"Chính phủ: 127 tập đoàn, tổng công ty nợ gần 1,35 triệu tỷ đồng":
http://vietstock.vn/2013/11/chinh-ph...768-323351.htm
Nợ trái phiếu 571 ngàn tỷ, tính tới hết tháng 6/2013:
http://asianbondsonline.adb.org/viet...ary_201309.pdf
Như vậy, Việt Cộng công nhận NỢ QUỐC GIA BẰNG TIỀN VN là 1,920 triệu tỷ đồng, tức 95 tỷ USD.
Ngoài ra còn nợ bằng NGOẠI TỆ trong và ngoài nước.
---------------
Chú ý: đây là con số CÔNG BỐ, chứ con số THẬT chắc chắn cao hơn nhiều.
Ngoài ra còn 3 triệu tỷ giấy bạc, tức 150 tỷ USD NỢ QUỐC GIA, vì TIỀN
MẶT LÀ 1 LOẠI NỢ QUỐC GIA. Việc này đã được giải thích cặn kẽ rất nhiều
lần ngay tại board này.
Như vậy, theo con số CÔNG BỐ mà thôi, thì NỢ QUỐC GIA BẰNG VND NAY TƯƠNG ĐƯƠNG 245 TỶ USD, tức 300% GDP.
Ngoài ra còn nợ BẰNG NGOẠI TỆ khoảng 75 tỷ USD.
Thử hỏi VC có DÁM công bố tiền đóng thuế của 100 nhân vật giàu nhất sàn
Chứng khoán, các người tuyên bố mình giàu nhất nhì VN, lên cả báo Forbes
như là tỷ phú đô la đầu tiên của VN, rồi Bầu Đức tuyên bố mình có cả tỷ
USD dư sức mua đa số cổ phần Arsenal, v.v... hay không?
1 đồng quỵt thuế là 1 đồng quỵt tiền dân nghèo, do người giàu tiêu thụ
nhiều công sức từ các công chức hơn, nhiều tài nguyên quốc gia hơn, do
đó họ PHẢI đóng thuế nhiều hơn để trả lại sự CÔNG BẰNG.
Ông Chúa đảo Tuần châu tuyên bố mình có 2,5 tỷ USD, được lắm, tôi "tin",
như vậy ông phải đóng 1 tỷ USD theo luật, vậy đóng mau, không thì dựa
cột!
---------------
Nói chơi mà nghe, chứ đố cha thằng hồ, thằng hùng dũng sang trọng cũng
không dám công bố con số tiền thuế các nhân vật trên đóng, và TÀI SẢN
quan chức cấp Bộ, trong đó có của chính bè lũ 4 tên này.
Vì lẽ, tuyên bố ra thì đồng nghĩa với phản bội Đảng, "nói xấu cán bộ, nhà nước XHCN", hổng được, hổng được!
Hot news from Vietnam | Tin nóng Việt Nam | Vietnam daily post | Vietnam daily news | TRANG CHU DOC BAO TRUC TUYEN. Đọc báo | Tin tức | Tin nóng | Tin hot | Ngoi sao | Bong da | Website Tin tức Điện tử | Doc Bao Vem
Friday, November 29, 2013
Tuesday, November 26, 2013
Người Việt…Kiều…Xấu Xí
Thật đấy, nói “Người Việt Năm Bờ Oăn” không sai tí nào! Hồi Tư tôi
còn ở quê, đọc thư bạn bè, bà con từ Mỹ gửi về, cứ tả oán là “Câm, Què,
Đui, Điếc”, không biết nói tiếng Anh là câm, không biết đi xe là què,
không biết chữ là đui, không nghe được gì là điếc. Mỹ gọi thì chỉ biết
“Dét, Sơ”, lâu lâu nói lộn thành “Nô, Sơ!”, ngoài ra thì vất vả, cực khổ
lắm.
Thế nhưng khi qua Mỹ theo diện “hát ô”, thì Tư tôi tá hỏa tam tinh, vì thấy hoàn toàn ngược lại những gì mình nghe khi trước. Người Việt mình, sau 15 năm tái định cư, đã trở thành Năm Bờ Oăn hết rồi! Cứ đi chợ thì biết liền, các bà vô chợ lục tung tất cả trái cây, rau củ của người ta lên mà lựa tan nát, coi cuộc đời cứ như củ khoai ấy. Có những thùng Lê ngon, giá cao, đã để trong hộp đàng hoàng, và dán chữ “Xin đừng lựa”, các ông bà Năm Bờ Oăn cứ tỉnh bơ, nhặt trong chồng hộp ấy, quả nào to nhất, ngon nhất thì cho vào hộp mình, rồi tàn tàn ra tính tiền, để mặc đống quả kém kém chút chút kia nằm tụm năm, tụm ba, ngơ ngác.
Túi cam cũng thế, mặc dù tính tiền theo túi, các bà cũng tháo giây cột miệng túi ra, lựa cho đã rồi cột dây lại, coi như không có gì xẩy ra. Lại còn chỉ cho nhau mánh lựa cam ngon nữa chứ! Lựa trái làm rớt lỏng chỏng dưới đất, thi lấy chân đá vào gậm, đôi khi cũng chả thèm đá cho bẩn chân. Mấy vị mua cá nhờ chợ làm giùm cũng ít khi nói lời cảm ơn với người đã giúp gọt vẩy, rửa ruột. Vài vị khác thì lựa cho đã, đưa người làm rồi bỏ đi luôn, không thèm trở lại. Ra tới quầy tính tiền, thì chả toàn thấy những bộ mặt đưa đám. Không thấy có nụ cười nào cả. Người tính tiền cứ lầm lầm lì lì làm việc, khiến người mua cũng tiếc một lời cám ơn. Chả ai cám ơn ai! Ai cũng Năm bờ Oăn mà!
Bữa hổm, Tư tôi đến chợ Mỹ, đang đứng chờ một chiếc xe ra để đậu xe mình vào, khi chiếc xe trong de ra ngoài rồi, mừng húm đang tính gài số quẹo vô, chợt một chiếc xe khác phóng vèo tới, quẹo gắt một cái, thắng cái két. Tư tôi tức quá, tính “sổ nho chùm” cho bõ ghét, thì thấy cửa xe mở, một bà Năm Bờ Oăn bước xuống, mặc đồ bộ trắng muốt, nhìn thấy rõ đồ đạc bên trong, tay lại cắp cái nón lá! Tư tôi ngồi như trời trồng luôn. Thiệt! Coi nước Mỹ này y hệt cái củ khoai tây..
Mặc áo ngủ đi chợ Mỹ! Lại cắp nón lá đặc trưng của người Việt nữa chứ! Hết biết luôn! Lúc ấy, nếu có ai hỏi tôi là người giống gì, chắc Tư tôi sẽ nói tôi là người Nhật! Không dám nhận cùng giòng giống Tiên Rồng nữa… Hồi mới sang, Tư tôi còn bị tá hỏa tam tinh khi đang rề rề xe vào chỗ quẹo trái ở Bolsa, thì vù một cái, một chiếc xe cù lũ sỉ ào qua mặt, thắng cái rét trước mặt mình ngay tại chỗ quẹo. Hết hồn hết vía, Tư tôi thắng gấp, bẻ tay lái đâm vào con lươn “ình” một cái, miệng rủa thầm “thằng nào chết bầm” chơi mình, tí nữa thì đụng đít nó, là bảo hiểm tăng.. Sau này, hỏi ra, mới biết đó là trò của mấy trự Năm Bờ Oăn, cứ đi xe cà là tàng, rồi tìm cách cho xe khác đụng đít để ăn tiền bảo hiểm. Vụ này xẩy ra nhiều lắm, làm các hãng bảo hiểm cứ thấy dân Mít bị đụng, nhất là thấy trên xe có mấy trự choai choai, thì điều tra rất kỹ. Nhưng nghe nói, trời không dung cái trò gian lận này, một Tổ Sư chuyên dàn xếp cho bị đụng đã bị một cú quá cỡ thợ mộc, chiếc xe dúm lại như đàn accordion, mấy mạng trên xe về chầu trời hết, nên từ đó, bớt các vụ dàn dựng.
Người ta nói cộng đồng Việt hải ngoại là nơi “gió tanh, mưa máu” đúng thiệt. Cũng vì ai cũng cho mình là nhất thiên hạ, nên mỗi lần bầu bán chức chưởng gì đó, ở bất cứ tiểu bang nào, là các thứ vũ khí độc hại bay đầy trời. Từ truyền đơn, đến đài phát thanh, đến báo lá cải.. Mấy tên tay sai cộng sản nằm vùng cũng có báo tuần, lợi dụng cơ hội, là nhấy vô ăn có, thế là không gian bị nhiễm độc, người người nhức đầu, mệt mỏi, lánh xa mấy công tác cứu dân, cứu nước. Ai cũng sợ bị dính loại thuốc độc vô hình này, nên các hoạt động cộng đồng dần dần bị thu hẹp ở những nơi làm việc, nhưng điều tréo cẳng ngỗng là các hoạt động ấy lại nở ra tại các phòng tập thể dục gọi là “spa” ở gần Thủ Đô Tị Nạn.
Tại các hồ nước nóng, trong các phòng xông hơi, xông nước, các trự phê bình chính trị cứ ào ào tuôn ra hàng tràng lý luận, gọi mọi người đều là “thằng, con” hết. Vì tiếng Việt bị vặn “volume” hết cỡ, nên người Mỹ từ từ lảng đi, dần dần trong mấy cái “spa” gần Bolsa chỉ thấy các vị Năm Bờ Oăn chiếm đóng. Nhất là tại chỗ máy chạy bộ, người ta đang lẳng lặng đứng chờ tới phiên, thì khi một cái máy vừa trống, một vị nữ lưu phe ta, vèo một cái phóng vô chiếm ngay, rồi nhét nút tai bằng hai cái máy nghe, tỉnh bơ đạp đạp trước mắt tức tối của những người khác. Đã có lần, Tư tôi thấy hai vị cãi lộn, rồi vị đứng dưới kéo giật vị đứng trên té sấp mặt xuống đất. Security phải mời cả hai vị ra ngoài. Mắc cở quá xá chừng! Nghe nói là trong phòng thay đồ, mấy nữ lưu Năm Bờ Oăn cứ tỉnh bơ để đồ thiên nhiên chạy qua chạy lại, í a, í ới và hát ông ổng “Đời tôi cô đơn nên yêu bao nhiêu cũng cô đơn..” làm Mỹ gái chạy tóe khói.
Thời buổi thay đổi, “Lady first”, nên quý bà bây giờ bạo dạn quá. Trong các chương trình khám bệnh sản khoa trên “la-dô”, các bà cứ tưng tửng đưa chuyên phòng the, chuyện… mình ra mà hỏi những câu thật ớn lạnh. Và các bác sĩ cũng phải tỉnh bơ mà cho toa.. nghe rùng mình. Tưởng tượng các chàng trai sồn sồn chưa có vợ, mà nghe đối thoại qua lại về những căn bệnh phụ nữ thế thì chắc.. thà chết già còn hơn lấy vợ. Hãi quá! Không còn “bàn tay năm ngón kiêu sa…dáng huyền tha thướt trong gió chiều…” mà chỉ có hình ảnh người phụ nữ với đủ thứ bệnh đáng sợ! Nhất là lại gặp các bà trong các tiệm bán quần áo, đồ phụ nữ, nghe các bà “Nổ” kinh hoàng. “Tui mà hát thì người ta cứ tưởng Thanh Lan đấy!”, “Giọng tui nghe giống Lệ Thu không, mấy bạn?” Trời đất! Những Thanh Lan, Lệ Thu này, những người có thể mắng chồng trước mặt bạn bè, mà khi đi ăn nhà hàng thì nhồm nhoàm như người đói bẩy ngày, gắp lấy gắp để. Đĩa tôm hùm vừa mang ra, là bà lấy đũa của mình ra khoắng, lật tung đĩa lên mà tìm miếng nạc. Tiệc cưới chưa xong, đã vội kêu “Tu gô đi!” rồi mang về lủng lẳng hai tay mấy gói. Tư tôi đã chứng kiến môt buổi ra mắt sách đau khổ. Tác giả mua sẵn những hộp nhựa, mỗi hộp là một phần cơm nhẹ để trên bàn dài gần cửa. Chương trình chưa xong, tác giả chưa ký sách, thì các vị Năm bờ Oăn đã ẵm nhẹ hết bàn ăn rồi tửng tửng ra xe, trên tay ba bốn bịch.. làm tác giả đứng chới với, vừa cười vừa khóc.
Về nhà hàng cũng đặc biệt hơn người. Có chủ nhà hàng ở gần khu Thủ Đô Tị Nạn thu hết tiền Tip của nhân viên, là những người tị nạn kém may mắn. Có ông chủ nhà hàng tiếp khách bằng khuôn mặt lạnh như tiền, giống như nhà vừa có đám ma, ai hỏi thêm chút rau, chút giá thì tỏ vẻ khó chịu, y hệt mấy tiệm “phở chửi ở Hà Nội”. Đặc biệt nữa là thịt gà trong phở gà ở đây, thay vì để miếng chặt vừa phải như các tiệm khác, lại thái nhỏ, xắt lát như thái thịt bò, trông thấy chán, vậy mà người mình cũng cứ nhẫn nhục đến ăn. Kỳ thiệt đó! Có lẽ ông chủ ở đây cũng là một Năm Bờ Oăn, ai thích ăn đồ của ông thì cứ lại, không cần chiều khách.
Nói về thái độ thân thiện, Tư tôi mới thấy người mình Nhất đủ thứ, coi trời bằng vung thiệt. Có những vị nổi tiếng không thích bắt tay thiên hạ, mà chỉ đưa ra năm trái chuối mềm nhũn, sắp thối cho mình nắm trong khi lại đưa mắt nhìn ra xa, suy tư, không cần nhìn mặt người bắt tay mình…Tư tôi khâm phục quá! Thế mới đúng là Dân Việt Thành Công chứ! Phải có bộ dạng thế mới là Năm Bờ Oăn! Chứ còn bắt tay chặt chẽ thì xuống giá mất!
Chả thế mà trên diễn đàn, đa số các vị gửi bài lên Net, đều coi thiên hạ là những củ khoai ngu ngốc cả. Tha hồ mà bình loạn! Tha hồ mà gọi những vị đã từng lãnh đạo đất nước ngày trước, những nhà văn, nhà thơ khác, những chính trị gia đang tranh đấu cho dân tộc, những sĩ quan cao cấp cũ là “thằng này, thằng nọ”. Ngay cả Tổng Thống Mỹ cũng không thoát khỏi bị goi là “thằng”! Không cần kính trọng ai! Cứ chửi tá lả! Rồi phê bình lịch sử dưới cặp mắt của những anh chị Cầu Ông Lãnh, nghĩa là muốn áp đặt ý kiến của mình vào bất cứ giai đoạn nào, bất cứ nhân vật nào cũng được, ai viết khác ý là đập tơi bời, bằng cả tiếng Đan Mạch nữa!
Thiệt đáng nể cho dân Việt ta trên mọi phương diện! Nhớ lại trong thập niên trước, cả Bolsa tưng bừng cảnh sát đi bố ráp một loạt những ông làm luật, những Lương Y bán thuốc, khám bệnh mà gian lận tiền bảo hiểm, tiền Medical… Có điều là chính phủ vì sợ dân Việt nên vẫn bỏ qua các vị chuyên viên nắn bóp, châm cứu mà tự xưng là Bác Sĩ, dụ ngon dỗ ngọt thiên hạ mua cao đơn hoàn tán, trị bá bệnh luôn! Chỉ mấy viên bột tròn tròn, pha trộn thuốc Tây, mà chữa đủ thứ, từ ung thư đến bao tử, từ cao mỡ đến cao máu, đến đau nhức phong thấp, tim mạch và cả làm đẹp ra nữa. Gần đây, sau vụ Sữa Ong Chúa bị bể, lại có vụ bán “tế bào gốc” để làm đẹp! Rẻ hề! Tuy người nghe đôi khi thắc mắc là lấy đâu ra tế bào gốc nhiều thế và rẻ thế, nhưng có lẽ vì tin rằng người mình luôn Năm Bờ Oăn, nên lại tin theo. Nhất là lại nghe nói chắc chắn rằng “Thuốc này đã được FDA chấp thuận”, nên mua ào ào làm giầu cho mấy Vị Bác Sĩ mà Hải Thượng Lãn Ông cũng có lẽ phải gọi bằng Sư Phụ!
Thôi, thì được thế thì cũng mừng cho dân tộc ta, tiến nhanh, tiến mạnh hơn các sắc dân khác cũng ngụ cư trên đất Mỹ này. Sang sau mà khá hơn người cũ thì đó là điềm tốt. Chúc mừng! Chúc mừng! Chỉ xin một điều là đừng có tiến nhanh lên giai cấp lừa đảo, lưu manh, gạt gẫm đồng hương, gà què ăn quẩn cối xay, thì xấu hổ lây cho cả cộng đồng Việt trên toàn thế giới.
Thế nhưng khi qua Mỹ theo diện “hát ô”, thì Tư tôi tá hỏa tam tinh, vì thấy hoàn toàn ngược lại những gì mình nghe khi trước. Người Việt mình, sau 15 năm tái định cư, đã trở thành Năm Bờ Oăn hết rồi! Cứ đi chợ thì biết liền, các bà vô chợ lục tung tất cả trái cây, rau củ của người ta lên mà lựa tan nát, coi cuộc đời cứ như củ khoai ấy. Có những thùng Lê ngon, giá cao, đã để trong hộp đàng hoàng, và dán chữ “Xin đừng lựa”, các ông bà Năm Bờ Oăn cứ tỉnh bơ, nhặt trong chồng hộp ấy, quả nào to nhất, ngon nhất thì cho vào hộp mình, rồi tàn tàn ra tính tiền, để mặc đống quả kém kém chút chút kia nằm tụm năm, tụm ba, ngơ ngác.
Túi cam cũng thế, mặc dù tính tiền theo túi, các bà cũng tháo giây cột miệng túi ra, lựa cho đã rồi cột dây lại, coi như không có gì xẩy ra. Lại còn chỉ cho nhau mánh lựa cam ngon nữa chứ! Lựa trái làm rớt lỏng chỏng dưới đất, thi lấy chân đá vào gậm, đôi khi cũng chả thèm đá cho bẩn chân. Mấy vị mua cá nhờ chợ làm giùm cũng ít khi nói lời cảm ơn với người đã giúp gọt vẩy, rửa ruột. Vài vị khác thì lựa cho đã, đưa người làm rồi bỏ đi luôn, không thèm trở lại. Ra tới quầy tính tiền, thì chả toàn thấy những bộ mặt đưa đám. Không thấy có nụ cười nào cả. Người tính tiền cứ lầm lầm lì lì làm việc, khiến người mua cũng tiếc một lời cám ơn. Chả ai cám ơn ai! Ai cũng Năm bờ Oăn mà!
Bữa hổm, Tư tôi đến chợ Mỹ, đang đứng chờ một chiếc xe ra để đậu xe mình vào, khi chiếc xe trong de ra ngoài rồi, mừng húm đang tính gài số quẹo vô, chợt một chiếc xe khác phóng vèo tới, quẹo gắt một cái, thắng cái két. Tư tôi tức quá, tính “sổ nho chùm” cho bõ ghét, thì thấy cửa xe mở, một bà Năm Bờ Oăn bước xuống, mặc đồ bộ trắng muốt, nhìn thấy rõ đồ đạc bên trong, tay lại cắp cái nón lá! Tư tôi ngồi như trời trồng luôn. Thiệt! Coi nước Mỹ này y hệt cái củ khoai tây..
Mặc áo ngủ đi chợ Mỹ! Lại cắp nón lá đặc trưng của người Việt nữa chứ! Hết biết luôn! Lúc ấy, nếu có ai hỏi tôi là người giống gì, chắc Tư tôi sẽ nói tôi là người Nhật! Không dám nhận cùng giòng giống Tiên Rồng nữa… Hồi mới sang, Tư tôi còn bị tá hỏa tam tinh khi đang rề rề xe vào chỗ quẹo trái ở Bolsa, thì vù một cái, một chiếc xe cù lũ sỉ ào qua mặt, thắng cái rét trước mặt mình ngay tại chỗ quẹo. Hết hồn hết vía, Tư tôi thắng gấp, bẻ tay lái đâm vào con lươn “ình” một cái, miệng rủa thầm “thằng nào chết bầm” chơi mình, tí nữa thì đụng đít nó, là bảo hiểm tăng.. Sau này, hỏi ra, mới biết đó là trò của mấy trự Năm Bờ Oăn, cứ đi xe cà là tàng, rồi tìm cách cho xe khác đụng đít để ăn tiền bảo hiểm. Vụ này xẩy ra nhiều lắm, làm các hãng bảo hiểm cứ thấy dân Mít bị đụng, nhất là thấy trên xe có mấy trự choai choai, thì điều tra rất kỹ. Nhưng nghe nói, trời không dung cái trò gian lận này, một Tổ Sư chuyên dàn xếp cho bị đụng đã bị một cú quá cỡ thợ mộc, chiếc xe dúm lại như đàn accordion, mấy mạng trên xe về chầu trời hết, nên từ đó, bớt các vụ dàn dựng.
Người ta nói cộng đồng Việt hải ngoại là nơi “gió tanh, mưa máu” đúng thiệt. Cũng vì ai cũng cho mình là nhất thiên hạ, nên mỗi lần bầu bán chức chưởng gì đó, ở bất cứ tiểu bang nào, là các thứ vũ khí độc hại bay đầy trời. Từ truyền đơn, đến đài phát thanh, đến báo lá cải.. Mấy tên tay sai cộng sản nằm vùng cũng có báo tuần, lợi dụng cơ hội, là nhấy vô ăn có, thế là không gian bị nhiễm độc, người người nhức đầu, mệt mỏi, lánh xa mấy công tác cứu dân, cứu nước. Ai cũng sợ bị dính loại thuốc độc vô hình này, nên các hoạt động cộng đồng dần dần bị thu hẹp ở những nơi làm việc, nhưng điều tréo cẳng ngỗng là các hoạt động ấy lại nở ra tại các phòng tập thể dục gọi là “spa” ở gần Thủ Đô Tị Nạn.
Tại các hồ nước nóng, trong các phòng xông hơi, xông nước, các trự phê bình chính trị cứ ào ào tuôn ra hàng tràng lý luận, gọi mọi người đều là “thằng, con” hết. Vì tiếng Việt bị vặn “volume” hết cỡ, nên người Mỹ từ từ lảng đi, dần dần trong mấy cái “spa” gần Bolsa chỉ thấy các vị Năm Bờ Oăn chiếm đóng. Nhất là tại chỗ máy chạy bộ, người ta đang lẳng lặng đứng chờ tới phiên, thì khi một cái máy vừa trống, một vị nữ lưu phe ta, vèo một cái phóng vô chiếm ngay, rồi nhét nút tai bằng hai cái máy nghe, tỉnh bơ đạp đạp trước mắt tức tối của những người khác. Đã có lần, Tư tôi thấy hai vị cãi lộn, rồi vị đứng dưới kéo giật vị đứng trên té sấp mặt xuống đất. Security phải mời cả hai vị ra ngoài. Mắc cở quá xá chừng! Nghe nói là trong phòng thay đồ, mấy nữ lưu Năm Bờ Oăn cứ tỉnh bơ để đồ thiên nhiên chạy qua chạy lại, í a, í ới và hát ông ổng “Đời tôi cô đơn nên yêu bao nhiêu cũng cô đơn..” làm Mỹ gái chạy tóe khói.
Thời buổi thay đổi, “Lady first”, nên quý bà bây giờ bạo dạn quá. Trong các chương trình khám bệnh sản khoa trên “la-dô”, các bà cứ tưng tửng đưa chuyên phòng the, chuyện… mình ra mà hỏi những câu thật ớn lạnh. Và các bác sĩ cũng phải tỉnh bơ mà cho toa.. nghe rùng mình. Tưởng tượng các chàng trai sồn sồn chưa có vợ, mà nghe đối thoại qua lại về những căn bệnh phụ nữ thế thì chắc.. thà chết già còn hơn lấy vợ. Hãi quá! Không còn “bàn tay năm ngón kiêu sa…dáng huyền tha thướt trong gió chiều…” mà chỉ có hình ảnh người phụ nữ với đủ thứ bệnh đáng sợ! Nhất là lại gặp các bà trong các tiệm bán quần áo, đồ phụ nữ, nghe các bà “Nổ” kinh hoàng. “Tui mà hát thì người ta cứ tưởng Thanh Lan đấy!”, “Giọng tui nghe giống Lệ Thu không, mấy bạn?” Trời đất! Những Thanh Lan, Lệ Thu này, những người có thể mắng chồng trước mặt bạn bè, mà khi đi ăn nhà hàng thì nhồm nhoàm như người đói bẩy ngày, gắp lấy gắp để. Đĩa tôm hùm vừa mang ra, là bà lấy đũa của mình ra khoắng, lật tung đĩa lên mà tìm miếng nạc. Tiệc cưới chưa xong, đã vội kêu “Tu gô đi!” rồi mang về lủng lẳng hai tay mấy gói. Tư tôi đã chứng kiến môt buổi ra mắt sách đau khổ. Tác giả mua sẵn những hộp nhựa, mỗi hộp là một phần cơm nhẹ để trên bàn dài gần cửa. Chương trình chưa xong, tác giả chưa ký sách, thì các vị Năm bờ Oăn đã ẵm nhẹ hết bàn ăn rồi tửng tửng ra xe, trên tay ba bốn bịch.. làm tác giả đứng chới với, vừa cười vừa khóc.
Về nhà hàng cũng đặc biệt hơn người. Có chủ nhà hàng ở gần khu Thủ Đô Tị Nạn thu hết tiền Tip của nhân viên, là những người tị nạn kém may mắn. Có ông chủ nhà hàng tiếp khách bằng khuôn mặt lạnh như tiền, giống như nhà vừa có đám ma, ai hỏi thêm chút rau, chút giá thì tỏ vẻ khó chịu, y hệt mấy tiệm “phở chửi ở Hà Nội”. Đặc biệt nữa là thịt gà trong phở gà ở đây, thay vì để miếng chặt vừa phải như các tiệm khác, lại thái nhỏ, xắt lát như thái thịt bò, trông thấy chán, vậy mà người mình cũng cứ nhẫn nhục đến ăn. Kỳ thiệt đó! Có lẽ ông chủ ở đây cũng là một Năm Bờ Oăn, ai thích ăn đồ của ông thì cứ lại, không cần chiều khách.
Nói về thái độ thân thiện, Tư tôi mới thấy người mình Nhất đủ thứ, coi trời bằng vung thiệt. Có những vị nổi tiếng không thích bắt tay thiên hạ, mà chỉ đưa ra năm trái chuối mềm nhũn, sắp thối cho mình nắm trong khi lại đưa mắt nhìn ra xa, suy tư, không cần nhìn mặt người bắt tay mình…Tư tôi khâm phục quá! Thế mới đúng là Dân Việt Thành Công chứ! Phải có bộ dạng thế mới là Năm Bờ Oăn! Chứ còn bắt tay chặt chẽ thì xuống giá mất!
Chả thế mà trên diễn đàn, đa số các vị gửi bài lên Net, đều coi thiên hạ là những củ khoai ngu ngốc cả. Tha hồ mà bình loạn! Tha hồ mà gọi những vị đã từng lãnh đạo đất nước ngày trước, những nhà văn, nhà thơ khác, những chính trị gia đang tranh đấu cho dân tộc, những sĩ quan cao cấp cũ là “thằng này, thằng nọ”. Ngay cả Tổng Thống Mỹ cũng không thoát khỏi bị goi là “thằng”! Không cần kính trọng ai! Cứ chửi tá lả! Rồi phê bình lịch sử dưới cặp mắt của những anh chị Cầu Ông Lãnh, nghĩa là muốn áp đặt ý kiến của mình vào bất cứ giai đoạn nào, bất cứ nhân vật nào cũng được, ai viết khác ý là đập tơi bời, bằng cả tiếng Đan Mạch nữa!
Thiệt đáng nể cho dân Việt ta trên mọi phương diện! Nhớ lại trong thập niên trước, cả Bolsa tưng bừng cảnh sát đi bố ráp một loạt những ông làm luật, những Lương Y bán thuốc, khám bệnh mà gian lận tiền bảo hiểm, tiền Medical… Có điều là chính phủ vì sợ dân Việt nên vẫn bỏ qua các vị chuyên viên nắn bóp, châm cứu mà tự xưng là Bác Sĩ, dụ ngon dỗ ngọt thiên hạ mua cao đơn hoàn tán, trị bá bệnh luôn! Chỉ mấy viên bột tròn tròn, pha trộn thuốc Tây, mà chữa đủ thứ, từ ung thư đến bao tử, từ cao mỡ đến cao máu, đến đau nhức phong thấp, tim mạch và cả làm đẹp ra nữa. Gần đây, sau vụ Sữa Ong Chúa bị bể, lại có vụ bán “tế bào gốc” để làm đẹp! Rẻ hề! Tuy người nghe đôi khi thắc mắc là lấy đâu ra tế bào gốc nhiều thế và rẻ thế, nhưng có lẽ vì tin rằng người mình luôn Năm Bờ Oăn, nên lại tin theo. Nhất là lại nghe nói chắc chắn rằng “Thuốc này đã được FDA chấp thuận”, nên mua ào ào làm giầu cho mấy Vị Bác Sĩ mà Hải Thượng Lãn Ông cũng có lẽ phải gọi bằng Sư Phụ!
Thôi, thì được thế thì cũng mừng cho dân tộc ta, tiến nhanh, tiến mạnh hơn các sắc dân khác cũng ngụ cư trên đất Mỹ này. Sang sau mà khá hơn người cũ thì đó là điềm tốt. Chúc mừng! Chúc mừng! Chỉ xin một điều là đừng có tiến nhanh lên giai cấp lừa đảo, lưu manh, gạt gẫm đồng hương, gà què ăn quẩn cối xay, thì xấu hổ lây cho cả cộng đồng Việt trên toàn thế giới.
Cái gọi là kinh tế Việt Nam…
T/S Alan Phan
25 November 2013
Mỗi tuần tôi đều nhận vài Email hỏi sao bác không viết bài về kinh tế Việt Nam? Nhiều lý do; nhưng các trợ lý của tôi lại lưu ý là các bài viết về kinh tế của tôi thực ra cũng không nhiều người đọc. Những bài của khách khá nổi danh như anh Phạm Đỗ Chí, Phạm Chí Dũng…đăng trên GNA cũng cùng chung số phận hẩm hiu. Có lẽ các Emails là từ những dư luận viên hướng dẫn chúng tôi ra khỏi các bài về lịch sử và văn hoá xã hội thường liên quan chút đỉnh đến chính trị gây khó chịu cho các quan lãnh đạo?
Dù thế nào, cách đây 2 năm, tôi đã cảm nhận là hệ thống kinh tế của Việt Nam đã biến thái thành một sân chơi hoàn toàn do các chính trị gia điều khiển theo mục tiêu chính trị của họ. Mặc cho những lời nói bầy tỏ quyết tâm này chương trình nọ trong kế hoạch 5 năm, 10 năm, 50 năm… không một kinh tế gia nào sống tại Việt Nam thực sự tin vào những chiêu PR hay các khẩu hiệu này. Sau 80 năm, chỉ còn những thế hệ trẻ vừa tập tễnh ra đời là còn chút hy vọng.
Kinh tế Việt Nam đã trở thành một nơi chốn mà mọi thành phần có quyền có lợi tranh dành xâu xé, mang những miếng mồi ngon nhất về cho gia đình và phe nhóm mình. Một chế độ tư bản hoang dã, với nhiều cách phá luật, để kiếm tiền nhiều nhất và nhanh nhất. 5% dân số đang kềm kẹp và thuyết phục đa số còn lại nhận những mẩu cơm vụn, canh thừa…để an phận (sinh ra đã đòi …làm chủ?).
Vả lại, điều này cũng không gì xa lạ. Cách đây 150 năm, Mỹ đã xây dụng nền kinh tế vĩ đại của mình trên những thủ thuật tương tự, dù kín đáo hơn. Gần đây, Hàn Quốc, Đài Loan, Indonesia, Phi Luật Tân…đều có những trải nghiệm đau thương của tư bản hoang dã. Họ may mắn là nền kinh tế toàn cầu lúc đó chưa liên thông rộng rãi nên họ thoát khỏi vũng bùn mà không có nhiều cạnh tranh. Hiện nay, Việt nam sẽ vất vả hơn nhiều và chu kỳ trì trệ chắc chăn sẽ kéo dài thành thập kỷ, nếu không canh tân theo môi trường mới.
Đó cũng là lý do chính khiến tôi không nói chuyện về kinh tế Việt Nam nữa. Chúng ta không có chính sách hay kế hoạch kinh tế nghiêm túc để thi hành. Chúng ta có một cơ chế hành chánh đã bén rễ sâu từ 80 năm qua, và những nhóm đặc quyền sẽ không cho ai đụng tới. Mặc cho mọi kêu gào về tái cấu trúc hay đổi mới, những người biết chuyện đều quay lưng cười đểu. Chúng ta có một kỹ năng ngoại giao rất giỏi, nên chúng ta ca bài con cá rất phù hợp với những gì người Mỹ, người Nhật, người Hàn…hay người Tàu , người Nga muốn nghe (cũng không nên tự hào lắm về việc này, họ chỉ gật đầu khi quyền lợi của họ được tôn trọng). Chúng ta tuyên huấn dậy dỗ bọn dân đen, nhưng phần lớn thời gian và đầu óc chúng ta còn loay hoay với đơn đặt hàng của mẹ đĩ, của xếp lớn, của đối tác, của con cháu…
Tuy nhiên, với các bạn BCA muốn phân tích sâu rộng hơn về nền kinh tế này, tôi xin nhắc các bạn về vài điều căn bản:
1. Số liệu thống kê
Hơn 3 thập kỷ nay, phân tích định lượng (quantitative analysis) của kinh tế vĩ mô càng ngày càng chiếm ưu thế tuyệt đối so với định tính (qualitative). Các số liệu thống kê và dữ kiện chính xác là yếu tố đầu tiên và cuối cùng. Điều này cũng không tránh được những “xoa bóp” cố tình của chính trị gia để trục lợi cho chánh sách và quyền lực. Tuy nhiên, trong một thể chế minh bạch với sự soi mói của ngàn góc nhìn từ chuyên gia đến báo giới, mọi lạm dụng đều bị giới hạn.
Trong những quốc gia mà quyền tự do ngôn luận bị kiểm soát chặt chẽ, mọi sử dụng số liệu là một trò hài kịch cỡm. Trừ khi vì miếng cơm manh áo, khi các chuyên gia khoác cho dự đoán và phân tích của mình cái áo khoa học dựa trên các số liệu sản xuất từ bệnh thành tích, họ đã tự lừa dối bản thân và bao nhiêu người dân khác?
2. Quán tính (inertia) là một lực đẩy bền bỉ
Ngược với thái độ tô hồng vô trách nhiệm ở trên là những đánh giá vô cùng tiêu cực của nhiều chuyên gia khi họ nhận ra những hiểm nguy và rủi ro lớn của bất cứ nền kinh tế nào. Danh từ “vỡ trận”, “sụp đổ”, suy thoái “trăm năm” …được sử dụng bừa bãi. Một thí dụ điển hình là xứ Zimbabwe của ông Mugabe. Mặc cho lạm phát cả trăm ngàn phần trăm mỗi năm, dân tình phải bỏ chạy khỏi xứ hàng loạt, cuộc khủng hoảng làm thế giới há hốc miệng cũng chấm dứt sau 6 năm. Đến nay, dù không khá gì hơn các nước láng giềng, Zimbabwe và ông Mugabe (đắc cử từ 1980) vẫn tồn tại và nhe răng cười rất tươi trước các ống kính phóng viên (hay ngủ say sưa trong một cuộc họp thượng đỉnh các quốc gia Phi mấy ngày trước).
Những thí dụ về các quốc gia khác như Bắc Triều Tiên, Hy Lạp, Argentina..tràn đầy trong lịch sử kinh tế thế giới.
3. Mọi nền kinh tế đều có những mảng tối sáng khác nhau và luôn thay đổi
Không một nền kinh tế nào giống nhau. Ngoài kích cỡ, đặc thù cạnh tranh, cơ hội và rủi ro, các nền kinh tế quốc gia lại còn luôn biến dạng theo tình thế hay theo lãnh tụ. Phi Luật Tân đang trì trệ vì các Tổng Thống từ Ramos đến Arroyo đã để quán tính và các phe nhóm lợi ích lôi cuốn. Đến 2010, khi vị Tổng Thống trẻ Aquino nắm quyền, ông đã quyết tâm theo đuổi một chính sách cải cách và hiện đại, tạo nhiều thành quả ngoạn mục trong mấy năm vừa qua.
Quay lại với Việt nam, trong khi các doanh nghiệp tư nhân vất vưởng vì nhiều thế yếu cạnh tranh, lồng trong một nền kinh tế vĩ mô giáo điều và nặng nề, khu vực FDI hiện đang phát triển tốt với những đặc lợi ban phát vô cùng béo bở. Các nhà đầu tư FDI rất nhậy bén với cơ hội và thêm vào đó, thị trường tương lai của 90 triệu dân số trẻ trung luôn tạo hấp dẫn. Sản lượng xuất khẩu của các doanh nghiệp FDI sẽ là đầu tàu chính cho những phát triển sắp đến.
4. Ba gánh nặng ngàn cân
Tuy nhiên con rồng kinh tế Việt Nam sẽ không cất cánh được, ngay cả khi gia nhập TPP (dự trù vào cuối 2014); vì trọng lực nặng nề của 3 yếu tố: doanh nghiệp nhà nước, nợ xấu ngân hàng và ngân sách chánh phủ. Ngày nào mà toàn dân còn phải khiêng đỡ các hành lý này, thì ngày đó kinh tế Việt Nam chỉ nên bàn về mô hình “sống sót” (survival).
Khi các nhà lãnh đạo chính trị và kinh tế vẫn kiên định về định hướng lạ lùng và ngược đời của Việt Nam, thì hệ quả là ngay cả 120 năm sau, chúng ta cũng không bắt kịp Singapore. Các thế hệ trẻ sau này sẽ tiếp tục đi đào vàng giũa sa mạc hay biển cả.
Nhưng trên hết, tôi vẫn muốn chia sẻ một nguyên lý mà tôi hay lập đi lập lại: kinh tế cá nhân vẫn quan trọng hơn vĩ mô. Một doanh nghiệp đầy đủ kỹ năng và có một kế hoạch chi tiết bài bản về mô hình kinh doanh, cùng một quyết tâm và kiên nhẫn cao độ, vẫn sẽ tìm cho mình một chỗ đứng xứng đáng dưới ánh mặt trời.
25 November 2013
Mỗi tuần tôi đều nhận vài Email hỏi sao bác không viết bài về kinh tế Việt Nam? Nhiều lý do; nhưng các trợ lý của tôi lại lưu ý là các bài viết về kinh tế của tôi thực ra cũng không nhiều người đọc. Những bài của khách khá nổi danh như anh Phạm Đỗ Chí, Phạm Chí Dũng…đăng trên GNA cũng cùng chung số phận hẩm hiu. Có lẽ các Emails là từ những dư luận viên hướng dẫn chúng tôi ra khỏi các bài về lịch sử và văn hoá xã hội thường liên quan chút đỉnh đến chính trị gây khó chịu cho các quan lãnh đạo?
Dù thế nào, cách đây 2 năm, tôi đã cảm nhận là hệ thống kinh tế của Việt Nam đã biến thái thành một sân chơi hoàn toàn do các chính trị gia điều khiển theo mục tiêu chính trị của họ. Mặc cho những lời nói bầy tỏ quyết tâm này chương trình nọ trong kế hoạch 5 năm, 10 năm, 50 năm… không một kinh tế gia nào sống tại Việt Nam thực sự tin vào những chiêu PR hay các khẩu hiệu này. Sau 80 năm, chỉ còn những thế hệ trẻ vừa tập tễnh ra đời là còn chút hy vọng.
Kinh tế Việt Nam đã trở thành một nơi chốn mà mọi thành phần có quyền có lợi tranh dành xâu xé, mang những miếng mồi ngon nhất về cho gia đình và phe nhóm mình. Một chế độ tư bản hoang dã, với nhiều cách phá luật, để kiếm tiền nhiều nhất và nhanh nhất. 5% dân số đang kềm kẹp và thuyết phục đa số còn lại nhận những mẩu cơm vụn, canh thừa…để an phận (sinh ra đã đòi …làm chủ?).
Vả lại, điều này cũng không gì xa lạ. Cách đây 150 năm, Mỹ đã xây dụng nền kinh tế vĩ đại của mình trên những thủ thuật tương tự, dù kín đáo hơn. Gần đây, Hàn Quốc, Đài Loan, Indonesia, Phi Luật Tân…đều có những trải nghiệm đau thương của tư bản hoang dã. Họ may mắn là nền kinh tế toàn cầu lúc đó chưa liên thông rộng rãi nên họ thoát khỏi vũng bùn mà không có nhiều cạnh tranh. Hiện nay, Việt nam sẽ vất vả hơn nhiều và chu kỳ trì trệ chắc chăn sẽ kéo dài thành thập kỷ, nếu không canh tân theo môi trường mới.
Đó cũng là lý do chính khiến tôi không nói chuyện về kinh tế Việt Nam nữa. Chúng ta không có chính sách hay kế hoạch kinh tế nghiêm túc để thi hành. Chúng ta có một cơ chế hành chánh đã bén rễ sâu từ 80 năm qua, và những nhóm đặc quyền sẽ không cho ai đụng tới. Mặc cho mọi kêu gào về tái cấu trúc hay đổi mới, những người biết chuyện đều quay lưng cười đểu. Chúng ta có một kỹ năng ngoại giao rất giỏi, nên chúng ta ca bài con cá rất phù hợp với những gì người Mỹ, người Nhật, người Hàn…hay người Tàu , người Nga muốn nghe (cũng không nên tự hào lắm về việc này, họ chỉ gật đầu khi quyền lợi của họ được tôn trọng). Chúng ta tuyên huấn dậy dỗ bọn dân đen, nhưng phần lớn thời gian và đầu óc chúng ta còn loay hoay với đơn đặt hàng của mẹ đĩ, của xếp lớn, của đối tác, của con cháu…
Tuy nhiên, với các bạn BCA muốn phân tích sâu rộng hơn về nền kinh tế này, tôi xin nhắc các bạn về vài điều căn bản:
1. Số liệu thống kê
Hơn 3 thập kỷ nay, phân tích định lượng (quantitative analysis) của kinh tế vĩ mô càng ngày càng chiếm ưu thế tuyệt đối so với định tính (qualitative). Các số liệu thống kê và dữ kiện chính xác là yếu tố đầu tiên và cuối cùng. Điều này cũng không tránh được những “xoa bóp” cố tình của chính trị gia để trục lợi cho chánh sách và quyền lực. Tuy nhiên, trong một thể chế minh bạch với sự soi mói của ngàn góc nhìn từ chuyên gia đến báo giới, mọi lạm dụng đều bị giới hạn.
Trong những quốc gia mà quyền tự do ngôn luận bị kiểm soát chặt chẽ, mọi sử dụng số liệu là một trò hài kịch cỡm. Trừ khi vì miếng cơm manh áo, khi các chuyên gia khoác cho dự đoán và phân tích của mình cái áo khoa học dựa trên các số liệu sản xuất từ bệnh thành tích, họ đã tự lừa dối bản thân và bao nhiêu người dân khác?
2. Quán tính (inertia) là một lực đẩy bền bỉ
Ngược với thái độ tô hồng vô trách nhiệm ở trên là những đánh giá vô cùng tiêu cực của nhiều chuyên gia khi họ nhận ra những hiểm nguy và rủi ro lớn của bất cứ nền kinh tế nào. Danh từ “vỡ trận”, “sụp đổ”, suy thoái “trăm năm” …được sử dụng bừa bãi. Một thí dụ điển hình là xứ Zimbabwe của ông Mugabe. Mặc cho lạm phát cả trăm ngàn phần trăm mỗi năm, dân tình phải bỏ chạy khỏi xứ hàng loạt, cuộc khủng hoảng làm thế giới há hốc miệng cũng chấm dứt sau 6 năm. Đến nay, dù không khá gì hơn các nước láng giềng, Zimbabwe và ông Mugabe (đắc cử từ 1980) vẫn tồn tại và nhe răng cười rất tươi trước các ống kính phóng viên (hay ngủ say sưa trong một cuộc họp thượng đỉnh các quốc gia Phi mấy ngày trước).
Những thí dụ về các quốc gia khác như Bắc Triều Tiên, Hy Lạp, Argentina..tràn đầy trong lịch sử kinh tế thế giới.
3. Mọi nền kinh tế đều có những mảng tối sáng khác nhau và luôn thay đổi
Không một nền kinh tế nào giống nhau. Ngoài kích cỡ, đặc thù cạnh tranh, cơ hội và rủi ro, các nền kinh tế quốc gia lại còn luôn biến dạng theo tình thế hay theo lãnh tụ. Phi Luật Tân đang trì trệ vì các Tổng Thống từ Ramos đến Arroyo đã để quán tính và các phe nhóm lợi ích lôi cuốn. Đến 2010, khi vị Tổng Thống trẻ Aquino nắm quyền, ông đã quyết tâm theo đuổi một chính sách cải cách và hiện đại, tạo nhiều thành quả ngoạn mục trong mấy năm vừa qua.
Quay lại với Việt nam, trong khi các doanh nghiệp tư nhân vất vưởng vì nhiều thế yếu cạnh tranh, lồng trong một nền kinh tế vĩ mô giáo điều và nặng nề, khu vực FDI hiện đang phát triển tốt với những đặc lợi ban phát vô cùng béo bở. Các nhà đầu tư FDI rất nhậy bén với cơ hội và thêm vào đó, thị trường tương lai của 90 triệu dân số trẻ trung luôn tạo hấp dẫn. Sản lượng xuất khẩu của các doanh nghiệp FDI sẽ là đầu tàu chính cho những phát triển sắp đến.
4. Ba gánh nặng ngàn cân
Tuy nhiên con rồng kinh tế Việt Nam sẽ không cất cánh được, ngay cả khi gia nhập TPP (dự trù vào cuối 2014); vì trọng lực nặng nề của 3 yếu tố: doanh nghiệp nhà nước, nợ xấu ngân hàng và ngân sách chánh phủ. Ngày nào mà toàn dân còn phải khiêng đỡ các hành lý này, thì ngày đó kinh tế Việt Nam chỉ nên bàn về mô hình “sống sót” (survival).
Khi các nhà lãnh đạo chính trị và kinh tế vẫn kiên định về định hướng lạ lùng và ngược đời của Việt Nam, thì hệ quả là ngay cả 120 năm sau, chúng ta cũng không bắt kịp Singapore. Các thế hệ trẻ sau này sẽ tiếp tục đi đào vàng giũa sa mạc hay biển cả.
Nhưng trên hết, tôi vẫn muốn chia sẻ một nguyên lý mà tôi hay lập đi lập lại: kinh tế cá nhân vẫn quan trọng hơn vĩ mô. Một doanh nghiệp đầy đủ kỹ năng và có một kế hoạch chi tiết bài bản về mô hình kinh doanh, cùng một quyết tâm và kiên nhẫn cao độ, vẫn sẽ tìm cho mình một chỗ đứng xứng đáng dưới ánh mặt trời.
Toàn dân hãy đồng thanh thét lớn: Phản đối Hiến pháp mới của ĐCS!
Xin mọi công dân VN hãy ghi nhớ: 28 Tháng 11 năm 2013
là một ngày ô nhục của Dân tộc VN! Ngày mà Tổ Quốc VN lại một lần nữa
bị giặc nội xâm là tập đoàn cầm đầu ĐCSVN, thái thú của giặc ngoại xâm
Bắc triều, siết chặt hơn nữa chế độ đô hộ cực kỳ khắc nghiệt của tập
đoàn đó lên đầu, lên cổ Dân tộc ta.
Chế độ đô hộ đó đã được tập đoàn cầm quyền thiết lập từ tháng 8 năm
1945, đến nay đã trên 68 năm rồi. Ngày nay, chế độ đô hộ đó đang ngày
càng rệu rã, ngày càng bị nhân dân ta chán ghét, nên nhóm cầm đầu ĐCS
lại bịp bợm bày trò lấy ý kiến dân để sửa đổi Hiến pháp.
Nhưng, tất cả những ý kiến xây dựng của nhân dân đều bị họ vứt bỏ hết để
đưa ra một bản Hiến pháp cực kỳ phản dân chủ, thực chất là phản dân tộc
và phản động, rồi giao cho cái Quốc hội bù nhìn của họ thông qua và áp
đặt cho toàn Dân tộc.
Bản Hiến pháp mới của ĐCS được thông qua ngày 28 tháng 11 năm 2013 thực
chất là một sợi dây thòng lọng siết chặt hơn nữa vào cổ nhân dân ta. Vì
Hiến pháp mới một lần nữa khẳng định quyền lãnh đạo toàn diện - tức là
quyền làm chủ thật sự và quyền thống trị tuyệt đối - của ĐCSVN đối với
Đất nước và Nhân dân ta, mặc dù không ai chấp nhận cái quyền ấy! Đó là
một hành động trắng trợn chà đạp lên mọi nguyên tắc của một chế độ dân
chủ đích thực. Những lời lẽ “của dân, do dân, vì dân” mà họ thốt lên chỉ
là lừa bịp để che đậy quyền lực của một nhúm nhỏ trong ĐCS được độc tài
thống trị nước ta. Hãy thấy trước rằng, với Hiến pháp mới này, chẳng
bao lâu nữa nền độc tài toàn trị tập thể sẽ có thể chuyển thành nền độc
tài toàn trị cá nhân, dù cá nhân đó chẳng có chút tài cán, đạo đức gì
cả!
Nhưng để duy trì và bảo vệ được một nền độc tài toàn trị đó thì tập đoàn
cầm quyền cần phải ghi rõ trong Hiến pháp bắt buộc các lực lượng vũ
trang, tức là quân đội và công an, do nhân dân đóng thuế để nuôi dưỡng
phải trung thành trước hết với ĐCS, chứ không phải trung thành trước hết
với Tổ quốc và Nhân dân. Đây là một ý đồ thâm độc của họ là dùng các
lực lượng vũ trang của nhân dân để đàn áp nhân dân khi cần bảo vệ chế độ
độc tài toàn trị của một người hay một nhúm người có thực quyền trong
ĐCS. Trong Hiến pháp mới, tập đoàn cầm quyền vẫn ngoan cố không chịu trả
lại quyền sở hữu đất đai cho người dân vốn đã có từ xưa, để giai cấp
cầm quyền từ trung ương đến các địa phương tha hồ thao túng đất đai của
người dân, tha hồ tham nhũng, tha hồ làm giàu trên mồi hôi, nước mắt và
xương máu của nhân dân. Còn những điểm khác về mặt kinh tế trong Hiến
pháp mới cũng nhằm tạo ra những điều kiện thuận lợi cho bọn cầm quyền,
bọn cường hào ác bá mới, bọn tỷ phú “đỏ”, tức là con cái, họ hàng, bà
con, bạn bè của “lãnh đạo”, tha hồ xâu xé, cướp đoạt tài sản quốc gia.
Tóm lại, Hiến pháp mới sẽ củng cố hơn nữa chế độ độc tài toàn trị phi
nhân, phản dân chủ và khẳng định quyền thống trị muôn năm của băng đảng
tham nhũng, thối nát đối với toàn dân. Như vậy thì nguy cơ mất đất, mất
biển, mất đảo... sẽ trở thành một sự thật cay đắng đối với toàn Dân tộc.
Vì mọi người đều biết chính lãnh đạo ĐCSVN từ lâu đã tạo điều kiện
thuận lợi cho bọn lãnh đạo ĐCS phương Bắc thực hiện chính sách bành
trướng xuống nước ta, đặc biệt là từ sau Hội nghị Thành Đô (1990), một
lần nữa họ lại quàng vào cổ Tổ quốc ta sợi dây thòng lọng của Trung
Quốc. Với Hiến pháp mới, hiểm họa mất nước lại càng tăng lên rõ rệt,
nhất là lúc này Trung Quốc đã và đang lũng đoạn nền kinh tế văn hóa Việt
Nam, đã và đang nắm hầu hết các công trường trọng điểm trên đất nước và
những khối người đông đảo của họ đã và đang thâm nhập sâu vào các vùng
xung yếu của Tổ quốc ta.
Chính vì thế, lúc này hơn bất cứ lúc nào, vì trách nhiệm công dân trước
vận mệnh của Tổ quốc, toàn dân Việt Nam hãy đứng lên đồng thanh thét
lớn:
PHẢN ĐỐI HIẾN PHÁP MỚI CỦA ĐCS ÁP ĐẶT CHO DÂN TA!
Ngày 27 tháng 11 năm 2013
Trông Thái thấy thèm
Đối với kẻ thù xâm lăng, nhìn thái độ
của “chàng” Phi (Luật Tân), mình đã nhột. Đối với quyền công dân được
thực thi, trông sang “nàng” Thái (Lan), thấy thèm cách chi.
“Nhột” với chàng Phi, vì so bề tư cách, mình hơi bị thiếu; điều này ai
cũng đã biết, dĩ nhiên ngoại trừ những kẻ không hề biết đến quốc thể
quốc nhục.
“Thèm” quyền công dân của nàng Thái, vì so bề nhân quyền, mình quá bị
đói. Đói trầm trọng, đói cực kỳ đến nỗi LHQ không còn cách gì sau khi đã
cho “ăn” đủ thứ, như Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, Công ước Cấm Tra
tấn, Công ước Quốc tế về những Quyền Dân sự, Chính trị... nhưng không
chịu tiêu hóa, càng ăn càng đói, bèn tìm cách “tương kế tựu kế” cho
“mày” vào Hội đồng Nhân Quyền để ngồi đó mà hít ha hít hà may chi thấm
được tí hơi không ít thì nhiều.
Thiếu tư cách, đói nhân quyền, thành thử nhìn sang hữu thì nhột, trông sang tả thì thèm.
Thèm cảnh hàng trăm ngàn dân Thái Lan đang xuống đường rầm rộ để đòi Thủ tướng Yingluck Shinawatra từ chức.
Theo BBC thì nguyên nhân “một bộ phận không nhỏ” đòi bà Thủ tướng “đẹp
như người mẫu Thái lan” của họ từ chức là vì cáo buộc chính phủ nằm
trong tay người anh trai lưu vong, Thaksin Shinawatra, bị lật đổ sau
cuộc đảo chính quân sự năm 2006 và bị kết án vắng mặt vì tội tham nhũng
năm 2008.
Chính phủ Thái nằm trong tay người đẹp Yingluch hay ông anh Thaksin lưu
vong thì cũng là trong tay người Thái cả, vậy mà dân Thái xuống đường
tỉnh bơ không sợ bị đạp vào mặt, chơi Kungfu, đi phục hồi nhân phẩm,
ngồi tù vì tội phản động chống lại nhân dân Thái, chống lại tổ quốc
vương quốc (tổ quốc xã hội chủ nghĩa).
Trong khi đó, chính phủ CHXHCNCC nằm trong tay một băng đảng tay sai của
những nhóm lợi ích vừa trong tay của kẻ thù phương Bắc xâm lăng, lại
đang sắp sửa thông qua một bản Dự thảo Hiến Pháp mang nội hoàn toàn trái
ngược lại nguyện vọng của dân chúng, có nguy cơ đến tương lai dân tộc
và vận mệnh tổ quốc, bất chấp những góp ý của nhân sĩ trí thức yêu nước.
Chẳng lẽ 90 triệu người dân Việt Nam anh hùng chỉ biết đứng đó; trông Thái, thấy thèm thuồng không thôi?
Friday, November 22, 2013
Đặng Chí Hùng: Thư kêu gọi!
Kính thưa bạn đọc cũng như toàn thể
đồng bào yêu tự do, hòa bình, dân chủ trên toàn thể đất nước Việt Nam và
đồng bào ở Hải Ngoại. Đảng cộng sản và ông Hồ Chí Minh đã gây biết bao
đau thương và điêu tàn cho dân tộc Việt Nam mà hậu quả chúng ta đã thấy
qua quá khứ và hiện tại. Và trên hết là đảng cộng sản Việt Nam đang sắp
giao toàn bộ nước Việt Nam 4000 năm văn hiến của chúng ta cho giặc Tàu
theo từng bước bắt đầu từ Hồ Chí Minh mà cái mốc 2020 đang đến rất gần.
Kính thưa đồng bào!
Như chúng ta đã biết đảng cộng sản Việt Nam với chính sách sắt máu đã
đàn áp các đảng phái đối lập, tôn giáo, những nhà bất đồng chính kiến,
những người tranh đấu cho sự tiến bộ xã hội là truyền thống, là việc làm
thường xuyên từ khi đảng cộng sản cướp được chính quyền từ năm 1945 đến
nay.
Cuộc đấu tố “Cải cách ruộng đất” theo chỉ thị của Stalin và Mao Trạch
Đông từ năm 1953 đến 1957 đã cướp đi sinh mạng gần 200 ngàn người Việt
và hậu quả của nó không những về người mà còn làm băng hoại đạo đức và
văn hóa dân tộc.
Cuộc Cách mạng văn hóa chống Nhân Văn Giai Phẩm 1957-1960: Hàng ngàn Trí
thức, Nhà Văn, Nhà báo có tư tưởng dân chủ bị vào tù, nhiều người bị
chết trong ngục tối.
Chiến dịch “chống xét lại” từ năm 1963 tiếp tục bức hại hàng chục ngàn người trong có có cả những đảng viên, đồng chí của đảng.
Dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh lúc đó đang là người đứng đầu đảng và
nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa năm 1958 đã chỉ đạo Phạm Văn Đồng lúc
đó là thủ tướng chính phủ ký công hàm công nhận hai quần đảo Hoàng Sa
và Trường Sa của Việt Nam là của Trung Quốc. Ở đây Hồ Chí Minh và Phạm
Văn Đồng mắc tội vi hiến, độc tài không thông qua quốc hội cũng như dân ý
mà tự quyền đem đất đai tổ quốc cho nước khác.
Đảng cộng sản dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh còn vi phạm thỏa thuận
ngưng bắn trong dịp tết Mậu Thân năm 1968 với chính phủ Việt Nam Cộng
Hòa, và đã tàn sát 6000 dân thường tại thành phố Huế.
Từ năm 1975, sau khi cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Hòa nhằm “Thống nhất đất
nước” thay vì dùng chính sách “Hòa giải và hòa hợp dân tộc”, nhà cầm
quyền cộng sản Việt Nam lại dùng chính sách trả thù khốc liệt: đánh tư
sản Miền Nam, cướp tài sản của mọi tầng lớp nhân dân, đẩy hàng triệu
người lên vùng kinh tế mới thực chất là các trại lao động cưỡng bức tại
những vùng rừng núi hẻo lánh, đưa hàng trăm ngàn sĩ quan binh lính của
Việt Nam Cộng Hòa vào các nhà tù không thời hạn, trải dài khắp đất nước
Việt Nam.
Sự trả thù khốc liệt đã khiến hàng triệu người phải tìm đường trốn chạy
khỏi đất nước bằng đường biển tạo nên hiện tượng “thuyền nhân/boat
people” của thế kỷ 20, khiến hàng vạn người bị chết trên biển.
Từ năm 1990, sau khi khối cộng sản Đông Âu và Liên Xô sụp đổ, nhằm cứu
nguy chế độ, nhà cầm quyền Cộng sản buộc phải cải cách kinh tế theo
phương thức “kinh tế thị trường”, nhưng lại liên kết với đảng cộng sản
Trung quốc tại “Hội nghị Thành Đô” (Trung Cộng) để duy trì chế độ độc
tài cộng sản.
Hàng ngàn người yêu nước tiếp tục bị bức hại, bị vào tù. Đảng cộng sản
dùng chính sách “cộng sản hóa” các tôn giáo và các tổ chức xã hội: các
sỹ quan an ninh đội lốt thầy tu, nhà sư xâm nhập hầu hết các nhà chùa
Phật giáo và nhà thờ Thiên Chúa giáo.
Những cơ sở tôn giáo nào chống lại chính sách này đều bị đàn áp khốc
liệt. Những cái tên Thái Hà, Đồng Chiêm, Cồn Dầu, Tam Tòa, Con Cuông,
Bát Nhã... trở thành những biểu hiện hãi hùng đối với người dân Thiên
Chúa giáo và Phật giáo. Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất bị đàn áp
và phong tỏa triệt để. Đại lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ (người được đề
cử giải Nobel nhiều lần) bị tù và bị quản thúc đến nay vẫn chưa được tự
do. Các cơ sở và thánh đường Phật Giáo Hòa Hảo, Cao Đài bị tàn phá, các
phật tử thường xuyên bị truy bức, đánh đập thậm chí bị thủ tiêu. Chỉ
những cơ sở tôn giáo nào chấp nhận đường lối cộng sản, chấp nhận sự lãnh
đạo của đảng cộng sản thì mới được hành đạo. Nhà cầm quyền cộng sản
thường dùng những cơ sở này để quảng cáo trước thế giới cho chính sách
tôn giáo của họ.
Bạn có thấy xót xa không?
Các tổ chức xã hội: Nghiệp đoàn, Phụ nữ, Thanh Niên, Nông dân... cũng bị
tập trung trong một tổ chức “Mặt Trận Tổ quốc Việt Nam” do một Ủy Viên
Trung ương đảng cộng sản cầm đầu, thực chất đây là các cơ sở ngoại vi
của đảng cộng sản, thực hiện chỉ thị của đảng cộng sản, kiềm tỏa mọi
hành động và tư tưởng của người dân.
Hiện nay tại Việt Nam hàng ngàn người Việt đang bị tù đày trong các nhà
tù khắc nghiệt chỉ vì bày tỏ lòng yêu nước, bày tỏ chính kiến khác với
đảng cộng sản, viết blog để bày tỏ quan điểm, không chấp nhận quan điểm
tôn giáo do đảng cộng sản áp đặt.
Tự do báo chí cũng không được tôn trọng. Dù hiến pháp của Việt Nam năm
1946 đã quy định quyền tự do ngôn luận và báo chí nhưng đảng cộng sản
Việt Nam tiếp tục vi phạm bằng việc cấm khiếu kiện tập thể, cấm tập
trung và lập đoàn lập hội, cấm bày tỏ bất đồng chính kiến và cấm triệt
để báo chí tư nhân.
Hàng ngày, hàng giờ có rất nhiều các cô gái Việt chúng ta phải lột trần
cho Đài Loan, Hàn Quốc mua bán không khác gì súc vật. Hàng triệu thanh
niên trai tráng phải đi làm thân nô lệ lao động nước ngoài để chạy ăn
cho gia đình. Hàng triệu trẻ em không nhà, không miếng cơm bỏ vào
miệng...
Bạn nghĩ gì về tương lai Việt Nam?
Tóm lại, đất nước Việt Nam đang trượt dốc đến suy tàn, đang từng bước
rơi vào tay cộng sản Trung Quốc, mỗi người Việt Nam cần phải hành động
cứu nước. Song song với việc thúc đẩy tranh đấu trong nước, chúng ta
phải mạnh mẽ tố cáo trước thế giới tội ác của cộng sản Việt Nam. Việc
đưa nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam ra tòa hình sự quốc tế và Ủy Ban
Nhân Quyền Liên Hợp Quốc là cần thiết.
Lý do cần thiết là:
- Dựa vào việc rất nhiều tội phạm chiến tranh của Đức Quốc xã,
Romania, Campuchia vv. . đã phải ra tòa. Và mới đây nhất là sự kiện tòa
án Tây Ban Nha đưa vấn đề giết người hàng loạt của Lý Bằng, Giang Trạch
Dân ra xét xử. (Xem: viet. rfi.fr/chau-a/20131120-toa-an-tay-ban-nha-ra-lenh-truy-na-quoc-te-giang-trach-dan-va-ly-bang)
- Dựa vào việc Nhà cầm quyền cộng sản đã ngồi vào ghế nhân
quyền LHQ. Đây là cơ hội ta tố cáo cộng sản Việt Nam bắt cộng sản phải
tuân theo phán quyết của tòa án.
- Đây là cơ hội cho toàn thể mạng lưới blogger Việt Nam có thể
thực hiện những tuyên bố của mình một cách cụ thể nhất. (Xem Tuyên bố của Mạng Lưới Blogger Việt Nam:
Tố cáo tội ác cộng sản và Hồ Chí Minh được lợi ích gì?
- Với Hồ Chí Minh và một số tên tội đồ như Lê Duẩn v.v... đã
chết thì chúng ta tố cáo chúng để cho đồng bào trong nước biết hết sự
thật mà phần nhiều vẫn bị cộng sản lừa dối.
- Với những tội ác của nhứng tên còn sống và thậm chí đương
quyền như Hùng, Dũng, Sang Trọng, Mạnh v.v... thì chúng ta hoàn toàn có
thể tố cáo chúng ra tòa án quốc tế, hội đồng nhân quyền, tòa án Châu âu
v.v... và đưa đến xét xử chúng.
- Làm như thế vừa tạo được việc tuyên truyền lòng dân trong
nước đứng lên sau khi nhận ra bị lừa đảo mấy chục năm qua. Đồng thời sẽ
có lý do vận động các quốc gia không đầu tư làm ăn, không mua hàng,
không viện trợ cho cộng sản Việt Nam dẫn đến sụp đổ trong vết chân Asin
của cộng sản Việt Nam: Kinh tế (Xem bài “Nhân quyền - Thách thức và cơ hội”).
Kính thưa đồng bào!
Đất nước Việt Nam thân yêu của chúng ta đã chịu nhiều cảnh hoang tàn và
đau thương trong 2 cuộc chiến phi nghĩa và cuộc thanh trừng khủng khiếp
do đảng cộng sản và ông Hồ gây ra. Cùng với đó hiện nay đất nước cũng
đang tụt hậu khủng khiếp và có nguy cơ nhãn tiền sẽ bị thôn tính hoàn
toàn bởi bè lũ bành trướng nước lớn Trung Cộng với sự giúp sức của những
kẻ phản bội Tổ quốc.
Hơn lúc nào hết, chúng ta dù ở đâu cũng phải chung tay liên kết lại để
lật mặt toàn bộ thủ đoạn và tội ác xấu xa của đảng cộng sản và Hồ Chí
Minh nhằm kêu gọi sự chi viện của cộng đồng quốc tế trong việc giải thể
đảng cộng sản Việt Nam, trả lại quyền tự quyết cho dân tộc và mới có thể
thoát được âm mưu bán nước của đảng CSVN đang ngày càng hiện hữu rõ
nét. Nếu chúng ta không chung sức lại thì không sớm thì muộn chúng ta sẽ
trở thành nô lệ của dân tộc Hán. Muốn làm được điều này chúng ta cần có
sức mạnh của dân tộc, của cộng đồng quốc tế để đánh tan bè lũ bán nước
đảng CSVN là tay sai cho Trung cộng. Chỉ có khi nào tiêu diệt được nội
gian đảng CSVN thì âm mưu xâm lược của Trung Quốc mới bị dẹp bỏ.
Chúng ta không thiếu gương đấu tranh cho dân chủ, cho tự do nhưng tất cả
đều chưa tạo được sức mạnh quần chúng cũng như sự hỗ trợ quốc tế. Chính
vì vậy hàng loạt cuộc biểu tình diễn ra nhưng chưa mang lại hiệu quả
cao nhất. Hàng loạt nhà đấu tranh như T. S Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Hải,
Tạ Phong Tần... đều bị tù đầy trong lao tù cộng sản. Đất nước VN tiếp
tục bị đảng cộng sản Việt Nam bán rẻ cho Trung cộng.
Đây không phải là sự trả thù mà là việc làm cần thiết, phải trả lại sự
thật cho lịch sử đồng thời là một bài học cảnh báo cho các chế độ cầm
quyền tiếp theo. Đồng thời là công lý mà chúng ta phải thực hiện vì
những oan hồn do chế độ cộng sản Việt Nam gây nên.
Để có sự can thiệp của cộng đồng quốc tế, tập hợp sức mạnh của dân tộc
cũng như giúp cho nhận thức rộng rãi trong nhân dân đã bị đảng cộng sản
và Hồ Chí Minh lừa đảo suốt gần 80 năm trời, tôi muốn chúng ta cần phải
đoàn kết triệu người như một để tố cáo tội ác của đảng cộng sản Việt Nam
và Hồ Chí Minh ra trước cộng đồng quốc tế. Việc tố cáo không phải là
điều mới mẻ vì theo như tôi biết trước đây đã có những ủy ban tố cáo tội
ác ở Hải Ngoại làm điều này. Nhưng do chưa được cộng đồng người Việt
trên toàn thế giới cũng như đồng bào trong nước ký tên ủng hộ, đồng thời
những bản cáo trạng trước đây chưa có trong tay nhiều chứng tích của
chính đảng cộng sản các nước thân cộng cũng như các bằng chứng khách
quan nên chưa có được tiếng vang. Và đồng thời chúng ta đang nắm trong
ta cơ hội Việt Nam đã ngồi vào ghế nhân quyền LHQ, sự việc TBN đem xử
quan chức Trung Cộng. Do đó không còn thời điểm nào thích hợp hơn là
chúng ta chung tay từ giờ phút này.
Tôi xin chính thức kêu gọi!
Sau một thời gian chuẩn bị vận động hành lang và chuẩn bị tài liệu thì ở
bài viết này tôi xin chính thức kêu gọi toàn thể đồng bào cùng chung ta
lại để tố cáo tội ác Hồ Chí Minh và cộng sản Việt Nam.
Kính đề nghị quý bạn đọc cung cấp thêm chứng cứ về tội ác của cộng sản
đối với bản thân và gia đình mình, tội ác của CS tại quê hương mình để
giúp tôi đúc kết một bộ hồ sơ hoàn chỉnh hơn nữa sau khi bản cáo trạng
số 6 được đăng tải (Sau đây 1 tháng). Tôi kêu gọi các nạn nhân của chiến
dịch tàn sát của đảng cộng sản Việt Nam năm 1968 hãy cùng tôi trả lại
sự thật cho những cái chết oan khiên.
1) Tội Ác Xâm Lược (The crime of Aggression);
2) Tội Ác Chiến Tranh (War Crimes);
3) Tội Ác Diệt Chủng (The crime of Genocide);
4) Tội Ác chống Nhân Loại (Crimes against Humanity);
5) Vi phạm Bộ luật Nhân Quyền quốc tế (International Bill of Human Rights)
Chúng tôi xin chia ra các giai đoạn thời gian cụ thể:
A. Giai đoạn 02/09/1945 - 02/09/1969:
Đảng cộng sản và Hồ Chí Minh đã vi phạm nhân quyền, diệt chủng, vi hiến
và chống lại dân tộc, chống lại loài người, gây chiến xâm lăng cụ thể là
các sự kiện nổi bật sau:
- Tiến hành chính sách cải cách ruộng đất man rợ tại VNDCCH.
- Đàn áp nhân dân, trí thức về kinh tế, tư tưởng (điển hình là vụ án
Nhân văn Giai phẩm hay các trường hợp của luật sư Nguyễn Mạnh Tường...)
- Gây chiến tranh xâm lăng một nước có chủ quyền được LHQ công nhận (VNCH).
- Tàn sát nhân dân vô tội qua vụ thảm sát Mậu thân 1968 tại Huế.
- Công nhận chủ quyền Việt Nam cho nước khác khi không qua quốc hội (Công hàm 1958 công nhận HS-TS là của Trung Quốc).
- Tiêu diệt những người yêu nước nhưng không cộng sản: Điển hình là vụ án của cụ Phan Bội Châu.
B. Giai đoạn 1969 đến 1975:
- Tiếp tục gây chiến tranh phi nghĩa với VNCH gây đau thương cho dân tộc
trong đó có những thảm họa kinh hoàng như “Đại lộ kinh hoàng” 1972 tại
Quảng Trị.
- Vi phạm hiệp ước Paris 1973.
- Sử dụng trẻ em trong chiến tranh - vi phạm luật về chiến tranh và sử dụng trẻ em.
- Đày đọa các tù bình trong chiến tranh.
C. Giai đoạn 1975 đến nay:
- Trả thù man rợ quân dân, cán chính một nước (VNCH) sau khi cưỡng chiếm nước này.
- Cướp tài sản của nhân dân Miền Nam thông qua chính sách đánh tư bản, đổi tiền và tịch thu tài sản.
- Đẩy hàng trăm ngàn người phải ra biển gây nên nạn thuyền nhân nổi tiếng và đau thương cho dân tộc Việt Nam.
- Vi phạm luật nhân quyền và chống loài người: bắt bớ nhưng người phản
đối và bất đồng chính kiến yêu nước như bắt giam T. S Cù Huy Hà Vũ, L. S
Lê Công Định, Doanh nhân Trần Huỳnh Duy Thức, Blogger Điếu Cày Nguyễn
Văn Hải, Tạ Phong Tần, Nhà giáo Đinh Đăng Định, Nguyễn Xuân Nghĩa, Linh
mục Nguyễn Văn Lý, Nhạc sỹ Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình, Sinh viên
Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha...
Việc tố cáo đến LHQ, HRW... mang lại những lợi ích không nhỏ như: Đem
ánh sáng sự thật đến với đông đảo nhân dân Việt Nam bị lừa đảo bao năm
nay; Thức tỉnh lòng tự hào dân tộc và lòng căm thù với kẻ thù gây tội
ác; Kêu gọi sự can thiệp của cộng đồng quốc tế để can thiệp vào các vấn
đề nhân quyền, ODA, FDI tại Việt Nam, để đẩy nhanh tiến trình dân chủ,
đạp tan cường quyền của lũ bán nước cộng sản Việt Nam.
Do chỉ có một mình biên soạn tài liệu và lo mọi công việc nên bản thân
tôi không thể làm đầy đủ hết mọi công việc. Vì vậy tôi mong tất cả đoàn
thể, tổ chức, đảng phái nếu có tình yêu quê hương dân tộc hãy cùng tôi
đứng lên tố cáo giặc cộng để tiến tới lật đổ cộng sản bán nước hại dân
hiện nay.
Tôi xin phép được thông báo tới quý bạn đọc và nhân dân tôi đã chọn được
người đại diện cho tôi tạm thời là anh Trần Phong tại cộng hòa Áo. Tôi
và anh Trần Phong tự cảm thấy chúng tôi chưa thể thực hiện được những
điều lớn lao đó, nhất là cần có sự đồng thuận về mặt ý kiến thông qua
những chữ ký của bạn đọc. Chính vì vậy tôi mong muốn bạn đọc có quyết
tâm cùng tôi đi trên con đường tố cáo tội ác của Hồ Chí Minh và đảng
cộng sản nhằm chấn hưng dân trí, kêu gọi sự can thiệp của cộng đồng quốc
tế về mọi mặt nhất là vấn đề kinh tế - vấn đề sống còn hiện nay với
cộng sản. Hãy liên lạc với người đại diện của tôi theo thông tin sau để
ký tên tố cáo và cung cấp thêm bẳng chứng:
Họ và tên: Trần Phong
Địa chỉ: Ing. Robert Dunz Str. 1/2
2640 Gloggnitz.
Austria.
Nghề nghiệp: Aircraft-Technik.
E-Mail: toandantocao@gmail.com
Fone: 00436803067973
Kính thưa đồng bào!
Vì sự an toàn của đồng bào, hiện nay tôi và anh Trần Phong cam kết không
tiết lộ email của bạn đọc cho bất cứ ai ngoài các tổ chức quốc tế. Và
tên tuổi, email của bạn đọc ký vào cáo trạng sẽ chỉ được công bố với các
tổ chức quốc tế khi tiến hành thủ tục tố tụng.
Chúng ta cần ít nhất mỗi nước một đại diện ở các quốc gia khác nhau như:
Hoa Kỳ, Úc, Pháp, Canada, Đức, Anh để tổ chức xin chữ ký... Hơn lúc nào
hết chúng ta cần đoàn kết lại cùng nhau đóng góp công sức, chữ ký để
tiến tới con đường độc lập, dân chủ thực sự cho Việt Nam, chống lại bè
lũ cướp nước đảng CSVN và bè lũ bán nước đảng CSVN.
Như tôi đã đề cập, chúng ta không thuộc vào bất cứ đảng phái nào, chúng
ta chỉ là những người kêu gọi công lý và đánh thức sự thật bị đảng cộng
sản Việt Nam bóp méo bao năm nay. Chúng ta không tiến hành thành lập tổ
chức bởi vì thành lập tổ chức sẽ dễ bị cộng sản Việt Nam phá hoại. Nhưng
chúng ta cần có ở mỗi quốc gia một ban đại diện để phối hợp hành động
và tổ chức xin chữ ký. Chính vì vậy tôi kêu gọi bạn đọc và toàn dân tất
cả những người Việt Na, có lương tri vì sự tồn vong của dân tộc hãy giúp
đỡ và ủng hộ bằng tất cả khả năng của mình để chúng ta có một bản cáo
trạng đến được với LHQ và các tổ chức quốc tế. Thời gian không cho phép
chúng ta chần chừ, đắn đo trước họa mất nước đến gần.
Vì dân tộc! Vì nhân dân chúng ta cùng quyết chiến với bọn bán nước đảng CS VN và bè lũ cướp nước đảng CS TQ!
Mọi đóng góp và phản hồi xin gửi email: Toandantocao@gmail.com hoặc theo địa chỉ tôi đã cung cấp của người đại diện của tôi.
Xin chân thành cảm ơn đồng bào!
Wednesday, November 20, 2013
Từ xả Thân đến xả Lũ
Trong cuộc Kách mạng giải phóng dân
tộc, nếu Miền Nam được gọi là “Thành đồng tổ quốc đi trước về sau”, thì
Miền Trung nước Việt cũng vì nó mà xả thân để hôm nay hứng lấy tai ương
xả lũ.
Nói đến Kách mạng là phải nói đến xả thân. Không xả thân mình đem lấp lỗ
châu mai, đốt than mình làm bó đuốc nhắm thẳng kho xăng cách xa hàng
trăm thước mà chạy xông vào thì đừng hòng nói chuyện đi làm kách mạng.
Đó là chuyện đương nhiên, như bác Hồ không chui vào hang Pắc Bó lục đục
trong đó thì ngày nay làm... khuyển gì có “núi Kác Mác”, “thác Lê Nin”, làm... khuyển gì
có thằng cu Mạnh để làm Tổng Bí thư đảng. Nhưng mức độ xả thân thì
không phải ai cũng giống ai: Miền Trung được tiếng là cái lò của đấu
tranh, kách mạng; bọn xấu thì nói là vì đói nên thích đi làm loạn.
“Làm loạn” hay “làm kách mạng”, không cần biết. Sự thật ai cũng biết là
không có một Miền Trung tích cực xả thân trong cuộc chiến tranh “thần
thánh” hay “buôn thần bán thánh bịp mắt thiên hạ”; cuộc chiến tranh “ta đánh là đánh cho ông Liên Xô và ông Trung Cuốc” hay “hai mươi năm nội chiến từng ngày”,
thì ngày nay chắc chắn “không có gì quý hơn độc lập tự do“ cho đám quan
to của nhà nước CHXHCNCC quy hoạch thủy điện búa xua, phê duyệt các dự
án thủy điện một cách vô tội vạ “đã quét đi hơn 50.000 hecta rừng, hàng
ngàn hecta đất ở, đất trồng trọt của người dân... khiến dân chúng phải
chuyển nhà, chuyển cửa, mất nghề... khốn đốn trong sinh hoạt. Nhiều
người dân trắng tay và cũng trắng xóa lòng tin vào chế độ.” (1).
Ca rao dân “gian” Kách mạng có câu “mất mùa là tại thiền tai, được mùa là tại thiên tài đảng ta”.
Miền Trung bị lũ lụt từ thời Kách mạng chưa về, nhưng từ ngày Kách mạng
về, thì lũ lụt “bội thu”, “nhờ” đập thủy điện quan Kách mạng xây búa
xua và khi cần xả kách mạng cũng búa xua:
"Lúc 6g sáng 16/11, tất cả 15 hồ thủy điện tại miền Trung đồng loạt
xả tràn, 9 hồ xả với lưu lượng lớn 400m3/s, gồm các Thủy điện Bình Điền
(654m3/s), Hương Điền (636m3/s), Sông Tranh 2 (2.352m3/s), Sông Ba Hạ
(2.400m3/s), Ya Ly (2.000m3/s), PlaiKrông (602m3/s), Sê San 3
(1.920m3/s), Sê San 4 (2.356m3/s) và Thủy điện Sê San 4A là 2.472m3/s.
Trong khi đó, Thủy điện Đắk Mi 4 và Thủy điện A Vương xả lũ đã làm ngập
cục bộ cho huyện Đại Lộc, huyện Duy Xuyên (Quảng Nam). Toàn huyện Đại
Lộc có khoảng 34.000 hộ bị ngập nặng trên 3m; chính quyền đã di dời tại
chỗ 1.200 hộ với 3.900 người." (2)
Theo đài VOA: Thiệt hại do lũ tại miền Trung Việt Nam vừa qua, “số
người chết đã lên tới 36 người trong khi 80.000 người khác buộc phải rời
bỏ nhà cửa chạy lên các vùng cao để tránh lũ, theo số liệu từ giới hữu
trách Việt Nam. Hiện còn gần chục người đang bị mất tích. Gần 250.000
nhà cửa bị nước lũ nhận chìm và gần 3.000 hecta hoa màu bị phá hủy.
Trong số các tỉnh bị thiệt hại nặng nề có Quảng Ngãi, Quảng Nam, Bình
Định, Kon Tum, và Gia Lai. Bình Định được xem là nơi bị ảnh hưởng nhiều
nhất, với 18 nạn nhân tử vong. (3)
Miền Trung, vốn “Quê em nghèo lắm ai ơi, mùa Đồng thiếu áo, Hè thời đói cơm”, nay lại thêm mùa Thu bị lũ tràn về nhận chìm nhà cửa, phá hủy hoa màu, cuộn trôi mất người thân.
Lũ lụt than ôi, buồn chào mi! Miền Trung ta cũng vì xả thân cho nước non
mà vô tình tạo nên bọn đầy tớ nhân dân, bị trao tất cả đất đai tài
nguyên cho chúng quản lý gọi là “quyền sở hữu toàn đầy tớ thực chất là
quan”, để chúng thoải mái biến hóa thành nhân tai; chúng phá rừng, xây
đập chặn suối để ăn công trình, ăn tiền bán điện, rồi xả lũ búa xua vô
tội vạ khiến cho người Miền Trung phải khốn nạn như hôm nay.
Tuesday, November 19, 2013
Giáo dân ở VN viếng ông Ngô Đình Diệm
Lễ viếng Tổng thống Ngô Đình Diệm tại nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi ngày 1/11
Thông tin từ trang chuacuuthe.com cho biết buổi lễ có sự góp mặt của các giáo dân ở miền Nam và do cha Antôn Lê Ngọc Thanh chủ trì.
Blogger Nguyễn Hoàng Vi, người đi dự buổi lễ, nói với BBC trước đó đã nhận được thông báo về thời gian và địa điểm tổ chức lễ viếng từ linh mục Thanh.
Lực lượng an ninh đã có mặt để theo dõi và giám sát, nhưng không gây khó dễ gì cho khoảng 50-60 người đến dự, blogger này cho biết thêm.
Hình ảnh được đăng tải trên tài khoản Youtube của Dòng chúa Cứu thế Việt Nam cho thấy nhiều giáo dân và các cha xứ đứng chắp tay và mang theo hoa, vây quanh phần mộ của ông Ngô Đình Diệm và em trai ông, Ngô Đình Nhu.
Trong bài phát biểu được ghi hình, linh mục Thanh cũng lên tiếng phản đối cách nhìn về Tổng thống Diệm trong chương trình lịch sử của Việt Nam ngày nay.
"Hiện nay, trong chương trình môn sử thuộc bậc đại học cũng như trung học, khi nhắc đến ông Diệm, họ vẫn lên án ông là một người độc ác và phản quốc," ông nói.
"Tuy nhiên, cả các học sinh cũng lười biếng nghiên cứu, tìm hiểu, cuối cùng làm cho xã hội nối tiếp nhau cả một sự gian dối".
"Khi nhà cầm quyền không dám đối diện và trung thực với sự thật lịch sử thì sẽ làm cho đất nước Việt Nam ngày càng trở nên gian dối và băng hoại nhân cách con người, vì nhân cách con người không thể xây dựng khi không có nền móng.”
'Chấp nhận cái chết'
Linh mục Thanh cũng nói Tổng thống Diệm đã chống lại lời khuyên đánh phủ đầu các tướng lĩnh muốn đảo chính và chấp nhận cái chết của mình."Biến cố chúng ta kỷ niệm ngày hôm nay là ngày ông Ngô Đình Diệm, và cố vấn Ngô Đình Nhu bị sát hại vì chủ trương tuyệt đối không cho một quân ngoại bang nào được quyền chi phối đất nước Việt Nam," ông nói.
"Bối cảnh khi đó là người Mỹ muốn đưa quân vào, nhưng ông Diệm nói rõ là chúng tôi rất cần những người cố vấn, nhưng để lo liệu cho đất nước chúng tôi thì phải là người Việt."
"Vài ngày trước khi Tổng thống bị sát hại, ông Vỹ, một người thân cận với Tổng thống, đã xin lệnh đánh phủ đầu những nhóm [muốn đảo chính]".
"Tổng thống trả lời tại sao lại lấy quân Việt Nam đi đánh quân Việt Nam?"
"Chết thì đã sao, không thể vì mình mà để huynh đệ tương tàn, quân đội náo loạn, quốc gia ngày càng suy kiệt."
Đi tìm sự thật
Blogger Nguyễn Hoàng Vi nói lý do cô dự lễ viếng vì muốn "đi tìm sự thật" về Tổng thống Ngô Đình Diệm.
"Có những sự thật về Tổng thống không như những người trẻ được học từ sách sử của mái trường xã hội chủ nghĩa."
Blogger cho biết nhóm của cô bắt gặp tại lễ viếng một cụ già 90 tuổi, người năm nào cũng đi từ Biên Hòa xuống viếng mộ Tổng thống Ngô Đình Diệm nhân ngày giỗ của ông.
"Ông nói là ông biết ơn Tổng thống", blogger này thuật lại. "Chắc chắn rằng ký ức của ông cụ đó về Tổng thống Diệm phải rất tốt đẹp, ông mới không ngại đường xa và tuổi tác để đến viếng như thế."
"Tôi nghĩ rằng lớp trẻ nên đi tìm hiểu sự thật ngoài những gì mình được học, được đọc, qua những nhân chứng còn sống tới bây giờ như cụ già mà tôi gặp trong buổi lễ ngày hôm qua."
Kính gửi ông ăn trộm
Ngô Nhân Dụng
Một điều tôi vẫn tin tưởng là con người ta có thể sống tử tế với nhau. Ông Mạnh Tử nổi tiếng khi tuyên bố loài người có tính lành (thuyết tính thiện). Nhưng không cần đọc sách ông; mình chỉ cần nhìn chung quanh cũng nghiệm thấy không sai.
Hãy cứ tự hỏi như thế này: Nếu không có tính lành thì làm sao loài người đạt được những tiến bộ về khoa học, kỹ thuật, cả đến văn chương, nghệ thuật; trong trăm ngàn năm ở trên trái đất, từ thủa ăn lông ở lỗ cho đến bây giờ? Lắm lúc đi máy bay tôi lại nghĩ đến người đầu tiên chế ra cái máy nổ, không có ông ấy thì mình đâu có thể ngủ một giấc, thức dậy bỗng thấy mình đang ở London, hay Moskva? Nhưng sau nhà phát minh đó, còn biết bao nhiêu người nghĩ ra những thứ lặt vặt khác, để cho cái máy bay có tốc độ nhanh mà đi lại êm như thế! Mọi tiến bộ đều là kết quả của những cộng tác giữa người với người, giữa những người hoàn toàn xa lạ, có khi sống cách nhau mấy thế kỷ! Chắc hẳn loài người phải rất tử tế; những người không tử tế ít lắm, không đáng kể.
Nói chuyện triết lý như vậy, để kể chuyện ăn trộm. Tôi chắc số người đi ăn trộm trên thế giới này rất ít. Cả đời tôi, sống đã 74 năm, bị ăn trộm chỉ có hai lần, cách nhau mươi năm, vụ sau cùng đã năm bảy năm nay rồi. Sự kiện xảy ra hiếm như vậy chứng tỏ số các người làm nghề ăn trộm chẳng có bao nhiêu. Tội nghiệp những anh chị em đã bẻ khóa cửa để vào nhà tôi ăn trộm; cả hai lần chẳng ai lấy trộm được cái gì cả. Phải nói lại: Chẳng lấy được thứ gì ráo trọi. Vì trong nhà không có gì có thể lấy đem bán được vài chục đô la hết. Tội nghiệp họ lắm chứ. Họ làm việc suốt mấy tiếng đồng hồ, một công việc khá nặng nhọc. Công việc căng thẳng (stressful) hơn cả việc viết báo bị chủ bút giục nộp bài (trước sáu giờ chiều và phải từ 1500 tới 2000 chữ). Có ông ăn trộm vào nhà tôi mở toang các cửa tủ, kéo hết các thứ hộp, thứ lọ chứa trong đó ra lục soát; rồi lôi tất cả các ngăn kéo ném xuống đất; thấy cái bao thư, cái gói vải, túi ni lông nào cũng banh ra coi. Họ đi khắp các phòng, trong bếp, trong hành lang, phòng sách, cho đến các kệ tủ trong garage. Mấy tấm đệm nặng trịch trên giường, như sức tôi phải hai người khiêng, cũng được lôi xuống đất. Công việc chắc phải mất vài ba tiếng. Thế mà chẳng lấy về được một thứ gì cả. Nếu đi làm, lương tối thiểu, cũng được mấy chục đô la, ăn được ba tô phở, mà lại đỡ bị “stress.”
Không những căng thẳng mà còn làm mình chán đời nữa. Khi nhìn thấy mấy món nữ trang giả ném bừa trên mặt đất, càng thấy tội nghiệp. Chắc họ phải thất vọng kinh lắm. Còn chúng tôi thì nhân khi dọn dẹp lại có dịp lựa ra những món đáng lẽ phải vứt đi từ 20 năm trước mà vẫn chất trong nhà, đem cho hay vứt vào thùng rác.
Khi cảnh sát đến, họ hỏi có nghi ngờ ai không, tôi nói không nghi ngờ ai cả. Nghi oan thì có tội, nghi đúng rồi để cảnh sát điều tra, bắt được người ta thì cũng tội, vì các thủ phạm có lấy được gì đâu? Nhưng cảnh sát họ nhận xét rằng đây có vẻ là người Á Châu (Họ không nói người Việt Nam). Vì di dân gốc Châu Á hay cất tiền mặt ở trong nhà, và cũng thích trưng diện đồ trang sức đắt tiền; tâm lý này thường chỉ dân gốc Á biết với nhau chứ bọn ăn trộm người Mỹ hay Mễ không biết.
Nghe cũng có lý. Một chị bạn chúng tôi bữa rồi mới đem cho một thúng đầy trái hồng. Chị hẹn đến ngày nhãn chín sẽ đem cho thúng nữa. Chị kể, hai cây trồng ở vườn sau nhà chị sai trái quá đi. Nhưng cứ đến mùa trái chín là có người vào ăn trộm. Tôi hỏi: Ðâu phải kẻ trộm nào cũng biết ăn hồng với ăn nhãn? Chị nói ngay: Khu nhà em ở nhiều người Việt mình lắm. Ðồng bào mình cả, có thế chứ! Chị lại than: Không những họ lấy trái ăn mà còn vứt rác ra đầy cả vườn cho mình phải dọn nữa! Thế thì không tốt. Tôi đề nghị nếu bà con đến ăn trộm thường xuyên như vậy chị viết tấm bảng treo lên cây.
Viết: Xin ai hái trái cây ăn xong thì làm ơn đem vỏ và hạt bỏ vô thùng rác, thứ thùng mầu xanh lá cây dành cho rác thảo mộc. Nếu lễ phép thì trên cùng viết: Kính gửi các ông bà ăn trộm.
Cách cư xử này không có gì mới lạ. Nhiều người bị trộm đã từng viết thư hay lời nhắn gửi cho kẻ trộm. Ở Toronto, nước Canada, có một anh bị mất chiếc xe đạp khá đắt tiền. Sau nhờ một người bạn chỉ cho, anh tìm thấy lại xe mình khóa, dựng ở ngoài đường, anh đã nhờ anh bạn cắt cả dây khóa sắt, lấy về. Rồi anh vẽ hình một cái xe đạp trên bìa cứng lớn bằng cái xe thật để lại chỗ cũ. Anh viết lá thư cho người ăn trộm như thế này: “Ðồ chó! Anh cầm nhầm cái xe đạp của tôi hôm đầu tuần mà quên không nói tôi biết anh để nó ở đâu. May là có người bạn tôi thấy nó ở đây. Thôi, tôi rất cần cái xe này, tôi lấy lại. Hãy dùng tạm cái xe đạp vẽ này, cho tới khi anh có tiền mua xe thật!” Ký tên: metrocycleto. Tái Bút: Cái xe bên trái này cũng khóa bằng cái dây khóa giống hệt, có phải anh cũng ăn trộm nó không? Người bạn anh chụp hình, đưa lên mạng, cả thế giới ai cũng biết được.
Báo Telegraph ở bên Anh mới kể một câu chuyện bữa Chủ Nhật tuần này. Có hai vợ chồng trên 30 tuổi ở Northampton, Anh quốc, đi vắng buổi tối, về nhà thấy trộm đã phá cửa kính vào lấy đồ và làm nhà cửa tung tung lên. Thay vì than thở với nhau, họ đã viết cho bọn ăn trộm một lá thư, gắn trước cửa và đưa lên mạng. Thư viết:
Các bạn ăn trộm thân mến,
Cảm ơn các bạn đã ghé thăm hôm rồi và chúng tôi rất tiếc không có gì nhiều hơn để bạn lấy. Bạn thấy đó, chúng tôi không xài sang, cho nên xin đừng tới nữa; trừ khi bạn muốn lấy bộ băng video VHS và các cassettes của tôi - Dan rất buồn vì các bạn coi thường không lấy mấy cái băng đó. Nếu bạn thích chúng thì cứ đến gõ cửa mà hỏi - không cần phải phá cửa ra vườn sau, vì phải dọn đống kiếng bể cực lắm. Cảm ơn bạn đã để lại các dấu ngón tay - chúng tôi rất vui khi được thấy những dấu tay này.”
Ký tên Kate và Dan sau hàng chữ “Thương nhiều”(Lots of love).
Dan kể với nhà báo, Kate rất thích mấy cuốn băng VHS và các cassettes nên chất đầy nhà làm anh phát chán chỉ muốn tống khứ hết, mà bọn trộm lại không giúp anh!
Hồi Tháng Tám năm 2013 vừa rồi, có một cô ở thành phố Vancouver bên Canada đã làm như vậy. Cô Kayla Smith mất một cái xe đạp, giá tới cả ngàn đô la. Hôm sau có người bạn mách cô rằng trên mạng bán đồ cũ Craigslist có đứa rao bán một cái xe đạp mô tả giống hệt xe của cô. Thứ xe đắt tiền này không nhiều người mua. Cô Kayla bèn viết cho người bán xe đạp theo địa chỉ email trên Craigslist, hẹn gặp nhau để coi xe. Hai người gặp nhau ở chỗ đậu xe ngoài một quán ăn.
Nhìn cái xe, Kayla nhận ra ngay đây là xe mình. Cô hỏi: Cho đạp đi thử nhé? Sau giây lát ngần ngừ, anh ta bằng lòng, còn dặn: Cô không đi luôn nghe! Nhưng chạy xe một quãng rồi Kayla đạp đi luôn không sợ hắn rượt theo. Cô đã gọi điện thoại cho mấy người bạn, nhờ đến chỗ hẹn để canh chừng. Anh bán xe ngó quanh thấy có biến, tự động co giò chạy.
Craigslist là thứ Chợ Giời thời mạng máy vi tính, Internet. Tại thành phố New Haven, tiểu bang Connecticut hôm rồi, vợ chồng anh Rabbi Noah Muroff đi mua một cái bàn giấy trên Craigslist. Không đưa được cái bàn vô phòng, họ tháo gỡ để sau ráp lại. Khi mở ra, họ khám phá sau cái ngăn kéo có một gói, đựng 98,000 đô la. Hai vợ chồng nhìn nhau; quyết định phải đem trả. Họ tìm được chủ nhân cái bàn, đem tiền đến tận nhà, mang theo cả bốn đứa con cho chúng được học phải giữ đức lương thiện và thành thật.
Ở Việt Nam cũng nhiều người lương hảo như thế. Hai năm trước có chuyện cô Phạm Thị Lành, 29 tuổi, ở Bến Lức, tỉnh Long An, đi bán vé số. Ðến ngày sắp mở số còn một sấp vé chưa bán được, đã gọi điện thoại cho một khách mua quen thuộc, nài nỉ ông mua giùm. Ông Ðỗ Ngọc Tuấn, 41 tuổi, làm nghề chạy xe ba gác đã từng hứa mua như vậy nhiều lần và sau ngày mở số vẫn trả tiền sòng phẳng dù không vé nào trúng. Lần này, ông Tuấn hứa mua cả sấp 20 cái vé. Ðến khi mở số, cô Lành thấy trong sấp vé đó có 10 vé vừa trúng độc đắc vừa giải an ủi tổng cộng 6.6 tỉ đồng (khoảng 330,000 đô la).
Cô Lành gọi điện thoại nói, “Anh cầm 200,000 đồng tới quán cà phê Cây Mai trả cho tui đi. Mấy tờ anh mua trúng độc đắc rồi nè!” Rồi cô đem trả sấp vé cho ông Tuấn.
Tóm lại, trong thế giới này ở đâu cũng đầy những người tử tế. Nếu mình ăn ở tử tế, thế nào cũng sẽ gặp nhiều người tử tế. Không những thế, mình có thể giúp những người chưa tử tế sẽ trở về với lối sống tử tế. Tổ tiên người Việt mình còn tin rằng ai ăn ở tử tế sẽ giúp cho con cháu sau này sẽ được gặp những người tử tế. Niềm tin đó gọi là “Phúc đức ông bà.” Tôi vẫn tin nhờ phúc đức ông bà để lại nên trong đời mình đã gặp nhiều may mắn. Cho nên trong cuốn sách Ðứng Vững Ngàn Năm mới xuất bản, ở bài chót tôi đã đề nghị người Việt mình hãy sống tử tế với nhau đi, để xây dựng tương lai. Có người bạn hỏi tại sao lại kết thúc một cuốn sách về ngàn năm Bắc thuộc như vậy. Tôi viết bài này để trả lời bạn. Nếu mình không tin người Việt Nam có thể sống tử tế với nhau thì còn tin cái gì nữa?
XỨ SỞ VỌNG PHU…
lan Phan
15 Nov 2013
Có ai xuôi vạn lý, nhắn đôi câu giúp nàng, lấy cây hương thật quý, thắp lên thương tiếc chàng… (Lê Thương – Hòn Vọng Phu)
Hôm qua xe tôi tình cờ bị kẹt trước một giao lộ gần khu Little Saigon của Quận Cam. Một tai nạn nhỏ đang được cảnh sát giao thông xử lý. Ở lane cạnh xe tôi là một người phụ nữ lớn tuổi, đang quay kính xe xuống và để một bài hát Việt hơi ồn ào qua phóng thanh trong xe. Cũng may đó là một bài hát ngày xưa tôi thích, nên nó cũng làm dịu đi chút nắng nóng và sốt ruột của mình. Bài “Mưa Trên Phố Huế”.
Tôi yêu Huế và nhũng người con gái Huế. Có lẽ vì đây là hai sự thể mà tôi không bao giờ hiểu nổi?
Đêm đêm khua ánh trăng vàng mà than…
Dù quê cha là Quảng Trị và tôi có dịp ghé thăm Huế nhiều lần, tôi chưa bao giờ ở Huế hơn 5 ngày liên tục. Do đó, ấn tượng của tôi về dòng sông Hương, về cầu Tràng Tiền, về Thiên Mụ, về Quốc Học hay Đồng Khánh…chỉ là những nét đẹp thoáng qua như bức tranh thuỷ mạc, không có gì sâu đậm. Nhưng chính cái đơn giản mộc mạc đó đã cuốn hút lòng người?
Thực ra, cảm nhận làm tôi yêu thành phố này là một nỗi buồn câm nín, chịu đựng và man mác lan tỏa trong khắp môi trường. Nỗi buồn đó thể hiện qua nụ cười e ấp của nhũng tà áo màu tím, qua đôi mắt vời vợi của những đứa trẻ lang thang, qua giọng nói trọ trẹ khó nghe của các bạn hàng, qua những đền đài cung điện đã tan phế…Tôi đã đi qua rất nhiều thành phố khắp thế giới, và tôi chắc chắn là không đâu “buồn” bằng Huế. Ngay cả Sarajevo đổ nát tang thương cũng không làm tôi rưng rưng như khi đọc vài đoạn văn “Giải Khăn Sô cho Huế” của nhà văn Nhã Ca. Cái buồn kỳ lạ, se sắt dù nhẹ nhàng.
Nón lá sầu khóc điệu Nam Ai …
Rồi những người con gái Huế. Dù họ tíu tít như chim đầu ngày hay lãng mạn mông lung nhìn đất trời, cái nỗi buồn câm nín, chịu đựng và man mác đó vẫn thể hiện quanh họ. Bạn bè thường nói đàn ông Huế “thâm hiểm” và “khép kín” lắm; nhưng qua lớp bọc mỏng manh, họ vẫn là những con người hết sức bình thường, tốt với bà con bạn bè thân thuộc. Riêng đàn bà Huế, họ tràn đầy những bí mật không ai biết giải mã. Họ thông minh, khôn khéo, phức tạp, phi lý, theo mùa (moody?) và hoàn toàn sống theo cảm giác. Yêu một người con gái Huế là phiêu lưu bên bờ vực của núi cao, khi lên đỉnh với trăng sao, khi rớt xuống vực với thú dữ.
Có thể tôi diễn tả hơi quá, nhưng các bạn tự làm cuộc thử nghiệm nhé.
Thực ra, dù không có cường độ cao vút như gái Huế, phần lớn những người con gái Việt, không nhiều thì ít, đều chia sẻ cái “nỗi buồn câm nín” này. Câu hát “mong đợi một người biền biệt nơi mô” trong những chiều mưa rơi vẫn làm những cô gái khắp đất nước rơi lệ và thông cảm. Có một thời gian mà bài trường ca “Hòn Vọng Phu” của Lê Thương là một bài hát được nhiều người thích nhất.
Ôi Quê Hương Xứ Dân Gầy …
Trên thế giới, ngoại trừ Đan Mạch tạc tượng một mỹ nhân cá ngóng đợi một chàng thủy thủ (hay hoàng tử?), tôi chưa nghe một huyền thoại nào về một phụ nữ ôm con đứng đợi chồng về, rồi hóa đá. Tình yêu và sự chung thủy mà người đàn bà Việt dành cho gia đình, nhất là chồng, đã được nhiều bạn bè nước ngoài của tôi xác nhận. Dù đây là nét đặc trung của nền văn hóa Khổng Phu Tử khắp Á Đông, nhưng người đàn bà Việt đảm đương, bươn chải, chăm sóc…chồng con nhiều hơn cả người Tàu hay người Hàn (OK, có lẽ thua đàn bà Nhật một chút, và thế hệ mới của dân Việt đang lưu đày tứ xứ hay đã hưởng nền giáo dục XHCN có thể không còn mang nhiều truyền thống này…). Trong khi đó, tôi nghĩ đàn ông Việt gần như …”hư” nhất thế giới trong khía cạnh lo lắng cho gia đình. Alan tôi cũng không là ngoại lệ.
Lý do chính là trai Việt thích làm…anh hùng hơn. Nền văn hóa 4 nghìn năm của chúng ta đầy những huyền thoại về chiến công hiển hách, vang động đất trời…của những chàng trai đất Việt, lúc thì chống ngoại xâm giữ gìn quê hương, khi thì đi mở mang bờ cõi…Hồi còn nhỏ, khi học sừ, có lần tôi hỏi ông thầy là tại sao Tây, Tàu, Mỹ …là bọn thực dân xâm lược, còn Chiêm Thành, Chơn Lạp, Khmer…lại là bọn man di mọi rợ cần dẹp tan để khuếch trương…giang sơn đế chế Việt hào hùng? Ông cho tôi một cái đá đít đau điếng và đuổi ra ngoài lớp.
Nửa đêm truyền hịch định ngày xuất quân…
Vì đàn ông Việt phải băng rừng lội suối sống kiếp chinh nhân, tạo thành tích cho lịch sử ngàn sau…cho nên chúng ta không còn nhiều thì giờ để quan tâm đến những chuyện lẻ tẻ? như một công trình dấu ấn trong lãnh vực văn hóa nghệ thuật hay khoa học…có thể sánh với các nền văn minh thế giới? Sao chép Tây, Tàu, Mỹ…cho nó tiện? Nhưng tệ nhất là bỏ bê gia đình lại cho người đàn bà Việt quản lý…để họ biến thành những hòn đá vọng phu?
Gần đây, thế giới thay đổi nhanh chóng và những …chinh nhân Việt không còn nhiều cơ hội để vung tay mài dao múa kiếm. Ngay cả mấy thằng đồ đệ như Lào, Kampuchia…cũng không còn ngoan ngoãn. Thay vì những cuộc viễn chinh…chúng ta đi “xuất khẩu lao động”, thay vì những trấn lột công khai của bên thắng cuộc, chúng ta đi xin viện trợ và FDI. Chúng ta vẫn nghĩ mình là…rồng, nhưng không ai quan tâm.
Sinh ra làm gái Việt, có lẽ các chị cũng biết về cái “định mệnh buồn muôn thuở” của mình. Và nỗi buồn man mác do đó vẫn thể hiện ngay cả trong những môi cười, trong những tiệc cưới. Nhưng nếu có chút an ủi, các chị phải biết rằng nhũng chàng trai Việt cũng đang..hóa đá trong lúc đợi chờ một thời kỳ vàng son mới. Anh hùng phải làm anh hùng…nghĩa là phải mang trong người một dũng khí để trực diện bất công và nô lệ.
Thực ra, họ chỉ cần làm một con người đúng nghĩa…và chăm sóc gia đình.
15 Nov 2013
Có ai xuôi vạn lý, nhắn đôi câu giúp nàng, lấy cây hương thật quý, thắp lên thương tiếc chàng… (Lê Thương – Hòn Vọng Phu)
Hôm qua xe tôi tình cờ bị kẹt trước một giao lộ gần khu Little Saigon của Quận Cam. Một tai nạn nhỏ đang được cảnh sát giao thông xử lý. Ở lane cạnh xe tôi là một người phụ nữ lớn tuổi, đang quay kính xe xuống và để một bài hát Việt hơi ồn ào qua phóng thanh trong xe. Cũng may đó là một bài hát ngày xưa tôi thích, nên nó cũng làm dịu đi chút nắng nóng và sốt ruột của mình. Bài “Mưa Trên Phố Huế”.
Tôi yêu Huế và nhũng người con gái Huế. Có lẽ vì đây là hai sự thể mà tôi không bao giờ hiểu nổi?
Đêm đêm khua ánh trăng vàng mà than…
Dù quê cha là Quảng Trị và tôi có dịp ghé thăm Huế nhiều lần, tôi chưa bao giờ ở Huế hơn 5 ngày liên tục. Do đó, ấn tượng của tôi về dòng sông Hương, về cầu Tràng Tiền, về Thiên Mụ, về Quốc Học hay Đồng Khánh…chỉ là những nét đẹp thoáng qua như bức tranh thuỷ mạc, không có gì sâu đậm. Nhưng chính cái đơn giản mộc mạc đó đã cuốn hút lòng người?
Thực ra, cảm nhận làm tôi yêu thành phố này là một nỗi buồn câm nín, chịu đựng và man mác lan tỏa trong khắp môi trường. Nỗi buồn đó thể hiện qua nụ cười e ấp của nhũng tà áo màu tím, qua đôi mắt vời vợi của những đứa trẻ lang thang, qua giọng nói trọ trẹ khó nghe của các bạn hàng, qua những đền đài cung điện đã tan phế…Tôi đã đi qua rất nhiều thành phố khắp thế giới, và tôi chắc chắn là không đâu “buồn” bằng Huế. Ngay cả Sarajevo đổ nát tang thương cũng không làm tôi rưng rưng như khi đọc vài đoạn văn “Giải Khăn Sô cho Huế” của nhà văn Nhã Ca. Cái buồn kỳ lạ, se sắt dù nhẹ nhàng.
Nón lá sầu khóc điệu Nam Ai …
Rồi những người con gái Huế. Dù họ tíu tít như chim đầu ngày hay lãng mạn mông lung nhìn đất trời, cái nỗi buồn câm nín, chịu đựng và man mác đó vẫn thể hiện quanh họ. Bạn bè thường nói đàn ông Huế “thâm hiểm” và “khép kín” lắm; nhưng qua lớp bọc mỏng manh, họ vẫn là những con người hết sức bình thường, tốt với bà con bạn bè thân thuộc. Riêng đàn bà Huế, họ tràn đầy những bí mật không ai biết giải mã. Họ thông minh, khôn khéo, phức tạp, phi lý, theo mùa (moody?) và hoàn toàn sống theo cảm giác. Yêu một người con gái Huế là phiêu lưu bên bờ vực của núi cao, khi lên đỉnh với trăng sao, khi rớt xuống vực với thú dữ.
Có thể tôi diễn tả hơi quá, nhưng các bạn tự làm cuộc thử nghiệm nhé.
Thực ra, dù không có cường độ cao vút như gái Huế, phần lớn những người con gái Việt, không nhiều thì ít, đều chia sẻ cái “nỗi buồn câm nín” này. Câu hát “mong đợi một người biền biệt nơi mô” trong những chiều mưa rơi vẫn làm những cô gái khắp đất nước rơi lệ và thông cảm. Có một thời gian mà bài trường ca “Hòn Vọng Phu” của Lê Thương là một bài hát được nhiều người thích nhất.
Ôi Quê Hương Xứ Dân Gầy …
Trên thế giới, ngoại trừ Đan Mạch tạc tượng một mỹ nhân cá ngóng đợi một chàng thủy thủ (hay hoàng tử?), tôi chưa nghe một huyền thoại nào về một phụ nữ ôm con đứng đợi chồng về, rồi hóa đá. Tình yêu và sự chung thủy mà người đàn bà Việt dành cho gia đình, nhất là chồng, đã được nhiều bạn bè nước ngoài của tôi xác nhận. Dù đây là nét đặc trung của nền văn hóa Khổng Phu Tử khắp Á Đông, nhưng người đàn bà Việt đảm đương, bươn chải, chăm sóc…chồng con nhiều hơn cả người Tàu hay người Hàn (OK, có lẽ thua đàn bà Nhật một chút, và thế hệ mới của dân Việt đang lưu đày tứ xứ hay đã hưởng nền giáo dục XHCN có thể không còn mang nhiều truyền thống này…). Trong khi đó, tôi nghĩ đàn ông Việt gần như …”hư” nhất thế giới trong khía cạnh lo lắng cho gia đình. Alan tôi cũng không là ngoại lệ.
Lý do chính là trai Việt thích làm…anh hùng hơn. Nền văn hóa 4 nghìn năm của chúng ta đầy những huyền thoại về chiến công hiển hách, vang động đất trời…của những chàng trai đất Việt, lúc thì chống ngoại xâm giữ gìn quê hương, khi thì đi mở mang bờ cõi…Hồi còn nhỏ, khi học sừ, có lần tôi hỏi ông thầy là tại sao Tây, Tàu, Mỹ …là bọn thực dân xâm lược, còn Chiêm Thành, Chơn Lạp, Khmer…lại là bọn man di mọi rợ cần dẹp tan để khuếch trương…giang sơn đế chế Việt hào hùng? Ông cho tôi một cái đá đít đau điếng và đuổi ra ngoài lớp.
Nửa đêm truyền hịch định ngày xuất quân…
Vì đàn ông Việt phải băng rừng lội suối sống kiếp chinh nhân, tạo thành tích cho lịch sử ngàn sau…cho nên chúng ta không còn nhiều thì giờ để quan tâm đến những chuyện lẻ tẻ? như một công trình dấu ấn trong lãnh vực văn hóa nghệ thuật hay khoa học…có thể sánh với các nền văn minh thế giới? Sao chép Tây, Tàu, Mỹ…cho nó tiện? Nhưng tệ nhất là bỏ bê gia đình lại cho người đàn bà Việt quản lý…để họ biến thành những hòn đá vọng phu?
Gần đây, thế giới thay đổi nhanh chóng và những …chinh nhân Việt không còn nhiều cơ hội để vung tay mài dao múa kiếm. Ngay cả mấy thằng đồ đệ như Lào, Kampuchia…cũng không còn ngoan ngoãn. Thay vì những cuộc viễn chinh…chúng ta đi “xuất khẩu lao động”, thay vì những trấn lột công khai của bên thắng cuộc, chúng ta đi xin viện trợ và FDI. Chúng ta vẫn nghĩ mình là…rồng, nhưng không ai quan tâm.
Sinh ra làm gái Việt, có lẽ các chị cũng biết về cái “định mệnh buồn muôn thuở” của mình. Và nỗi buồn man mác do đó vẫn thể hiện ngay cả trong những môi cười, trong những tiệc cưới. Nhưng nếu có chút an ủi, các chị phải biết rằng nhũng chàng trai Việt cũng đang..hóa đá trong lúc đợi chờ một thời kỳ vàng son mới. Anh hùng phải làm anh hùng…nghĩa là phải mang trong người một dũng khí để trực diện bất công và nô lệ.
Thực ra, họ chỉ cần làm một con người đúng nghĩa…và chăm sóc gia đình.
Trời ơi, dân ta khổ quá
Người dân vùng lũ ăn bò chết thay cơm!
http://motthegioi.vn/dac-biet/bo-thay-com/
Xác người chết trôi thối rữa thế nào thì xác các con bò, heo, gà, vịt chết trôi này đều như vậy.
Trong nước lụt có rất nhiều vi trùng, virus, đủ loại sán, giun, lãi, ký sinh trùng, v.v... Súc vật chết là mồi ngon cho các loại vi sinh vật này, chúng sinh sôi nảy nở rất mau, làm xác cho súc vật bị sình thối chỉ trong vài tiếng sau khi chết.
Xác chết trôi sình thối MAU hơn xác chết trên cạn.
Đem đốt xác các con súc vật chết trôi này còn không, khó, tiệt trừ mầm bệnh, nhưng tại các vùng lũ lụt thì tìm đâu ra củi đốt.
Thành ra, cao lắm là "đem chôn", nhưng đây chỉ là biện pháp Ủ BỆNH, các vi sinh vật sẽ làm hôi thối cả vùng, trừ khi đem chôn rất sâu, hơn 2, 3 m.
HUỐNG CHI ĐEM ĂN!
Trời ơi, đây là dân VN hay sao, nay sống còn thua dân mọi trong rừng Amazon.
Đây là hậu quả gì, dân ta làm gì nên tội mà nay phải sống thua súc vật thế này?
Ai không tin, thử đem thịt hôi thiu đem liệng cho cọp, beo trong sở thú xem chúng có ăn không. Ngàn lần không!
Nhưng dân ta đói quá, ăn các loại chó mèo, cọp beo còn chê.
Thế này là con người hay sao, còn là người hay sao?
http://motthegioi.vn/dac-biet/bo-thay-com/
Xác người chết trôi thối rữa thế nào thì xác các con bò, heo, gà, vịt chết trôi này đều như vậy.
Trong nước lụt có rất nhiều vi trùng, virus, đủ loại sán, giun, lãi, ký sinh trùng, v.v... Súc vật chết là mồi ngon cho các loại vi sinh vật này, chúng sinh sôi nảy nở rất mau, làm xác cho súc vật bị sình thối chỉ trong vài tiếng sau khi chết.
Xác chết trôi sình thối MAU hơn xác chết trên cạn.
Đem đốt xác các con súc vật chết trôi này còn không, khó, tiệt trừ mầm bệnh, nhưng tại các vùng lũ lụt thì tìm đâu ra củi đốt.
Thành ra, cao lắm là "đem chôn", nhưng đây chỉ là biện pháp Ủ BỆNH, các vi sinh vật sẽ làm hôi thối cả vùng, trừ khi đem chôn rất sâu, hơn 2, 3 m.
HUỐNG CHI ĐEM ĂN!
Trời ơi, đây là dân VN hay sao, nay sống còn thua dân mọi trong rừng Amazon.
Đây là hậu quả gì, dân ta làm gì nên tội mà nay phải sống thua súc vật thế này?
Ai không tin, thử đem thịt hôi thiu đem liệng cho cọp, beo trong sở thú xem chúng có ăn không. Ngàn lần không!
Nhưng dân ta đói quá, ăn các loại chó mèo, cọp beo còn chê.
Thế này là con người hay sao, còn là người hay sao?
Monday, November 18, 2013
Chính phủ VN chối bỏ danh hiệu 'danh nhân văn hóa thế giới' của ông Hồ
Từ lâu, sách giáo khoa và hệ thống truyền thông CS thường tuyên
truyền, lừa đảo nhân dân về việc Tổ chức Khoa học, Giáo dục và Văn hóa
của LHQ (UNESCO) vinh danh ông Hồ Chí Minh là 'danh nhân văn hóa thế
giới'.
Tuy nhiên, hôm 14/11/2013, trang web Cổng thông tin điện tử chính phủ đã
gián tiếp chối bỏ danh hiệu bịp bợm như trên đối với ông Hồ. Cổng thông
tin điện tử chính phủ là cơ quan ngôn luận chính thức của chính phủ
nước CHXHCN VN.
Trong bản tin hôm 14/11, nội dung nói về việc UNESCO vinh danh Nguyễn Du, báo điện tử chính phủ ghi rõ “Như vậy cho đến nay, Việt Nam đã có 2 "Danh nhân Văn hóa thế giới" là Nguyễn Trãi và Nguyễn Du”.
Sau khi chi tiết trên được phổ biến và bàn luận trên các mạng xã hội,
website báo điện tử chính phủ đã vội vàng xóa bỏ đoạn trích dẫn trên.
Tuy nhiên, bản tin gốc vẫn còn được tìm thấy tại phần lưu trữ của Google
Cache, thậm chí vẫn còn được nhiều trang báo mạng khác trích dẫn lại
nguyên văn.
Như vậy, cho đến thời điểm này, Việt Nam có 2 người được UNESCO vinh
danh là 'danh nhân văn hóa thế giới' là Nguyễn Trãi và Nguyễn Du; không
có tên ông Hồ Chí Minh.
Chi tiết trên đã góp phần khẳng định danh hiệu 'danh nhân văn hóa thế
giới' của ông HCM chỉ là một danh hiệu bịp bợm do đảng cộng sản tạo nên.
Bản tin trên website báo điện tử chính phủ hiện đã xóa bỏ câu: “Như vậy cho đến nay, Việt Nam đã có 2 "Danh nhân Văn hóa thế giới" là Nguyễn Trãi và Nguyễn Du”. Tuy nhiên, bản tin cũ vẫn còn được lưu trên google cache tại link: http://webcache.googleusercontent.com/search?q=cache:-1kKKztkjJ8J:baodientu.chinhphu.vn/Van-hoa-The-thao/Dai-thi-hao-Nguyen-Du-la-Danh-nhan-Van-hoa-the-gioi/185680.vgp+&cd=1&hl=en&ct=clnk&gl=us
Bài viết này có thể sẽ khiến các bạn dư luận viên nổi giận, nhưng sự
thật sẽ vẫn luôn là sự thật. Riêng Bảng Đỏ tui chỉ khẳng định đơn giản
thế này: Ông Hồ chắc chắn sẽ không được xếp vào danh sách những người VN
được UNESCO vinh danh là 'danh nhân văn hóa thế giới', bởi HCM thực
chất là một cán bộ cộng sản Trung Quốc do cơ quan tình báo Hoa Nam dựng
lên.
Sunday, November 17, 2013
VNPT dùng thủ đoạn can thiệp, chuyển hướng các truy cập đối với Dân Làm Báo
Các bạn thân mến,
Bắt đầu từ trưa hôm nay, 17/11/2013, nhà cung cấp dịch vụ Internet VNPT
(thuộc Tập đoàn Bưu chính Viễn thông Việt Nam) đã sử dụng nhiều biện
pháp để can thiệp kỹ thuật, cố tình chuyển hướng các truy cập Dân Làm
Báo dẫn sang một trang web khác. Hành vi trên đã bị phát hiện khi nhiều
bạn đọc truy cập vào Dân Làm Báo thì bất ngờ trình duyệt bị chuyển sang
trang vnexpress.net.
Cụ thể: Khi bạn đọc truy cập
vào tên miền chính thức của Dân Làm Báo tại địa chỉ
http://danlambaovn.blogspot.com,
máy chủ của VNPT sẽ lập tức ngăn chặn, đồng thời
tự ý dùng kỹ thuật để can thiệp và chuyển hướng.
Trình duyệt của bạn đọc sau đó sẽ tự động bị
chuyển đến trang web VNExpress mà không phải địa chỉ
của Dân Làm Báo như lúc đầu.
Lúc 14 giờ chiều cùng ngày, bạn
đọc Dân Làm Báo sử dụng thuê bao internet của VNPT tại
nhiều khu vực khác nhau đã xác nhận về sự cố trên.
Các cuộc thử nghiệm do CTV Danlambao thực hiện cũng gặp
phải tình trạng tương tự, mặc dù máy tính đã chuyển
sang DNS của Google.
Để vượt thoát khỏi hành vi can thiệp của VNPT, bạn đọc có thể sử dụng
các phần mềm vượt tường lửa như Ultrasurf, Hotspot Shield... để truy cập
Dân Làm Báo.
Có thể nói, đây là một thủ
đoạn cực kỳ tinh vi của VNPT nhằm mục đích ngăn chặn
người dân tiếp nhận các thông tin tự do trên Dân Làm
Báo và trên Internet.
Hành vi tự tiện chuyển hướng
các truy cập cho thấy VNPT đã can thiệp thô bạo vào máy
tính người dùng, đặc biệt là đối với bạn đọc Dân
Làm Báo.
Thêm vào đó, việc VNPT can thiệp
kỹ thuật một cách lén lút, cố tình chuyển hướng truy
cập sang một trang web khác khi không được sự đồng ý
của người dùng cũng chính là hành vi lừa đảo.
Tập đoàn Bưu chính Viễn thông
Việt Nam (VNPT) là một doanh nghiệp lớn với 100% vốn nhà
nước, có thị phần internet chiếm 62,82% tổng số các thuê
bao internet tại Việt Nam. Từ cuối năm 2010, VNPT đã chính
thức chặn tường đối với Danlambao. Các năm tiếp theo, doanh nghiệp này
cũng gia tăng các biện pháp kỹ thuật nhằm 'chặn triệt để' việc truy cập
của người
dân vào Dân Làm Báo.
Chưa đầy một tuần sau khi lọt vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc, nhà
cầm quyền VN thông qua tập đoàn VNPT đã có những hành vi vi phạm nghiêm
trọng những điều đã được ghi trong bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền
Ðiều 19, Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền nêu rõ: "Mọi người đều có
quyền tự do ngôn luận và bày tỏ quan điểm. Quyền này bao gồm sự tự do
quan điểm mà không bị xen vào quấy rầy và được tự do tìm kiếm, thu nhận
và quảng bá tin tức và tư tưởng qua mọi phương tiện truyền thông bất kể
biên giới."
Hành vi dùng thủ đoạn để can thiệp kỹ thuật, ngăn chặn và chuyển hướng
truy cập diễn ra ngay sau khi Dân Làm Báo cho đăng tải bản Thông báo của Mạng Lưới Blogger Việt Nam về việc Việt Nam trở thành thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc.
Friday, November 15, 2013
Thời lai ĐỒ ĐIẾU [tạm] thành công dị [hợm]".
---------------------------------------------------------------------
Và chị có biết là khi tôi tới cái tỉnh Itapua, là cái tỉnh nghèo nhất nước Lào, là cái lúc tôi làm thì GDP có 300 đô thôi và sau 4 năm thì GDP tăng lên tới 1,300 đô mà họ nói là Hoàng Anh Gia Lai đi tới đâu là người dân nghèo tới đó. Họ nói rất, rất vô lý.
--------------------------------------------------------------
Nhiều vấn đề khác khoan nói, chỉ nói "GDP".
Ông này chắc chắn không hiểu chữ đó nghĩa gì.
Rất nhiều quan chức VN cũng không hiểu, ví dụ gần đây họ nói GDP từ tỉnh báo lên hay khác con số của toàn quốc, sai số nhiều chục %.
Người ta quan tâm đến sai số, mà quên rằng làm gì có cái gọi là "GDP tỉnh".
Rồi có người, kể cả ông Dũng, thường nói "năm nay GDP 5,2%". Thiếu chữ "tăng".
----------------------------
GDP là để chỉ TỔNG SẢN LƯỢNG NỘI ĐỊA QUỐC GIA, do VN không làm hàng, cung cấp dịch vụ, bao nhiêu cả tại ngoại quốc nên phải dùng GDP, chứ như Mỹ thì đúng nhất là phải dùng GNP.
Vả lại ý ông này nói là "thu nhập đầu người", thì nếu dốt mà biết mình dốt, chỉ cần nói y như vậy, hoặc nếu khoe biết chữ thì nói "income per capita".
Chủ tịch Tập đoàn mà dốt tới mức không biết mình dốt đến thế nào, thì còn làm ăn gì được, Tập đoàn này rồi sẽ ra sao.
Đúng với câu của Đặng Dung "Thời lai ĐỒ ĐIẾU [tạm] thành công dị [hợm]".
Và chị có biết là khi tôi tới cái tỉnh Itapua, là cái tỉnh nghèo nhất nước Lào, là cái lúc tôi làm thì GDP có 300 đô thôi và sau 4 năm thì GDP tăng lên tới 1,300 đô mà họ nói là Hoàng Anh Gia Lai đi tới đâu là người dân nghèo tới đó. Họ nói rất, rất vô lý.
--------------------------------------------------------------
Nhiều vấn đề khác khoan nói, chỉ nói "GDP".
Ông này chắc chắn không hiểu chữ đó nghĩa gì.
Rất nhiều quan chức VN cũng không hiểu, ví dụ gần đây họ nói GDP từ tỉnh báo lên hay khác con số của toàn quốc, sai số nhiều chục %.
Người ta quan tâm đến sai số, mà quên rằng làm gì có cái gọi là "GDP tỉnh".
Rồi có người, kể cả ông Dũng, thường nói "năm nay GDP 5,2%". Thiếu chữ "tăng".
----------------------------
GDP là để chỉ TỔNG SẢN LƯỢNG NỘI ĐỊA QUỐC GIA, do VN không làm hàng, cung cấp dịch vụ, bao nhiêu cả tại ngoại quốc nên phải dùng GDP, chứ như Mỹ thì đúng nhất là phải dùng GNP.
Vả lại ý ông này nói là "thu nhập đầu người", thì nếu dốt mà biết mình dốt, chỉ cần nói y như vậy, hoặc nếu khoe biết chữ thì nói "income per capita".
Chủ tịch Tập đoàn mà dốt tới mức không biết mình dốt đến thế nào, thì còn làm ăn gì được, Tập đoàn này rồi sẽ ra sao.
Đúng với câu của Đặng Dung "Thời lai ĐỒ ĐIẾU [tạm] thành công dị [hợm]".
Nhà nước VN xin viện trợ ngay cả trong thương ước TPP
Hôm qua Wikileaks tiết lộ 1 chương của
TPP, trong đó có một điều xấu hổ: ngay cả thương ước mà nhà nước Việt
Nam cũng dùng để xin viện trợ.
TPP, viết tắt cho Trans-Pacific Partnership, là một thỏa ước mậu dịch mà
12 quốc gia chung quanh Thái Bình Dương đang thương lượng: Hoa Kỳ,
Canada, Mexico, Peru, Chile, Australia, New Zealand, Singapore,
Malaysia, Brunei, VN, và Nhật. Vì TPP có thể ảnh hưởng mạnh đến người
lao động, do đó mấy năm nay Lao Động Việt luôn theo dõi tin tức về cuộc
thương thảo.
Khi hoàn tất, TPP sẽ là một cuốn sách gồm 29 chương về: thuế và thủ tục
xuất nhập khẩu, luật đầu tư, môi trường, quyền lao động, v.v... Nội dung
cuốn sách này đang bí mật, riêng chương về bảo vệ bản quyền thì hôm qua
Wikileaks tiết lộ toàn bộ 95 trang.
Vì đang thương lượng nên trong chương này có nhiều ghi chú: nước nào đề
nghị câu nào, nước nào chống, nước nào muốn đổi qua câu gì khác.
Đối với người Việt thì trang 15 đáng chú ý. Điều QQ.B.5 viết rằng: VN đề nghị viết thêm câu "Các quốc gia đang phát triển cần được hỗ trợ về kỹ thuật [để thực hiện TPP]".
Đáng hổ thẹn: Đảng CS giàu nhưng luôn xin những viện trợ có lợi cho đảng thay vì cho dân
Cụm từ "các quốc gia đang phát triển" là cách nói lịch sự để phái đoàn Việt Nam chỉ chính mình. Xin "hỗ trợ về kỹ thuật" (nguyên văn "technical assistance") là cách nói đỡ mắc cỡ hơn nói "xin tiền viện trợ".
Năm 2001, khi bằng lòng hàng năm họp với Hoa Kỳ và với Australia về nhân quyền, Việt Nam cũng đã đòi "hỗ trợ về kỹ thuật".
Mỗi năm, Hà Nội đã nhận được trên dưới 1 triệu đô la để các viên chức
nhà nước đi công du dự khóa "huấn luyện", tổ chức đại hội, in tài liệu
v.v...
Trường hợp TPP, câu gồm 13 chữ kể trên có thể mang về nhiều triệu đô cho Đảng CS, tùy theo họ vòi vĩnh gì.
Giới cai trị Việt Nam có không ít người giàu, nhưng tài liệu này cho
thấy Đảng CS không bỏ qua cơ hội nào để vòi vĩnh viện trợ, nhất là những
viện trợ như trên, có lợi cho đảng thay vì cho dân. Đó là điều rất đáng
hổ thẹn.
Thêm nữa, LĐV có trong tay tài liệu nội bộ khác, cho thấy phái đoàn VN
kịch liệt chống các điều khoản TPP cho nghiệp đoàn độc lập hoạt động.
Vừa không "cho" (quyền của dân được có nghiệp đoàn), vừa chỉ "đòi" (tiền
cho đảng mình), đó là thái độ rất ngược ngạo.
Thursday, November 14, 2013
Phim VN hay nhất trong năm
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/mult...guyenduc.shtml
Vụ này có lẽ sẽ bùng nổ lớn.
Global Witness có người dịch ra các lời ông này nói, viết, và họ sẽ có bài phản biện.
Hồi tháng 5, HAGL cũng từng lên tiếng bác bỏ các cáo buộc, còn miệt thị tổ chức này. GW lập tức có bài tố cáo thêm, sau vài ngày.
http://www.globalwitness.org/library...-barons-report
Lần này sẽ không khác.
Ông Đức ỷ có VC, CP Lào, Cambodia chống lưng nên còn hách dịch lắm; hơn nữa Deutsche Bank, IFC (thuộc WB, mà WB thuộc CIA) ủng hộ ông ta hết mình nên ông này còn không biết "luật chơi" trong giới tài chánh thế giới.
Nhưng đây là MÔI TRƯỜNG, và trận đấu thật sự KHÔNG diễn ra tại Đông dương.
Âu châu rất coi trọng environment, nếu GW gọi thêm vài tổ chức loại này cộng thêm vào, thì Deutsche Bank khó lòng tiếp tục ủng hộ HAGL.
Đòn chí tử thật ra không phải tiền đầu tư mà là Uy Tín, là các mối mua cao su, thuê nhà bên Miến.
Nhà đất bên Miến mà bị thất bại thì ông Đức có thể bị nguy tánh mạng do làm mất tiền các thành phần rất dữ dằn ngay tại VN và tại Cayman, Virgin Islands.
Vụ này có lẽ sẽ bùng nổ lớn.
Global Witness có người dịch ra các lời ông này nói, viết, và họ sẽ có bài phản biện.
Hồi tháng 5, HAGL cũng từng lên tiếng bác bỏ các cáo buộc, còn miệt thị tổ chức này. GW lập tức có bài tố cáo thêm, sau vài ngày.
http://www.globalwitness.org/library...-barons-report
Lần này sẽ không khác.
Ông Đức ỷ có VC, CP Lào, Cambodia chống lưng nên còn hách dịch lắm; hơn nữa Deutsche Bank, IFC (thuộc WB, mà WB thuộc CIA) ủng hộ ông ta hết mình nên ông này còn không biết "luật chơi" trong giới tài chánh thế giới.
Nhưng đây là MÔI TRƯỜNG, và trận đấu thật sự KHÔNG diễn ra tại Đông dương.
Âu châu rất coi trọng environment, nếu GW gọi thêm vài tổ chức loại này cộng thêm vào, thì Deutsche Bank khó lòng tiếp tục ủng hộ HAGL.
Đòn chí tử thật ra không phải tiền đầu tư mà là Uy Tín, là các mối mua cao su, thuê nhà bên Miến.
Nhà đất bên Miến mà bị thất bại thì ông Đức có thể bị nguy tánh mạng do làm mất tiền các thành phần rất dữ dằn ngay tại VN và tại Cayman, Virgin Islands.
Global Witness calls for investors to drop Vietnamese rubber giant HAGL - Global Witness kêu gọi các nhà đầu tư tẩy chay HAGL ...!
Global Witness calls for investors to drop Vietnamese rubber giant over failure to reform on land grabs.
Link:
http://www.globalwitness.org/library...re-reform-land
Global Witness kêu gọi các nhà đầu tư tẩy chay HAGL vì tập đòan này vẫn tiếp tục cướp đất.
Global Witness
For immediate release: Thursday November 14th 2013
Global Witness calls for investors to drop Vietnamese rubber giant HAGL over failure to reform on land grabs Vietnamese rubber giant Hoang Anh Gia Lai (HAGL) has failed to keep to commitments to address environmental and human rights abuses in its plantations in Cambodia and Laos, Global Witness said today. The campaign group says the company now poses a financial and reputational risk to its investors, including Deutsche Bank and the International Finance Corporation, and recommends they divest.
In May 2013, Global Witness’s Rubber Barons investigation revealed extensive social and environmental damage in and around HAGL’s plantations in Cambodia and Laos, including grabbing land from local communities and the clearing of large areas of forest. Despite the company committing to addressing these urgent problems, there is little evidence to show
that anything has yet changed on the ground.
“HAGL has been very good at making commitments but very bad at keeping them. It’s been busy telling us and everyone else it’s serious about changing its ways, but the evidence indicates that logging is still carrying on and the people whose farms were bulldozed are still struggling to feed themselves,” said Megan MacInnes from Global Witness.
Global Witness gave HAGL and its investors six months to address the issues outlined in the Rubber Barons report and film. Following an initial meeting with Global Witness in June, the company issued a four-month freeze on clearing and planting within its concessions, and agreed to visit all affected villages to discuss and address problems local people were facing.
However, Global Witness interviewed people in seven villages around HAGL’s concessions in Cambodia in August. In three of these, people claimed that the company had not yet visited their village, whilst in the other four, it was reported that HAGL officials had refused to discuss disputes over land or forests. In six of these villages, people spoke of continued logging in and around HAGL’s rubber plantations, despite the moratorium. Independent
satellite analysis of forest cover within HAGL’s concessions taken between July and August also indicated continued forest loss.
During a second meeting with Global Witness in September, HAGL agreed to an independent audit of its rubber plantations to address the concerns. However, the company has not delivered on this commitment, deciding to focus instead on “social programmes”, which appear to be little more than a PR exercise.
“November marks the end of the six-month deadline for the company to clean up this mess. HAGL’s inaction so far leaves us no choice but to conclude that it has little intention of taking these problems or its responsibilities seriously”, said Megan MacInnes. “Villagers suffering everyday as a result of HAGL’s concessions are all too aware of the environmental and social risks the company is taking - we think its investors should be concerned too, and as a result should divest”.
When questioned by Global Witness on 13th November 2013, HAGL refuted the lack of progress. The company stated it had provided jobs and implemented economic and social development projects (including building roads, houses and hospitals), but that the monsoon and Cambodia’s national election had prevented the company from accessing affected communities. HAGL claimed that their moratorium was being followed, describing the
satellite evidence provided by Global Witness as “untrustworthy”. In addition, HAGL says it is “looking for an independent consulting firm to help HAGL make the survey and give advice to HAGL to improve the issues related to the communities” but that such consultants must be accompanied by company staff in order to “assure the consultant’s independency of their
findings”.
Negotiations between Global Witness and a second Vietnamese company exposed in Rubber Barons – the Vietnam Rubber Group –– are ongoing.
Contact Oliver Courtney ocourtney@globalwitness.org, +44 (0)7912 517147
Link:
http://www.globalwitness.org/library...re-reform-land
Global Witness kêu gọi các nhà đầu tư tẩy chay HAGL vì tập đòan này vẫn tiếp tục cướp đất.
Global Witness
For immediate release: Thursday November 14th 2013
Global Witness calls for investors to drop Vietnamese rubber giant HAGL over failure to reform on land grabs Vietnamese rubber giant Hoang Anh Gia Lai (HAGL) has failed to keep to commitments to address environmental and human rights abuses in its plantations in Cambodia and Laos, Global Witness said today. The campaign group says the company now poses a financial and reputational risk to its investors, including Deutsche Bank and the International Finance Corporation, and recommends they divest.
In May 2013, Global Witness’s Rubber Barons investigation revealed extensive social and environmental damage in and around HAGL’s plantations in Cambodia and Laos, including grabbing land from local communities and the clearing of large areas of forest. Despite the company committing to addressing these urgent problems, there is little evidence to show
that anything has yet changed on the ground.
“HAGL has been very good at making commitments but very bad at keeping them. It’s been busy telling us and everyone else it’s serious about changing its ways, but the evidence indicates that logging is still carrying on and the people whose farms were bulldozed are still struggling to feed themselves,” said Megan MacInnes from Global Witness.
Global Witness gave HAGL and its investors six months to address the issues outlined in the Rubber Barons report and film. Following an initial meeting with Global Witness in June, the company issued a four-month freeze on clearing and planting within its concessions, and agreed to visit all affected villages to discuss and address problems local people were facing.
However, Global Witness interviewed people in seven villages around HAGL’s concessions in Cambodia in August. In three of these, people claimed that the company had not yet visited their village, whilst in the other four, it was reported that HAGL officials had refused to discuss disputes over land or forests. In six of these villages, people spoke of continued logging in and around HAGL’s rubber plantations, despite the moratorium. Independent
satellite analysis of forest cover within HAGL’s concessions taken between July and August also indicated continued forest loss.
During a second meeting with Global Witness in September, HAGL agreed to an independent audit of its rubber plantations to address the concerns. However, the company has not delivered on this commitment, deciding to focus instead on “social programmes”, which appear to be little more than a PR exercise.
“November marks the end of the six-month deadline for the company to clean up this mess. HAGL’s inaction so far leaves us no choice but to conclude that it has little intention of taking these problems or its responsibilities seriously”, said Megan MacInnes. “Villagers suffering everyday as a result of HAGL’s concessions are all too aware of the environmental and social risks the company is taking - we think its investors should be concerned too, and as a result should divest”.
When questioned by Global Witness on 13th November 2013, HAGL refuted the lack of progress. The company stated it had provided jobs and implemented economic and social development projects (including building roads, houses and hospitals), but that the monsoon and Cambodia’s national election had prevented the company from accessing affected communities. HAGL claimed that their moratorium was being followed, describing the
satellite evidence provided by Global Witness as “untrustworthy”. In addition, HAGL says it is “looking for an independent consulting firm to help HAGL make the survey and give advice to HAGL to improve the issues related to the communities” but that such consultants must be accompanied by company staff in order to “assure the consultant’s independency of their
findings”.
Negotiations between Global Witness and a second Vietnamese company exposed in Rubber Barons – the Vietnam Rubber Group –– are ongoing.
Contact Oliver Courtney ocourtney@globalwitness.org, +44 (0)7912 517147
Logic à la Vixi
http://cafef.vn/kinh-te-vi-mo-dau-tu...559975ca33.chn
http://www.baomoi.com/Ty-le-that-ngh...7/10042182.epi
http://www.baomoi.com/Ty-le-that-ngh...7/12086144.epi
http://www.giaoduc.edu.vn/news/nghe-...28-155124.aspx
Theo các websites trên, tỷ lệ thất nghiệp của lao động trong độ tuổi:
2009: 2,90%.
2010: 2,88%.
2011: 2,27%.
2012: 1,99%.
2013: 2,22% (tính tới cuối tháng 9).
Chính vài phần tử Vixi còn công nhận: Vixi cấp cao xạo ke, nói láo về tỷ lệ thất nghiệp, rút nhỏ xuống chỉ còn 1/10:
"Tỷ lệ thất nghiệp: 'Thêm một số 0 vẫn đúng'"
http://vneconomy.vn/2013050310155366...0-van-dung.htm
Trong khi đó:
http://www.thegioinguoiviet.net/show...ostcount=16224
Năm 2010: 43 ngàn doanh nghiệp "chết".
Năm 2011: 53 ngàn.
Năm 2012: 54 ngàn.
Năm 2013: 70 ngàn.
-------------------------
Tôi làm nhanh mấy cái charts:
Ai tin thì tin, haha, THEO CÁC CON SỐ DO CHÍNH VIỆT CỘNG ĐƯA RA:
Doanh nghiệp "chết" càng nhiều, tỷ lệ thất nghiệp càng giảm!
Như vậy, nếu muốn AI CŨNG CÓ VIỆC LÀM, thì chỉ cần TẤT CẢ CÁC DOANH NGHIỆP LĂN QUAY RA CHẾT SẠCH.
"Logic VC" thế này, quả sẽ làm các nhà quan sát ngoại quốc loạn óc.
Subscribe to:
Posts (Atom)