Ngày
xưa có anh chết xuống dưới âm phủ, sau một thời gian “cải tạo” với các
quỷ sứ đầu trâu mặt ngựa anh được chuyển trại, cho đi đầu thai kiếp
khác. Họ đưa anh ra trước Ủy ban Ðầu thai, mà theo báo cáo của Nam Tào,
Bắc Ðẩu, hồ sơ, lý lịch của anh rất xấu; anh không thể đầu thai làm
người nữa.
Anh năn nỉ xin
được đầu thai làm kiếp trâu; nghĩ rằng làm thân con trâu thì lúc nào
cũng có người nuôi ăn, không phải vất vả. Nhưng lũ quý sứ đầu trâu phản
đối, vì đưa anh ta lên làm con trâu là xúc phạm đến tất cả lực lượng
công an nhân dân dưới âm phủ. Cuối cùng Ủy ban Ðầu thai cho anh ta lựa
chọn: Hoặc sinh ra làm một con chuột, hay làm một thằng bù nhìn đứng
ngoài ruộng xua đuổi chim chóc. Làm chuột hay làm bù nhìn, anh ta nên
chọn cách nào?
Câu chuyện cổ tích trên được nhớ lại sau khi chúng ta nghe những bản
tin và lời bàn về vụ ông Nguyễn Tấn Dũng ra trước Quốc Hội ở Hà Nội. Thứ
Tư tuần trước, khi ông thủ tướng nước Việt Nam ra trước Quốc Hội, có
một đại biểu là ông Dương Trung Quốc đứng lên hỏi ông rằng ông có nghĩ
đến chuyện từ chức hay không. Nói văn hoa, theo báo chí tường thuật, thì
ông Quốc hỏi ông Dũng có “hướng tới một văn hóa từ chức” hay không. Bởi
vì, một người làm thủ tướng sai lầm mà chỉ ra trước Quốc Hội nói mấy
lời xin lỗi thì kỳ cục quá. Câu hỏi bất ngờ của ông Dương Trung Quốc
được cả nước chú ý. Và ông Nguyễn Tấn Dũng đã trả lời một cách khéo léo,
nhưng ý kiến rất rõ ràng và giản dị: Quý vị đại biểu Quốc Hội không có
quyền đặt câu hỏi đó! Vì ông Dũng chỉ được đảng giao việc làm thủ tướng
cho nên ông làm thủ tướng. Nói cách khác, ông Dương Trung Quốc muốn thấy
cái “văn hóa từ chức” thì hãy đi gõ cửa đảng cộng sản mà hỏi; chứ đem
hỏi ông Dũng là gõ nhầm cửa!
Phải nghe nguyên văn những lời ông Dũng nói mới cảm thấy được nỗi bẽ
bàng của ông Dương Trung Quốc. Ông Dũng nói, “...gần suốt cả cuộc đời
tôi đi theo đảng hoạt động cách mạng, dưới sự lãnh đạo trực tiếp quản lý
của đảng, tôi không có chạy, tôi cũng không có xin một chức vụ nào cả!”
Ông còn nói, “và tôi cũng không có thoái thác, từ chối bất cứ nhiệm vụ
gì mà đảng, nhà nước quyết định phân công, giao phó cho tôi.”
Tức là ông Nguyễn Tấn Dũng hoàn toàn đóng vai thụ động, trách nhiệm
sau cùng là của toàn thể đảng cộng sản, từ những cụ ngồi trên cho đến
các đảng viên ở dưới. Ông không bao giờ xin giữ chức thủ tướng cả. Ông
được đảng trao cho. Ông còn nói: “Ðảng, Bộ Chính Trị, Ban Chấp Hành
Trung Ương đã hiểu rõ về tôi cả về ưu điểm, khuyết điểm, cả về phẩm chất
đạo đức, cả về năng lực, khả năng, cả về sức khỏe thương tật, cả về tâm
tư nguyện vọng của tôi.” Tức là nếu ông có sai lầm, thì đảng đã biết
trước rồi, chứ không có gì lạ cả!
Ðây là một lối tự biện rất hay. Con gái, con trai ông Nguyễn Tấn Dũng
cũng có thể nói giống y như vậy. Vì đảng giao phó cho nên cô này mới
làm chủ tịch ngân hàng, cậu kia mới làm chức thứ trưởng. Các cô, cậu chỉ
ngoan ngoãn nhận việc mà thôi. Có thể nói, những người phụ trách các
công ty Vinashin, Vinalines, hay các ông đã làm PMU 18 hoặc, nhận làm xa
lộ xuyên Sài Gòn để hàng triệu đô la của nhà thầu Nhật Bản, họ cũng có
thể tự biện minh như thế: Tôi “không có thoái thác, từ chối bất cứ nhiệm
vụ gì mà đảng, nhà nước quyết định phân công, giao phó cho tôi” đứng ra
điều khiển công ty Vinashin (hay Vinalines)! Họ vô tội bởi vì trước khi
trao nhiệm vụ, đảng “đã hiểu rõ về tôi cả về ưu điểm, khuyết điểm, cả
về phẩm chất đạo đức, cả về năng lực, khả năng, cả về sức khỏe thương
tật, cả về tâm tư nguyện vọng của tôi.” Khi họ tự biện minh như vậy thì
các quan tòa phải thấy thương họ mà tha bổng. Bởi vì thủ phạm đích thực
của các vụ cướp của công làm của riêng, ăn tiền mua tầu dỏm, không phải
là những đảng viên ngoan ngoãn này. Thủ phạm đáng đem ra trước vành móng
ngựa chính là đảng!
Tức là các ông bà đại biểu Quốc Hội cũng không có quyền nói chuyện
“bất tín nhiệm” với ông thủ tướng hay bất cứ quan chức nào trong guồng
máy nhà nước. Tất cả đều do đảng trao trách nhiệm! Mà chính cái Quốc Hội
này, tất cả các đại biểu ngồi gật gù trong đó, cũng là do đảng chỉ định
cho ngồi!
Cho nên nhà bình luận Mai Thái Lĩnh tại Việt Nam mới viết: “Mặc dù
quy định về thủ tục ‘bỏ phiếu tín nhiệm’ đã được ghi trong Luật Tổ Chức
Quốc Hội 2002 và cả trong bản sửa đổi năm 2007, Quốc Hội lại không thể
tự mình thực hiện quyền này. Thực tế cho thấy chế độ ‘đảng trị’ đã vô
hiệu hóa công cụ hữu hiệu nhất của Quốc Hội để kiểm soát quyền lực của
bộ máy hành pháp.” Cho nên ông Giáo Sư Tương Lai phải công nhận: “Câu
trả lời của ông thủ tướng theo tôi nghĩ là chính xác.” Bởi vì chính Quốc
Hội cũng chỉ là một Quốc Hội của đảng chứ không phải của dân; nó cũng
chỉ được đảng cho lên ngồi đó chứ chẳng có quyền đặt câu hỏi nào với các
quyết định của đảng.
Ðó là nỗi bẽ bàng của những đại biểu Quốc Hội, khi nghe ông Nguyễn
Tấn Dũng nói về 51 năm làm cách mạng chỉ biết nghe lệnh đảng. Ông đại
biểu Dương Trung Quốc hỏi: “Thủ tướng nghĩ gì về ý kiến cho rằng, mình
đã nặng trách nhiệm với đảng, mà nhẹ trách nhiệm với dân?” Nghe những
lời ông Dũng đáp lại, người ngoài cũng thấy muốn đặt câu hỏi với ông
Dương Trung Quốc: “Ông đại biểu nghĩ gì về ý kiến cho rằng, Quốc Hội đã
nặng trách nhiệm với đảng, mà nhẹ trách nhiệm với dân?”
Ðến đây, chúng ta thấy các đại biểu Quốc Hội ở Việt Nam hiện đứng
trước hai lựa chọn. Một con đường là an phận, cứ ngậm miệng ăn tiền, chả
bao giờ dại dột đứng lên nói như ông Dương Trung Quốc, chỉ thêm bẽ bàng
thôi. Hai là mạnh dạn đứng lên, thoát xác, nhất định thi hành quyền hạn
của một Quốc Hội, theo Hiến Pháp và đạo luật Luật Tổ Chức Quốc Hội quy
định. Biết đâu, có nhiều người cũng gan to như ông Dương Trung Quốc, yêu
cầu đặt vấn đề bất tín nhiệm chính phủ?
Hai lựa chọn, hoặc ngậm miệng, hoặc đứng lên cất tiếng nói, sẽ đưa tới những hậu quả nào?
Nếu các đại biểu Quốc Hội dám đứng lên đòi bất tín nhiệm, thì dù họ
chiếm đa số, thì chắc cũng không đi tới đâu cả. Bởi vì tất cả những
người cầm đầu cái Quốc Hội đó đều là người được đảng chỉ định, họ sẽ
không cho biểu quyết. Các ông bà muốn nói gì thì nói, nhưng không bao
giờ có thể đưa tới một quyết định, rồi đem quyết định đó trao cho bên
hành pháp để bắt nó thi hành. Tình trạng này giống như một cái hội đồng
trong chuyện cổ tích. Ðó là hội đồng của các con chuột quyết định sẽ đem
cái chuông đi cột vào cổ con mèo, để mèo đi tới đâu thì họ hàng nhà
chuột nghe biết trước mà chạy. Hội đồng đã quyết định xong, nhưng không
ai có can đảm đem cái chuông tới buộc cổ con mèo cả. Giống như vậy, nếu
cái Quốc Hội ở Việt Nam bây giờ mà quyết tâm đòi bất tín nhiệm ông
Nguyễn Tấn Dũng, thì họ cũng chỉ là một cái Quốc Hội Chuột mà thôi!
Lựa chọn thứ hai, ngậm miệng ăn tiền, là con đường nhàn hạ hơn. Ðó là
số kiếp đã được dành cho những ông bù nhìn giữ dưa, đuổi quạ. Tất cả
các chế độ độc tài đều lập ra các quốc hội bù nhìn cả. Cho đến khi chế
độ sụp đổ, các bù nhìn cũng rớt theo. Nếu có ai hỏi tội, họ cũng có thể
tự bào chữa y như lời ông Nguyễn Tấn Dũng: Ðảng và Nhà nước quyết định
phân công, giao phó cho tôi đấy chứ!
Trở lại câu chuyện cổ tích anh chàng được ra trước Ủy ban Ðầu thai
dưới âm phủ, đứng trước câu hỏi: Giữa hai kiếp mới, làm chuột hay làm bù
nhìn, anh ta chọn đầu thai làm cái nào? Quý vị có thể đoán ra, anh ta
sẽ chọn làm bù nhìn, con đường an toàn, nhãn nhã hơn. Chắc các đại biểu
Quốc Hội ở Việt Nam cũng lựa chọn như thế.
No comments:
Post a Comment