễ, có sự kiện đặc biệt.

Và nếu như những thành phố lớn không bị chặn facebook thì việc vào đọc trang Bauxite Việt Nam hoặc RFA, BBC, VOA… nghe có vẻ rất khó, hiện tượng rớt mạng thường xuyên xãy ra mỗi khi vào các trang này. Cách đây chừng một năm, ở khu vực tây Nguyên, đặc biệt là Đức Cơ, Nhân Cơ (hai vùng có mỏ khai thác quặng bauxite do công nhân và nhà thầu Trung Quốc thi công), vào facebook và Bauxite Việt Nam hoàn toàn không được, phải dùng nhiều cách để vượt tường lửa, để giấu IP của máy mới vào được.

Không cần bình luận gì nhiều cũng có thể kết luận rằng nếu nhà cầm quyền Cộng sản thả lỏng các trang này ở vùng này, nguy cơ của họ rất cao khi người dân tìm hiểu và biết được mối nguy hiểm từ công trình bauxite, đặc biệt là khi người dân có kiến thức về chính trị, hiểu ra thế nào là “mái nhà Đông Dương”, “điểm trọng yếu chiến lược”… đã rơi vào tay Trung Quốc, rất có thể, Tây Nguyên đã là khu vực biểu tình nổi cộm nhất trong nhiều năm chứ không phải là Sài Gòn hay Hà Nội.
Và, ngay trong cả việc đưa tin về một sự kiện nào đó có tính nổi cộm, bất lợi cho chế độ độc tài, kĩ thuật phân mảnh của họ cũng được sử dụng rất tinh vi. Ví dụ như vụ TS Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực trong nhà tù, thay vì hoặc im lặng, hoặc đưa đúng tin thật để đảm bảo tính khoa học của báo chí hoặc là lật lọng, nói ngược. Nhưng họ đã không làm thế, họ chỉ đưa đúng một mảng tin (xạo) về sinh hoạt, ăn ở và điều kiện sống trong phòng giam của TS Vũ, bản tin VTV1 dừng lại ở vấn đề đời sống, sinh hoạt của ông. Và không hề bình luận gì về việc ông có tuyệt thực hay không, hoàn toàn không có lời khẳng định nào trong cái gọi là phóng sự này.

Ở một bản tin khác trên báo Nhân Dân, một tờ báo “ruột” của đảng Cộng sản, họ lại đưa một tin ngắn, không nói về sinh hoạt của TS Vũ mà chỉ đưa ra lời khẳng định là hoàn toàn không có chuyện tuyệt thực. Theo trình tự này, ban đầu, họ tung hỏa mù thông tin để dư luận phân vân, không biết đâu là thật, đâu là giả (vì suy cho cùng, hơn chín mươi triệu dân Việt Nam vẫn bị chi phối nặng nề bởi thông tin nhà nước, tỉ lệ người đọc tin phi nhà nước thấp hơn rất nhiều, đó là chưa kể đến một bộ phận “bán tín bán nghi” vì vẫn vừa nghe tin nhà nước vừa nghe lóm tin ngoài luồng thông qua những người quen là cư dân mạng).

Đến khi báo Nhân dân tung tin TS Vũ không tuyệt thực, thì mọi chuyện trở nên rối mù, và mục tiêu của nhà cầm quyền là làm cho thông tin rối mù, còn một nửa sự thật cho cả hai bên, vì giữ được một nửa sự thật trong thế giới tin tức còn được bao lâu thì chừng đó vẫn còn thành công trong độc tài. Công thức mị dân của nhà độc tài luôn là “một nửa sự thật” cộng với vũ lực và miếng ăn.

Tung hỏa mù lấy cung

Những nhà dân chủ, những blogger, nếu từng bị làm việc với công an đều có kinh nghiệm này: Cơ quan an ninh không bao giờ giao cho họ một bản (dù là photocopy) biên bản làm việc. Dù có đấu tranh cách gì, cũng hiếm có trường hợp được giao cho một biên bản mang về mặc dù trên nguyên tắc pháp qui thì một khi đã có biên bản thì phải có hai bản, mỗi bên giữ một bản. Không phải công an họ không hiểu điều này, nhưng họ cố tình lờ đi vì một thứ mục tiêu và chiêu trò khác.

Lẽ thường, không có một nhà hoạt động dân chủ hay một blogger nào chấp nhận khai thật hoạt động, công việc và quan hệ của mình cho an ninh cả. Chắc chắn là thế, trừ một vài người thần kinh không bình thường hoặc thuộc diện “hai mang” thì câu chuyện khác đi. Còn lại, không một ai đủ điên rồ mà tin tưởng an ninh Cộng sản, đó là sự thật, một “tất yếu lịch sử”.
Chính vì thế, công an buộc phải tung hỏa mù với các nhà dân chủ, các blogger bằng nhiều cách trong lúc hỏi cung (mặc dù họ không được phép hỏi cung một khi chưa đủ cơ sở pháp lý để kết tội đối phương, nhưng họ vẫn làm thế), đưa ra những câu hỏi đóng, thay vì “anh chị có biết những người A, B, C… này không?” thì họ hỏi “anh chị đang làm việc với A, B, C như thế nào?”. Xét về khoa học hình sự, đây là một kiểu ép cung trá hình.

Và sau hai hoặc ba ngày làm việc, họ sẽ chốt vấn đề bằng cách đe nẹt, dọa dẫm, bắt viết tờ cam kết “không phản động”, đọc qua loa biên bản rồi cho ký tên và sau đó là an ủi vài câu nhẹ nhàng trước khi ra về. Mấu chốt vấn đề: Không bao giờ giao bất kì tờ biên bản làm việc nào cho người bị khai.

Đó cũng là kĩ thuật tung hỏa mù khá tinh vi của an ninh Việt Nam, vì những lời khai đó không phải là lời khai thật, đó là những lời cung đối phó tình thế. Và trong suốt mấy ngày làm việc, người hoạt động dân chủ, blogger phải căng não để đối phó từng tình huống, đến khi chuẩn bị ra về, thấy mình “an toàn”, không bị bắt, thường rơi vào tâm lý chủ quan, làm mọi thủ tục cho xong chuyện để ra về.

Đây là điểm yếu căn bản của người làm việc với an ninh. Và cũng là nguyên nhân vì sao, ngoại trừ những blogger kì cựu hoặc những nhà dân chủ làm việc quá tinh vi, phần lớn các blogger và nhà dân chủ đều bị bắt sau hai hoặc ba lần làm việc với công an. Bởi trong quá trình làm biên bản, họ không giao biên bản cho “đối tác”, mà những lời khai đối phó tình huống thì làm sao mà nhớ cho trọn vẹn. Đương nhiên, lần khai sau sẽ có những chi tiết sai lệch so với lần khai trước và trong vài lần sai lệch như thế, an ninh sẽ mò ra được điểm yếu của nhà hoạt động dân chủ, blogger, để sau đó phát lệnh bắt khẩn cấp, đánh đòn tâm lý trấn áp và cuối cùng là đạt được mục đích: Bắt nhốt, ghép tội!

Chính vì thế, những ai từng làm việc với công an, an ninh, phải nhớ đọc thật kĩ, từng chi tiết của biên bản trước khi ký, thậm chí có thể dùng những chi tiết “nhạy cảm” để bác bỏ hoặc tranh luận trong chốc lát với nhân viên an ninh để tạo dấu ấn tiềm thức, để ấn tượng và ghi nhớ những chi tiết này, dùng cho lần sau nếu thấy cần. Tuyệt đối không chủ quan mà ký tức thì để ra về, vì như thế vài ngày sau sẽ quên mất nội dung làm việc và lần làm việc sau sẽ rất có thể là lần bị bắt, bị ghép tội.
Dường như những chiêu trò phân mảnh và tung hỏa mù vẫn còn đang là trò chơi rất đắc địa của ngành an ninh Cộng sản. Đó cũng là yếu điểm của họ nếu như các blogger, nhà dân chủ nhìn thấy. Vì, bao giờ, một người lựa chọn hướng đi dân chủ cũng thông minh hơn kẻ độc tài vài bậc, nếu có thua, thì chỉ thua thủ đoạn, mà thứ này có thể khắc phục được!

Dũng Khí

Bà vợ thút thít với chồng, ông xem sang nhà hàng xóm chửi vào mặt chúng nó,thậm chí nếu cần thì ném bao tải phân vào nhà chúng nó, không thể chịu nổi nữa, con cái nhà mình chơi ở sân nhà mình sao con cái chúng nó quều tay qua đấm, véo, xé quần xé áo là sao? Là sao?
 
Ông chồng nhấp ngụm trà, biết rồi, biết lâu rồi, thằng hàng xóm khốn nạn ấy ai còn lạ gì.
 
Thì ông tỏ thái độ đi chứ, dũng khí của ông đâu.
 
Chần chừ mãi, 10 ngày sau, ông bố mới qua nhà hàng xóm, thì thào hỏi chị giúp việc, vợ chồng nhà chủ đi khỏi nhà chưa? Dạ rồi. Mấy thằng con đi khỏi nhà chưa? Dạ rồi. Tóm lại là trong nhà không có ai chứ gì? Dạ đúng. Chỉ còn mỗi chị thôi chứ gì? Dạ đúng.
 
Ông bố chống nạnh, chỉ tay vào mặt bà giúp việc:
 
-Tôi yêu cầu chị nói với chủ nhà, phải vá ngay cái áo con tôi đã bị con ông bà chủ nhà xé rách. Tôi là tôi bất bình lắm rồi đấy. Tôi là tôi phẫn nộ lắm rồi đấy. Tôi là tôi nói trước rồi đấy, hàng xóm với nhau, sống như thế là không thể được. Chị thừa biết cái dũng khí của tôi rồi đấy.
 
Chị giúp việc nói: Xe ông bà chủ đang về đấy ạ.
 
Ông chồng vội cúi xuống cổng nhà hàng xóm, làu bàu:
 
-Mấy đứa con mình vô ý thức quá đi, ăn chuối sao vứt võ chuối ở nhà người ta cơ chứ.
 
Ông bà chủ hàng xóm đi qua, vào nhà, khép cổng.
 
Ông bố ngẩng cao đầu, mang dũng khí của mình về khoe với vợ.
 
 Cảm hứng khi đọc cái này:  
http://www.nhandan.com.vn/chinhtri/tin-tuc-su-kien/item/20786202.html 
Yêu cầu Trung Quốc không tái diễn uy hiếp tàu cá Việt Nam tại Hoàng Sa-Trường Sa của Việt Nam(www.nhandan.com.vn)

Wednesday, July 17, 2013

Miễn học phí cho sinh viên ngành Tư tưởng Hồ Chí Minh

Sinh viên học chuyên ngành Mác - Lê nin và Tư tưởng Hồ Chí Minh, học sinh, sinh viên chuyên ngành Lao, Phong, Tâm thần, Pháp y, Giải phẫu bệnh... sẽ được miễn học phí.

http://m.vnexpress.net/xahoi/mien-ho...inh/2850822/p0

Lời bàn: Hồ Chí Minh nay được xếp chung với Lao, Phong, Tâm Thần, ha ha . Hạ giá qué

Monday, July 15, 2013

Bánh Mì Và Sự Thật Bánh Mì Và Sự Thật

Sứ mệnh cao cả của nhà báo là kiếm tìm sự thật. Sự thật ấy phải được phản ánh đạt tính chân thật, tức là “đúng hiện thực khách quan”. Và sự thật ấy phải được soi dọi bằng lương tâm chức nghiệp. Tôi nhớ người Nga có một câu ngạn ngữ vô cùng chí lí: “Một nửa cái bánh mỳ vẫn là bánh mỳ, nhưng một nửa sự thật đã là sự giả dối!”
-Ngọc Niên, Tổng Biên Tập trang Nhà Báo & Công Luận – Cơ Quan Trung Ương Hội Nhà Báo Việt Nam

Phần 1 của Sự Thật

Cái gì chớ “nửa cái bánh mì” thì tui ăn đều đều, còn “nửa sự thực” thì tới bữa rồi mới được thưởng thức qua một bài viết (Người đàn bà tặng hơn 5.000 lượng vàng cho cách mạng) của nhà báo Hoàng Thuỳ, trên trang Tin Nhanh Việt Nam:

“Hơn 90% số tiền buôn vải được vợ chồng bà Hồ dùng để ủng hộ cách mạng. Có khi trong nhà không sẵn tiền mà đúng lúc cách mạng cần, bà sẵn sàng bán phá giá vải để gom đủ tiền đưa cho cán bộ.

Ở tuổi 97, bà Hoàng Thị Minh Hồ vẫn giữ nét đẹp của người phụ nữ Hà Nội gốc: Gương mặt phúc hậu, nước da trắng, giọng nói ấm áp và thái độ điềm đạm. Trong ngôi nhà số 34 Hoàng Diệu (Hà Nội), nơi bà sống cùng hai con trai, hai chiếc huân chương độc lập hạng nhất được đặt nơi trang trọng nhất. Bà cho hay, đó là phần thưởng cao quý mà nhà nước dành tặng người chồng quá cố Trịnh Văn Bô và bà vì những đóng góp to lớn cho cách mạng.

Giữ giọng chậm rãi, bà Hồ kể, ngôi nhà số 48 Hàng Ngang của bà trước kia là tiệm vải Phúc Lợi, thuộc loại lớn nhất Hà Nội thời bấy giờ.

Có điều kiện dư dả, hai ông bà thường xuyên làm từ thiện, giúp đỡ người nghèo. Thấy vậy, cán bộ Việt Minh đã đến nhà vận động ông bà đi theo cách mạng. Việt Minh khó khăn, không có tiền ra báo, bà đã ủng hộ 8 vạn rưỡi tiền Đông Dương. Ngôi nhà số 48 Hàng Ngang cũng được chọn làm trụ sở hoạt động của cách mạng.

Bà Hồ cho biết, thân sinh ra bà là cụ Hoàng Đạo Phương và Nguyễn Thị Lợi cũng như thân sinh của chồng bà, cụ Trịnh Phúc Lợi, đều là những nhà Nho yêu nước, từng tham gia Đông Kinh Nghĩa Thục. Tất cả đều đỗ đạt mà không ai làm quan. Cụ Phương khi gần 80 tuổi đã gọi các con lại nói rằng: “Ta đã già mà chưa làm trọn việc nước, sau này con nào có điều kiện giúp nước thì hãy làm thay ta”.

“Lời căn dặn của cha tôi luôn khắc ghi trong lòng. Và khi có điều kiện là tôi giúp nước ngay mà không hề suy nghĩ”, bà Hồ tâm sự.

Ngôi nhà số 48 Hàng Ngang được xây theo kiểu nhà ống cổ, gồm 4 tầng. Tầng một là cửa hàng vải Phúc Lợi nổi tiếng khắp vùng. Khách đến mua đông đúc, xung quanh lại tấp nập người qua lại nên được chọn làm nơi ở cho Bác Hồ cùng những nhà lãnh đạo cách mạng từ chiến khu trở về.

Bà Hồ nhớ, vào một buổi tối cuối tháng 8 năm 1945, ông Nguyễn Lương Bằng đến nhà bảo vợ chồng bà thu xếp một phòng đón cán bộ cách mạng đến ở. Ông bà dọn một phòng tầng 3 tươm tất để đón khách. Tuy nhiên, người khách mới đến lại dọn xuống tầng 2 để ở cùng mọi người cho tiện.

“Ấn tượng đầu tiên của tôi về người khách mới là sự giản dị. Ông cụ hơi gầy, vầng trán cao, râu dài, tóc bạc. Cụ mặc áo nâu, quần soóc nâu, đội mũ dạ, đi dép cao su hiệu con hổ trắng, tay cầm can. Để đảm bảo bí mật, chúng tôi nói với gia nhân rằng họ là người nhà ở dưới quê lên chơi và tất cả đều không được lên tầng 2 làm phiền”, bà Hồ nhớ lại.

33 ngày Bác ở nhà bà (từ 24/8 đến 27/9), bà đều trực tiếp chỉ đạo nhà bếp nấu ăn phục vụ Người. Sau đó, hai vợ chồng bà thay nhau bê lên. Vào 9h hằng ngày, bà thường bê cháo và hoa quả lên cho Bác. Một hôm bà đang định quay gót thì Bác hỏi “Cô tên gì?”. Sau khi bà trả lời, Bác lại nói “Cô còn trẻ mà đã có cơ đồ sự nghiệp, có chồng con, tiền bạc. Cô chẳng có gì khổ cả”.

Nghe vậy bà Hồ khẳng khái nói: “Cháu vẫn có một điều khổ, đó là nỗi nhục mất nước”. Bác cười: “Vậy thì kiên trì và nhẫn nại nhé!”
 
Ông bà Trịnh Văn Bô. Ảnh: Xuân Ba

Phần 2 của Sự Thật

Sau khi “cách mạng” thành công, ông Hồ Chí Minh trở thành chủ tịch nước thì bà Hoàng Thị Minh Hồ lại lâm vào cảnh … mất nhà. Đó là nửa phần sự thực còn lại của câu chuyện mà nhà báo Hoàng Thuỳ đã không kể kết, hay nói một cách không mấy lịch sự là ông ấy “nhất định dấu biến đi cứ y như là mèo dấu cứt” vậy.

Phần nửa sự thực này mới được công luận biết đến qua một tác phẩm mới (Bên Thắng Cuộc) của một nhà báo khác, Huy Đức:

“Năm 1954 từ nơi tản cư trở về, gia đình ông Trịnh Văn Bô không còn một căn nhà nào để ở, cho dù trước đó, ông sở hữu biệt thự nổi tiếng 48 Hàng Ngang và nhiều dinh thự khác như 34 Hoàng Diệu, 24 Nguyễn Gia Thiều, 56-58 Tràng Tiền… Ông Trịnh Văn Bô (1914-1988) là một doanh nhân Việt Nam nổi tiếng giữa thế kỷ 20. Cha ông, ông Trịnh Văn Đường và cha vợ ông, ông Hoàng Đạo Phương, đều là những nhà nho cùng thời với cụ Lương Văn Can, từng đóng góp rất nhiều cho phong trào Đông Kinh Nghĩa Thục.

Ông Trịnh Văn Bô cùng vợ là bà Hoàng Thị Minh Hồ, trong 10 năm, kinh doanh thành công, đưa tài sản của hãng tơ lụa Phúc Lợi tăng lên 100 lần so với ngày thừa kế hãng này từ cha mình. Tơ lụa do Phúc Lợi sản xuất được bán sang Lào, Campuchia, Thái Lan, được các thương nhân Pháp, Anh, Thuỵ Sĩ, Thuỵ Điển, Ấn Độ, Trung Quốc và Nhật Bản tìm kiếm.

Từ năm 1944, gia đình ông nằm trong sự chú ý của những người cộng sản. Ngày 14-11-1944, hai vợ chồng ông bà cùng người con trai cả đồng ý tham gia Việt Minh. Vài tháng sau, ông bà đã mang một vạn đồng Đông Dương ra ủng hộ Mặt trận Việt Minh và từ đó, gia đình ông Trịnh Văn Bô trở thành một nguồn cung cấp tài chánh to lớn cho những người cộng sản. Đến trước Cách mạng tháng Tám, gia đình ông đã ủng hộ Việt Minh 8,5 vạn đồng Đông Dương, tương đương 212,5 cây vàng. Khi những người cộng sản cướp chính quyền, ông bà Trịnh Văn Bô được đưa vào Ban vận động Quỹ Độc lập(298).

Ngày 24-8-1945, khi Chính phủ lâm thời về Hà Nội, Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ, Hoàng Quốc Việt, Hoàng Tùng đều đã ở hoặc qua lại ngôi nhà 48 Hàng Ngang. Ba đêm đầu Hồ Chí Minh ngủ trên giường của ông bà Trịnh Văn Bô, sau đó, ông xuống tầng hai, ngủ trên chiếc giường bạt còn các nhà lãnh đạo khác thì kê ghế da hoặc rải chiếu ngủ. Ở tầng trệt, cửa hàng vẫn hoạt động bình thường, ngay cả bảo vệ của Hồ Chí Minh cũng không xuống nhà để tránh gây chú ý. Mọi việc ăn uống đều do bà Trịnh Văn Bô lo, thực khách hàng ngày ngồi kín chiếc bàn ăn 12 chỗ.

Trong suốt từ 24-8 cho đến ngày 2-9-1945 Chủ tịch Hồ Chí Minh hiếm khi ra khỏi nhà 48 Hàng Ngang. Mỗi buổi sáng, cứ sau khi ông tập thể dục xong, bà Trịnh Văn Bô lại đích thân mang thức ăn sáng lên. Bà nhớ, có lần Hồ Chí Minh đã giữ bà lại và hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi mà có được gia tài lớn thế này?”

Năm ấy bà 31 tuổi, dù có 4 đứa con nhưng vẫn còn xinh đẹp. Hồ Chí Minh ở lại đây cho đến ngày 27-9-1945. Mỗi khi ra khỏi nhà, Hồ Chí Minh thường xuống tầng dưới vấn an bà mẹ ông Trịnh Văn Bô và gọi bà là mẹ nuôi. Ở 48 Hàng Ngang, Hồ Chí Minh đã ngồi viết bản Tuyên Ngôn Độc Lập và tiếp các sĩ quan OSS (tiền thân của CIA) như Archimedes Patti và Allison Thomas.

Quần áo mà các lãnh đạo Việt Minh bận trong ngày lễ Độc lập, đều do gia đình ông bà cung cấp. Các ông Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp thì mặc đồ của ông Trịnh Văn Bô còn áo của Chủ tịch Hồ Chí Minh thì may bằng vải Phúc Lợi.

Khi Pháp tái chiếm Đông Dương, ông Trịnh Văn Bô theo Chính phủ Kháng chiến lên Việt Bắc còn vợ ông thì mang 5 người con, trong đó có một đứa con nhỏ, cùng với mẹ chồng lên “vùng tự do” Phú Thọ. Những năm ở đó, từ một bậc trâm anh, thế phiệt, bà đã phải cuốc đất trồng khoai và buôn bán để nuôi con.

Năm 1955, gia đình ông Trịnh Văn Bô trở về Hà Nội. Ông bà tiếp tục xoay xở và bắt đầu phải bán dần đồ đạc cũ để nuôi sống gia đình. Lúc này, toàn bộ biệt thự, cửa hàng đều đã bị các cơ quan nhà nước sử dụng hoặc chia cho cán bộ nhân viên ở. Lúc đầu, Nhà nước “mượn” sau tự làm giấy nói gia đình xin hiến, nhưng cụ bà Trịnh Văn Bô bảo: “Tôi không ký”.

Năm 1958, Chủ tịch Hồ Chí Minh cho tiến hành “cải tạo xã hội chủ nghĩa” trên toàn miền Bắc, các nhà tư sản Việt Nam buộc phải giao nhà máy, cơ sở kinh doanh cho Nhà nước. Bà Trịnh Văn Bô lại được kêu gọi “làm gương”, đưa xưởng dệt của bà vào “công tư hợp doanh”. Bà Bô cùng các nhà tư sản được cho học tập để nhận rõ, tài sản mà họ có được là do bóc lột, bây giờ Chính phủ nhân đạo cho làm phó giám đốc trong các nhà máy, xí nghiệp của mình. Không chỉ riêng bà Bô, các nhà tư sản từng nuôi Việt Minh như chủ hãng nước mắm Cát Hải, chủ hãng dệt Cự Doanh cũng chấp nhận hợp doanh và làm phó.

Cho dù được ghi nhận công lao, trong lý lịch các con của ông Trịnh Văn Bô vẫn phải ghi thành phần giai cấp là “tư sản dân tộc”, và rất ít khi hai chữ “dân tộc” được nhắc tới. Con trai ông Trịnh Văn Bô, ông Trịnh Kiến Quốc kể: “Ở trường, các thầy giáo, nhất là giáo viên chính trị, nhìn chị em tôi như những công dân hạng ba. Vào đại học, càng bị kỳ thị vì lượng sinh viên người Hà Nội không còn nhiều.

Trong trường chủ yếu là sinh viên con em cán bộ thuộc thành phần cơ bản từ Nghệ An, Thanh Hoá… những người xếp sinh viên Hải Phòng, Hà Nội vào thứ hạng chót. Chị tôi vào Đại học Bách Khoa, năm 1959, phải đi lao động rèn luyện một năm trên công trường Cổ Ngư, con đường về sau Cụ Hồ đổi thành đường Thanh Niên, và sau đó là lao động trên công trường Hồ Bảy Mẫu”.

Cả gia đình ông Trịnh Văn Bô, sau khi về Hà Nội đã phải ở nhà thuê. Năm 1954, Thiếu tướng Hoàng Văn Thái có làm giấy mượn căn nhà số 34 Hoàng Diệu của ông với thời hạn 2 năm. Nhưng cho đến khi ông Trịnh Văn Bô qua đời, gia đình ông vẫn không đòi lại được.

Bánh mì có thể biến mất sau khi vào dạ dày; nhưng sự thật thì vẫn trường tồn …nhất là trong các đám mây Internet.

Friday, July 12, 2013

Sợ quá hóa cuồng...

 Cho nên viết 1 câu bằng Anh ngữ, in đậm, đặt ngay câu đầu, cũng sai bét văn phạm, syntax:
http://www.nhandan.com.vn/chinhtri/b...20746002-.html

Không khinh bỉ sự ngu dốt tột cùng của Vixi thì chỉ có 2 loại người: (1) nhược trí nặng, (2) Vixi.

1 tờ báo tự nhận là "Cơ quan Ngôn luận Chính thức của Đảng Cộng sản Việt Nam" mà ăn cắp 1 câu của ngoại quốc về cũng in sai bét, phạm lỗi nghiêm trọng thuộc trình độ lớp 2, thì trình độ "chính thức" của Đảng này còn ra "nàm" sao?

Im miệng thì thôi, mở ra 1 chút là Vixi khoe răng hô, màu vàng khè, nướu lòi sỉ, hôi miệng, phát ngôn ngọng nghịu lờ nờ, ý tưởng nghèo nàn, trái logic và luôn láo khoét.

Thursday, July 11, 2013

Chui đầu vào thòng lọng Trung Quốc

Tuần trước, ông Bùi Tín, cựu phó chủ bút báo Nhân Dân (Hà Nội) hiện đang tị nạn tại Pháp, viết một bài nhận xét về bản “Tuyên bố chung” giữa Trương Tấn Sang và Tập Cận Bình, ký ngày 21 Tháng Sáu vừa qua tại Bắc Kinh: “Không hề có một chữ nào (xác định) về Hoàng Sa, Trường Sa là đất Việt Nam bị cưỡng chiếm bằng vũ lực. Không một lời yêu cầu nào đòi bảo vệ tính mạng tài sản của ngư dân Việt Nam trong vùng biển quốc gia của mình. Không một lời bác bỏ nào đối với cái ‘lưỡi bò’ phi pháp trên bản đồ Trung Quốc. Chủ quyền quốc gia đã bị hoàn toàn từ bỏ.”
Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ cũng công bố một bản Nhận Ðịnh về cùng vấn đề này, ngài viết: “Tuyên bố chung tại Bắc Kinh không hề có một dòng nào xác định việc Trung Quốc xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa và một phần đảo Trường Sa của Việt Nam, hoặc hàng nghìn cây số trên đất dọc biên giới, đặc biệt tại Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan, v.v. hay đòi hỏi Trung Quốc hoàn trả biển và đất đã xâm chiếm.”

Những lời lên án trên khiến dư luận chú ý hơn đến văn kiện mà hai ông Trương Tấn Sang và Tập Cận Bình đã ký sau một chuyến công du ba ngày. Trong thực tế, xưa nay người Việt ở trong và ngoài nước không mấy khi chú ý đến các bản thông cáo chung của lãnh tụ hai đảng Cộng Sản, vì biết trước rằng đó thường chỉ gồm những lời tuyên truyền trống rỗng.

Nhưng khi vị tăng thống thứ năm của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất phải viết rằng Hội Ðồng Lưỡng Viện của giáo hội “vô cùng quan ngại về nội dung bản tuyên bố chung này” thì mọi người Việt Nam yêu nước phải cùng chia sẻ nỗi lo lắng đó. Mặc dù bản tuyên bố chung có nhắc đến quan hệ giữa hai đảng Cộng Sản, Trương Tấn Sang đã ký kết với tư cách là chủ tịch nhà nước Việt Nam, nhân danh cả đất nước và dân tộc Việt Nam.

Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ phải cảnh cáo: “Với kẻ cướp đã vào chiếm đóng một góc nhà rồi, ông chủ tịch nước vẫn ‘nhất trí’ với mưu kế của kẻ xâm lăng...” Giống như nhà báo Bùi Tín viết: “Lũ giặc bành trướng được coi là bạn bè thân thiết nhất, là đồng chí tin cậy nhất.” Ông lên án: “Chưa bao giờ có sự đầu hàng nhanh chóng và nhục nhã đến như vậy.”

Ðầu hàng nhanh chóng như thế nào? Chỉ trong ba ngày, ông Trương Tấn Sang đã ký tên vào một văn kiện dài bốn ngàn chữ, trong đó đề cập đến hàng chục bản văn khác về việc hợp tác giữa hai nhà nước; và hai bên cũng ký kết nhiều văn bản mới khác nữa. Chỉ trong ba ngày, họ đã xem lại để “nhất trí hợp tác” thi hành rất nhiều văn kiện. Trong đó có, thí dụ, “Nghị định thư hợp tác giữa hai Bộ Ngoại Giao; Ðối thoại chiến lược quốc phòng cấp thứ trưởng; Thỏa thuận hợp tác giáo dục giai đoạn 2011-2015; Kế hoạch hành động thực hiện Hiệp Ðịnh Văn Hóa Việt-Trung giai đoạn 2013-2015; Kế hoạch công tác năm 2013 của ủy ban liên hợp biên giới trên đất liền hai nước,” vân vân. Hai bên còn thảo luận và “nhất trí” về việc “hoàn thành việc xây dựng trung tâm văn hóa của nước này ở nước kia, tăng cường hợp tác trong các lĩnh vực sản nghiệp văn hóa, nguồn nhân lực. Hai bên nhất trí tổ chức Liên Hoan Thanh Niên Việt-Trung lần thứ 2 vào nửa cuối năm nay;” lại “tăng cường hơn nữa hợp tác” giữa các bảy tỉnh của Việt Nam và bốn tỉnh của Trung Quốc ở hai bên biên giới. Bao gồm mọi lãnh vực, chỉ trong ba ngày đã ký kết xong.

Hãy nhìn vào danh sách các văn kiện mới được Trương Tấn Sang và Tập Cận Bình cam kết với nhau, với các “thỏa thuận” cũ được duyệt xét, sửa đổi, bất cứ người nào có suy nghĩ cũng phải tự hỏi làm sao họ “thỏa thuận” với nhau nhanh chóng như vậy? Xin kể ra mấy bản văn mới ký: Một “Thỏa thuận hợp tác biên phòng giữa Bộ Quốc Phòng hai nước Việt Nam-Trung Quốc;” một “Chương trình hành động triển khai quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt Nam-Trung Quốc;” một “Thỏa thuận giữa Bộ Nông Nghiệp và Phát Triển Nông Thôn Việt Nam và Bộ Nông Nghiệp Trung Quốc về việc thiết lập đường dây nóng về các vụ việc phát sinh đột xuất của hoạt động nghề cá trên biển.” Lại thêm, “Thỏa thuận giữa Bộ Nông Nghiệp và Phát Triển Nông Thôn Việt Nam và Tổng Cục Giám Sát Chất Lượng, Kiểm Nghiệm, Kiểm dịch Trung Quốc về hợp tác trong lĩnh vực kiểm nghiệm, kiểm dịch động thực vật xuất nhập khẩu;” “Ðiều lệ công tác của ủy ban hợp tác quản lý cửa khẩu biên giới đất liền Việt Nam-Trung Quốc;” “Bản ghi nhớ giữa chính phủ Việt Nam và chính phủ Trung Quốc về việc thành lập trung tâm văn hóa tại hai nước;” “Bản ghi nhớ về kế hoạch hợp tác giai đoạn 2013-2017 giữa liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam và hội hữu nghị đối ngoại nhân dân Trung Quốc;” “Thỏa thuận sửa đổi lần thứ 4 giữa Tập Ðoàn Dầu Khí Việt Nam và Tổng công ty dầu khí ngoài khơi quốc gia Trung Quốc liên quan tới vịnh Bắc bộ;” đặc biệt còn có một bản “Thỏa thuận về những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển Việt Nam-Trung Quốc;” và nhiều thỏa hiệp hợp tác kinh tế khác. Tất cả đều được ký kết trong chuyến thăm trong ba ngày.

Trong trường bang giao quốc tế, ít có hai quốc gia nào lại ký kết với nhau, cùng một lúc, nhiều văn kiện “hợp tác” bao trùm đủ các lãnh vực sinh hoạt của quốc dân như vậy. Hai nước Canada và Mỹ đã sống bên cạnh nhau một cách hòa bình hơn hai thế kỷ, kinh tế, quốc phòng, ngoại giao lãnh vực nào cũng hợp tác với nhau. Nhưng họ cũng chưa bao giờ ký kết cùng một lúc nhiều thứ cam kết ràng buộc nhau, sau ba ngày thăm viếng như vậy!

Phải nhấn mạnh đến các điều liên quan đến quân đội, vì quân đội nước nào cũng là lực lượng bảo vệ quốc gia. Tập Cận Bình và Trương Tấn Sang ký kết, hứa hẹn với nhau sẽ “...làm sâu sắc thêm hợp tác giữa quân đội hai nước... đi sâu trao đổi kinh nghiệm công tác đảng và chính trị trong quân đội, tăng cường đào tạo cán bộ và giao lưu sĩ quan trẻ.” Chúng ta phải chú ý tới việc “đào tạo cán bộ” trong quân đội, đặc biệt về “công tác đảng” và “chính trị,” nghĩa là giáo dục, đào tạo não bộ của các sĩ quan trong quân đội. Theo tinh thần những cam kết này, chúng ta có thể thấy tái diễn cảnh “rèn cán chỉnh quân” mà Hồ Chí Minh đã đem vào Việt Nam trong thời kháng chiến chống Pháp: Việc huấn luyện chính trị và nhồi sọ lý thuyết Mác Lê Nin và tư tưởng Mao Trạch Ðông cho các sĩ quan trẻ Việt Nam có thể sẽ được đặt dưới sự chỉ đạo của các cố vấn Trung Cộng; hoặc đưa họ sang Trung Quốc thụ huấn các giáo điều tương tự! Chính trong các đợt “rèn cán chỉnh quân” bắt đầu từ những năm 1950, sau khi Hồ Chí Minh đưa tư tưởng Mao Trạch Ðông lên hàng lý thuyết chỉ đạo cho đảng Lao Ðộng, mà rất nhiều sĩ quan trẻ tài ba đã bị nghi kỵ, bị hạ tầng công tác, nhường chỗ cho thành phần bần cố nông được các cố vấn Trung Cộng chấp thuận.

Tuy việc nhồi sọ các cán bộ trong quân đội là điều đáng lo ngại nhất, nhưng bản Tuyên bố chung của Tập Cận Bình và Trương Tấn Sang còn mở rộng chương trình “đồng hóa” về tư tưởng, về lý luận bao trùm hầu hết các lãnh vực khác, không giới hạn trong quân đội. Họ ký kết như sau: “Hai bên... nhất trí làm sâu sắc thêm hợp tác giữa hai đảng, thúc đẩy cơ chế giao lưu hợp tác giữa hai ban đối ngoại và ban tuyên giáo, tuyên truyền của hai đảng vận hành thuận lợi, tăng cường hợp tác trong lĩnh vực đào tạo cán bộ đảng và nhà nước. Hai bên nhất trí phối hợp chặt chẽ, cùng nhau tổ chức tốt hội thảo lý luận hai đảng lần thứ 9, tăng cường hơn nữa trao đổi kinh nghiệm về xây dựng đảng và quản lý đất nước... ở mỗi nước.”

Ðọc những lời cam kết bao gồm đủ các lãnh vực từ quân sự đến “đào tạo cán bộ đảng và nhà nước,” đến “Ðối ngoại, Tuyên giáo, Tuyên truyền” như trên, chúng ta cảm thấy có một “âm mưu đồng hóa” của đảng Cộng Sản Trung Quốc; mà họ đang được đảng Cộng Sản Việt Nam tích cực ủng hộ để thi hành. Chưa kể tới những cam kết giữa hai đảng cộng sản khi nhắc tới các tranh chấp đang xảy ra trên biển Ðông; sẽ bàn trong mục này vào dịp khác.

Nhà báo Bùi Tín cũng nhận thấy: “Ðọc kỹ các văn bản, có cảm giác như Việt Nam đã hội nhập vào trong lòng Trung Quốc. Tuy hai mà một. Hòa nhập triệt để về mọi mặt, đặc biệt là về quốc phòng, về đối ngoại, về an ninh, trị an xã hội, về đảng, nhà nước, về quân đội, về công tác đảng, bảo vệ đảng, bảo vệ quân đội.”

Có thể nói, Cộng Sản Việt Nam đang tiếp tục đưa cả nước chui đầu vào trong cái thòng lọng do Trung Cộng đưa ra. Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ giải thích sự hợp tác mật thiết giữa hai đảng cộng sản hiện nay đã “xuất phát từ ý thức nô lệ của ông Hồ Chí Minh khi ông làm bài thơ tuyên truyền ‘Cứu Trung Quốc thị cứu tự kỷ’ (Cứu Trung Quốc là tự cứu mình) đưa đăng trên báo Cộng Sản Tàu Cứu Vong Nhật Báo năm 1940 tại Quế Lâm.” Chúng ta thông cảm với Hòa Thượng Quảng Ðộ khi ngài viết: “Người con Phật không thể khoanh tay đứng ngó hay chỉ thắp hương cầu nguyện, mà phải đem từng biệt nghiệp chuyển hóa cộng nghiệp ác hành.”

Hơn tám mươi triệu người Việt Nam cũng không thể chỉ “khoanh tay đứng ngó hay chỉ thắp hương cầu nguyện!”

Wednesday, July 10, 2013

Lý Nhã Kỳ được truyền thông nước ngoài săn đón tại Cannes (hahahahahahahahaha)

Các đài truyền hình và phóng viên của các nước Hàn Quốc và Anh đã phỏng vấn Lý Nhã Kỳ.

Kết thúc ngày đầu tiên đến với thành phố Cannes (Pháp) và khoe sắc tại thảm đỏ Liên hoan phim Cannes cùng dàn sao Việt, Lý Nhã Kỳ phần nào đã ghi được điểm với báo chí trong nước cũng như người hâm mộ. Bước sang ngày thứ hai tại đây, Lý Nhã Kỳ đã có buổi tham quan một show room thời trang có tiếng tại thành phố biển xinh đẹp của nước Pháp. Với bộ trang phục màu trắng quyến rũ và đầy sang trọng, Lý Nhã Kỳ liên tiếp thu hút sự chú ý của giới truyền thông nước ngoài. Các đài truyền hình và phóng viên của các nước Hàn Quốc và Anh đã phỏng vấn ngôi sao xinh đẹp Lý Nhã Kỳ đến từ Việt Nam.

Lý Nhã Kỳ được truyền thông nước ngoài săn đón tại Cannes 1
Lý Nhã Kỳ đầy xinh đẹp tại thành phố biển Cannes của nước Pháp

Lý Nhã Kỳ được truyền thông nước ngoài săn đón tại Cannes 2
Cô lúc nào cũng toát lên sự sang trọng và quyến rũ

Lý Nhã Kỳ được truyền thông nước ngoài săn đón tại Cannes 3
Lý Nhã Kỳ nhận được nhiều sự yêu mến của người dân tại đây

Lý Nhã Kỳ được truyền thông nước ngoài săn đón tại Cannes 4
Không quên chụp hình với người hâm mộ

Lý Nhã Kỳ được truyền thông nước ngoài săn đón tại Cannes 5

Lý Nhã Kỳ được truyền thông nước ngoài săn đón tại Cannes 6
Lý Nhã Kỳ cũng đã có buổi trò chuyện với truyền thông Anh

Lý Nhã Kỳ được truyền thông nước ngoài săn đón tại Cannes 7

Lý Nhã Kỳ được truyền thông nước ngoài săn đón tại Cannes 8
Phong thái làm việc đầy chuyên nghiệp của cựu Đại sứ Du lịch Việt Nam

Lý Nhã Kỳ được truyền thông nước ngoài săn đón tại Cannes 9
Lý Nhã Kỳ cũng được truyền thông Hàn Quốc săn đón

Lý Nhã Kỳ được truyền thông nước ngoài săn đón tại Cannes 10
Lý Nhã Kỳ vui vẻ trả lời các câu hỏi của đài KBS Hàn Quốc

Nguy cơ "vỡ trận" hàng loạt Trung tâm thương mại

Tại buổi công bố Báo cáo thị trường bất động sản Hà Nội quý II/2013 vào sáng ngày 10/7 của Công ty Savills Việt Nam có một thông tin đáng chú ý: quý III/2013 có tới 4 trung tâm thương mại, siêu thị phải đóng cửa tái cơ cấu hoặc chuyển đổi mô hình hoạt động.

Báo cáo của Savills cho biết, Trung tâm Thương mại Hàng Da Galleria (chợ Hàng Da cũ) chính thức đóng cửa vì vắng khách thuê với lời thông báo "tái cấu trúc, để nâng cấp, sửa chữa mới TTTM theo mô hình mới". Ngoài ra, 3 siêu thị điện máy tại Ba Đình, Hà Đông và Đống Đa phải đóng cửa.
Các siêu thị điện máy như iêu thị điện máy Trần Anh tại 292 Tây Sơn, quận Đống Đa; Siêu thị Việt Long cũng dừng bán hàng ở Hà Đông. Trước đó, Siêu thị Media Mart đã phải đóng cửa điểm bán hàng ở Nguyễn Chí Thanh...
Trước đóm Trung tâm thương mại Grand Plaza (Trần Duy Hưng, Hà Nội) từng được ví như thiên đường mua sắm đệ nhất Hà thành, sau 2 năm hoạt động, cuối năm 2012, Grand Plaza phải đóng cửa vì ế ẩm, chủ đầu tư và khách thuê không thống nhất được giá và các loại phí dịch vụ.
Trung tâm thương mại Mipec Mall cũng vừa tái cơ cấu lần 2 khi cho nhà bán lẻ Lotte Mart (Hàn Quốc) thuê toàn bộ diện tích 4 sàn thương mại (khoảng 20.000m2) của trung tâm thương mại Mipec Mall (Pico Mall trước đây).
Một Trung tâm thương mại khác là Trung tâm thương mạiParkson Keangnam Land Mark Tower (Phạm Hùng, Từ Liêm) cũng đang hoạt động khó khăn.
Khó khăn nối nên Trung tâm Thương mại Cửa Nam (chợ Cửa Nam cũ) vắng khách thuê, còn Trung tâm Thương mại chợ Mơ (chợ Mơ cũ) tiếp tục lùi ngày khai trương...
Nhiều dự án Trung tâm thương mại phải hoãn vô thời hạn như Dự án Ciputra Hanoi Mall trong khuôn viên Dự án Ciputra Hanoi (quận Tây Hồ). Khởi công từ cuối năm 2010, sau khi hoàn thành phần hầm móng, Dự án đã bỏ hoang cho đến nay. Đây là khu TTTM có diện tích thiết kế lớn nhất Hà Nội (130.000 m2), do Tập đoàn Ciputra (Indonesia) làm chủ đầu tư. Khủng hoảng kinh tế đã khiến Ciputra Hanoi Mall “chết yểu”.
Câu chuyện các trung tâm thương mại lại càng chồng chất khi quý II/2013 có thêm 4 siêu thị gia nhập thị trường nâng tổng số diện tích Trung tâm thương mại lên hơn 750.000m2. Và trong nửa cuối 2013, dự kiến sẽ có thêm 17 dự án đi vào hoạt động với gần 500.000m2 diện tích mới.
Áp lực vô cùng lớn này sẽ khiến thị trường bán lẻ của Việt Nam đối mặt với nhiều khó khăn và thách thức. Nguy cơ "vỡ trận" Trung tâm Thương mại đang hiển hiện./

'Ưu tiên thi Đại học' mẹ VN anh hùng

Một thông tư mới ban hành của Bộ Giáo dục và Đào tạo Việt Nam về ưu tiên cho những phụ nữ có chồng con hy sinh vì chiến đấu cho Đảng Cộng sản đang gây nhiều bàn tán và cả gây cười trên mạng xã hội và báo chí.

Thông tư sửa đổi, bổ sung đối tượng ưu tiên của Quy chế tuyển sinh Đại học, Cao đẳng hệ chính quy có quy định cộng điểm ưu tiên cho Bà mẹ Việt Nam anh hùng và những người tham gia hoạt động cách mạng từ trước và sau ngày 1/1/1945, theo truyền thông trong nước.

Danh hiệu “Bà mẹ Việt Nam anh hùng” được chính phủ Việt Nam dành cho những phụ nữ có chồng, con được công nhận là liệt sĩ.

Thông tư ngày 4/7 nói bà mẹ Việt Nam anh hùng và đối tượng tham gia cách mạng đươc cộng 2 điểm ưu tiên nếu đi thi Đại học hoặc Cao đẳng.

Theo một chuyên gia, một phần của thông tư mới này dành cho những người khoảng 80, 90 tuổi muốn đi thi đại học, hoặc dành cho thế hệ bà mẹ Việt Nam anh hùng trong tương lai.

“Quy định này có thể... phòng xa cho những người được phong bà mẹ Việt Nam anh hùng trong những thời điểm lịch sử sau này,” theo báo Tuổi Trẻ dẫn lời giáo sư Nguyễn Minh Thuyết.

"Với người hoạt động cách mạng trước năm 1945, cứ tính họ tham gia cách mạng từ rất sớm, từ 15 tuổi thì nay đã ngoài 80 tuổi," ông Nguyễn Minh Thuyết nói.

Còn một nhà giáo, giáo sư Văn Như Cương, thấy quy định của Bộ Giáo dục “buồn cười và vô lý quá mức”.

“Nếu có thì tặng các mẹ 20 triệu và đặc cách luôn chứ tặng 2 điểm làm gì,” ủy viên Hội đồng Giáo dục Quốc gia được báo chí dẫn lời.


‘Lỗi anh đánh máy’

Giáo sư Văn Như Cương nói, “chắc lỗi ở anh đánh máy”, nhưng người ký cũng phải đọc kỹ và thấy được sự vô lý này.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp trong một lễ năm 1994 tôn vinh 60 trong số 19 nghìn bà mẹ Việt Nam anh hùng
“Thử hỏi còn bà mẹ Việt Nam anh hùng nào còn lê được đi thi đại học. Đến con của các mẹ cũng lớn tuổi cả rồi chứ nói gì đến các mẹ,” ông Văn Như Cương nói.
Theo báo Tiền Phong, đại diện bộ Giáo dục đã giải thích trước báo chí hôm 10/07 rằng thông tư này nhằm cụ thể hóa pháp lệnh số 04 (về ưu đãi người có công với cách mạng) và Nghị định 31 của Chính phủ.
“Chúng tôi xây dựng dự thảo thông tư 24 sửa đổi bổ sung thêm đối tượng thuộc đối tiện ưu tiên khi dự thi đại học,” ông Ngô Kim Khôi, Cục trưởng Cục Khảo thí và Kiểm định chất lượng giáo dục nói.
Ông Khôi giải thích thêm: “Bà mẹ Việt Nam anh hùng được ưu tiên không phải là bà mẹ 80, 90 tuổi mà còn là các bà mẹ có con đi bộ đội ngày nay mà hy sinh trong quân đội, sẽ được nhà nước xem xét phong tặng”.
Đại diện ngành Giáo dục nói, đây là điều mà Bộ đã tính toán để đảm bảo đúng thời điểm, và các đối tượng được hưởng ngay chính sách.
Các đối tượng được ưu tiên khác được nhắc đến trong thông tư là người hoạt động kháng chiến bị nhiễm chất độc hoá học, người hoạt động cách mạng, hoạt động kháng chiến bị địch bắt tù, đày, người hoạt động kháng chiến giải phóng dân tộc, bảo vệ Tổ quốc và làm nghĩa vụ quốc tế, người có công giúp đỡ cách mạng.

Văn bản nhà nước

Không ít lần các văn bản hay đề xuất của cơ quan nhà nước Việt Nam đã gặp phải sự châm biếm của dư luận.
Mới đây, tin cho hay ở TP. HCM, chi cục Dân số - Kế hoạch hóa Gia đình đề xuất quy định tuổi sinh con của phụ nữ không quá 33.
Cơ quan này đề xuất với lãnh đạo thành phố rằng nên bắt buộc các đôi lứa muốn được đăng ký kết hôn phải khám sức khỏe, khuyến khích tuổi sinh con không quá 33 đối với phụ nữ.
Trong một trường hợp khác, một công văn do Bộ Xây dựng ban hành không cho phép các công trình xây dựng nhại kiến trúc cổ điển Pháp – châu Âu.
Sau đó, bộ này đính chính, nói rằng đó là "lỗi đánh máy".
Nhiều người bình luận trên mạng xã hội Facebook về các quy định trên, có người viết: “Sáng nay dậy, mình suýt ngất với hai tin nóng sốt trong ngày. Một là bà mẹ Việt Nam anh hùng thi đại học được ưu tiên, hai là phụ nữ 33 tuổi trở lên không được phép mang thai...”

Tuesday, July 9, 2013

Scientist pleads guilty in Pa. trade secrets case

A scientist working on solar cell technology has pleaded guilty to several counts of an indictment that charges he stole trade secrets from his employer and tried to take them to a competitor in China.
Forty-eight-year-old Tung Pham pleaded guilty in federal court in Philadelphia on Monday to seven counts of wire fraud.
Prosecutors say Pham stole product formulas from his former employer. The indictment says he misled the company about what he'd be doing at his new firm in order to escape a non-compete clause in his contract.
A judge ordered Pham to surrender his passport a few days before he was to leave for China to begin work for his new employer.
Pham faces a maximum sentence of 140 years in prison when he is sentenced Nov. 6.

Monday, July 8, 2013

Nghề... đổ máu

Không biết từ bao giờ, ở ấp Tân Hiệp (xã Tân Bình, Dĩ An, Bình Dương), có một xóm cư dân nghèo từ các tỉnh ở cả 3 miền Bắc, Trung, Nam tụ về, mưu sinh bằng nghề gom nhặt kiếng (kính) vỡ. Cái nghề không phải ai cũng đủ gan làm, bởi nó khiến họ thường xuyên đổ máu.
Lúc hỏi thăm đường vào xóm kiếng, một người dân đã nửa đùa nửa thật “đe” tôi: "Vào đó coi chừng đổ máu nha”, khiến tôi không khỏi băn khoăn. Thực ra, tìm vào xóm kiếng không khó, bởi hai bên con đường đất nhỏ, ngoài những bao kiếng xếp la liệt, còn có rất nhiều mảnh kiếng vỡ vương vãi khắp nơi.

Đường vào xóm kiếng
Lời cảnh báo của người chỉ đường không hẳn là hù dọa. Bởi, con đường vào xóm đã xuống cấp vì những ổ trâu, ổ gà, lại thêm những mảnh kính vỡ vụn càng khiến cho các phương tiện lưu thông trên đường gặp nhiều khó khăn, chỉ cần tay lái không chắc là té ngã. Khi đó, mảnh kiếng vỡ đâm toạc da thịt là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra!
Xóm kiếng là một bãi đất trống, trên đó có hơn chục căn phòng nhỏ tuềnh toàng, “hàng rào” làm ranh giới giữa các phòng là những bao tải đựng kiếng vỡ dựng sát vách. Trong cái nắng gay gắt buổi trưa, những người thợ kiếng đầu đội nón lá, tay đeo găng bảo hộ, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, đỏ lựng, vẫn đang miệt mài làm việc.

Xưởng sản xuất bên trong xóm kiếng, ngổn ngang kiếng vỡ
Một phụ nữ bịt khẩu trang kín mít, đôi tay đeo găng đang thoăn thoắt hốt từng bụm kiếng vụn bỏ vào bao. Thấy tôi, chị dừng tay: “Anh đi đâu vậy? Coi chừng mảnh kính, sắc lắm đấy”. Tôi rón rén bước từng bước tránh mảnh kiếng vỡ nằm la liệt dưới đất, lại gần chị làm quen.
Chị cho biết tên Trang, 34 tuổi, quê Nghệ An. Làm nghề kiếng vỡ từ 4 năm nay. Gom xong đống kiếng vỡ vào bao tải, chị ngồi xuống, dùng búa tiếp tục đập những tấm kiếng khác cho nát vụn. Tiếng búa chan chát, tiếng kính vỡ loảng xoảng, âm thanh khô khốc, mảnh kiếng vụn văng tứ tung khiến tôi nổi da gà.
Chị Trang cho biết, xóm kiếng hình thành cách đây hơn chục năm. Ban đầu chỉ có mấy hộ ở miền Trung vào, đến giờ tăng lên gần 3 chục hộ rồi. Tôi nhìn quanh, những căn phòng lợp tôn, thấp tè. Chị Trang như hiểu ý tôi, nói: “Phòng này trời nắng thì nóng như lửa đốt, trời mưa thì ồn không chịu được nhưng được cái gần bãi kiếng nên cũng ráng ở. Trời nóng nực thế này, ở ngoài trời dễ chịu hơn chui vào phòng đấy”.

Rửa kiếng vỡ trước khi đập vụn
Chị Trang cho biết, mỗi ngày, từ sáng sớm, đàn ông trong xóm đạp xe ba gác tỏa đi khắp nơi để gom kiếng vỡ đến chiều tối mới về. Hôm sau, những người phụ nữ ở nhà sẽ làm công việc phân loại kiếng rồi lau chùi, cắt, đập… Trước khi chở đi bán cho các nhà máy kính, để được trả giá cao, kính vụn phải được phân loại và làm sạch. Sau khi phân loại, kính phải được làm sạch bằng nước, hóa chất, tùy theo độ bẩn.
“So với đàn ông, cánh nữ tụi tôi còn nhàn chán. Chứ hàng ngày chồng em và mấy người đàn ông trong xóm này đi mấy chục cây số, đến mọi nơi, từ bãi rác đến công trường xây dựng để gom kiếng, vất vả lắm”. Làm vất vả là thế nhưng thu nhập chẳng bao nhiêu. “Ngày nào khá thì hai vợ chồng cũng được chừng 2 trăm ngàn. Nhiều khi đi cả ngày mà chỉ được bốn, năm chục ngàn, không đủ tiền xăng và ăn uống. Đấy là trời nắng đẹp, chứ mưa thì đói luôn”.
Nói về nghề thu gom kiếng vỡ, ông Nguyễn Văn Bền (52 tuổi, quê An Giang), một trong những người đầu tiên là nghề đập kính “đúc kết” bằng một câu cụt ngủn: "Cực khổ và nguy hiểm". Cực vì đập kiếng chỉ có thể làm dưới trời nắng. Nguy hiểm vì chỉ cần một sơ suất nhỏ, họ cũng phải trả giá bằng máu và những vết sẹo trên cơ thể, suốt cuộc đời. Thậm chí phải đánh đổi bằng một phần cơ thể.

Trên tay, chân những người làm nghề gom kiếng vỡ, chỗ nào cũng có sẹo
Nói rồi ông chìa bàn tay cho tôi xem, những đầu ngón tay nát tươm vì sẹo, vết cũ vừa lành, đã có vết mới đè lên. Cổ tay, cánh tay ông cũng chẳng ít sẹo hơn “Sao chú không mua một đôi găng tay dày cho an toàn?”, tôi hỏi. “Kiếm đủ tiền mua gạo, mắm muối ngày 2 bữa là may rồi, lấy đâu ra mà mua bảo hộ. Nghề này kiếm tiền thì khó chứ kiếm vài “nhát” kiếng đâm trên da thịt thì dễ”, ông Bền cười chua chát.

Những đầu ngón tay nát tươm vì kiếng vỡ cứa
Anh Nguyễn Văn Ngọc, chồng chị Trang bảo: “Cực chẳng đã mới phải làm cái nghề này, chứ nguy hiểm lắm. Có người mù mắt vì mảnh kính bắn vào rồi đấy”. Gần đó, một phụ nữ khác trẻ hơn, mang bụng bầu khá to, cũng đang đập kiếng, chị tên Tình, 30 tuổi. Theo chồng vào đây làm nghề kiếng này từ hơn 1 năm nay.
 Đưa cánh tay có vết sẹo lồi khá to, chị nói: “Hồi đầu chưa quen, bị kiếng đâm, cứa chảy máu hoài. Giờ chân tay tôi đầy sẹo”. Chỉ tay vào người phụ nữ gần đó, chị Tình nói: “Chị ấy còn nhiều sẹo hơn tôi nữa. Có vết ở chân dài cả nửa gang tay”. Tôi hỏi: “Chị có bầu vậy mà cứ phải ngồi vậy chắc vất lắm?”. Chị đáp: “Biết làm sao được, một ngày kiếm mấy chục ngàn, không làm lấy gì ăn?”.
Anh Đặng Văn Đông (35 tuổi, quê Hà Tĩnh), theo nghề đập kiếng vài năm nay, kể: Nhiều hôm về, cởi áo ra giặt mới thấy rất nhiều vết máu đã khô, mới thấy sao cái nghề cực khổ, nguy hiểm quá, muốn bỏ nghề nhưng nghĩ nát óc mà chẳng nghĩ ra làm gì. Cuối cùng, lại tiếp tục cái nghề “đổ nhiều máu” này.

Kiếng đập vụn xong, gom vào bao mang đi bán
Ở xóm kiếng, ai cũng xót xa, tiếc cho cô gái trẻ Cao Thị Hương khi mới 19 tuổi đã bị mảnh kiếng làm hư một bên mắt trái. Cách đây chưa lâu, chiếc xe ba gác chở đầy kiếng của anh Nguyễn Huynh (33 tuổi, quê Nghệ An), bị nghiêng, anh dùng tay chống, do xe nặng nên anh bị ngã, gãy tay, mảnh kiếng đâm tứ tung trên người. Bác sĩ nói anh phải nghỉ không làm nặng ít nhất 1 tháng, nhưng rồi, mới nghỉ vài ngày anh đã “lọ mọ” đi làm.
“Ngồi ở nhà một tháng thì chết đói. Vợ đi làm công nhân cũng đủ trả tiền nhà và gửi về quê chút đỉnh cho đứa con nhỏ. Thôi thì mình cứ nai lưng ra làm, được đồng nào đỡ đồng đó”, anh Huynh phân trần.
Nhắc đến những “tai nạn nghề nghiệp”, ông Bền cho biết, giáp tết năm ngoái, xóm kiếng đã lặng người khi chứng kiến một nữ đồng nghiệp mang bầu, vì làm kiệt sức mà cả mẹ và con đều không sống nổi. “Mang bầu sắp đến ngày sinh mà vẫn phải ngồi làm quần quật từ sáng đến tối. Ăn uống lại không đủ chất. Có lẽ vì thế mà đến khi sinh thì mẹ kiệt sức, con cũng không cứu được”, ông Bền ngậm ngùi nói.
Buổi trưa, mặt trời ở ngay trên đỉnh đầu, không khí càng thêm nóng bức. Ánh nắng rọi thẳng xuống những mái đầu được che chắn bằng chiếc nón lá cũ, rách. Họ “lỳ lợm” đối mặt với những mảnh kiếng vỡ đủ mọi hình thù, nhọn hoắt, sắc hơn dao, chĩa về mọi hướng, như đe dọa da thịt con người.

"Chênh lệch giá vàng rất lớn nhưng không ai dám buôn lậu"

Haha, ông này ngây ngô đến buồn cười.

Buôn xì ke bị bắn chết người ta còn dám, ở đó mà không dám buôn lậu vàng, vốn "ít tội" hơn nhiều, và khi bị bắt thì 99% công an cho qua, chỉ tịch thu vàng bỏ túi.

Trại giam Z30A Xuân Lộc cùm chân tù nhân cho đến chết

Hồi cuối tháng 8/2011, một tù nhân tên Quách Công Ninh đã bị CA trại giam Z30A Xuân Lộc hành hạ bằng cách cùm chân, rồi bỏ mặc cho nạn nhân phải chịu cảnh đói khát trong lúc bệnh tật. Hậu quả là sau 8 ngày đau đớn, nạn nhân Quách Công Ninh đã qua đời trong khi chân vẫn còn đang bị cùm.
'Kỷ luật cùm chân' là một hình thức tra tấn, trừng phạt hết sức man rợ thường được chế độ lao tù cộng sản mang ra áp dụng đối với tù nhân. Sau cuộc nổi dậy tại Z30A Xuân Lộc, chính thiếu tướng côn an Hồ Thanh Đình đã lớn lối đe dọa sẽ trả thù những tù nhân tham gia đòi yêu sách. Trong các hình thức trừng phạt do ông Đình đưa ra, nhẹ nhất sẽ là kỷ luật cảnh cáo hoặc cùm chân.
Cái chết đau đớn của tù nhân Quách Công Ninh đã bị trại giam Z30A Xuân Lộc che giấu và ém nhẹm. Tuy nhiên, một tù nhân khác cùng bị kỷ luật chung đã chứng kiến toàn bộ sự việc.
Sau khi mãn hạn tù, nhân chứng Lưu Quang Hiền đã quyết định công bố sự thật về cái chết thương tâm của tù nhân Quách Công Ninh. Những điều được anh Lưu Quang Hiền ghi lại trong Bản tường trình dưới đây sẽ là bằng chứng đanh thép tố cáo chế độ lao tù CS độc ác, phi nhân.
Bản tường trình của nhân chứng Lưu Quang Hiền do nhà báo tự do Trương Minh Đức
*
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
BẢN TƯỜNG TRÌNH
Tôi tên: Lưu Quang Hiền. Năm sinh 1985.
Nguyên quán: TP. Hồ Chí Minh
NĐKHKTT: 74 Bà Hom. Phường 13. Quận 6.
Can tội: Cướp giật tài sản.
Bị bắt: 29/06/2009 – Án phạt: 3 năm 6 tháng.
Ngày nhập trại: 22/02/2010
Hiện đang là phạm nhân đội 3, phân trại số 4 trại giam Xuân Lộc.
Nay tôi làm đơn này kính gởi lên ban giám thị và Hội Đồng cán bộ sự việc như sau:
Vào ngày 20/08/2011, khi tôi được đưa xuống chấp hành kỷ luật với hành vi xăm trổ lên cơ thể mình, tôi được A. Lá (trật tự) bố trí cho nằm cùng chung với Quách Công Ninh. 
Hôm sau, 21/08/2011, khoảng 18h chiều, tôi thấy phạm nhân Ninh có biểu hiện khó thở và khát nước. Đêm đó có báo cấp cứu thì có cán bộ y tế vào cho thuốc. 
Ngày 22/08/2011, khi phát cơm chiều xong, khoảng 1 tiếng sau, tôi thấy anh Ninh lại khó thở. Tôi cũng có báo cấp cứu nhưng chỉ được nhắc nhở và la rầy. 
Qua ngày 23/08/2011, sáng tôi phát hiện anh Ninh đã uống mấy lần nước tiểu. Tôi có hỏi tại sao, anh Ninh trả lời: “cơm thì ít, muối thì nhiều, mà cho có một ít nước làm sao chịu nổi”. Ráng cầm cự đến tối, tôi lại thấy anh Ninh lấy hơi lên. Tôi báo cấp cứu, thì anh Lá chạy vào chửi và nói “quẻ thì cho mày chịu”. Tôi nói thật và cũng bị chửi. Tối đó anh Ninh như mất kiểm soát, cầm cả xô nước tiểu uống ừng ực, tự xối lên người mình rồi đổ xuống sàn nhà. Làm cả đêm không ai ngủ được. Báo thì nói sẽ cùm chân còng 2 tay nên tôi không dám (vì tôi cũng đang cố chấp hành hình phạt mình đã làm sai nội quy). 
Sáng 24/08/2011, khi anh Lá mở cửa buồng, tôi có chỉ là lúc tối anh Ninh mê sảng đã uống nước tiểu và đổ khắp sàn nhà. Mùi khai nồng nực, người ngoài bước vào còn chịu không nổi. Thử hỏi người đang cố chấp hành thì khó chịu cỡ nào. Anh Lá nói “đổ thì trùi hết chứ không cho rửa gì hết”. Đóng cửa bỏ đi. 
Đến trưa, anh Ninh lại khó thở. Tôi không dám báo nữa vì sợ bị còng tay, cán bộ sẽ nghe anh Lá mà cho là tôi quậy phá. Vì anh Lá nói “mày có tin tao sáng cho mày thêm 1 lệnh 10 ngày nữa không”. Có nhờ buồng 1 báo, mà khi nhắc đến tên anh Ninh lại bỏ đi. Trưa đó, anh Ninh lại uống nước tiểu rồi đổ tung tóe, rồi nằm thở gấp. Khi mở cửa vào đưa nước, tôi có đứng lên xin anh Lá ra báo cho tôi để tôi được đổi chỗ nằm vì quá hôi và khó chịu. Tôi phải giữ sức khỏe để chấp hành nữa. Càng xin càng bị nói nặng. Nhưng tôi đã vi phạm nên im lặng chịu đựng. Anh Lá còn nói “không chết đâu mà lo, chết thì tính sau”. Đóng cửa bỏ đi. 
Sáng ngày 25/08/2011, anh Ninh nằm thở gấp, tôi có xin thuốc, đến trưa tôi hỏi “có cho thuốc em không?” thì bảo là quên. Đến chiều tôi lại hỏi, thì nói “không nhắc sao tao nhớ”. Trong đêm đó, anh Ninh mê sảng, la hét lung tung, tiểu ra chỗ nằm của cả 2, có lúc tiểu lên người tôi. Tôi có báo đêm đó 4 đến 5 lần đều bị vũ trang chửi. Tôi thấy người anh Ninh co quắp từ từ. Tôi cố an ủi anh Ninh, nhưng anh Ninh chỉ rên chứ không trả lời. Ban Giám Thị và Hội Đồng Cán Bộ nghĩ xem, 1 người 8 ngày không ăn 1 hột cơm (vì muối quá nhiều), nước 1 ngày 2 li nhỏ tí làm sao có sức, phòng thì kín mít. Nước tiểu thì bốc lên không thở nổi, sức khỏe suy yếu làm sao chịu nổi. 
Sáng ngày 26/08/2011, 5h30’, anh Lá mở cửa tôi cũng có báo lại tình trạng trên. Cũng không thấy trả lời hay biểu hiện gì. Tôi chờ khoảng 1 tiếng sau báo tiếp lại bị anh Lá chửi. Nhờ người báo giùm cũng bị chửi. Đến khi có cán bộ vào, mới biết anh Ninh đã ngừng thở, mới cho tôi qua chỗ khác nằm.
Tôi xin cam đoan những lời tôi khai là sự thật, từ lời tường trình đầu tiên. Nếu có gì sai trái tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm trước lời mình nói
Xuân Lộc ngày 27 tháng 08 năm 2011
PN viết đơn
Lưu Quang Hiền

Tuesday, July 2, 2013

Egg Rolls Allegedly Used To Bribe US Immigration Officer, Mai Nhu Nguyen Charged With Bribery

An immigration officer took thousands of dollars of bribes - and 200 egg rolls - from people seeking immigration benefits, federal prosecutors said.

     U.S. Citizenship and Immigration Services officer Mai Nhu Nguyen, 47, of Irvine is charged with three counts of soliciting and taking a bribe, the U.S. Attorney's Office said in a statement Wednesday.

     Nguyen was arrested on June 6 after taking a $2,200 bribe from an immigrant seeking citizenship, prosecutors said in the statement.

     "In addition to the bribe earlier this month, the indictment alleges that Nguyen solicited and took bribes from immigrants in 2011. In one case, Nguyen is accused of taking $1,000 from an immigrant seeking a 'Green Card' and 200 egg rolls from an immigrant seeking citizenship," the U.S. attorney said in the statement.

     Nguyen, who worked at the USCIS office in Santa Ana for 8 years, had the power to approve or deny applications for immigration benefits.

     She will be arraigned on July 1. Each count of bribery by a public official is punishable by up to 15 years in federal prison.
     Nguyen is free on $20,000 bond.

2 chữ đủ mô tả CP Việt Cộng: LÁO KHOÉT

Hãy nhìn vào đây để thấy thực tế nền kinh tế và cuộc sống người dân VN.
Đừng nhìn vào tiền bạc của tụi CS, tụi COCC....

http://nongnghiep.vn/nongnghiepvn/72...ngay-buon.aspx

Đọc mà buồn....

Và đây là 70% xứ Việt.

Người bán chỉ bán được 33 ngàn đồng/ ngày, tức 1,5 USD, mỗi năm 500 USD. Cho dù lời 10% thì cũng chỉ 50 USD/năm mà thôi. Mỗi ngày chỉ 15 xu Mỹ.

Và có lẽ bà này cũng có con cái, cho dù chỉ phải nuôi 1 đứa, thì chia ra 2 mẹ con, mỗi người chỉ 7,5 xu Mỹ/ngày, mỗi NĂM 25 USD.

Nhưng THỰC TẾ dân quê không có 2 đứa con/gia đình đâu, mà là 5, 7 đứa. Chia ra, mỗi đầu người chừng 10 USD/NĂM là may.

Việc này chính người VN tại các thành phố cũng ít ai hiểu, biết. Đám VK loại óc heo rửng mỡ thì lại càng không biết, do họ chỉ bám víu chơi bời trong các thành phố.

Ngoại quốc thì lại càng dốt đặc về THỰC TẾ Việt Nam.

------------------

Khoảng 70% dân Việt ĐANG ở nông thôn.

Trong các thành phố thì chỉ do có (1) Kiều hối, (2) mượn nợ nước ngoài, (3) viện trợ ngoại quốc, (4) bán dầu, mà có vẻ kha khá 1 chút.

Nhưng cho dù vậy cũng có rất nhiều góc khuất. Thiếu gì "trẻ em cơ nhỡ" đi bán vé số, chewing gums, mắt kiếng.

Ở đó mà "thu nhập bình quân hơn 1000 USD/ đầu người, GDP 135 tỉ USD/năm".

2 chữ đủ mô tả CP Việt Cộng: LÁO KHOÉT.