Cái tuồng mặt cố hữu của ông Trọng, lúc nào cũng bơ bơ, bình bình, y như
cái XHCN của đảng, nó cứ bình bình, bơ bơ, không biết hết cái thế kỷ
này, nó trôi tới đâu, nó dạt về phương nào! Ông uể oải đứng lên tuyên
bố:
“Thay mặt trung ương đảng, bộ chính trị, tôi nhiệt liệt tuyên dương,
khen ngợi tinh thần làm việc của tất cả các đồng chí trong quốc hội, hơn
một tháng qua. Kỳ họp thứ 6 này, quả là kỳ họp lịch sử, xác định một
lần nữa, đảng ta đã liên tục chiến thắng nhân dân, thành quả vẻ vang này
không kém những chiến thắng oanh liệt, thần thánh trong quá khứ.” Một tràng pháo tay vang dội, kéo dài như bất tận, ông Trọng xua tay, ra dấu chấm dứt, rồi tiếp với giọng điệu rất phấn khởi:
“Thưa các đồng chí, (ông nhìn qua một loạt cử tọa, mỉm cười) mới chỉ
cách đây ba chục phút thôi, tôi vừa mới nhận một cuộc điện thoại, hỏi
rằng:
Tại sao trong kỳ họp quốc hội lần này, tổng số 488 đại biểu, mà chỉ có 2 người, là sao?
Đầu dây bên kia, tiếng nói của một gã đàn ông, nó hỏi nguyên văn như thế.
Tôi tình thật trình bày: Thì con số như thế, chúng tôi công bố trung thực như thế, mới là dân chủ chứ?
Các đồng chí biết đầu dây bên kia nói gì nữa không? Cả hội trường im như tờ, ông Trọng tiếp:
“Hắn xuống giọng: Không, ý tôi muốn hỏi là tại sao trong 488 đại biểu,
mà chỉ có 2 người, số còn lại là heo chó hết hay sao? Cúp máy!”
Hỏi các đồng chí, thế có đểu không? Thế, không suy đồi đạo đức là gì?
Khi hắn cúp máy, tôi mới phát hiện cú phone gọi từ Mỹ! Một đồng chí đại
biểu quốc hội, đứng phắt lên, phát biểu: Tại sao đồng chí không cẩn
thận, đi nghe điện thoại nước ngoài? Một đại biểu khác ý kiến: Chúng ta
nên cảnh giác tối đa, lúc rày không cứ gì ngoài hay trong nước, tụi phản
động đâu đâu cũng có, ngay như trong đảng cũng không thiếu, vì vậy
không nên nghe “điện thoại lạ.”
Ông Trọng, tiếp: Thôi các đồng chí, chúng ta mệt nhọc vất vả hơn tháng
nay, bây giờ mời tất cả nâng ly chúc mừng! Hàng trăm cánh tay nâng cao,
cụng ly cơm cớp, rồi đưa lên môi, nhưng hết thảy đều đồng loại để xuống,
nhăn mặt, ai cũng sững sờ không hiểu sao rượu nghe tanh sặc mùi máu!?
Ông Trọng gọi thiếu tướng an ninh nhà bếp lên hỏi: Đồng chí quản lý thế
nào, mà trong rượu tanh máu như vậy? Ông thiếu tướng đáp: Thưa đồng chí,
tôi bảo quản và kiểm tra rất kỹ lưỡng, ngay những chị em phụ nữ, phụ
trách nấu nướng, hoặc phục vụ cho quý quan chức cao cấp, tới ngày “treo
cờ đỏ”, tôi đều cho họ nghỉ việc cả, làm sao rượu của ta lại tanh máu
cho được, ông Trọng đưa ly rượu cho thiếu tướng an ninh, đấy đồng chí
uống xem, ông ta hai tay nhận lấy ly rượu, đưa lên mũi hít hít, rồi nói:
Rượu thơm phức, chứ tanh tưởi gì đâu? Ông Trọng hất hàm: Đồng chí uống
xem? Ông thiếu tướng làm một hơi cạn ly! 488 đại biểu quốc hội thấy vậy
đưa lên ngửi, nhưng rồi lắc đầu: Ôi tanh quá, tanh còn hơn trước nữa
kìa, chịu không nổi. Ông Trọng cho thay rượu mới, còn nguyên trong hộp
mới cáu, thay luôn ly mới, rượu được khui trước hàng trăm con mắt giám
sát, lần này ông chủ trì chẳng dám mời nâng ly đồng loạt, sẹ sẹ từng
người đưa lên mũi, nhưng rượu vẫn tanh sặc mùi máu, tanh đến nhức óc,
chỉ riêng ông thiếu tướng uống được, uống ngon lành, bực mình ông Trọng
gọi bếp trưởng, và thủ kho ra nếm rượu, cả hai đều uống tự nhiên, ông
Trọng hỏi: các đồng chí có nghe mùi gì không? Họ đáp tỉnh bơ: Thưa mùi
rượu!
Ông Trọng cho triệu tập 10 đồng chí đại biểu, đã vắng mặt trong “thời
khắc lịch sử” và bắt mấy người này thử rượu, cả mười ông đều nói: Rượu
có hơi thoang thoảng mùi máu, nhưng uống được, với cố gắng hết mình, họ
uống hơn nửa ly. Như vậy đã rõ, ai hiện diện trong “thời khắc lịch sử”,
không thể uống được rượu mừng, vì nó tanh mùi máu. Muốn đánh bại ý tưởng
này, ông Nguyễn Sinh Hùng, đứng dậy, nâng cao ly rượu và tuyên bố:
Các đồng chí xem đây, ông nín thở, dốc hết ly rượu, nhưng chưa trôi tới
cổ họng, ông sặc sụa, rượu và máu bắn vọt ra ngoài, lần này tanh hết cả
phòng ăn, người ta đồng loạt đứng dậy, xô lấn nhau chạy ra ngoài.
“Họ có còn là đại biểu của nhân dân nữa không?”
Đó là câu hỏi của giáo sư Tương Lai, trong youtube, tựa đề:
“Quốc Hội khóa 13, có tội với dân tộc”
Thưa giáo sư, tất cả “đại biểu quốc hội” của chế độ CS, do đảng chọn, và
người dân đi bầu, cũng như đi chơi cho có lệ, chứ dân chủ tí nào đâu!
Ví như hai vợ chồng kia, không có khả năng sinh con, được ai đó đem cho
đứa con, bắt buộc hai vợ chồng đó phải nuôi, tới lúc nó phản phúc, làm
bại hoại gia phong, làng xóm thét lên: Chúng mày có còn là con của ông
bà Tương Lai nữa hay không? Chắc chúng cũng phì cười, miễn trả lời.
Thưa giáo sư quốc hội là đám con hoang, chỉ biết cúi đầu vì miếng ăn,
cho dù trăm phần trăm cử tri bất tín nhiệm, hiển nhiên họ vẫn cứ là
“quốc hội”!
No comments:
Post a Comment