Nguyễn Quang Lập
Vẫn biết trong chính trị người ta thường giở trò láu cá, lưu manh để
trục lợi. Tình bạn tình đồng chí nào cũng đều được hô hoán lên là “bền
vững” là “vĩnh viễn”, kì thực chúng đều có tính nhất thời và đều có thể
bị bán rẻ bất kể lúc nào. Ai có lợi cho ta là bạn ta, đó là triết lý
của chính trị. Trong bài Lợi ích dân tộc, bác Nguyễn Sĩ Dũng đã nhắc lại
lời thủ tướng Anh từ giữa thế kỉ 19, ông Lord Palmerston: “Nước Anh
không có đồng minh vĩnh viễn và không có kẻ thù vĩnh viễn.
Nước Anh chỉ có những lợi ích vĩnh viễn mà thôi”. Đó cũng là phương
châm của tất cả các nhà chính trị khi vận mệnh dân tộc được trao vào tay
họ.
Nhưng lợi ích vĩnh viễn của CPC là gì để ông Hun Sen buộc phải phản
bội lại khối ASEAN, bán rẻ lợi ích sống còn của các nước lân bang cho
TQ? Không lẽ chỉ vì 8 tỉ đô ” nợ xấu” với TQ, hay là 2 tỉ đô tiền ”
Phông bao” của TQ cho CPC trước thềm hội nghị ASEAN vừa rồi?
Không. Đó là món lợi lớn nhưng không thể là lợi ích vĩnh viễn. Rất có
thể “lợi ích vĩnh viễn” là thế này chăng: ông Hun Sen mơ tưởng xây dựng
một CPC giàu mạnh dựa trên viện trợ vô điều kiện dài dài của TQ mà 8
tỉ và 2 tỉ chỉ là món lợi lót đường, món tiền đặt cọc cho tương lai CPC
trong vòng tay “người bạn lớn”?
Nếu thế thì ông Hun Sen đã sai lầm.
Cái sự ” đánh bạn” của TQ xưa nay vẫn chỉ một cách: buộc ông bạn nhỏ
phải phụ thuộc vào ” người bạn lớn”. TQ chỉ viện trợ dài dài khi và chỉ
khi nước đó buộc phải hoặc nghèo đói dài dài hoặc rối loạn dài dài. Bắc
Hàn là một ví dụ rõ ràng nhất. Nếu hỏi mười người bao giờ Bắc Hàn hết
nghèo đói, bảo đảm có chín người sẽ trả lời: ấy là khi Bắc Hàn hết đánh
bạn với TQ. Sự thật này vô lẽ ông Hun Sen không biết?
Ông Hun Sen vốn là một sĩ quan của Khơ Me Đỏ. Ông đã “đảo ngũ” bỏ
chạy sang Việt Nam cầu cứu. Ông cầu cứu trước hết cho thân phận ông thôi
nhưng nhờ đó dân tộc CPC của ông đã thoát khỏi sự diệt chủng tàn bạo
bởi Khơ Me Đỏ, ông được ăn trên ngồi tróc nửa thể kỉ nay. Khơ Mẹ Đỏ do
chính TQ dựng nên, bằng những chính sách tàn bạo và ác hiểm chúng đã
giết chết gần 3 triệu trong tổng số 7,1 tr người dân CPC. Nếu Việt Nam
không tiếc máu xương tiêu diệt bọn Khơ Me Đỏ chắc chắn dân số CPC chỉ
còn 1 triệu “công dân ưu tú” như Pol Pot đã từng tuyên bố. Số dân còn
lại là công dân của xứ sở một tỉ dân từ “nước mẹ Trung Hoa” sẽ lũ lượt
kéo sang. Theo cách sinh nở cấp số nhân thì chừng 100 năm sau, không,
chỉ cần 50 năm sau thôi, người CPC chỉ còn là dân tộc thiểu số giữa hàng
trăm triệu người dân TQ. Xong om một dân tộc. Cái gọi là “kì mưu” đó
đến đứa con nít cũng biết, vô lẽ ông Hun Sen không biết?
Không ai nghi ngờ ông Hun Sen không yêu nước thương nòi. Nhưng việc
ông bán rẻ cả khối ASEAN cho TQ, bán rẻ luôn Việt Nam, người bạn đã đổ
máu cho dân tộc của ông, đã kề vai sát cánh cùng dân tộc của ông suốt
nửa thể kỉ qua, là một sai lầm ghê gớm. Nếu TQ chiếm được biển Việt Nam,
Malaysia, Philipines, Indonesia thì nói như bác Bùi Văn Bồng, “chỉ cần
một cái nhón tay nhẹ nhàng thôi là cả đất nước Chùa Tháp huy hoàng tự
bao đời nay sẽ về tay Trung Quốc.”
Khi đó thể nào TQ chả dựng nên một Khơ Me Đỏ mới, một Pol Pot mới, để
với một “xã hội triệt để,” “xây dựng xã hội cộng sản dựa trên nông
nghiệp thuần túy” CPC sẽ chỉ còn 1 triệu ” công dân ưu tú”. Và điều mà
nửa thế kỉ trước TQ không làm được sẽ xảy ra: Số dân còn lại là công dân
của xứ sở một tỉ dân từ “nước mẹ Trung Hoa” sẽ lũ lượt kéo sang…Điều
này đối với TQ còn quí giá gấp vạn lần so với mấy cái mỏ dầu ở Biển
Đông.
Đến lúc đó ông Hun Sen nhất định sẽ ân hận và hổ thẹn. Việc bán rẻ
khối ASEAN có ngờ đâu cũng chính là bán rẻ dân tộc CPC vĩ đại của ông.
Này hỡi ông Hun Sen, có phải thế không?
No comments:
Post a Comment