Hot news from Vietnam | Tin nóng Việt Nam | Vietnam daily post | Vietnam daily news | TRANG CHU DOC BAO TRUC TUYEN. Đọc báo | Tin tức | Tin nóng | Tin hot | Ngoi sao | Bong da | Website Tin tức Điện tử | Doc Bao Vem
Wednesday, July 18, 2012
Ts. Alan Phan - "Cấm Đái Bậy"
Ts.Alan Phan
Cái hành động nhỏ nhặt nhanh chóng tạo nên một tư duy mới và nhiều kế hoạch bổ sung khác tiếp tục nối đuôi. Càng “làm” nhiều, càng khiến chúng trở thành thói quen hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng.
Con rắn không thay được da phải chết. Những đầu óc không chịu cởi mở thay đổi sẽ ngừng hoạt động. – Friedrich Nietzsche.
Cách đây vài tháng, một chuyện cười được phổ biến quanh vòng các nhà ngoại giao sống ở Hà Nội và tôi được nghe lại từ một quan chức cao cấp Việt. Một du khách Anh hỏi một hướng dẫn viên du lịch,” Chúng tôi đã đi thăm Vịnh Hạ Long (Ha Long Bay), Vịnh Cam Ranh (Cam Ranh Bay)… Một vịnh khác tôi thấy quảng cáo khắp xứ này, chắc phải hấp dẫn lắm, chúng tôi muốn tới Cam Dai Bay.”
Chúng tôi cười một chút, nhưng tôi không biết nghe xong, ông có thấy chút hổ thẹn. Một dấu ấn có thể nhiều hơn các biểu ngữ vinh danh tổ quốc, anh hùng, thành tích…lại là ba chữ đơn giản, “cấm đái bậy”.
Tại New York vào thập niên 1970′s, lối quản trị hành chính của các thị trưởng phe khuynh tả đảng Dân Chủ như Lindsay, Koch…khiến tỷ lệ tội ác công cộng như trộm cướp, giết người, mại dâm…tăng mạnh. Khu Times Square (Công Trường Thời Đại) nổi danh không còn bóng du khách vì đây là trung tâm ổ chứa các tệ nạn về đêm. Kinh tế khủng hoảng, ngân sách lãng phí với các chương trình mị dân. Các ông thị trưởng “siêu tiến bộ” này, cho rằng phần lớn tội phạm là những dân da đen nghèo khó, phải cứu giúp và giáo dục thay vì trừng phạt. Người giàu chạy trốn khỏi thành phố, vì thuế lợi tức và kinh doanh lên rất cao và tội ác càng ngày càng gia tăng, khiến cho ngân sách càng thêm hao hụt.
Kết quả là New York gần tuyên bố phá sản vào năm 1975, phải nộp đơn xin chính phủ liên bang cứu viện và Tổng Thống Ford trả lới với câu nói bất hủ,” Drop Dead” (Chết cho rồi).
Cử tri quay bầu cho đảng Cộng Hòa và thị trưởng Rudy Giuliani hứa sẽ quét sạch mọi rác rưởi cho xã hội. Chương trình của ông bắt đầu bằng một bước rất nhỏ: dẹp sạch bọn lau cửa kính xe hơi.
Khoảng 10 năm trước đó, các trẻ em nghèo New York nghĩ ra một cách kiếm tiền lẻ khá công hiệu. Tại vài ngã tư nơi hay xẩy ra nạn kẹt xe, các em xin tài xế cho lau chùi kính xe để đổi lấy một hai đô la tiền “tip”. Phần lớn không ai từ chối lời mời dễ thương này từ các khuôn mặt ngây thơ và cũng vì số tiền quá bé.
Thấy các em làm ăn được, bọn tội phạm nhẩy vào kinh doanh theo bình diện lớn. Các tay đầu gấu được trải khắp thành phố tại mọi ngã tư và gần như đòi tiền mãi lộ mọi tài xế. Trước khi tài xế có dịp phản ứng, chúng xịt loại thuốc chùi nhiều bọt xà phòng xóa hẳn tầm nhìn. Bạn nào không trả 5 đô la (hay hơn nữa cho các siêu xe) phải tự leo xuống lau chùi cửa kính, gây nạn kẹt xe khủng khiếp. Bạn nào phàn nàn có thể bị ăn đòn tại chỗ hay xe bị cào xấy trướt. Chính quyền không can thiệp vì đây là nhóm cử tri “nghèo” cần được xã hội giúp đỡ.
Guiliano diệt trừ bọn “lau kính xe” không nhân nhượng. Chỉ trong 3 ngày khi ông nhậm chức, New York không còn bóng dáng một tên lau kính xe nào, kể cả trẻ em. Đây là một thông điệp ngắn gọn và hữu hiệu. “Chúng tôi không chấp nhận một tệ nạn xã hội nào, dù nhỏ nhoi.” Một thông điệp không hề loan truyền qua các mạng truyền thông hay biểu ngữ, mà bằng “hành động” thực tế, dứt khoát và nhanh chóng. Khỏi cần phải nói thêm là sau đó, New York trở lại với vị trí “Ông Hoàng của các thành phố Mỹ”. Kinh doanh bộc phát tạo thanh khoản cho ngân sách, tội phạm đi xuống vì pháp luật nghiêm khắc, người giàu và du khách nườm nượt quay lại… tất cả vì New York lại trở nên một vùng đất lành, nơi đáng sống.
Cách đây 20 năm, sức khỏe của tôi cũng suy sụp tệ hại. Như nhiều đứa trẻ khác ở Việt Nam, thói quen đánh răng của tôi từ giáo dục gia đình và xã hội là một lần vào buổi sáng khi thức dậy. Khi gặp người đẹp hay dự các buổi họp quan trọng, tôi nhai thêm miếng “gum” bạc hà cho thơm miệng. Cho đến một ngày khi tôi đọc một bài viết là vi khuẩn trong răng thực sự là nguồn gốc của mọi loại bệnh tật, kể cả bệnh tim mạch. Sống hơn 40 năm, chẳng bác sĩ nào nói với tôi điều này.
Từ hôm đó, tôi luôn luôn đánh răng sau mỗi lần ăn, dù ăn nhiều hay ít. Thói quen nhỏ nhặt này cải thiện sức khỏe tôi thấy rõ. Từ bước đầu đơn giản đó, tôi bắt đầu chú ý đến các kiến thức về sức khỏe nhiều hơn, từ cách ăn uống rau củ, tập thể dục đến cách tập thở và ngồi thiền. Tôi hãnh diện mà nói, 20 năm nay, tôi ít bệnh hoạn hơn 40 năm trước đó.
Cái hành động nhỏ nhặt nhanh chóng tạo nên một tư duy mới và nhiều kế hoạch bổ sung khác tiếp tục nối đuôi. Càng “làm” nhiều, càng khiến chúng trở thành thói quen hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng.
Môi trường vệ sinh ở Singapore có thể coi là sạch nhất thế giới. Tất cả bắt đầu bằng một lệnh cấm khạc nhổ, vất rác bừa bãi…nơi công cộng của chính quyền Lý Quang Diệu vào năm 1968. Người dân Singapore đã tập thói quen này khi biết rằng cảnh sát Singapore rất quyết liệt trong việc thực thi luật này (phạt đến 100 đô la Sing khi vất tàn thuốc bậy). Cũng gốc người Tàu, nhưng dân Singapore hành xử khác hẳn người Tàu Trung Quốc, dù nơi công cộng hay chốn riêng tư.
Nguồn gốc của văn minh và văn hóa của một cá nhân hay một dân tộc bắt đầu từ những quyết định nhỏ nhặt và đơn giản. Nhiều bạn hỏi nếu tôi “được” tư vấn các nhà lãnh đạo thì tôi sẽ khuyên họ làm gì? (thực tình, ngày mà tôi được mời tư vấn thì ngày đó chắc là ngày sau cùng của trận Thế Chiến Thứ Ba). Tuy nhiên, nếu chuyện khó tin này hiện thực, tôi sẽ nói là các bác hãy ra một lệnh trong ngày đầu tiên nhậm chức là ”tên nào đái bậy hay xả rác bậy sẽ bị nhốt 3 ngày tù”. Và nghiêm chỉnh thực thi luật pháp không nhân nhượng, dù người vi phạm là vợ chồng hay con cháu yêu quý của các bác.
Khi bỏ tù những tên đái bậy trên đất đai đường phố, người dân sẽ hiểu là các bác cũng sẵn sàng bỏ tù những tên đái bậy trên nền kinh tế và tài chính xứ này.
Cái hành động nhỏ nhặt nhanh chóng tạo nên một tư duy mới và nhiều kế hoạch bổ sung khác tiếp tục nối đuôi. Càng “làm” nhiều, càng khiến chúng trở thành thói quen hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng.
Con rắn không thay được da phải chết. Những đầu óc không chịu cởi mở thay đổi sẽ ngừng hoạt động. – Friedrich Nietzsche.
Cách đây vài tháng, một chuyện cười được phổ biến quanh vòng các nhà ngoại giao sống ở Hà Nội và tôi được nghe lại từ một quan chức cao cấp Việt. Một du khách Anh hỏi một hướng dẫn viên du lịch,” Chúng tôi đã đi thăm Vịnh Hạ Long (Ha Long Bay), Vịnh Cam Ranh (Cam Ranh Bay)… Một vịnh khác tôi thấy quảng cáo khắp xứ này, chắc phải hấp dẫn lắm, chúng tôi muốn tới Cam Dai Bay.”
Chúng tôi cười một chút, nhưng tôi không biết nghe xong, ông có thấy chút hổ thẹn. Một dấu ấn có thể nhiều hơn các biểu ngữ vinh danh tổ quốc, anh hùng, thành tích…lại là ba chữ đơn giản, “cấm đái bậy”.
Tại New York vào thập niên 1970′s, lối quản trị hành chính của các thị trưởng phe khuynh tả đảng Dân Chủ như Lindsay, Koch…khiến tỷ lệ tội ác công cộng như trộm cướp, giết người, mại dâm…tăng mạnh. Khu Times Square (Công Trường Thời Đại) nổi danh không còn bóng du khách vì đây là trung tâm ổ chứa các tệ nạn về đêm. Kinh tế khủng hoảng, ngân sách lãng phí với các chương trình mị dân. Các ông thị trưởng “siêu tiến bộ” này, cho rằng phần lớn tội phạm là những dân da đen nghèo khó, phải cứu giúp và giáo dục thay vì trừng phạt. Người giàu chạy trốn khỏi thành phố, vì thuế lợi tức và kinh doanh lên rất cao và tội ác càng ngày càng gia tăng, khiến cho ngân sách càng thêm hao hụt.
Kết quả là New York gần tuyên bố phá sản vào năm 1975, phải nộp đơn xin chính phủ liên bang cứu viện và Tổng Thống Ford trả lới với câu nói bất hủ,” Drop Dead” (Chết cho rồi).
Cử tri quay bầu cho đảng Cộng Hòa và thị trưởng Rudy Giuliani hứa sẽ quét sạch mọi rác rưởi cho xã hội. Chương trình của ông bắt đầu bằng một bước rất nhỏ: dẹp sạch bọn lau cửa kính xe hơi.
Khoảng 10 năm trước đó, các trẻ em nghèo New York nghĩ ra một cách kiếm tiền lẻ khá công hiệu. Tại vài ngã tư nơi hay xẩy ra nạn kẹt xe, các em xin tài xế cho lau chùi kính xe để đổi lấy một hai đô la tiền “tip”. Phần lớn không ai từ chối lời mời dễ thương này từ các khuôn mặt ngây thơ và cũng vì số tiền quá bé.
Thấy các em làm ăn được, bọn tội phạm nhẩy vào kinh doanh theo bình diện lớn. Các tay đầu gấu được trải khắp thành phố tại mọi ngã tư và gần như đòi tiền mãi lộ mọi tài xế. Trước khi tài xế có dịp phản ứng, chúng xịt loại thuốc chùi nhiều bọt xà phòng xóa hẳn tầm nhìn. Bạn nào không trả 5 đô la (hay hơn nữa cho các siêu xe) phải tự leo xuống lau chùi cửa kính, gây nạn kẹt xe khủng khiếp. Bạn nào phàn nàn có thể bị ăn đòn tại chỗ hay xe bị cào xấy trướt. Chính quyền không can thiệp vì đây là nhóm cử tri “nghèo” cần được xã hội giúp đỡ.
Guiliano diệt trừ bọn “lau kính xe” không nhân nhượng. Chỉ trong 3 ngày khi ông nhậm chức, New York không còn bóng dáng một tên lau kính xe nào, kể cả trẻ em. Đây là một thông điệp ngắn gọn và hữu hiệu. “Chúng tôi không chấp nhận một tệ nạn xã hội nào, dù nhỏ nhoi.” Một thông điệp không hề loan truyền qua các mạng truyền thông hay biểu ngữ, mà bằng “hành động” thực tế, dứt khoát và nhanh chóng. Khỏi cần phải nói thêm là sau đó, New York trở lại với vị trí “Ông Hoàng của các thành phố Mỹ”. Kinh doanh bộc phát tạo thanh khoản cho ngân sách, tội phạm đi xuống vì pháp luật nghiêm khắc, người giàu và du khách nườm nượt quay lại… tất cả vì New York lại trở nên một vùng đất lành, nơi đáng sống.
Cách đây 20 năm, sức khỏe của tôi cũng suy sụp tệ hại. Như nhiều đứa trẻ khác ở Việt Nam, thói quen đánh răng của tôi từ giáo dục gia đình và xã hội là một lần vào buổi sáng khi thức dậy. Khi gặp người đẹp hay dự các buổi họp quan trọng, tôi nhai thêm miếng “gum” bạc hà cho thơm miệng. Cho đến một ngày khi tôi đọc một bài viết là vi khuẩn trong răng thực sự là nguồn gốc của mọi loại bệnh tật, kể cả bệnh tim mạch. Sống hơn 40 năm, chẳng bác sĩ nào nói với tôi điều này.
Từ hôm đó, tôi luôn luôn đánh răng sau mỗi lần ăn, dù ăn nhiều hay ít. Thói quen nhỏ nhặt này cải thiện sức khỏe tôi thấy rõ. Từ bước đầu đơn giản đó, tôi bắt đầu chú ý đến các kiến thức về sức khỏe nhiều hơn, từ cách ăn uống rau củ, tập thể dục đến cách tập thở và ngồi thiền. Tôi hãnh diện mà nói, 20 năm nay, tôi ít bệnh hoạn hơn 40 năm trước đó.
Cái hành động nhỏ nhặt nhanh chóng tạo nên một tư duy mới và nhiều kế hoạch bổ sung khác tiếp tục nối đuôi. Càng “làm” nhiều, càng khiến chúng trở thành thói quen hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng.
Môi trường vệ sinh ở Singapore có thể coi là sạch nhất thế giới. Tất cả bắt đầu bằng một lệnh cấm khạc nhổ, vất rác bừa bãi…nơi công cộng của chính quyền Lý Quang Diệu vào năm 1968. Người dân Singapore đã tập thói quen này khi biết rằng cảnh sát Singapore rất quyết liệt trong việc thực thi luật này (phạt đến 100 đô la Sing khi vất tàn thuốc bậy). Cũng gốc người Tàu, nhưng dân Singapore hành xử khác hẳn người Tàu Trung Quốc, dù nơi công cộng hay chốn riêng tư.
Nguồn gốc của văn minh và văn hóa của một cá nhân hay một dân tộc bắt đầu từ những quyết định nhỏ nhặt và đơn giản. Nhiều bạn hỏi nếu tôi “được” tư vấn các nhà lãnh đạo thì tôi sẽ khuyên họ làm gì? (thực tình, ngày mà tôi được mời tư vấn thì ngày đó chắc là ngày sau cùng của trận Thế Chiến Thứ Ba). Tuy nhiên, nếu chuyện khó tin này hiện thực, tôi sẽ nói là các bác hãy ra một lệnh trong ngày đầu tiên nhậm chức là ”tên nào đái bậy hay xả rác bậy sẽ bị nhốt 3 ngày tù”. Và nghiêm chỉnh thực thi luật pháp không nhân nhượng, dù người vi phạm là vợ chồng hay con cháu yêu quý của các bác.
Khi bỏ tù những tên đái bậy trên đất đai đường phố, người dân sẽ hiểu là các bác cũng sẵn sàng bỏ tù những tên đái bậy trên nền kinh tế và tài chính xứ này.
Nguyễn Quang Lập - Này Hỡi Ông HunSen
Nguyễn Quang Lập
Vẫn biết trong chính trị người ta thường giở trò láu cá, lưu manh để trục lợi. Tình bạn tình đồng chí nào cũng đều được hô hoán lên là “bền vững” là “vĩnh viễn”, kì thực chúng đều có tính nhất thời và đều có thể bị bán rẻ bất kể lúc nào. Ai có lợi cho ta là bạn ta, đó là triết lý của chính trị. Trong bài Lợi ích dân tộc, bác Nguyễn Sĩ Dũng đã nhắc lại lời thủ tướng Anh từ giữa thế kỉ 19, ông Lord Palmerston: “Nước Anh không có đồng minh vĩnh viễn và không có kẻ thù vĩnh viễn.
Nước Anh chỉ có những lợi ích vĩnh viễn mà thôi”. Đó cũng là phương châm của tất cả các nhà chính trị khi vận mệnh dân tộc được trao vào tay họ.
Nhưng lợi ích vĩnh viễn của CPC là gì để ông Hun Sen buộc phải phản bội lại khối ASEAN, bán rẻ lợi ích sống còn của các nước lân bang cho TQ? Không lẽ chỉ vì 8 tỉ đô ” nợ xấu” với TQ, hay là 2 tỉ đô tiền ” Phông bao” của TQ cho CPC trước thềm hội nghị ASEAN vừa rồi?
Không. Đó là món lợi lớn nhưng không thể là lợi ích vĩnh viễn. Rất có thể “lợi ích vĩnh viễn” là thế này chăng: ông Hun Sen mơ tưởng xây dựng một CPC giàu mạnh dựa trên viện trợ vô điều kiện dài dài của TQ mà 8 tỉ và 2 tỉ chỉ là món lợi lót đường, món tiền đặt cọc cho tương lai CPC trong vòng tay “người bạn lớn”?
Nếu thế thì ông Hun Sen đã sai lầm.
Cái sự ” đánh bạn” của TQ xưa nay vẫn chỉ một cách: buộc ông bạn nhỏ phải phụ thuộc vào ” người bạn lớn”. TQ chỉ viện trợ dài dài khi và chỉ khi nước đó buộc phải hoặc nghèo đói dài dài hoặc rối loạn dài dài. Bắc Hàn là một ví dụ rõ ràng nhất. Nếu hỏi mười người bao giờ Bắc Hàn hết nghèo đói, bảo đảm có chín người sẽ trả lời: ấy là khi Bắc Hàn hết đánh bạn với TQ. Sự thật này vô lẽ ông Hun Sen không biết?
Ông Hun Sen vốn là một sĩ quan của Khơ Me Đỏ. Ông đã “đảo ngũ” bỏ chạy sang Việt Nam cầu cứu. Ông cầu cứu trước hết cho thân phận ông thôi nhưng nhờ đó dân tộc CPC của ông đã thoát khỏi sự diệt chủng tàn bạo bởi Khơ Me Đỏ, ông được ăn trên ngồi tróc nửa thể kỉ nay. Khơ Mẹ Đỏ do chính TQ dựng nên, bằng những chính sách tàn bạo và ác hiểm chúng đã giết chết gần 3 triệu trong tổng số 7,1 tr người dân CPC. Nếu Việt Nam không tiếc máu xương tiêu diệt bọn Khơ Me Đỏ chắc chắn dân số CPC chỉ còn 1 triệu “công dân ưu tú” như Pol Pot đã từng tuyên bố. Số dân còn lại là công dân của xứ sở một tỉ dân từ “nước mẹ Trung Hoa” sẽ lũ lượt kéo sang. Theo cách sinh nở cấp số nhân thì chừng 100 năm sau, không, chỉ cần 50 năm sau thôi, người CPC chỉ còn là dân tộc thiểu số giữa hàng trăm triệu người dân TQ. Xong om một dân tộc. Cái gọi là “kì mưu” đó đến đứa con nít cũng biết, vô lẽ ông Hun Sen không biết?
Không ai nghi ngờ ông Hun Sen không yêu nước thương nòi. Nhưng việc ông bán rẻ cả khối ASEAN cho TQ, bán rẻ luôn Việt Nam, người bạn đã đổ máu cho dân tộc của ông, đã kề vai sát cánh cùng dân tộc của ông suốt nửa thể kỉ qua, là một sai lầm ghê gớm. Nếu TQ chiếm được biển Việt Nam, Malaysia, Philipines, Indonesia thì nói như bác Bùi Văn Bồng, “chỉ cần một cái nhón tay nhẹ nhàng thôi là cả đất nước Chùa Tháp huy hoàng tự bao đời nay sẽ về tay Trung Quốc.”
Khi đó thể nào TQ chả dựng nên một Khơ Me Đỏ mới, một Pol Pot mới, để với một “xã hội triệt để,” “xây dựng xã hội cộng sản dựa trên nông nghiệp thuần túy” CPC sẽ chỉ còn 1 triệu ” công dân ưu tú”. Và điều mà nửa thế kỉ trước TQ không làm được sẽ xảy ra: Số dân còn lại là công dân của xứ sở một tỉ dân từ “nước mẹ Trung Hoa” sẽ lũ lượt kéo sang…Điều này đối với TQ còn quí giá gấp vạn lần so với mấy cái mỏ dầu ở Biển Đông.
Đến lúc đó ông Hun Sen nhất định sẽ ân hận và hổ thẹn. Việc bán rẻ khối ASEAN có ngờ đâu cũng chính là bán rẻ dân tộc CPC vĩ đại của ông. Này hỡi ông Hun Sen, có phải thế không?
Vẫn biết trong chính trị người ta thường giở trò láu cá, lưu manh để trục lợi. Tình bạn tình đồng chí nào cũng đều được hô hoán lên là “bền vững” là “vĩnh viễn”, kì thực chúng đều có tính nhất thời và đều có thể bị bán rẻ bất kể lúc nào. Ai có lợi cho ta là bạn ta, đó là triết lý của chính trị. Trong bài Lợi ích dân tộc, bác Nguyễn Sĩ Dũng đã nhắc lại lời thủ tướng Anh từ giữa thế kỉ 19, ông Lord Palmerston: “Nước Anh không có đồng minh vĩnh viễn và không có kẻ thù vĩnh viễn.
Nước Anh chỉ có những lợi ích vĩnh viễn mà thôi”. Đó cũng là phương châm của tất cả các nhà chính trị khi vận mệnh dân tộc được trao vào tay họ.
Nhưng lợi ích vĩnh viễn của CPC là gì để ông Hun Sen buộc phải phản bội lại khối ASEAN, bán rẻ lợi ích sống còn của các nước lân bang cho TQ? Không lẽ chỉ vì 8 tỉ đô ” nợ xấu” với TQ, hay là 2 tỉ đô tiền ” Phông bao” của TQ cho CPC trước thềm hội nghị ASEAN vừa rồi?
Không. Đó là món lợi lớn nhưng không thể là lợi ích vĩnh viễn. Rất có thể “lợi ích vĩnh viễn” là thế này chăng: ông Hun Sen mơ tưởng xây dựng một CPC giàu mạnh dựa trên viện trợ vô điều kiện dài dài của TQ mà 8 tỉ và 2 tỉ chỉ là món lợi lót đường, món tiền đặt cọc cho tương lai CPC trong vòng tay “người bạn lớn”?
Nếu thế thì ông Hun Sen đã sai lầm.
Cái sự ” đánh bạn” của TQ xưa nay vẫn chỉ một cách: buộc ông bạn nhỏ phải phụ thuộc vào ” người bạn lớn”. TQ chỉ viện trợ dài dài khi và chỉ khi nước đó buộc phải hoặc nghèo đói dài dài hoặc rối loạn dài dài. Bắc Hàn là một ví dụ rõ ràng nhất. Nếu hỏi mười người bao giờ Bắc Hàn hết nghèo đói, bảo đảm có chín người sẽ trả lời: ấy là khi Bắc Hàn hết đánh bạn với TQ. Sự thật này vô lẽ ông Hun Sen không biết?
Ông Hun Sen vốn là một sĩ quan của Khơ Me Đỏ. Ông đã “đảo ngũ” bỏ chạy sang Việt Nam cầu cứu. Ông cầu cứu trước hết cho thân phận ông thôi nhưng nhờ đó dân tộc CPC của ông đã thoát khỏi sự diệt chủng tàn bạo bởi Khơ Me Đỏ, ông được ăn trên ngồi tróc nửa thể kỉ nay. Khơ Mẹ Đỏ do chính TQ dựng nên, bằng những chính sách tàn bạo và ác hiểm chúng đã giết chết gần 3 triệu trong tổng số 7,1 tr người dân CPC. Nếu Việt Nam không tiếc máu xương tiêu diệt bọn Khơ Me Đỏ chắc chắn dân số CPC chỉ còn 1 triệu “công dân ưu tú” như Pol Pot đã từng tuyên bố. Số dân còn lại là công dân của xứ sở một tỉ dân từ “nước mẹ Trung Hoa” sẽ lũ lượt kéo sang. Theo cách sinh nở cấp số nhân thì chừng 100 năm sau, không, chỉ cần 50 năm sau thôi, người CPC chỉ còn là dân tộc thiểu số giữa hàng trăm triệu người dân TQ. Xong om một dân tộc. Cái gọi là “kì mưu” đó đến đứa con nít cũng biết, vô lẽ ông Hun Sen không biết?
Không ai nghi ngờ ông Hun Sen không yêu nước thương nòi. Nhưng việc ông bán rẻ cả khối ASEAN cho TQ, bán rẻ luôn Việt Nam, người bạn đã đổ máu cho dân tộc của ông, đã kề vai sát cánh cùng dân tộc của ông suốt nửa thể kỉ qua, là một sai lầm ghê gớm. Nếu TQ chiếm được biển Việt Nam, Malaysia, Philipines, Indonesia thì nói như bác Bùi Văn Bồng, “chỉ cần một cái nhón tay nhẹ nhàng thôi là cả đất nước Chùa Tháp huy hoàng tự bao đời nay sẽ về tay Trung Quốc.”
Khi đó thể nào TQ chả dựng nên một Khơ Me Đỏ mới, một Pol Pot mới, để với một “xã hội triệt để,” “xây dựng xã hội cộng sản dựa trên nông nghiệp thuần túy” CPC sẽ chỉ còn 1 triệu ” công dân ưu tú”. Và điều mà nửa thế kỉ trước TQ không làm được sẽ xảy ra: Số dân còn lại là công dân của xứ sở một tỉ dân từ “nước mẹ Trung Hoa” sẽ lũ lượt kéo sang…Điều này đối với TQ còn quí giá gấp vạn lần so với mấy cái mỏ dầu ở Biển Đông.
Đến lúc đó ông Hun Sen nhất định sẽ ân hận và hổ thẹn. Việc bán rẻ khối ASEAN có ngờ đâu cũng chính là bán rẻ dân tộc CPC vĩ đại của ông. Này hỡi ông Hun Sen, có phải thế không?
Bùi Tín - Sự kiện 'Ô Khảm' ở Trung Quốc nói lên điều gì?
Bùi Tín
Ô Khảm là tên một ngôi làng ven biển phía Nam của Trung Quốc. Từ cuối năm 2011 Ô Khảm nổi lên trên các phương tiện thông tin đại chúng của Trung Quốc và toàn thế giới. Sang năm 2012, tên làng Ô Khảm - Wu Kan càng nổi bật trong các bài bình luận quốc tế về Trung Quốc trên các tờ báo lớn của Hoa Kỳ, Pháp, Anh, Đức, Ý, Nhật, Úc...Các nhà chính trị nói đến sự kiện Ô Khảm, mô hình Ô Khảm, giải pháp Ô Khảm, tư duy Ô Khảm và cả con đường Ô Khảm cho Trung Quốc khi Đại Hội đảng CS Trung Quốc lần thứ 18 sắp đến gần.
Sự kiện Ô Khảm nổ ra ngày 21 tháng 9/2011 khi hàng trăm nông dân mất đất của làng này kéo đến trước trụ sở chính quyền và đảng ủy đòi lại ruộng đất đã bị thu hồi nhằm xây dựng một khu công nghiệp, với số tiền đền bù rẻ mạt. Họ bị lực lượng công an xã ngăn chặn, giải tán. Hôm sau nông dân lại xuống đường đông hơn, gần một ngàn nông dân kéo đến đấu tranh quyết liệt hơn. Lực lượng công an cũng được tăng cường. Đã xảy ra xô xát, phía nông dân và phía công an đều có người bị thương. Một số nông dân bị nghi là cầm đầu cuộc đấu tranh bị bắt, bị đánh đập, tra tấn có thương tích. Ngày 23/9, ngày thứ 3 của cuộc đấu tranh, số nông dân xuống đường đông đảo hơn, hầu như toàn dân làng Ô Khảm, cùng với nông dân làng bên cạnh. Huyện Lục Phong phải cử cán bộ và lực lượng an ninh xuống dàn xếp và tạm ổn định tình hình.
Đến ngày 14/12/2011, tình hình căng thẳng gay gắt khi có tin một đại diện thôn của Ô Khảm là ông Tiết Cẩm Ba đang bị giam trên huyện về tội cầm đầu cuộc nổi dậy tháng 9, chờ ngày ra tòa về tội sách động nông dân chống đảng và nhà nước, đã chết trong tù. Nhân dân cả làng đổ xô ra đường, với khí thế uất hận căm thù, một số mang khăn tang, có người mang cả gậy gộc, làm cho cán bộ và công an bỏ trốn hết. Nông dân đập phá một số phòng làm việc của đảng ủy và trụ sở công an thôn. Tình hình vang động toàn quốc và ra thế giới.
Nếu cứ giải quyết ở Ô Khảm như ở những nơi khác trên toàn lãnh thổ Trung Quốc thì một số người cầm đầu cuộc nổi dậy đã bị tù giam từ 2 đến 5 năm, tiền đền bù cho nông dân có thể được nâng lên đôi chút và nông dân vẫn mất đất và khu công nghiệp vẫn hình thành. Nhưng không, sự việc sau đó đã diễn ra khác hẳn, trái ngược hẳn, vì lẽ…
Vì lẽ có sự can thiệp của ông Wang Yang - Uông Dương, năm nay 55 tuổi, quê ở Tô Châu tỉnh An Huy, hiện là bí thư tỉnh ủy đảng CS Trung Quốc tỉnh Quảng Đông, tỉnh có 100 triệu dân, là tỉnh đông dân nhất, cũng là tỉnh giàu có nhất của Trung Quốc, PNB - giá trị sản lượng hàng năm luôn đứng đầu các tỉnh thành. Ông Uông Dương là ủy viên bộ chính trị gồm 25 người từ Đại hội đảng CS thứ 17 (năm 2007), có nhiều triển vọng vào ban thường vụ bộ chính trị gồm 9 người trong Đại hội thứ 18 cuối năm nay.
Cuối năm 2011 ông cử ngay một đoàn điều tra xuống Ô Khảm rồi sau đó ông đích thân xuống tận nơi đối thoại trực tiếp với người dân bình thường thôn Ô Khảm. Do có tư duy độc lập, có công tâm và tinh thần tôn trọng nhân dân, ông đã giải quyết sự kiện Ô Khảm một cách phân minh, công bằng, theo luật pháp. Dưới sự lãnh đạo trực tiếp của ông và tỉnh ủy, tòa án trả lại tự do cho các nông dân bị giam trong vụ Ô Khảm, việc xây dựng khu công nghiệp bị đình hẳn lại, những nhân viên công an dùng bạo lực với dân và nhất là làm chết dân bị kỷ luật và có người bị truy tố.
Ông chỉ đạo trực tiếp cuộc chấn chỉnh đảng bộ thôn Ô Khảm, làm thí nghiệm và làm gương mẫu cho toàn tỉnh. Tiếp theo là một cuộc bàu cử thật sự dân chủ trong đảng bộ và ngoài nhân dân của thôn Ô Khảm có hơn 1300 dân; trúng cử vào đảng ủy và hội đồng nhân dân là những đảng viên và công dân có hiểu biết, công tâm và tinh thần phục vụ nhân dân, do chính các công dân bàn bạc lựa chọn kỹ và bỏ phiếu trực tiếp.
Một điều làm nhân dân nức lòng là bí thư đảng ủy thôn Ô Khảm mới được bầu là ông Lâm Tổ Loan, từng bị giam và bị đe dọa đưa ra tòa về tội kích động nhân dân phá rối trật tự trị an xã hội. Ông Lâm được số phiếu cao nhất. Thay vì nằm trong tù, ông và một số bạn ông trở thành người lãnh đạo.
Sự kiện Ô Khảm và sự kết thúc rất có hậu có thể có tác dụng sâu đậm, vượt rất xa tầm vóc của một thôn ven biển và có thể tác động đến tình hình toàn Trung Quốc rộng lớn.
Bởi vì gần đây có 2 mô hình sẽ đưa ra trình Đại Hội 18. Một là mô hình của Bạc Hy Lai, bí thư thành ủy Trùng Khánh, được coi là mang tính chất cực tả, với nội dung là duy trì sự sùng bái Mao, khôi phục những bài hát, y phục thời Mao, phát huy tinh thần và lối sống đầy khí thế “cách mạng văn hóa vô sản trong sáng” đã bị bỏ quên. Thật ra đây chỉ là phản ứng không tưởng viển vông trước sự suy đồi đạo đức xã hội, khi tiền bạc làm chúa tể và nạn nhũng, thói hưởng lạc vật chất đang ăn sâu lan rộng.
Bạc Hy Lai là ngôi sao đang lên, cũng như Uông Dương, được dự kiến vào ban thường vụ bộ chính trị 9 người. Nhưng ngôi sao này đã đột ngột tắt ngấm giữa tháng 3 vừa qua khi bị mất hết chức, bị điều tra cùng bà vợ Cốc Khai Lai trong vụ giết một tỷ phú người Anh và trong nhiều vụ án kinh tế, 2 vợ chồng có thể bị kết án rất nặng, từ tù chung thân đến tử hình. Rồi sẽ như nguyên bí thư thành ủy Thượng Hải Trần Hy Đồng cũng từng là ủy viên bộ chính trị, bị tuyên án tử hình. Nay mô hình Trùng Khánh của ông Bạc Hy Lai coi như chết yểu từ trong trứng.
Mô hình thứ hai chính là mô hình Quảng Đông là vùng đất đang phồn thịnh, do Uông Dương đề xuất. Lập luận của Uông là thành tích đổi mới rất lớn, quý giá nhưng chưa vững chắc, luôn có nguy cơ phá sản vì có nhiều nhược điểm nguy hiểm. Cái gốc của vấn đề là trên thực tế đã đặt đảng cao hơn dân, đảng bao biện, quan liêu, xa rời dân. Ông căn dặn cán bộ đảng viên không được quan niệm rằng đảng đem lại hạnh phúc ấm no cho dân. Tất cả sức mạnh, thành tích đều do dân. Dân chủ trực tiếp là con đường thắng lợi.
Ông đã xắn tay áo giải quyết cuộc khủng hoảng gay gắt ở Ô Khảm và tạo nên một mô hình sống động có sức thuyết phục. Vấn đề quan hệ giữa nông dân với đảng cộng sản và vấn đề sở hữu ruộng đất của nông dân đang được đặt ra cấp bách. Đã có 180.000 cuộc đấu tranh tập thể của nông dân trong cả nước một năm qua.
Ông Uông Dương cũng quan tâm xây dựng xã hội dân sự, quan tâm đến sự hình thành của những tổ chức phi chính quyền trong các lĩnh vực kinh tế, văn hóa, giáo dục, từ thiện, làm cho xã hội năng động, có sức sống. Một hạn chế nổi bật của mô hình Quảng Đông là chưa vượt qua được quan điểm chuyên chính vô sản của một đảng duy nhất, chưa bước hẳn vào quan điểm dân chủ đa nguyên, đa đảng, nghĩa là dân chủ thứ thật, dân chủ tiên tiến, hiện đại.
Các học giả tiến bộ Trung Quốc nhận định dầu sao mô hình Quảng Đông của Uông Dương cũng là một tiến bộ khá lớn so với mô hình hiện tại trong cả nước. Đây có thể coi như mô hình cấp tiến quá độ tách ra khỏi khuôn mẫu giáo điều bảo thủ hiện nay.
Hiện còn có mô hình dân chủ đa nguyên đa đảng ngày càng có tiếng vang trong giới học giả Trung Quốc do trung tướng Lưu Á Châu, hiện là chính ủy Học viện quân sự cấp cao ở Bắc Kinh đề xướng. Lập luận của tướng Lưu là vì yêu nước, yêu đảng CS mà ông chủ trương cần học hỏi áp dụng cái tốt, cái hay ở mọi nơi. Theo ông, mô hình đa đảng, các quyền phân lập, có kiểm soát, ganh đua, thay thế nhau, cân bằng quyền lực, được thực hiện ở Hoa Kỳ và nhiều nước phương Tây, vẫn đang hoàn thiện thêm, là mô hình tối ưu, cần nghiên cứu vận dụng sáng tạo cho mỗi nước, trước hết là Trung Quốc.
Theo phân tích của các giáo sư chính trị ở Đại học Thanh Hoa - Bắc Kinh, trong thường vụ bộ chính trị (9 người) cũng như trong bô chính trị ( 25 người ), có thể chia làm 3 phái, 1 phái trung gian, 1 phái thiên tả và 1 phái thiên hữu. Phái trung gian thường chiếm ưu thế.
Hiện nay trong khi ông Hồ Cẩm Đào thuộc phái trung gian thì Thủ tướng Ôn Gia Bảo lại thuộc cánh tả. Ông Ôn luôn chủ trương đi sát dân, lắng nghe công luận, thực hiện dân chủ từ cơ sở. Ông công khai thừa nhận là môn đệ của Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương, đòi khôi phục danh dự cho các nạn nhân vụ Thiên An Môn năm 1989, đòi chấm dứt trừng phạt tổ chức Pháp Luân Công, ông luôn tỏ thái độ mặn mà với mô hình Quảng Đông của Uông Dương.
Lãnh đạo của Trung Quốc sẽ đi theo hướng nào, là vấn đề lớn sẽ sáng tỏ dần qua Đại hội đảng CS lần thứ 18 dự kiến sẽ họp vào đầu tháng 10/2012 này, với 2.270 đại biểu. Có điều gần như chắc chắn là ông Tập Cận Bình thay ông Hồ Cẩm Đào trên cương vị tổng bí thư kiêm chủ tịch nước, Lý Khắc Cường thay ông Ôn Gia Bảo trên cương vị thủ tướng. Chưa biết Uông Dương sẽ ở vào cương vị nào và mô hình Quảng Đông – Ô Khảm của ông sẽ được Đại hội 18 đánh giá ra sao.
Nhân dịp này một việc làm bổ ích là so sánh tình hình sinh hoạt học thuật giữa Trung Quốc và Việt Nam. Dù sao ở Trung Quốc sinh hoạt học thuật cũng cởi mở, thoáng đãng hơn rõ rệt. Các mạng tự do và quốc doanh đều đưa công khai những quan điểm hung hăng hiếu chiến nhất, như dọa diệt dân Việt vô ân bạc nghĩa, làm lễ vật tế thần cho trận chiến Tam Sa. Quan điểm hiếu chiến cực đoan đòi tiêu diệt Hoa Kỳ bằng vũ khí hóa học để chinh phục thế giới không bị kiểm duyệt. Ngược lại, quan niệm học và vận dụng theo mô hình Hoa Kỳ của một chính ủy đầy quyền uy đang tại chức, cầm đầu một học viện quốc phòng đào tạo tướng lĩnh cho quân đội, vẫn được tự do truyền bá.
Có điều gì như tự do thái quá, phóng khoáng quá mức, thả lỏng việc truyền bá chiến tranh và đối lập chủng tộc vốn bị coi là vi phạm luật quốc tế. Nhưng điều có lợi và bổ ích là các quan điểm tiến bộ cũng được phơi bày và còn được thực thi như mô hình Ô Khảm ở Quảng Đông, một làng ven biển sát khu kinh tế Thẩm Quyến sôi động, không xa Hồng Kông, nhìn thẳng sang Đài Loan - một địa bàn dân chủ đa đảng tiền phong của Trung Quốc.
Sau khi mô hình Trùng Khánh bị thui chột do số phận hẩm hiu của cặp vợ chồng Bạc Hy Lai, mô hình Quảng Đông của Uông Dương tăng thêm giá trị. Tuy nhiên số phận của mô hình này ra sao còn tùy thuộc ở tác động của nó vào đông đảo nhân dân, vào trí thức, các nhà báo, các nhà nghiên cứu, học giả, từ đó tác động vào trong đảng, vào các đại biểu Đại hội 18 sắp đến.
Đảng CS Trung Quốc từng có những nhà cải cách cấp tiến như Hồ Diệu Bang, như Triệu Tử Dương, gần đây có ông Ôn Gia Bảo, nay lại có Uông Dương, Lưu Á Châu…với nhiều mô hình mới mẻ để cân nhắc, so sánh, lựa chọn.
Ở Việt Nam tuy ngày càng có nhiều trí thức dấn thân trong nghiên cứu chính trị cũng như trong hành động chính trị cho dân chủ và tiến bộ xã hội, nhưng việc nghiên cứu chính trị còn giản đơn, thô sơ, không khí học thuật bị xu thế giáo điều kiềm chế nghiệt ngã, các viện nghiên cứu bị đóng khung trong một khuôn tư duy khép kín, mà tiêu biểu nhất là Học viện chính trị - hành chánh quốc gia, lại là nơi trì trệ, nhạt nhẽo nhất. Kết quả đáng kinh sợ là lại xưng tụng các khẩu hiệu: kiên định chủ nghĩa Mác – Lênin, kiên định chế độ độc đảng, kiên định chủ nghĩa xã hội, kiên định lấy quốc doanh làm chủ đạo cho nền kinh tế, thế là chấm hết.
Cả 14 ủy viên bộ chính trị, chưa ai đưa ra nổi một mô hình, một phương châm, một chủ kiến do tư duy độc lập của chính mình. Chỉ duy nhất Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng được coi là nhà lý luận “lớn” lại sang tận Cuba để trổ tài hùng biện rao bán một một học thuyết đã lỗi thời, quan điểm đảng duy nhất có nền dân chủ cao đã thành trò hề cho toàn thế giới.
Bao giờ cho đến tháng 10? Bao giờ sẽ có một mô hình đại thể như Ô Khảm trên đất Việt Nam ta? Hay vẫn chỉ là những sự kiện đau buồn Tiên Lãng, Văn Giang, Vụ Bản, Con Cuông…đầy uất hận, nhuốm máu và đầy nước mắt của bà con nông dân ta, mà đảng luôn coi là đồng minh chiến lược của giai cấp công nhân do đảng CS là đại diện. Liên minh công nông thủy chung mặn mà là như thế đó.
Ô Khảm là tên một ngôi làng ven biển phía Nam của Trung Quốc. Từ cuối năm 2011 Ô Khảm nổi lên trên các phương tiện thông tin đại chúng của Trung Quốc và toàn thế giới. Sang năm 2012, tên làng Ô Khảm - Wu Kan càng nổi bật trong các bài bình luận quốc tế về Trung Quốc trên các tờ báo lớn của Hoa Kỳ, Pháp, Anh, Đức, Ý, Nhật, Úc...Các nhà chính trị nói đến sự kiện Ô Khảm, mô hình Ô Khảm, giải pháp Ô Khảm, tư duy Ô Khảm và cả con đường Ô Khảm cho Trung Quốc khi Đại Hội đảng CS Trung Quốc lần thứ 18 sắp đến gần.
Sự kiện Ô Khảm nổ ra ngày 21 tháng 9/2011 khi hàng trăm nông dân mất đất của làng này kéo đến trước trụ sở chính quyền và đảng ủy đòi lại ruộng đất đã bị thu hồi nhằm xây dựng một khu công nghiệp, với số tiền đền bù rẻ mạt. Họ bị lực lượng công an xã ngăn chặn, giải tán. Hôm sau nông dân lại xuống đường đông hơn, gần một ngàn nông dân kéo đến đấu tranh quyết liệt hơn. Lực lượng công an cũng được tăng cường. Đã xảy ra xô xát, phía nông dân và phía công an đều có người bị thương. Một số nông dân bị nghi là cầm đầu cuộc đấu tranh bị bắt, bị đánh đập, tra tấn có thương tích. Ngày 23/9, ngày thứ 3 của cuộc đấu tranh, số nông dân xuống đường đông đảo hơn, hầu như toàn dân làng Ô Khảm, cùng với nông dân làng bên cạnh. Huyện Lục Phong phải cử cán bộ và lực lượng an ninh xuống dàn xếp và tạm ổn định tình hình.
Đến ngày 14/12/2011, tình hình căng thẳng gay gắt khi có tin một đại diện thôn của Ô Khảm là ông Tiết Cẩm Ba đang bị giam trên huyện về tội cầm đầu cuộc nổi dậy tháng 9, chờ ngày ra tòa về tội sách động nông dân chống đảng và nhà nước, đã chết trong tù. Nhân dân cả làng đổ xô ra đường, với khí thế uất hận căm thù, một số mang khăn tang, có người mang cả gậy gộc, làm cho cán bộ và công an bỏ trốn hết. Nông dân đập phá một số phòng làm việc của đảng ủy và trụ sở công an thôn. Tình hình vang động toàn quốc và ra thế giới.
Nếu cứ giải quyết ở Ô Khảm như ở những nơi khác trên toàn lãnh thổ Trung Quốc thì một số người cầm đầu cuộc nổi dậy đã bị tù giam từ 2 đến 5 năm, tiền đền bù cho nông dân có thể được nâng lên đôi chút và nông dân vẫn mất đất và khu công nghiệp vẫn hình thành. Nhưng không, sự việc sau đó đã diễn ra khác hẳn, trái ngược hẳn, vì lẽ…
Vì lẽ có sự can thiệp của ông Wang Yang - Uông Dương, năm nay 55 tuổi, quê ở Tô Châu tỉnh An Huy, hiện là bí thư tỉnh ủy đảng CS Trung Quốc tỉnh Quảng Đông, tỉnh có 100 triệu dân, là tỉnh đông dân nhất, cũng là tỉnh giàu có nhất của Trung Quốc, PNB - giá trị sản lượng hàng năm luôn đứng đầu các tỉnh thành. Ông Uông Dương là ủy viên bộ chính trị gồm 25 người từ Đại hội đảng CS thứ 17 (năm 2007), có nhiều triển vọng vào ban thường vụ bộ chính trị gồm 9 người trong Đại hội thứ 18 cuối năm nay.
Cuối năm 2011 ông cử ngay một đoàn điều tra xuống Ô Khảm rồi sau đó ông đích thân xuống tận nơi đối thoại trực tiếp với người dân bình thường thôn Ô Khảm. Do có tư duy độc lập, có công tâm và tinh thần tôn trọng nhân dân, ông đã giải quyết sự kiện Ô Khảm một cách phân minh, công bằng, theo luật pháp. Dưới sự lãnh đạo trực tiếp của ông và tỉnh ủy, tòa án trả lại tự do cho các nông dân bị giam trong vụ Ô Khảm, việc xây dựng khu công nghiệp bị đình hẳn lại, những nhân viên công an dùng bạo lực với dân và nhất là làm chết dân bị kỷ luật và có người bị truy tố.
Ông chỉ đạo trực tiếp cuộc chấn chỉnh đảng bộ thôn Ô Khảm, làm thí nghiệm và làm gương mẫu cho toàn tỉnh. Tiếp theo là một cuộc bàu cử thật sự dân chủ trong đảng bộ và ngoài nhân dân của thôn Ô Khảm có hơn 1300 dân; trúng cử vào đảng ủy và hội đồng nhân dân là những đảng viên và công dân có hiểu biết, công tâm và tinh thần phục vụ nhân dân, do chính các công dân bàn bạc lựa chọn kỹ và bỏ phiếu trực tiếp.
Một điều làm nhân dân nức lòng là bí thư đảng ủy thôn Ô Khảm mới được bầu là ông Lâm Tổ Loan, từng bị giam và bị đe dọa đưa ra tòa về tội kích động nhân dân phá rối trật tự trị an xã hội. Ông Lâm được số phiếu cao nhất. Thay vì nằm trong tù, ông và một số bạn ông trở thành người lãnh đạo.
Sự kiện Ô Khảm và sự kết thúc rất có hậu có thể có tác dụng sâu đậm, vượt rất xa tầm vóc của một thôn ven biển và có thể tác động đến tình hình toàn Trung Quốc rộng lớn.
Bởi vì gần đây có 2 mô hình sẽ đưa ra trình Đại Hội 18. Một là mô hình của Bạc Hy Lai, bí thư thành ủy Trùng Khánh, được coi là mang tính chất cực tả, với nội dung là duy trì sự sùng bái Mao, khôi phục những bài hát, y phục thời Mao, phát huy tinh thần và lối sống đầy khí thế “cách mạng văn hóa vô sản trong sáng” đã bị bỏ quên. Thật ra đây chỉ là phản ứng không tưởng viển vông trước sự suy đồi đạo đức xã hội, khi tiền bạc làm chúa tể và nạn nhũng, thói hưởng lạc vật chất đang ăn sâu lan rộng.
Bạc Hy Lai là ngôi sao đang lên, cũng như Uông Dương, được dự kiến vào ban thường vụ bộ chính trị 9 người. Nhưng ngôi sao này đã đột ngột tắt ngấm giữa tháng 3 vừa qua khi bị mất hết chức, bị điều tra cùng bà vợ Cốc Khai Lai trong vụ giết một tỷ phú người Anh và trong nhiều vụ án kinh tế, 2 vợ chồng có thể bị kết án rất nặng, từ tù chung thân đến tử hình. Rồi sẽ như nguyên bí thư thành ủy Thượng Hải Trần Hy Đồng cũng từng là ủy viên bộ chính trị, bị tuyên án tử hình. Nay mô hình Trùng Khánh của ông Bạc Hy Lai coi như chết yểu từ trong trứng.
Mô hình thứ hai chính là mô hình Quảng Đông là vùng đất đang phồn thịnh, do Uông Dương đề xuất. Lập luận của Uông là thành tích đổi mới rất lớn, quý giá nhưng chưa vững chắc, luôn có nguy cơ phá sản vì có nhiều nhược điểm nguy hiểm. Cái gốc của vấn đề là trên thực tế đã đặt đảng cao hơn dân, đảng bao biện, quan liêu, xa rời dân. Ông căn dặn cán bộ đảng viên không được quan niệm rằng đảng đem lại hạnh phúc ấm no cho dân. Tất cả sức mạnh, thành tích đều do dân. Dân chủ trực tiếp là con đường thắng lợi.
Ông đã xắn tay áo giải quyết cuộc khủng hoảng gay gắt ở Ô Khảm và tạo nên một mô hình sống động có sức thuyết phục. Vấn đề quan hệ giữa nông dân với đảng cộng sản và vấn đề sở hữu ruộng đất của nông dân đang được đặt ra cấp bách. Đã có 180.000 cuộc đấu tranh tập thể của nông dân trong cả nước một năm qua.
Ông Uông Dương cũng quan tâm xây dựng xã hội dân sự, quan tâm đến sự hình thành của những tổ chức phi chính quyền trong các lĩnh vực kinh tế, văn hóa, giáo dục, từ thiện, làm cho xã hội năng động, có sức sống. Một hạn chế nổi bật của mô hình Quảng Đông là chưa vượt qua được quan điểm chuyên chính vô sản của một đảng duy nhất, chưa bước hẳn vào quan điểm dân chủ đa nguyên, đa đảng, nghĩa là dân chủ thứ thật, dân chủ tiên tiến, hiện đại.
Các học giả tiến bộ Trung Quốc nhận định dầu sao mô hình Quảng Đông của Uông Dương cũng là một tiến bộ khá lớn so với mô hình hiện tại trong cả nước. Đây có thể coi như mô hình cấp tiến quá độ tách ra khỏi khuôn mẫu giáo điều bảo thủ hiện nay.
Hiện còn có mô hình dân chủ đa nguyên đa đảng ngày càng có tiếng vang trong giới học giả Trung Quốc do trung tướng Lưu Á Châu, hiện là chính ủy Học viện quân sự cấp cao ở Bắc Kinh đề xướng. Lập luận của tướng Lưu là vì yêu nước, yêu đảng CS mà ông chủ trương cần học hỏi áp dụng cái tốt, cái hay ở mọi nơi. Theo ông, mô hình đa đảng, các quyền phân lập, có kiểm soát, ganh đua, thay thế nhau, cân bằng quyền lực, được thực hiện ở Hoa Kỳ và nhiều nước phương Tây, vẫn đang hoàn thiện thêm, là mô hình tối ưu, cần nghiên cứu vận dụng sáng tạo cho mỗi nước, trước hết là Trung Quốc.
Theo phân tích của các giáo sư chính trị ở Đại học Thanh Hoa - Bắc Kinh, trong thường vụ bộ chính trị (9 người) cũng như trong bô chính trị ( 25 người ), có thể chia làm 3 phái, 1 phái trung gian, 1 phái thiên tả và 1 phái thiên hữu. Phái trung gian thường chiếm ưu thế.
Hiện nay trong khi ông Hồ Cẩm Đào thuộc phái trung gian thì Thủ tướng Ôn Gia Bảo lại thuộc cánh tả. Ông Ôn luôn chủ trương đi sát dân, lắng nghe công luận, thực hiện dân chủ từ cơ sở. Ông công khai thừa nhận là môn đệ của Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương, đòi khôi phục danh dự cho các nạn nhân vụ Thiên An Môn năm 1989, đòi chấm dứt trừng phạt tổ chức Pháp Luân Công, ông luôn tỏ thái độ mặn mà với mô hình Quảng Đông của Uông Dương.
Lãnh đạo của Trung Quốc sẽ đi theo hướng nào, là vấn đề lớn sẽ sáng tỏ dần qua Đại hội đảng CS lần thứ 18 dự kiến sẽ họp vào đầu tháng 10/2012 này, với 2.270 đại biểu. Có điều gần như chắc chắn là ông Tập Cận Bình thay ông Hồ Cẩm Đào trên cương vị tổng bí thư kiêm chủ tịch nước, Lý Khắc Cường thay ông Ôn Gia Bảo trên cương vị thủ tướng. Chưa biết Uông Dương sẽ ở vào cương vị nào và mô hình Quảng Đông – Ô Khảm của ông sẽ được Đại hội 18 đánh giá ra sao.
Nhân dịp này một việc làm bổ ích là so sánh tình hình sinh hoạt học thuật giữa Trung Quốc và Việt Nam. Dù sao ở Trung Quốc sinh hoạt học thuật cũng cởi mở, thoáng đãng hơn rõ rệt. Các mạng tự do và quốc doanh đều đưa công khai những quan điểm hung hăng hiếu chiến nhất, như dọa diệt dân Việt vô ân bạc nghĩa, làm lễ vật tế thần cho trận chiến Tam Sa. Quan điểm hiếu chiến cực đoan đòi tiêu diệt Hoa Kỳ bằng vũ khí hóa học để chinh phục thế giới không bị kiểm duyệt. Ngược lại, quan niệm học và vận dụng theo mô hình Hoa Kỳ của một chính ủy đầy quyền uy đang tại chức, cầm đầu một học viện quốc phòng đào tạo tướng lĩnh cho quân đội, vẫn được tự do truyền bá.
Có điều gì như tự do thái quá, phóng khoáng quá mức, thả lỏng việc truyền bá chiến tranh và đối lập chủng tộc vốn bị coi là vi phạm luật quốc tế. Nhưng điều có lợi và bổ ích là các quan điểm tiến bộ cũng được phơi bày và còn được thực thi như mô hình Ô Khảm ở Quảng Đông, một làng ven biển sát khu kinh tế Thẩm Quyến sôi động, không xa Hồng Kông, nhìn thẳng sang Đài Loan - một địa bàn dân chủ đa đảng tiền phong của Trung Quốc.
Sau khi mô hình Trùng Khánh bị thui chột do số phận hẩm hiu của cặp vợ chồng Bạc Hy Lai, mô hình Quảng Đông của Uông Dương tăng thêm giá trị. Tuy nhiên số phận của mô hình này ra sao còn tùy thuộc ở tác động của nó vào đông đảo nhân dân, vào trí thức, các nhà báo, các nhà nghiên cứu, học giả, từ đó tác động vào trong đảng, vào các đại biểu Đại hội 18 sắp đến.
Đảng CS Trung Quốc từng có những nhà cải cách cấp tiến như Hồ Diệu Bang, như Triệu Tử Dương, gần đây có ông Ôn Gia Bảo, nay lại có Uông Dương, Lưu Á Châu…với nhiều mô hình mới mẻ để cân nhắc, so sánh, lựa chọn.
Ở Việt Nam tuy ngày càng có nhiều trí thức dấn thân trong nghiên cứu chính trị cũng như trong hành động chính trị cho dân chủ và tiến bộ xã hội, nhưng việc nghiên cứu chính trị còn giản đơn, thô sơ, không khí học thuật bị xu thế giáo điều kiềm chế nghiệt ngã, các viện nghiên cứu bị đóng khung trong một khuôn tư duy khép kín, mà tiêu biểu nhất là Học viện chính trị - hành chánh quốc gia, lại là nơi trì trệ, nhạt nhẽo nhất. Kết quả đáng kinh sợ là lại xưng tụng các khẩu hiệu: kiên định chủ nghĩa Mác – Lênin, kiên định chế độ độc đảng, kiên định chủ nghĩa xã hội, kiên định lấy quốc doanh làm chủ đạo cho nền kinh tế, thế là chấm hết.
Cả 14 ủy viên bộ chính trị, chưa ai đưa ra nổi một mô hình, một phương châm, một chủ kiến do tư duy độc lập của chính mình. Chỉ duy nhất Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng được coi là nhà lý luận “lớn” lại sang tận Cuba để trổ tài hùng biện rao bán một một học thuyết đã lỗi thời, quan điểm đảng duy nhất có nền dân chủ cao đã thành trò hề cho toàn thế giới.
Bao giờ cho đến tháng 10? Bao giờ sẽ có một mô hình đại thể như Ô Khảm trên đất Việt Nam ta? Hay vẫn chỉ là những sự kiện đau buồn Tiên Lãng, Văn Giang, Vụ Bản, Con Cuông…đầy uất hận, nhuốm máu và đầy nước mắt của bà con nông dân ta, mà đảng luôn coi là đồng minh chiến lược của giai cấp công nhân do đảng CS là đại diện. Liên minh công nông thủy chung mặn mà là như thế đó.
Xuất khẩu lao động sụt giảm 6 tháng đầu năm (Mordern slavery)
Cục Quản lý lao động ngoài nước (Bộ Lao động - Thương binh và Xã hội)
cho biết, tổng số lao động đi làm việc ở nước ngoài trong 6 tháng đầu
năm 2012 đạt trên 40.000 lao động
Bằng 86,5% so với cùng kỳ năm ngoái và 44,6% so với chỉ tiêu đưa 90.000 lao động đi làm việc ở nước ngoài trong năm nay.
Trong đó, thị trường Đài Loan (Trung Quốc) chiếm trên 14.000 lao động, Hàn Quốc gần 7.600 lao động, Nhật Bản gần 4.000 lao động, Malaysia trên 3.500 lao động.
Đáng chú ý, hai thị trường Đài Loan và Hàn Quốc, lượng lao động đi xuất khẩu lao động giảm mạnh. So với cùng kỳ năm ngoái, số người đi xuất khẩu lao động tại Đài Loan giảm trên 3.500 người và tại Hàn Quốc giảm trên 3.600 người.
Bộ trưởng Huệ: Cuối quý này, thị trường chứng khoán sẽ khởi sắc! (hohoho)
Hiện, Bộ Tài chính đã đề xuất với Chính Phủ và hiện đang chờ Thủ Tướng
phê duyệt quy định về việc doanh nghiệp nhà nước phải định kỳ công khai
báo cáo tài chính đã kiểm toán.
Một
trong những vấn đề quan trọng nhất hiện nay của thị trường chứng khoán là củng
cố niềm tin nhà đầu tư thông qua tăng cường tính minh bạch, công khai thông tin
hoạt động của các doanh nghiệp, đặc biệt là các doanh nghiệp thuộc sở hữu nhà
nước.Trả lời phỏng vấn Hãng tin tài chính Mỹ Bloomberg tại buổi Lễ tôn vinh 50 doanh nghiệp đạt giải Báo cáo thường niên tốt nhất vừa qua tại TP.HCM vừa rồi, Bộ trưởng Tài chính Vương Đình Huệ cho rằng, thị trường chứng khoán Việt Nam sẽ có thể khởi sắc từ cuổi quý này cùng với sự hồi phục của kinh tế vĩ mô và của các doanh nghiệp.
“Đến thời điểm đó (cuối quý III, đầu quý IV), tình hình hoạt động của các công ty sẽ được cải thiện nhờ được tạo đà bởi những hồi phục của nền kinh tế vĩ mô trong nước”, Bộ trưởng nhận định.
Ông cũng lưu ý rằng, một trong những vấn đề quan trọng nhất hiện nay của thị trường chứng khoán Việt Nam là cần phải củng cố niềm tin đối với các nhà đầu tư bằng việc tăng cường tính minh bạch, công khai thông tin hoạt động của các doanh nghiệp, đặc biệt là các doanh nghiệp thuộc sở hữu nhà nước.
Hiện, Bộ Tài chính đã đề xuất với Chính Phủ và hiện đang chờ Thủ Tướng phê duyệt quy định về việc doanh nghiệp nhà nước phải định kỳ công khai báo cáo tài chính đã kiểm toán.
Nền kinh tế Việt Nam tăng trưởng dưới 5% trong suốt 2 quý vừa qua và Phó Thủ tướng Vũ Văn Ninh đã nhận định tại một Hội nghị Ngành ngân hàng là Việt Nam sẽ “vô cùng” khó khăn trong việc thực hiện chỉ tiêu tăng trưởng GDP 6% cho năm nay.
'Dòng sông vàng kiều hối' đang cạn dần
Tiền hải ngoại gởi về Sài Gòn giảm 23%
VIỆT NAM (NV) - Dù tăng mạnh, từ $1.75 tỉ hồi năm 2001 vọt lên $9 tỉ năm 2011, nhưng số tiền của người Việt hải ngoại ở trên 100 quốc gia khắp thế giới gửi về Việt Nam đang có nguy cơ suy cạn.
Nhà nước Cộng Sản Việt Nam gọi khoản tiền “từ trên trời rơi xuống”
này là “kiều hối,” là “dòng sông vàng tuôn chảy”... vì giúp bù đắp 92%
khoản thâm hụt cán cân thương mại của họ.
Theo báo mạng VietNamNet, “kiều hối” gửi về Sài Gòn sáu tháng đầu năm 2012 giảm 23% so với cùng giai đoạn của năm 2011, tức giảm đến $500 triệu và chỉ đạt $1.9 tỉ.
Tài liệu trích dẫn thống kê của Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam tại Sài Gòn nói rằng “kiều hối” gửi về riêng tại Sài Gòn hồi năm 2011 lên tới $5 tỉ trên tổng số 9 tỉ, chiếm tỉ lệ 55%. Một tài liệu khác cũng nói, “kiều hối” từ Hoa Kỳ gửi về chiếm hơn một nửa.
Một nguồn tin khác từ báo USA Today thì cho rằng tiền kiều hối được gửi về Việt Nam nhằm các mục đích: Mua bất động sản, kinh doanh kiếm lời, trợ giúp thân nhân còn kẹt lại Việt Nam.
Trong khi đó, theo Ngân Hàng Thế Giới (World Bank - WB), “kiều hối” của người Việt ở hải ngoại gửi về Việt Nam tăng dần hàng năm.
Từ năm 1999 xấp xỉ $1 tỉ, con số này tăng dần đều và lên đến $9 tỉ trong năm 2011, đưa Việt Nam vào danh sách “Top 16” các quốc gia nhận “kiều hối” nhiều nhất thế giới.
Có thể nói, khoản tiền $9 tỉ “kiều hối” của năm 2011 tương đương 7.4% tổng sản lượng quốc dân (GDP) của Việt Nam, vượt cả vốn FDI, ODA mà Việt Nam vay được của thế giới một cách chật vật, khó khăn. Dư luận còn cho rằng với “kiều hối” đổ về, nhà nước Cộng Sản Việt Nam có thêm nguồn ngoại tệ ổn định, tăng dự trữ ngoại tệ quốc gia, giảm thâm hụt ngân sách và thâm thủng cán cân thương mại trên thị trường quốc tế...
Tại Việt Nam, các ngân hàng thương mại gọi lượng “kiều hối” đổ về Việt Nam trong năm 2011 là “mùa thu hoạch vàng,” giúp Việt Nam tiếp tục giữ vị trí một trong 16 quốc gia nhận “kiều hối” nhiều nhất thế giới.
Các ngân hàng thương mại ở Việt Nam khoe đã tìm mọi cách “phát triển mạng lưới nhận tiền ở hải ngoại gửi về,” đôi khi chỉ cần 5 phút để thực hiện một thương vụ chuyển ngân. Khách hàng của Vietin Bank ở Việt Nam còn có thể gửi và nhận tiền “24 tiếng đồng hồ trong ngày và 7 ngày trong tuần”.
Tài liệu do bà giám đốc điều hành Western Union khu vực Châu Á-Thái Bình Dương công bố còn cho biết hiện có trên 4 triệu người Việt Nam ở hải ngoại, trong đó có chừng 400,000 “lao động xuất khẩu” đang sinh sống ở 101 quốc gia khắp thế giới. Theo bà, lực lượng này đã chuyển về Việt Nam số “kiều hối” tăng dần hàng năm.
VietNamNet còn trích dẫn nhận định của Bộ Lao Ðộng-Xã Hội Việt Nam xác nhận rằng các “thị trường kiều hối truyền thống” của Việt Nam gồm Hoa Kỳ, Canada, Pháp, Ðức và Úc. Còn số thị trường mới “khơi nguồn” từ năm 2005 trở lại đây gồm Ðài Loan, Nhật, Nam Hàn, Malaysia...
Ðối với loại thị trường mới “khơi nguồn” thì “kiều hối” được chuyển
về nông thôn phần lớn. Báo mạng 'Baomoi.com' trích tài liệu của ủy ban
giám sát tài chính của nhà nước Việt Nam xác nhận có đến 52% lượng “kiều
hối” được đổ vào bất động sản.
Tuy nhiên, theo VietNamNet, giờ đây “dòng sông vàng” đang có dấu hiệu suy thoái rõ rệt qua việc sụt giảm nguồn thu được ghi nhận tại các ngân hàng thương mại ở Việt Nam.
Cũng theo VietNamNet, sự sụt giảm này bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân: Sự trì trệ của khu vực bất động sản, kinh tế Việt Nam bất ổn, chính sách thắt chặt tiền tệ của nhà nước, va, một số quốc gia Ðông Nam Á hạn chế thu nhận công nhân “xuất khẩu lao động”...
VIỆT NAM (NV) - Dù tăng mạnh, từ $1.75 tỉ hồi năm 2001 vọt lên $9 tỉ năm 2011, nhưng số tiền của người Việt hải ngoại ở trên 100 quốc gia khắp thế giới gửi về Việt Nam đang có nguy cơ suy cạn.
|
Tiền của người Việt ở hải ngoại gửi về Việt Nam đang giảm mạnh. (Hình: VietNamNet)
|
Theo báo mạng VietNamNet, “kiều hối” gửi về Sài Gòn sáu tháng đầu năm 2012 giảm 23% so với cùng giai đoạn của năm 2011, tức giảm đến $500 triệu và chỉ đạt $1.9 tỉ.
Tài liệu trích dẫn thống kê của Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam tại Sài Gòn nói rằng “kiều hối” gửi về riêng tại Sài Gòn hồi năm 2011 lên tới $5 tỉ trên tổng số 9 tỉ, chiếm tỉ lệ 55%. Một tài liệu khác cũng nói, “kiều hối” từ Hoa Kỳ gửi về chiếm hơn một nửa.
Một nguồn tin khác từ báo USA Today thì cho rằng tiền kiều hối được gửi về Việt Nam nhằm các mục đích: Mua bất động sản, kinh doanh kiếm lời, trợ giúp thân nhân còn kẹt lại Việt Nam.
Trong khi đó, theo Ngân Hàng Thế Giới (World Bank - WB), “kiều hối” của người Việt ở hải ngoại gửi về Việt Nam tăng dần hàng năm.
Từ năm 1999 xấp xỉ $1 tỉ, con số này tăng dần đều và lên đến $9 tỉ trong năm 2011, đưa Việt Nam vào danh sách “Top 16” các quốc gia nhận “kiều hối” nhiều nhất thế giới.
Có thể nói, khoản tiền $9 tỉ “kiều hối” của năm 2011 tương đương 7.4% tổng sản lượng quốc dân (GDP) của Việt Nam, vượt cả vốn FDI, ODA mà Việt Nam vay được của thế giới một cách chật vật, khó khăn. Dư luận còn cho rằng với “kiều hối” đổ về, nhà nước Cộng Sản Việt Nam có thêm nguồn ngoại tệ ổn định, tăng dự trữ ngoại tệ quốc gia, giảm thâm hụt ngân sách và thâm thủng cán cân thương mại trên thị trường quốc tế...
Tại Việt Nam, các ngân hàng thương mại gọi lượng “kiều hối” đổ về Việt Nam trong năm 2011 là “mùa thu hoạch vàng,” giúp Việt Nam tiếp tục giữ vị trí một trong 16 quốc gia nhận “kiều hối” nhiều nhất thế giới.
Các ngân hàng thương mại ở Việt Nam khoe đã tìm mọi cách “phát triển mạng lưới nhận tiền ở hải ngoại gửi về,” đôi khi chỉ cần 5 phút để thực hiện một thương vụ chuyển ngân. Khách hàng của Vietin Bank ở Việt Nam còn có thể gửi và nhận tiền “24 tiếng đồng hồ trong ngày và 7 ngày trong tuần”.
Tài liệu do bà giám đốc điều hành Western Union khu vực Châu Á-Thái Bình Dương công bố còn cho biết hiện có trên 4 triệu người Việt Nam ở hải ngoại, trong đó có chừng 400,000 “lao động xuất khẩu” đang sinh sống ở 101 quốc gia khắp thế giới. Theo bà, lực lượng này đã chuyển về Việt Nam số “kiều hối” tăng dần hàng năm.
VietNamNet còn trích dẫn nhận định của Bộ Lao Ðộng-Xã Hội Việt Nam xác nhận rằng các “thị trường kiều hối truyền thống” của Việt Nam gồm Hoa Kỳ, Canada, Pháp, Ðức và Úc. Còn số thị trường mới “khơi nguồn” từ năm 2005 trở lại đây gồm Ðài Loan, Nhật, Nam Hàn, Malaysia...
|
Công nhân Việt Nam “lao động xuất khẩu” bị trả về nước nhiều hơn số được tuyển mộ. (Hình: VietNamNet) |
Tuy nhiên, theo VietNamNet, giờ đây “dòng sông vàng” đang có dấu hiệu suy thoái rõ rệt qua việc sụt giảm nguồn thu được ghi nhận tại các ngân hàng thương mại ở Việt Nam.
Cũng theo VietNamNet, sự sụt giảm này bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân: Sự trì trệ của khu vực bất động sản, kinh tế Việt Nam bất ổn, chính sách thắt chặt tiền tệ của nhà nước, va, một số quốc gia Ðông Nam Á hạn chế thu nhận công nhân “xuất khẩu lao động”...
Nhiều bệnh viện ở Việt Nam thiếu hành lang để... nằm
VIỆT NAM (NV) -Tình
trạng quá đông bệnh nhân tại hầu hết các bệnh viện ở Việt Nam hiện nay
ngày càng thê thảm. Người thăm nuôi và bệnh nhân đông kịt đến nỗi hành
lang, gầm giường không còn chỗ trống để... nằm.
Theo báo mạng Infornet, bệnh viện càng lớn thì tình trạng đông đúc
càng khủng khiếp hơn bao giờ hết, từ Nhi Ðồng Trung ương, Bạch Mai, phụ
sản Trung ương, Ung thư... ở miền Bắc, và bệnh viện Chấn thương-Chỉnh
hình ở miền Nam.
Một số bệnh nhân cho biết “ở đâu cũng phải chờ, và việc gì cũng phải chờ một thời gian dài, từ gửi xe, đóng tiền mua phiếu khám bệnh...” Ðáng nói là số bệnh nhân được ghép nằm chung giường mỗi lúc một nhiều, từ 2, rồi 3, đến 4...
Cũng theo Infornet, thân nhân và người nuôi bệnh nằm lan khắp các hành lang, dưới gầm giường, đặc biệt về đêm, cứ có chỗ trống thì... lăn vạ ra nằm.
Báo này cho biết, Bạch Mai là bệnh viện lớn nhất miền Bắc hiện nay là nơi điều trị nội trú của trên 3,000 người và mỗi ngày tiếp nhận khoảng 10,000 người đến khám bệnh.
Còn tại bệnh viện Nhi đồng trung ương, thời gian trẻ có mặt tại bệnh viện chờ khám bệnh hiện nay không dưới 4 tiếng đồng hồ cho mỗi lượt khám. Theo tài liệu thống kê của bệnh viện này, mỗi ngày có trên 2,000 bệnh nhân trẻ em chen chúc trong một khu vực khám chỉ có thể chứa tối đa... 400 em.
Một bà mẹ, cư dân tỉnh Hưng Yên than thở: “Cháu mắc bệnh sốt xuất huyết, nằm bệnh viện này hầu như chỉ làm bệnh trở nặng hơn.”
Trong khi đó tại phần lớn các bệnh viện ở Sài Gòn, người dân lại khổ sở vì tình trạng chờ đợi mua thuốc chữa trị cho bệnh nhân.
Tại bệnh viện Chấn thương-Chỉnh hình, một cư dân Long An than thở “đã phải chờ hơn 4 tiếng đồng hồ để mua mấy hủ thuốc cho thân nhân khi làm thủ tục ra về”.
Ở bệnh viện Từ Dũ chiều ngày 13 tháng 7, một ông chồng rên siết khi nói về việc xếp hàng chờ gần 3 tiếng đồng hồ để nhận thuốc cho người nhà. Bệnh nhân, vợ của ông nằm ở phòng cấp cứu sau khi mổ lấy thai ngoài tử cung, lúc đó đang chờ thuốc.
Báo Sài Gòn Tiếp Thị dẫn lời của ông Nguyễn Hải Long, “người chồng
đau khổ” cho biết ông không tìm được thuốc cho vợ tại các nhà thuốc Tây.
Cuối cùng, quay trở lại bệnh viện quá đông người chờ đợi, ông Long mất
gần ba tiếng đồng hồ mới mua được thuốc cho vợ.
Theo báo Sài Gòn Tiếp Thị, tình trạng này mới xảy ra chừng một tháng trở lại đây sau khi Sở Y Tế Sài Gòn ra lệnh dẹp bớt nhà thuốc trong phạm vi bệnh viện để chỉ chừa lại một mà thôi.
Theo dư luận, chủ trương này của Sở Y Tế Sài Gòn mới đúng với tinh thần “có một mới được độc quyền”. (P.L.)
|
Cảnh nằm vạ dưới gầm giường. (Hình: Infornet)
|
Một số bệnh nhân cho biết “ở đâu cũng phải chờ, và việc gì cũng phải chờ một thời gian dài, từ gửi xe, đóng tiền mua phiếu khám bệnh...” Ðáng nói là số bệnh nhân được ghép nằm chung giường mỗi lúc một nhiều, từ 2, rồi 3, đến 4...
Cũng theo Infornet, thân nhân và người nuôi bệnh nằm lan khắp các hành lang, dưới gầm giường, đặc biệt về đêm, cứ có chỗ trống thì... lăn vạ ra nằm.
Báo này cho biết, Bạch Mai là bệnh viện lớn nhất miền Bắc hiện nay là nơi điều trị nội trú của trên 3,000 người và mỗi ngày tiếp nhận khoảng 10,000 người đến khám bệnh.
Còn tại bệnh viện Nhi đồng trung ương, thời gian trẻ có mặt tại bệnh viện chờ khám bệnh hiện nay không dưới 4 tiếng đồng hồ cho mỗi lượt khám. Theo tài liệu thống kê của bệnh viện này, mỗi ngày có trên 2,000 bệnh nhân trẻ em chen chúc trong một khu vực khám chỉ có thể chứa tối đa... 400 em.
Một bà mẹ, cư dân tỉnh Hưng Yên than thở: “Cháu mắc bệnh sốt xuất huyết, nằm bệnh viện này hầu như chỉ làm bệnh trở nặng hơn.”
Trong khi đó tại phần lớn các bệnh viện ở Sài Gòn, người dân lại khổ sở vì tình trạng chờ đợi mua thuốc chữa trị cho bệnh nhân.
Tại bệnh viện Chấn thương-Chỉnh hình, một cư dân Long An than thở “đã phải chờ hơn 4 tiếng đồng hồ để mua mấy hủ thuốc cho thân nhân khi làm thủ tục ra về”.
Ở bệnh viện Từ Dũ chiều ngày 13 tháng 7, một ông chồng rên siết khi nói về việc xếp hàng chờ gần 3 tiếng đồng hồ để nhận thuốc cho người nhà. Bệnh nhân, vợ của ông nằm ở phòng cấp cứu sau khi mổ lấy thai ngoài tử cung, lúc đó đang chờ thuốc.
|
Ngồi chờ mua thuốc Tây cho bệnh nhân. (Hình: Báo Sài Gòn Tiếp Thị)
|
Theo báo Sài Gòn Tiếp Thị, tình trạng này mới xảy ra chừng một tháng trở lại đây sau khi Sở Y Tế Sài Gòn ra lệnh dẹp bớt nhà thuốc trong phạm vi bệnh viện để chỉ chừa lại một mà thôi.
Theo dư luận, chủ trương này của Sở Y Tế Sài Gòn mới đúng với tinh thần “có một mới được độc quyền”. (P.L.)
Kẻ hành hạ Tổ Quốc chuẩn bị tháo chạy
Hôm nay, Chúa Nhựt, 8/7/2012,
Phật Giáo Hòa Hảo hải ngoại tổ chức Ðại lễ kỷ niệm năm thứ 73 ngày Ðức
Huỳnh Giáo Chủ khai sáng nền đạo Phật giáo Hòa Hảo (ngày 18 tháng 5 năm
Kỷ Mão, 1939) tại California Wedding Hall, 7323 Home Leisure Plaza,
Sacramento, CA 95823.
Trong diễn văn khai mạc, ông Nguyễn Văn Liêm, Trưởg ban Tổ chức cho biết: “...cách
nay 73 năm Ðức Huỳnh Giáo Chủ đã khai sáng nền Ðạo Phật giáo Hòa Hảo
tại làng Hòa Hỏa, quận Tân Châu, tỉnh Châu Ðốc, miền Nam nước Việt...”.
Cũng trong phần phát biểu của mình ông Liêm nói tiếp:
“Nhớ lại vào những ngày này tại quê nhà trước ngày 30 tháng 4 năm 1975,
đã có hàng triệu người không quản ngại việc ngăn sông cách núi, hoặc sự
mưa nắng bất thường của thời tiết, họ lũ lượt kéo về Tổ đình Phật giáo
Hòa Hảo, về An Hòa Tự để thắp một nén nhang cầu nguyện cho quốc thới dân
an, cầu nguyện cho mưa thuận gió hòa, cho đồng bào được ấm no hạnh
phúc, và cầu nguyện cho nhơn loại được hòa bình thịnh vượng... [xem hình
Cổng vào ngôi chùa Phật giáo Hòa Hảo An Hòa Tự ở An Giang]... Chính vì
vậy mà cho dù sinh sống ở bất cứ nơi đâu và trong bất cứ hoàn cảnh khó
khăn nào người tín đồ Phật giáo Hòa Hảo cũng đều long trọng tổ chức ngày
Ðại lễ 18 tháng 5 như một truyền thống cao cả và tốt đẹp không thể
thiếu trong đời sống của họ”.
Ðược biết đây là đại lễ được tổ
chức tại Sacramento có sự tham dự của đồng đạo ở rất nhiều nơi trên thế
giới, mà các phái đoàn đại diện có mặt đã về từ Washington DC, Atlanta
(Georgia), Florida, Dallas, Houston (Texas), Oklahoma, Santa Ana (Nam
California). San Jose (Bắc California)..., và ở những nơi rất xa như
Calgary, Toronto (Canada)...
Trong chuyện bên lề, lúc dự bữa
cơm chay tại hội trường, trong lúc đàm đạo với một chức sắc cao niên,
Giáo Già có dịp hỏi thăm về những khó khăn của những tín đồ Hòa Hảo đang
bị Cộng sản Việt Nam trù giập nơi quê nhà. Theo tài liệu được ghi nhận
từ đài RFA thì “Hồi tháng 12 năm 2011 vừa rồi, Tổ chức Nhân quyền
Human Rights Watch có công bố một bản thông cáo, qua đó ông Phil
Robertson, Phó Giám đốc Human Rights Watch đặc trách Á Châu không quên
lưu ý rằng ‘Ở VN, tình trạng đàn áp các giáo hội không được nhà cầm
quyền công nhận, trong đó có PGHH, diễn ra một cách có hệ thống và
nghiêm trọng’. Tình trạng đó đang tiếp diễn đáng ngại ở Miền Tây đối với các tín đồ PGHH...”.
Ðược biết thêm là tín đồ Phật giáo Hoà Hảo luôn thực hiện Tứ ân: “Ân tổ tiên cha mẹ, Ân đất nước, Ân Tam bảo, Ân đồng bào nhân loại”
và lúc nào cũng gắn liền đạo với đời. Họ luôn kiên trì giữ đạo và phát
triển đạo, cho dầu có bị Cộng sản Việt Nam bức hại bằng nhiều phương
cách, trong đó điều thâm độc nhứt là tổ chức cái bị gọi là “tôn giáo
quốc doanh”. Bản tin được phóng viên Thanh Quang của đài RFA phát đi
ngày 24/2/2012 nói về “Nhiều tín đồ Phật giáo Hòa Hảo tuyên bố sẵn sàng
tự thiêu” cho biết:
“...theo
các tín đồ (Phật giáo Hòa Hảo), hành động đàn áp tiếp diễn đáng ngại
của giới cầm quyền vẫn không làm nao núng lòng trung kiên đạo pháp của
họ. Các tín đồ cho biết sẵn sàng hy sinh vì đạo pháp, như tín đồ Nguyễn
Văn Mạnh lên tiếng với công luận rằng: Nếu họ làm quá thì chúng tôi sẽ
chấp nhận hy sinh vì đạo. Không sợ gì hết. Chấp nhận hy sinh... riêng
bản thân tôi đây, chấp nhận hy sinh vì đạo, sẽ đổ xăng vào người để chết
vì đạo” [Xem hình Các tín đồ Phật giáo Hòa Hảo bị đàn áp ngăn chặn
trong lần chuẩn bị hành lễ trước đây; và Tín đồ Phật giáo Hòa Hảo bị
ngăn cản trong ngày Lễ Ðản Sanh Ðức Huỳnh Giáo Chủ tại An Giang RFA
file].
Ðược mời phát biểu trong đại lễ ở
Sacramento nêu trên Bác sĩ Mã Xái, cựu Dân biểu của Quốc hội Việt Nam
Cộng Hòa trước năm 1975, một tín đồ Phật giáo Hòa Hảo đến từ Tiểu bang
Florida, trong tư cách của Chủ tịch Ðảng Tân Ðại Việt đương nhiệm, đã
trình bày những nỗ lực đấu tranh của Phật giáo Hòa Hảo trong công cuộc
chống Pháp, chống độc tài và chống cộng. Nhìn chung, Cộng sản Việt Nam
rất sợ tôn giáo, riêng về Phật giáo Hòa Hảo, những nỗ lực “quốc doanh
hóa” của chúng coi như không thành đạt vì non 3/4 thế kỷ nền đạo được
khai sáng và hơn 37 năm Cộng sản Bắc Việt hoàn tất cuộc xâm lăng Miền
Nam Việt Nam, thống nhứt quyền cai trị cả nước bằng độc đảng độc tài,
các ngày đại lễ của Phật giáo Hòa Hỏa vẫn được tổ chức cho dầu có bị
công an trù giập bằng đủ mọi phương cách.
Trong khi đó, nhìn chung, tình
hình đất nước đã có những chuyển biến khiến người dân hầu như hết sợ
Cộng sản, và ngược lại Cộng sản đang sợ dân. Trường hợp điển hình ai
cũng có thể thấy là cùng ngày Phật giáo Hòa Hảo tổ chức đại lễ kỷ niệm
năm thứ 73 ở Sacramento thì ở quốc nội cuộc biểu tình lần thứ 2 của năm
2012 cũng được tổ chức tại Hà Nội mà những tin tức ghi nhận được từ
thông tín viên Nhân Khánh của đài RFA, phát đi ngày 8/7/2012, cho biết: “Hưởng
ứng lời kêu gọi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược được lan truyền
trên các mạng xã hội nhiều ngày qua, sáng nay 8 tháng 7 người dân tiếp
tục xuống đường. Ðây là cuộc biểu tình lần thứ hai tại Hà Nội diễn ra
trong năm nay, tiếp theo sau cuộc xuống đường vào chủ nhật tuần trước” [xem hình Cụ Lê Hiền Ðức ngồi xe lăn dẫn đầu đoàn biểu tình tại Hà Nội ngày 8/7/2012].
Cùng lúc, tin được phóng viên Trọng Nghĩa phổ biến trên đài RFI cũng cho biết
“Ðiểm mới trong cuộc xuống đường hôm nay tại Hà Nội là có sự tham gia
của nhiều bà con nông dân đến từ các nơi có tình trạng truất hữu đất đai
như Văn Giang (Hưng Yên), hay Vụ Bản (Nam Ðịnh). Theo một số trang blog
tại Việt Nam, từ 300 người lúc ban đầu trước Nhà Hát Lớn, trong quá
trình tuần hành qua các phố Tràng Tiền, Tràng Thi, Hồ Gươm... đến điểm
kết thúc là tượng đài Lý Thái Tổ, đoàn biểu tình đã càng lúc càng đông
thêm để lên đến khoảng 1000 người. Dẫn đầu đoàn biểu tình là cụ Lê Hiền
Ðức ngồi trên xe lăn, đã có mặt trong cuộc xuống đường vào Chủ nhật tuần
trước (01/07), và một số nhân vật như Giáo sư Ngô Ðức Thọ, Bác sĩ Phạm
Hồng Sơn, nhà văn nữ Thùy Linh... Nhiều người biểu tình đã mặc chiếc áo
No U, biểu tượng của phong trào chống đường chữ U mà Trung Quốc vẽ ra để
đòi chủ quyền trên hầu như toàn bộ Biển Ðông... Có tin là ở Sài Gòn
cũng có khoảng 100 người tập hợp ở Công viên 30/04”. Ðiểm đáng lưu ý là có một người biểu tình đeo trước ngực bài thơ “Thần” bằng chữ Hán của Lý Thường Kiệt có câu mở đầu là “Nam Quốc Sơn Hà Nam Ðế Cư” (Hình: Hòang Ðình Nam /AFP/ Getty Images)
Cũng như năm vừa qua, cuộc biểu
tình liên tiếp 2 tuần qua với sự loan báo trước qua các mạng lưới điện
tử và sự đàn áp có tính toán của Ðảng và Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ
nghĩa Việt Nam có thể được xem như cuộc trắc nghiệm của cả người dân tự
phát trong việc huy động biểu tình, lẫn công an trong việc đàn áp trước
công luận. Ðiển hình là cuộc biểu tình đã được huy động mau lẹ trong
thời gian ngắn, tuần lễ thứ 2 đông hơn tuần trước, và công an đã để yên
cho số người biểu tình tại Hà Nội. Theo tin của đài RFA nêu trên thì
“đoàn biểu tình đã càng lúc càng đông thêm để lên đến khoảng 1000 người”
có thể được để yên; nhưng các đối tượng có thể lôi cuốn cuộc biểu tình
ra ngoài vòng kiểm soát của công an, có thể gây hại cho Ðảng và Nhà
nước, thì bị kiểm soát gắt gao, trù giập thẳng tay.
Ðiển hình là trường hợp bà Bùi thị Minh Hằng trong lá thư kêu cứu “Hãy cứu công dân vô tội trước sự khủng bố của nhà cầm quyền Việt Nam”, tại Sài Gòn cho biết “...Chuyện
xảy ra với tôi trong ngày 1/7/2012 vừa qua mà dư luận cũng như bạn bè
đã biết là việc họ ngang nhiên bắt cóc tôi một cách côn đồ, thô bạo tại
Sài Gòn vào lúc 5 giờ 49 phút sáng 1/7 tại ngay gần lối vào ga xe lửa
Sài Gòn khi tôi có việc ra đón người nhà đi chuyến tàu 6 giời sáng tới
đó... Sau đó họ gọi điện thoại và một xe biển số 72 của Vũng Tàu xuất
hiện, trên xe gồm 4 người vào và yêu cầu đưa tôi về Vũng Tàu... Họ chở
tôi trên xe đi lòng vòng qua Biên Hòa, Bình Dương cho đến gần 6 tiếng
sau mới thả tôi về trước cửa nhà tôi tại 106 Lê Hồng Phong, phường 4, TP
Vũng Tàu. Tại đây tôi nhìn thấy rất đông an ninh, công an phường, dân
phòng và tổ dân phố đã trực chờ trước cổng...” khiến mọi người đều
thấy là Ðảng và Nhà nước không muốn Bà tham gia vào các cuộc biểu tình ở
Sài Gòn. Do đó, Bà quyết định biểu tình tại nhà như hình chụp đính
kèm...
Cũng vậy, trường hợp của cô Trịnh
Kim Tiến, một gương mặt được nhiều người biết đến từ các cuộc biểu tình
chống Trung Quốc một năm trước đây (2011). Trong ngày 1/7 cô bị công an
chặn tại nhà thờ Ðức Bà, cô cũng bị vu khống với luận điệu trâng tráo.
Trong một bài viết được đưa lên các diễn đàn cô cho biết: “Hôm
qua (1/7) em ở trong Sài Gòn. Em ra nhà thờ Ðức Bà để tham gia biểu
tình, em bị giữ trên đó và họ buộc em phải quay về. Và em tự biểu tình
tại nhà luôn. Một số người khác sau khi tham gia biểu tình bị họ bắt
nguội. Có một bạn tên Châu Văn Thi chỉ vì mang máy hình trên đường mà bị
họ bắt giữ từ sáng hôm qua, bị giam hơn 24 tiếng. Tới trưa hôm nay
(2/7) họ mới thả bạn ấy ra.”
Trường hợp thứ 3 rất đáng được
quan tâm là trường hợp của cô Huỳnh Thục Vy, một trong số những người bị
bắt về đồn công an trong cuộc tuần hành ngày 1/7 tại Sài Gòn. Cô thuật
lại: “Ngày 1/7 tôi và năm anh chị em trong nhà xuống đường theo lời
kêu gọi của mọi người. Lúc đầu mình tời nhà thờ Ðức Bà, rồi qua công
viên 30/4. Sau đó, nhóm tăng lên mấy chục người. An ninh đứng đầy công
viên, bất thần họ ập tới đạp tất cả anh chị em mình vào xe 16 chỗ ngồi.
Chúng mình cố vươn ra ngoài hét to lên rằng “Hoàng Sa Trường Sa của Việt
Nam”. Sau đó, người ta bắt mình và chồng mình về công an phường
Cô Giang. Em trai mình bị họ bóp cổ, bẻ tay, và bị đánh rất nhiều. Chồng
mình cũng bị đánh rất nhiều. Họ bắt về làm việc suốt 12 tiếng đồng hồ.
Cuối cùng họ ra quyết định thông báo miệng rằng chúng mình đã gây rối
trật tự công cộng và xử phạt riêng mình 1,5 triệu. Có rất nhiều người
biểu tình khác cũng bị bắt. Nhiều người khác đã bị ngăn cản ở nhà, những
người đã từng đi biểu tình yêu nước trước đây như Bùi Hằng cũng đã bị
giữ ở nhà, không thể đi biểu tình được.”
Chồng của Huỳnh Thục Vy là Lê Khánh Duy cũng cho biết: “Chúng
bóp cổ, đánh đập, trấn áp tàn bạo. Họ thay nhau thẩm vấn, hỏi cung
chúng tôi, làm cho tinh thần chúng tôi hoảng loạn và sức khoẻ bị suy sụp
nghiêm trọng”. Khánh Duy cho biết thêm rằng “Thục Vy do bị đánh
đập và đàn áp trong lúc bị bắt lên xe đã xuất huyết ngay trong đồn, ướt
cả quần đang mặc, nhưng chúng vẫn tiếp tục thẩm vấn. Cả mấy anh chị em
toàn thân bầm dập và ê ẩm. Riêng Thục Vy bị chấn thương nhiều chỗ...”. Trước vấn nạn này, qua bài “Sang sông”, tác giả Sông Kôn nhận định: “Họ
rất sợ và không bao giờ chịu để cho cô Huỳnh Thục Vy sống ở đất Sài
Gòn. Tại sao vậy? Ðó là vì họ sợ tấm gương về yêu nước và lòng dũng cảm
của cô là điểm sáng cho mọi người tìm đến, đó là họ sợ cô cùng giới bạn
bè trẻ blogger liên kết lại tạo thành phong trào yêu nước trong giới trẻ
hiện nay...”
Do vậy, tổ chức bảo vệ nhân quyền
Human Rights Watch đã lên án việc nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam cản
trở công dân tham gia các cuộc tuần hành ôn hòa chống Trung Quốc là vi
phạm quyền tự do bày tỏ quan điểm. Ông Phil Robertson, Phó giám đốc phụ
trách khu vực Châu Á thuộc Human Rights Watch, phát biểu với VOA Việt
ngữ rằng: “Hành động của an ninh Việt Nam chống lại các cuộc tuần
hành bài Trung Quốc một lần nữa chứng tỏ nhà cầm quyền Việt Nam luôn
sách nhiễu bất kỳ hình thức phản kháng ôn hòa nào của công chúng bất kể
nguyên nhân hay vấn đề nào. Thật đáng mỉa mai là ngay cả hành động bày
tỏ sự ủng hộ chính sách của nhà nước đối với Trung Quốc cũng bị công an
gây áp lực, trong đó có việc hăm dọa và cấm cản các nhà hoạt động, và
thậm chí là bắt giữ tùy tiện như trường hợp của bà Bùi Minh Hằng hay
blogger Huỳnh Thục Vy, hầu ngăn không cho họ đi tuần hành chống Trung
Quốc. Những hành vi này cho thấy Cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục vi phạm
nhân quyền căn bản của công dân.”
Tin ghi nhận từ đài BBC cho biết
Cô Huỳnh Thục Vy, sinh năm 1985, đã bị bắt giữ hôm 1/7 tại Sài Gòn nhưng
được thả vào buổi tối cùng ngày. Em trai cô, Huỳnh Trọng Hiếu, nói đảng
viên kỳ cựu Lê Hiếu Ðằng đã đứng chặn trước mũi xe công an để ngăn họ
đưa chị em cô đi nhưng không thành. Hôm 4/7, công an tỉnh Quảng Nam, quê
gốc của Huỳnh Thục Vy, đã đưa xe vào Sài Gòn để bắt và đưa cô trở lại
Quảng Nam và giữ cho tới cuối ngày 5/7.
Trả lời Nguyễn Hùng của BBC, ngay
sau khi được thả hôm 5/7, Huỳnh Thục Vy nói về những suy nghĩ của cô về
tự do và khẳng định cô không làm gì trái pháp luật. Cô nói “Trưa hôm
qua, vào lúc 11 giờ tôi vẫn còn ở đồn công an phường Tân Quy, quận 7,
Sài Gòn. Sau đó, người ta đưa xe đến, có công an tỉnh Quảng Nam tôi nhận
mặt ra. Người ta tách tôi ra khỏi chồng tôi, quăng tôi lên xe, chở
thẳng về Quảng Nam. Suốt dọc đường người ta không cho tôi ăn uống gì.
Tôi rất là mệt mỏi. Sáng nay [5/7] lúc 5 giờ thì tôi tới Quảng Nam. Tôi
được đưa vào đồn công an thành phố Tam Kỳ, nhưng mà lại làm việc với
công an tỉnh Quảng Nam, chứ không phải công an của TP. Cho tới sáng nay
tôi vẫn bị đói. Rồi người ta tiếp tục bảo tôi làm việc từ lúc 5 giờ đó
đến lúc 9 giờ tối ngày hôm nay tôi mới được thả ra. Trong thời gian ở
trong đồn, người ta liên tục thẩm vấn tôi và người ta bỏ đói, bỏ khát
tôi. Người ta liên tục dọa nạt tôi là sẽ bỏ tù tôi... Ðàn áp, bắt bớ,
sách nhiễu, tù đày là những trở ngại chúng ta phải chấp nhận và phải
vượt qua nó. Khi vượt qua nó rồi thì chúng ta sẽ có phần thưởng, hoa
trái cho nỗ lực đấu tranh của chúng ta. Hiện tại ngày hôm nay Ðảng Cộng
sản Việt Nam đã thật sự rất là yếu rồi. Và người ta thật sự chỉ dám
ngược đãi sách nhiễu, chỉ dám làm cho chúng ta đủ mệt mỏi để chúng ta từ
bỏ công cuộc đấu tranh, chứ người ta không thể giết chúng ta chết. Và
hơn hết tôi muốn nói với tất cả các bạn thanh niên Việt Nam rằng nếu
chúng ta không có đủ dũng cảm, dũng khí như Phó Ðức Chính nhìn vào lưỡi
dao máy chém rơi xuống thì chúng ta cũng phải có đủ dũng khí để chấp
nhận sự đàn áp, sự bắt bớ của nhà cầm quyền...”
Trong lá thư gởi cho chồng đã “đăng ký kết hôn” cô viết: “...Ngồi
trong đồn công an nhìn ra ô cửa kính, từ đáy lòng mình em đã tưởng nhớ
và tri ân bao thế hệ người đã vì Việt Nam này mà lãnh nhận đau khổ, tù
đày, thậm chí là cái chết. Dù bị thẩm vấn liên tục, em vẫn cố tạo cho
mình những giây phút nghĩ ngơi bằng cách không trả lời những câu hỏi cá
nhân hoặc nhưng câu hỏi liên quan đến bạn bè. Chỉ những gì người ta đã
biết bằng cách rình rập, nghe lén điện thoại... thì em mới kể cho họ
nghe. Những lúc em ngồi nhắm mắt, im lặng và hít thở sâu, em nghĩ rất
nhiều về cuộc đấu tranh hôm nay, và em nhớ đến một người anh hùng trong
lịch sử: Phó Ðức Chính. Ông đã bị thực dân Pháp đưa lên máy chém khi mới
23 tuổi. Nhắc đến ông, chúng ta tự nhiên sẽ thấy bình an hơn, vì những
đau khổ mà chúng ta đang chịu đựng làm sao có thể so sánh với sự hy sinh
tính mạng của một người đang tuổi xuân xanh? Không thể so sánh cuộc đấu
tranh chống Pháp và cuộc đấu tranh hiện nay, nhưng nhìn vào lịch sử,
chúng ta biết rằng “Freedom is not free”, phải không anh? Mọi thứ đều có
cái giá của nó. Những ai hy sinh vì điều tốt đẹp, sẽ nhận được hoa quả
tốt tươi. Những ai hành động tàn ác, hy sinh nhân tính để bảo vệ quyền
lợi của mình, sẽ nhận lấy những điều tồi tệ do chính mình tạo ra. Ðó
chính là Công lý anh ạ. Vì vậy, anh ơi, anh đừng lo lắng, đừng đau khổ.
Anh phải mạnh mẽ lên. Chúng ta phải mạnh mẽ lên. Mọi khó khăn còn chưa
kết thúc, nhưng chúng ta cũng không đầu hàng. Em biết rằng chỉ mới có
năm ngày nhưng ông chồng 64 kg của em bây giờ đã gầy nhom. Em sẽ bồi
dưỡng cho anh. Em sẽ dùng cả cuộc đời này để thương yêu anh, cũng như
chúng ta sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương đất nước này. Nhiều cô
chú bác, anh chị em tuy không ở bên chúng ta nhưng họ luôn giúp đỡ và
ủng hộ chúng ta. Dù bị an ninh cộng sản tịch thu nhiều thứ mà anh chị em
trong gia đình chúng ta đã nhịn ăn nhịn mặc để mua như: hai điện thoại
di động, hai laptop; cho đến giờ chúng ta vẫn được bình an vì có mọi
người. Chúng ta phải ghi nhớ ân tình đó, anh nhé. Anh ơi, anh cố gắng
lên. Chúng ta còn một lễ cưới phải lo thu xếp. Cả anh và em hãy cùng cầu
nguyện nhé. Em tin chúng ta sẽ được bình an, hạnh phúc. Em đang ở quê
chờ anh. Hãy tha lỗi cho em vì đã làm anh phải lo lắng quá nhiều. Em yêu
anh. Vợ của anh, Huỳnh Thục Vy, Tam Kỳ ngày 6 tháng 7 năm 2012”
Chuyện của Huỳnh Thục Vy và chồng
là Lê Khánh Duy cùng gặp nạn trên đường đấu tranh cho lý tưởng tự do,
đấu tranh Dân chủ hóa Việt Nam, chống Tàu diệt Việt cộng... khiến Giáo
Già nhớ tới cuộc tình của 2 nhà đấu tranh cho những công nhơn bị chủ
nhơn cấu kết với nhà nước bóc lột ở các nhà máy, đấu tranh chống độc
đảng độc tài Cộng sản Việt Nam mà bị tòa án xử oan, bị ngồi tù Xã hội
Chủ nghĩa. Ðó là Ðỗ Thị Minh Hạnh và Nguyễn Hoàng Quốc Hùng [xem hình
minh họa] mà trong phiên tòa phúc thẩm tại tòa án tỉnh Trà Vinh ngày
18/3/2011 được đăng trên một số cơ quan truyền thông quốc tế và các diễn
đàn điện tử, cho thấy cái hào hùng của hai đứa con yêu của Tổ Quốc Việt
Nam cùng lúc với trơ trẽn của nền tư pháp Cộng sản Việt Nam: “...Lúc
khoảng 11 giờ, phiên tòa đang được diễn ra thì một chiếc xe mang biển
số của Bộ Công an xuất hiện, ba người từ trong xe bước thẳng vào tòa và
nói nhỏ điều gì đó vào tai chủ tọa. Lập tức, vị chủ tọa chuyển ngay sang
phần tuyên án, trước sự ngỡ ngàng của nhiều người. Lúc 11h30 phút, bản
án đã được tuyên, kết quả giống như tại phiên tòa sơ thẩm: Nguyễn Hoàng
Quốc Hùng bị 9 năm tù giam, Ðỗ Thị Minh Hạnh và Ðoàn Huy Chương cùng bị 7
năm. Phiên tòa chớp nhoáng cùng những bản án bỏ túi chấm dứt tại đây.
Qua khe cổng hàng rào tòa án, người ta thấy công an áp tải cả ba người
bạn bước ra xe tù”.
Nó cũng khiến Giáo Già nghĩ tới
hạnh phúc trong đấu tranh của nữ Luật sư Lê Thị Công Nhân và phu quân là
Ngô Duy Quyền, mà trong cuộc biểu tình của năm vừa qua, vì bận chăm con
và bị công an canh giữ gắt gao cô không được tham gia biểu tình nhưng
đã hăng hái để chồng đi biểu tình một mình rồi viết bài tường thuật rất
trung thực và sống động, nói lên tiết tháo của người cựu tù đang bị quản
chế vì đấu tranh cho dân chủ, chống độc đảng đọc tài; và người chồng
khí phách thách đố với bạo quyền, thách đố mọi đàn áp bức hại của công
an Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.
Phải chăng chính vì công an Sài
Gòn đã kềm giữ quá gắt gao những đối tượng có cơ nguy chuyển biến cuộc
biểu tình ra ngoài vòng kiểm soát của chúng, biến nó thành áp lực của
đám đông cướp chánh quyền như Việt Minh đã từng làm năm 1945, hay gần
đây trong cuộc Cách mạng Hoa Lài ở Tunisia, trong Mùa Xuân Ả Rập... làm
sụp đổ bạo quyền độc tài gian tham độc ác... Ðây cũng là cách công an
Cộng sản Việt Nam thực hiện cuộc trắc nghiệm mới chống sự vùng dậy của
tuổi trẻ và toàn dân trước đại họa mất nước và độc đảng độc tài, chống
Tàu diệt Việt cộng, khiến những nguồn tin ghi nhận được từ Sài Gòn đều
cho biết ngày 8/7/2012 có một số người tụ tập gần công viên 30/4 nhưng
không thực hiện được cuộc biểu tình như Hà Nội, vì bị lực lượng công an
cảnh sát quá đông áp đảo; phần khác cũng vì thiếu vắng nhưng nhân sĩ trí
thức nòng cốt làm thành mồi lửa hâm nóng khí thế của thanh niên, mà
người theo dõi đã thấy ở Hà Nội [xem hình thành phần biểu tình đông đảo
là thanh niên].
Chuyện của những đứa con yêu điển
hình của Tổ Quốc Việt Nam thách đố với gian nan, nguy hiểm, thách đố cả
tù tội trên đường đấu tranh đập tan đại họa mất nước và chống Tàu diệt
Việt cộng đã làm nổi bật những đứa con hoang của Tổ Quốc Việt Nam, những
tội đồ của dân tộc đang tìm đường tháo chạy, cho bản thân và gia đình,
những kẻ lãnh đạo hàng đầu Ðảng và Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa
Việt Nam đã đưa chúng vào đường tội lỗi làm băng hoại đất nước Việt Nam,
từ nợ nần quốc tế khủng khiếp, doanh nghiệp phá sản, đến văn hóa giáo
dục suy đồi trầm trọng trong thời gian dài vừa qua.
Giáo Già muốn nói tới công nương
Tô Linh Hương, người con gái sinh năm 1988, tốt nghiệp Cử nhân ngành
Quan hệ Quốc tế tại Học viện Báo Chí và Tuyên Truyền, lại được cha là Ủy
viên Bộ Chính trị của Ðảng Cộng Sản Việt Nam Tô Huy Rứa áp lực đưa vào
vị trí Chủ tịch Hội đồng Quản trị công ty CP Ðầu tư Xây dựng Vinaconex ố
PVC, là tổ hợp hai công ty xuất nhập khẩu xây dựng và xây dựng dầu khí,
vào ngày 14.4.2012. Chuyện đáng nói là Tô Linh Hương chỉ là một cô bé
24 tuổi vừa ra trường và công ty CP Ðầu tư Xây dựng Vinaconex - PVC là
tổ hợp hai công ty xuất nhập khẩu xây dựng và xây dựng dầu khí quan
trọng có tới 2000 công nhân với doanh thu gần 1000 tỷ đồng mỗi năm, một
doanh nghiệp lớn nằm ngoài chuyên môn của cô và cô cũng chẳng có chút
kinh nghiệm nào. Vấn đề ở đây không phải là chuyên môn, không phải là sở
trường và kinh nghiệm; nó chỉ cần con số doanh thu 1000 tỷ mỗi năm và
cô chỉ cần có mặt trong tư cách một Chủ tịch Hội đồng Quản trị, để cha
cô, trong tư cách một Ủy viên Bộ Chánh trị và đàn em thân tín “phù phép”
rót vào đó bao nhiêu tỷ, dưới mọi dạng thức thuận tiện; rồi rửa thành
bao nhiêu triệu đô la ở hải ngoại; chuẩn bị cho cuộc tháo chạy an toàn
của cô và gia đình [xem hình Tô Linh Hương mặc áo đỏ mang giày cao gót
cùng màu đỏ đang thị sát công trường như một công nương đi dạo để chụp
hình, quay phim phô diễn].
Nhưng, câu chuyện không dừng lại ở
đó, vì đến ngày 22/6/2012, Ủy ban Chứng khoán Nhà nước nhận được Công
văn số 551/VN-PVC/CBTT về việc công bố thông tin thay đổi nhân sự Hội
đồng quản trị của Cty CP Ðầu tư Xây dựng Vinaconex - PVC. Theo đó, cô Tô
Linh Hương thôi giữ chức vụ Chủ tịch và thành viên Hội đồng quản trị
Công ty CP Ðầu tư Xây dựng Vinaconex ố PVC, kể từ ngày 21/6/2012. Chưa
biết sau 2 tháng 7 ngày ngồi ở ngôi vị Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tô
Linh Hương có được bao nhiêu tỷ qua tay và bao nhiêu đô la chảy ra hải
ngoại; nhưng cuộc tháo chạy quá sớm của Tô Linh Hương, do sự đánh hơi
của loài chó quá nhạy cảm với quyền lực, trong hàng ngũ lãnh đạo Cộng
sản Việt Nam, khiến Tô Huy Rứa phải ngậm miệng cho đứa con gái cưng tháo
chạy trước khi mọi chuyện bị bể và không cứu vãn được.
Nó đã khiến Thái thú Nguyễn Tấn
Dũng nhạy cảm nhận diện trước nguy biến. Nó đã góp phần không nhỏ khiến
kẻ gian tham háo danh hám lợi dòng họ Nguyễn cảm thấy ngôi vị của ái nữ
Nguyễn Thanh Phượng rung rinh. Từ đó, Nguyễn Thanh Phượng, cô công nương
giám đốc một lúc bốn cái nhà băng lớn, được Nguyễn Tấn Dũng chỉ đạo vội
vã tháo chạy khỏi vai trò đại diện theo pháp luật cho ngân hàng Bản
Việt từ ngày 20/6/2012 [trước hai ngày]. Ðược biết bố cáo của Ngân hàng
TMCP Bản Việt (tên tiếng Anh là VietCapital Bank) đăng trên báo Sài Gòn
Giải Phóng hai ngày 27/6 và 28/6 viết rằng người đại diện trước pháp
luật của ngân hàng này là ông Ðỗ Duy Hưng, Tổng Giám đốc; thay cho bà
Nguyễn Thanh Phượng, Chủ tịch HÐQT [xem chân dung một công nương mỹ miều
không còn vẻ một Chủ tịch HÐQT từng được đủ loại báo chí gia nô phô
diễn trước đây]. Bản bố cáo này cũng cho hay quyết định này căn cứ theo
nghị quyết được hồi tố trước đó, tức ngày 28/3/2012, của Ðại hội đồng cổ
đông Ngân hàng TMCP Bản Việt. Ngân hàng Bản Việt được đổi tên từ Ngân
hàng Gia Ðịnh (GiadinhBank) từ ngày 3/11/2011 sau Ðại hội cồ đông bất
thường. Ðại hội này cũng thông qua việc tăng vốn điều lệ từ 2.000 tỷ
đồng (95 triệu đôla) lên 3.000 tỷ đồng (142 triệu đôla) theo quy định.
Cũng không nên quên người chồng của Nguyễn Thanh Phượng là ông Nguyễn
Bảo Hoàng (Henry), thành viên HÐQT Công ty Cổ phần Chứng khoán Bản Việt,
cũng góp phần không nhỏ trong việc xây dựng cơ ngơi ảnh hưởng đến tầm
hoạt động và xu thế chuyên sâu hóa nền tài chánh vào thế lực Nguyễn Thái
thú, với sự góp sức của đám gia nô thời danh bộ trưởng hay mang hàm bộ
trưởng, mà điển hình là Nguyễn Văn Bình [xem hình], Thống đốc Ngân hàng
Nhà nước, hoặc chưa từng là bộ trưởng nhưng lại có thể sắp xếp cả chức
vụ bộ trưởng như Nguyễn Ðức Kiên, kẻ có khả năng làm thành cuộc đảo
chánh không tiếng súng trên lãnh vực kinh tài ngay trong Bộ Chánh trị.
Nhưng nguy cơ quyền lực đang từ
từ tuột khỏi tầm tay khi Chủ tịch Nhà nước Trương Tấn Sang, kẻ đã ngậm
nhục lùi một bước trong Bộ Chánh trị, tung “Ðường Quyền Con Sâu Ðỏ” và
Bí thư Hải Phòng công khai nhạo bán quyền lực Thủ Tướng trong vụ án Ðoàn
Văn Vươn; trước khi con gà đá Ðinh La Thăng không bao che nổi con gà
con Dương Chí Dũng [xem hình], trong vụ án Vinalines, để nó bị đưa đến
đường cùng, đào thoát 1 ngày trước khi bị công an đưa lịnh truy bố. Ðến
nay Interpol chưa tìm ra tung tích nên trong dư luận đã có nhiều đồn
đoán cho rằng tội phạm Dũng con đã bị thủ tiêu để khỏi bị ra tòa cung
khai nhiều chi tiết có hại cho Thái thú Dũng Vinashin; hoặc tội phạm
Dũng Vinalines đang yên thân trong phủ Thái thú, nằm chờ dịp tháo chạy.
Do vậy, nói cách khác, Thái thú
Vinashin Nguyễn Tấn Dũng, kẻ đã hành hạ Tổ Quốc lâu năm, không còn cách
nào khác hơn là chuẩn bị tháo chạy, hay đúng hơn là cho con tháo chạy
trước áp lực nặng nề trong cuộc tranh giành quyền lực trong Ðảng và Nhà
nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, mà dư luận rất dễ thấy sau khi
quyền lực “chống tham nhũng” rơi hết vào Bộ Chánh trị, đúng hơn là vào
tay Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng; đặc biệt nhứt là mới đây đang có những
chuẩn bị để các bộ Quốc phòng, bộ Công an, cùng bộ Ngoại giao, chuyển
hết về tay Chủ tịch Nhà nước Trương Tấn Sang, trong khi hướng gió tanh
mùi quyền lực có nhiều chỉ dấu đổi chiều, khiến các hoạt động của các
thế lực đen mà Thái thú đã dung túng trong nhiều năm, tưởng như sinh
mệnh chính trị đã gắn liền vào nhau, như cái đai quần không để tuột rời,
lại đang có chỉ dấu bộc lộ một vài biểu hiện kín đáo của bước chân
chuẩn bị “chạy tội”. Cũng đã có tin đồn cho rằng một cuộc thăm dò tín
nhiệm trong nội bộ đảng gần đây đã mang lại kết quả không thể tồi tệ hơn
đối với Thái thú Dũng Vinashin. Tất cả cho thấy những tin tức về việc
Thủ tướng Dũng có khả năng phải rời bỏ chức vụ của ông trước nhiệm kỳ đã
không còn là tin đồn vô căn cứ. Các thông tin được coi như “tuyệt mật”
còn được giới đầu tư ngân hàng Sài Gòn biết đến, mà bằng chứng là một số
khách hàng lớn đã bắt đầu chiến dịch rút tiền mặt khỏi Ngân hàng Phương
Nam, một trong những địa chỉ vẫn được giới chức chính trị liệt vào loại
chân rết của nhóm Nguyễn Ðức Kiên, Nguyễn Thanh Phượng... Một vài nguồn
tin còn cho biết Dũng có thể phải ra đi trong tháng 8/2012, sau một
cuộc bỏ phiếu tín nhiệm trong Bộ Chính trị, nơi người đang mơ làm tổng
thống đầu tiên của Nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, nay chỉ nhận
được quá ít phiếu ủng hộ tiếp tục chấp nhiệm. Nó đã khiến cho con tàu
Nhà nước chao đảo, lắc lư con tàu đi. Nó đang diễn ra một cuộc “chạy
loạn” của những cấp dưới thân cận và thường xuyên phục vụ cho quyền lợi
nhóm của gia đình Nguyễn Thái thú đang phải tìm đường tháo chạy.
Tất cả những chuyển biến dồn dập
đó khiến kẻ hành hạ Tổ Quốc Dũng Vinashin chẳng còn gì ngoài chuyện tháo
chạy, coi như “một đám tang được báo trước”, may ra còn được êm cửa êm
nhà, nhứt là được hạ cánh an toàn ở một quốc gia nào đó có sẵn những cơ
ngơi trù phú nhờ những đồng tiền được tội phạm Nguyễn Thanh Phượng và
chồng là Nguyễn Bảo Hoàng rửa sạch với sự thỏa thuận ngầm của những bàn
tay lông lá trăng trắng vàng vàng khó đếm hết.
Pê đê Hàn quốc khen ông Dũng
Lại người bạn cũ, từng khen ông Dũng "xịn" nhất châu Á:
"...Với hai công cụ là tiền tệ và tài khóa, nền KT của Việt Nam đã hoạt động tốt trong 6 tháng đầu năm 2012 trong bối cảnh các nền KT Châu Á tăng trưởng chậm,Châu Âu và Mỹ vẫn đang xấu đi từng ngày..."
http://cafef.vn/20120717094156840CA3...uc-hoi-moi.chn
Ông Lee Moon-shik này có công ty, TỔNG doanh số hàng năm (annual gross revenue) khoảng 100 ngàn USD, lời chừng vài ngàn đô, thuộc hàng nghèo mạt rệp bên Hàn quốc.
Ông này làm như pê đê hay sao đó, chuyên khen ông Dũng, và tâng bốc 1 cách sống sượng, theo kiểu khen người tình sau 1 đêm chăn gối thỏa mãn.
--------------------
THỰC TẾ, theo chính "báo lề phải" đăng:
"...Nửa cuối 2012: Hàng loạt DN sẽ tiếp tục phá sản..."
http://www.vef.vn/2012-07-17-hang-lo...-nua-cuoi-2012
"...Với hai công cụ là tiền tệ và tài khóa, nền KT của Việt Nam đã hoạt động tốt trong 6 tháng đầu năm 2012 trong bối cảnh các nền KT Châu Á tăng trưởng chậm,Châu Âu và Mỹ vẫn đang xấu đi từng ngày..."
http://cafef.vn/20120717094156840CA3...uc-hoi-moi.chn
Ông Lee Moon-shik này có công ty, TỔNG doanh số hàng năm (annual gross revenue) khoảng 100 ngàn USD, lời chừng vài ngàn đô, thuộc hàng nghèo mạt rệp bên Hàn quốc.
Ông này làm như pê đê hay sao đó, chuyên khen ông Dũng, và tâng bốc 1 cách sống sượng, theo kiểu khen người tình sau 1 đêm chăn gối thỏa mãn.
--------------------
THỰC TẾ, theo chính "báo lề phải" đăng:
"...Nửa cuối 2012: Hàng loạt DN sẽ tiếp tục phá sản..."
http://www.vef.vn/2012-07-17-hang-lo...-nua-cuoi-2012
Nếu tung tiền ra cỡ này mà TTCK vẫn KHÔNG lên nổi, thì đó mới là cực kỳ thê thảm.
Đúng rồi, tung ra 70 ngàn tỉ VND/ tháng, trong 3 tháng tung ra 210 ngàn
tỉ tức đúng 10 tỉ USD bằng VND, thì TTCK có lên giá cũng đâu có gì lạ:
"Bộ trưởng Huệ: Cuối quý này, thị trường chứng khoán sẽ khởi sắc!":
http://cafef.vn/20120718030712952CA3...e-khoi-sac.chn
Có điều, đây có phải là nhiệm vụ phải lo của Bộ Tài chính hay không? Cho dù là phải, thì lo bằng cách in tiền tung ra có phải là phương cách đúng hay không?
Nhưng nếu tung tiền ra cỡ này mà TTCK vẫn KHÔNG lên nổi, thì đó mới là cực kỳ thê thảm.
Như vậy, lên thì không hay, còn xuống thì tệ hại. Có đáng không?
"Bộ trưởng Huệ: Cuối quý này, thị trường chứng khoán sẽ khởi sắc!":
http://cafef.vn/20120718030712952CA3...e-khoi-sac.chn
Có điều, đây có phải là nhiệm vụ phải lo của Bộ Tài chính hay không? Cho dù là phải, thì lo bằng cách in tiền tung ra có phải là phương cách đúng hay không?
Nhưng nếu tung tiền ra cỡ này mà TTCK vẫn KHÔNG lên nổi, thì đó mới là cực kỳ thê thảm.
Như vậy, lên thì không hay, còn xuống thì tệ hại. Có đáng không?
Tuesday, July 17, 2012
Nợ công Việt Nam tăng kinh hoàng! Hiện đang ít nhất 272% GDP
Nợ công Việt Nam tăng kinh hoàng! Hiện đang ít nhất 272% GDP
Nợ quốc gia bằng trái phiếu tăng 4,16 tỉ USD trong 6 tháng đầu năm, và tăng 3,89 tỉ trong năm ngoái.
Như vậy trong 18 tháng qua, nợ quốc gia BẰNG TRÁI PHIẾU MÀ THÔI đã tăng 8,05 tỉ USD, theo tin công bố sau đây (dùng tỉ giá 1 USD = 21000 VND): "...Theo Sở giao dịch Chứng khoán Hà Nội (HNX), thị trường trái phiếu chính phủ trong sáu tháng đầu năm 2012 tăng mạnh, tổng khối lượng trúng thầu đạt 87.464 tỷ đồng trong khi cả năm 2011 là 81.716 tỷ đồng..." http://gafin.vn/20120717100048289p0c...a-nam-2011.htm ------------------- Và đây là TRÊN số nợ quốc gia vô cùng khổng lồ qua việc in tiền tung ra thị trường cứu giúp các ngân hàng, công ty, tổng công ty, cứu BĐS, cứu CK, v.v... Khó biết chính xác số tiền này là bao nhiêu. Theo nhiều nguồn tin, trong 6 tháng đầu năm đã tung ra ít nhất 300 ngàn tỈ đồng, tức 14,29 tỉ USD, để mua vô 9 tỉ USD và cho các mục đích trên. http://vef.vn/2012-06-08-ngan-hang-n...a-vao-9-ty-usd Trong 6 tháng cuối năm, ước lượng sẽ tung ra 70 ngàn tỉ đồng/ tháng, tức là 420 ngàn tỉ đồng cả thảy, tương đương thêm 20 tỉ USD. http://vef.vn/2012-06-14-bom-hon-70-...-den-cuoi-nam- Như vậy, chỉ tính các nguồn trên, thì nợ quốc gia VN tăng thêm 34,29 tỉ USD trong năm nay bằng tiền mặt mới in ra, và cộng thêm số trái phiếu bán ra trong 6 tháng qua thì nợ quốc gia đã tăng 38,45 tỉ USD trong năm nay. Trong 6 tháng cuối năm, nếu trái phiếu lại được tung ra bằng 6 tháng đầu năm, thì năm nay nợ bằng VND của VN TĂNG THÊM 42,62 tỉ USD. Tính theo tiền VN, đó là [(87464 ngàn tỉ) x 2] + 300 ngàn tỉ + 420 ngàn tỉ = 894.928 tỉ. ------------------- Xin nhắc lại lần nữa, TIỀN MẶT LÀ MỘT LOẠI NỢ QUỐC GIA. In tiền mặt tung ra không khác gì in trái phiếu ở chỗ cả hai loại đều là nợ quốc gia, tuy có khác là tiền mặt không được trả tiền lời, còn trái phiếu thì phải trả. CP Việt Cộng in tiền ra vô số kể, họ không tính vào nợ quốc gia. Đó là một sự lừa bịp vĩ đại mà tại VN KHÔNG MỘT KINH TẾ GIA NÀO HIỂU NỔI VÀ/HOẶC CÓ CAN ĐẢM VẠCH RA. Và số nợ trên đây còn chưa tính số nợ trước đó, nợ các cty, tập đoàn quốc doanh đang thiếu trong nước (1 triệu tỉ đồng, tức 47,62 tỉ USD), nợ các nơi này thiếu nước ngoài, v.v... http://dantri.com.vn/c76/s76-613330/...00-ty-dong.htm Trong khi đó, nợ quốc gia bằng ngoại tệ vẫn tăng đều đều. Không có con số chính xác, dứt khoát, nhưng khó dưới 50 tỉ USD. ------------------- Nói tóm: 1. Nợ quốc gia bằng trái phiếu VND tính tới cuối tháng 9/2011: 321.112 tỉ, tức 15,29 tỉ USD. Nguồn: http://asianbondsonline.adb.org/viet...ary_201111.pdf 2. Nợ quốc gia bằng trái phiếu VND tăng thêm trong năm nay: 8,32 tỉ USD (dự đoán 6 tháng cuối năm bán ra bằng 6 tháng đầu năm): http://gafin.vn/20120717100048289p0c...a-nam-2011.htm 3. Nợ quốc gia bằng tiền mặt in ra tính đến cuối năm 2011, theo ông Giàu từng tuyên bố, là 125% GDP VN, và theo chính VN công bố thì GDP VN là 106 tỉ USD. Như vậy, tiền mặt tính đến cuối năm 2011 tương đương 132,5 tỉ USD. 4. Nợ quốc gia bằng tiền mặt TĂNG THÊM trong năm nay, 720 ngàn tỉ đồng, tức 34,29 tỉ USD. http://vef.vn/2012-06-08-ngan-hang-n...a-vao-9-ty-usd http://vef.vn/2012-06-14-bom-hon-70-...-den-cuoi-nam- 5. Nợ quốc gia bằng ngoại tệ: trên 50 tỉ USD. 6. Nợ quốc doanh (cty, tập đoàn 100% sở hữu nhà nước) bằng VND: 47,62 tỉ USD. http://dantri.com.vn/c76/s76-613330/...00-ty-dong.htm 7. Nợ quốc doanh bằng ngoại tệ: không rõ. Chỉ tính 1 + 2 + 3 + 4 + 5 + 6 trên đây, thì nợ công VN hiện đang ít nhất là 288.02 tỉ USD = 272% GDP. --------------------- Tôi hoan nghênh Hồng vệ binh phản biện các bài toán đơn giản trên đây. Báo Công an VN, báo Quân đội, báo VEF, CAFEF, VNECONOMY, v.v... xin mời vào cuộc hội thảo. Quý vị có thể làm 1 nick nào đó rồi đăng lên, hoặc viết bài đăng lên báo VN, không cần phải nhắc đến bài trên, chỉ ĐẶT CÂU HỎI "Nợ công Việt Nam thật sự đang là bao nhiêu", là được. Các bài toán trên không phức tạp chút nào, chỉ trình độ lớp 3. Cần là cần LÒNG TRUNG THỰC mà thôi. Tiếc là điều này RẤT HIẾM tại VN ngày nay. Hy vọng tôi sai, qua việc này, nếu có báo VN dùng LÒNG TRUNG THỰC tính ra con số nợ công VN thật sự, không ngại ngùng, không dấu giếm.
__________________
100 câu hỏi thường gặp về Tân Hiến Pháp - http://slidesha.re/100cauhoiTHP Tân Hiến Pháp của Đại Việt Dân Quốc - http://slidesha.re/hienphap7 Các nhóm hiện đang cộng tác với tôi: http://dudoankinhte.wordpress.com http://www.facebook.com/dudoankinhte http://www.youtube.com/dudoankinhte Last edited by Dr_Tran; hôm nay at 09:11 AM. |
Ông Husen "chơi đểu" ông Nguyễn Tấn Dũng
Một
ông bạn công tác ở ngành ngoại giao đã kể cho chủ blog nghe một sự cố
ngoại giao; đó là sự cố Đoàn Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tham dự hội nghị
thượng đỉnh lần thứ 20 họp vào tháng tư vừa qua ở Phnom Penh.
Đoàn Việt Nam do Thủ tướng Nguyễn
Tấn Dũng dẫn đầu khi đến Phnom Penh thì gặp phải một nghi thức ngoại
giao đón tiếp khá trớ trêu; Vì đoàn Việt Nam đến sau đoàn Trung Quốc do
ông Hồ Cầm Đào dẫn đầu nên khi Đoàn Việt Nam xuống sân bay, tất cả các
khẩu hiệu, băng rôn, cờ đều mang nội dung đón đoàn Hồ Cẩm Đào; không một
câu chữ nào giành cho đoàn Việt Nam...
Dọc đường đi và khi về khách sạn,
mọi trang trí, chào mừng cũng chỉ giành cho việc chào đón đoàn Trung
Quốc, chào đón ông Hồ Cẩm Đào mà không cõ câu chữ nào chào đón đoàn Viêt
Nam, chào ông Nguyễn Tấn Dũng; Đoàn Việt Nam được bố trí ở cùng một
khách sạn với Đoàn Trung Quốc...
Ông Hun Sen đã vô tình hay cố ý gộp Đoàn Việt Nam vào đoàn Trung Quốc để đón một mẻ cho đỡ tốn công, tốn tiền trang trí.
Nghe nói ông Nguyễn Tấn Dũng đã cú chuyện này nên họp ký vội xong là bỏ về Việt Nam liền.
Lâu đài 15 triệu USD lộng lẫy giữa Sài Gòn
Trong ánh chiều
sắp tắt của một ngày hè, toà lâu đài Tamasago (số 6 đường Phan Văn
Chương, khu đô thị Phú Mỹ Hưng, phường Tân Phong, quận 7 - TPHCM) hiện
ra như câu chuyện cổ tích ngàn lẻ một đêm.
Lấy cảm hứng từ ngôi đền Taj Mahal Ấn Độ, chủ
nhân của lâu đài dường như muốn mang cái không khí huyền hoặc, cổ kính
và tráng lệ ấy về với Sài Gòn, nhưng hiện đại hơn, gần gũi hơn. Có thông
tin giá trị lâu đài này trị giá 15 triệu USD.
Toà lâu đài với 19 phòng, mỗi phòng được thiết kế hoàn toàn khác biệt, toàn bộ nội thất chỉ với hai gam màu chủ đạo trắng và đen, điểm xuyết một chút ánh đỏ từ những hoa văn trên chiếc khăn quàng của thiếu nữ Ấn Độ, hay một chút bạc kiêu sa từ bộ đồ ăn hoàn toàn của Versace.
Phòng tổng thống với diện tích 260m2 là một không gian lộng lẫy và choáng ngợp. Tất cả đều nhìn ra hướng sông. Một hồ bơi biếc xanh nằm lọt giữa lâu đài, hắt lên những hoa văn trắng được trang trí với các môtíp hoa lá theo kiểu phù điêu đắp nổi.
Những vòm trần và các bức tường được trang trí các hình học phức tạp, mô phỏng theo kiến trúc Mogon và kiểu chữ viết cổ rất đẹp và bóng bẩy của người Ấn Độ... Khu vườn kéo dài đến mặt sông chỉ trồng duy nhất một loài cây màu huyết dụ. Chỉ có chiếc gương treo ở cửa ra vào theo thuật phong thuỷ, chú vẹt với lời chào hiếu khách và những nụ cười thiếu nữ nhắc nhớ một chút về văn hoá Việt.
Một số hình ảnh của tòa lâu đài trắng Tamasago:
Toà lâu đài với 19 phòng, mỗi phòng được thiết kế hoàn toàn khác biệt, toàn bộ nội thất chỉ với hai gam màu chủ đạo trắng và đen, điểm xuyết một chút ánh đỏ từ những hoa văn trên chiếc khăn quàng của thiếu nữ Ấn Độ, hay một chút bạc kiêu sa từ bộ đồ ăn hoàn toàn của Versace.
Phòng tổng thống với diện tích 260m2 là một không gian lộng lẫy và choáng ngợp. Tất cả đều nhìn ra hướng sông. Một hồ bơi biếc xanh nằm lọt giữa lâu đài, hắt lên những hoa văn trắng được trang trí với các môtíp hoa lá theo kiểu phù điêu đắp nổi.
Những vòm trần và các bức tường được trang trí các hình học phức tạp, mô phỏng theo kiến trúc Mogon và kiểu chữ viết cổ rất đẹp và bóng bẩy của người Ấn Độ... Khu vườn kéo dài đến mặt sông chỉ trồng duy nhất một loài cây màu huyết dụ. Chỉ có chiếc gương treo ở cửa ra vào theo thuật phong thuỷ, chú vẹt với lời chào hiếu khách và những nụ cười thiếu nữ nhắc nhớ một chút về văn hoá Việt.
Một số hình ảnh của tòa lâu đài trắng Tamasago:
Monday, July 16, 2012
Điểm nóng Thời của Việt Nam đồng Tác giả: PV Bài đã được xuất bản.: 3 giờ trước Recomend +0 Red In Email Thảo luận TRONG MỤC NÀY (Đọc thêm) Thời của Việt Nam đồng Nói và làm: Hạ lãi suất theo hứng của ngân hàng Giảm lãi suất cho vay: Sướng nhất là bất động sản? Đại gia gặp hạn: Hết ăn chơi xa xỉ VND đang chiếm ưu thế so với các kênh đầu tư khác do mặt bằng lãi suất VND vẫn đang ở mức khá cao khi lãi suất tiết kiệm các kỳ hạn dưới 12 tháng ở mức 9%/năm; kỳ hạn trên 12 tháng lên tới 11 – 12%/năm. VND đang chiếm ưu thế so với các kênh đầu tư khác do mặt bằng lãi suất VND vẫn đang ở mức khá cao khi lãi suất tiết kiệm các kỳ hạn dưới 12 tháng ở mức 9%/năm; kỳ hạn trên 12 tháng lên tới 11 - 12%/năm. Nền kinh tế thị trường cùng với sự phát triển của thị trường vốn, bất động sản (BĐS) đã mở ra nhiều kênh đầu tư hấp dẫn bên cạnh vàng, ngoại tệ. Song đầu tư vào đâu để mang lại hiệu quả cao lại là vấn đề không hề dễ dàng với ngay cả những nhà đầu tư chuyên nghiệp chứ chưa nói gì đến người dân. Nhưng theo gợi ý của nhiều chuyên gia, trong bối cảnh kinh tế thế giới cũng như trong nước vẫn tiềm ẩn nhiều rủi ro, tính thanh khoản cần được coi trọng hơn lợi nhuận. TS. Võ Trí Thành - Phó Viện trưởng Viện Nghiên cứu Quản lý kinh tế trung ương (CIEM) cho rằng, thanh khoản tốt nhất của các tài sản hiện nay được xếp theo thứ tự: VND, USD, vàng, cổ phiếu, trái phiếu và BĐS. Theo lý thuyết kinh tế, tính thanh khoản (liquidity) của một tài sản là khả năng quy đổi ra tiền mặt của tài sản đó. Tính thanh khoản cao là khả năng quy đổi ra tiền mặt nhanh nhất, tính thanh khoản thấp thì ngược lại. Vì thế VND rõ ràng là có tính thanh khoản cao nhất (vì nó không cần phải quy đổi - trừ phi bạn muốn đổi ra ngoại tệ hoặc đồng tiền khác). Tuy nhiên, một chuyên gia lại cho rằng, thứ tự thanh khoản tiếp theo là USD thì cần xem lại; thanh khoản của vàng có thể còn cao hơn USD. Bởi hiện việc chuyển đổi từ vàng sang VND và ngược lại còn dễ dàng và thuận tiện hơn. Trong khi NHNN đang chủ trương kiểm soát chặt thị trường ngoại tệ và Nhà nước cũng không khuyến khích người dân nắm giữ ngoại tệ như hiện nay. Bằng chứng là ngay cả nhà đầu tư nước ngoài muốn chuyển đổi USD sang VND phải đăng ký giao dịch với NHNN sau đó mới được chuyển. Hơn nữa, việc chuyển đổi từ VND sang USD còn khó khăn hơn vì bình thường muốn mua USD, nhà đầu tư phải có lý do. Thậm chí có chuyên gia còn cho rằng, nhiều khi khả năng chuyển đổi cổ phiếu sang VND có thể nhanh hơn chuyển đổi từ USD sang VND. Thế nhưng, nhiều ý kiến lại tỏ ra không đồng tình khi cho rằng, hiện cổ phiếu chỉ được giao dịch từ 8h30 sáng đến 2h15 chiều chứ không kéo dài cả ngày như vàng hay ngoại tệ. Chưa hết, phải 3 ngày sau khi mua (bán) thì cổ phiếu (tiền) mới được chuyển về tài khoản của người mua (bán). Như vậy tính về mức độ linh hoạt của nó có hạn chế hơn so với vàng hay ngoại tệ. Song để giao dịch một số lượng lớn tới 1000 tỷ đồng trên thị trường mà mua vào và bán ra với cổ phiếu có tính thanh khoản cao lại dễ hơn, tốc độ lưu chuyển tiền lớn hơn so với vàng. Mặc dù vậy, các chuyên gia tỏ ra khá đồng tình khi xếp BĐS vào vị trí cuối cùng trong bảng xếp hạng thanh khoản. Rõ ràng việc xếp BĐS đứng cuối bảng không phải là không có lý khi hiện thị trường BĐS vẫn đang trong tình trạng "ngủ đông", giao dịch đóng băng khi tìm cả tháng không có người mua. Dự báo một tương lai mới cho thị trường vẫn chờ những hiệu ứng chính sách từ đầu tư công, các chương trình cho vay mua nhà của các ngân hàng. Bên cạnh tính thanh khoản, kỳ vọng lợi nhuận là yếu tố quan trọng làm nên sức hấp dẫn của một tài sản đầu tư. Về mặt này VND cũng đang chiếm ưu thế rõ rệt so với các loại tài sản khác. Quả vậy, sau nhiều giải pháp quyết liệt của NHNN, thời gian qua tỷ giá USD/VND được duy trì khá ổn định và dự báo, từ nay đến cuối năm, áp lực lên tỷ giá là không lớn và nếu có biến động cũng không quá 3%. Điều đó có nghĩa, việc nắm giữ USD là không có nhiều lợi thế. Trong khi, việc đầu tư vào vàng lại quá rủi ro do giá vàng diễn biến khá bất thường và mức độ biến động giá thường khá lớn trong một thời gian ngắn. Điều đó có nghĩa, vàng là kênh đầu tư không dành cho những nhà đầu tư nhỏ lẻ, ít vốn và thiếu kinh nghiệm, hiểu biết. Chứng khoán cũng không được coi là kênh đầu tư hấp dẫn khi diễn biến thị trường thời gian qua khá lình xình, triển vọng cũng chưa rõ ràng. "Xu hướng tăng điểm bền vững chỉ trở lại khi thanh khoản tăng theo khối lượng. Chưa kể kết quả kinh doanh của các DN niêm yết hiện nay còn rất yếu, quý III nhiều khả năng còn xấu hơn quý II/2012" một chuyên gia phân tích. BĐS lại càng ảm đạm khi giá liên tục tụt giảm thê thảm, song giao dịch vẫn thưa thớt. Tính đến nay, giá nhiều phân khúc BĐS đã giảm đến 30 - 40%, nhưng nhiều chuyên gia cho rằng, giá BĐS vẫn chưa về đến đây và vẫn vượt quá xa so với khả năng thanh toán của nhiều người dân. Vì vậy, nhiều chuyên gia cũng dự báo, thị trường BĐS khó có thể phục hồi trong năm nay. Trong bối cảnh đó, rõ ràng, việc VND là có lợi thế hơn cả, do mặt bằng lãi suất VND vẫn đang ở mức khá cao khi lãi suất tiết kiệm các kỳ hạn dưới 12 tháng ở mức 9%/năm; còn kỳ hạn trên 12 tháng lên tới 11 - 12%/năm. Hơn thế, lạm phát đang được kiềm chế. CPI tháng 6 thậm chí còn giảm sau 38 tháng tăng liên tục. Dự báo CPI tháng 7 nếu tăng cũng chỉ tăng ở mức rất thấp do giá xăng dầu vừa tiếp tục giảm và xu hướng giảm vẫn còn tiếp diễn trong thời gian tới do kinh tế thế giới ảm đạm; giá lương thực thực phẩm cũng đang trong xu hướng giảm một phần do yếu tố mùa vụ. Lạm phát thấp càng cùng cổ xu thế ổn định của tỷ giá và gia tăng vị thế cho VND. "Nắm giữ VND là lựa chọn khôn ngoan nhất hiện nay", nhiều chuyên gia kết luận. (Theo TBNH) Red In Email Thảo luận (Đọc thêm TRONG MỤC NÀY) * Xin bạn vui lòng gõ tiếng việt có dấu Disqus Hay Không thích 1 person thích bài viết này. Đăng nhập Nhập ý kiến của bạn Xem 0 ý kiến M Theo dõi qua email S RSS Các bài viết khác Thời của Việt Nam đồng (3 giờ trước) Đại lý chạy đua bán xe máy trả góp (3 giờ trước) Vàng: Cuộc chơi mới chỉ bắt đầu? (2 giờ trước) Hoa quả vỉa hè tràn về tỉnh lẻ (1 giờ trước) Lãi suất giảm tối đa thêm 1% (49 phút trước) Dồn dập khuyến mãi và mùa đẩy hàng tồn đến sớm (2 giờ trước) Du học về nước: Thất nghiệp như thường (2 giờ trước) Tập đoàn Nhà nước đồng loạt cắt giảm lương (3 giờ trước) Vietnam Airlines: Nhiều khuất tất tại Đoàn bay 919 (3 giờ trước) Khách sạn bong bóng giữa công viên (2 giờ trước) (hahahahaha)
VND đang chiếm
ưu thế so với các kênh đầu tư khác do mặt bằng lãi suất VND vẫn đang ở
mức khá cao khi lãi suất tiết kiệm các kỳ hạn dưới 12 tháng ở mức
9%/năm; kỳ hạn trên 12 tháng lên tới 11 – 12%/năm.
Theo lý thuyết kinh tế, tính thanh khoản (liquidity) của một tài sản là khả năng quy đổi ra tiền mặt của tài sản đó. Tính thanh khoản cao là khả năng quy đổi ra tiền mặt nhanh nhất, tính thanh khoản thấp thì ngược lại. Vì thế VND rõ ràng là có tính thanh khoản cao nhất (vì nó không cần phải quy đổi - trừ phi bạn muốn đổi ra ngoại tệ hoặc đồng tiền khác).
Tuy nhiên, một chuyên gia lại cho rằng, thứ tự thanh khoản tiếp theo là USD thì cần xem lại; thanh khoản của vàng có thể còn cao hơn USD. Bởi hiện việc chuyển đổi từ vàng sang VND và ngược lại còn dễ dàng và thuận tiện hơn. Trong khi NHNN đang chủ trương kiểm soát chặt thị trường ngoại tệ và Nhà nước cũng không khuyến khích người dân nắm giữ ngoại tệ như hiện nay. Bằng chứng là ngay cả nhà đầu tư nước ngoài muốn chuyển đổi USD sang VND phải đăng ký giao dịch với NHNN sau đó mới được chuyển. Hơn nữa, việc chuyển đổi từ VND sang USD còn khó khăn hơn vì bình thường muốn mua USD, nhà đầu tư phải có lý do.
Thậm chí có chuyên gia còn cho rằng, nhiều khi khả năng chuyển đổi cổ phiếu sang VND có thể nhanh hơn chuyển đổi từ USD sang VND. Thế nhưng, nhiều ý kiến lại tỏ ra không đồng tình khi cho rằng, hiện cổ phiếu chỉ được giao dịch từ 8h30 sáng đến 2h15 chiều chứ không kéo dài cả ngày như vàng hay ngoại tệ. Chưa hết, phải 3 ngày sau khi mua (bán) thì cổ phiếu (tiền) mới được chuyển về tài khoản của người mua (bán). Như vậy tính về mức độ linh hoạt của nó có hạn chế hơn so với vàng hay ngoại tệ. Song để giao dịch một số lượng lớn tới 1000 tỷ đồng trên thị trường mà mua vào và bán ra với cổ phiếu có tính thanh khoản cao lại dễ hơn, tốc độ lưu chuyển tiền lớn hơn so với vàng.
Mặc dù vậy, các chuyên gia tỏ ra khá đồng tình khi xếp BĐS vào vị trí cuối cùng trong bảng xếp hạng thanh khoản. Rõ ràng việc xếp BĐS đứng cuối bảng không phải là không có lý khi hiện thị trường BĐS vẫn đang trong tình trạng "ngủ đông", giao dịch đóng băng khi tìm cả tháng không có người mua. Dự báo một tương lai mới cho thị trường vẫn chờ những hiệu ứng chính sách từ đầu tư công, các chương trình cho vay mua nhà của các ngân hàng.
Bên cạnh tính thanh khoản, kỳ vọng lợi nhuận là yếu tố quan trọng làm nên sức hấp dẫn của một tài sản đầu tư. Về mặt này VND cũng đang chiếm ưu thế rõ rệt so với các loại tài sản khác.
Quả vậy, sau nhiều giải pháp quyết liệt của NHNN, thời gian qua tỷ giá USD/VND được duy trì khá ổn định và dự báo, từ nay đến cuối năm, áp lực lên tỷ giá là không lớn và nếu có biến động cũng không quá 3%. Điều đó có nghĩa, việc nắm giữ USD là không có nhiều lợi thế.
Trong khi, việc đầu tư vào vàng lại quá rủi ro do giá vàng diễn biến khá bất thường và mức độ biến động giá thường khá lớn trong một thời gian ngắn. Điều đó có nghĩa, vàng là kênh đầu tư không dành cho những nhà đầu tư nhỏ lẻ, ít vốn và thiếu kinh nghiệm, hiểu biết.
Chứng khoán cũng không được coi là kênh đầu tư hấp dẫn khi diễn biến thị trường thời gian qua khá lình xình, triển vọng cũng chưa rõ ràng. "Xu hướng tăng điểm bền vững chỉ trở lại khi thanh khoản tăng theo khối lượng. Chưa kể kết quả kinh doanh của các DN niêm yết hiện nay còn rất yếu, quý III nhiều khả năng còn xấu hơn quý II/2012" một chuyên gia phân tích.
BĐS lại càng ảm đạm khi giá liên tục tụt giảm thê thảm, song giao dịch vẫn thưa thớt. Tính đến nay, giá nhiều phân khúc BĐS đã giảm đến 30 - 40%, nhưng nhiều chuyên gia cho rằng, giá BĐS vẫn chưa về đến đây và vẫn vượt quá xa so với khả năng thanh toán của nhiều người dân. Vì vậy, nhiều chuyên gia cũng dự báo, thị trường BĐS khó có thể phục hồi trong năm nay.
Trong bối cảnh đó, rõ ràng, việc VND là có lợi thế hơn cả, do mặt bằng lãi suất VND vẫn đang ở mức khá cao khi lãi suất tiết kiệm các kỳ hạn dưới 12 tháng ở mức 9%/năm; còn kỳ hạn trên 12 tháng lên tới 11 - 12%/năm. Hơn thế, lạm phát đang được kiềm chế. CPI tháng 6 thậm chí còn giảm sau 38 tháng tăng liên tục. Dự báo CPI tháng 7 nếu tăng cũng chỉ tăng ở mức rất thấp do giá xăng dầu vừa tiếp tục giảm và xu hướng giảm vẫn còn tiếp diễn trong thời gian tới do kinh tế thế giới ảm đạm; giá lương thực thực phẩm cũng đang trong xu hướng giảm một phần do yếu tố mùa vụ. Lạm phát thấp càng cùng cổ xu thế ổn định của tỷ giá và gia tăng vị thế cho VND.
"Nắm giữ VND là lựa chọn khôn ngoan nhất hiện nay", nhiều chuyên gia kết luận. (hahahahaha)
VND đang chiếm ưu
thế so với các kênh đầu tư khác do mặt bằng lãi suất VND vẫn đang ở mức
khá cao khi lãi suất tiết kiệm các kỳ hạn dưới 12 tháng ở mức 9%/năm; kỳ
hạn trên 12 tháng lên tới 11 - 12%/năm.
Nền kinh tế thị trường cùng với sự phát triển của thị trường vốn, bất động sản (BĐS) đã mở ra nhiều kênh đầu tư hấp dẫn bên cạnh vàng, ngoại tệ. Song đầu tư vào đâu để mang lại hiệu quả cao lại là vấn đề không hề dễ dàng với ngay cả những nhà đầu tư chuyên nghiệp chứ chưa nói gì đến người dân. Nhưng theo gợi ý của nhiều chuyên gia, trong bối cảnh kinh tế thế giới cũng như trong nước vẫn tiềm ẩn nhiều rủi ro, tính thanh khoản cần được coi trọng hơn lợi nhuận.
TS. Võ Trí Thành - Phó Viện trưởng Viện Nghiên cứu Quản lý kinh tế trung ương (CIEM) cho rằng, thanh khoản tốt nhất của các tài sản hiện nay được xếp theo thứ tự: VND, USD, vàng, cổ phiếu, trái phiếu và BĐS.
Nền kinh tế thị trường cùng với sự phát triển của thị trường vốn, bất động sản (BĐS) đã mở ra nhiều kênh đầu tư hấp dẫn bên cạnh vàng, ngoại tệ. Song đầu tư vào đâu để mang lại hiệu quả cao lại là vấn đề không hề dễ dàng với ngay cả những nhà đầu tư chuyên nghiệp chứ chưa nói gì đến người dân. Nhưng theo gợi ý của nhiều chuyên gia, trong bối cảnh kinh tế thế giới cũng như trong nước vẫn tiềm ẩn nhiều rủi ro, tính thanh khoản cần được coi trọng hơn lợi nhuận.
TS. Võ Trí Thành - Phó Viện trưởng Viện Nghiên cứu Quản lý kinh tế trung ương (CIEM) cho rằng, thanh khoản tốt nhất của các tài sản hiện nay được xếp theo thứ tự: VND, USD, vàng, cổ phiếu, trái phiếu và BĐS.
Theo lý thuyết kinh tế, tính thanh khoản (liquidity) của một tài sản là khả năng quy đổi ra tiền mặt của tài sản đó. Tính thanh khoản cao là khả năng quy đổi ra tiền mặt nhanh nhất, tính thanh khoản thấp thì ngược lại. Vì thế VND rõ ràng là có tính thanh khoản cao nhất (vì nó không cần phải quy đổi - trừ phi bạn muốn đổi ra ngoại tệ hoặc đồng tiền khác).
Tuy nhiên, một chuyên gia lại cho rằng, thứ tự thanh khoản tiếp theo là USD thì cần xem lại; thanh khoản của vàng có thể còn cao hơn USD. Bởi hiện việc chuyển đổi từ vàng sang VND và ngược lại còn dễ dàng và thuận tiện hơn. Trong khi NHNN đang chủ trương kiểm soát chặt thị trường ngoại tệ và Nhà nước cũng không khuyến khích người dân nắm giữ ngoại tệ như hiện nay. Bằng chứng là ngay cả nhà đầu tư nước ngoài muốn chuyển đổi USD sang VND phải đăng ký giao dịch với NHNN sau đó mới được chuyển. Hơn nữa, việc chuyển đổi từ VND sang USD còn khó khăn hơn vì bình thường muốn mua USD, nhà đầu tư phải có lý do.
Thậm chí có chuyên gia còn cho rằng, nhiều khi khả năng chuyển đổi cổ phiếu sang VND có thể nhanh hơn chuyển đổi từ USD sang VND. Thế nhưng, nhiều ý kiến lại tỏ ra không đồng tình khi cho rằng, hiện cổ phiếu chỉ được giao dịch từ 8h30 sáng đến 2h15 chiều chứ không kéo dài cả ngày như vàng hay ngoại tệ. Chưa hết, phải 3 ngày sau khi mua (bán) thì cổ phiếu (tiền) mới được chuyển về tài khoản của người mua (bán). Như vậy tính về mức độ linh hoạt của nó có hạn chế hơn so với vàng hay ngoại tệ. Song để giao dịch một số lượng lớn tới 1000 tỷ đồng trên thị trường mà mua vào và bán ra với cổ phiếu có tính thanh khoản cao lại dễ hơn, tốc độ lưu chuyển tiền lớn hơn so với vàng.
Mặc dù vậy, các chuyên gia tỏ ra khá đồng tình khi xếp BĐS vào vị trí cuối cùng trong bảng xếp hạng thanh khoản. Rõ ràng việc xếp BĐS đứng cuối bảng không phải là không có lý khi hiện thị trường BĐS vẫn đang trong tình trạng "ngủ đông", giao dịch đóng băng khi tìm cả tháng không có người mua. Dự báo một tương lai mới cho thị trường vẫn chờ những hiệu ứng chính sách từ đầu tư công, các chương trình cho vay mua nhà của các ngân hàng.
Bên cạnh tính thanh khoản, kỳ vọng lợi nhuận là yếu tố quan trọng làm nên sức hấp dẫn của một tài sản đầu tư. Về mặt này VND cũng đang chiếm ưu thế rõ rệt so với các loại tài sản khác.
Quả vậy, sau nhiều giải pháp quyết liệt của NHNN, thời gian qua tỷ giá USD/VND được duy trì khá ổn định và dự báo, từ nay đến cuối năm, áp lực lên tỷ giá là không lớn và nếu có biến động cũng không quá 3%. Điều đó có nghĩa, việc nắm giữ USD là không có nhiều lợi thế.
Trong khi, việc đầu tư vào vàng lại quá rủi ro do giá vàng diễn biến khá bất thường và mức độ biến động giá thường khá lớn trong một thời gian ngắn. Điều đó có nghĩa, vàng là kênh đầu tư không dành cho những nhà đầu tư nhỏ lẻ, ít vốn và thiếu kinh nghiệm, hiểu biết.
Chứng khoán cũng không được coi là kênh đầu tư hấp dẫn khi diễn biến thị trường thời gian qua khá lình xình, triển vọng cũng chưa rõ ràng. "Xu hướng tăng điểm bền vững chỉ trở lại khi thanh khoản tăng theo khối lượng. Chưa kể kết quả kinh doanh của các DN niêm yết hiện nay còn rất yếu, quý III nhiều khả năng còn xấu hơn quý II/2012" một chuyên gia phân tích.
BĐS lại càng ảm đạm khi giá liên tục tụt giảm thê thảm, song giao dịch vẫn thưa thớt. Tính đến nay, giá nhiều phân khúc BĐS đã giảm đến 30 - 40%, nhưng nhiều chuyên gia cho rằng, giá BĐS vẫn chưa về đến đây và vẫn vượt quá xa so với khả năng thanh toán của nhiều người dân. Vì vậy, nhiều chuyên gia cũng dự báo, thị trường BĐS khó có thể phục hồi trong năm nay.
Trong bối cảnh đó, rõ ràng, việc VND là có lợi thế hơn cả, do mặt bằng lãi suất VND vẫn đang ở mức khá cao khi lãi suất tiết kiệm các kỳ hạn dưới 12 tháng ở mức 9%/năm; còn kỳ hạn trên 12 tháng lên tới 11 - 12%/năm. Hơn thế, lạm phát đang được kiềm chế. CPI tháng 6 thậm chí còn giảm sau 38 tháng tăng liên tục. Dự báo CPI tháng 7 nếu tăng cũng chỉ tăng ở mức rất thấp do giá xăng dầu vừa tiếp tục giảm và xu hướng giảm vẫn còn tiếp diễn trong thời gian tới do kinh tế thế giới ảm đạm; giá lương thực thực phẩm cũng đang trong xu hướng giảm một phần do yếu tố mùa vụ. Lạm phát thấp càng cùng cổ xu thế ổn định của tỷ giá và gia tăng vị thế cho VND.
"Nắm giữ VND là lựa chọn khôn ngoan nhất hiện nay", nhiều chuyên gia kết luận. (hahahahaha)
Saturday, July 14, 2012
An ninh côn đồ hành hung các blogger
(00
giờ 30 sáng thứ Bảy - 14 tháng 7) - Tối thứ Sáu ngày 13 tháng 7, khoảng
40-50 bạn bè của các blogger Trịnh Kim Tiến, Trăng Đêm, Bùi Minh Hằng
đã đến tham dự sinh nhật của 3 người tại quán Hương Đồng 4 quận Bình
Thạnh. Khoảng 20 an ninh / côn đồ thường phục "quen mặt" đã kéo đến và
sau đó đã bám theo, khủng bố, đập xe và gây thương tích cho một số
blogger trên đường về.
Khi các bạn dừng xe, tấp vào lề
dừng lại hỏi dân thì đám côn đồ đã đập nát tiếp cửa kính xe phía sau.
Người đi đường bu lại xem nhưng trước sự hung dữ của 8 an ninh côn đồ
này, không ai dám can thiệp.
Blogger Nguyễn Hoàng Vi, người đã
bị an ninh trấn áp và bắt giam trong ngày biểu tình 1 tháng 7, đã bị an
ninh canh gác hàng ngày quanh nhà và bám sát khi Vi đến thăm mẹ ở bệnh
viện và đến dự tiệc sinh nhật với bạn bè.
Khi an ninh đến nơi, thấy các bạn
đang vui sinh nhật với nhau thì đã gọi thêm những "côn đồ thường phục"
khác đến để "tiếp viện". Có khoảng gần 20 công an bày binh bố trận khắp
các bàn chung quanh, rình rập và lén lút chụp hình.
Đã quen với những hành vi theo dõi, khủng bố tinh thần và gây hấn mọi người vẫn bình thản coi như không có chuyện gì.
Đến khoảng 10:30 tối thì các bạn
ra về sau khi gửi đến Kim Tiến, Bùi Hằng, Trăng Đêm những lời chúc sinh
nhật bình an và hạnh phúc.
Tuy nhiên, bình an và hạnh phúc
đã không đến được khi cuộc sống của người dân nằm trong tay an ninh côn
đồ. Nhóm các bạn Vi, Quyết, chị Dương Thị Tân (vợ cũ của blogger Điếu
Cày - Nguyễn Văn Hải), chị Bùi Hằng và bạn Lee Nguyễn đã bị 8 mật vụ,
an ninh mặt thường phục bám theo xe ngay khi rời khỏi quán.
Khi xe vừa khởi động và đi trên
đường Đinh Tiên Hoàng, Q. Bình Thạnh khoảng được 200m thì 8 tên an ninh
này đã ép xe và kiếm chuyện gây sự. Mọi người chạy chậm và an ninh đã
đập nát kiếng xe bên hông phải phía sau.
Ngồi phía sau xe là Bùi Hằng, Lee Nguyễn và Nguyễn Hoàng Vi.
Kiếng văng gây thương tích vào mọi người và làm sây sát chảy máu. Vi thì bị ở chân, tay, mặt.
Blogger Nguyễn Hoàng Vi và những thương tích do an ninh côn đồ gây ra lúc đập kính xe
Trước tình trạng đó, bạn Quyết và
mọi người quyết định không dừng xe và chạy tiếp vì đây những hành xử
này nhất định là côn đồ, có thể tạo thương vong cho những người trên xe.
Do đó các bạn đã tìm cách kiếm một đồn công an tấp vào để giải quyết.
Đám an ninh côn đồ 8 người vẫn tiếp tục đuổi theo.
Vết thương trên tay Lee Nguyen (http://www.facebook.com/bui.hang1?sk=photos)
Khi nghe các bạn hỏi người dân đồn công an gần nhất ở đâu, một tên côn đồ đã nói: "Tao là công an nè. Tụi mày ngon gọi công an đi!"
nhằm mục đích làm cho người dân đi đường sợ, không dám can thiệp. Sau
đó tên côn đồ này còn ghé sát mặt vào của kính xe bể tìm cách gây sự
thêm.
Mọi người thấy vậy tìm cách chạy
tiếp để kiếm đồn công an. Khi xe chạy ngang qua Doanh trại QĐND Bộ tư
lệnh Quân khu 7 nằm trên đường Hoàng Văn Thụ thì các bạn tấp vào để kêu
cứu, hy vọng các chiến sỹ QĐND sẽ can thiệp chuyện côn đồ đang hành hung
trấn áp dân lành.
2 người lính canh ra hỏi chuyện nhưng an ninh không bỏ chạy, chỉ đậu cách đó vài mét và gọi điện thoại.
Một lúc sau một người chỉ huy bộ
đội ra nói với nhóm rằng ông ta đã gọi công an và chuyện này phải để
công an giải quyết, bộ đội không liên quan.
Cả nhóm đành phải chạy tiếp trong sự bám sát của an ninh côn đồ.
Trong sự lo ngại đến tính mạng
của mình, các bạn đã quyết định tấp vào khách sạn gần đó để thuê phòng
cho chị Bùi Hằng ở qua đêm. Chị Bùi Hằng đang ở khách sạn số 200, đường Hoàng Văn Thụ ,Quận Tân Bình , TP Sài GònMỗi người về đến nhà thì đã giữa khuya với nhiều vết thương trên người.
Bên cạnh Chị Dương Thị Tân, Bùi
Hằng, Vi, Quyết và Lee Nguyen, blogger Hành Nhân, Luật sư Lê Trần Luật
cũng bị an ninh côn đồ bám theo trên đường về nhà. Tuy nhiên, Hành Nhân
và Lê Trần Luật đã chạy vòng vòng và cắt đuôi được đám côn đồ.
Xin các bạn bấm vào link để nghe audio những đối thoại của chị Bùi Hằng và các bạn:
Xin các bạn bấm vào link để nghe audio những đối thoại của chị Bùi Hằng và các bạn:
Subscribe to:
Posts (Atom)