Thursday, May 15, 2014

Một thành phần trong nội bộ đảng cộng sản là chủ mưu đằng sau những hành vi đốt phá, hôi của, giết người

Khi lên án bạo động phải có 2 vấn đề rành rọt cần lên án: Hành ViThủ Phạm. Hành vi thì rất rõ ràng qua những thông tin, hình ảnh tràn lan trong những ngày qua. Nhưng thủ phạm thì không nên mập mờ, rất tai hại như "công nhân", "người biểu tình chống Trung Quốc", "những thành phần khích động"... Cho đến nay, sau gần một tuần, nhiều dữ kiện chứng minh rằng: chủ mưu và thủ phạm của những bạo động chính là một thành phần trong đảng.

Theo báo cáo của Liên đoàn Lao động tỉnh Bình Dương: "công nhân tập trung tại cổng khu công nghiệp VSIP đã nhận cờ, áo đỏ sao vàng của người phát miễn phí. Trong quá trình công nhân diễu hành, một số kẻ đã sử dụng bộ đàm để liên lạc với nhau."
Điều này cho thấy có một thế lực có nhân sự, tài chánh và phương tiện tổ chức.
Chúng là ai? Trong số đó là "nhiều kẻ xăm trổ đầy mình, la hét kích động xung quanh. Nhiều công nhân cho biết, những người này cầm theo cả hung khí, nên họ rất sợ, phải lùi xa." theo tường trình của báo Tiền Phong (1)
Nhạc sỹ Tuấn Khanh trong bài tường thuật "Đi giữa dòng bạo động" cũng là nhân chứng tại chỗ: "Nhóm này có khoảng chừng 20, đến 30 người nòng cốt. Họ luôn chạy đầu, mang theo hung khí và hò hét để tập trung người. Các công ty mà chúng đi qua, gương mặt các nhân viên của công ty bảo vệ phái đến, rúm ró vì sợ hãi." (2)
Rõ ràng hiện hữu một thế lực đen sử dụng thành phần côn đồ làm lực lượng tiên phong cho cuộc khủng bố, khích động và đốt phá.
Chắc chắn chúng không phải là công nhân.
Lời đối thoại giữa Nhạc sỹ Tuấn Khanh và một người bảo vệ nói lên tất cả:
- “Bác à, những người đập phá này có phải là công nhân không?”,
- “Không, họ chưa bao giờ là công nhân, họ chuyên nghiệp
- “Bác thấy họ là dân ở đây hay ở nơi khác đến?
Người bảo vệ mặt đanh lại như nửa muốn trả lời, nửa muốn im lặng...
Và trước sự chứng kiến của Tuấn Khanh khi anh bị lọt vào ngay giữa đám côn đồ: "Đám đông tràn vào sân. Tôi đứng nép vào phòng bảo vệ nhìn ra. Những thanh niên mày mặt rất lạ lùng, không thể là công nhân, trang bị gậy sắt, gậy gỗ và cờ tràn vào sân công ty như một đạo quân xâm lược. Tiếng chửi thề, hú hét, tiếng gầm máy xe... v.v biến sân công ty đang vắng lặng trở thành hỗn loạn."
Một nhân chứng khác là blogger Huỳnh Ngọc Chênh trong bài Tường thuật từ Bình Dương và Biên Hòa. Khi ông hỏi các công nhân nhà máy giày Thông Dụng rằng ai đã đốt nhà máy, có phải chính công nhân của nhà máy hay không thì được trả lời công nhân nhà máy không làm việc nầy. Các công nhân chỉ biết những thành phần phá hoại nằm trong đoàn biểu tình. Và những công nhân này đang buồn rầu và lo tính chuyện thu xếp về quê vì không còn nhà máy để làm việc. (3)
Tương tự, các CTV của Danlambao khi liên lạc với một số công nhân cũng được cho biết là có nhiều thanh niên không phải là công nhân mang theo hung khí đến công ty đe dọa và gây áp lực buộc nhà máy đóng cửa để công nhân xuống đường. Trong nhiều trường hợp, như ở Hà Tĩnh, chính công an là người đến yêu cầu và những thanh niên lạ mặt đầy hung khí không phải là công nhân, cũng không phải là người địa phương.
Vậy thì sau đám côn đồ "xung kích" này có sự thông đồng của một thành phần trong bộ máy an ninh?
Theo nhạc sỹ Tuấn Khanh khi đi quan sát hiện trường bị đốt phá:
"Có vẻ như không có sự kiểm soát nào. Những đoạn đường mà mọi ngày, CSGT vẫn đứng khắp nơi, nay vắng lặng một cách khó hiểu. Cảm giác thật khó tả khi gia nhập vào đoàn người. Chúng tôi cảm nhận thấy một điều rất rõ, những nhóm xuống đường này đang kiểm soát thị trấn, kiểm soát thành phố mà không có bất kỳ sự ngăn chận nào..."
"Cho đến khi chúng tôi đến đây, đã là ngày thứ 3 của các cuộc bạo động, nhưng hầu như chạy suốt vài mươi cây số, tuyệt nhiên không hề thấy bóng công an, CSGT hay CSCĐ... Trên con đường mà chúng tôi chứng kiến hàng chục công ty bị đốt, phá, cướp... số những nơi có CSCĐ đứng giác chỉ đếm trên đầu ngón tay..."
Và điều gì xảy ra khi đám côn đồ nhận lệnh chủ lên cơn điên? Tại một công ty Đài Loan, nhạc sỹ Tuấn Khanh kể lại:
"Tôi quay ra nhìn ngoài cửa thì thấy một đám đông bạo động đang ập đến. Nhóm dẫn đầu cũng khoảng 30 người, nhưng đằng sau sắp đến thì cả trăm hơn. Mặt cả 3 người bảo vệ biến sắc. Một trong hai cô bảo vệ nhấn số gọi công an, nhưng ít giây sau đó, thả máy xuống, thở nặng nhọc: đầu dây bên kia đột ngột bị cắt ngang.
Tôi quay sang hỏi cô gái bảo vệ, khoảng trên 30 tuổi, “Sao mình không gọi công an đến giúp?”. “Không ăn thua gì, họ không đến hoặc đến lúc không còn cần nữa”, cô bảo vệ nói như gào lên, giọng có vẻ tức giận pha trộn sự sợ hãi."
Do đó, rõ ràng những thủ phạm bạo động chính là những tên côn đồ được lệnh của một thế lực trong đảng, cộng theo một thành phần công an thuộc thế lực này phối hợp lại để thành một lũ côn an mà "sứ mệnh" là tạo không khí bạo động lan tràn khắp nước, bôi nhọ hình ảnh biểu tình chống Trung Quốc và tạo hình ảnh xấu xa cho cả quốc gia.
Cho đến nay, theo Phó chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh Đặng Quốc Khánh, 76 người đập phá ở nhà máy thép Formosa, khu công nghiệp Vũng Áng, huyện Kỳ Anh làm cho một người chết và 149 người bị thương đã bị bắt. (4)
Tại Bình Dương, Thiếu tướng Võ Thành Đức, Giám đốc Công an tỉnh Bình Dương cho biết công an tỉnh đã bắt giữ hơn 400 hung thủ có hành vi kích động công nhân gây rối, đập phá nhiều công ty trên địa bàn. (5)
Đối chiếu tình hình vắng lặng, công an lơ là, côn đồ làm chủ tình thế lúc lửa đang cháy, công ty đang bị phá sập và thông tin 76 + 400 tên côn đồ bị bắt một loạt cho thấy có sự bất thường để chúng ta phải đặt câu hỏi: 

Những người bị bắt này có phải là thành phần chủ mưu khích động hay chỉ là những công nhân bị khích động vì hiệu ứng đám đông, vì bị đè nén lâu ngày dưới những bất công, chèn ép của môi trường làm việc và các chủ nhân ông?
Nếu những người bị bắt này là thành phần chủ mưu khích động thì thế lực nào cung cấp cho chúng tiền bạc, vật dụng cờ xí, kế hoạch tổ chức?
*
Trong khi đó chính công nhân mới là những người đã kiên trì bảo vệ công ty làm việc và chống lại hành vi phá hoại. Theo Tiền Phong: "hàng trăm người định xông vào nhưng đã bị bức tường bảo vệ gồm những công nhân của công ty cản lại, giương cao khẩu hiệu: “Bảo vệ công ty là bảo vệ việc làm”. Những công nhân này sau đó đã đẩy lùi được nhóm người quá khích." (1)
Dù phải đối diện với viễn ảnh bị mất việc làm vì công ty bị đám côn đồ đốt phá, những người công nhân cần cù vẫn tiếp tục bày tỏ quan điểm của họ và được thể hiện với những biểu ngữ xuống đường bày tỏ tinh thần biểu tình "đúng cách":
Tuy nhiên, một hiện tượng được tường thuật bởi News.zing.vn (6):
"Anh Phong chia sẻ, từ sáng tới chiều có nhiều người vẻ mặt hung hăng đến mắng chửi anh và nhóm bạn, nhưng mọi người không hề lo lắng vì nghĩ mình đang làm việc đúng, được người dân xung quanh đồng tình." đã chứng minh rõ thêm rằng những thủ phạm bạo động không phải là một số người quá khích nhất thời mà là một tập hợp có tổ chức, có mục tiêu, tiếp tục gửi người đi khủng bố tinh thần công nhân, không muốn những người này bày tỏ quan điểm biểu tình với nội dung như những ảnh trên."
Bên cạnh những công nhân lên án hành động đốt phá là những nỗ lực âm thầm của những người dân, của các nhóm dân sự xã hội dân sự. Theo nhạc sỹ Tuấn Khanh chứng kiến: 

"Duy chỉ có hoạt động hết sức thầm lặng và kiên trì của các nhóm dân sự xã hội ở vài nơi nhằm hạ nhiệt của các đoàn người đang lên cơn sốt. Ngay trong đoàn, chúng tôi nhìn thấy 2,3 chiếc xe với các bạn trẻ cứ chạy song song và dúi cho những người biểu tình các tờ photocopy... Nội dung trong đó ghi rằng “Lời kêu gọi khẩn cấp Kính gửi các bạn công nhân ở tỉnh Bình Dương và cả nước”. Với phông chữ khoảng 12pt, tràn trang giấy là lời kêu gọi mọi người hãy bình tĩnh và kêu gọi đừng cướp phá, sẽ bất lợi cho Việt Nam... Ngay trong khu Công nghiệp Sóng Thần, giữa những đám cháy và sự kích động điên cuồng của đám đông chạy đi chạy lại, gậy và cờ, hò hét, vẫn có một nhóm thanh niên im lặng dũng cảm đứng dựng băng-rôn lớn, trên đó có dòng chữ ghi “Hãy biểu tình đúng cách. Không đập phá tài sản. Không lấy tài sản”".
Những công nhân, những người dân và những nhóm xã hội dân sự đã chứng minh rằng biểu tình chống Trung Quốc xâm lược là một hành động chính đáng, được thể hiện bằng một thái độ ôn hoà. Những nỗ lực này đã bị phá hoại, bôi bẩn có tổ chức, có kế hoạch của một thế lực đen bên trong tập đoàn cai trị đỏ.

Đi giữa dòng bạo động (P.1)

“Bác à, những người đập phá này có phải là công nhân không?”, tôi hỏi. “Không, họ chưa bao giờ là công nhân, họ chuyên nghiệp”, bác bảo vệ già nói, giọng thảng thốt. “Bác thấy họ là dân ở đây hay ở nơi khác đến?”. Người bảo vệ mặt đanh lại như nửa muốn trả lời, nửa muốn im lặng. Tôi quay sang hỏi cô gái bảo vệ, khoảng trên 30 tuổi, “Sao mình không gọi công an đến giúp?”. “Không ăn thua gì, họ không đến hoặc đến lúc không còn cần nữa”, cô bảo vệ nói như gào lên, giọng có vẻ tức giận pha trộn sự sợ hãi.
*
Lúc 10g sáng ngày 14/5, Tôi cùng 2 người bạn là Thiên Văn và Phạm Thy quyết định chạy xuống khu Gò Vấp, gần Lái Thiêu, khi nghe nghe tin các công ty ở khu Tân Thới Hiệp bắt đầu có đình công. E rằng sẽ có đập phá và bạo động, chúng tôi không dám mang theo nhiều máy móc, chủ yếu là mang theo sự liều lĩnh, để tìm hiểu vì sao lại có những chuyện đập phá và cướp bóc như trên các trang mạng xã hội mô tả.
Lý do của chuyến đi này được thôi thúc từ đêm trước. Ngay khi chúng tôi nhận được những hình ảnh những chiếc thiết giáp tiến vào Sài Gòn, những đoàn xe biểu tình được dẫn đầu bởi một chiếc xe Matiz bí ẩn, được chuẩn bị hình cờ búa liềm và ngôi sao, làm náo loạn nhiều con đường. Trong đêm, nhà văn Nguyễn Đình Bổn nhắn tin “anh buồn quá, công nhân bị lợi dụng, rồi sẽ có người chết”. Nhà báo Mạnh Kim thì gọi, giọng lo lắng “tôi quá sốt ruột nên làm một vòng coi tình hình, có gì mình liên lạc nhau nhé”. Lúc đó, tôi cũng đang chạy trên các con đường dẫn đến tòa Tổng Lãnh Sự Trung Quốc. Thành phố im lặng, nhưng nặng nề trong lòng những người đang quan tâm đến thời sự đất nước.
Trên đường đi đến Tân Thới Hiệp, chúng tôi được Huy Đoàn, một người bạn ở gần đó cho biết tình hình vắng lặng. Các công ty đã cho công nhân nghỉ việc và dán thông báo giới thiệu mình không là người Trung Quốc trong sự lo sợ. Chúng tôi quyết định đi ngõ ra Sóng Thần, Bình Dương, vì nghe nói có một đoàn biểu tình đang tụ tập ở đó.
Gần giữa trưa, nắng tháng 5 gắt và khó chịu vô cùng, ai cũng tìm chỗ mát để né. Vậy mà chỉ đi được một đoạn, chúng tôi tìm thấy hàng loạt các xe gắn máy cầm cờ, trống…v.v gầm rú phía trước. Trong các nhóm ào ạt đi như vậy, có đủ nữ lẫn nam. Cứ thỉnh thoảng lại nghe tiếng hô “Việt Nam Muôn Năm”, “Đả đảo Trung Quốc”... như một cách làm hiệu để đoàn không bị lạc hướng. Dự đoán các nhóm này sẽ đi về khu công nghiệp ở Sóng Thần, Bình Dương, nên chúng tôi quyết định bám theo.
Có vẻ như không có sự kiểm soát nào. Những đoạn đường mà mọi ngày, CSGT vẫn đứng khắp nơi, nay vắng lặng một cách khó hiểu. Cảm giác thật khó tả khi gia nhập vào đoàn người. Chúng tôi cảm nhận thấy một điều rất rõ, những nhóm xuống đường này đang kiểm soát thị trấn, kiểm soát thành phố mà không có bất kỳ sự ngăn chận nào. Duy chỉ có hoạt động hết sức thầm lặng và kiên trì của các nhóm dân sự xã hội ở vài nơi nhằm hạ nhiệt của các đoàn người đang lên cơn sốt. Ngay trong đoàn, chúng tôi nhìn thấy 2,3 chiếc xe với các bạn trẻ cứ chạy song song và dúi cho những người biểu tình các tờ photocopy. Tôi thúc Thy chạy vượt lên và xin một tờ. Nội dung trong đó ghi rằng “Lời kêu gọi khẩn cấp Kính gửi các bạn công nhân ở tỉnh Bình Dương và cả nước”. Với phông chữ khoảng 12pt, tràn trang giấy là lời kêu gọi mọi người hãy bình tĩnh và kêu gọi đừng cướp phá, sẽ bất lợi cho Việt Nam. Dĩ nhiên, có những người đọc, có những người vứt sau lưng.
Nỗ lực hạ nhiệt của những nhóm dân sự xã hội thật đáng khâm phục. Ngay trong khu Công nghiệp Sóng Thần, giữa những đám cháy và sự kích động điên cuồng của đám đông chạy đi chạy lại, gậy và cờ, hò hét, vẫn có một nhóm thanh niên im lặng dũng cảm đứng dựng băng-rôn lớn, trên đó có dòng chữ ghi “Hãy biểu tình đúng cách. Không đập phá tài sản. Không lấy tài sản”. Tim thắt lại, tôi nghĩ không biết vào những lúc đám đông ít tự chủ nhất, những lúc sự điên dại lên cao nhất, có khi nào họ trở thành những vật hy sinh hay không?
Nắng càng gắt, dường như sự điên loạn càng dâng.
Dọc con đường đi về của thị xã Thuận An, thuộc Bình Dương, thật không thể tin nổi vào mắt mình. Chúng tôi nhìn thấy hàng loạt các công ty bị đốt cháy, đập phá… quang cảnh không khác gì đã xảy ra một cuộc chiến. Gần như 100% công đã đóng cửa. Cho đến khi chúng tôi đến đây, đã là ngày thứ 3 của các cuộc bạo động, nhưng hầu như chạy suốt vài mươi cây số, tuyệt nhiên không hề thấy bóng công an, CSGT hay CSCĐ. Sự lo sợ xuất hiện ở nhiều nơi. Các ATM không hoạt động nữa, tiền rút đi. Nhiều ngân hàng tăng cường bảo vệ và được lệnh không giữ nhiều tiền mặt ở các chi nhánh có sự biến.
Công ty Song Tain là một trong những nơi có quang cảnh thê lương nhất. Cả hệ thống nhà máy bị đốt rụi. Lửa tràn ra tận ngoài đường nhựa, làm chảy và cháy đen một đoạn lớn. Hàng rào bị lật ngửa. Khắp nơi đều có dấu đập phá và sổ sách bị quăng ra sân. Khói vẫn còn nghi ngút. Nơi này dường như bị đám đông tàn phá không phải một lần. Sự chà xát và đập, cướp khiến chủ công ty phải cầu cứu. Đến trưa ngày 14/5, một nhóm khoảng 6,7 CSCĐ được điều đến và ngồi gác trong bóng mát, sau bức tường công ty. Nhưng lúc này thì có vẻ như không còn gì để bảo vệ nữa.
Một người dân ở đây cho biết có một vài công ty còn níu lại một ít tài sản như nhà kho, xe tải… thì cầu cứu CSCĐ đến bảo vệ phần còn lại, giữa hoang tàn. “Hình như là có trả tiền bảo vệ phụ ngoài giờ”, người dân này nói. Nhưng trên con đường mà chúng tôi chứng kiến hàng chục công ty bị đốt, phá, cướp… số những nơi có CSCĐ đứng giác chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng có vẻ gì đó nhẹ nhàng không căng thẳng lắm của người bảo vệ.
Điều đó được xác định một lần nữa khi chúng tôi chạy đến một công ty Đài Loan khác, theo dấu một làn khói đen ngùn ngụt lên trời, có thể nhìn thấy rõ từ 2,3 cây số. Nơi này không còn rõ tên họ vì bảng hiệu đã bị đập. Chữ làm bằng ximăng và nhôm thì giờ chỉ còn là những mảnh vụn rải rác. Lửa vẫn còn cháy. Một tiểu đội CSCĐ có mặt nhưng đang ngồi nghỉ trong bóng mát, ăn cơm hộp. Không có dấu hiệu nào là xe chữa cháy sẽ đến. Một cô bán nước gần công ty cho biết lửa cháy từ cuộc bạo động lúc 5,6 giờ sáng cho đến giờ, không ai dập cả, toàn bộ ban giám đốc đã đi trốn. Điều lạ là giữa những người bàng quan, có một 1,2 nhân vật ăn mặc không là công nhân đứng gần đó, mặt rất khó chịu khi chúng tôi hỏi thăm và chụp hình. Thậm chí nếu chúng tôi không nhanh chóng rời khỏi nơi đó, có thể sẽ gặp rắc rối.
Lúc này đã hơn 12g trưa, nhưng cái nóng của thời tiết vẫn không căng bằng cái nóng của thời sự. Các đoàn cầm cờ đỏ, gậy và khẩu hiệu vẫn ầm ầm đi qua, chạy về phía các công ty ở Khu công nghiệp Bình Dương. Dĩ nhiên, chúng tôi cũng không thấy công an. Vài chốt gác của dân phòng mà chúng tôi chạy qua đều bị đập nát, cũng không có ai trực ở đó nữa. Thành phố rộn rịp và hoang tàn.
Đi thêm một đoạn nữa, chúng tôi bị lọt vào giữa một nhóm bạo động. Nhóm này có khoảng chừng 20, đến 30 người nòng cốt. Họ luôn chạy đầu, mang theo hung khí và hò hét để tập trung người. Các công ty mà chúng đi qua, gương mặt các nhân viên của công ty bảo vệ phái đến, rúm ró vì sợ hãi. Trước cánh cửa mọi công ty đều có treo băng-rôn: “Chúng tôi ủng hộ Việt Nam”, “Phản đối Trung Quốc”, “Tôi yêu Việt Nam”… Ai cũng biết, có thể đó là lời nói dối, nhưng lúc này, nói dối có thể cứu mạng và cứu tái sản của nhiều người. Tuy nhiên, cay đắng hơn là trước một vài cánh cổng đã bị lật đổ. Hàng rào bị phá… có cả băng-rôn “Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh”, “Việt Nam Muôn Nam”… bị vứt chỏng trơ dưới đất. Lá bùa hộ mạng cuối cùng cũng đã không còn hiệu nghiệm ở một vài nơi.
Ở một công ty khác hợp tác làm ăn với Đài Loan, chúng tôi chạy dọc theo đường vào công ty, thấy những tờ giấy “Hoàng Sa – Trường Sa – VN” được dán như một cứu cánh để biện minh cho sự tồn tại của mình. Một cảm giác thật khó tả. Trước đây không lâu, rất nhiều người cầm hay mặc áo có dòng chữ này đã bị bắt, đã bị tù… Nay thì khẩu hiệu đó đang là miễn tử kim bài cho khá nhiều công ty Trung Quốc hay Đài Loan.
Tách đoàn hò hét, chúng tôi ghé vào công ty của Đài Loan. Bảng hiệu đã bị đập. Chỉ còn đọc được mơ hồ là Seui Yuang hay là gì đó. 3 viên bảo vệ gồm hai nữ, một nam ngồi thất thần trước công ty đổ nát. Thấy chúng tôi ghé vào, gương mặt của họ sợ hãi thấy rõ. Người bảo vệ nam, khoảng trên 50 tuổi bước ra, mặt rất căng thẳng, dù khi biết chúng tôi không phải là người biểu tình.
“Bác à, những người đập phá này có phải là công nhân không?”, tôi hỏi. “Không, họ chưa bao giờ là công nhân, họ chuyên nghiệp”, bác bảo vệ già nói, giọng thảng thốt. “Bác thấy họ là dân ở đây hay ở nơi khác đến?”. Người bảo vệ mặt đanh lại như nửa muốn trả lời, nửa muốn im lặng. Tôi quay sang hỏi cô gái bảo vệ, khoảng trên 30 tuổi, “Sao mình không gọi công an đến giúp?”. “Không ăn thua gì, họ không đến hoặc đến lúc không còn cần nữa”, cô bảo vệ nói như gào lên, giọng có vẻ tức giận pha trộn sự sợ hãi.
Tôi quay ra nhìn ngoài cửa thì thấy một đám đông bạo động đang ập đến. Nhóm dẫn đầu cũng khoảng 30 người, nhưng đằng sau sắp đến thì cả trăm hơn. Mặt cả 3 người bảo vệ biến sắc. Một trong hai cô bảo vệ nhấn số gọi công an, nhưng ít giây sau đó, thả máy xuống, thở nặng nhọc: đầu dây bên kia đột ngột bị cắt ngang.
Đám đông tràn vào sân. Tôi đứng nép vào phòng bảo vệ nhìn ra. Những thanh niên mày mặt rất lạ lùng, không thể là công nhân, trang bị gậy sắt, gậy gỗ và cờ tràn vào sân công ty như một đạo quân xâm lược. Tiếng chửi thề, hú hét, tiếng gầm máy xe…v.v biến sân công ty đang vắng lặng trở thành hỗn loạn.
Ngay lập tức tức tiếng đổ vỡ vang lên. Ai đó sau lưng tôi ném một viên gạch lớn vào cửa kính tòa nhà. Linh tính như nhắc tôi nên vừa kịp né người qua, và nghe tiếng kính vỡ xoang xoảng. Tôi cầm máy chạy vào bên trong để ghi lại cảnh đập phá này. Cảnh tượng bên trong còn hãi hùng hơn. Tất cả mọi thứ bị đập nát. Kính vỡ và gãy đổ khắp mọi nơi. 2 thanh niên xông vào căn phòng trước đây có là nơi làm việc sổ sách và kéo liên tục các hộc tủ ra xem còn thứ gì có thể lấy được hay không. Cứ mỗi lần không tìm thấy, họ lại đập. Có một chi tiết tôi ngạc nhiên là chính những người cầm cờ đỏ ngoài kia, khi vào đến phòng này, khi thấy một lá cờ đỏ treo trên tường đã giật xuống. Họ là ai?
Phòng tiếp tân của công ty thì cảnh đập phá diễn ra như một lễ hội. Khắp nơi vang tiếng đổ, bể. Trước mắt tôi là một thanh niên đội nón bảo hiểm, tay cầm gậy sắt, đập liên tục vào mọi thứ trước mắt. Suýt nữa thì anh ta đánh trúng một cô gái đang lom khom nhặt một bàn phím vi tính bị vứt dưới đất. Bất ngờ anh ta quay qua nhìn tôi và chiếc máy quay chằm chằm. Biết không xong, tôi vờ bước nhanh ra khỏi nơi đó. “Thằng này ở đâu ra vậy?”, tôi nghe tiếng anh ta hỏi một ai đó. Tôi bước nhanh hơn, phía trước cổng là đám đông đang hò hét, vung gậy và cờ.
“Nói tụi ở ngoài chận nó lại”, tôi còn kịp nghe câu đó trước khi bước ra đến sân. Đoạn sân ra đến cổng chưa bao giờ dài đến vậy, mà tôi thì không thể chạy lúc này.
Bất ngờ tôi thấy Thy và Văn bỏ xe chạy vào đón tôi. Tín hiệu từ bên trong đã được truyền ra, giờ đây hơn 70-80 người cầm hung khí đón tôi ở cửa với ánh mắt đầy sát khí khiến Thy và Văn phải nhảy vào kèm tôi ra. Nhưng dường như không kịp rồi. Một thanh niên tóc nhuộm vàng, mặt không thể là công nhân, nhìn mặt tôi, hỏi lớn bằng giọng Thanh Hóa “Này, này, chú kia!”.
Lao nhao trong đám đông đó, tôi nghe thấy tiếng hô “Nó là Tàu, đập nó chết đi!”. Có tiếng hò reo sau lời hô đó. Tôi giữ mặt lạnh, quay sang người thanh niên tóc vàng, trả lời lớn, để mọi người có thể nghe thấy tôi nói tiếng Việt “Có chuyện gì không?”
Dường như mọi thứ hơi chựng lại một chút. Một người khác có vẻ hung hăng hơn “Mày vào đây quay phim làm gì?”. “Để coi”, tôi đáp, chân bước nhanh ra ngoài, liếc mắt thấy mấy người bạn đã quay đầu xe, nổ máy. “Mày là nhà báo à?”. Lại nghe có tiếng nói “ĐM, nó giả dạng đó, đập nó!”. Tôi phải làm tỉnh, quay người lại, cười lớn “Tao mà nhà báo cứt gì!”. Thoáng thấy 3 người bảo vệ đứng đờ người nhìn tôi. Không biết là họ sợ cho tôi, hay sợ cho chính bản thân họ lúc này. Ngay sau đó, tôi leo lên xe Thy. Xe vọt đi. Đám đông nhìn theo, may mắn là những người đó chưa đủ say máu để đuổi theo.
Trên đường đi, Văn nói bên ngoài lao nhao nói tôi là người Hoa (nhìn cũng có vẻ giống nhỉ) nên phải đập cho chết. Thật là may, tôi biết nói tiếng Việt. Khoảng 1 tiếng đồng hồ sau đó, tôi nghe tin từ khu công nghiệp Mỹ Xuân 2, gần Bà Rịa, cho biết một người Trung Quốc vừa bị đánh phải đi cấp cứu. Anh ta cũng không kịp giải thích mình là một ông chủ đầu tư hay là một du khách vì đám đông đã quá khích, không còn nghe. Tôi rùng mình và chợt nghĩ lại, nếu khi nãy, họ không còn nghe giải thích, có lẽ tôi cũng đang nằm trên một chiếc xe cấp cứu.
Những hình ảnh khác:
Công ty bị đốt, nhưng mọi thứ vẫn lặng lờ. 
Người áo xanh theo dõi và nhìn chúng tôi với ánh mắt rất khó chịu

Những người đến đập phá có chủ đích rất chuyên nghiệp. 
“Họ không là công nhân”, các bảo vệ của công ty cho biết.

Người thanh niên này đập phá mọi thứ, không cần lý do. 
Ít phút sau, anh ta suýt đánh trúng cả người phụ nữ gần đó.

Một công ty bị nghi ngờ là của Trung Quốc đã bị đốt 
nhiều lần trong một ngày, bị đập phá và cướp đến tan hoang.

Đám đông dẫn đầu bạo động chỉ vài mươi người, có chủ đích hẳn hoi. 
Họ luôn khích động và gào lên “Công ty Trung Quốc” để 
mọi người tràn vào đập phá mà họ muốn.

Công ty nào cũng phải dán bùa. Kể cả khẩu hiệu nhạy cảm trước đây “HS-TS-VN”

Wednesday, May 14, 2014

Biểu tình, bạo động từ Bình Dương lan tràn khắp nơi

Các vụ bạo động chống công ty Trung Quốc từ Bình Dương vào ngày hôm qua vẫn chưa chấm dứt và còn lan ra trên nhiều khu công nghiệp của Đồng Nai và một vài nơi phía Bắc. Mặc Lâm ghi nhận qua lời kể của các nhân chứng sau đây.
Một ngày sau khi các cuộc biểu tình chống Trung Quốc tại Sài Gòn nổ ra, vào lúc 7 giờ tối ngày 12 tháng 5 khoảng 4.000 công nhân của công ty giày Thông Dung đã đình công xuống đường biểu tình chống Trung Quốc.
Từ ngòi lửa này vào lúc 10 giờ sáng ngày hôm sau hàng ngàn công nhân của công ty King Makerrong đình công xuống đường. Cuộc đình công biểu tình này nhanh chóng lan sang công ty King Food Wear và Shyang Hung Cheng cũng như nhiều công ty Trung Quốc khác.
Đến 2 giờ chiều ngày 13 tháng 5 công nhân tại các khu công nghiệp Sóng Thần I, Sóng Thần II, Linh Trung, Singaporer, Dĩ An I, Dĩ An II liên tiếp xảy ra những cuộc đình công và biểu tình chống Trung Quốc và các cuộc bạo động đã nổ ra lan tràn trên nhiều khu vực.
Tính đến 6 giờ chiều ngày 13 tháng 5 số lượng người tham gia biểu tình tăng lên rất đông tại các khu công nghiệp  VSIP, Sóng thần, và Việt Hương.
Khói và ngọn lửa bùng ra các cửa sổ của nhà máy ở Bình Dương vào ngày 14 tháng năm 2014. Những công nhân biểu tình chống Trung Quốc đã đốt hơn một chục nhà máy ở Bình Dương
Khói và ngọn lửa bùng ra các cửa sổ của nhà máy ở Bình Dương vào ngày 14 tháng năm 2014. Những công nhân biểu tình chống Trung Quốc đã đốt hơn một chục nhà máy ở Bình Dương. AFP
Các công ty có vốn đầu tư của Hàn Quốc, Nhật Bản, Singapore cũng bị vạ lây. Để tránh bị người biểu tình tấn công hầu hết đều treo cờ của nước họ và có công ty còn ghi rõ “Chúng tôi không phải là Trung Quốc”.
Đây là một thái độ tự phát của công nhân bắt đầu từ 8 giờ sáng ngày hôm qua liên tục tới giờ này. Số công nhân tham dự ước chừng từ 2 tới 3 chục ngàn người và cái quan trọng nhất là họ đập phá, đốt các xí nghiệp mà họ nghi là của TQ tức là có viết chữ Tàu. TQ hay Đài Loan nó đều làm hết
Ông Huỳnh Kim Báu
Lúc 1 giờ sáng quân đội đã được điều động từ TP.HCM và Đồng Nai đến Bình Dương. Xe bọc thép từ Sài gòn chạy vể Bình Dương cũng như tỏa ra tại trước Lãnh sự quán Trung Quốc nhằm ngăn chặn bạo động nếu công nhân từ Bình Dương kéo về thành phố.
Tất cả các tờ báo chính thống đều bị rút bài đăng vào trưa ngày hôm qua xuống khiến tình hình Bình Dương lại càng trở nên mờ ảo hơn. Người dân mất phương hướng và tin tức chủ yếu lan ra từ các trang mạng xã hội, đặc biệt là Facebook. Hình ảnh video được tải lên liên tục cho thấy sự bạo động đã đến mức cực kỳ nguy hiểm.
Ông Huỳnh Kim Báu do có doanh nghiệp ở Bình Dương nên sáng hôm nay đã cho chúng tôi biết:
Đây là một thái độ tự phát của công nhân bắt đầu từ 8 giờ sáng ngày hôm qua liên tục tới giờ này. Số công nhân tham dự ước chừng từ 2 tới 3 chục ngàn người và cái quan trọng nhất là họ đập phá, đốt các xí nghiệp mà họ nghi là của Trung Quốc tức là có viết chữ Tàu. Trung Quốc hay Đài Loan nó đều làm hết. Hồi hôm thì họ vẫn tiếp tục và giờ này cũng vậy tiếp tục đốt phá những xí nghiệp lớn thiệt hại rất là lớn. Tình hình này công an hay quân đội có tăng cường tới nhưng không làm được gì vì số lượng nó quá đông.
Có một số công nhân chặn đốt xe trên đường phố. (infonet)
Có một số công nhân chặn đốt xe trên đường phố. (infonet)

Chúng tôi rất là sợ đây là âm mưu của Trung Quốc. Hiện tượng nó rất giống như Ukraina mà Putin làm giai đoạn đầu. Tình hình rất là nguy hiểm đã đến lúc mọi người phải đoàn kết lại và phải ngăn chận những hành động này.
Anh Nguyễn Đăng, một công nhân cho biết những điều anh trông thấy:
Lúc 2 giờ rưỡi tôi chủ động đi ra khi nhận được tin hai ngày nay các công nhân ở khu công nghiệp Bình Dương có nổ ra biểu tình và một số nơi có bạo loạn. Khi nghe tin như thế tôi chủ động xách xe máy của công ty tôi đi ra khu công nghiệp Mỹ Phước I tôi thấy tình hình có vẻ yên ắng. Tôi qua bên khu VSing II thì thấy một nhóm khoảng 200 công nhân được dẫn đầu bởi một tốp 20 người cầm hai cái cờ đò sao vàng chạy ngoài đường và hò hét. Tôi vào các khu N4, N8 thì theo quan sát của tôi thì tôi thấy các cuộc đình công chỉ xảy ra tại những công ty Trung Quốc còn những công ty không phải của Trung Quốc thì công nhân vẫn làm việc bình thường.
Chị Lê Thị An công nhân nữ của một công ty Trung Quốc kể lại:
Nói chung là không phải công nhân biểu tình mà do một nhóm quá khích nào đó không biết xuất phát từ đâu họ đe dọa công nhân nên họ đình công không đi làm. Nhóm quá khích đó cũng khoảng vài chục người họ lượn qua lượn lại rồi họ đập phá, lôi kéo một số công nhân nam nữa rồi bắt đầu gây ra hỗn chiến tất cả các công ty Trung Quốc ở Bình Dương đều bị rồi ảnh hưởng các công ty Hà Quốc, Anh, Nhật…
Những công nhân nữ họ nói họ không biết gì hết về vấn đề tổ chức biểu tình, họ chỉ thấy rằng khi họ đang làm việc vào buồi sáng thì có công an vào yêu cầu họ nghỉ việc, đình công đi… thế là toàn bộ công nhân công ty đó ra về hết. Theo những công nhân này thì họ mặc sắc phục công an
Anh Nguyễn Đăng
Anh Đăng kể lại câu chuyện trong khi hoảng loạn những người Trung Quốc trong ban giám đốc đã gây gỗ và hành hung lẫn nhau sau khi các vụ đập phá xảy ra:
Việc đập phá thì chỉ là bức xúc nhất thời của công nhân xuất phát từ lương bổng họ bức xúc nên luôn tiện họ đập phá thôi. Tôi quan sát thấy trên tầng hai của một công ty thì có mấy ô cửa sổ bị đập vỡ tôi có hỏi thì công nhân nói là có sự cãi nhau giữa chuyên gia Trung Quốc bất đồng quan điểm nên đánh nhau và tự đập phá trên tầng hai.
Chị An kể lại tình hình trong công ty của chị, đáng chú ý là chị ghi nhận thái độ thờ ơ của công an khi sự bạo động của đám đông đã lên tới cao trào:
Tôi thấy chủ công nhân tất cả đều đi hết. Một số thành phần vô hôi của lấy đồ. Thật sự chuyện này không phải do công nhân tại vì công nhân chỉ bị nhóm quá khích đe dọa thôi. Em khẳng định là có một nhóm quá khích nhưng không biết là thế lục nào thôi. Nói chung cảnh sát giao thông thì cũng đứng ở mấy cung đường nhưng em đi đường em thấy nhiểu nhóm người quá khích đó chia thành nhiều nhóm họ khua chiêng trống, la ùm trời tụ năm tụ ba không đội nón bảo hiểm nhưng cũng không thấy công an hỏi hay bắt gì hết nên em rất ngạc nhiên
Anh Nguyễn Đăng cho biết một yếu tố quan trọng đó là công an vào nhà máy khuyến khích công nhân đình công biểu tình, anh kể:
-Những công nhân nữ họ nói họ không biết gì hết về vấn đề tổ chức biểu tình, họ chỉ thấy rằng khi họ đang làm việc vào buồi sáng thì có công an vào yêu cầu họ nghỉ việc, đình công đi… thế là toàn bộ công nhân công ty đó ra về hết. Theo những công nhân này thì họ mặc sắc phục công an.
Tôi nhìn thấy những công an chạy theo nhóm biểu tình bằng xe máy thì họ có vẻ rất là hiền hòa, có vẻ nôn nóng và hơi thất vọng. Tôi có chụp một tấm hình hai người công an đang núp sau gốc cây nhưng do máy cảu tôi quá cũ nên hình không rõ.
Cho tới sáng ngày hôm nay 14 tháng 5 tình hình chẳng những không dịu xuống mà còn tăng lên, chị Huỳnh Thị Em cho biết:
Công ty của em là công ty Trung Quốc bị đập phá bây giờ đi hết ráo rồi chỉ còn bảo vệ thôi chứ không còn ai. Vừa giám đốc vừa chủ quản đi mất từ hôm qua rồi. Nghe bảo vệ nói công ty bị đập phá vào lúc hai giờ chiều hôm qua. Sáng nay đi làm thấy ngay Ngã tư 50 quá trời luôn, đốt cháy hết ráo, đốt cháy xưởng của mấy công ty từ Ellen chạy xuống Ngã tư 50 xe đạp đều cháy hết.
Ông Huỳnh Kim Báu cho biết nguồn tin từ bạn của ông từ Đồng Nai gọi vể:
Đồng Nai thì cũng bắt đầu. Hồi sáng này 27 ngàn công nhân đã kéo đi biều tình hết, công nhân đập phá xí nghiệp nước ngoài nói chung cả Nhật Bản cũng bị. Tất cả các ông chủ doanh nghiệp trốn hết, các doanh nghiệp có chữ Tàu đã bị đục hết. Các nhà máy nghỉ làm ngưng hoạt động và đồng thời treo phía trước cái bảng “Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam”, “Việt Nam muôn năm”. Tình hình đang hừng hực nhưng là hành động tự phát.
Sau Bình Dương, Đồng Nai các cuộc biểu tình chống Trung Quốc lan rộng đến Quỳnh Phụ, Thái Bình. Nhà máy giày da Sao Vàng có chủ là người Trung Quốc đã tổ chức biều tình chống quân xâm lược. Hơn 5.000 ngàn công nhân của nhà máy đã đình công và tuần hành trên đường phố nhưng không xảy ra một hành động bạo lực nào.
Cùng lúc đó hơn 1.000 công nhân đang làm việc tại Dự án Formosa cảng nước sâu Vũng Áng Hà Tỉnh đã tập trung trước cổng chính của Formosa thuộc xã Kỳ Liên để phản đối Trung Quốc.
Gần 170 nhà máy của nhiều quốc gia bị đập phá hư hại trầm trọng, tổng cộng 12 công ty đã bị phá hoại bằng nhiều cách cho tới hơn 2 giờ chiều vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại tại Bình Dương, Sóng Thần, Đồng Nai và Dĩ An.

Tổ Quốc lâm nguy bởi cái đảng vô tổ quốc!

Hồi Tháng Ba năm nay, 2014, khi Vladimir Putin, người đứng đầu Nhà nước Nga ngang nhiên xua quân xâm lược Crimea, một phần lãnh thổ của nước Cộng hòa Ukraine, truyền thông Cộng sản Việt Nam hầu như đồng loạt vỗ tay reo hò tán dương quyết nghị của Quốc Hội Nga “cho phép Putin sử dụng biện pháp quân sự” nhân danh “bảo vệ kiều bào Nga” cư ngụ trên lãnh thổ Crimea. Đồng thời, báo chí CSVN cũng “hồ hởi” ủng hộ Yanukovych, Tổng thống bị lật đổ của nước Ukraine khi ông này gửi lên Tổng thống Nga Putin bức văn thư “đề nghị” Nga “sử dụng lực lượng vũ trang Liên bang Nga” xâm chiếm Ukraina dưới danh nghĩa “tái lập luật pháp và trật tự” tại nước này.

Bấy giờ chúng tôi cống hiến bạn đọc bài bài luận nhan đề “Bài học Ukraina – Nước ta trước họa Tàu Nga” đăng tải trên một số trang thông tin điện tử như Dân Làm Báo, Ba Cây Trúc, Báo Tổ Quốc… Bài viết ấy đã đưa ra bằng chứng về thái độ mang tính “phe đảng, bè phái” nêu trên, đồng thời trưng dẫn bằng chứng về giấc mơ của đảng CSVN “khôi phục địa vị siêu cường của Liên Bang Xô Viết” mà Nga là thành trì bất khả xâm phạm, không thế lực thù địch nào lay chuyển nổi, như CSVN vẫn hô hào.
Tuy nhiên, những điểm nêu trên đây không phải là trong tâm bài viết của chúng tôi - “Bài học Ukraina – Nước ta trước họa Tàu Nga”. Bài viết ấy nhấn mạnh tới “cái nhìn chiến lược” của “nhà hoạch định chiến lược kỳ cựu” đảng CSVN- Thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện trưởng Viện Chiến Lược Bộ Công An CSVN. 
Quan điểm chiến lược của Lê Văn Cương.
Khi trả lời cho VTC News trong cuộc phỏng vấn ngày 03/03/2014, Lê Văn Cương dõng dạc tuyên bố: “Sau những biến động chính trị ở Kiev, cuộc chính biến Ukraine đã lan rộng và đe dọa đến tính mạng cũng như cuộc sống thường ngày của những người dân ở Crưm. Vì vậy Nga có trách nhiệm bảo vệ công dân của mình và hoàn toàn phù hợp với luật pháp quốc tế. Đây được xem hành động bảo vệ lợi ích hợp pháp của Nga tại Crưm nói riêng và Ukraine nói chung. Đây không phải là hành động ‘gây sự’ của Nga như chính quyền mới của Ukraine cáo buộc, mục đích của Nga công khai và đúng luật. (Bài phỏng vấn có tiêu đề: “Tướng Lê Văn Cương: Cảnh báo Mỹ đến Crum [Criméa], Nga không đùa).
“Tư tưởng chiến lược” của viên tướng được coi là chuyên gia bậc thầy về chiến lược trong hệ thống đảng cầm quyền tại Việt Nam là vậy. Rõ ràng, ông tướng Công an công khai cổ vũ hành động xâm lược của Nga, coi đó là “hoàn toàn phù hợp với luật pháp quốc tế”, một kiểu đánh giá phù hợp với chủ trương cố hữu của CSVN: bán nước với bất cứ giá nào và ngụy biện dưới bất kỳ hình thức nào, vào bất cứ cơ hội nào! 
Chúng tôi đã báo động: "Chỉ tội là tội cho tiền đồ bất hạnh của quốc Gia. Nếu có một ngày nào đó, dân tộc ta bị nước lớn lân bang xua quân vượt biên giới đánh chiếm, nhân danh bảo vệ lợi ích hợp pháp kiều dân của họ sống trên lãnh thổ nước ta, trong khi nhóm lãnh đạo CS đương quyền trong nước thì cứ hô hào đó là hành động ‘công khai và đúng luật, không phải là hành động gây sự!"
Mặt khác, chúng tôi cũng đã thận trọng nêu ra giả thiết: “Giả sử, nếu một ngày nào đó vở kịch nham nhở kia lại tái diễn với những màn biểu diễn khác do bọn tình báo Nga-Hoa dàn dựng và kích động, thì chẳng biết số phận đất nước ta sẽ đi về đâu! Có lẽ giải pháp mà Vladimir Putin đã chọn cho Crimea và Ukraina sẽ là phương thức giải quyết tối ưu dành cho Việt Nam chăng? Rồi thì lý lẽ sẽ thuộc về kẻ mạnh, đàn anh nước lớn? Họ ‘hành động bảo vệ lợi ích hợp pháp?’ Đó ‘không phải là hành động gây sự’, và đó là ‘mục đích công khai và đúng luật’ sao?” 
Họa phương Bắc đã vào nhà chúng ta.
Khi nhấn mạnh tới họa phương bắc, bài báo hồi Tháng Ba của chúng tôi đã nêu ra rằng: “Về mối nguy xâm lược từ phương bắc, lịch sử đã chứng minh. Những hình thái vết dầu loang đáng ngờ và các sự kiện lấn đất, chiếm đảo, những gặm nhấm các phần lãnh thổ và lãnh hải nước ta đã diễn ra và hãy còn tiếp tục diễn ra là những bằng chứng không thể chối cãi.”
Nay thì sự thật đã hiển nhiên. Từ ngày 02/5/2014, Trung Cộng đưa giàn khoan khổng lồ HD-981 cùng một lực lượng lớn tàu bè các loại trong đó có cả tàu quân sự ồ ạt tiến vào xâm chiếm và hoạt động trái phép trong vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam, chỉ cách đảo Lý Sơn thuộc tỉnh Quảng Ngãi 119 hải lý, cách đảo Tri Tôn thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam 18 hải lý. Hoàng Sa của Việt Nam đã bị Trung Cộng đánh cướp thô bạo năm 1974, đến nay CSVN chỉ ồn ào bày trò lập “Huyện đảo Hoàng Sa”, nhưng trong thực tế Trung Cộng vẫn ngang nhiên đóng vai ông chủ nhà tự do tung hoành.
Trong các ngày 3 và 4/5/2014, nhiều tàu quân sự Trung Cộng (5 chiếc) với sự yểm trợ của máy bay đã tấn công các tàu Kiểm ngư và Cảnh sát biển Việt Nam đang tuần tra biển gần đó. Trung Cộng đã dùng vòi rồng có công suất lớn phun nước hư hỏng tàu thuyền và các trang thiết bị trên tàu, gây thương tích cho ít nhất 10 thủy thủ VN.
Từ Cương ẩu đến Trương bậy.
Tình hình Biển Đông càng ngày càng căng thẳng với những hành động ngang ngược và hung hãn của phía Trung Cộng như vậy đó. Thế nhưng giữa cái đám đông hổ lốn của cái đảng cộng sản phản quốc lại công khai xuất hiện những nhà “quân sư chiến lược” cỡ Lê Văn Cương, như tên Nguyễn Đình Trương, nguyên đại tá Công an CSVN, từng một thời là Cục trưởng cục Đông Bắc Á, Bộ Công an. (Chữ Cương cùng với chữ Trương một vần! Cương ẩu và Trương bậy). 
Tay Trương hồ hởi hiến kế theo đúng tinh thần “quốc tế vô sản” (từ ngữ của Nguyễn Quang Lập, Blog Quê Choa): “Cán bộ cấp cao của ta đã làm việc với cấp cao của Trung Quốc, là giải quyết trên cơ sở nguyên tắc thỏa thuận giữa 2 Đảng, Chính phủ. Giải quyết mọi việc trên cơ sở là bàn bạc, hữu nghị, đảm bảo lợi ích chung. Bây giờ Trung Quốc đã đưa mọi thứ đến đó rồi, thế nên để mà giải quyết không phải là một vấn đề đơn giản.” 
Nguyễn Đình Trương lý luận: Quan hệ của 2 Đảng và Nhà nước là duy trì hữu hảo. Để duy trì hữu hảo thì 2 bên đều có lợi. Khi mà thỏa thuận thì ta có nguyên tắc chặt chẽ rồi, có luật quốc tế, luật biển để đảm bảo. Đó là hải phận, chủ quyền của tôi. Anh có tài sản làm trên đất tôi thì cũng như các công ty khác. Coi như đến đất nước tôi để đầu tư. Lợi nhuận sẽ được chia để đảm bảo lợi ích 2 bên. Giải quyết như thế là hợp tình, hợp lý. Đây có thể là một hình thức giải quyết duy trì được hữu hảo. Tôi tin, đối ngoại của ta sẽ giải quyết tối. Mình có thể bàn bạc, thương lượng để coi như là một doanh nghiệp nước ngoài vào đầu tư”. (Nguyên văn lời chia sẻ của tên Đại tá Trương trên báo Thế Giới Mới ngày 08/5/2014).
Vào nhà tôi, cướp nhà tôi, cướp sạch tài nguyên, tài sản của tôi, “cướp đất nước tôi”… mà lại “coi như đến đất nước tôi để đầu tư, lợi nhuận sẽ được chia để đảm bảo lợi ích 2 bên,… hợp tình, hợp lý…hình thức giải quyết duy trì được hữu hảo” thì cái tên đại tá CA/CSVN này đúng là cái loa của tập đoàn bán nước Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng cùng bè lũ. 
Với Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng, hậu thế con dân Việt Nam không thể nào quên cái Công hàm tội ác quái gở năm 1958. 
Hồ Chí Minh còn lưu danh muôn đời muôn thế hệ dân tộc Việt Nam với câu phong thánh bất hủ cho hai tên đại đồ tể CS Quốc tế: “Ai còn có thể sai lầm, chứ Đồng chí (Đ viết hoa) Xít-ta-lin, Đồng chí (Đ viết hoa) Mao Trạch Đông thì không bao giờ sai lầm.Bản thân Hồ Chí Minh lại được tên đồ đệ Tố Hữu tâng bốc làm hiện thân của Mao Trạch Đông: “Bác Mao nào ở đâu xa/Bác Hồ ta đó chính là Bác Mao”. 
Còn Lê Duẩn thì hiên ngang vung vít “ta đánh là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc”. Riêng hàng loạt những tên Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Lê Khả Phiêu, Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh, rồi đến tập đoàn 4 tên Trọng, Hùng, Sang, Dũng… thì mãi mãi tiếp tục con đường của “đảng ta” chịu phận luồn trôn Hán triều như nhân dân cả nước đều biết. 
Và lịch sử vẫn còn đậm nét ghi lên những “chiến công” bán nước ô nhục ở Hội nghị Thành Đô bên Tàu và trong Hiệp định Biên Giới. 
Đất đai biên giới đã bị bọn chóp bu CSVN mang bán đứt cho Tàu Cộng, nhưng khi người dân mở miệng nói tới tình trạng mất đất thì lập tức bị chụp mũ mắng mỏ là “phản động”, “diễn biến hòa bình”, “xuyên tạc”, “thế lực thù địch”, bắt bỏ tù! Vẫn khăng khăng còn đó Thác Bản Giốc của Việt Nam, còn đó Ải Nam Quan của trang sử Việt, đường biên giới Việt-Trung từ thời Pháp thuộc đến nay vẫn còn nguyên trạng! Có thay đổi chăng chỉ là thay đổi chút ít trên “nguyên tắc hai bên cùng có lợi”! 
Lời chứng của Trần Đăng Khoa
Những tình trạng trên đây giờ thì một lần nữa, sự thật được vạch trần, không phải bởi các thế lực thù địch, mà là bởi chính một nhân vật tên tuổi trong hàng ngũ đảng CSVN hiện nay: Nhà thơ Trần Đăng Khoa!
Trần Đăng Khoa sinh ngày 24/4/1958 tại tỉnh Hải Dương, là một nhà thơ, nhà báo, biên tập viên Tạp chí Văn nghệ Quân đội, hội viên của Hội Nhà văn Việt Nam. Từ tháng 6 năm 2004, khi đã mang quân hàm thượng tá Quân đội nhân dân Việt Nam, ông chuyển sang công tác tại Đài tiếng nói Việt Nam, giữ chức Phó Trưởng Ban Văn học Nghệ thuật, sau đó là Trưởng Ban Văn học Nghệ thuật Đài Tiếng nói Việt Nam. Năm 2008, khi Đài tiếng nói Việt Nam thành lập Hệ phát thanh có hình VOVTV, Khoa được phân công làm Giám đốc đầu tiên của hệ này. Hiện nay, Trần Đăng Khoa là Phó Bí thư Đảng Ủy Đài Tiếng nói Việt Nam VOV.
Nhà thơ Trần Đăng Khoa, Phó Bí thư Đảng Ủy Đài Tiếng nói Việt Nam VOV đã nói gì? Ngày 12/5/2014, trả lời cuộc phỏng vấn của báo Giáo Dục Việt Nam, Trần Đăng Khoa phát biểu: “Cái bi kịch lớn nhất của nước ta là lại phải ở bên cạnh một ông bạn nham hiểm và rất xấu tính.” Ông Khoa khoe: “Ở các nước khác trên thế giới, trong đó hầu hết là các nước tư bản, họ sống với nhau rất êm đềm, hòa thuận. Tôi đi từ Pháp sang Đức, từ Pháp sang Bỉ, hay từ Anh sang các nước khác, không thấy có biên giới, không thấy hải quan. Cứ đi thẳng một lèo. Khi nhìn lên biển chỉ đường, thấy dòng chữ khác, mới hay mình đã sang nước khác rồi.” 
Kế đó, Trần Đăng Khoa bình luận theo cái nhìn của ông: “Ngay cả kẻ thù của chúng ta xưa như Pháp và Mỹ, mặc dù rất tàn bạo, nhưng họ không chiếm của ta một mét đất nào. Còn ta với Trung Quốc thì sao? Mang danh anh em “môi hở răng lạnh”, luôn nêu cao 16 chữ vàng, nhưng họ lấn của ta từng gốc cây ngọn cỏ. Họ nắn cả dòng chảy của sông suối để nước xói mòn sang phía ta. Đây là trò rất trẻ con và bẩn thỉu.”
Khoa nhắc tới 16 chữ vàng, nhưng ông ta lại “quên” phứt đi 4 tốt!
Dù sao, nhận xét trên có thể được giải thích rằng đó chỉ là cái nhìn của cá nhân Trần Đăng Khoa. Vấn đề liên quan tới lịch sử mà một nhà làm truyền thông của Đảng đồng thời đang là nhân vật thứ hai về mặt Đảng (Phó Bí Thư) trong cơ quan truyền thanh của Đảng ấy, đó mới là điều đáng nói. 
Ông Khoa xác quyết: Cửa Ải Nam quan, cột cây số không, nơi Nguyễn Trãi chia tay cha là Nguyễn Phi Khanh, giờ đã nằm sâu trong đất Trung Quốc đến hàng chục cây số. Thác Bản Giốc vốn từ bao đời là danh thắng của chúng ta, giờ Trung Quốc đã chiếm một nửa rồi. Rồi Hoàng Sa là của chúng ta, Trung Quốc đã chiếm đóng trái phép từ mấy chục năm nay.” 
Cửa Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Hoàng Sa không dễ mất vào tay Hán tặc nếu không có sự tiếp tay liên tục của bọn tội đồ bán nước mà nhân dân Việt Nam đã từng vạch mặt như đã nêu trên.
Nay thì vết dầu loang từ hải đảo đang loang dần vào sát đất liền của đất nước Việt Nam. Lòng dân sôi sục. Người dân yêu nước chân chính không thể thờ ơ trước cuộc xâm thực thô bạo của Cộng sản Trung Hoa. Phải xuống đường! Phải biểu tình! Không mở được mặt trận quân sự, người dân mở mặt trận đấu tranh chính trị. Thế là ngày 11/5/2014 , các cuộc biểu tình chống Tàu xâm lược diễn ra tại Sài Gòn, Hà Nội, Cần Thơ, Đà Nẵng… hứa hẹn nhiều cuộc đấu tranh chính trị khác mạnh mẽ hơn, quyết liệt hơn.
Thế nhưng giữa cái thật, kẻ gian ác tìm cách nhét cái giả vào để gây suy giảm khí thế đấu tranh trên mặt trận chính trị chống Trung Cộng xâm lược. Hàng quốc doanh, hàng giả trà trộn vào, phân tán sức mạnh đoàn kết! Người dân yêu nước chân chính xuống đường BIỂU TÌNH, nghĩa là làm một demonstration - một cuộc biểu dương lực lượng nhân dân đoàn kết chống ngoại xâm chứ đâu phải chỉ đơn thuần là “tuần hành”, “diễu hành” hoặc “mít tinh” gì gì đó để bày tỏ tình “hảo hữu” với “người anh em” Trung Quốc. 
Cười ra nước mắt cái cảnh một nhóm đông học sinh-sinh viên “mít tinh ngồi” xí chỗ của người dân biểu tình. Đám trẻ ngây thơ ngồi dày đặc, hồn nhiên hát hò, vỗ tay rôm rả như ngày lễ hội. Ở địa điểm khác, qua video clip, cũng tham gia biểu tình là một đám người cầm biểu ngữ đại để “Đứng sau lưng Chính phủ”. Ca hát, nhảy múa tưng bừng với bài ca “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng”! Đại thắng ai, thắng cái gì, trong khi vẫn còn đó, chình ình trong nhà mình “cái giàn khoan HD-981 khổng lồ của Trung Cộng cùng một lực lượng lớn tàu bè các loại, có cả tàu quân sự” sẵn sàng xịt vòi rồng hay nả súng vào bất cứ tàu bè nào của Việt Nam nào lân la tới gần?
Tàu Cộng áp dụng mô hình Nga?
Theo báo Giáo Dục Việt Nam ngày 13/5/2014, “ngày 12/5/2014, người phát ngôn Bộ Ngoại giao TQ Hoa Xuân Oánh tuyên bố Việt Nam phải đảm bảo an toàn cho công dân và các công ty Trung Quốc trên lãnh thổ Việt Nam.
Lời tuyên bố trên diễn tả y hệt kịch bản mà Vladimir Putin đã dựng lên cho Ukraine và sau đó Nga đánh chiếm Crimea, một hành động cướp đoạt trắng trợn mà nhà chiến lược CSVN Lê Văn Cương đã hết lời tán dương! 
Phải chăng “giống như Nga, Trung Quốc có trách nhiệm bảo vệ công dân của mình và hoàn toàn phù hợp với luật pháp quốc tế”? 
Có hay không “đây được xem là hành động bảo vệ lợi ích hợp pháp của Trung Quốc tại… Việt Nam
Theo cách “lý giải” của Lê Văn Cương, có đúng chăngđây không phải là hành động ‘gây sự’ của Trung Quốc như Việt Nam cáo buộc, mục đích của Trung Quốc công khai và đúng luật?
Mặt khác, vào ngày 14/5/2014, nghĩa là chỉ 24 giờ đồng hồ sau lời tuyên bố trên đây của Trung Cộng, tại Bình Dương nổ ra một cuộc biểu tình sôi động của hàng vạn công nhân người Việt Nam đang lao động trong các hãng xưởng của Tàu. Một mặt, người dân phẫn nộ tấn công vào các cơ sở kinh doanh của người Tàu; mặt khác, cùng với các cuộc biểu tình, người ta thấy xuất hiện không ít những phần tử hôi của, đập phá, cướp bóc, gây hỗn loạn. Công an và quân đội CSVN làm ngơ. Người dân Bình Dương và Sài Gòn ngờ rằng đây là “đòn phép” dàn dựng bởi đảng và nhà nước CSVN kết hợp với tình báo Trung Cộng để tạo cớ cho một cuộc đàn áp đẫm máu sắp tới chăng?
Về mối quan hệ mật thiết với Nga, báo chí Việt Nam cũng đã cho thấy phía CSVN đặt nhiều kỳ vọng vào sự giúp đỡ tận tình và đầy đủ về mọi mặt của người đàn anh nước lớn này. Trong vụ Trung Cộng đặt giàn khoan dầu trái phép trên lãnh hải Việt Nam, người dân Việt Nam chỉ mới nghe một số quan chức Mỹ trong đó có cả các vị Nghị sĩ trong Quốc Hội Hoa Kỳ lên tiếng mạnh mẽ phản kháng Trung Cộng và bày tỏ quan điểm có lợi cho Việt Nam. 
Có người hỏi “Vì sao Mỹ lên tiếng trong khi Nga vẫn im tiếng”? Lập tức có tiếng trả lời: “Mỹ nói mà không làm, Nga không nói mà làm”. Rồi lại hỏi: “Liệu Nga sẽ làm gì?” Đáp: “Nga sẽ làm giống như họ đã làm cho Ukraine ở Crimea và vùng đông nam Ukraine!!!” Sự thật là Nga đang chuẩn bị cùng Trung Cộng mở một cuộc biểu dương sức mạnh quân sự hùng hậu của cặp đôi Cộng sản anh em ngay trên Biển Đông.
Lý luận của nhà tiến sĩ khoa học Lương Văn Kế.
Ngày 08/5/2014, trên nhiều báo lề đảng, ngài Tiến sĩ Khoa học Lương Văn Kế của Đại học Quốc gia Hà Nội dám dõng dạc tuyên bố: “Nga sẽ không chấp nhận Trung Quốc thao túng”. 
Lý do đơn giản là “về mặt bố cục chiến lược của nước Nga, người ta rất muốn trở lại thòi kỳ hoàng kim thời Liên Xô, rất muốn tìm các căn cứ quân sự nước ngoài mà họ đã tỏ cái ý định muốn trở lại Đông Nam Á, muốn trở lại Việt Nam”
Từ cái lập luận trẻ con trên, Lương Văn Kế đi đến cái kết luận hết sức giản đơn, rằng “Chuyện chấp nhận để Trung Quốc thao túng ở Biển Đông rồi đe dọa Việt Nam, trước hết là một đồng minh chiến lược của Nga ở Đông Nam Á, chắc chắn Nga không thể chấp nhận!” 
Ông Kế ơi! Kế sách của ông trật đường rầy rồi! Nếu quả “người ta rất muốn trở lại thời kỳ hoàng kim thời Liên Xô”, chắc người ta không dại gì liên minh với một nước nhỏ dù là cùng phe (CS) để chống lại nước lớn (cũng cùng phe) khi người ta cần đến một cán cân lực lượng tầm cỡ chống lại phe tư bản Mỹ-Âu! Nga im lặng là vì vậy. Và Nga im lặng để cùng Trung Cộng có một cuộc tập trận hay cuộc biểu dương sức mạnh quân sự như đã trình bày trên!
Để thoát khỏi sự thôn tính của Hán tặc
Vậy thì, nếu người Việt Nam muốn tìm một giải pháp hiệu quả cho vấn đề Việt Nam, cho sự sống còn của Việt Nam, giải pháp tối ưu và duy nhất là nhà nước Việt Nam hãy chấm dứt là một nhà nước Cộng sản. 
Đảng Cộng sản phải chấm dứt sự hiện diện của nó trên đất nước Việt Nam, không còn nữa là một đảng trị làm băng hoại tinh thần quốc gia dân tộc và đặt dân tộc Việt Nam dưới sự lệ thuộc và nô lệ của Cộng sản Trung Quốc! 
Bao lâu cờ đỏ búa liềm của Đảng Cộng sản quốc tế còn thống trị đất nước, bấy lâu Cờ đỏ sao vàng vẫn còn là cái bóng bị che khuất bởi Cờ đỏ chùm sao vàng của Trung Cộng. Nghĩa là nếu Việt Nam còn Cờ đỏ búa liềm, còn Cờ đỏ sao vàng, thì một ngày rất gần, đất nước Việt Nam sẽ bị chính cái Cờ đỏ búa liềm ấy từ Trung Quốc tràn sang khống chế, đè bẹp. Rồi thì cùng với Cờ đỏ búa liềm ấy (nhân danh Cộng sản Quốc tế), Cờ Đỏ chùm sao vàng của Tàu Cộng Đại Hán sẽ ngạo nghể phất phới khắp non sông nước Việt, biến đất nước ta thành một tỉnh lẻ của nước Đại Hán!
Sự sống còn của Tổ Quốc Việt Nam, của giang sơn bờ cõi nước nhà tùy thuộc vào từng người trong toàn thể người Việt Nam trong nước cũng như khắp năm châu, nếu chúng ta không muốn thấy Tổ quốc mình chịu sự thống trị và giẫy chết dưới tay Hán tộc!
Chỉ khi nào triệt tiêu được cái đảng vô tổ quốc trên quê hương Việt Nam, chúng ta, những người Việt Nam yêu nước chân chính mới có thể đồng tâm nhất trí, tay trong tay tiến lên đánh đuổi giặc Tàu Cộng ra khỏi biên cương quốc gia từ biên giới đất liền tới các khu vực lãnh hải và hải đảo của Tổ Quốc mà tiền nhân bao đời đã đổ máu và nước mắt gầy dựng!
 Chú thích: Vài ghi nhận về cuộc biểu tình chống Trung Cộng tại Bình Dương 13-14/5/2014.
Dân Làm Báo,
Trên tổng thể, những cuộc diễu hành và biểu tình được diễn ra bình thường, trong ôn hoà.
Tuy nhiên, với cuộc bùng nỗ nhiều nơi, hoàn toàn mang tính tự phát, với số lượng vượt lên đến gần 10000 người, một thiểu số công nhân đã không kiểm soát được sự tức giận đối với hành vi TQ xâm lược, cũng như những dồn nén nhiều năm bởi sự ngược đãi của các công ty đối với công nhân Việt Nam đã có hành động vượt ra sự kiềm chế kéo đến đập phá nhiều nhà máy, phân xưởng của các doanh nghiệp có vốn nước ngoài, chủ yếu nhắm vào các công ty Trung Quốc… Lực lượng công an tỏ ra khá chậm chạp trong việc giữ gìn trật tự.
Nhà văn Nguyễn Quang Lập viết trên blog: “Công nhân bỏ việc biểu tình chống TQ xâm lược, một sự kiện chưa từng có ở Việt Nam. Các công nhân họ không sợ bị mất việc để xuống đường, thật đáng khen. Tuy nhiên một số công nhân quá khích đập phá nhà máy, rất đáng chê trách. Cần dừng ngay những hành động quá khích nói trên.”

Osin HuyDuc bình luận: “Ở các khu công nghiệp Bình Liên đoàn lao động không còn được công nhân coi là tổ chức đại diện cho mình nhưng họ cũng không được công khai hình thành các tổ chức để bảo vệ quyền lợi của người lao động. Trong khi đó, từ nhiều năm nay, ở đây hình thành các nhóm bí mật điều hành các cuộc biểu tình của công nhân. Có những nhóm hoạt động mang màu sắc như là tội phạm. Bắc Kinh liệu có đang thò bàn tay vào đây?”
Uyên Vũ nói: “Rất có thể có một kịch bản với âm mưu đen tối đang diễn ra ở Bình Dương. Có tin cho biết các doanh nghiệp có vốn của Trung Quốc cho công nhân nghỉ làm để đi “biểu tình” (đã biến thành bạo loạn). Hàng vạn công nhân đã đập phá tràn lan từ KCN này sang KCN khác. Tình hình vẫn mất kiểm soát… Hackers của TQ vẫn đang đánh phá websites của Việt Nam, tàu chiến hai bên vẫn đang đụng độ trên biển…”

Tuesday, May 13, 2014

Nạn nhân chính là thủ phạm, thưa bà Nguyễn Thị Bình!

“Mức độ nghiêm trọng của hành động lần này là ‘Trung quốc’ đã ngang ngược vi phạm luật pháp quốc tế. Đây là hành động xâm phạm chủ quyền của một đất nước mà nói một cách khác đó có thể được coi là hành vi xâm lược lãnh thổ nghiêm trọng.” - Nguyễn Thị Bình
40 năm trước, 1975, lần đó là CS Bắc Việt – Nhân dân miền Nam củng nghẹn ngào y như “tâm tư” của bà Nguyễn thị Bình hôm nay – CS Bắc Việt, thủ phạm ngày đó chính là nạn nhân hiện nay.
Nguyên Bộ trưởng ngoại giao Trưởng đoàn MTGP/MN tại HĐ Paris 1973 - Nguyên PCT/nước Nguyễn Thị Bình sáng ngày 11/5/2014 tại Hà Nội.
Trước sự kiện TQ kéo giàn khoan HD981 vào thềm lục địa VN bà cho rằng:
“Mức độ nghiêm trọng của hành động lần này là Trung Quốc đã ngang ngược vi phạm luật pháp quốc tế. Đây là hành động xâm phạm chủ quyền của một đất nước mà nói một cách khác đó có thể được coi là hành vi xâm lược lãnh thổ nghiêm trọng. ”- (1) 
Bà Nguyễn Thị Bình một trong những kẻ đặt bút ký cam kết “chấm dứt chiến tranh lập lại hòa bình” bằng chiến xa T54 và AK47 tại miền Nam VN.
Tất nhiên đúng là như vậy, thưa bà Bình! Nhưng sau đó chỉ hoán đổi vị trí, 2 từ ngữ thôi, ta bỏ đi từ Trung Quốc thay vào từ “CS Bắc Việt” trong lời nói này của bà thì câu nói rất hoàn chỉnh về ý nghĩa hành vi xâm lược của Trung Quốc vào chủ quyền VN hôm nay tương đồng với CS Bắc Việt tấn công xâm lược vào Việt Nam Cộng Hòa (miền Nam) ngày xưa.
Tương đồng hành vi xâm lược là bởi: Việt Nam và Trung Quốc là 2 trong 60 quốc gia thành viên của Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển 1982 - (United Nations Convention on Law of the Sea – UNCLOS). Có hiệu lực thực thi quốc tế từ 16-11-1994 trong đó phân định rất rõ ràng các chi tiết mỗi quốc gia ven biển đều có năm vùng biển bao gồm nối tiếp nhau: nội thủy, lãnh hải, vùng tiếp giáp lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa, điều đó là nguyên tắc mặc định công bằng cho tất cả mọi quốc gia liên quan.
Nhưng Trung Quốc vẫn “ngang ngược vi phạm luật pháp quốc tế... xâm phạm chủ quyền của một nước khác... là hành vi xâm lược lãnh thổ nghiêm trọng”. (lời bà Bình)
Hoàn toàn giống hệt như copy nguyên mẫu- Hiệp Định Paris1973 là một HĐ quốc tế 4 bên, Mỹ, VNCH, CS Bắc Việt và MTGP/MN cùng ký kết trước cộng đồng quốc tế để “chấm dứt chiến tranh, lập lại hoà bình”.
Nhưng chữ ký chưa ráo mực thì CS Bắc Việt “chấm dứt chiến tranh” bằng cách đưa chiến xa từ Bắc vào Nam ủi cổng Dinh Độc Lập chiếm đóng miền Nam – Thưa bà Bình hành vi ấy là gì nếu không phải là: “ngang ngược vi phạm luật pháp quốc tế... xâm phạm chủ quyền của một nước khác…là hành vi xâm lược lãnh thổ nghiêm trọng”? 
Nhưng thật là mỉa mai (có nên gọi đó là thiếu liêm sỉ?) Khi bà là Nguyễn Thị Bình một trong những tay sai MTGP/MN đứng sau lưng CS Bắc Việt ký vào Hiệp Định này.

Phái đoàn MTGP/MN và CS Bắc Việt ký kết HĐ Paris tại Pháp 1973. Nhìn hình ảnh này bọn bá quyền TQ đã xoa tay sung sướng vì đẩy Mỹ ra khỏi khu vực bằng xương máu Việt Nam.
Nhìn lại hình ảnh củ lưu lại đầy trên mạng này liệu bà Nguyễn Thị Bình và các chóp bu CSVN ngày hôm nay có thấy hổ thẹn vì ấu trĩ dại dột với chữ ký của CSVN “dụ” ép cho Mỹ rút quân, để cướp miền Nam đẩy đất nước, dân tộc vào hiểm họa “binh đao” với tham vọng bá quyền Trung Quốc xâm lược, khi Biển Đông và khu vực không còn một thế lực nào (đủ mạnh như Mỹ) để răn đe!? Một sai lầm dẫn đến thất thoát đất đai biên giới, biển đảo quê hương rất khó cho lịch sử dân tộc tha thứ.
Vô hình chung, hình ảnh này sẽ đi vào lịch sử 4000 năm dân tộc Việt – Những kẻ CSVN ấy dưới mắt toàn thế giới ký tên mở đường rước con voi Trung Quốc về dày lên mã tổ nhà mình mà không có cách nào biện minh khác được. Thật là “tài tình” của trí tuệ “đảng ta”?
Bà Nguyễn Thị Bình còn than thở rất thảm thương: “Thấy Trung Quốc cử rất nhiều tàu, nhiều máy bay tới vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam và tấn công tàu của chúng ta, tôi rất đau lòng.” (lời Nguyễn Thị Bình)
Tuy nhiên, thưa bà Bình! (phải thưa để kính lão đắc thọ mà!) Càng đau lòng và xấu hổ hơn nữa, nói riêng cho bà và nói chung cho các chóp bu CSVN. Nếu biết rằng cũng cùng một quỹ thời gian như Việt Nam, (20 năm cốt nhục tương tàn và 40 ngụp lặn trong XHCN do CSVN độc tài cai trị), những quốc gia Đài Loan, Hàn Quốc, Nhật Bản mà từ khởi điểm 1954 họ còn nghèo hơn Việt Nam rất nhiều, có cùng biên giới lãnh hải biển đảo với CS/TQ, nhưng họ “đếch cần” thống nhất, Ưu tiên tối thượng không phải là chiến tranh mà lo cho dân giàu để nước họ mạnh hơn, đủ tài lực xây dựng tiềm năng quân sự hầu đối phó với hiểm họa cộng sản bá quyền bành trướng Trung Quốc mà chứng minh là ngày nay, nhưng cả 3 quốc gia ấy đã khiến Trung Quốc phải kiêng dè không dám “bắt nạt” như Việt Nam:
Ngoài trang bị toàn diện cho hải lục không quân hàng loạt vũ khí tấn công và phòng thủ hiện đại cao cấp nhất của Mỹ và Châu Âu thì 3 quốc gia Đài Loan – Hàn Quốc – Nhật Bản củng tự túc tự cường, sản xuất cung ứng dự trữ chiến lược sức mạnh chiến đấu cho ngay chính mình và xuất khẩu.

Vũ khí “chiến thuật” biển hiện đại do Đài Loan tự thiết kế sản xuất.
Trong triển lãm quốc phòng tổ chức tại Đài Bắc ngày 11/8/13, Đài Loan đưa ra giới thiệu loại tên lửa đối hạm siêu thanh mới Hsiung Feng III hay “Hùng phong-3” mang danh là “thợ săn tàu sân bay” do do Viện Khoa học và Công nghệ Trung Sơn tại Đài Loan phát triển sản xuất (tốc độ bay 3 lần âm thanh tầm hoạt động 130km). Tạp chí quốc phòng Canada - Kanwa Defence Review cho biết củng tại Triển lãm Quốc phòng này Đài Bắc, Đài Loan đã trưng bày mô hình tàu “cao tốc” tên lửa, có lượng giãn nước chỉ 500 tấn nhưng trang bị tới 16 quả tên lửa đối hạm “Hùng Phong 3” đủ sức làm “mất ngủ” cho các hạm trưởng của bất cứ chiến hạm nào khi đối đầu. (2)

Tàu ngầm tiên tiến và Phi cơ chiến đấu do Hàn Quốc sản xuất
Hàn Quốc xuất khẩu 24 máy bay chiến đấu FA-50 cho Iraq - 12 FA-50 cho Philippines - Tập đoàn đóng tàu Daewoo (DSME) của Hàn Quốc củng đã ký kết bán cho Indonesia 3 chiếc tàu ngầm trị giá 1, 1 tỷ đô la. (3)


Chiến hạm và Tàu ngầm của Nhật Bản sản xuất.
Còn Nhật Bản thì khỏi phải nói – Trừ bom “nguyên tử” thì gần như không có thứ vũ khí hiện đại nào quốc gia này không sản xuất được, có chăng là giá nhân công cao, một vài thứ mua của đồng minh Mỹ vẫn có lợi vì rẻ hơn trong nước sản xuất.
Cả 3 quốc gia này còn tự tin hơn dưới cái “ô nguyên tử” trong Liên Phòng Đông Á với đồng minh Mỹ - Đó cũng là một trong những lý do vì sao giàn khoan HD981 của Trung Quốc chỉ xuôi xuống phía Nam nằm ở tọa độ 15o29’58” vĩ bắc – 111o12’06” kinh đông trên thềm lục địa Việt Nam chỉ cách bờ biển Quảng Ngãi 221km.
Còn CH/XHCN/VN dấu ấn nào để soi rọi cùng 3 quốc gia mà quá khứ còn nghèo hơn mình nói trên - Có chứ! - Hằng trăm ngàn thanh niên thiếu nữ Việt giai cấp công nhân quí giá của “đảng ta” đang xếp hàng làm vợ hờ, osin, bán sức lao động như nô lệ tại 3 quốc gia này!?.
Chút viện dẫn khái quát như thế đủ để chúng ta, toàn dân Việt Nam, phải mở miệng nguyền rủa cái chủ nghĩa ngoại lai độc tài tàn ác và những chóp bu CSVN cuồng tín của nó – Một thứ chủ nghĩa gây nên chảy máu nhiều nhất cho dân tộc, đẩy đất nước đi từ hoàn cảnh này đến hoàn cảnh khác, nghèo hèn, thù hận cô đơn trơ trọi không quốc gia nào có thiện cảm hỗ trợ như ngày nay trước Trung quốc kẻ thù truyền kiếp của dân tộc

Monday, May 12, 2014

Biểu Tình 11/5: Công nghệ cướp cờ, cướp diễn đàn, phá biểu tình của CSVN

Đi biểu tình ở Sài Gòn 11/5/2014
Chúng tôi có mặt ở Trung tâm Sài Gòn trước 8am sáng nay, tập kết ở Hồ con Rùa rồi đi lòng vòng, chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày biểu tình chống Trung cộng xâm lược. Đường phố rất vắng người dân nhưng công an các sắc phục thì rất đông và lăm le tay gậy cao su tay walky-talky chuyên dụng (tần số riêng), họ quan sát dân ít ỏi đi qua đó như chúng tôi với thái độ rất căng thẳng. Khu vực Hai Bà Trưng đoạn có Lãnh sự quán Tàu xanh lè vàng loét toàn sắc phục công an, có lẽ có gần ngàn lính các loại trên một đoạn phố ngắn... Đúng 9am công an lập barie sắt và hàng rào quân cảnh màu đen và xanh đen trang bị tận răng và đông đặc để bảo vệ LSQ Tàu tại hai các ngã tư HBT với Võ văn Tần và ĐBP, và ngã ba với Ng Văn Thủ, không ai có thể tiếp cận LSQ Tàu nữa. Tôi nghĩ: “Chắc sẽ căng đây!”, và đi về phía nhà VNHT...
Khoảng sau 9am vài phút, chúng tôi hòa vào đoàn người biểu tình đi từ Nhà VHTN về phía LSQ Tàu, đoàn người đó nhanh chóng bị một đoàn lớn hơn đi từ Nhà hát TP nuốt chửng. Tôi ước lúc đó có khoảng 1-2 ngàn người biểu tình và khoảng gấp đôi số đó là CA các loại trong sắc phục công khai trên các đường phố trung tâm.
Đội quân cướp cờ
Vừa đi trong đám đông tôi vừa quan sát xung quanh để định vị xem mình đang trong “đoàn” nào thì thấy một người gầy cao quần xanh áo trắng dài tay civil đi cầm loa điện chỉ huy và dẫn đầu nhóm lớn rất “quyết liệt”, luôn ra các chỉ thị cho đám thanh niên xung quanh nhận lệnh rồi tản ra. Tôi nghĩ, “Đây là nhóm biểu tình nhà nước chăng? Toàn thanh niên nam nữ to khỏe có tác phong như quân đội! Sao không thấy khẩu hiệu chống Tàu mà toàn thấy cờ đỏ sao vàng với một vài tấm băng rôn ‘Chung tay giữ gìn hòa bình trên Biển Đông’ hay ‘ Đảng CSVN quang vinh muôn!’ hay ‘Đồng lòng cùng Chính phủ...” Tôi quay sang bạn cùng nhóm: “Bố khỉ, chúng mình nhập nhầm đoàn mất rồi, toàn bọn “chung tay” với Tàu thế này!”, nhưng chúng tôi vẫn đi tiếp vì sắp đến chỗ barie công an và quân cảnh chắn trước LSQ Tàu rồi, lúc đó khoảng 9am15’...
Nhóm chúng tôi có ba biểu ngữ khổ 80x60cm có khung và dương cao, có lẽ là 3 khẩu hiệu cao khá nổi vì thông điệp chống TQ rõ ràng lấy từ gợi ý của Lời kêu gọi của 20 đoàn thể chứ không chỉ có một màu đỏ với chữ nghĩa ly ti rối rắm của “đoàn nhà nước”, và tôi dương cao một chiếc. Lúc đoàn người biểu tình dừng trước (xa) LSQ đó, một nhóm hàng chục thanh niên mà tôi thấy trước đó nhận chỉ thị từ người cầm loa áo trắng cứ đứng xung quanh chúng tôi, rồi một cô bé rát dễ thương nói “Chú cho cháu mượn biểu ngữ của chú mang lên phía trước cho rõ!” - tôi chưa kịp trả lời thì cô bé đó đã giằng lấy biểu ngữ trên tay tôi và chạỵ lên phía trước gần sát hàng rào CA, tôi bèn chạy sát theo cô bé, vì hơi nghi nghi... Nhưng cô bé dừng lại bên hàng rào, tay cầm biểu ngữ của tôi giơ cao, nên tôi cũng dừng lại bên cạnh, bụng nghĩ: “Mình đã nghĩ oan cho cô bé và đoàn quân đông đảo của anh áo trắng cầm loa kia rồi…”. Áo trắng và nhóm của mình lúc đó cách tôi chừng 5m…
Rồi cô vé vẫy tay cho hai cậu thanh niên cao to, áo thun đen, cũng đeo balô con cóc như cô bé, đều đi giầy thể thao gọn gàng, đến đứng bên cạnh. Nhóm sau lưng tôi có người hô to “Đả đảo TQ xâm lược!” và tôi cũng hô theo: “Đả đảo!” Mới được hai câu thì từ nhóm kẻ “áo trắng” có người cất tiếng hát to “Như có Bác Hồ...” và cả đám thanh niên bên tôi đó gào theo thì tôi như ngã ngửa: “Mình tứ bề thọ địch rồi!”. Phía trước tôi là quân cảnh và LSQ Tàu, phía sau là nhóm “áo trắng” và hai bên tôi là những “thanh niên yêu nước đi biểu tình” của “áo trắng”… 
Cũng lúc đó tôi nhìn thấy “cô bé dễ thương” trao biểu ngữ của tôi cho một cậu bên cạnh nó, và cậu này chạy ngay lên vỉa hè HBT phía có toàn CA đứng, vừa chạy vừa xé rách đôi biểu ngữ của tôi ra… Tôi lao theo chộp vai nó, giật lại biểu ngữ thét lên: “Sao cháu xé biểu ngữ của chú!”. Chắc nhìn mặt tôi nó sợ quá lủi mất, chứ câu thét của tôi chỉ như tự chửi mình: “Sao già rồi còn ngu thế PCT ơi là PCT!”. Tôi nhìn về phía “áo trắng”, còn nghe được người đó nói với quân biểu tình chìm: “Chúng ta đi thôi! Không được đứng đây nữa! Và tản ra!” Tôi đứng đó giữa đám đông “ngàn người yêu nước” với cái biểu ngữ rách trên tay, tự cười mình: “Mình ngu quá, cứ phải đợi cháy nhà mới nhìn ra mặt chuột thế này”…
Đoàn người bắt đầu đi diễu hành từ chỗ bị chặn trước LSQ 3 Tàu đó, tôi tìm lại mấy bạn nhóm nhỏ của mình thì họ cũng đang ngơ ngác tìm tôi: họ cũng đã cho các bạn trẻ của “áo trắng”, “mượn biểu ngữ để lên trước giơ cao hơn” và hai biểu ngữ đó của chúng tôi cùng “đám trẻ yêu nước” của “áo trắng” đó đã biến mất dạng…
Đi tìm người yêu nước
Đang khí thế mà bị cướp và xé hết biểu ngữ, như là bị cướp mất lá cờ trên tay thể hiện ý chí của mình giữa đám đông biểu tình “yêu nước”, chúng tôi đau đớn. Tôi không thể tả được cảm giác khinh bỉ và căm ghét bọn cộng sản bán nước đang đi biểu tình chống Tàu cùng chúng tôi lúc đó của tôi, chỉ biết đó là cảm giác tột cùng khinh bỉ và lần đâu tiên tôi cảm nhận như thế. Điều đó làm tôi quyết không lùi bước.
Chúng tôi tách đoàn biểu tình chính và đông của “áo trắng”, như con chim sợ cành cong, tìm cách phục hôi tấm biểu ngữ bị xé rách còn lại. May mà nó chỉ bị xé dọc thanh nẹp trên nên toàn bộ phần chữ chính còn nguyên và tôi lấy sợi dây treo nó (mà tôi dự phòng trong balô cùng hai chai nước cho cả đoàn), buộc treo lại. (Lần sau tôi sẽ mang theo băng keo, dây và kéo trong ba lô chứ không chỉ có chai nước!)
Thế là chúng tôi lại có tấm biểu ngữ giơ cao lên làm lá cờ tranh đấu tiếp của mình hôm nay! Và bỗng nhiên chúng tôi thấy yêu quí nó vô cùng! Dù nó bị rách và buộc lại nhưng nó vẫn giúp chúng tôi thét lên giữa các phố trung tâm Sài Gòn: Không được bán nước! Đả đảo TQ xâm lược!...
Đến lúc đó, vấn đề nhìn ra “ai địch ai ta” trong đoàn cùng biểu tình là rất quan trọng. Cậu bé “cũng bị mất cờ” trong nhóm tôi, “lá cờ” mà nó đã say mê thiết kế rồi chuẩn bị suốt cả ngày hôm qua, nói với tôi: “Có đi thế này cháu mới hiểu, thật không thể tin được họ có thể làm vậy…”. Tôi cười thú nhận: “Chú cũng thế thôi, CS bao giờ cũng làm chú bất ngờ khủng khiếp, tại vì chú cứ tưởng chúng vẫn là người bình thường…”. Chúng tôi đều lần đâu đi biểu tình trên phố…
Chúng tôi là nhập lại đoàn biểu tình và đi tìm người yêu nước như mình, không phải yêu nước kiểu CS! Tìm thế nào đây? Chúng tôi lắng nghe và quan sát, chúng tôi tìm những ánh mắt chân thật, chúng tôi để trái tim cảm nhận hút đẩy chúng tôi đến với những người giống mình… Và chúng tôi thấy xung quanh mình là một đám đông những người biểu tình khác, có rất nhiều phụ nữ già trẻ, nhiều thanh niên hăng hái nhưng không đô con, có cả nhiều người già và trẻ em… Họ ăn mặc, có thể nói, nhếch nhác hơn đoàn “áo trắng” nhiều, họ đều khan giọng và ướt đẫm mồ hôi vì hô khẩu hiệu, và họ không có lãnh đạo ”áo trắng” nào, không ai thì thầm tập trung nhận lệnh rồi tản ra… Họ chỉ tập trung một việc như chúng tôi muốn làm: Thét lên thông điệp chống Tàu xâm lược của người Việt cho vang đến trời xanh! Ai không nghe thấy thì không phải người Việt hay đó là Việt bán nước rồi… Thế thôi.
Chúng tôi đi lòng vòng mấy tiếng đồng hồ ở trung tâm thành phố Sài Gòn với thông điệp ấy. Đến đoạn trên Lê Lợi trước khi nhập vào đám đông đang biểu tình ở Nhà hát TP tôi bỗng thấy mình đi sau cậu bé Nguyễn Trí Dũng con trai ông Nguyễn Văn Hải – Điếu Cày. Tôi mừng đến độ chỉ muốn xông đến ôm chầm lấy Trí Dũng mà hôn và hét lên sung sướng: “Đây rồi! Chú tìm thấy cháu rồi Dũng ơi! Chú đã tìm thấy những người biểu tình yêu nước rồi!”
Những kẻ chiếm diễn đàn của dân
Suốt dọc đường chúng tôi đi với biểu ngữ không có đảng và sao, tôi đếm có gần chục lần đám CA chìm đi xung quanh cố dàn cảnh để “mượn” hay cướp biểu ngữ của chúng tôi. Nhưng chúng tôi đã biết họ là ai và muốn gì rồi, nên chúng tôi đều cảnh giác vượt qua và cười khinh bỉ đi tiếp.
Ví dụ, ngay đoạn Lê Lợi tôi đi gần cậu bé Trí Dũng mà tôi yêu quí vô cùng, thì một kẻ chạy xe máy vờ đâm vào tôi nhằm làm tôi ngã hay hất tôi lên hè, và đúng là tôi phải nhảy lên hè thật sau khi “nhỡ” bị húc, và đối diện ngay hay thanh niên áo thun đen quần ngố xông đến “giúp tôi”. Dù đau tôi cũng cố cảm ơn những kẻ đã bẫy hại mình và quay vội lại với nhóm của mình đang đến cứu tôi và đến với đám đông có Trí Dũng đang đi phía trước. (Nên nhớ, CA không cho xe máy đi chỗ đó và càng không cho đi lẫn người đi bộ - phải tắt máy và dắt xe, vậy mà người đi xe máy đó không chỉ được vào mà còn tăng tốc để “nhỡ” đâm vào tôi…). Nhưng đó là chuyện nhỏ, khi ta đã biết họ là ai, họ muốn gì, họ sợ gì…
Hay, một gã đàn ông tóc muối tiêu thấp béo rà rà xe chạy bên tôi khen: “Anh có khẩu hiệu tốt và hay lắm! Đắng kia nhiều người mà không có khẩu hiệu, anh cho mươn chút đi?”. Tôi cười: “Hồi này bọn CA chìm cũng mượn của tôi rồi mang lên vỉa hè xé đôi, tôi phải giành lại rồi bược lại, anh thấy không? Giờ tôi không cho ai mượn nữa, tôi cũng chả biết anh có phải CA chìm?”. Thế là lão ta cụp mặt xuống chạy xe đi.
Rồi ba thằng đầu gấu tóc dài to cao củng theo tôi “mượn cờ” và tôi cũng nói như với gã tóc bạc nên chúng cũng phải bỏ đi vì giữa chỗ đông người chúng không dám cướp cờ của tôi… Nhưng đó đã là chuyện nhỏ.
Chuyện lớn là, ở Nhà hát TP, ngay bên dưới hai cô đầm vú to ấy (tượng bên cửa Nhà hát) tôi thấy nhí nhố những kẻ như ông Gs. Tương Lai phát biểu “định hướng” biểu tình, vỗ tay nhau, rồi lại hát “Như có bác Hồ...” Tóm lại là họ cướp diễn đàn biểu tình cuả người biểu tình để lập công với đảng... Hai “cô đầm vú to” đó mà nghe hiểu những gì họ làm ở đó để “biểu tình chống TQ” thì chắc phải cười sặc rơi hết cả phụ tùng mất.. Tôi đứng đó mấy phút thì thấy không hợp với khẩu hiệu chống Tàu của mình, nên theo ngay một nhóm nhỏ tách đoàn vì họ chắc cũng không chịu được sự bịp bợm đã diễn ra ở Nhà hát TP hôm nay lúc đó.
Đi khoảng hơn tiếng nũa thì chúng tôi lại đứng trước hàng ráo sắt và người đen kịt trước LSQ Tàu. Lúc đó khoảng 11am15’. Đoàn người lần này dù nhỏ hớn lúc 9am 30 nhưng không có sự lãnh đạo của những kẻ như “áo trắng” nữa, nên đã đứng thét vang nhiều khẩu hiệu về phái LSQ. Nhưng đột nhiên, lão già “thích định hướng” TL lại đứng lên (hàng rào) hô khẩu hiệu “đề nghị TQ rút giàn khoan HD981” (nhưng không thấy ai hô “đề nghị! đề nghị!” hùa theo gì cả?) và khẩu hiệu "Đề nghị hai đảng chung tay giữ gìn hòa bình Biển Đông!”. Tất nhiên chả thấy ai hô “chung tay! chúng tay!” theo cả! Thật đáng khinh cho những kẻ đã hèn, đã gian lại còn cố chiếm diễn đàn của dân biểu tình chống TQ xâm lược. 
Lúc đó, nhóm chúng tôi đã nhập vào nhóm mặc áo “No-U”, có anh tên Lâm có bức ảnh chìa tay ra phía các cảnh sát chống bạo động mà tôi thấy được đăng nhiều trên mạng chiều nay… Thật ấm lòng khi đứng giữa những người biểu tình yêu nước và giương cao khẩu hiệu của mình cùng họ.
Và công nghệ giải tán biểu tình của CSVN
Sau đây là quan sát và suy luận của tôi thôi.
Giai đoạn đầu của biểu tình sáng nay ở Sài Gòn, từ 9am đến khoảng 10am30’, CA và các lực lượng quản lý giao thông nội đô đã phân luồng ưu tiên cho dòng người biểu tình đi qua các đường phố chính ở Trung tâm SG khá suôn sẻ. Chúng ta biết lúc đó họ tập trung vào mục tiêu kiểm soát những đoàn biểu tình bằng cách trà trộn vào đoàn biểu tình để cướp cờ (như đội của “áo trắng”) và cướp diễn đàn (như các lão già trí đã ngủ như Gs TL). 
Vả lại họ cũng cần phải giả vờ để dân biểu tình chút chút để còn giả vờ mặc cả với Tàu, và rồi để Tàu có lý do giả vờ nhân nhượng và CSVN có công giả vờ “đấu tranh thắng lợi” với Tàu (sau khi đã đồng ý cho Tàu cùng chung khai thác trên biển nhà mình)!. Thông điệp chính mà CSVN gửi đến Trung cộng qua biểu tình hôm nay có lẽ là: Chúng em đang chuẩn bị cho dân Việt đồng ý để các anh ở lại khai thác chung thềm lục địa của VN rồi đấy nhé! Để cho họ xả stress chút rồi các anh sẽ giữ nguyên hiện trạng và tiếp tới… màn sau!
Mục tiêu trên thì đến khoảng 10am30 sáng nay CSVN đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đám đông hàng nghìn người dân (như tôi) thì vẫn còn đó, dù có thêm cà hàng ngàn biểu tình viên ăn lương của đảng nữa xung quanh, thì giải tán thế nào đây, nếu không có chuyện gì xảy ra làm mếch lòng ông anh “4 hảo hảo 16 golden sheets” thì sao? Thế nên mới phải có chiến thuật giải tán biểu tình ở giai đoạn 2, từ 10am30 đến khoảng 12am…
Phải nói là sau hơn 1 giờ trực tiếp đi qua “giai đoạn 2” đó tôi mới nhìn ra chiến lược giải tán biểu tình của CSVN đã áp dụng hôm nay. Có thể nói tóm gọn bằng 1 câu như sau: họ đã lùa đàn cừu mấy ngàn con (mà tôi là 1 con ngu ngốc!) đi loanh quanh để chia nhỏ (cắt khúc) và giải tán, làm chúng tôi không thể nhập vào đoàn dẫn đầu mà sau tôi mới biết là những người biểu tình chống Tàu đích thực như chúng tôi.
Đầu tiên, họ pha loãng mấy ngàn người “biểu tình” của họ với khoảng ngàn người biểu tình thật (như nhóm của tôi) và kéo thật dài đoàn người biểu tình ra ở giai đoạn 2 (giai đoạn 1 họ cần tập trung để biểu diễn màn kịch biểu tình với Trang Nam Hải). Ở mỗi đoạn họ đều có tổ chức và “thủ lĩnh” cụ thể phụ trách.
Sau đó, họ kết hợp với cảnh sát giao thông dùng đèn đỏ giao thông (đã chuyển sang chế độ điểu khiển trực tiếp theo ý CA) và dùng dòng người dân giao thông trên đường không tham gia biểu tình để cắt khúc đoàn biểu tình (thay vì ưu tiên cho đoàn biểu tình như giai đoạn 1). Thế là đoàn biểu tình bị cắt rời xa nhau (“thủ lĩnh” phần đi trước thì cố kéo đoàn đi nhanh, “thủ lĩnh” phần sau thì bắt đoàn đợi thật lâu theo đèn đỏ và theo cảnh sát), sau đó khi “có đèn xanh” thì thủ lĩnh đoàn sau cùng cảnh sát lại ép đoàn biểu tình đí đường khác nhóm trước, nên họp không thể nối với nhau nữa… Biểu tình lớn chung bị cắt thành nhiều đoàn nhỏ hơn, rồi nhỏ nữa… 
Nhóm tôi rất nhỏ mà mỗi người cũng đã bị tách ra và tự nhiên “tập kết” ở những nới khác nhau, đều có nhan nhản CA chìm nổi đủ sắc phục đợi sẵn theo dõi tiếp, sao cho số người bị theo dõi ít hơn số người đi theo dõi… 
Bằng cách đó, họ đã giải tán đoàn biểu tình hàng ngàn người ngon ơ. Tôi hình dung, họ phải lên kế hoạch, tập dượt để làm việc này (điều khiển việc theo dõi và giải tán người biểu tình) trên sa bàn của cả thành phố từ một phòng điều khiển trung tâm tới hàng chục ngàn nhân viên thi hành thuộc các “binh chủng” khác nhau trên hiện trường… Đại khái như: Alô, Đội 12 cho cắt đuôi 50 con cừu ở ngã tư Nguyễn thị Minh Khai-Pauster rồi sau đó lùa về vườn hoa trước Dinh Độc lập, còn khoảng 200 con cho quay lại Hồ Con rùa để giải tán dần ở đấy…
Tôi, như một con cừu (lần đầu đi biểu tình tự nguyện và không có tổ chức), bị lùa về vườn hoa cạnh sở Ngoại vụ, từ đoàn đông hàng nghìn người, đến 11am35 chỉ còn vài chục người bao quanh bởi hàng trăm người mặc sắc phục khắp nơi… Tôi đã nghĩ mình trong nhóm người cuối cùng trụ lại (và ai cũng nghĩ thế?) thì hàng nghìn người trước đó đã giải tán rồi ư? Có lẽ không, hàng nghin người biểu tình đã bị chia thành hàng chục nhóm nhỏ rải rác trên các điểm khác nhau cách biệt nagy trong TT thành phố…?
Thay kết luận: Tự nhận xét sau biểu tình
Thắng lợi của tôi hôm nay là đã tìm thấy những người biểu tình yêu nước như Nguyễn Trí Dũng, như nhóm No-U… và nhiều người dân bình thường khác như chúng tôi trong đoàn biểu tình hàng ngàn người để tin hôm nay những người yêu nước đã thực sự xuống đường, dù CSVN có bày ra bất cứ trò gì đi nữa. 
Thắng lợi thứ hai, khá đau đớn, là tôi càng nhìn rõ chân tướng của CSVN trên thực tế off-line chứ không chỉ trên online nữa. Tóm lại là, đi một ngày đang học một sàng… dại để khôn!
Thắng lợi thư ba là nhìn thấy chính quyền họ sợ những người dân bình thường như tôi, như các bạn, như các cụ già, các chị em phụ nữ, những thanh niên chất phác và cả các em thiếu nhi … đi biểu tình đến thế nào! Họ sợ một cách ghê gớm. Họ phải huy động đông đảo đủ mọi lực lượng chìm nổi, đủ mọi phương tiện và đủ mọi thủ đoạn hèn mạt nhất. Giá mà họ biết chuẩn bị để đối diện với giặc Tàu cướp nước một cách kỹ càng bang phần nhỏ như họ đã chuẩn bị đối phó với một nhúm người biểu tình tay không chỉ có một thông điệp “Không bán nước!”, thì nước Việt cũng đã được yên mà sống và phát triển sánh với năm châu rồi.
Thất bại, hơi cay đắng, là bị lùa đi và giải tán như con cừu, thậm chí không thể kêu “be be” với ai xung quanh, đành về nhà lên mạng, nhìn thấy các đồng đội vừa cùng biểu tình, nhìn thấy khẩu hiệu chống Tàu của mình giương cao mà…“đau” mãi, vì thực sự nhóm chúng tôi đã bị cách ly với nhóm chính lớn dẫn đầu của những nhà đấu tranh dân chủ hàng đầu, hôm nay…(có lẽ do chúng tôi đã chọn sai điểm xuất phát là từ Hồ Con Rùa?)
Vâng, tôi đã không tham gia đi đầu đoàn biểu tình 11/5 ở Sài Gòn, nhưng chúng tôi đã tham gia 100% bằng trí óc và trái tim mình. Và phải có khúc giữa khúc đuôi thi mới có khúc đầu oanh liệt chứ? Tôi đã là một điểm trong đám đông ngàn người chống Tàu, chỉ thế thôi.
Rồi chiều qua tôi gõ ra bài này “tâm sự” với các bạn, hy vọng cho bớt đau lần sau. Sáng nay tôi đã điều chỉnh lại những quan sát của mình hôm qua cho chính xác hơn dựa trên các bức ảnh và bài bình luận khác trên DLB, DL…
Nhưng túm lại, tôi không ân hận gì vì đã lần đầu xuống đường biểu tình, mà chỉ càng quyết tâm hơn cho lần biểu tình sau. Nếu có ân hận, thì đó là vì tôi đã hèn không dám đi biểu tình chống Tàu từ năm 2007 hay 2009 cùng cha của cậu bé đã biểu tình cùng chúng tôi hôm nay, ông Điếu Cày – Nguyễn Văn Hải đang ở trong tù CS chỉ vì đã đi đầu biểu tình chống TQ xâm lược.