- Một tấm ảnh duy nhất được đăng kèm theo bài phản biện dù Nhà báo và Công luận kia "đã đi đến tận nơi, mắt thấy, tai nghe, tay chụp hình ghi lại người thực, cảnh thực, việc thực" để giải oan cho Nguyễn Tấn Dũng về một ngôi "Nhà thờ bình dị".
- Các tấm ảnh khác về nhà thờ họ của gia đình Thủ tướng "như người ta đồn thổi", "như các trang mạng dấm dúi đã viết."
Không quá khó khăn gì để nhận ra ngay ngôi nhà thờ trong các tấm ảnh chỉ
là một. Chính nhà báo của đảng mới đê hèn, "dấm dúi" kiếm được cái cổng
phụ để chụp (vì không có chỗ nào "bình dị" hơn) nhưng vấn không che
giấu được. Lũ cáo gian manh cố giấu đầu nhưng cái đuôi vẫn to đùng quá
nên cứ lòi ra.
Đúng là đê hèn và nhục nhã hết chỗ nói!
Ảnh 1: Nhà thờ họ bình dị của gia đình Thủ tướng (Ảnh: Nhà báo & Công luận)
Ảnh 2 (và 3): Ảnh Nhà thờ họ nguy nga của gia đình Thủ tướng trên các thông tin đã đăng
(như trên Dân làm báo)
Ảnh 3 (và 2): Ảnh Nhà thờ họ nguy nga của gia đình Thủ tướng trên các thông tin đã đăng
(như trên Dân làm báo)
Ảnh 4: Ảnh cắt ghép các phần của các bức ảnh để dễ so sánh các điểm giống nhau (Thùy Linh)
a- Hình dạng và kích thước của các ô trên tường rào, bao gồm cả phần hoa văn trong ô và các chông trên tường rào.
b- Các đèn ốp tròn trang trí trên trụ.
c- Hình dạng, màu sắc của mặt tiền tầng 2 khu nhà (hình 1, hình 3 và góc nhìn xiên hình 2).
d- Các cây dừa cảnh.
Nghĩ từ chuyện nhà thờ họ của Thủ tướng
“Hoá ra là vậy”, câu nói ấy đã thành lời hay để trong lòng của tất cả những ai đã đọc bài “Sự thật về nhà thờ của gia đình Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ở Kiên Giang” vừa được đăng tải trên NB&CL, sau đó được nhiều tờ báo đăng lại trong mấy ngày vừa qua.
Nhà thờ họ bình dị của gia đình Thủ tướng (Ảnh: Nhà báo & Công luận)
Té ra Chuyện về nhà thờ họ của gia đình Thủ tướng không như người ta đồn
thổi, không như các trang mạng dấm dúi đã viết. Nhà báo kia đã đi đến
tận nơi, mắt thấy, tai nghe, tay chụp hình ghi lại người thực, cảnh
thực, việc thực. Nhà thờ họ của gia đình ông Thủ tướng hoá ra cũng chỉ
như hầu hết những nơi thờ tự bình dị của các gia đình Việt Nam, cốt quý ở
sự thanh tao, tôn kính anh linh tiền nhân, chứ không hề to tát hay xa
hoa như người ta đồn thổi.
Lại nhớ một dạo cách đây chưa lâu, có ai đó đưa lên mạng hình ảnh một
lâu đài nguy nga tráng lệ rồi chú thích đấy là biệt thự của gia đình ông
Thủ tướng. Nhiều người không khỏi sững sờ, bán tín, bán nghi. Mãi đến
khi có người chỉ ra rằng hình ảnh đó đích thị một nghìn phần nghìn là
lâu đài của Thủ tướng Paskitan, Benazir Bhutto, thì mọi người mới vỡ lẽ
“hoá ra là như vậy”, ông Thủ tướng đã bị người ta gán ghép trắng trợn.
Còn nữa, vừa qua trong một hội nghị có một vị cao niên đã nói liều: Thủ
tướng khi còn làm bí thư huyện uỷ Phú Quốc đã để xảy ra những vụ buôn
lậu ở huyện, mà tỉnh không xử lý. Tôi tìm hiểu mới biết sự thật thì ông
Thủ tướng không có làm bí thư Phú Quốc. Thời đó ông làm bí thư huyện uỷ
Hà Tiên và trong huyện không xảy ra vụ buôn lậu nào. Vị cao niên này
cũng nói vài việc nữa nhưng sự thật thì…chẳng có tí sự thật nào cả, hay
đúng hơn đó là “sự thật” giống như lâu đài của bà Bhutto nói ở trên mà
thôi.
Tôi là một trong số nhiều người chưa hài lòng với những gì mà ông Thủ
tướng đã làm được ở cương vị lãnh đạo Chính phủ. Đất nước vẫn còn nhiều
khó khăn, ổn định kinh tế chưa bền vững; nợ xấu chưa giải quyết được;
hàng tồn kho còn nhiều, nhất là nhà đất; nạn tham nhũng vẫn còn gây nhức
nhối lòng người... Những người ngay thẳng có thể và có quyền phê bình,
góp ý ông, nhưng chẳng ai vì thế mà lại đi bịa đặt trắng trợn để bôi đen
uy tín của ông. Những người đàng hoàng đã thẳng thắn chất vấn ông trước
Quốc hội, trước thanh thiên bạch nhật để cả bàn dân, thiên hạ cùng quan
tâm theo dõi. Còn ông thì đã chân thành nhận trách nhiệm, nhận hết yếu
kém về mình và trình bày rõ ràng, thuyết phục về kế hoạch lãnh đạo Chính
phủ đưa đất nước vượt qua thử thách khó khăn. Ông đã nói lên sự thật
với tất cả lòng tự trọng và tinh thần trách nhiệm trước Đảng, trước dân
và rồi ông, từng bước làm như đã hứa, làm thật. Tôi rất tâm đắc điều mà
Đại biểu Quốc hội, Nhà Sử học Dương Trung Quốc nói đại ý đó chính là
điều ta trân trọng một nhân cách, tôn trọng ông.
Trở lại với bài của nhà báo Ngọc Niên nói ở trên, đọc xong tôi bỗng
không khỏi nhói lên cảm giác lo âu. Tôi không ngạc nhiên vì sao ông Thủ
tướng có người chỉ trích. Thủ tướng ở quốc gia nào chả bị xăm soi, chả
bị người ta xét nét về năng lực, về gia đình và tư cách. Chính khách
thường phải đối diện với thực tế nghiệt ngã ấy. Nhưng tôi quá ngỡ ngàng
là vì sao những chuyện bịa đặt trắng trợn về ông như vậy cứ lan truyền
râm ran cho đến trước khi bài báo kia ra đời, chẳng ai chịu đi tìm sự
thật. Hàng mấy trăm tờ báo chân chính, hàng ngàn Nhà báo chính danh của
đất nước tốt đẹp này ở đâu, sao lại im lặng để cho nhân dân hoang mang,
không biết đâu thực, đâu giả mà lần. Gơ ben, một trong những trùm phát
xít đã ra ma từ lâu, nhưng cái thủ đoạn chiến tranh tâm lý: “Sự thật là
điều dối trá được lặp đi lặp lại nhiều lần”, có vẻ như vẫn còn nguyên sự
độc hại, như những loạt súng hoa cải chết người nấp trong bóng tối nã
đạn tâm lý vào cuộc sống.
Tôi bỗng ớn da gà, ông Thủ tướng mà còn bị người ta nửa tin nửa ngờ,
thậm chí chẳng ai lên tiếng nói lên sự thật bảo vệ ông trước những điều
bịa đặt như thế, thì cái thiệt của cá nhân ông thật sự chưa đáng lo bằng
cái thiệt của chính thể khi nguy cơ văn hoá bôi nhọ, văn hoá “gắp lửa
bỏ bàn tay người khác” sẽ trở thành “chuyện thường ngày ở huyện”. Nếu
bạn bị vu oan, bôi đen, tâm hồn bạn và người thân của bạn sẽ thế nào?
Có một nhà văn nước ngoài nào đó đã cảnh báo chúng ta rằng: Loài người
hãy cảnh giác đối với thói vô cảm, thờ ơ trước cái xấu, cái ác. Gieo rắc
những thông tin mù mờ, sai sự thật để thoả mãn những mục đích thấp hèn
chính là cái xấu, cái ác, không thể nhân nhượng. Cái ác hôm nay đánh vào
được một người, nó sẽ đánh vào được một tập thể, nếu không được ngăn
chặn kịp thời, ngày mai nó sẽ làm cho cả xã hội hoang mang, mất lòng
tin, rồi trở nên bấn loạn, rối ren. Và sự đổ vỡ bắt đầu từ đó.
Việt Hưng
*
Thảm hại, nhục nhã quá X ơi!
Sao ăn chi cho lắm để đến bây giờ phải thuê mướn, chỉ đạo, đùn đẩy lũ
tay sai đi bao biện, che giấu khổ sở vậy mà vẫn không xong. Lại can thêm
tội tày trời với lịch sử là đẩy cả xã hội này vào gian manh và dối trá.
So với cái tội này thì tội lừa đảo vài trăm triệu, vài tỷ đồng của dân
đen làm ăn bên ngoài có đáng là gì đâu.
Bịt tai, câm họng đi để cố mà "thực hiện trách nhiệm của Đảng giao",
đừng cố đấm ăn xôi, cài bao biện, thanh minh lại càng gây thối cho Dân
lắm.
Hèn hạ quá Dân trí ơi!
Sau đây là bài viết của phóng viên lề đảng:
Sự thật về Nhà thờ của gia đình Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ở Kiên Giang
Ngọc Niên (TBT Báo Nhà báo và Công luận) - Sứ mệnh cao cả
của nhà báo là kiếm tìm sự thật. Sự thật ấy phải được phản ánh đạt tính
chân thật, tức là “đúng hiện thực khách quan”. Và sự thật ấy phải được
soi dọi bằng lương tâm chức nghiệp. Tôi nhớ người Nga có một câu ngạn
ngữ vô cùng chí lí: “Một nửa cái bánh mỳ vẫn là bánh mỳ, nhưng một nửa
sự thật đã là sự giả dối!”.
Công luận loan truyền
Xung quanh thông tin đương kim Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng xây dựng ngôi
“Nhà thờ Họ” nguy nga ở Kiên Giang, suốt lâu nay đã được loan truyền râm
ran và trở thành một đề tài nóng thu hút sự quan tâm của công luận.
Nguồn tin khởi đầu được tung ra bởi một số mạng thông tin không chính
thống. Rồi tiếp tục xuất hiện cả một số đơn thư được lan truyền đã len
lỏi tới đông đảo công chúng; càng khiến dư luận không ngớt xì xầm, bàn
tán.
Theo các thông tin được mô tả thì: Ngôi nhà thờ này là một lâu đài đồ
sộ, sang trọng gấp nhiều lần Nhà Thờ họ Hồ ở Nghệ An; nguy nga hơn cả
Đền thờ vị Anh hùng dân tộc Nguyễn Trung Trực; được tọa lạc trên khuôn
viên rộng tới hơn 4.000m2 với quy mô rất hoành tráng, số tiền đầu tư xây
dựng trị giá tới hơn 40 tỉ đồng. Đặc biệt, khuôn viên hơn 4.000m2 này
là đất thu hồi của người dân địa phương.
“Nhà thờ Họ” này đã và đang trở thành “Bia miệng” trong dân chúng Việt
Nam… Sức nóng của dư luận đã khiến không ít cán bộ lão thành cách mạng
phẫn nộ, dân chúng hoài nghi và có người đã phải thốt lên rằng: “Ai đời
đương kim Thủ Tướng mà lại làm cái việc xa hoa đến thế!”. Nhà báo vốn có
đặc tính là luôn “săm soi” các nguồn tin nên tôi đã được chứng kiến
không ít cuộc luận bàn xung quanh câu chuyện “Nhà thờ Họ” của đương kim
Thủ tướng.
Bản thân tôi đã có lúc thấy rất hoài nghi và thiếu tin cậy về những
thông tin loan truyền ấy. Có một số người cũng nói với tôi rằng đó chỉ
là sự đồn thổi, bịa đặt: “Làm gì có lâu đài, biệt điện nào! Chẳng qua
chỉ là chuyện thêu dệt nhằm bôi đen lãnh đạo, gây mâu thuẫn trong nội bộ
Đảng và kích động lòng dân…”
Nhưng sự hoài nghi trong tôi lại lập tức bị tan biến bởi có không ít lời
khẳng định như đinh đóng cột với tôi rằng họ đã trực tiếp mắt thấy tai
nghe: “Không tin ông cứ đến TP. Rạch Giá, gặp bất cứ ai, từ anh xe ôm
cũng đều đàm tiếu vanh vách!”
Là người cầm bút, trước một sự việc tuy đang rất “bán tín bán nghi” -
nhưng quả thực nó tác động mạnh đến dư luận xã hội, đến tâm trạng một bộ
phận cán bộ, đảng viên và nhân dân là điều có thật - đã thực sự làm tôi
trăn trở. Và chính vì điều đó đã thôi thúc khiến tôi quyết định phải
thực hiện một cuộc hành trình để kiếm tìm sự thật!?
Vào đầu tháng 12 năm 2012, nhân có chuyến vào TP.HCM công tác tôi đã
quyết định “phi” xuống Kiên Giang để đích thân “mục sở thị” xem hư thực
ra sao!?
...Sự thật ra sao?
Cách đây hơn 20 năm tôi đã có dịp về Kiên Giang công tác - lúc đó tôi
đang là phóng viên Báo Quân đội Nhân dân. (Khi ấy Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng đang là Chủ tịch Tỉnh. Đồng chí Thiếu tá Quỳnh - Trợ lý Tuyên huấn
Tỉnh đội - đã bố trí cho tôi phỏng vấn Chủ tịch Tỉnh về công tác quân sự
địa phương và việc thực hiện chính sách hậu phương quân đội. Và cũng
suốt từ ấy đến nay tôi không có một cuộc tiếp kiến nào khác với ông).
Hơn 20 năm sau trở lại Kiên Giang, tôi thấy nơi đây đã thay đổi quá
nhiều. Rạch Giá thời đó còn là thị xã, ngày nay đã trở thành thành phố.
Ngày ấy Rạch Giá chỉ có bến xe ôtô, bến tàu biển; bây giờ đã có cả sân
bay. Từ bến xe đi về các ngả, lúc đó phương tiện chủ yếu là xe lôi và
Honda ôm.
Bây giờ ở bến nào cũng thấy taxi nườm nượp. Bất giác tôi bỗng thấy nao
nao nhớ về ký ức xe lôi thời ấy. Ngắm nhìn đường phố sạch đẹp và thoáng
đãng, tôi cảm nhận rõ một quang cảnh thật thanh bình.
Cùng đi với tôi là anh bạn thân ở Sài Gòn nhưng rất thông thạo Rạch Giá -
Kiên Giang. Chúng tôi tìm đến số nhà 1108 đường Nguyễn Trung Trực một
cách chẳng khó khăn gì. Đường Nguyễn Trung Trực trước đây chỉ là một con
đường nhỏ nằm trong lòng Rạch Giá; bây giờ trở thành con phố đường đôi
huyết mạch rộng rãi, phong quang.
Đứng trước cổng số nhà 1108, quan sát toàn cảnh khuôn viên tôi thấy lòng
đầy nghi hoặc. Có phải cái “lâu đài” đang lan truyền gây xôn xao dư
luận ấy chính là đây? Không lẽ tôi đã có một sự lầm lẫn nào khác?...
Nhưng hoàn toàn không phải như sự ngờ vực của tôi. Số nhà 1108 này chính
là địa chỉ ngôi nhà của người em trai út và thân mẫu của Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng hiện đang sinh sống ở Kiên Giang - miền quê nơi ông sinh
trưởng. Bước chân vào khuôn viên, đảo hết một vòng, mang thông tin loan
truyền ra đối chiếu, tôi bỗng thấy sửng sốt…
Cổng chính của ngôi nhà số 1108 .
Toàn bộ khuôn viên này theo con mắt ước tính của tôi chỉ cỡ năm sáu trăm
mét vuông là “kịch đường tàu”, chứ không phải tọa lạc trên diện tích
tới hơn 4.000 m2 như đồn thổi!
Qua xác minh tôi được biết, vào khoảng những năm 1980, nơi đây vốn là
một xưởng sản xuất nước mắm của tư nhân rất ô nhiễm. Con lộ khang trang
nơi mặt tiền bây giờ, ngày ấy chỉ là một con đường xấu xí và nhỏ hẹp.
Lúc bấy giờ, Thủ tướng ngày nay đang là Bí thư ở huyện Hà Tiên. Mẹ và em
trai của Thủ tướng là Tư Thắng đã mua mảnh đất này với thời giá lúc đó
“rẻ như bèo” và được cấp đầy đủ quyền sử dụng. Như thế là thông tin mảnh
đất này là đất thu hồi từ đất ruộng của dân rồi qui hoạch… thật sự chỉ
là sự thêu dệt!
Tiếp tục quan sát từ ngoài vào trong tôi thấy: Chiều dài mặt tiền của
khuôn viên ước tính chỉ khoảng ba, bốn chục mét. Một bờ tường bao nơi
mặt tiền cao trên dưới 3 mét, ốp vật liệu bình thường chứ không hề thấy
một loại vật liệu quý nào.
Phía ngoài tường bao là một rặng cau cao vút. Toàn bộ khuôn viên được
chia dọc làm hai phần, từ đường nhìn vào thì bên tay trái là nhà ở, và
bên phải là nhà thờ. Lối chính vào nhà là một cái cổng quá đơn sơ, lợp
ngói thô. Một mảnh sân nho nhỏ ước chừng vài chục mét vuông không thấy
có kiến trúc gì tạo dựng hay trang trí cảnh quan mang tính mĩ thuật.
Căn nhà ở của gia đình được xây một trệt, một lầu, hết sức bình dị như
trăm ngàn ngôi nhà khác trên khắp phố phường Việt Nam. Hoàn toàn không
có một chút kiến trúc hay vật liệu gì quí giá theo hình mẫu, phong cách
và dáng dấp của các loại biệt thự đương thời.
Bước chân vào phòng khách tại tầng trệt, đi qua phòng của mẫu thân Thủ
tướng rồi xuống nhà bếp của gia đình tôi thấy thật sự ngỡ ngàng. Phòng
khách chỉ rộng chừng ba chục mét vuông, chỉ có một bộ sa-lông gỗ rất mộc
mạc.
Tôi đã từng đến nhiều phòng khách đẹp lộng lẫy của không ít anh em bè
bạn. Trước khi bước vào phòng khách này tôi cũng mường tượng như vậy.
Nhưng quả là nhầm to! Phòng khách đơn sơ tới mức vượt xa trí tưởng tượng
của tôi.
Thân mẫu của Thủ tướng năm nay đã 87 tuổi hiện đang sống trong căn nhà
này. Tôi không thể ngờ rằng căn phòng đang sinh sống của thân mẫu Thủ
tướng lại đơn sơ, mộc mạc và bình dị đến mức thật khó tin!
Kề bên căn nhà ở là nhà Thờ của gia đình nằm chung trong một khuôn viên,
có cổng riêng. Quan sát toàn cảnh nhà thờ tôi thấy: Đó là một ngôi nhà
gồm 3 gian, 3 tầng mái truyền thống, tọa lạc cuối khuôn viên, được xây
dựng trên cốt nền cao, gồm 9 bậc thềm, đá lát là loại đá xanh bình
thường.
Tôi sải bước đo chiều dài áng chừng chỉ 10m, chiều ngang sâu khoảng 5m.
Nhẩm tính tổng diện tích ngôi nhà thờ chỉ vào khoảng 50m2. 3 gian trong
nhà thờ, mỗi gian được đặt một ban thờ. Ban chính giữa là ban thờ gia
tiên, trên cùng là thờ ảnh Bác, tiếp phía dưới là di ảnh phụ thân rồi
đến di ảnh người chị của Thủ tướng.
Thân phụ của Thủ tướng là ông Nguyễn Tấn Thử (tức Mười Minh), chính trị
viên Tỉnh đội Kiên Giang, hi sinh trong một trận Mỹ ném bom B52 vào ngày
16/4/1969.
Ban thờ phía bên phải là Ban thờ Má chiến sĩ - tức Má Tư cùng 3 chiến sĩ
cũng hi sinh trong trận bom ngày 16/4/1969 với ông Nguyễn Tấn Thử. Ban
thờ phía bên trái là Ban thờ ông Phan Thái Quí (tức Chín Quí), Tỉnh đội
trưởng Tỉnh đội Kiên Giang - đồng đội của thân phụ Thủ tướng - cũng hi
sinh trong trận bom ngày 16/4/1969.
Quan sát kĩ thêm tôi thấy: Ban chính phía trên nóc có một chùm đèn và
dưới là một chiếc sập gỗ cũng quá đơn sơ mộc mạc. Hai bên phía hồi nhà
thờ ngay lối cửa ra vào là 2 lọ lục bình lớn nom y hệt bằng đồng nhưng
kỳ thực chỉ là 2 bình đất nung, sản vật của Vĩnh Long.
Toàn bộ hệ thống cửa chính hoàn toàn là gỗ mộc, đã hư hỏng, xuống cấp.
Quan sát hết lượt từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài tôi chẳng thấy
có một vật dụng gì được cho là quí giá! Còn ở ngoài khuôn viên phía
trước nhà thờ chỉ thấy toàn là cây cau, xoài, mít và vài cây đại nhỏ,
không hề có một cây cảnh đắt tiền hay quí hiếm nào cả. Qua kiểm chứng,
ngôi nhà thờ này được anh em trong gia đình Thủ tướng xây dựng vào
khoảng năm 2000.
Như vậy là đích thân tôi đã “tai nghe, mắt thấy, tay sờ” và hoàn toàn
không hề thấy có “lâu đài xa hoa” nào như dư luận loan truyền, đồn thổi!
Đến đây thì bạn đọc đã hiểu đầy đủ rằng câu chuyện về “Nhà thờ Họ của
Thủ tướng” tất cả chỉ là sự thêu dệt mà thôi! Và từ sự thêu dệt ấy đã
được thổi phồng thành sự thật!
Sau khi đã tìm hiểu rõ ngọn ngành, tôi thầm nghĩ, sự thật hiển nhiên đến
như thế mà được tạo dựng thành chuyện “như có thật” thì có lẽ những
thông tin thị phi khác về Thủ tướng và gia đình bấy lâu loan truyền
trong công luận chỉ là xuyên tạc!
Trong khoảng thời gian ở Kiên Giang tôi cũng đã đến thăm và thắp hương ở
Đình thờ vị Anh hùng dân tộc Nguyễn Trung Trực. Đến đây tôi mới sáng tỏ
rằng việc đồn thổi "Nhà Thờ họ" của Thủ Tướng "nguy nga gấp nhiều lần
Đình Thờ vị Anh hùng dân tộc Nguyễn Trung Trực" sự thật chỉ là sản phẩm
của trí tưởng tượng và hư cấu!. Tôi được biết, mới rồi nguyên Tổng Bí
thư Lê Khả Phiêu đã vào tận đây và cũng đã phải thốt lên rằng “Hóa ra
tất cả chỉ là sự thêu dệt!”
Sự thật nói lên điều gì?
Sau khi đã thực hiện xong cuộc thị sát tường tận, tôi rời Rạch Giá về
Sài Gòn trên một chuyến xe khách tốc hành. Định bụng lên xe là “đánh”
một giấc nhưng tiếc thay vớ phải chiếc vé nằm tầng 2, lại ở phía cuối xe
nên cứ bị lay lắc như đánh võng. Suốt 6 tiếng đồng hồ trong cuộc hành
trình không hề chợp mắt, tâm trí tôi cứ miên man suy nghĩ…
Trước khi thực hiện cuộc hành trình tìm kiếm sự thật, một anh bạn rất
thân đã gay gắt phê phán tôi rằng: “Bao nhiêu việc lớn sao không quan
tâm vào cuộc, hà cớ gì mà phải mất thời giờ cho một việc nhỏ nhoi như
thế!”
Nhưng lương tâm chức nghiệp đã mách bảo tôi rằng: “Việc tuy nhỏ nhưng
nếu không minh bạch ắt đủ khiến lòng người ly tán! Họa lớn âu cũng khởi
nguồn từ những đốm lửa nhỏ! Bởi vậy, sự việc dẫu nhỏ hay lớn cũng đều
cần tới sự quang minh!” Nói tới chuyện nhà thờ - Thờ Tự - tức là nói tới
việc tâm linh.
Phàm đã là việc tâm linh thì không thể nói không thành có hoặc nói có
thành không được. Câu chuyện về “Nhà thờ Họ” của Thủ tướng đang được
công luận loan truyền đã thực sự gây hoài nghi, bức xúc trong dư luận,
vì thế rất cần được kiểm chứng, phân minh.
Tôi đã được trực tiếp chứng kiến sự thật! Và sự thật ấy đã khiến tôi
phải ngỡ ngàng bởi nó hoàn toàn trái ngược với những thông tin được loan
truyền trong đời sống dư luận suốt bấy lâu nay. Sự thật ấy đã nói lên
điều gì và đã tác động ra sao trong đời sống xã hội? Không còn nghi ngờ
gì nữa, xuất phát từ những thông tin xấu độc được bịa đặt, từ đồn đại đã
được thêu dệt và thổi phồng tạo thành một “sự thật giả dối”!
Trong mỗi chúng ta ai cũng đều nhận diện được chân lý nhưng không phải
tất cả đều tỉnh táo. Cái “sự thật giả dối” ấy đã thực sự gây xúc động
trong tâm lý xã hội, tạo sự hoài nghi trong công chúng, gieo giắc sự bất
an trong đời sống…
Hơn thế nữa, cái “sự thật giả dối” ấy đã bóp méo hình ảnh của người đứng
đầu Chính phủ, gây nghi kỵ, phân hóa, chia rẽ, mất đoàn kết trong nội
bộ Đảng và khiến lòng tin của nhân dân bị hao tổn. Nguy hiểm hơn nữa đó
là, từ sự giảm sút niềm tin vào người lãnh đạo đất nước tới việc đánh
mất niềm tin vào chế độ, ranh giới chỉ là “trong gang tấc”.
Và càng trở nên nguy hiểm bởi trong khi đất nước đang cần trên dưới một
lòng thì lại “mắc ngay vào bẫy” của các thế lực thù địch một cách vô
cùng ấu trĩ…
Tôi vừa đọc một bài báo mới đây của nhà báo lão thành Hữu Thọ. Ông viết
rằng: “Chiến đấu cho thông tin sự thật và nhanh chóng công bố thông tin
là cuộc chiến đấu sinh tử trong cuộc cạnh tranh thông tin ngày càng gay
gắt hiện nay. Thông tin sai là thua mà thông tin chậm, cũng là thua!”.
Và “…Không chỉ nói sự thật mà phải tới sự “chân thật” - tức là sự thật
phải được phản ánh “đúng hiện thực khách quan” – chân thật tức là bản
chất của sự thật!
Ông kết luận: “Thông tin sai sự thật có nhiều loại, có số ít do bịa đặt,
thêm bớt là sai phạm nặng nề nhất về mặt đạo đức của người làm báo… Có
trường hợp thông tin “sai sự thật” do suy diễn chủ quan dẫn đến sự thật
bị thổi phồng, bóp méo cũng không còn là sự thật như nó vốn có, gây hiểu
lầm tai hại trong xã hội” (theo Tạp chí Tuyên Giáo số tháng 12/2012)…
Trước lúc trở về TP.HCM tôi đã đến thắp nhang ở Nghĩa trang liệt sĩ Kiên
Giang. Mộ các liệt sĩ hàng hàng, lớp lớp quần tụ uy nghi. Người quản
trang đã đưa tôi đến thắp hương trên mộ phần của thân phụ Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng.
Mộ của thân phụ Thủ tướng nằm đây, hết sức khiêm nhường hòa lẫn cùng hàng cùng lối với các liệt sĩ đang an giấc ngàn thu.
Người quản trang kể với tôi rằng: Đã không ít lần lãnh đạo các khóa của
tỉnh Kiên Giang có nguyện vọng muốn di dời mộ phần của Thân phụ Thủ
tướng vào khu an táng các quan chức lãnh đạo được qui hoạch ở một khu
riêng gần đó, trước hết là để tỏ lòng thành kính; sau nữa là được khang
trang hơn. Song cứ mỗi lần nhắc đến, Thủ tướng đều nhất quyết một mực
rằng: “Bố tôi sống, chiến đấu cùng đồng đội, nay hãy cứ để yên cho ông
được an nghỉ bên đồng đội của ông!”
Giây phút đứng đây - tại Nghĩa trang liệt sĩ này - tôi chợt nhớ tới lời
hứa của Thủ tướng trên diễn đàn Quốc hội mới rồi: “… Chính phủ, Thủ
tướng và từng thành viên sẽ nghiêm túc với mình, đoàn kết, hết lòng làm
việc… tất cả vì Tổ quốc, Nhân dân, vì Đảng, chế độ, vì sự ổn định và
phát triển bền vững của đất nước…”.
Điều đó đã gieo vào tôi một niềm tin vững chãi, cũng như sự kỳ vọng của
các tầng lớp nhân dân rằng: Sứ mệnh của Thủ tướng không có gì cao cả hơn
ngoài việc một lòng một dạ phụng sự dân tộc và dốc lòng dốc sức tận tụy
vì sự bình an của xã tắc sơn hà - tức chế độ này!
Ngọc Niên
TBT Báo Nhà báo và Công luận
No comments:
Post a Comment