Sự việc xảy ra vào trưa ngày 7 tháng 9 vừa qua, cụ ông tên Ngô Vỹ Nhân
(87 tuổi) sau khi bệnh viện cho về sau 2 tháng điều trị đã bị các con
đưa tới trải chiếu đặt nằm trên vỉa hè trước cửa ngôi nhà số 11, phố Núi
Trúc, Hà Nội.
Ngôi nhà nói trên là của người con trai cả của ông đã qua đời cách đây 2
năm. Hiện tại, người con dâu cả, cháu nội gái và người vợ đã ly thân
của ông đang sống trong căn nhà này. Tầng trệt của ngôi nhà được cho
thuê làm tiệm bán quần áo.
Ông chủ quán nước đối diện với ngôi nhà kể lại sự việc như sau: “Khoảng
11 giờ trưa tôi thấy chiếc taxi chở ông cụ Nhân về đây. Con gái, con
dâu, con rể cụ vừa đưa bố xuống xe đã trải chiếu ngay trên vỉa hè để bố
nằm. Rồi thì lỉnh kỉnh quần áo, đồ đạc đi viện cũng bị vứt xung quanh
ông cụ”.
Ông chủ quán nước thở dài: “Nhìn ông cụ chỉ còn da bọc xương, gắng
gượng hút bát phở mà lòng đắng ngắt. Chúng tôi chỉ là hàng xóm sống xung
quanh mà còn không cầm được nước mắt khi nhìn ông cụ nằm mê mệt trên
vỉa hè. Con cái bất nhân quá”.
Ông kể tiếp: “Trời lúc nắng lúc mưa. Có lúc chỗ ông cụ nằm còn là
vũng nước mà chúng nó vẫn mặc kệ. Anh con rể cầm được 2 cái ô ra che mưa
cho bố vợ. Còn hai cô con gái chạy vào mái hiên gần đấy đứng trú. Thỉnh
thoảng lại chạy ra ngó xem bố còn sống hay không”.
(Ảnh: Xa Lộ Tin Tức)
Đến quá 8 giờ tối mà sự việc vẫn chưa được giải quyết, mặc dầu đã có
chính quyền địa phương can thiệp, quá phẫn nộ về hành động ngược đãi cha
của con cái của ông Nhân, ông chủ quán nước đã phải gay gắt mắng mỏ:
“Không thể chấp nhận được lũ con mất nhân tính đó. Tôi sang nói với anh
con rể có đưa cụ về nhà ngay không dân tình ở đây không tha cho các
anh. Hàng xóm cũng làm ầm ĩ, ép anh này phải gọi taxi đưa bố về nhà ngay
lập tức”. Người con rể của ông cụ gọi đến 5,7 chiếc taxi nhưng không tài xế nào chịu chở vì sợ mang họa.
Chứng kiến cảnh đau lòng đó, nhiều người dân sống quanh khu vực đã phải
phản đối, thậm chí còn to tiếng với các con của ông cụ, cuối cùng các
con của ông đành phải đưa ông về nhà người con gái thứ hai.
Ông chủ quán nước kể rằng trong tình cảnh thương tâm đó, ông cụ chỉ im
lặng, mắt nhắm chặt mà hai dòng nước mắt cứ ứa ra ràn rụa.
Sự việc đã làm cho những người dân sống quanh đó và người đi đường không
khỏi ngỡ ngàng. Không rõ lý do gì các con của ông lại đối xử tệ bạc với
cha của họ, nhưng rất nhiều người không dằn được lòng đã phải lên tiếng
bất bình.
Được biết khi ông cụ được đưa tới đây, các con của ông, con rể và con
dâu của ông đã to tiếng, thậm chí còn “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay”
với nhau. Sau khi hàng xóm can gián, cô con dâu chủ nhà đã khóa cửa lại
quyết không cho đưa ông vào nhà. Đứa cháu nội gái của ông 20 tuổi thì
lại ngồi giữ cửa. Bà vợ đã ly thân với ông ở trong nhà cũng không ra
mặt.
Được biết do bất hòa nên từ đã vài chục năm nay, ông cụ và vợ đã sống ly
thân với nhau. Hai người con trai phân công nhau trách nhiệm nuôi dưỡng
bố mẹ già. Theo thỏa thuận thì người con trai cả nhận nuôi mẹ còn người
con trai út nhận nuôi cha. Hiện tại, người con trai cả đã quá cố, người
con dâu cả vẫn làm bổn phận phụng dưỡng mẹ chồng. Sự việc không có gì
đáng nói nếu không có chuyện hai cô con gái của ông cụ mang cha mình đến
đặt nằm trên vỉa hè trước của ngôi nhà của người anh trai và ép chị dâu
cho cha vào nhà, nhận thêm trách nhiệm phụng dưỡng cha mình.
Nói tới đây ai cũng có thể đoán được sự việc chẳng qua là vì các con của
ông muốn tranh chấp ngôi nhà mà bà chị chồng (vợ của anh mình đã mất),
cháu gái (con của anh mình) và mẹ (đã ly thân với cha của minh) đang sở
hữu.
Tưởng cũng nên biết, ông cụ có 4 người con, 2 trai và 2 gái. Cả 4 người
con của cụ đều được cho ăn học đàng hoàng, đến nơi đến chốn, ai cũng
thành đạt và giàu có. Ngoài người con trai cả đã mất, 3 người con còn
lại đều thành đạt và hiện đang làm ở các cơ quan nhà nước. Người con gái
lớn của ông từng là y tá trưởng ở bệnh viện Mắt Trung ương, chồng là
giảng viên trường đại học Thủy Lợi. Hai người con còn lại thì người làm
kế toán, người làm bảo hiểm, hiện đã làm tới chức Trưởng phòng trong
Công ty bảo hiểm Prudential Việt Nam. Nói như vậy để thấy bầy con của
ông là một lũ có tài mà không có đức. Nhẫn tâm đặt cha đẻ của mình nằm
trên vũng nước vỉa hè, phơi mưa, phơi nắng hơn 10 tiếng đồng hồ là một
hành động nhẫn tâm, đáng xấu hổ và phải bị lên án nặng nề!
Nói gì thì nói, ai đúng ai sai chưa biết, chỉ việc dùng chính sức khỏe,
tính mạng của cha mình ra để hầu mong đạt một mục đích (đen tối) nào đó
thì quả thật quá bất nhân, bất nghĩa, vô đạo đức, không thể nào chấp
nhận được!
Có loại con nào nỡ đối xử với người đã sinh thành dưỡng dục mình như vậy
không!? Bất hiếu! Một lũ con bất hiếu! Chỉ biết nghĩ cho bản thân mình
còn cha mẹ già thì bỏ mặc, dám đem ra làm phương tiện trao đổi trong khi
ông cụ sức đã già yếu không biết sống được bao lâu nữa. Không biết khi
hành hạ cha đẻ của mình như vậy, mấy người con của cụ có thấy chút ray
rứt nào không? Cha đẻ mà còn dám vứt ra đường như vậy thì chuyện gì mà
họ không dám làm!?
Đó là tiếng chuông dóng lên cảnh báo sự suy đồi đạo đức nghiêm trọng đã và đang xảy ra trong xã hội Việt Nam.
Đạo đức ngày nay ở VN như vậy đó sao? Với cha mẹ mình mà còn đối xử tệ
bạc như thế thì thử hỏi với xã hội, với tha nhân, người ta sẽ đối xử ra
sao nữa? Công việc của họ đang làm, chức vụ của họ đang nắm trong xã
hội, chỉ để chuộc lợi cho mình thôi sao?
Trên đường phố VN ngày nay, nhan nhản những cách hành xử vô tình, vô tâm
và vô cảm. Chỉ cần lướt qua một vài tờ báo online, lướt qua một vài tin
tức trên các trang web trong nước là ai cũng sẽ dễ dàng bắt gặp vô số
những tin tức tệ hại về nạn vô cảm. Nó đang hoành hành và lây lan khắp
nước.
Nhưng đó chỉ là chuyện giữa người với người, không quen biết nhau. Vô
cảm đối với cả người đã sinh thành và dưỡng dục mình là một chuyện ghê
gớm, không chấp nhận được và đáng bị nguyền rủa.
So sánh sự khác biệt của xã hội VN xưa và nay, vẫn biết rằng thời nào
cũng có sự hiện diện của cái thiện và cái ác, người tốt và kẻ xấu, tuy
nhiên nó khác nhau về mức độ và sự thể hiện ở từng thời điểm. Đúng. Vậy
thì căn bịnh vô cảm này do đâu mà có?
Xét về mặt xã hội, xã hội VN bây giờ quá phức tạp, đầy rẫy lọc lừa và tranh ăn.
Xét về mặt đạo đức, xã hội VN hiện tại quá đỗi suy đồi, niềm tin khủng
hoảng. Đặc biệt, đó là sự suy đồi về đạo đức, nhân phẩm của những thế hệ
trẻ ngày nay, mà biểu hiện rõ nhất đó chính là thái độ thờ ơ, vô cảm
đối với mọi sự vật, mọi sự việc diễn ra xung quanh. Thái độ này đang dần
lan tỏa trong xã hội VN, không chỉ trong giới trẻ mà đã len lỏi vào
khắp mọi giới, không chỉ địa phương hay vùng miền nào mà lây lan khắp
nước.
Xét về mặt giáo dục, căn bệnh vô cảm này là sản phẩm của một nền giáo
dục yếu kém, thất bại. Nền giáo dục của người CS giáo điều với lý thuyết
khô khan và nặng nề, không chú trọng đến việc đào tạo nên “nhân cách”
mà chỉ chú trọng đến việc đào tạo ra “nhân lực”. Nó thể hiện qua các
chính sách, pháp lệnh cũng như chương trình học nặng nề của nhà nước.
Các môn quan trọng góp phần hình thành nên “nhân cách” con người là Giáo
dục công dân từ lâu đã trở thành những môn phụ không đáng quan tâm,
thời lượng tiết học vô cùng ít ỏi và nội dung học thì quá nặng nề, giáo
điều thì làm sao có thể đào tạo nên những nhân tố tốt được. Sự sai lầm
của giáo dục đã kéo theo một thế hệ không hoàn chỉnh, một thế hệ không
thể nào miễn nhiễm được với những căn bệnh như vô cảm.
Tựu trung, căn bệnh vô cảm là kết quả của một lối sống chụp giựt, bon
chen và tranh giành ngày nay, ngày ngày ăn sâu vào tinh thần văn hóa của
xã hội VN khi mà các giá trị sống, giá trị đạo đức tinh thần, lòng bao
dung nhân ái, tình thương yêu đồng loại, và sự hy sinh đang dần bị thế
chỗ bởi chủ nghĩa vật chất và lợi ích cá nhân ... làm cho con người
không còn cảm giác trước nỗi đau của đồng loại, của người thân.
Người Việt mình xưa nay có truyền thống vô cùng tốt đẹp là “thương người
như thể thương thân”, ấy vậy mà ngày nay có những cách sống đang đạp đổ
truyền thống tốt đẹp này. Chữ “nghĩa” trong xã hội VN dường như đang
dần mất đi nên con người hiện chỉ biết sống vì mình, sống ích kỷ, không
còn dám hy sinh và sống không có trách nhiệm với đồng loại. Ngày xưa con
người sống trọng “nghĩa, luôn đề cao tinh thần trách nhiệm, sự hy sinh,
sẵn sàng xả thân vì cái thiện, cho gia đình, cho đồng loại và cho đất
nước. Vì thế mà ở thời ông cha ta những giá trị căn bản của tình nghĩa
gia đình, thầy trò, tình yêu quê hương đất nước luôn được đặt lên cái
tôi cá nhân. Bức tranh xã hội đang có sự đảo lộn giá trị, cái ác lên
ngôi, trong khi giá trị nhân bản đang bị chìm lấp. Ngày nay, đang có sự
thay đổi lớn trong hệ thống giá trị sống của con người. Khi một xã hội,
một đất nước mà những người sống trong đó vô cảm, không hợp quần, không
tương thân tương trợ lẫn nhau, không giúp đỡ nhau thì tất yếu cái xã hội
đó sẽ què quặt, đất nước đó sẽ sụp đổ và bị tiêu hủy.
Nước VN của tôi ngày nay là thế đó. Dân tình của nước VN của tôi ngày
nay là thế đó. Đó là kết quả của gần 60 năm xây dựng đất nước xã hội
được mang danh là xã hội xã hội chủ nghĩa của những người vô thần, vô
trách nhiệm, vô tri và vô giác đã đưa người dân cả nước đến chỗ vô tình,
vô tâm và vô cảm ngày nay.
No comments:
Post a Comment