Tôi chia sẻ quan điểm rằng nền kinh tế Việt Nam hôm nay hoàn toàn không
có một chút bóng dáng kinh tế thị trường, mà là một quái thai chứa rất
nhiều ung nhọt sẽ phải bục ra. Nhưng theo tôi, thể chế và nền kinh tế
hiện nay không thể và không bao giờ có thể cứu vãn được, càng không thể
biến đổi nó một cách hài hòa sang nền kinh tế thị trường được, dù có
khoác lên nó cái áo đa nguyên chính trị đi nữa- như tác giả Nguyễn Vũ
Bình hy vọng, vì khi các ung nhọt của nó bục ra sẽ làm đổ vỡ toàn bộ nền
kinh tế và theo nó là cả thể chế cộng sản này.
Chính vì thế, chính quyền này đang thà chết chứ không chịu đa nguyên, dù
là đa nguyên xã hội, đa nguyên văn hóa (họ vẫn phá hoại Xã hội Dân sự
đó thôi), chứ chưa nói đến đa nguyên chính trị - mà họ tự coi là tử
huyệt, còn bác Bình và nhiều trí thức tiến bộ coi là con đường thoát của
họ...
Kinh tế “định hướng”: Con Lừa muốn thành Con Ngựa?
Trong xã hội cộng sản này họ chỉ dùng và rất giỏi dùng, rất sính dùng
những khái niệm mập mờ để lừa bịp nhau và luôn lảng tránh hay gian dối
trong việc xác định, định nghĩa rõ ràng các khái niệm đó. Nghề của các
lý thuyết gia cộng sản là đánh cắp khái niệm mà không hiểu đúng chúng,
rồi chắp ghép thành các “phạm trù mới”, giống hệt cụ Tổ Marx của họ -
chỉ giỏi đánh cắp ý tưởng và khái niệm của các triết gia hàng đầu Nhân
loại rồi chế biến thành lý thuyết cộng sản man rợ phản bản chất Con
Người.
Khái niệm “mới” duy nhất mà CSVN phải tự chế ra và bám vào, vì ông bố và
các ông anh cộng sản ở Châu u chết hết rồi, là “định hướng”. Ai cũng
hiểu điều CSVN muốn nói, đó là: “định hướng bắc”, hay chính xác là: “Bố
XHCN của tôi chết rồi nhưng tôi vẫn mang họ bố, và về ở với mẹ Tàu”. May
mà đảng CSVN còn có mẹ Tàu là đảng CSTQ ở hướng bắc mà bám vào, chứ bản
thân “mẹ Tàu” sau “chồng chết” thì bị tâm thần, hoa mắt về chính mình
nên cứ lảm nhảm về “màu sắc” của mình. Có ai biết màu sắc đó là màu đỏ
hay đen đâu?
Như vậy định hướng XHCN như một giống lừa được CSVN “lai tạo” ra từ XHCN
của Liên xô đã chết với cộng sản Mao/Tàu. Đã định hướng thì không thể
đa nguyên, và đã đa nguyên thì không thể có định hướng. Giống như, nếu
đảng CSVN đã là con lừa ngay từ lúc nó sinh thì dù có cố chăm nuôi thêm
bao nhiêu đời nữa hay đến cuối thế kỷ này nó cũng không trở lại thành
ngựa thuần chủng được, chỉ có đem thịt rồi đưa/mua ngựa giống thuần
chủng về thì mới có ngựa thuần chủng.
Việc tôi so sánh Kinh tế định hướng XHCN với kinh tế Thị trường như so
sách con lừa với con ngựa là quá xúc phạm loài giống lừa vô tội, không
phải quái thai và rất hữu ích với con người. Tôi xin chân thành xin lỗi
loài lừa ở đây, và xin hứa sẽ không so sánh xúc phạm loài lừa như thế
nữa.
Kinh tế “định hướng XHCN” tức là kinh tế in tiền
Câu hỏi “Nền kinh tế định hướng XHCN là gì?” vì thế ngay cả kẻ sinh ra
nó - “định hướng XHCN” cũng không trả lời được. Nhưng họ cứ mò mẫm thực
hiện. Và việc duy nhất họ làm được theo định hướng đó là in tiền, in
tiền vô hạn độ. Đến nỗi tất cả mọi người quan tâm đến tương lai đất nước
đều phải đặt ra câu hỏi như ông Nguyễn Vũ Bình: Tại sao nền kinh tế
Việt nam chưa xảy ra siêu lạm phát dù tiền mặt đã và đang được chính phủ
cộng sản đều đặn in ra vô kiểm soát và vô giới hạn? Và còn nữa: Thực
chất họ đang in ra khoảng bao nhiêu tiền mới hàng năm? Số tiền mới in đó
đã và đang “đi” vào đâu? Bao giờ số tiền mới in dồn lên đó sẽ phải tạo
ra siêu lạm phát?
Trả lời các câu hỏi cả định tính lẫn định lượng trên là cao vọng của bài
viết này, để xin đóng góp thêm vào bài đã viện dẫn trên của tác giả
Nguyễn Vũ Bình, như một cách ủng hộ và cảm ơn của tôi, dù có thể tôi
chưa với tới cao vọng đó. Từ Cao vọng tôi xin mượn của chí sĩ Nguyễn An
Ninh, một thần tượng của tôi đã bị cộng sản (mượn tay Pháp) hãm hại từ
năm 1941, có lẽ chính vì ông đã có thể nói gót Phan Châu Trinh tìm con
đường khai phá dân chủ cho dân tộc, ngược lại Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí
Minh.
Các câu hỏi định tính, mà cộng sản luôn mập mờ, thực ra là các câu hỏi
dễ, vì câu trả lời thường rất rõ ràng, chỉ cần đưa ra các định nghĩa
khái niệm rõ ràng. Có lẽ vì thế cộng sản sợ sự rõ ràng minh bạch đó làm
họ không lợi dụng và lừa bịp được ai nên họ luôn phải mập mờ, thành ra
luôn luôn gian dối. Minh bạch là kẻ thù lớn nhất của cộng sản.
Và đây là định nghĩa nôm na rõ ràng của tôi: Thị trường là môi trường
kinh tế gồm môi trường kinh doanh và các chủ thể kinh tế kinh doanh tự
do bình đẳng - có quyền lợi và nghĩa vụ cơ bản ngang nhau dựa trên tài
sản riêng với năng lực và hành vi kinh tế khác nhau. Như vậy, bản chất
kinh tế thị trường đã phải luôn đảm bảo ba yếu tố cơ bản: sở hữu tư
nhân, bình đẳng giữa các chủ thể (không có ai chỉ đạo ai, dù to nhỏ và
năng lực khác nhau) và tự do kinh doanh. Chỉ cần đưa ra định nghĩa thế
là thấy rõ kinh tế định hướng XHCN không phải kinh tế thị trường vì cả
ba yếu tố cơ bản và bắt buộc của Thị trường đều bị bóp chết hay phủ
định: không có tư hữu, các thành phần kinh tế không bình đẳng, không có
tự do kinh doanh. Vì thế nên gọi nó - kinh tế định hướng XHCN của VN -
là quái thai kinh tế.
Còn định hướng của quái thai đó là sự can thiệp trực tiếp thô thiển thay
vì điều tiết gián tiếp của chính phủ cộng sản, bằng các biện pháp khác
nhau trong đó chủ yếu bằng in quá nhiều tiền và tung ra thị trường.
Những lỗ đen hút tiền của nền “kinh tế định hướng” của VN
Bây giờ sang bốn câu hỏi định lượng nêu trên về nền kinh tế in tiền Việt Nam hôm nay.
Câu hỏi đầu tiên, Tại sao nền kinh tế Việt nam chưa xảy ra siêu lạm
phát dù tiền mặt đã và đang được chính phủ cộng sản đều đặn in ra vô
kiểm soát và vô giới hạn? Tác giả Nguyễn Vũ Bình đã nêu ra và đã trả lời một phần, tôi chỉ xin bổ sung mấy ý sau.
Tiền mới in ra đi vào đâu tức là chính phủ cướp không được giá trị thực
của nền kinh tế trong lĩnh vực đó - điều đó đễ hiểu và ai cũng biết, làm
nó (lĩnh vực đó) mất đi giá trị và sức mạnh của mình hay giá trị mình
tạo ra, trừ phần tiền hấp thụ giá trị tăn trưởng thực của nền kinh tế.
Ông Nguyễn Vũ Bình đã chỉ ra ba lĩnh vực đã hấp thụ số tiền chính phủ
mới in ra dư thừa hàng năm làm giảm bớt nguy có lạm phát của đồng tiền
VN, đó là: dòng ngoại hối (kiều hối) hàng năm, là dòng hàng hóa TQ giá
rẻ và dòng ngoại tệ của đầu tư nước ngoài.
Tôi đồng ý với nhận xét trên, tuy nhiên tôi thấy trước hết cần đánh giá
mặt tiêu cực khác của dòng hàng hóa giá rẻ TQ là trước khi chúng hấp thụ
số tiền lẽ ra sẽ tạo ra lạm phát, chúng đã bóp nghẹt nền kinh tế của
VN, cụ thể là chiếm thị phần bằng cạnh tranh không bình đẳng của cả ba
chủ thể kinh tế trong nước: tư nhân, nhà nước và nước ngoài. Vì thế, cái
phần tiền do giá rẻ mà dòng hàng hóa TQ chủ yếu là tiểu ngạch thực sự
hấp thụ là phần chính phủ giúp TQ cướp đi của các thành phần kinh tế
trong nước khác.
Tiếp theo, tôi thấy ít nhất cần bổ sung sáu (tổng thành chín - 09) lĩnh
vực hấp thụ tiền chính phủ mới in ra (và bị cướp đi giá trị) khác nữa
góp phần quan trọng làm “giảm nhiệt” lạm phát, đó là:
Lĩnh vực thứ tư: Sản xuất và dịch vụ giá bị ép quá rẻ của thành phần kinh tế tư nhân trong nước (thường
phải chấp nhận lấy công làm lời để tồn tại); Trong trường hợp này, có
vẻ như người hưởng lợi là hệ thống phân phối trung gian (như các siêu
thị của nhà nước và nước ngoài) nhưng thực chất và cuối cùng vẫn là
người in tiền, càng không phải người sử dụng sản xuất dịch vụ – dân
chúng> Chính phủ là người hưởng lợi chính và ngay lập tức từ khi tiền
được tung vào thị trường qua các loại thuế, các gói cho vay và các dạng
hỗ trợ thị trường của chính phủ.
Lĩnh vực năm: thị trường bất động sản bất cân đối hàng
chục năm qua với lượng cung cực lớn và lượng cầu hạn chế. Lượng cung BĐS
thời gian 10 năm qua vượt xa tổng lượng cung bất động sản vào thị
trường trong suốt ba thế kỷ hay 300 năm trước gộp lại của đất nước!
Nhưng lượng cung đó, lấy từ quĩ đất của Quốc gia được Chính phủ và các
nhóm maphia đưa vào thị trường bất động sản thương mại, hầu như được
“định giá” bằng không (vì cộng sản không coi BĐS là hàng hóa mà chỉ là
tư liệu sản xuất để phân phối cho nhau!), rồi được “thổi” ngay lên theo
giá thị trường để biến nó thành hàng hóa (!).
Chính khoảng trống giá trị này hút số lượng lớn số tiền chính phủ mới in
dư thừa ra, giúp chính phủ “rử tiền” của mình như bỏ tiền từ túi này
sang túi khác, chỉ có điều trong những túi BĐS “khác” đó nó được coi là
tiền “sạch” từ thị trường BĐS... Điều này giống như việc dân tộc ta, cá
Cụ tổ chúng ta, đã mở mang bờ cõi và tích cóp gia sản và sống tằn tiện,
“ăn dè” bờ cõi-BĐS của mình trong suốt hàng chục thế kỷ trước để đến khi
đất nước rơi vào tay thế hệ con cháu là cộng sản thì chúng mang ra xài
hết những gì thơm ngon nhất có thể “xài ngay” trong vòng hơn một chục
năm, để lại một đất nước tàn tạ không còn nguồn tài nguyên đáng kể hay
ngon lành nào cho con cháu, cho tương lai... Đúng là, “kiếm củi ba năm
đốt một giờ”...
Lĩnh vực thứ sáu là đầu tư công vô tội vạ hàng năm của
chính phủ, lại cũng là in tiền ra rồi chuyển từ túi này sang túi kia.
Chỉ có điều cái túi đầu tư công sẽ đè vào ngân sách nhà nước và lấy 100%
từ tiền thuế của dân ra trả. Trong trường hợp này tiền in ra thậm chí
không cần ra khỏi kho của Ngân hàng Nhà nước, mà chỉ có các tài khoản
ngân sách nhà nước được ghi thêm vài dòng “cân đối” với nhiều số không
đằng sau, và thế là những số tiền đó sẵn sàng để… biến mất. Còn nhân dân
sẽ trả nợ mấy chục năm sau cho các công trình đầu tư công kém chất
lượng và lãng phí đó.
Lĩnh vực thứ bảy là xuất nhập khẩu của các thành phần kinh tế nhà nước,
với xuất khẩu tài nguyên giá siêu rẻ và nhập khẩu hàng hóa giá luôn đắt
trên giá thị tường, buộc chính phủ phải bù lỗ (như nhập xăng dầu và
xuất khoáng sản – than và dầu thô, các loại quặng...). Đây cũng là dạng
các Cụ kiếm củi ba nghìn nămđể con cháu đót một giờ như BĐS, chuyển tiển
mới in ra sang túi Ngân sách để rửa bô cho các con cưng là các tập đoàn
kinh tế nhà nước - tức là dân sẽ phải trả phần lỗ lã. Bởi vì, ở đây,
tiền in ra đúng là chỉ là và để cam kết trả nợ với các đối tác xuất
nhập khẩu của (các doanh nghiệp) nhà nước.
Lĩnh vực thứ tám để làm tiền chính phủ in ra bốc hơi luôn là những cái gọi là gói giải cứu hay hỗ trợ nền kinh tế của
chính phủ mà thực chất là bơm tiền (quyền vẽ tiền) vào các ngân hàng
nhà nước rồi thương mại (có chọn lọc theo phe cánh) để giải cứu các công
ty nhà nước sân sau đang luôn lụn bại và các chi phí nợ nước ngoài của
họ.
Trong ba năm qua (2011-2013) chính phủ đã có năm cuộc “in tiền giải cứu”
công khai, một là “hỗ trợ sản xuất” 120 nghìn tỷ đồng năm 2011 (6 tỷ
đôla), hai là “ổn định tỷ giá” năm 2012 mất 300 nghìn tỷ đồng (15 tỷ
đôla), và thứ ba không công bố, năm 2012-13, khoảng 200 nghìn tỷ (hay 10
tỷ đôla) để “tái cơ cấu hệ thống ngân hàng” (thực chất là các nhóm tham
nhũng thôn tính lẫn nhau, trong đó nhóm có quyền in tiền của thủ tướng
và thống đốc thôn tính ngân hàng của nhóm vây cánh chủ tịch nước và tổng
bí thư), bốn là hỗ trợ BĐS 30 nghìn tỷ (1,5 tỷ đôla), và năm là mua nợ
xấu 30 nghìn tỷ (1,5 tỷ đôla)…. Tổng số tiền công khai này trên 30 tỷ
đôla, thực chất phải là trên 60 tỷ đola, trung bình khoảng 20 tỷ
đôla/năm.
Gói “giải quyết nợ xấu” thông qua vòi hút máu dân mới, có tên là VAMP (à
quên: VAMC), mà chính thức là chỉ bơm giấy nợ 30 nghìn tỷ đồng, thực
chất sẽ phải cần là trên 300 hay 500 nghìn tỷ đồng, vì số nợ xấu ước
tính khoảng trên 600 nghìn tỷ đồng (trên 30 tỷ đôla) trong số nợ công/nợ
quốc gia chính thức là 1,35-2,5 triệu tỷ đồng, chiếm từ 65% đến 95% GDP
(tủy theo nguồn công bố và cách tính), tức khoảng 90-110 tỷ USD!
Lĩnh vực thứ chín là bội chi ngân sách của chính phủ. Ví
dụ, năm 2013, Việt Nam bội chi ngân sách 424 ngàn tỷ đồng (trên 20 tỷ
đốla), được bù vào bằng việc in tiền, chứ không phải đi vay hay rút từ
dự trữ ngoại tệ quốc gia. Ngay cả dự trữ ngoại tệ (mà chính phủ VN cmới
ông bố khống lên rằng hiện nay đủ cho 12 tuần nhập khẩu, tức trên 2,5 tỷ
đô/tuần x 12 tuần = 30 tỷ đô la!) cũng là tiền chính phủ gom đôla trong
nước bằng chính sách cấm dùng và kinh doanh ngoại tệ, rồi đổi sang tiền
… mình in ra và theo tỷ giá mình ấn định, không phải bằng tích cóp từ
thặng dư cán cân xuất nhập khẩu (xuất siêu) như nó lẽ ra phải là thế.
Còn cái bội chi ngân sách đó từ đâu mà lớn thế và cứ mãi phình ra thì
không nói ai cũng hiểu: chính phủ này đang nuôi bộ máy hành chính khổng
lồ nhưng vô cùng kém cỏi và tham nhũng (ví dụ: số người ăn lương hành
chính sự nghiệp mà chính phủ công bố là trên 600 nghìn người để điều
hành nền kinh tế con con có 176 tỷ GDP năm 2013, so với con số đó của
nước Pháp là trên 50 nghìn người và GDP năm 2013 của Pháp là...), và còn
đang nuôi một bộ máy và lực lượngvũ trang (gồm quân đội, công an, an
ninh chìm nổi và đủ mọi thể loại biến thái của cộng sản khác, từ lực
lượng “dân phòng”, đến “trật tự”, đến côn đồ “tự phát” và xã hội đen+đỏ
có đeo băng và ăn lương của đảng…), tổng cộng đến hàng triệu người (1-2
triệu người, có cũ trang), mà không phải để bảo vệ đất nước mà chỉ để
đàn áp nhân dân...
No comments:
Post a Comment