rương
Tấn Sang mang danh chủ tịch nhà nước Việt Nam, bị hàng ngàn người Việt
biểu tình phản đối khi vừa bước chân tới nước Mỹ. Chưa thấy ai nói những
lời trâng tráo như Trương Tấn Sang!
Ðược dịp
gặp tổng thống Mỹ, ông ta nói, “Cám ơn nước Mỹ đã tạo điều kiện cho
người gốc Việt ở Mỹ được thành công trong cả hai mặt kinh tế và chính
trị! Ông ta làm như không biết rằng hàng triệu người Việt đang sống ở
nước Mỹ đều từng chạy trốn khỏi cái địa ngục mà đảng Cộng sản của ông
trùm lên trên cả đất nước Việt Nam từ năm 1975! Những thuyền nhân tị nạn
không ai nhờ ông làm đại diện cho họ để ngỏ lời cảm ơn cả; đại diện của
họ là những người đi biểu tình trong công viên La Fayette chống chế độ
tham ác mà ông là đại diện. Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích nhận xét, khi nhắc
đến cả mặt “hoạt động chính trị” (political activities) của người Việt
sống tại Mỹ, nghĩ lại thấy là “ông Sang qua câu đó, cám ơn các
biểu-tình-viên đang la ó phái đoàn của ông ngay ở ngoài cổng Tòa Bạch
Ốc!”
Nhà báo Ðức Tuấn kêu lên: “Nhục quá bác Sang ơi!” trong blog
của anh. Kêu lên như thế là Ðức Tuấn quá lạc quan về tư cách con người
ông Sang. Ông này không hề biết nhục. Người không bao giờ biết nhục là
cái gì mới mở miệng nói một câu như vậy. Nói trâng trâng làm như cả nước
Mỹ và ông tổng thống của họ không hề đọc lịch sử, không hề biết tại sao
lại có hàng triệu người Việt liều chết vượt biển tìm tự do, trong đó có
những người Việt đang sống ở Mỹ! Nói nghênh nghênh ngáo ngáo không khác
gì mấy anh quản giáo bảo tù nhân phải “biết ơn cách mạng” vì mỗi ngày
đều cho mình đi lao động! Chỉ một con người sống cả đời trong hàng ngũ
cán bộ cộng sản, leo từng bước lên đến ngôi vị chủ tịch nhà nước thì mới
đủ cơ hội tập được cái thái độ trơ tráo không biết hổ thẹn để phát ra
được những câu như thế mà không biết mình sẽ bị cười vào mặt. Ðáng lẽ
sau khi nghe Trương Tấn Sang nói những lời trơ trẽn đó, ông Barack Obama
phải hỏi lại: “Thế ông chủ tịch đã viết thư cảm ơn các hãng tàu thủy
quốc tế cứu giúp người Việt Nam tị nạn gặp nguy khốn trên đường vượt
biển cho lên tàu hay chưa? Ngài có tặng huy chương cho Tầu Cap Anamour
hay không? Họ đã chữa bệnh gần 40 ngàn người và cứu mạng sống hơn 10
ngàn người Việt sắp chết đuối trên mặt biển đó!” Ông Obama cũng có thể
cũng thắc mắc trong lòng: Khi sang Bắc Kinh ông Trương Tấn Sang có ngỏ
lời cảm ơn chính quyền Trung Cộng đã đón nhận những người Việt gốc Hoa
bị chế độ cộng sản Việt Nam tịch thu tài sản, đuổi về Trung Quốc hay
không? Phần lớn các đồng bào Việt gốc Hoa này đã sống ở Việt Nam bao
nhiêu đời, chỉ nói tiếng Việt chứ không biết tiếng Trung Hoa, nhiều
người đã đi lính, bị thương, nhưng vẫn bị tống ra biển bất kể sóng to
gió lớn! Cũng chỉ một chế độ cộng sản mới có cái chính sách trục xuất
người ta một cách táng tận lương tâm như vậy. Những người đã đánh mất
lương tâm thì cũng không biết hổ thẹn.
Không biết trong gia sản
của Trương Tấn Sang, có lúc được coi là người giầu nhất Sài Gòn, có bao
nhiêu phần là do “đóng góp” của những người tị nạn cộng sản? Bao nhiêu
ngôi nhà ở Sài Gòn đã bị tịch thâu rồi “hóa giá,” bỏ vào túi các quan
cộng sản mỗi người được bao nhiêu? Thời đảng Cộng sản tổ chức vượt biên
bán chính thức thì bọn Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng kiếm được bao
nhiêu “cây” do đám đàn em bán bến dâng nộp? Nghe Trương Tấn Sang tới
nước Mỹ mở miệng nói những lời trâng tráo như bây giờ, người ta chỉ cần
nhắc lại lời phê phán tên Sở Khanh trong chuyện Kiều:
“Ðem người đẩy xuống giếng khơi / Nói rồi, rồi lại ăn lời được ngay!”
Những
lời cảm ơn trâng tráo trên đây là điều dư luận còn ghi lại sau chuyến
công du của Trương Tấn Sang. Bởi vì chẳng có gì khác đáng nhớ hết. Nói
như Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích, kết quả chuyến đi này là “Về tay không!”
Nhưng về đến nước nhà, bộ máy tuyên truyền của đảng Cộng sản là báo Nhân
Dân cũng trâng tráo không khác gì Trương Tấn Sang. Bản tuyên bố chung
được báo này dịch ra có đoạn viết: “Hai nhà lãnh đạo hoan nghênh việc
thiết lập cơ chế đối thoại thường kỳ giữa hai bộ trưởng ngoại giao, và
khuyến khích các cuộc đối thoại và trao đổi giữa các cơ quan đảng của
hai nước.”
Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích hỏi: “Hai đảng nào?” Ở nước
Việt Nam mới có một đảng độc quyền cai trị ngồi trên đầu nhà nước, chứ ở
nước Mỹ có đảng chính trị nào được phép làm như vậy đâu! Ông Obama
thuộc đảng Dân Chủ, đảng này làm gì có “cơ quan” nào ngồi trên đầu chính
phủ để “đối thoại và trao đổi” với mấy ông bà trong đảng cộng sản? Nếu
có, chắc ông Obama sẽ bị đàn hặc và truất phế ngay lập tức!
Phải
nói là chuyến đi của Tư Sang về tay không, vì kết quả cụ thể duy nhất là
lời hứa hẹn hai chính phủ sẽ ráo riết tiến tới trong vụ Việt Nam gia
nhập Hiệp định Thương mại Xuyên Thái Bình Dương TPP để kết thúc vào cuối
năm nay. Nhưng nếu muốn được Mỹ đồng ý cho tham dự vào hiệp định đó,
cqn cộng sản Việt Nam sẽ phải nhượng bộ trong cuộc đàm phán về hàng dệt
may đang xuất cảng sang Mỹ.
Năm ngoái Việt Nam xuất cảng 17 tỷ
hàng hóa qua Mỹ, hàng dệt may chiếm khoảng 7 tỷ đô la. Hiện nay hàng dệt
may của Việt Nam được đánh thuế thấp khi sang Mỹ, theo điều khoản ưu
đãi của WTO cho các nước chậm tiến. Trong khuôn khổ TPP, các sản phẩm
xuất cảng của các nước thành viên phải có xuất xứ từ các nước trong khối
TPP mới được hưởng ưu đãi về thuế. Người Mỹ lo rằng Trung Quốc sẽ
chuyển hàng vải sợi sang cắt may Việt Nam để được hưởng ưu đãi. Ðã có
hơn 160 nghị sĩ Dân Chủ lẫn Cộng Hòa ký tên vào bức thư yêu cầu chính
phủ Mỹ phải bảo đảm các loại hàng dệt may phải được sản xuất “với nguyên
liệu từ một quốc gia là đối tác tự do mậu dịch của Mỹ, thì mới được
nhập vào thị trường Hoa Kỳ với mức thuế ưu đãi.”
TPP là một sân
chơi bình đẳng, không phân biệt quốc gia phát triển hay đang phát triển,
nên không có chính sách ưu đãi như khi Việt Nam đàm phán xin gia nhập
Tổ chức Mậu dịch Thế giới (WTO). Chính phủ Mỹ và một số nước thành viên
tương lai của TPP vẫn chưa công nhận Việt Nam là nền kinh tế thị trường.
Vào Tháng Sáu, ông Nguyễn Vũ Tùng, phó đại sứ Việt Nam ở Washington,
cho biết đề nghị mới nhất của Mỹ “thực sự, thực sự rất khó để chúng tôi
chấp nhận.” Như vậy thì muốn giữ lời hứa kết thúc cuộc đàm phán về TPP
vào cuối năm nay, đảng Cộng sản Việt Nam sẽ phải hy sinh quyền lợi của
các công ty dệt may để được chính phủ Mỹ chấp nhận!
Nhưng Ðại Sứ
Mỹ David Shear tại Hà Nội mới tuyên bố rằng, “Nếu muốn quan hệ mậu dịch
sát hơn, ta cần đến hiệp định TPP. Nhưng muốn những nỗ lực hợp tác ngoại
giao đó thành công cần có cần thấy có sự tiến bộ về nhân quyền ở Việt
Nam.” Trong khi Tư Sang ở Washington, hàng trăm nhà trí thức nước ta đã
ký lá thư gửi đích danh ông ta, yêu cầu phải giải quyết ngay vụ nhà báo
Ðiếu Cày đang tuyệt thực vì bị bạc đãi trong nhà tù. Ông Ðiếu Cày có thể
chết bất cứ lúc nào trong khi vợ và các con ông còn chưa được gặp mặt.
Trương
Tấn Sang được tiếp đón theo cung cách chưa có một vị nguyên thủ quốc
gia nào phải chịu khi đến thăm nước Mỹ lần đầu. Chỉ vì xin được sang Mỹ
gấp quá. Theo Giáo Sư Carl Thayer, thuộc Ðại Học Quốc Gia Úc: “Chuyến đi
Mỹ của phái đoàn ông Trương Tấn Sang chỉ có hai tuần lễ để chuẩn bị.
Ðây là điều rất bất thường trong các quan hệ ngoại giao quốc tế.” Tại
sao phải đi gấp như vậy? Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích đoán rằng sau khi Sang
đi Bắc Kinh ký kết những thứ mà Bùi Tín gọi là các “văn kiện đầu hàng”
thì “về nước bị mắng nhiếc quá nên Tư Sang mới vội vã xin sang hội kiến
với ông Mỹ, mong để đối trọng với ông Tàu.” Chắc không riêng mình Tư
Sang lo chạy chọt xin đi gấp. Cả Bộ Chính Trị đảng Cộng sản cũng lo. Sau
khi nghe dư luận khắp nước phê phán các cam kết của Hà Nội với Bắc
Kinh, họ cảm thấy sợ thật. Nhất là ngay sau khi Tư Sang ở Tàu về, mới
đầu Tháng Bảy, tàu Trung Quốc lại tấn công, cướp phá các tầu cá Việt Nam
đang khai thác hải sản tại vùng biển Hoàng Sa. Bộ Chính Trị không biết
“ăn làm sao, nói làm sao bây giờ?” Cho nên cả guồng máy ngoại giao của
nhà nước phải thu xếp xin cho Tư Sang qua Mỹ, hy vọng dân Việt Nam sẽ
quên mối nhục Thành Ðô nối dài. Một mình Tư Sang không đủ sức vận động
chuyến đi này.
Ông Nguyễn Ngọc Bích kể lại những điều bất bình
thường khi Tư Sang tới Mỹ: Không có tiếp đón long trọng, không thảm đỏ,
không duyệt binh, không đại bác, không viên chức cao cấp nào từ phía Mỹ
ra nghênh đón ngoại trừ ông đại sứ Mỹ ở Hà Nội, không ở nhà khách quốc
gia, không có khoản đãi bằng một bữa tiệc linh đình (quốc yến, “state
dinner”), không trưng cờ hai nước ngoài đường, phái đoàn Tư Sang phải
thuê khách sạn ở gần Sứ quán Trung Cộng, vân vân. Ông Bích viết: “Chỉ
cần so với sự tiếp đón long trọng (chính phủ Mỹ) dành cho bà Aung San
Suu Kyi cách đây ít tháng là thấy hết cả sự bẽ bàng của chuyến đi. Dù
như là một lãnh tụ đối lập ở trong tù ra chưa được bao lâu, bà Suu Kyi
đã được mời đến nói chuyện cả với lưỡng viện Quốc Hội.”
Khi biết hình thức đón tiếp như vậy, chắc Ðức Tuấn cũng phải nhắc lại: “Nhục quá bác Sang ơi!”
No comments:
Post a Comment