Tuesday, May 14, 2013

Hàng Chục Nữ Nhân Viên bị Bắt Bò Diễu Phố

Những ngày qua, hàng loạt bức ảnh được cho là ghi lại cảnh một công ty mỹ phẩm của Trung Quốc bắt hàng chục nữ nhân viên bò diễu phố đang gây xôn xao dư luận, đồng thời thu hút khá nhiều ý kiến trái chiều.
Theo thông tin lan truyền trên cộng đồng mạng Trung Quốc, do tình hình làm ăn quá bết bát nên chủ công ty trên đã quyết định áp dụng hình phạt kì lạ này nhằm rèn luyện lòng quyết tâm trong công việc cho nhân viên của mình.
Thời gian gần đây, nhiều công ty Trung Quốc thi nhau áp dụng những hình phạt mới cho cấp dưới nhưng đa số đều không nhận được sự đồng tình từ dư luận.
Các nữ nhân viên bị bắt bò giữa phố trước sự chứng kiến của người đi đường
Nhiều người chỉ trích rằng, việc bắt những cô gái trẻ mặc đồng phục bò lê trên đường là một hành động ngược đãi phụ nữ. Song cũng vẫn có một số ít ý kiến ủng hộ vì cho rằng đó là biện pháp hiệu quả để khắc phục tình trạng trì trệ trong tinh thần làm việc của nhân viên.
Cách đấy không lâu, cư dân mạng Trung Quốc đã từng phẫn nộ với cảnh một phụ nữ bị làm nhục giữa đường trước sự vô cảm của người chứng kiến.
Câu chuyện trên diễn ra tại một nhà hàng trên đường Điền Lân, trung tâm thành phố Thượng Hải. 
Hình ảnh trong clip cho thấy một người đàn ông mặc quần áo màu đen đã có những hành động sàm sỡ quá lố đối với cô gái ngay giữa phố. Nạn nhân tuy có chống cự nhưng rất yếu ớt.

Quầy đổi tiền Tân Sơn Nhất ăn chặn tiền du khách Pháp

Một công ty làm dịch vụ đổi tiền chính thức tại sân bay Tân Sơn Nhất vừa bị tố giác ăn chặn tiền của du khách, đặc biệt là người ngoại quốc. 
Cuộc tranh đấu giành phần thắng của nhóm du khách người Pháp bị ăn chặn tiền đổi tại sân bay Tân Sơn Nhất. (Hình: báo Thanh Niên)

Có thể hành vi gian lận này đã được thực hiện khá lâu, nhưng mãi đến sáng ngày 10 tháng 5, một số du khách người Pháp mới vỡ lẽ ra. Báo Thanh Niên cho biết, những du khách đầu tiên biết mình bị gian lận sáng ngày nói trên lập tức tố cáo sự việc với chính quyền địa phương, đòi làm sáng tỏ nội vụ.

Số du khách này mới lần đầu tiên từ Paris, Pháp đến Sài Gòn, cho hay đã đến một quày đổi tiền ngay khi vừa hoàn tất thủ tục nhập cảnh tại sân bay Tân Sơn Nhất. Hầu hết du khách đi trong đoàn 33 người Pháp này đã đổi đồng Euro lấy tiền Việt Nam, để tiện chi xài trong thời gian ở lại đây.

Số du khách này sau đó bật ngửa ra khi biết ra đã bị quầy đổi tiền tại Tân Sơn Nhất “luộc” kỹ. Một du khách nói: “Ở sân bay Tân Sơn Nhất, tôi đưa 100 Euro, chỉ nhận được 2,070,000 đồng Việt Nam, trong khi lẽ ra phải lấy lại 2.7 triệu đồng Việt Nam.” Tính ra, cứ mỗi 100 Euro, một du khách bị thiệt mất 630,000 đồng, tương đương 30 đôla.

Trưởng đoàn du khách người Pháp đi chuyến trên tỏ ra tức giận, cho rằng họ đã bị lừa một vố đau. Ông này nói rằng tất cả các thành viên đoàn du lịch của ông đều đã mau mắn đổi tiền tại Tân Sơn Nhất, háo hức mở màn chuyến viếng thăm “hòn ngọc Viễn Đông.” Theo ông, người đổi ít nhất cũng là 40 Euro, và nhiều người đổi đến 400 Euro.

Để tỏ thái độ quyết liệt phản đối, ông Mene Patrick - trưởng đoàn du lịch nói trên, quyết định ngưng chuyến đi thăm Sài Gòn và đưa cả đoàn trở lại Tân Sơn Nhất đòi làm sáng tỏ. Đại diện công ty du lịch phía Việt Nam, bà Trần Thị Kim Hồng nói rằng du khách Pháp rất “kỹ tính,” và không chấp nhận bị lừa ngay lần đầu tiên vừa đặt chân đến Sài Gòn, tại một sân bay lớn nhất Việt Nam.

Sự trở lại của đoàn du khách người Pháp vừa rời khỏi Tân Sơn Nhất vài tiếng đồng hồ trước đó đã gây sự chú ý của rất nhiều du khách quốc tế tại đây. Một cuộc xung đột diễn ra vì nhân viên bảo vệ sân bay không cho họ đi vào trong khu vực đổi tiền nằm trong sân bay, nại lý do “du khách không có biên lai đổi tiền,” tức là không có chứng cứ cho thấy đã bị lừa.

Tuy nhiên, 33 du khách người Pháp đòi “khiếu nại đến cùng,” bất chấp việc trì hoãn cuộc hành trình ở Việt Nam chỉ kéo dài mười ngày. Thái độ quyết liệt của đoàn du khách người Pháp cuối cùng đã buộc công ty đổi tiền phải nhượng bộ bằng cách xin lỗi, trả lại tiền ăn gian và năn nỉ “đừng làm lớn chuyện.”

Cũng theo báo Thanh Niên, đơn vị chính chịu trách nhiệm trong vụ gian lận này là Công ty taxi Sài Gòn Air. Ông Phó tổng giám đốc Sài Gòn Air cho hay sẽ sa thải hai nữ nhân viên dính tới vụ đổi tiền gian lận du khách.

Theo dư luận, Sài Gòn Air là công ty có 30% vốn nhà nước Việt Nam. Có người đòi truy tố hai nữ nhân viên Sài Gòn Air ra tòa về tội “lừa đảo, chiếm đoạt tài sản của người khác,” chứ không thể chỉ bị sa thải đơn thuần vì họ cố tình làm xấu hình ảnh Việt Nam trong lòng du khách quốc tế.

Phải có nhiều cơ quan ĐỘC LẬP theo dõi, giám sát, chứ không phải làm lén lút, rồi VU CÁO mọi người lại gần xem xét, rồi làm giả báo cáo.

Nhìn lại cách đây mấy tuần ông này trả lời vụ "để BĐS rơi tự do" do TS Phan đề xướng là thấy ông này lộ rõ cốt cách chăn trâu.

Nay thì trả lời lạc đề, ngoài đề trong đủ mọi việc.

Ông ta có đem lại việc làm cho ai thì ăn thua gì đến việc chính; các quan chức VN ăn cắp đất, đuổi nhà dân, cũng đem lại việc làm cho... công an đuổi nhà, lưu manh đánh đập dân, rồi cho công nhân xây nhà để quan chức bán bỏ túi.

Các quan chức này cũng có thể gọi là "real-estates developers" đó thôi, vì rõ ràng họ phá các khu đất xập xệ, cất lên buildings hoành tráng.

Vấn đề là: trả tiền đền bù ra sao, các người bị đuổi nhà làm sao mà sống, vì họ là nông dân, cho dù dúi tiền vào tay họ thì cũng vô ích vì họ không biết đầu tư, làm ăn ngoài việc đồng áng.

Rồi phá rừng, đốn gỗ để trồng cao su, có đúng điều kiện thiên nhiên trong vùng chưa, có nghiên cứu khoa học về nước, nguồn nước, hay chưa.

-------------------

Trồng cao su thì phải tưới nước, nhưng tưới mấy trăm ngàn ha thì nước lấy đâu ra, hay lại phải rút từ các nơi đang cần nước để trồng các loại khác?

Tính lẹ: mỗi ha là 10.000 m2, chạy ra mỗi 100 ngàn ha là 1 tỉ m2.

Mỗi m2 cần mỗi ngày 1 lít nước thôi, thì mỗi 100 ngàn ha cần mỗi ngày 1 tỉ lít, tức 1 triệu m3.

Nước từ đâu ra đủ cho số này, đang khi bên Lào đang rất thiếu nước, trừ khi "uống" vào dòng chảy sông Mekong, làm cạn kiệt nước nhiều vùng khác, nhất là hạ lưu bên Cambodia, Thái, VN.

Đang khi đó, lại phải đốn rừng, làm thiệt hại sinh thái, làm xói mòn đất đai, làm giảm lượng nước ứ đọng, trong khi cây cao su trồng lên thì 5, 10 năm mới thành rừng.

----------

Nói tóm, việc "đốn rừng trồng cao su" là 1 ý tưởng TỐT, nhưng phải làm thật cẩn thận, có cho nhiều khoa học gia vào nghiên cứu, phải có kế hoạch từng giai đoạn, và nhất là phải rõ ràng, minh bạch, không gì giấu diếm.

Ngoài ra, phải đền bù xứng đáng cho người dân bị mất đất. Do họ không có nghề gì khác, thì phải cấp đất nơi khác cho họ trồng trọt, trong thời gian chuyển tiếp phải nuôi họ 100%.

Phải có nhiều cơ quan ĐỘC LẬP theo dõi, giám sát, chứ không phải làm lén lút, rồi VU CÁO mọi người lại gần xem xét, rồi làm giả báo cáo.

Ra làm ăn thì không làm ơn cho ai, đừng lên giọng từ bi bác ái, "chúng tôi đem lại việc làm, cất đường, trường học, bệnh xá, v.v..."

Thà là nói "Chúng tôi làm VÌ TIỀN, không ban phát cho ai 1 xu. Mọi việc minh bạch, CÔNG BẰNG, chúng tôi KHÔNG BAO GIỜ hối lộ ai 1 xu. Mọi người tự do vào các nơi này điều tra xem xét, chúng tôi đặt MỌI tài liệu trên mạng, v.v..." thì còn đáng tin hơn.

Monday, May 13, 2013

BBC - Vietnam firms involved in 'illegal land grabs'

An environmental group has accused two Vietnamese rubber firms of involvement in massive land grabs in Cambodia and Laos.
In its report, Global Witness said HAGL and Vietnam Rubber Group had been allocated over 280,000 hectares for rubber plantations in the countries.
Residents had been evicted and offered inadequate or no compensation, it said.
It described the companies' operations as leaving "a trail of environmental and social devastation".
One of the companies, HAGL, said its operations complied with local laws; the BBC contacted Vietnam Rubber Group but has received no response yet.
Aggressive expansion The problem of land grabs has been raised for several years by donors and NGOs in both countries.
Private land ownership was destroyed by the decades of war and revolution during and after the Vietnam War, so most is now considered state-owned. The Cambodian and Lao governments have been encouraging commercial exploitation of land to boost economic growth.
Global Witness says the alleged land seizures in Laos and Cambodia reflect a global crisis of uncontrolled land exploitation, driven by rising prices for commodities.
BBC Map
HAGL has denied any involvement in land-grabbing, illegal logging or corrupt activities. It said in a statement that it believes its investments in rubber and sugar plantations were fully compliant with local laws.
HAGL is a striking Vietnamese business success story. It began as a small furniture factory in the highland town of Pleiku in 1990, not far from the Cambodian border. It then expanded, first into timber and later into hotels and property, and now rubber and sugar plantations.
Its founder and president, Doan Nguyen Duc, is now one of Vietnam's wealthiest men.
The Vietnam Rubber Group is an umbrella organisation for 22 state-owned enterprises.
Both have led an aggressive expansion of Vietnam's rubber production over the past decade, making it the world's fourth largest exporter after Thailand, Indonesia and Malaysia.
But available land is now hard to find in Vietnam. Cambodia and Laos have some of the last unexploited tracts of suitable land left in South East Asia.
Traditionally, rubber in South East Asia has been cultivated by smallholders, but these two Vietnamese companies mark a shift towards large-scale plantations operated by big corporations.
In its response to the Global Witness report, HAGL said it provided tens of thousands of jobs for local people.
But Global Witness has interviewed Cambodians and Laos who say they were driven off land they were cultivating, and saw their fields bulldozed and then planted with rubber trees for businesses owned or part-owned by the two Vietnamese companies.
Loopholes It has also accused Deutsche Bank and the IFC, the financial arm of the World Bank, of investing in both companies, and of failing to perform due diligence on their operations in Cambodia and Laos.
Its says five of Cambodia's richest tycoons are the main beneficiaries of the millions of hectares of government land concessions.
File photo: Rubber plantation in Vietnam Vietnam is the world's fourth-largest exporter of rubber, but available land is scarce
Deutsche Bank says it is not directly financing either company. It says it holds shares in HAGL in a fund on behalf of other investors and provides "clerical trustee services to HAGL as it does to thousands of listed companies globally".
The IFC said in a statement that it holds no stakes in Vietnam Rubber Group. It does have an investment in a fund in Vietnam, which holds a stake in HAGL.
There is now a well-documented pattern of land disputes in both rural and urban Cambodia, where poorer residents are evicted from land they may have lived on for many years to make way for development projects. These projects are usually run by wealthy entrepreneurs connected to the ruling party.
The Cambodian security forces have repeatedly been accused of violently suppressing protests against the evictions, even when the evictions appear to be illegal.
The Cambodian courts have imposed prison sentences on protesters, but there have been no convictions of those accused of seizing land.
Last year, Prime Minister Hun Sen announced a moratorium on land concessions for business, but left a loophole which has allowed hundreds of thousands more hectares to be approved for development.
He also announced a project to process land titles for poorer Cambodians, but this has been widely condemned by local human rights groups as ineffective.
The growing concern over the harmful effects of land concessions for rubber in South East Asia echoes earlier criticism of oil palm plantations, which now cover huge areas of what used to be tropical forest in Malaysia and Indonesia.

40 years on from exodus, Vietnamese take to sea again, destination Australia

Nearly 40 years after hundreds of thousands of Vietnamese fled the country's Communist regime by boat, a growing number are taking to the water again.
This year alone, 460 Vietnamese men, women and children have arrived on Australian shores — more than in the last five years combined. The unexpected spike is drawing fresh scrutiny of Hanoi's deteriorating human rights record, though Vietnam's flagging economy may also explain why migrants have been making the risky journey.
The latest boat carrying Vietnamese cruised into Australia's Christmas Island one morning last month, according to witnesses on the shore. The hull number showed it was a fishing vessel registered in Kien Giang, a southern Vietnamese province more than 2,300 kilometers (1,400 miles) from Christmas Island, which is much closer to Indonesia than it is to the Australian mainland.
Many Vietnamese who have reached Australia have been held incommunicado. The government doesn't release details about their religion and place of origin within Vietnam, both of which might provide some hint about why they are seeking asylum.
Truong Chi Liem, reached via telephone from the Villawood Immigration Detention Center on the outskirts of Sydney, would not reveal details of his case but said, "I'd rather die here than be forced back to Vietnam."
The 23-year-old left Vietnam five years ago but who was detained en route in Indonesia for 18 months. He said Vietnamese simply looking to make more money shouldn't attempt a boat journey, but he also said, "If a person is living a miserable life, faced with repression and threats by the authorities there, then they should leave."
Some Vietnamese reach Australia via Indonesia, following the same route that the far more numerous asylum seekers from South Asia and the Middle East have blazed for more than a decade. Others set sail from Vietnam itself, a far longer and riskier journey.
In separate statements, the Australian and Vietnamese governments said the overwhelming majority or all of the arrivals were economic migrants, which would make them ineligible for asylum. Several Vietnamese community activists in Australia and lawyers who have represented asylum-seekers from the Southeast Asian country dispute that categorization or raised questions over the screening process Australia uses.
Those activists and lawyers also raise concerns about what will become of the migrants, saying that while Australia doesn't want to keep them, Vietnam doesn't want to take them back.
"Vietnam's attitude is that, 'These are people who will never be our friends, so why should we take them back?'" said Trung Doan, former head of the Vietnamese Community in Australia, a diaspora group.
In a statement, the Vietnamese government said it is "willing to cooperate with concerned parties to resolve this issue."
Asylum-seekers are a sensitive issue for Vietnam because their journeys undermine Communist Party propaganda that all is well in the country. They also hark back to the mass exodus after the Vietnam War.
Those Vietnamese who fled persecution by the victorious Communists in the immediate aftermath of the war triggered a global humanitarian crisis. Their plight resonated with the U.S. and its allies and they were initially given immediate refugee status. In 1989, they had to prove their cases pursuant to the Geneva Convention, and acceptance rates quickly fell as result. Nearly 900,000 Vietnamese did make it out by boat or over land, with the United States, Canada and Australia accepting most of them.
Vietnam remains a one-party state that arrests and hands down long prison sentences to government critics, including bloggers and Roman Catholic activists. Human Rights Watch alleges torture in custody is routine. Christian groups have reported on alleged suspicious deaths in custody.
Most independent human rights activists say that repression has increased over the last two years.
Little is known about the background of those that have made the trip this year.
At least some of those who have arrived in the recent past are Roman Catholics who took part in a protest near a cathedral in the capital, Hanoi, said Kaye Bernard, a refugee advocate who has met some arrivals from Hanoi. Others are said to be involved in land disputes with local authorities.
"I don't think you can generalize but there has been an increase in repression in Vietnam. The sentences are getting longer. There is more fear," said Hoi Trinh, an Australia lawyer of Vietnamese descent who heads an organization helping asylum-seekers. "If more people are more fearful, then more of them will flee."
Peter Hansen, a lawyer and Vietnam expert who advised in some appeals involving recent arrivals from Vietnam, said the small number of cases he was aware of didn't involve intellectuals, bloggers or political dissidents most targeted in the current campaign by the government. But he cautioned that current Australian guidelines on the validity of claims from Vietnam didn't take into account the reality of persecution against certain religious sects in specific parts of the country.
"I can't account for why there has been a significant increase this year, but I can tell you now that I'm absolutely certain that there is a proportion of that number who weren't motivated to come here for economic reasons," he said.
Neighboring countries like Cambodia have continued to receive small numbers of asylum-seekers since the 1990s. Many thousands of Vietnamese have left the country to work in Asia or beyond, either illegally or as exported labor. Many don't return after their contracts end.
Australia appears to be the destination of choice, but the country is already facing a record number of asylum-seekers this year. Under public pressure, the Australian government has made it more difficult for people to be considered for asylum and often detained migrants on isolated islands away from lawyers. Critics say Canberra is avoiding its responsibilities under the United Nations refugee conventions by taking these measures.
Along with other nationalities, the Vietnamese are kept in detention, either on the mainland, on Christmas Island or on the Pacific islands of Nauru and Manus. Families and unaccompanied children are kept in lower-security detention facilities. Four Vietnamese, including a teenager, escaped from one such center in Darwin earlier this week, according to authorities.
Australia's desire to get tough on Vietnamese arrivals appears to have run into a problem: The government in Hanoi has shown no interest in accepting the asylum-seekers, according to activists and lawyers.
Australia can't simply put the migrants on the first plane to Hanoi. They need to have travel documents issued to them by Vietnamese authorities, who must first confirm their identities.
Of the 101 Vietnamese who arrived in Australia in 2011, only six have so far been returned to Vietnam. Very few, if any, have been granted asylum, according to lawyers and activists.

Chủ tịch HĐND TP Nguyễn Thị Quyết Tâm 'chém gió'

Nhân sự việc chị, à nhầm, bác mới đúng, Nguyễn Thị Quyết Tâm - Chủ tịch HĐND TP phát biểu rằng: "12 năm nữa, thu nhập bình quân TP.HCM vượt Bangkok năm 2010". Cháu mạn phép đăng lại cái ảnh tự tổng hợp này.

Giả thuyết đặt ra: Lời phát biểu của bác đúng - cho thấy sự thật phũ phàng rằng: phải mất tới 12 năm nữa cái thành phố giàu nhất đất nước, năng động nhất đất nước này mới bằng/vược GDP của Thái Lan của năm 2010 (chứ không phải là 2013 như bây giờ). Không biết trong 12 năm mà chỉ riêng TPHCM cố vược/bằng Bangkok - TL của 2010 thì 12 năm nữa nó sẽ đi đâu rồi.
Nếu phát biểu này chỉ là "chém gió" nó chỉ ra 1 thực tại còn phũ phàng hơn nữa ! Lưu ý là chỉ so sánh TPHCM với Bangkok chứ không so sánh mức GDP trung bình giữa VN và Thái Lan. 
Liệu chúng ta có mặt dày mày dạn quá không (ở đây đang nói báo chí truyền thông,....) báo chấy suốt ngày cứ lôi Thái Lan đa đảng là hỗn loạn là bạo lực (mà mục đích để làm gì thì tự hiểu) để biện minh hay không nhỉ, có bao giờ các anh/các chị nhà báo ngồi đặt câu hỏi sao đất nước họ đa đảng hỗn loạn, bạo lực, bạo động vậy mà vẫn phát triển như vậy !?
 
-----------------------------------------------------------------------
 
Theo bảng thống kê trên thì 12 năm nữa thu nhập bình quân đầu người ở VN sẽ là khoảng 5400 usd/năm, như vậy mỗi năm sẽ phải được tăng 335 usd/năm = 28 usd/tháng. Hiện tại thu nhập 1374 usd/năm = 115 usd/tháng, có nghĩa là thu nhập bình quân sẽ phải tăng khoảng 24% mỗi tháng thì mới theo kịp Thái Lan trong vòng 12 năm tới với điều kiện Thái Lan phải đứng đợi...ở VN làm nghề gì, chức vụ ra sao để có thể được tăng lương 24% mỗi tháng...chỉ có kẻ ngu, óc bùn không biết suy nghĩ mới tuyên bố như mẹ mìn NTQ Tâm! Nằm mơ còn khó đuổi kịp Thái Lan trong vòng 50 năm tới! Để vượt kịp Thái Lan thì chỉ có cách đem toàn bộ tài sản của đám lãnh đạo tham nhũng chia đều cho nhân dân thì may ra...


Rất buồn và rất nhàm tai với những câu phát biểu vô trách nhiệm của mấy con vẹt như con mẹ Tâm này. Sao không nói "12 năm nữa VN đứng đầu Thế giới" cho ngon
Xét cả một quá trình từ ngày đảng nắm trọn quyền cai trị, đã có bao phát ngôn tượng tự và bao giờ kết quả cũng là nói láo: Từ việc tổ chức đăng ký nhà có mấy Tivi, xe máy, tủ lạnh của thập niên 1980, Hứa thời gian VN hết cảnh 2-3 người chung một giường bệnh, hứa đến năm nào sẽ xoá sạch mù chữ, hứa bao giờ sẽ hết người nghèo... Riêng hứa VN sẽ đạt đỉnh này, đỉnh nọ của Thế giới thì lại càng nhiều và càng hứa nhiều thì VN lại càng tụt lại phía sau
Vậy câu hứa của con mẹ (nói láo như vẹm) căn cứ vào đâu? Dựa trên nghiên cứu của cơ quan nào? kế hoạch hành động ra sao...? Không thấy nói, chỉ thấy hứa văng mạng cho sướng miệng. Dân chán nghe giọng lưỡi tuyên truyền đểu cáng như vậy lắm rồi. Đó là tăng cường công tác Dân vận của đảng hay sao? Toàn là dối trá bịp bợm.

Thân phận ngư dân Việt Nam, trách nhiệm ở ai?


TAREMPA, INDONESIA (NV) -80 ngư dân Việt Nam, bị cáo buộc tội đánh cá bất hợp pháp, và giam giữ tại đảo Tarempa, thuộc quần đảo Anambas, Indonesia, hơn một tháng trời, mà không ai hay biết, không ai can thiệp, nếu không có một buổi gặp mặt rất tình cờ.
Bốn trong số gần 80 ngư dân Việt Nam bị cáo buộc tội đánh cá bất hợp pháp, và giam giữ tại đảo Tarempa, thuộc quần đảo Anambas, Indonesia hơn một tháng trời, mà không ai hay biết,can thiệp. (Hình: Hà Giang/Người Việt)
Báo chí Indonesia gọi họ là kẻ trộm (thieves).
Thân nhân thì chỉ biết thuyền họ đã trổ neo đi biền biệt từ ngày mùng 6 Tết âm lịch, mà không biết bao giờ mới về.
Nơi giam giữ họ, dù đã hơn một tháng nay, vẫn chưa lập xong danh sách, không báo cho cơ quan thẩm quyền liên quan biết, không báo tin cho bộ ngoại giao bạn, từ chối không cho ai gặp họ, và yêu cầu báo chí nước ngoài đừng đưa tin.
Đó là thân phận của gần 80 ngư dân Việt Nam, bị cáo buộc tội đánh cá bất hợp pháp, và giam giữ tại đảo Tarempa, thuộc quần đảo Anambas, Indonesia.
Và có lẽ cho đến giờ, cũng không ai biết đến hoàn cảnh của họ, nếu không có buổi gặp mặt rất tình cờ giữa một số người trong nhóm ngư dân này, với hai phóng viên nhật báo Người Việt và Little Sài Gòn TV, hôm 26 tháng Tư vừa qua.
Gặp nhau tình cờ
Buổi trưa cuối cùng ở Indonesia, mọi công việc xem như hoàn tất, phái đoàn đi thăm tượng đài thuyền nhân Việt Nam ở đảo Kuku chúng tôi lang thang trên thị trấn Terampa, xem sinh hoạt phố chợ của dân bản xứ.
Vừa dừng chân trước cửa Bộ Du Lịch, chúng tôi nghe léo nhéo tiếng của một số người Việt Nam đang đi xin ăn, xin tiền.
Gặp đồng hương trên xứ lạ, họ mừng rỡ lao nhao. Những khuôn lo âu sạm nắng chợt sáng lên niềm hy vọng. Họ vừa đua nhau nói, vừa không quên rảo mắt nhìn quanh như e dè, sợ hãi.
“Anh chị làm ơn báo dùm cho sứ quán giúp dùm anh chị ơi, ở đây lâu rồi mà giờ không biết sao nữa.”
“ Em ba bốn đưa con ở nhà không có ai nuôi anh chị ơi.”
“Coi chừng police nghe, nó gặp nó 'goánh' chết luôn.” Một người cảnh giác.
“Tụi em Sáu tàu đánh cá Kiên Giang. Tàu đi đánh cá lạc vùng, mình có hợp đồng với đảo này mà lạc đảo bên kia, họ bắt hết, 80 người lận. Chủ tàu chưa có tiền để chuộc về. Tụi em nằm đây từ bữa tới giờ, chắc bị bỏ luôn rồi.”
Trả lời câu hỏi có được tòa đại sứ Việt Nam ở đây giúp đỡ không, họ đua nhau trả lời:
“Chưa giúp gì đâu chị ơi, có hay đâu mà giúp.”
“Nó đâu có cho ai hay, vậy mới nói phải nhờ anh chị đăng báo hết lên, cho Tòa Đại Sứ Việt Nam biết.”
Theo lời kể, họ là sáu trong số 80 ngư dân Việt Nam, quê ở xóm Lò Heo, Rạch Giá, đi đánh cá lạc vào quần đảo Nam Dương, bị Hải Quân Indonesia bắt đưa về giam tại nhà giam của Hải Quân Tarempa đã hơn một tháng nay. Mỗi ngày sáu người trong nhóm được thay phiên nhau xuống chợ đi kiếm việc làm công, nhặt rau cỏ để kiếm ăn. Tối ăn xong thì phải trở về nhà tù.
“Mà nhà tù lộ thiên muỗi cắn muốn chết chị ơi. Ăn thì bữa đói bữa no, gần hết gạo rồi.”
Vẫn theo lời kể của họ, sáu con thuyền đi từ Kiên Giang, khi bị bắt thì bị hút hết xăng, tịch thu hết cá, chỉ chừa lại một ít cá khô để ăn. Gạo mang đi chắc chỉ hơn một tuần nữa là cạn.
Được hỏi người nhà biết chưa, một người trả lời:
“Điện thoại bị tịch thu mất hết tiêu rồi, đâu gọi được. Mới lén mượn được của mấy người Thái Lan ở tù chung gọi được về nhà. Nhưng nhà cũng đâu biết làm sao mà báo cho Tòa Đại Sứ được. Vậy mới nhờ anh chị giúp.”
Vừa thấy có bóng dáng cảnh sát, sáu người thoáng một cái đã biến đi đâu mất.
Họ đi rồi, chúng tôi quyết định tách riêng riêng phái đoàn lần mò kiếm đường đi xuống cảng tìm những người ngư phủ tội nghiệp.
Chúng tôi vừa đi vừa hỏi đường. Hôm ấy không có người thông dịch đi cùng,  gặp ai chúng tôi cũng cứ chỉ tay rồi hỏi: “Vietnamese boat? Vietnamese boat?”
Một trong sáu tàu đánh cá Việt Nam đến từ Kiên Giang bị Hải Quân Tarempa bắt giữ vào đầu tháng Tư vừa qua. (Hình: Hà Giang/Người Việt)
Nhờ báo Tòa Đại Sứ biết
Sự tử tế vượt mọi biên giới của ngôn ngữ. Những người dân Indo tốt bụng lần lượt gật đầu, làm dấu tay, chỉ chúng tôi đi về một hướng. Cứ vừa đi vừa hỏi, mãi rồi chúng tôi cũng ra đến cảng. Từ xa đã thấy mấy chiếc thuyền lớn nằm yên trên bãi.
“Kìa, thuyền Việt Nam kìa.”
Vừa nghe tiếng chúng tôi, một người thanh niên Việt Nam ló mặt ra khỏi khung thuyền. Đến gần hơn chúng tôi gặp được thêm bốn ngư dân nữa. Lại tay bắt mặt mừng, lại chuyện trò kể lể.
Những thanh niên ở đây mặt đầy nét lo âu và khắc khổ hơn những người chúng tôi gặp lúc nãy. Một người mặt còn sưng húp và những vết đỏ tấy còn nhìn thấy rõ trên chiếc ngực trần sạm nắng.
“Nó hành hạ, đau lắm chị ơi. Trời mưa 6 giờ sáng nó bắt dậy, nó bắt lau sàn. Nhưng phải lăn người lên sàn lấy người lau, chứ không được lấy khăn. Nó lấy tay đập vào mặt, lấy chân dạng vào ngực, chịu gì nổi.”
Một người giải thích là có sáu chiếc thuyền Kiên Giang bị bắt, nhưng ba chiếc đưa đi đâu không ai biết. Ba chiếc còn lại, mỗi tàu ban ngày được ở lại 3 người để nấu cơm. Trưa và chiều mang cơm lên chỗ giam tù ăn chung. Cơm thì thường ăn với cá khô, hoặc với rau cỏ mấy người đi lao động mà chúng tôi vừa gặp mang về. Tối tất cả cùng về nhà giam ngủ.
Trả lời câu hỏi là sao từ Kiên Giang phải đi đánh cá xa xôi tận nơi xứ người để bị bắt, họ trả lời:
“Không đi xa có cá đâu mà bắt. Biển mình giờ khó bắt cá lắm.”
“Không bắt cá biết làm gì mà ăn hả cô? Nghe chủ ghe nói có hợp đồng đánh cá, kêu mình đi, bảo đảm là không bị bắt, tụi con mới đi, chứ biết bị bắt kiểu này ai mà đi.”
Vừa hỏi han được vài câu, lại có bóng cảnh sát. Vừa thấy họ, bốn ngư dân thụt ngay vào trong thuyền, không quên dặn với theo:
“Nhờ anh chị báo về Việt Nam giùm...”
Viên cảnh sát (không muốn xưng tên) bảo chúng tôi là "không được tiếp xúc với tù nhân," và “muốn gì thì đến sở di trú mà hỏi.”
Khi ông ta bỏ đi rồi, bốn người ngư phủ lại mon men đến gần khoang. Hai anh em chúng tôi dốc túi biếu vội họ một chút tiền rồi  đi vì sợ họ bị liên lụy. Những ánh mắt trông theo của họ, có lẽ sẽ còn ám ảnh chúng tôi lâu lắm.
Tiếp xúc với các giới chức
Vừa rời khỏi cảng, chúng tôi may mắn gặp vài người bạn Indo mới quen ở Bộ Du Lịch, và nhờ họ đưa ngay đến Sở Di Trú Terampa.
Ông Rizki Ramadhan, Subsection Immigration Superviser của sở Di Trú Tarempa tiếp chúng tôi khá lịch sự. Bằng một thứ tiếng Anh khá sõi, ông giải thích là có biết việc Hải Quân bắt họ hơn một tháng nay rồi, nhưng cho đến giờ, Hải Quân vẫn chưa gửi thông báo chính thức gì cho phía ông.
Phóng viên nhật báo Người Việt tiếp xúc với Sở Di Trú Tarempa, Indonesia để hỏi về tình trạng 80 ngư dân Việt Nam bị Indonesia bắt giữ. (Hình: Đinh Xuân Thái/Little Sài Gòn TV)
“Hải Quân đang quản thúc họ. Chúng tôi có hỏi về tình trạng của họ mấy lần, nhưng cho đến giờ cũng chưa nhận được câu trả lời hay công văn gì.” Ông nói.
Terampa là một thị trấn nhỏ đi vài phút là hết. Chúng tôi biết bộ Hải Quân cũng chỉ cách mấy con đường. Tôi nói với ông Ramadhan: "hai bên gần nhau lắm mà"
“Không có tin là không có tin.” Ông nói.

Thấy tôi trầm ngâm, ông nói bằng một giọng đầy thông cảm:
“Lý do một phần là cũng vì sở di trú chúng tôi chưa có nhà giam.”
Rồi ông nói thêm, như mách nước:
“Trước đây cũng có trường hợp các ngư phủ Thái Lan giống như vậy. Họ giữ lâu lắm. May nhờ Tòa Đại Sứ Thái Lan liên lạc hỏi, rồi họ mới đưa danh sách qua đây.”
Đến Bộ Hải Quân chúng tôi phải chờ mãi mới được gặp viên chức chịu trách nhiệm về số ngư dân Việt Nam.
“Viên chức chịu trách nhiệm” chính là ông cảnh sát không xưng tên lúc nãy. Người bạn ở Bộ Du Lịch giải thích với chúng tôi là ở Indonesia, Hải Quân có phận sự giữ an ninh cho các hòn đảo.
Tiếp xúc với chúng tôi qua lời thông dịch viên, điều đầu tiên viên chức Hải Quân này yêu cầu là “không phổ biến tin này.”
Chúng tôi bầy tỏ quan tâm là có ngư dân khai bị đánh. Yêu cầu xin được gặp, dù không được tiếp xúc, mà chỉ nhìn từ xa những ngư dân đang bị bắt giữ của chúng tôi bị khước từ với lý do là “đang trong vòng điều tra.”
Mọi câu hỏi khác như có danh sách không, có trao danh sách cho Sở Di Trú không, và có báo cho Tòa Đại Sứ Việt Nam không, đều được trả lời là “không, còn trong vòng điều tra.”
Dù khước từ mọi yêu cầu của chúng tôi, nhưng Bộ Hải Quân ba lần yêu cầu chúng tôi đừng đưa tin, đổi lại, họ hứa sẽ kết thúc việc điều tra trong vòng "nhanh nhất có thể được."
Chúng tôi để lại danh thiếp, yêu cầu commander của chi nhánh Hải Quân ở Tarempa liên lạc khi có thêm tin tức, và hứa sẽ chờ họ hai tuần lễ trước khi đưa tin.
Trở về Hoa Kỳ, chúng tôi chia nhau tìm thì không thấy báo chí Việt Nam đưa tin.
Một tờ báo ở Indonesia đưa mẩu tin nhỏ cho biết Hải Quân Tarempa vào đầu tháng Tư, đã bắt được 6 tầu Việt Nam, nặng từ 45 đến 80 tấn,  tịch thu 1,700 pounds cá, giam giữ 80 ngư phủ, và gọi những ngư phủ này là kẻ đánh cắp.
Chúng tôi chia nhau người liên lạc với Tổng Lãnh Sự Nguyễn Bá Hùng ở San Francisco, người liên lạc với Tòa Đại Sứ Việt Nam ở Jakarta, Indonesia, nhờ can thiệp.
Tổng Lãnh Sự Nguyễn Bá Hùng phúc đáp ngay, cho biết đã liên lạc với ông Nguyễn Hữu Tráng, Cục trưởng Cục Lãnh sự của Bộ Ngoại giao Việt Nam nhờ can thiệp và được ông Tráng trả lời là “Bộ Ngoại Giao Việt Nam đang xử lý quyết liệt.”
Trước khi báo lên khuôn, chúng tôi nhận được phúc đáp của Tòa Đại Sứ Việt Nam ở Jakarta, Indonesia, rằng: “đang liên hệ với các cơ quan chức năng của Indonesia để xác minh và giải quyết,” và “sẽ cập nhật khi có thông tin từ cơ quan chức năng của Indonesia.”
Không ai rõ “xử lý quyết liệt” của Bộ Ngoại Giao và “liên hệ để xác minh và giải quyết' của Tòa Đại Sứ Việt Nam ở Jakarta sẽ mang đến kết quả gì cho các ngư dân, và kết quả nhanh hay chậm.
Chỉ biết tình trạng ngư dân Việt Nam bị bắt về đánh cá bất hợp pháp ở các nước láng giềng thường xuyên xẩy ra. Riêng tại Indonesia, gần như mỗi tháng báo Indonesia đều đưa tin có vài thuyền Việt Nam đánh cá và vài chục ngư dân Việt Nam bị bắt.
Đọc báo thì chỉ biết tin như thế. Nhưng không ai biết họ được giam giữ trong hoàn cảnh nào, có là nạn nhân của những vụ tham nhũng, tống tiền hay không.
Vì đâu mà các ngư dân Việt Nam phải phiêu lưu mạo hiểm đi vào tình trạng sống chết không ai hay biết như vậy?
Vì biển Việt Nam hết cá do tình trạng “overfishing” đã được nhiều chuyên gia đề cập từ mấy thập niên nay? Vì họ không hiểu rõ luật lệ đánh cá của các nước láng giềng? Vì họ bị chủ thuyền lừa gạt? Hay vì chính quyền Việt Nam chưa bảo vệ đúng mức ngư dân của mình?
Đó là những câu hỏi cần được giới hữu trách trả lời. Vấn đề nằm ở chỗ ai là giới hữu trách.

Sunday, May 12, 2013

Các vùng khai thác Bauxite ĐÃ MẤT VĨNH VIỄN VÀO TAY TQ

Ông Dũng xỏ mũi Obama rất hay, rất khéo.

Obama so với ông Dũng về mánh mung chính trị, mưu kế, thì chỉ là con trâu so với thằng nài.

Nay bị xỏ mũi, đi chậm cũng bị thằng nài kéo dây làm đau mũi, có khi còn bị đánh đòn.

-----------------------

Muốn HIỂU VC không dễ đâu, ngay trong nội bộ VNCH khi xưa cũng chỉ có vài người hiểu.

99% sĩ quan VNCH không hiểu, do đó mới trách VC.

Nếu HIỂU, họ đã không lấy làm lạ, là đi học tập 15 ngày thành 15 năm.

RẤT MAY cho họ là khi đó LX sập, VC cần hòa hoãn với Mỹ và CẦN NGOẠI TỆ, nên mới thả sĩ quan VNCH, rồi cho đi diện HO. Nếu không, các ông Tướng, Tá nay còn trong tù và sẽ mãi mãi trong tù.

------------------------

Nay, lại cũng không mấy ai HIỂU việc ĐỔI TIỀN sắp xảy ra, việc BÁN ĐẤT CHO NGOẠI BANG ĐÃ xảy ra và sẽ còn tiếp tục xảy ra.

Vụ Bauxite mà cứ cãi nhau hoài về mấy chục triêu đô lỗ tiền hàng năm.

ĐÓ LÀ CỐNG PHẨM CHO BẮC TRIỀU, ĐỒ NGU.

Lỗ vài chục triệu chứ vài trăm triệu, vài tỉ đô, cũng PHẢI TIẾP TỤC, vì quyết định làm KHÔNG CÒN NẰM TRONG TAY VC.

Các vùng đất này ĐÃ VÀO TAY TRUNG QUỐC, BIẾT CHƯA, ĐỒ NGU.

Họ giả vờ khai thác thôi, chứ các vùng này nay dân VN không còn có thể vào, vì lý do "công trình đang hoạt động, nguy hiểm".

Cũng như 3000 km2 thuộc nhiều tỉnh có biên giới TQ, cho thuê "trồng rừng", nay ĐÃ MẤT VĨNH VIỄN.

Các vùng khai thác Bauxite ĐÃ MẤT VĨNH VIỄN VÀO TAY TQ.

------------------------

Sắp tới sẽ là các vùng biển đẹp nhất VN.

Khóc đi dân VN, khóc nữa đi, khóc cho mù mắt, khóc 100 năm nữa đi.

Dễ dầu gì lật đổ VC mà không phải đổ máu cả TRIỆU người.

Không lật đổ thì dân ngày càng khổ thảm thiết, oằn oại. Lật đổ thì chết cả TRIỆU người.

Đó là việc THẬT trước mắt, tôi không có cây đũa thần, gõ 1 cái là VC biến mất hết.

SỰ THẬT nó đau khổ như vậy đấy. Ráng chịu đi, do tội tổ tông.

Hàng chục triệu người từng THẬT SỰ ủng hộ VC, nhiều triệu người nay cũng THẬT LÒNG ủng hộ VC.

------------------------

Tình trạng hoàn toàn bế tắc, KT sẽ sập, nhưng hoàn toàn KHÔNG CHẮC CHẮN sẽ đem lại CÁCH MẠNG, mà cho dù có cách mạng thì cũng không chắc chắn sẽ thành công.

Cho dù chết 1 triệu người, do VC giết, thì số dân còn lại cũng không chắc là sẽ đoàn kết đánh quật lại, hay có khi họ sợ quá nên rút lui hết, để cho VC sau đó cai trị còn dễ dàng hơn hiện nay, do các tiếng nói chống đối bị làm cho câm lặng hết, sau nhiều cuộc tàn sát đẫm máu số người chống đối.

Đừng MƠ rằng viết blogs, biểu tình, sẽ làm VC thay đổi 1 chút xíu gì.

Trừ khi dân ta VÙNG LÊN, NỔI DẬY, tìm VC mà giết phần lớn, chịu thiệt hại vô cùng thảm khốc, ngoài ra thì rất khó để CÁCH MẠNG thành công.

VC quá hèn nhát để nhìn nhận, họ chẳng làm gì cho quốc gia, dân tộc, họ chỉ phá hoại, họ không đủ khả năng quản lý nền KT

Thật ra "ngôi sao" này chẳng từng bao giờ sáng, để mà nói nay sắp tắt, mà nói cho cùng thì VN cũng chẳng từng bao giờ là ngôi sao.

- "Đổi mới" cũng chưa từng làm gì tốt đẹp cho VN, mà chỉ là cho dân đi ODP tự do, xứ nào nhận cũng cho đi hết, để thu kiều hối hàng năm 10 tỉ USD.

- Ngoài ra còn bán dầu khoảng 8 tỉ đô/ năm.

- Mượn nợ quốc tế không dưới 5 tỉ đô/ năm.

- Viện trợ ngoại quốc vài tỉ đô/ năm.

Như vậy, tính các nguồn trên, hoàn toàn không do sức mạnh KT nội địa VN, cũng đem lại khoảng 25 tỉ USD/ năm, bằng 1/3 đến 1/4 tổng sản lượng quốc gia.

Vả lại đây là ngoại tệ, nếu không có các nguồn này thì VN "tắt đèn" từ lâu, chẳng có tiền mua thiết bị phát điện, tải điện, sử dụng điện, chẳng có tiền mua xăng dầu, cả xứ có xe đạp đi là may.

----------------------------

Ngoài ra còn in tiền kinh hoàng, nay chiếm gần 150% GDP, và đây là NỢ QUỐC GIA.

Rồi còn nợ trái phiếu CP, trái phiếu các cty, tập đoàn quốc doanh, gần đây thêm trái phiếu địa phương, ngoài nợ từ các cty, tập đoàn quốc doanh như VINASHIN, VINALINES.

Tổng cộng nợ công lên tới 300 tỉ USD, gấp 4 lần GDP.

KH Kỹ thuật không tiến bộ gì bao nhiêu trong 27 năm kể từ Glasnost, Perestroika, mà nói cho cùng thì "Đổi mới" cũng là từ Gorbachev mà nay VC lên án nặng nề, báo CAND viết hàng trăm bài mắng ông ta như tát vào mặt.

Cho thấy, VC không thể đả thông tư tưởng, không biết họ đã, đang, sẽ làm gì, trong sự rối loạn tư duy, không 1 chút logic.

-----------------

Bây giờ, glasnost, perestroika thất bại, phải làm gì đây?

Trở lai thời bao cấp kiểu Lê Duẩn, Kim ủn ỉn bên Bắc Hàn?

Tiếp tục đường lối KT hiện nay, mà chính họ biết ĐÃ đi vào ngõ cụt?

Cho "laissez faire", thả lỏng, thì con buôn, tư nhân quậy phá chịu gì nổi, giá USD tăng vọt lên 100 ngàn VND ngay, kéo theo giá vàng, giá hàng hóa tăng vọt lên trời!

Việt Cộng phen này có mà chạy đằng trời!

---------------------------

Mọi việc tôi ĐÃ tính ra từ lâu. Bài toán này không khó để tính ra, đối với người có học thức căn bản KT vững mạnh, có lòng trung thực, dám nhìn thẳng trực diện vào SỰ THẬT.

VC quá hèn nhát để nhìn nhận, họ chẳng làm gì cho quốc gia, dân tộc, họ chỉ phá hoại, họ không đủ khả năng quản lý nền KT, họ chỉ biết "in tiền và nói láo".

Câu "VC chỉ còn biết in tiền và nói láo", theo tôi, sau này sẽ nổi tiếng, chỉ kém câu "Đừng nghe những gì CS nói..." của TT Thiệu.

Các bạn chỉ cần gác cẳng chờ xem nền KT VC chết thê thảm, chết nhục, như thế nào trong thời gian rất gần đây.

Bloomberg - Vietnam’s Star Is Dimming

Like other would-be tiger economies, Vietnam faces a trifecta of new threats: a crisis-paralyzed Europe, a faltering America, and a newly spendthrift Japan. Yet the biggest risk to the nation’s future may be old-fashioned nostalgia.
It has been 27 years since Hanoi launched the “Doi Moi” reforms that allowed privately owned companies to participate in the economy and opened key sectors, such as agriculture. The rapid growth that followed propelled Vietnam toward the realm of middle-income nations, transforming the onetime war zone into a case study for development and poverty reduction. Now, though, Vietnam’s 1986 blueprint for a “socialist-oriented market economy” is looking dated.
Recent data show the strategy that got Vietnam this far -- a China-like heavy reliance on state-owned enterprises and top-down planning -- is now holding the nation back. Vietnam is losing ground on global competitiveness league tables while growth has slowed to about 5 percent, the lowest rate since 1999. To recover, the country needs to do precisely what it has avoided doing thus far: build a truly vibrant and innovative private sector that can diversify growth and create prosperity.

No Guarantees

“A complete recalibration of the economy would be necessary to achieve stronger growth again,” says Vaninder Singh, a Singapore-based economist at Royal Bank of Scotland Group Plc. “This is not guaranteed as it will require a significant change in the corporate structure and improvements in productivity.”
Does Prime Minister Nguyen Tan Dung’s government have the political will to modernize Vietnam’s $124 billion economy? The International Monetary Fund appears to have its doubts. The IMF recently cut its 2014 Vietnam forecast by more than it did for any other Asian country, to 5.2 percent. That may sound grand in a world in which Group of Seven nations are barely expanding. But for a 90-million-person economy at Vietnam’s stage of development, it’s nothing short of a crisis.
When they launched their reforms, leaders in Hanoi believed they were following a Chinese model that had already worked wonders. The Vietnamese approach was more gradualist and cautious than Deng Xiaoping’s. Still, the broad thrust was similar and has now begun to breed the same problems.

China Lite

Like China, Vietnam is suffering from a distorted credit allocation system dominated by state-owned companies. Their reckless lending decisions have fueled dangerous property bubbles and buried banks under nonperforming loans. The gap between rich and poor is growing rapidly; so are tensions between workers seeking higher wages and industries built on cheap labor. Dodgy land seizures and privatizations that enrich only the politically connected have sparked public outrage. Rampant corruption is undermining the ruling party’s legitimacy.
The country cannot move forward without restructuring state-owned enterprises, which account for almost 40 percent of gross domestic product. Economists at McKinsey & Co., for example, estimate that Vietnam must boost labor productivity by more than 50 percent to maintain healthy growth. You don’t need a Nobel Memorial Prize in Economic Sciences to know that only a thriving private sector can do that.

Reason for Worry

In February, Deputy Finance Minister Truong Chi Trung promised that the government would unveil a plan to overhaul 52 state-owned groups by June. Yet based on past experience, there’s ample reason to believe that the reforms will lack specifics or teeth. This government has already missed a target to create an asset-management company to address bad debt in banks. Pledges to rein in runaway public investments, lending and state-owned enterprises aren’t just familiar -- they are becoming downright monotonous.
The question is whether Dung’s team can credibly implement any of these desperately needed improvements, never mind all three. Here, one shouldn’t downplay the role of corruption. Just like Xi Jinping in Beijing, Dung faces a uniquely un-communistic problem: too many party bigwigs getting rich from Vietnam’s current model. Those spoils deaden the impetus for change.
Graft has risen in inverse proportion to the economy’s standing. In Transparency International’s 2012 Corruption Perceptions Index, Vietnam fell to 123rd place out of 176 nations from 112th place in 2011, a worse standing than Sierra Leone and Belarus. Meanwhile, on the World Economic Forum’s latest Global Competitive Index, Vietnam fell 10 places to 75th, lagging behind Uruguay and Ukraine.

Looking Forward

Vietnam’s challenge is in some ways more manageable than China’s: Its state-owned companies are smaller, its vested interests less pervasive and powerful. But gradualism is no longer an option. It’s time for the country to develop its own model, one that roots out corruption, invests more in education and key growth sectors such as technology manufacturing, and empowers businesses to move up the value-added ladder.
For years, other small Southeast Asian nations, such as Myanmar and Cambodia, have looked to Vietnam for ideas on how to reform their own economies. The country can become that kind of role model again. It just needs to look forward, not back.

Thursday, May 9, 2013

TƯỞNG NĂNG TIẾN - Nỗi buồn của Myanmar

Nước bốn nghìn năm hồn chửa tỉnh, 
Người hăm lăm triệu giấc còn say.
Tản Đà
“Gia Định báo, tờ báo đầu tiên của nước ta được xuất bản ở Sài Gòn 5 năm trước khi Tú Xương ra đời. Nhưng có lẽ trong hoàn cảnh sự giao thông liên lạc bấy giờ, thậm chí khó lòng nói chắc rằng nho sĩ Trần Tế Xương biết có một tờ báo như thế tồn tại ở trên đời để tính chuyện… cộng tác…”
“Nếu có tính đến mấy ông nhà nho chuyển sang viết báo, thì người ta phải đợi đến thập kỷ thứ hai của thế kỷ XX, khi Phan Kế Bính viết cho Đông Dương tạp chí, Nguyễn Bá Học viết Nam Phong, Tản Đà làm Hữu Thanh hoặc Phan Khôi làm chủ bút Phụ nữ tân văn. Trước đó, nhà báo ở ta thuần tuý là lớp trí thức mới được Pháp đào tạo (Trương Vĩnh Ký, Nguyễn Văn Vĩnh, Phạm Quỳnh). Ấy là những sự kiện được lịch sử công nhận.”
“Tuy nhiên, nếu căn cứ vào nội dung các bài thơ mà Tú Xương để lại, người ta lại không khỏi có ý nghĩ rằng ông nhà nho này sinh ra để làm báo. Ở ông luôn luôn có tư duy của một ký giả, chẳng qua sinh bất phùng thời, không gặp cơ may để thi thố ngòi bút cho đúng lúc thôi …”
(Vương Trí Nhàn. “Tú Xương Nhà Báo”. Cánh Bướm Và Hoa Hướng Dương. nxb Phụ Nữ: Hà Nội, 2006. 31-33).
Bác Vương Trí Nhàn – rõ ràng – là một người (rất) bi quan và (vô cùng) khó tính. Cái nhìn của bác ấy về cuộc đời, cũng như đời người (thường) đen thui như mực. Chớ Tú Xương, nói nào ngay, vẫn may mắn chán. Ông may mắn vì được sinh ra ở  Việt Nam, nơi mà tờ báo đầu tiên (Gia Định Báo) đã có mặt rất sớm – chính xác là vào ngày 15 tháng 4 năm 1865.
Mãi gần 150 năm sau, hôm 1 tháng 4 năm 2013, trên đường phố Miến Điện mới có tiếng rao (”Báo mới đây!”) và biến cố bất ngờ này đã khiến cho dân chúng “mừng rơi nước mắt” – theo như tường thuật của ký giả Anh Duy, đọc được trên Tuổi Trẻ Online vào ngày 10 tháng 4 năm 2013:
Theo thống kê của tờ Global Post của Mỹ, trong ngày đầu tiên phát hành tờ Golden Fresh Land (1-4), 80.000 bản đã được bán sạch vào trưa cùng ngày. Trả lời phỏng vấn báo Irrawaddy, ông Maung Lay không giữ nổi cảm xúc:“Chúng tôi đã chờ đợi hơn nửa thế kỷ cho ngày hôm nay.”
Tun Win, một tài xế taxi tại Yangon, hào hứng: “Giờ đây người dân có thể tiếp cận thông tin mỗi ngày, không phải mỗi tuần một lần.
1 Voice Độc giả đọc tờ The Voice – một trong bốn tờ báo tư nhân phát hành từ ngày 1-4-2013.  Ảnh: AFP
Thiệt tình: nghe mà thấy (thương) hết sức, muốn ứa nước mắt luôn! Cái Xứ Chùa Vàng (chết tiệt) này thiệt là chậm tiến và lạc hậu về mọi mặt. Ở Việt Nam, dù báo chí đã xuất hiện từ lâu nhưng vẫn luôn luôn được đón nhận tưng bừng và “hào hứng” hơn nhiều. Báo Nhân Dân – số ra ngày 12 tháng 3 năm 2000, trong mục “bạn đọc góp ý và phê bình” – có ghi lại một ý kiến (đóng góp) vô cùng nồng nhiệt:
Ðối với kiều bào ở California là nơi có đông người Việt Nam, thì báo Nhân Dân điện tử là món ăn tinh thần lớn nhất, quí nhất. Riêng đối với tôi việc làm đầu tiên trong ngày là mở trang báo Nhân Dân điện tử… Nhiều người chỉ mong sáng ra để đọc báo Nhân Dân…
Thiệt là quá đã (và quá đáng) nhưng vẫn chưa thấm tháp vào đâu, nếu so với như tường thuật của ông Nghiêm Tiến Quang (Giám đốc Công ty in báo Hà Nội) trên tờ An Ninh Thế Giới, số ra ngày 2 tháng 1 năm 2009:
Tại chợ người Việt ở thủ đô Berlin (Đức), tôi gặp một ông mua một lúc 5 tờ ANTG. Tôi bắt tay ông hỏi: Sao bác mua nhiều thế?. Ông cười: “Tôi mua hộ mấy ông bạn cùng làm ở chỗ tôi. Tôi hỏi tiếp: Ở Đức có nhiều người đọc ANTG không? Ông gật đầu: Nhiều đấy. Đọc xong lại cho mượn, rồi chẳng thấy ai trả lại. Bởi báo có nhiều bài cần đọc.
Chắc còn lâu, lâu lắm, người Miến mới tiến tới “trình độ” chỉ mong sáng ra để được đọc báo điện tử (Nhân Dân) hay mua luôn một lượt đến 5 tờ (ANTG) vì … dân trí họ còn thấp lắm – theo như tường thuật của ký giả Từ Khanh, từ Yangon:
Sau khi được trả tự do, Daw Suu vận động thành lập 36 trường tư. Đúng hơn nên gọi là trường thí vì học sinh không phải đóng tiền, dành cho các gia đình nghèo không đủ sức cho con theo học trường nhà nước (đủ thứ phí)...  Chúng tôi bàn sẽ thuê xe đi thăm bốn trong 36 trường của Daw Suu nằm ở ngoại vi Yangon....
Khái niệm trường sẽ không đúng khi đến các ngôi trường này, vì mỗi trường chỉ gồm một lớp học. Cả bốn cái trường đều nằm trên những khu vực sinh lầy và hôi hám xa trung tâm Yangon vài chục cây số... 
Giáo dục ở Việt Nam thì hoàn toàn khác hẳn, có truyền thống và “nền nã” hơn thấy rõ:
Giáo sư Nguyễn văn Tuấn ở Úc đã đưa ra những con số làm mát mặt người Việt chúng ta. Nội các chính phủ Việt Nam có nhiều tiến sĩ hơn chính phủ Mỹ và Úc! Nội các Việt Nam có 26 người thì có tới 13 bộ trưởng có bằng tiến sĩ (chiếm 50%), 10 người có bằng cử nhân và 3 người có bằng thạc sĩ...
Tiến sĩ Nguyễn Khắc Hùng, nguyên chuyên viên đối ngoại Học viện Hành Chính Quốc Gia, cho biết là tính từ hàm Thứ trưởng trở lên, số người có trình độ tiến sĩ ở Việt Nam cao gấp 5 lần Nhật Bản. Trong các quốc gia Đông Nam Á, Việt Nam ta có nhiều tiến sĩ nhất. Vậy là ta ăn trùm thiên hạ về học vấn.
Đất nước Việt Nam bây giờ ra đường là gặp tiến sĩ. Tiến sĩ lềnh khênh. Đụng tay chỗ nào cũng chạm vào tiến sĩ! Nội các chính phủ đã…tiến sĩ như vậy, tướng tá công an quân đội cũng tiến sĩ, chức quyền địa phương cũng tiến sĩ.(Song Thao. “Dởm.” Thời Báo 05 Apr. 2013).
Trần Tế Xương mà sinh sống vào thời buổi (“tiến sĩ lềnh khênh”) như hiện nay thì chắc chết, chết chắc. Cử nhân Nguyễn Đính (tức nhà thơ nổi tiếng Trần Vàng Sao) mà chức vụ, trước khi xin nghỉ hưu, mới chỉ là liên lạc xã thôi thì nói chi đến cái thứ tú tài – cỡ Tú Xương. Nếu vẫn muốn bon chen võng lọng thì nho sĩ họ Trần e chỉ còn cách chạy… vô chùa để biến thành tu sĩ:
Công đức tu hành sư có lọng!
Và cũng phải là chùa ở nước ta à nha, chớ chùa chiền và sư tăng ở Tây Tạng hay Miến Điện thì cũng đừng hòng. Họ hay kiếm chuyện lôi thôi với nhà nước lắm. Cứ biểu tình, chống đối, hay tự thiêu đều đều.
2 Mien Dien Sư sãi cùng dân chúng Xứ Chùa Vàng xuốn đường.  Giới tu sĩ ở Việt Nam thì khác hẳn. Rất nhiều vị dễ chịu (và dễ dụ, hay dễ dậy) hơn nhiều nên vẫn được Đảng và Nhà Nước khen thưởng hoặc biểu dương.


3 su sai VN Phó Chủ Tịch Nước Nguyễn Thị Doan trao huân chương Hồ Chí Minh cho GHPGVN.
Có thể vì những nề nếp về báo chí, học đường và tôn giáo (vừa nêu) nên trong một bài viết mới đây (” Việt Nam và Myanmar , Ai Chậm Hơn Ai?”) Nguyễn Giang, Trưởng ban Việt Ngữ BBC, đây là một sự so sánh “khập khiễng” theo nguyên văn cách dùng của ông
So sánh với Việt Nam thì quả là khập khiễng.
Việt Nam đã thống nhất đất nước và vấn đề sắc tộc trong nhiều năm qua vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chính quyền trung ương, dù đôi khi có nảy sinh điềm nóng ở một số vùng xa.
Về kinh tế, Việt Nam cũng đã cải tổ sớm hơn nhiều so với Miến Điện và đang chuẩn bị bước lên ngưỡng thu nhập trung bình trong khi Miến Điện còn thiếu vắng gần như toàn bộ cơ sở hạ tầng và vẫn là một trong số nước ‘nghèo khổ nhất châu Á’, theo đánh giá của BBC Monitoring.
Nhưng cũng vì thế, không có lẽ gì mà Việt Nam lại phải chịu tiếng ‘tụt hậu’ so với Miến Điện, nếu đánh giá trên cơ sở các tiêu chí kinh tế, trình độ phát triển, năng lực hội nhập và tính thống nhất.
Cũng vẫn theo lời của nhà báo Nguyễn Giang, qua bài báo thượng dẫn: “Giải pháp ‘chính trị đi trước’ ở Miến Điện cũng chưa chắc đã nhanh chóng tạo đà cho ‘kinh tế theo sau’.
Nhận định này – xem ra – có vẻ phù hợp với sự quan sát  của một biên tập viên BBC khác, bà Hồng Nga, người đã có mặt tại xứ sở Chùa Vàng vừa qua:
“Con đường cải cách ở Miến Điện mới chỉ bắt đầu, và còn nhiều chông gai phía trước.”
Sự “tròng trành” của Miến Điện khi đối diện với những thử thách trước mặt có thể khiến cho thiên hạ liên tưởng đến mệnh lệnh của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, khi ông, cách đây chưa lâu, bỗng (buột) miệng hô to:
Cả dân tộc hãy bước ra biển lớn!
Dân Việt (đều) ngớ ra một lúc, rồi đồng loạt “ồ” lên tán thưởng:
- Ờ, ra thì ra chớ! Ở nhà với cái Đảng thì biết ngày nào khôn, và đến kiếp sau (chắc) cũng không khá nổi.
Quyết định (tưởng như thật) này người đứng đầu chính phủ Việt Nam đã đáp ứng được sự khát khao bị đè nén từ lâu của cả một dân tộc. Ai cũng đều mong muốn được nhìn xem cuộc sống của nhân loại ra sao, bên ngoài bức màn sắt.
Ít khi nào dân Việt có sự háo hức và đồng thuận (lớn) như thế. Tuổi Trẻ Online mở ngay diễn đàn Vươn Ra Biển Lớn, và được hưởng ứng nhiệt liệt của rất nhiều độc giả. Riêng Luật sư Lê Công Định đã hăng hái lên tiếng: “Đối với vận hội lớn lao như thế của đất nước, cần lắng nghe tiếng nói của cộng đồng dân tộc.”
Tuy nhiên, chung cuộc thì Lê Công Định phải vào tù vì đã phát biểu linh tinh, và Miến Điện đã bước ra biển lớn chứ không phải Việt Nam. Người Miến đang đương đầu với sóng gió, chịu đựng mọi thử thách, cũng như những bất ổn, vì sự quyết tâm thay đổi của chính họ.
Ta thì vẫn ở lại trên bờ, và vẫn tiếp tục ngủ với những giấc mộng rất an bình – như thường lệ: ở nước ngoài thì kiều bào mỗi đêm đều chờ sáng để đọc báo Nhân Dân điện tử, ở trong nước thì cứ bước ra khỏi cửa là gặp ngay tiến sĩ, và tu sĩ thì đều ngoan và “hiền như ma soeur” ráo trọi. Khỏi ai phải băn khoăn (hoặc “lăn tăn”) gì nữa ráo: “không có lẽ gì mà Việt Nam lại phải chịu tiếng ‘tụt hậu’ so với Miến Điện, nếu đánh giá trên cơ sở các tiêu chí kinh tế, trình độ phát triển, năng lực hội nhập và tính thống nhất.
Thỉnh thoảng, nếu muốn thay đổi không khí thì chỉ cần đổi tên nước cho nó đỡ nhàm là đã đủ rồi. Sau Tú Xương, Tản Đà đã có lúc chép miệng thở dài:
Nước bốn nghìn năm hồn chửa tỉnh, 
Người hăm lăm triệu giấc còn say.
Từ đó đến nay dân số chúng ta đã tăng gần gấp bốn. “Say” mà càng đông thì càng vui thôi, chớ có sao đâu!

Alan Pham - Con gà hay quả trứng?

Tôi thích lợn. Chó coi chúng ta như thánh. Mèo khinh khi chúng ta. Chỉ có lợn là đối xử với chúng ta trên tinh thần bình đẳng” (Winston Churchill)


Anh Việt Kiều Bất Đắc Dĩ

Ngày 30/4/1975, Thomas Nguyễn Filmore mới lên 8. Mẹ làm một quầy bún riêu cạnh bến cảng Tân Thuận. Cậu phụ mẹ bán hàng, rửa chén, thu tiền. Ngày lich sử đó, giòng người tấp nập bu về các cảng, tìm đường di tản. Ham vui, cậu bé tuôn theo đám đông, hiếu kỳ lăng xăng khắp nơi, nghe và nhìn. Đang đứng cạnh một con tầu, đạn pháo bay vào, Thomas cùng với mọi người chạy lên tàu lo tìm chỗ ẩn nấp. Không ngờ con tàu khởi hành thật nhanh và khi nhìn lại bến cảng, cậu bé 8 tuổi ngồi khóc sướt mướt trong lo sợ.

Sau 9 tháng quanh vài trại tỵ nạn, một gia đình Công giáo Mỹ bảo lãnh cậu đem về Indiana nuôi. Cậu tốt nghiệp đại học năm 1991, làm thủ tục xin đoàn tụ với gia đình cha mẹ ruột ở Việt Nam và tìm được việc khá tốt với Sears ở Chicago. Lấy cô vợ y tá người Mỹ gốc Hàn Quốc vài năm sau dó, sinh được hai đứa con gái, đứa đầu đang chuẩn bị vào đại học. Nói tóm lại, một đứa trẻ nghèo gần như bụi đời ở Việt Nam, vì sự đẩy đưa của định mệnh, giờ được sống “giấc mộng Mỹ” như bao người Mỹ khác trong tầng cấp trung lưu.

Tuần rồi, Thomas cùng gia đình đi nghỉ chơi ở Á Châu. Sau Trung Quốc, vợ cậu và 2 con ghé Hàn Quốc thăm bà con ngoại; còn cậu một mình một ngựa về Việt Nam lần đầu sau 38 năm xa cách. Sau 3 ngày ở Hà Nội và 2 ngày ở Đà Nẵng, cậu vào Saigon, thăm lại con hẽm xưa nơi cậu sinh ra và loanh quoanh ở các điểm đến quen thuộc của du khách. Cậu tìm đến nhà gặp tôi vì là “cháu họ xa bên ngoại” và cũng tò mò xem ông chú Alan sống đói khổ thế nào bên này.

Góc nhìn của Thomas Nguyễn…

Ấn tượng lớn nhứt của con là sao dân mình nghèo quá vậy? Ngay cả khi so với dân nghèo ở Trung Quốc hay Hàn Quốc. Hẽm nơi con sống trước 75 dường như không thay đổi chút nào.

Gia đình con biết ơn mấy người Cộng Sản này lắm. Không có họ làm sao có 30/4 để gia đình con được đổi đời, được Mỹ cho vào tỵ nạn, được học hành đến nơi đến chốn. Không có họ, giờ này chắc con vẫn còn bán bún riêu qua ngày.

Con đọc lịch sử Việt Nam, thấy hồi 75, Cộng Sản được dân miền Bắc ủng hộ 100%, còn miền Nam chắc cũng đươc hơn 50%, nên họ thắng là đúng rồi. Chính người dân chọn lựa mấy người Cộng Sản này, nên bây giờ có nghèo đói hay mất nhân quyền thì cũng là do sự chọn lựa của họ thôi. Có gì đâu mà than phiền? Như lấy chồng, ngu chọn thằng chồng vũ phu, vô trách nhiệm, lỡ rồi thì cắn răng chịu đựng thôi.

Chuyện chánh trị Mỹ con còn không có thì giờ theo dõi, nói gì chuyện xa xôi tận Việt Nam. Hết giờ làm việc thì thư giãn với thể thao, làm vườn, mua sắm, lo cho con đi họp phụ huynh hay đưa bọn nó đi đá bóng, bowling…rồi mỗi năm cả nhà đi vacation 4 tuần…Chuyện đi bầu bỏ phiếu cũng quên luôn 3 năm rồi.

Con cũng muốn quê hương Việt Nam mình tốt đẹp giàu có…nhưng đó là chuyện của dân ở đây. Hai đứa con của con là dân Mỹ 100%. Đến quê mẹ Hàn Quốc chúng nó còn chê bai đủ điều, nói gì đến Việt Nam. Nội vụ dân Hàn ăn thịt chó mà chúng coi là tội ác ngang hàng với giết người, khủng bố…đòi đem ra Tòa Án Quốc Tế… thì Việt Nam làm gì có cửa.

Mẹ con đưa con danh sách gần 20 gia đình bà con cần đi thăm giúp đỡ. Mới tới có 6 gia đình đã bị lột sạch tiền mặt, cả chiếc Iphone của con…Ai cũng xin xỏ, sợ quá…thôi còn 2 ngày đi chơi rồi bay về Seoul đón vợ con…

Tuần rồi thăm cũng nhiều địa danh ở đây chứ. Hạ Long, Lăng Cô, Sơn Trà, Hội An, Củ Chi…Không có gì đặc biệt. Lần tới qua Á Châu, chắc tụi con chỉ đi chơi Thái Lan, Mã Lai…


Đồng Chí Trung Kiên Của Cách Mạng

Ngày 30/4/1975, DK chưa chào đời. Năm nay, DK vừa mới 28 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của đời người. Không quá ngây thơ, và vẫn còn sức khỏe, tham vọng, nhiệt huyết…để nhìn tương lai qua cặp kính mầu hồng. DK lại sinh ra dưới một vì sao may mắn. Bố Mẹ đều là đảng viên cao cấp tại trung ương, gia đình sung túc, quyền thế, danh vọng…Năm 18, Bố Mẹ gởi DK qua du học bên Anh. Sáu năm sau, anh đỗ bằng Thạc Sĩ Tài Chánh, về nước và Bố Mẹ đưa con vào làm ở một ngân hàng quốc doanh. Sau 2 năm, DK đầu quân cho một ngân hàng ngoại và được cử sang Hong Kong làm việc.

Sếp của DK là người Canada gốc Hong Kong, bạn hơn 20 năm của tôi. Dù hiện tại, tôi không có làm ăn gì với ngân hàng của ông ta, nhưng biết DK thích gặp Việt Kiều, ông đem DK theo trong nhiều bữa ăn xã giao của bọn tôi. DK thuộc loại ít nói, không biết “khôi hài đen” kiểu mấy ông già. Lần sau cùng, ông sếp và cả nhóm bị chuyện đột xuất, không đến được, nên chỉ có tôi và DK trong bàn ăn. Tôi hơi ngạc nhiên khi DK “xả bầu tâm sự”…

Góc nhìn của DK…

“ Cháu vừa xem trên YouTube bài phỏng vấn chú về tiền của ông Lại Văn Sâm. Cháu không đồng ý chút nào. Tiền là một vũ khí nguy hiểm hơn cả bom hạt nhân mà các nhà cầm quyền tư bản đang sử dụng để tàn phá mọi gốc rễ của xã hội và văn hóa trên toàn cầu.

Lương cháu ở ngân hàng cũng tốt, nhưng Bố Mẹ cháu lại gởi thêm 5 nghìn USD mỗi tháng để tiêu xài thêm.Ông bà không biết những đồng tiền này có thể làm cháu sa đà vào ma túy, rượu chè, đàng điếm…Họ cứ nghĩ là có tiền là có hạnh phúc…

Ngày xưa, khi cháu vừa lớn, đất nước còn nghèo đói, người người yêu thương đùm bọc nhau. Cả các cán bộ cao cấp như bố mẹ cháu vẫn suy tư hàng đêm tìm cách xóa đói giảm nghèo, mang hạnh phúc cho người dân. Bây giờ, đồng tiền thay đổi cả xã hội. Đi đâu cũng phong bì đi trước. Giá trị con người được định sẵn bằng số tiền mặt cất giấu, bằng vàng, bằng BDS, bằng hàng hiệu… Cả bố mẹ cháu cũng thế. Sống với mẹ cháu hơn 40 năm, đùng 1 cái, ông bố dọn ra ở riêng với con hầu bàn, trẻ hơn cháu. Mẹ cháu thì cờ bạc suốt ngày. Tiền và tiền…là điều duy nhất họ chia sẻ với nhau.

Cháu ghét bọn Anh, bọn Mỹ, bọn Đức, bọn Pháp, bọn Nga, bọn Úc…Bọn da trắng này rất xảo quyệt, đạo đức giả, ích kỷ và ngu xuẩn. Đi học, sống và làm việc với bọn này là một cực hình. Bọn chúng là đám thực dân mới, nham hiểm vô cùng…mà toàn dân, ai cũng coi chúng như cha…Nếu cháu có quyền, cháu đuổi hết bọn nước ngoài ra khỏi xứ. Mình hy sinh vài ba triệu người để dành độc lập, tại sao bây giờ lại để cho bọn nó vào làm “sếp lớn”? Đuổi cả bọn tay sai chó săn cho tụi da trắng là những thằng Hàn Quốc, Đài Loan, Singapore…Cả những thằng Việt Kiều nữa…(xin lỗi chú..)

Mình phải rút khỏi WTO, sống theo đúng tư tưởng HCM và chủ nghĩa Mác Lê. Không xét lại như bọn Tàu. Cháu rất ngưỡng mộ dòng họ Kim của Bắc Triều Tiên. Dân xứ họ nghèo nhưng cả thế giới phải thán phục vì sự cá biệt độc lập của họ. Dù Việt Nam có phải ăn cơm trộn bo bo…nhưng mình sẽ rất hãnh diện khi ngẩng cao đầu với thế giới.

Quốc hữu hóa tất cả tài sản để chia đều cho mọi người dân theo nhu cầu. Tịch thâu cả trăm ngàn BDS đem phân phát miễn phí cho mọi hộ dân nghèo sẽ là phát súng đầu tiên đập tan tư sản. Đổi tiền để không ai có hơn 1 trăm nghìn. Tịch thâu hết vàng, đô la…Cấm tất cả doanh nghiệp tư nhân. Xã hội sẽ bình đẳng toàn diện và không còn cảnh người bóc lột người…. Đây sẽ là giấc mơ và lý tưởng của Bác Hồ, Bác Mao…khi họ làm cách mạng. Các đảng viên bây giờ tha hóa hết rồi.

Góc nhìn của Alan…

Mỗi ngày tôi ghi nhận nhiều chia sẻ của đủ mọi sắc dân và giới tính, kể cả những “con lợn” hai chân. Thomas và DK hơi đặc biệt, có lẽ vì hoàn cảnh môi trường sống tạo nên những tư duy khác người. Tuy nhiên, không thể nói góc nhìn của 2 bạn này không phổ thông trong xã hội. Thực ra, mọi góc nhìn đều phức tạp và có những nguồn gốc đa dạng. Chỉ cần 2 người Việt, ở 2 bối cảnh khác nhau, là chúng ta đã có bao nhiêu là câu hỏi và trả lời để suy ngẫm.

Đó là lý do tại sao ở những quốc gia dân chủ, họ đành chọn “quyết định của đa số” làm công thức sau cùng để đưa ra chính sách và luật lệ. Dĩ nhiên các quyết định này có thể sai và ngu xuẩn, có thể bị ảnh hưởng bởi đồng tiền hay lợi thế, nhưng đây là góc nhìn thực sự của dân, dù không là toàn dân. Khi chấp nhận luật chơi này, mọi chuyện đều có thể giải thích và tiến hành, dù phức tạp đến đâu.

Cái nguy hiểm lớn nhứt trong trò chơi chánh trị này là sự hấp dẫn của những chủ nghĩa “một chiều” vì chúng rất đơn giản.  Như Thomas, khi quá bận rộn với cơm áo gạo tiền, ít người muốn động não thêm vào những chuyện nhiêu khê như chánh trị hay xã hội. Còn những nhân vật rảnh rang, dư thì giờ và tiền bạc như DK, lại quá hăng hái tìm giải pháp “chống ngoại chống nội cứu nước” (có thể ông già Alan cũng là một trường hợp?).

Tuy nhiên, cái khác biệt lớn của Alan và DK (hay các bác Mao, Kim) là Alan không hoang tưởng mình là cái rốn của vũ trụ hay đỉnh cao của nhân loại…để cho rằng tư duy của mình thích hợp cho mọi người trong xã hội từ cô chân dài cho đến bác xe ôm, từ ngài trọc phú đến bà mẹ quê. Và nếu người nào không nghe hay làm theo ta là phải đi tù rục xương.

Dân chủ thực sự là tôn trọng cái khác biệt của tha nhân. Miễn họ không làm hại đến xã hội hay cá nhân nào, miễn là họ hành xử theo luật pháp, chúng ta phải đứng lên bảo vệ quyền lợi của họ, dù rất ghét điều họ cổ võ. Sự đa dạng trong một cộng đồng dù chỉ có vài chục người là điều tự nhiên. Không chấp nhận định luật căn bản này thì chắc chắn không có sống chung hòa bình, đừng nói đến hòa giải hòa hợp.

Winston Churchill nói rằng “ Lòng can đảm thể hiện khi chúng ta đứng dậy và tuyên cáo sự thật. Nhưng chúng ta cũng cần phải có can đảm để ngồi xuống và lắng nghe.”

Police use violence against bloggers at human rights picnics

Bloggers and netizens who took part in “picnics to discuss human rights” in public places in several Vietnamese cities on 5 May were violently attacked by police and many were briefly detained.
“We firmly condemn this deliberate police violence against news providers and we are very disturbed to see that such unacceptable violence seems to be the automatic and systematic response from the authorities to any attempt to use freedom of expression,” Reporters Without Borders said.
“The authorities should take firm and exemplary disciplinary measures against the police officers responsible for this violence.”
Organized via Facebook, the picnics were due to take place in Saigon, Hanoi, Nha Trang and other cities. In Nha Trang, the public security department quickly blocked access to the designated venue in a park. Barbed wire was deployed around the park and the police hit participants with sticks and steel bars.
The police were present in large numbers in Hanoi but did not prevent the participants from gathering beside Lake Hoan Kiem, in the city centre.
Pham Thanh Nghien, a blogger who has been under house arrest in Hai Phong since her release in September 2012, after four years in prison, tried to show her support for the movement by organizing a picnic in her garden with her mother.
But when she began reading the Universal Declaration of Human Rights out loud, she and her mother were attacked by the police officers responsible for keeping them under surveillance.
In Saigon, the bloggers Nguyen Sy Hoanh (“Hanh Nhan”) and Nguyen Hoang Vi were able to organize a gathering in a public park and distribute copies of the Universal Declaration of Human Rights in Vietnamese. They were allowed to talk in small groups for an hour until evicted by municipal employees in civilian dress on the pretext that the grass needed watering.
The municipal employees used force when they objected to being made to leave. Hoanh and Vi were badly beaten and arrested. The police held Vi at a police station until 3 a.m. on 6 May and confiscated her smartphone and tablet computer without issuing any receipt.
Police officers also beat Vi’s sister, Nguyen Thao Chi, and mother, Nguyen Thi Cuc, breaking three of Chi’s teeth and causing Cuc to lose consciousness. A policeman then stubbed a cigarette out on her forehead. The blogger Vo Quoc Anh was also arrested, questioned and beaten by the police.
Image : danlambaovn.blogspot.fr
Other bloggers such as Nguyen Ngoc Nhu Quynh (“Me Nam”) whose homes are closely watched were prevented from attending these gatherings. Their Internet and phone connections were disconnected in advance.
50% off all lenses and lens upgrades + free US shipping. Coupon code: PERFECTVISION

Vẫn ngu dốt tột cùng!




http://www.vef.vn/dau-tu-thong-minh/...mo-ve-ngay-xua

Tới chết, vẫn không đứa doanh gia, nhà báo chuyên về KT tài chánh, nào tại VN nhận ra vì sao mà chết.

Các doanh gia này có đầu tư dàn trải hay không, đều không thành vấn đề, không thay đổi cục diện cuối cùng:

TOÀN BỘ NỀN KINH TẾ VIỆT CỘNG SẮP CHẾT THẢM TRONG NHỤC NHÃ NGÀN NĂM.


----------------

Lý do THẬT SỰ vì sao, tôi đã ghi ra rất nhiều lần: là do CHÍNH TRỊ mà ra, do VC cai trị quốc gia.

Do không có tự do ngôn luận, không cho phép người ta nói lên các điều sai trái trong CP để sửa đổi.

Do Giáo dục XHCH tồi bại, không cho người ta có SÁNG KIẾN, ngược lại bắt buộc con nít từ 4 tuổi phải "iêu boác hồ, iêu Đản", trong khi chúng còn chưa biết mang giày, chưa biết làm vệ sinh 1 mình.

Do diệt giai cấp trung, thượng lưu, là giai cấp làm nên xương sống và lãnh đạo quốc gia.

Do tạo ra giai cấp Đản viên toàn hạng hạ đẳng nhất của xã hội, hạng lưu manh đàng điếm, hạng vô học thức, vô liêm sĩ nhất trong xã hội VN.

v.v... và v.v..., toàn các điều sai, quấy.


----------------

Doanh gia VN không đầu tư dàn trải thì nền KT VC vẫn sập, đầu tư đúng đắn cách mấy thì nền KT VC vẫn sập tuy là sẽ theo cách khác, có thể đỡ NHỤC hơn 1 chút.

Nay toàn bộ nền KT gần tê liệt, VC thất thu ngân sách nặng nề, phải lén in tiền ra trả tiền lương cho gần 10 triệu công nhân viên chức, bộ đội, công an.

Tiền VN ngày càng nhiều, loãng giá trị, xứ CHƯA lạm phát siêu tốc chỉ vì SỨC MUA quá cạn kiệt, nay sản xuất do vậy càng giảm, chất lượng càng kém.

Nhưng rồi giá sẽ TĂNG VỌT, vì chỉ có thể giảm tới mức vốn, nhưng sau đó khi nguyên nhiên vật liệu khan hiếm và tăng giá (xăng, điện, nguyên liệu nhập), PHỤ TÙNG thay thế các máy móc ngày càng khó tìm và chất lượng kém, khi đó nhiều yếu tố cộng lại kể cả mất economies of scale sẽ làm giá hàng TĂNG VỌT, do giá vốn tăng, chứ không phải do tăng lợi nhuận.

Chỉ cần nhìn vào nền KT Miền Nam VN khoảng năm 1978, sau khi xài hết hàng tồn kho từ 1975, là thấy tương lai KT VC trong thời gian tới.

Sẽ lại có chợ trời bán quần áo, phụ tùng cũ. Sẽ lại có bao cấp. Sẽ lại có ĐỔI TIỀN.

----------------

Các cơ hội sửa sai, sửa đổi đã qua đi, VC ngoan cố không tự chuyển biến, thì sẽ bị dân chúng quay ngược lại truy giết, khi đó VC bắt bớ, giết lại dân, thì sẽ có bạo động toàn quốc, DÂN GIẾT ĐẢNG.

Không phải vì dân chủ tự do gì đâu, chỉ là các việc tự phát, chống phá chính quyền, vậy thôi.

Sau đó thì khó nói, có thể có 1 CP dân chủ cuội do 1 thành phần nào đó trong CP VC lập ra, có thể có dân chủ THẬT nếu phe VC nào đó mạnh nhất nhận ra họ đã đi đến cùng đường, phải "quay đầu là ngạn", xin nhân dân tha thứ sau khi chuyển giao quyền hành cho 1 CP do dân bầu ra, trong 1 cuộc Tổng Tuyển cử Quốc gia.

----------------

Kết cuộc ra sao chưa biết, tôi chỉ biết CHẮC CHẮN rằng:

TOÀN BỘ NỀN KINH TẾ VIỆT CỘNG SẮP CHẾT THẢM TRONG NHỤC NHÃ NGÀN NĂM.

Ngẩng mặt, không cúi đầu


Những người làm thơ nhiều khi không nói thẳng ý kiến của mình, mà nói ngược lại. Thí dụ, blog của Nguyễn Trọng Tạo mới đăng một bài của nhà thơ Gia Hiền, mở đầu như thế này:
Thế hệ tôi, một thế hệ cúi đầu
Cúi đầu trước tiền tài, cúi đầu sau mông người khác
Cúi đầu trước chính mình, cúi đầu bạc nhược
Chỉ ngẩng đầu...
... vì...
... đôi lúc...
... phải cạo râu!

Nghe mấy câu thơ này thì có vẻ nản thật. Nhà thơ đang viết về những người “thế hệ tôi ba mươi tuổi đã già - và bốn chục thế là đời chấm dứt.” Nhưng có thật là thế hệ của Gia Hiền chịu cúi đầu, bạc nhược hay không? Nhiều thi sĩ viết thế mà người đọc phải nghĩ ngược lại. Như trong bài Tự Phận Ca của Nguyễn Cao, một nhà Nho vào thế kỷ 19, tác giả tự nói về mình như thế này:

“Hỡi ôi tạo vật sao lại sinh ra ta?
Cho ta có trí khôn mà chí khí ngắn ngủi
Cho ta thành người mà thân thể yếu đuối
Ðã chẳng bằng con ngựa câu ngàn dặm dọc ngang
Lại chẳng bằng con le le sông hồ rong ruổi.”

(Ta ta tạo vật hề dĩ ngã vi sinh - Dữ ngã dĩ trí nhi đoản kỳ chí - Dữ ngã dĩ thành nhi bệnh kỳ hình - Ký bất năng vi câu chi ngang ngang thiên lý - Hựu bất năng vi phù chi phiếm phiếm trung hành).

Chúng ta biết Tán Cao (chức sau cùng cụ giữ là Tán Tương Quân Vụ Bắc Kỳ) là một nhà Nho người Bắc Ninh khí tiết lẫm liệt. Ðỗ đầu kỳ thi hương năm 39 tuổi (1867), ông không muốn bước vào chốn quan trường, chịu sống nghèo nàn, về dậy dỗ đám trẻ trong làng. Nhưng khi quân Pháp đánh chiếm Hà Nội năm 1873, ông hô hào thanh niên cùng nhau lập đội quân nghĩa dũng, theo Nguyễn Thiên Thuật đánh giặc ngoại xâm trong hơn 10 năm trời, cho tới khi bị bắt.

Nguyễn Cao viết Tự Phận Ca chỉ nói đến thân phận mình; còn Gia Hiền nói về cả một thế hệ.

“Thế hệ tôi, cơm áo gạo tiền níu thân sát đất
Cuộc sống bon chen
Tay trần níu chặt
Bàn chân trần không dám bước hiên ngang.

Thế hệ tôi, nhận quá nhiều những di sản hoang mang
Ðâu là tự do, đâu là lý tưởng?
Ðâu là vì mình, và đâu là vì nước
Những câu hỏi vĩ mô cứ luẩn quẩn loanh quanh...”

Bài thơ kết thúc rất buồn:

Trăm năm sau, lịch sử sẽ ghi vài dòng vắn tắt:
Có một thế hệ buồn, đã nhạt nhẽo đi qua...

Nhưng người đọc vẫn nghĩ khác. Vì khi một người, hay một thế hệ đã ý thức được cảnh cúi đầu của mình, thì chắc chắn thế hệ đó, con người đó sẽ biết mình phải ngẩng mặt lên. Nói đến “ngẩng mặt” thì lại phải nhớ đến Nguyễn Ðắc Kiên, một thanh niên sống cùng thế hệ với Gia Hiền. Tập thơ và văn ông mối xuất bản mang tên “Hãy Ngẩng Mặt,” một bài thơ tặng những người đi biểu tình vì Hoàng Sa, Trường Sa vào Tháng Bẩy năm 2012:

Hãy ngẩng mặt lên
cho tôi thấy đôi mắt bạn
không cần hò hét
xin hãy cứ lặng im
Ðất mẹ có nói gì đâu
Ðất mẹ biết hết rồi.

Anh lại viết thêm bài thơ nữa tặng những người đi biểu tình vì Hoàng Sa, Trường Sa vào tháng 12 năm 2012:

“Nếu một ngày tôi phải vào tù
thì chắc chắn là nhà tù cộng sản
bởi vì tôi khao khát tự do.”
Nguyễn Ðắc Kiên cảm thấy được tiếng nói của Ðất Mẹ, như khi nghe tiếng khóc của một người đàn bà đau khi con sắp ra đời mà cảm thấy đất nước ta lại sắp hồi sinh:

“Chẳng sinh linh nào chào đời trên trái đất
lại không mang theo nỗi đau của mẹ lúc trở cơn
Cơn đau đẻ nước.”

Những câu thơ bi thương của Gia Hiền cũng diễn tả một nỗi đau đớn của thế hệ anh, chung trong tiếng khóc của “Cơn đau đẻ nước” mà Nguyễn Ðắc Kiên đang nghe thấy. Ðúng như nhận xét của nhà thơ Allama M. Iqbal người Pakistan viết trước khi quốc gia này ra đời: “Các dân tộc sinh ra từ trái tim của các thi sĩ.” Chúng ta đang nghe thấy những câu thơ báo hiệu nước Việt Nam sắp hồi sinh.

Dấu hiệu hồi sinh còn thấy trong hành động của những người cùng thế hệ đã đi biểu tình phân phát các bản tuyên ngôn quốc tế về quyền làm người; ở Sài Gòn có Nguyễn Hoàng Vi, Vũ Sỹ Hoàng; ở Nha Trang có Nguyễn Ngọc Như Quỳnh tức Mẹ Nấm; tại Hà Nội có Bùi Thị Minh Hằng. Họ chứng tỏ đây là một “thế hệ không cúi đầu.”

Thế hệ thanh niên ngày nay sẽ không chịu cúi đầu; sẽ không hổ thẹn với tiền nhân. Nguyễn Ðắc Kiên viết những câu thơ quả quyết “độc đảng là sai,” “dân chủ tự do là quyền của con người”:

“nếu có một bức tường Hà Nội
như Béc-Lin
ta sẽ sô đổ
Hà Nội sẽ vẫn còn

như Béc-Lin
bức tường đã đổ.
họ cũng như mình,
họ cũng đã từng sai.”
Chúng ta có thể tin rằng bất cứ thế hệ nào của dân tộc Việt Nam cũng có những người không chịu cúi đầu. Vì chúng ta cùng một dòng dõi với nhà Nho Nguyễn Cao đời trước. Bài Tự Phận Ca ông viết trước khi tự sát năm 1887, để nói lên nỗi ân hận không đánh đuổi được quân xâm lăng. Khi bị giặc Pháp bắt, họ dụ dỗ ông hãy chấp nhận chế độ bảo hộ để mời làm quan, ông đã khẳng khái từ chối. Ông đã tự mổ bụng ra cho quan quân Pháp thấy “gan ruột” mình, rồi nói: “Lòng dạ tôi như thế này đây!” Sau đó ông nhịn ăn, không chịu cho họ chữa thương, rồi chết. Nguyễn Cao đã noi gương Nguyễn Tri Phương, Hoàng Diệu. Hoàng Diệu, Nguyễn Tri Phương cũng noi gương Ðặng Dung, Trần Bình Trọng. Ðúng là “Hào kiệt đời nào cũng có.”

Trong bài Tự Phận Ca Nguyễn Cao trước khi chết đã nhớ đến các tấm gương hào kiệt đời xưa: Kiếm núi Sóc (Phù Ðổng Thiên Vương), Câu thơ đọc ở trên không (Lý Thường Kiệt), và cọc nhọn ở sông Bạch Ðằng (Trần Quốc Tuấn) - nguyên văn - Sóc chi kiếm! Không chi thi! Ðằng chi thung!

Wednesday, May 8, 2013

Tin khẩn về tình trạng của Tù nhân Lương tâm Hồ Thị Bích Khương!

Tin khẩn về tình trạng của Tù nhân Lương tâm Hồ Thị Bích Khương!

 Theo tin vừa nhận được, sáng ngày 5-5-2013, cháu Nguyễn Trung Đức con trai của tù nhân lương tâm Hồ Thị Bích Khương vào K4 trại 5 Yên Định, Thanh hóa thăm mẹ. Cháu cho biết hiện tại chị Hồ Thị Bích Khương đang bị biệt giam. Cán bộ trại giam cho cháu biết chị Hồ Thị Bích Khương vi phạm kỷ luật của trại giam, đang trong thời gian bị kỷ luật, theo quy định thì không được phép thăm nuôi. Tuy nhiên, vì cháu Đức đã lâu không gặp mẹ, đường sá xa xôi nên trại đã tạo điều kiện cho phép gặp thời gian 30 phút.
Sau buổi gặp mẹ về, cháu Đức cho biết chị Hồ Thị Bích Khương đã viết nhiều đơn thư gửi trại giam nhưng không được trả lời, vì vậy chị đã nhờ tù nhân khác chuyển hộ ra ngoài, với mục đích nhờ gia đình gửi những đơn thư tới các cơ quan chức năng để trình bày vấn đề gì đó. Việc chuyển thư bị trại giam phát hiện và thu được nên đã kỷ luật chị. Hình thức kỷ luật là: Biệt giam 3 tháng. Đến nay mới được 10 ngày. Trong 10 ngày qua chị Bích Khương đã tuyệt thực phản đối biên bản kỷ luật trên. Tình hình sức khỏe chị rất yếu. Gầy và xanh, xương vai gãy vẫn chưa được chữa trị, trí nhớ bị giảm. 
Cháu Đức hỏi: Mẹ còn bị tiêm thuốc như hôm trước nữa không? 
Chị Bích Khương nói: Tiêm hay không cũng không nhớ được nữa! 
Xin thông báo đến tất cả các cơ quan truyền thông Quốc tế, các tổ chức nhân quyền cùng toàn thể quý đồng bào trong và ngoài nước quan tâm tới tình hình của chị và lên tiếng nói bênh vực bảo vệ chị. 
Thanh Hóa

Văn phòng Công Lý & Hòa Bình lên tiếng bảo vệ gia đình Nguyễn Hoàng Vi

Ngay trong sáng ngày 7/5/2013, linh mục Đinh Hữu Thoại - trưởng Văn phòng Công lý & Hòa bình thuộc Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn đã gửi đi công văn 'Tố giác tội phạm và phản kháng hành vi của công an phường Phú Thạnh, quận Tân Phú xâm phạm tính mạng, sức khỏe, danh dự, nhân phẩm và tài sản công dân' đối với gia đình blogger Nguyễn Hoàng Vi. 

Cô Nguyễn Hoàng Vi cùng gia đình đã bị công an tổ chức đánh đập, trả thù man rợ vào chiều hôm 6/5/2013, khi đến trụ sở CA phường Tân Phú đòi lại tài sản bị cướp đoạt. Sau đó, bọn chúng tiếp tục bám theo gia đình cô đến tận bệnh viện để hành hung, khiến em gái Hoàng Vi là Nguyễn Thảo Chi bị đánh gẫy 3 chiếc răng, mẹ ruột cô bị dí điếu thuốc đang cháy vào mặt dẫn đến ngất xỉu.
Trước thái độ cực kỳ hung hãn của những tên công an, côn đồ, gia đình Hoàng Vi buộc phải đến tá túc tại nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn để nghỉ ngơi và chữa trị vết thương.
Linh mục Đinh Hữu Thoại đã trực tiếp đưa mẹ con cô Nguyễn Hoàng Vi đến bệnh viện cấp cứu và khám vết thương. Trong vai trò là trưởng Văn phòng Công lý & Hòa bình, linh mục Thoại đã lập tức gửi đơn tố giác về hành vi trả thù man rợ của CA.
Dưới đây là toàn văn đơn tố cáo:
***

Văn Phòng CÔNG LÝ&HÒA BÌNH
DÒNG CHÚA CỨU THẾ SÀI GÒN
38 Kỳ Đồng, Quận 3, TP. HCM
Số: 03-05/2013/VP-CLHB
Ngày 7 tháng 5 năm 2013
TỐ GIÁC TỘI PHẠM VÀ PHẢN KHÁNG
HÀNH VI CỦA CÔNG AN P. PHÚ THẠNH, Q.TÂN PHÚ, TP.HCM
XÂM PHẠM TÍNH MẠNG, SỨC KHỎE, DANH DỰ,
NHÂN PHẨM VÀ TÀI SẢN CÔNG DÂN
---/---
Kính gửi: - Lãnh đạo Công An TP. HCM
                 - Lãnh đạo Viện Kiểm sát Nhân dân TP.HCM
Tôi là: Linh Mục ĐINH HỮU THOẠI
Địa chỉ liên lạc: Vp. Công lý và Hòa Bình- DCCT- Sài Gòn
Số 38 Kỳ Đồng, Quận 3.
Gửi đến Quí Ông/Bà Lãnh đạo Công An và Viện KSND TP.HCM văn bản Tố giác tội phạm và phản kháng nội dung sau:
1. Nguyên vào chiều ngày 6/5/2013, Bà Nguyễn Thị Cúc, 57 tuổi và các con là Nguyễn Hoàng Vi, Nguyễn Thảo Chi cùng Anh Châu Văn Thi được người thân, bạn hữu đưa đến VP Công lý và Hòa Bình DCCT Sài Gòn chúng tôi để yêu cầu được giúp đỡ trước các hành vi vi phạm pháp luật của Công An P. Phú Thạnh, Q. Tân Phú huy động lực lượng “quần chúng tự phát” xâm phạm tính mạng, sức khỏe, danh dự, nhân phẩm và tài sản công dân.
Trước thương tích và nỗi uất ức của Bà và các con, (xem hình chụp và các thông tin in kèm theo), VP chúng tôi đã tổ chức đưa Bà và các con đến Bệnh viện Quận 3, Bệnh viện Tai Mũi Họng cấp cứu và điều trị vết thương. Các Bác Sỹ Bệnh viện đã có Toa thuốc xác định:
- Bà Nguyễn Thị Cúc: bị “chấn thương vùng đầu, mặt, vết phỏng vùng trán/đả thương”
- Cô Nguyễn Thảo Chi: bị “chấn thương phần mềm mũi mặt”
- Anh Châu Văn Thi: bị “chấn thương đầu, vùng chẫm/đả thương”
2. Chúng tôi được Bà và các con cho biết, thương tích là do bị CA Phường Phú Thạnh, Q. Tân Phú huy động lực lượng “quần chúng tự phát” đánh đập dã man, dùng lời lẽ lăng mạ, xúc phạm danh dự, nhân phẩm… ngay tại Trụ sở CA Phường khi Cô Nguyễn Hoàng Vi đến đòi lại tài sản bị CA thu giữ trái phép vào ngày 5/5/2013. Bọn chúng còn hung hãn tấn công khi xe Taxi đưa các nạn nhân đi cấp cứu và xông cả vào Bệnh Viện Tân Phú hành hung ngay khi Bà và các con vào Bệnh viện này cấp cứu.
3. Bất kể vì lý do gì, hành vi chỉ huy, huy động lực lượng của CA P. Phú Thạnh, Q. Tân Phú và những kẻ trực tiếp xâm phạm tính mạng, sức khỏe, danh dự, nhân phẩm, tài sản công dân như vừa kể là vi phạm pháp luật và phải bị xử lý.
Điều 71 Hiến pháp qui định: Công dân có quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được pháp luật bảo hộ về tính mạng, sức khoẻ, danh dự và nhân phẩm. Điều 7 Bộ luật Tố tụng Hình sự qui định: “Mọi hành vi xâm phạm tính mạng, sức khỏe, danh dự, nhân phẩm, tài sản đều bị xử lý theo pháp luật.”
4. Vì những lẽ trên, với tư cách công dân và trưởng Văn phòng Công Lý & Hòa Bình DCCT Sài Gòn, căn cứ qui định tại Điều 100, Điều 101, Điều 103 Bộ luật Tố tụng Hình sự và Khoản 1 Điều 2, Khoản 2 Điều 3, Điều 4 Luật Tố cáo, bằng văn bản này, tôi phản kháng và tố giác hành vi xâm phạm tính mạng, sức khỏe, danh dự, nhân phẩm, tài sản công dân của CA P. Phú Thạnh, Q. Tân Phú và những người khác như vừa kể trên. Yêu cầu Quí Ông/ Bà Lãnh đạo CA TP.HCM, Viện KSND TP.HCM xem xét, xử lý và thông báo kết quả giải quyết cho tôi theo đúng qui định tại Khoản 3 Điều 103 Bộ luật Tố tụng Hình sự.
Kính chào,
Linh Mục ĐINH HỮU THOẠI
Trưởng Văn phòng
Nơi nhận: - như trên
- Ông Lê Hoàng Quân - Chủ tịch UBND TP.HCM (để biết và giám sát)
- Ông Lê Thanh Hải – Bí thư Thành uỷ TP.HCM (để biết và giám sát)