Ông Đỗ Phủ là người làm thơ rất nổi tiếng ở Trung Quốc đời nhà Đường có câu rằng "Nhân sinh thất thập cổ lai hy", nghĩa là "Người thọ 70, xưa nay hiếm".
Nǎm nay, tôi vừa tròn 70 tuổi, đã là lớp người "xưa nay hiếm" nhưng
tinh thần, đầu óc vẫn rất sáng suốt, tuy sức khoẻ có kém so với vài nǎm
trước đây. Khi người ta đã 70 xuân thì tuổi tác càng cao, sức khoẻ càng
thấp. Điều đó cũng không có gì lạ.
Nhưng ai mà đoán biết tôi còn quét rác Kách Mạng, phục vụ tổ quốc, phục vụ nhân dân được bao lâu nữa?
Vì vậy, tôi mổ bài này, phòng khi tôi sẽ đi gặp ông bà tổ tiên, mà vẫn
còn những kẻ chưa sáng mắt sáng lòng, tiếp tục thắc mắc tại sao tôi nói
xấu bác Hồ.
Tôi hơi bị dông dài, nhưng bác Hồ còn dông dài hơn nhiều khi mở đầu di
chúc của Người (xin xem di chúc bác Hồ). Dám mong qúy vị bạn đọc bỏ quá
cho bác cháu chúng tôi, để giữ được kiên nhẫn mà đọc. Như đảng ta đang
kiên nhẫn nhìn dàn khoan HD981 trêu ngai dân ta ngoài Biển Đông; đảng
ta đang thư thả ngắm tàu quen phun nước, húc lủng tàu chấp pháp của ta;
đảng ta “không có gì mà vội” với cảnh tàu chiến cải trang dân sự của anh Hai liên tục chơi đủ trò thảo khấu ngư dân ta đánh bắt cá trong vùng biển ta.. .
Tại sao tôi nói xấu bác Hồ? Lý do đơn giản thôi: bác ấy làm toàn chuyện xấu, chả lẽ tôi bẻ cong bàn phím để mổ tốt cho bác ấy à?
Bác Hồ xấu ở chỗ nào? Ôi chao, làm sao tôi nói ra hết được, và tôi cũng
không đủ trình độ để nói hết cái xấu của Người. Tuy nhiên, điều này tôi
cũng khỏi lo, vì đã có siêu giáo sư Gú Gồ lo; chẳng hạn như chỉ cần leo
lên mạng oánh mấy chữ “Sự thật về Hồ Chí Minh” là thấy ngay một
số cái xấu của bác Hồ, xấu có bằng chứng hẳn hoi chứ không xấu kiểu DLV,
“còm” bừa lấy được mà chẳng cần dẫn ra chứng cứ .
Tại sao lại nói xấu người đã chết? Cái vấn nạn này rất chí lý chí tình,
nên câu trả lời rất nhiêu khê dài dòng. Đối với người còn sống, cũng
không nên “nói xấu” nữa huống chi với người đã nhắm mắt xuôi tay. Lại
nữa, tôi là người hữu thần, theo đạo Chúa; đêm nào tôi cũng đọc Kinh Lạy
Cha, trong đó có câu "Xin Cha tha nợ chúng con, như (xin cho) chúng con cũng (biết) tha kẻ có nợ chúng con.” Tôi hiểu mình muốn được Chúa tha tội, tôi cũng phải tha tội người khác.
Nhưng với kẻ có tội như bác Hồ là một trường hợp ngoại lệ đặc biệt. Tôi
tin Chúa thông cảm cho tôi và dân tộc tôi, vì bác Hồ là tấm gương xấu
khủng chưa từng có nhưng lại đang bị dựng lên một cách hoành tráng cực
kỳ để các “cháu” noi theo bằng khẩu hiệu “Học tập và sống theo đạo đức bác Hồ”.
Oái oăm, trái khuấy hơn nữa, nhiều nhà KMLT (kách mạng lão thành) nay đã
sáng mắt sáng lòng đòi “Thoát Trung”, “Thoát Cộng”, đòi đa nguyên đa
đảng, thay đổi chế độ, nhưng các vị ấy lại vẫn cứ một mực ca ngợi bác
Hồ.
Thưa các ngài LTKM, chứ ai đã đưa cả dân tộc VN vào tròng Tàu Cộng? Ai
đã mang về nước cái chủ nghĩa CS mà ngay cái nôi đẻ ra nó đã đập đầu lôi
cổ tổ sư xềnh xệch đi vứt ngoài bãi rác? Hãy chứng minh Nguyễn Tất
Trung đang sống ở Hà Nội không phải là con của bác Hồ và cô Nông Thị
Xuân, chưa nói đến Nông Đức Mạnh bị báo chí quốc tế hỏi “Ông có phải là con của HCM không” bèn, “ai cũng là con bác Hồ cả”.
Ai đã trình kế hoạch Cải Cách Ruộng Đất học đòi của Mao cho Xít Ta Lin
duyệt để mở màn giết chết 172.008 (theo con số của nhà nước VNDCCC thú
nhận) người dân vô tội? Ai đã phá hoại cuộc sống trong an bình thịnh
vượng của đồng bào Miền Nam, để cào bằng cả nước xuống Xã Hội Chó Ngựa
như hôm nay mà các ngài đang đòi thoát ra?…
Thế nên, ngày nào còn sống và còn sức (trí óc lẫn thể xác), ngày đó tôi
còn có bổn phận “nói xấu bác Hồ”, khi bác còn bị dựng đứng làm gương
xấu cho các thế hệ tiếp nối là những người sẽ nắm vận mệnh Dân tộc và
Đất nước VN yêu qúy của tôi.
No comments:
Post a Comment