Xin lỗi bà con, tui là dân lao động vinh quang, trình độ văn hóa "xóa
nạn mù chữ", nên thấy sao viết vậy. Nghề của tui đổ mồ hôi sôi nước mắt,
ăn tranh thủ ngủ khẩn trương do đó thấy mấy chữ nước ngoài không hiểu
nghĩa tiếng Việt là cái chi và không có thời gian gõ google nên để
nguyên văn, mong bà con thông cảm.
Mới đây mấy ông răng hô mã tấu đại Hán đưa công hàm bán nước của Đồng
vẩu cho thế giới biết là đại Hán không hề cưỡng hiếp ai. Lý luận đại Hán
là tại nó tình nguyện dâng hiến chớ chúng tôi có hiếp ai đâu nào? Bằng
chứng còn đây, đang quan hệ giữa chừng nó la "bớ làng nước, có kẻ đang
cưỡng em... nhưng xin bà con giữ bình tĩnh đừng manh động, có gì em...
cũng chịu, lỡ lấy tiền rồi".
Chuyện xưa kể rằng:
Trên đất nước hình cong nhấp nhô chữ S(ếch) có người thiếu nữ tên Vẹm xứ
Ba đình quan hệ với anh Cọ làng Dạng háng. Hai phe cũng là mèo mả gà
đồng một phường như nhau nhưng vì hoàn cảnh lịch sử, vì tình đồng chí
với nhau do đó cha mẹ phải tổ chức cho đôi lứa chúng nó lễ hiếp hôn
hoành tráng mặc dù gia tộc đàng gái phản đối.
Đàng trai thách cưới một sớ táo quân dài dằng dặc. Đàng gái lỡ rồi nên
mới ra cái công hàm 1958 do chỉ thị của thằng bác trưởng tộc, đồng ý
nhất trí hoàn toàn vô điều kiện, chứ nếu bên anh Cọ muốn hơn em Vẹm cũng
phải chiều. Rắc rối là nhà em Vẹm trong khoản hồi môn dâng luôn đất nhà
anh Hòa hàng xóm qua cái công hàm khỉ gió. Nhưng công hàm đó không hề
nói dâng Hoàng-Trường Sa cho hắn, chỉ công nhận chủ quyền của hắn. Em
dâng thứ em không có, không phải của em, hàng đó là của bà con với em.
Dĩ nhiên hắn đâu có chịu. Hắn nói văn tự còn đây, tiền đã trao và cháo
đã nuốt. Sự thực em có bán đâu, đây là của hồi môn em hứa với hắn cho
vui thuở ban đầu í mà. Cái ngàn vàng em còn cho hắn nói chi của hồi môn.
Em tuy phận gái nhưng đâu thua đấng mày râu nhẵn nhụi nên cũng là dân
chị em giang hồ. Em mượn thế của hắn cùng thằng Tây bá lợi quá đánh hội
đồng thằng hàng xóm chết queo. Bây giờ nó đem của hồi môn hứa ẩu của em
ra làm bằng chứng em mới té ngữa vì lúc trước không có bi giờ thành có.
Bực quá em phải cãi lộn với hắn "trong danh sách đòi sính lễ của nhà
trai, bức xúc quá tôi viết công hàm đồng ý nhất trí chớ đâu có nói chi
tiết nào đâu ạ, làm ơn coi lại đi". Bà con mình thấy em nói sai chỗ nào
không?
Anh Hòa bên nhà em Vẹm đất đai phì nhiêu, cá nhảy đầy đồng, cuộc sống an
lành sung túc. Anh Cọ thèm chảy nước miếng nên bàn với Vẹm làm sao
chiếm mảnh đất màu mỡ này? Thế giới đại đồng mà, của anh cũng là của em
có chi thắc mắc, em nghĩ vậy. Có gì phải suy tư với suy nghĩ, đất của
thằng Hòa chớ của em đâu, thằng Cọ muốn em ký cỡ nào em cũng cóc quan
tâm, sự đời em còn cho nó thì còn thứ gì em không biếu?
"Đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ". Có lúc "cơm
không lành canh không ngọt" nhà anh Cọ đang làm khó em Vẹm khi đưa ra
bằng chứng hồi môn đã ký của bác vẩu năm xưa và còn hăm dọa là nếu không
tuân thủ sẽ đưa ra bản ký kết hội nghị Thành đô nữa mới ớn. Mịa nó,
trước khi cưới em nó thế này thế nọ, bi giờ nó lại tráo trở thế nọ thế
này.
Vẹm đã muối mặt dâng hiến cuộc đời và giòng họ cho anh Cọ nhưng sao anh
lại bêu xấu em trước bàn dân thiên hạ, thân gái em biết làm sao đây?
Nghĩ lại thiệt là bực hết sức. Ngày xưa anh Mỹ ve vãn em nhưng em quyết
theo anh Nga và Cọ vì nghĩa vụ quốc tế nên dù có đốt cháy cả làng em
cũng xua đuổi anh Mỹ. Em đánh anh Mỹ là đánh cho hai anh chớ bộ. Bi giờ
anh chồng Cọ làm khó dễ em mà anh Nga chẳng nói một tiếng an ủi tình xưa
nghĩa cũ, em khóc hết nước miếng.
Phận Vẹm mười hai bến nước, trong nhờ đục chạy nên em cố gắng liên lạc
anh Mỹ coi ảnh có giúp được không? Anh Mỹ nói vài câu xã giao vì biết em
Vẹm này lật lọng hơn thay áo, hơn nữa chơi với anh Cọng còn kiếm chút
cháo, quan hệ với em Vẹm này chỉ tốn hầu bao. Em tuyên bố chẳng tù ti tú
tí với thằng nào, em xinh nên em ngập giữa sình vẫn xinh, chảnh bà cố.
Bây giờ em bơ vơ lẫn bơ phờ, tang gia bối rối vừa bó gối hổng biết có
anh nào giúp em qua cơn hoạn nạn này em sẽ ghìm anh suốt đời.
No comments:
Post a Comment