"Việt Nam cần duy trì tốc độ tăng trưởng 9% trong 20 năm tới để bắt kịp Hàn Quốc"
http://www.cand.com.vn/vi-VN/kinhte/2014/9/243656.cand
Về GDP: http://en.wikipedia.org/wiki/List_of...y_GDP_(nominal) :
VN: $155,82 tỷ (tạm bỏ qua việc thổi bong bóng);
Hàn quốc: $1221,8 tỷ
Nếu VN tăng GDP 9% thì sẽ tăng gấp đôi trong 8 năm. Các bạn có thể dùng
cách "mẹo" khá chính xác: lấy 72 chia cho mức tăng (hoặc lãi suất) sẽ
cho ra số NĂM cần để con số ban đầu tăng gấp đôi.
Theo ví dụ trên, $155,82 x 1,09 x 1,09 x 1,09 x 1,09 x 1,09 x 1,09 x 1,09 x 1,09 = $155,82 x (1,09 ^ 8) =~ $311,64.
Con số chính xác, nếu chịu khó làm toán, là $310,48, gần đúng với con số "mẹo" trên đây.
Như vậy, nếu VN tăng 9% trong 20 năm liên tiếp, thì sẽ có GDP:
$155,82 tỷ x 2 x 2 x (1,09 ^ 4) = $876, 54 tỷ.
Còn thua GDP Hàn quốc HIỆN NAY xa lắm.
Và nên nhớ Hàn quốc có 50 triệu dân, VN có 92 triệu.
Như vậy, cho dù VN tăng GDP THẬT SỰ 9%/năm thì phải 24 năm mới bằng Hàn
quốc HÔM NAY, và khi đó THU NHẬP BÌNH QUÂN ĐẦU NGƯỜI của VN cũng chỉ
bằng 54% Hàn quốc hôm nay.
-----------
Nói về Thu nhập bình quân đầu người:
http://en.wikipedia.org/wiki/List_of...al)_per_capita
VN: $1.901
Hàn quốc: $25.977
Cho dù VN tăng 9% số thu nhập này hàng năm thì cũng phải mất khoảng 30 năm mới bằng dân Hàn quốc HÔM NAY.
----------
Mơ đi cưng, mơ tiếp đi cưng.
Hot news from Vietnam | Tin nóng Việt Nam | Vietnam daily post | Vietnam daily news | TRANG CHU DOC BAO TRUC TUYEN. Đọc báo | Tin tức | Tin nóng | Tin hot | Ngoi sao | Bong da | Website Tin tức Điện tử | Doc Bao Vem
Wednesday, September 10, 2014
Tuesday, August 19, 2014
Thủ tướng lại giở thói côn đồ
Phát biểu tại buổi lễ của Bộ Công an hôm 16/8/2014, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng lớn tiếng ra lệnh cho lực lượng công an phải “dứt khoát không để nhen nhóm, hình thành những tổ chức chống đối, phá hoại”.
Giải quyết khủng hoảng chính trị bằng việc củng cố quyền lực cho một kẻ
độc tài, phải chăng là sự bế tắc tuyệt vọng hay lại là một sai lầm bi
đát nữa đây?
Lời tuyên bố đầy dọa nạt của ông Nguyễn Tấn Dũng phát đi trong bối cảnh
xã hội dân sự Việt Nam đang phát triển mạnh mẽ, hàng chục tổ chức dân sự
độc lập cũng đã được công khai thành lập trong thời gian qua.
Đối với chế độ độc tài toàn trị tại Việt Nam, những tổ chức hoạt động
độc lập và không bị chi phối bởi đảng cộng sản đều bị quy kết là "chống
đối, phá hoại".
Trước đó, hàng loạt cơ quan truyền thông "lề đảng" đã tung ra các bài
báo tấn công các tổ chức dân sự độc lập Việt Nam với lời lẽ hết sức cay
nghiệt. Vì vậy, tuyên bố của ông Nguyễn Tấn Dũng được cho là lời đe dọa
mở màn cho một đợt trấn áp mới nhắm vào giới hoạt động tranh đấu tại
Việt Nam.
“Không để hình thành các tổ chức chính trị đối lập”
Buổi lễ truyền thống kỷ niệm 69 năm ngành công an có sự tham dự của
nhiều lãnh đạo chóp bu cộng sản như: Thường trực ban bí thư Lê Hồng Anh,
Bộ trưởng Bộ CA Trần Đại Quang, Bộ trưởng Chủ nhiệm văn phòng Chính phủ
Nguyễn Văn Nên...
Tiếp lời thủ tướng, đại tướng Trần Đại Quang cũng đã đọc một bài diễn văn chỉ đạo cho lực lượng công an “không để hình thành các tổ chức chính trị đối lập trong nội địa”
“Kịp thời phát hiện, đấu tranh làm thất bại mọi âm mưu hoạt động
chống phá của các thế lực thù địch, phản động. Đẩy lùi nguy cơ, loại trừ
các yếu tố gây mất ổn định chính trị xã hội. Không để hình thành các tổ
chức chính trị đối lập trong nội địa”, bộ trưởng CA Trần Đại Quang nhấn mạnh.
Tiếp tục thể hiện sự trung thành tuyệt đối với đảng cộng sản, bài diễn
văn của ông Trần Đại Quang còn khẳng định lực lượng công an “Luôn luôn xứng đáng là thanh kiếm và lá chắn bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ xã hội chủ nghĩa”
Trước đó, lực lượng công an cộng sản đã liên tục thực hiện các cuộc tấn
công nhắm vào giới hoạt động dân sự độc lập tại Việt Nam bằng các thủ
đoạn như: triệu tập đến đồn công an, cướp tài sản, ngăn chặn việc đi
lại...
Đại diện của Mạng Lưới Blogger Việt Nam là Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Phạm
Thanh Nghiên đã bị CA sách nhiễu khi đến tham dự buổi hội thảo do đại sứ
quán Úc tổ chức hôm 30/7. Cùng ngày, chị Trần Thị Nga và Huỳnh Phương
Ngọc cũng bị bao vây khách sạn.
Thủ tướng côn đồ
Qua các tuyên bố như trên, có thể khẳng định thủ phạm đứng sau các cuộc
đàn áp nhắm vào giới hoạt động tranh đấu tại Việt Nam trong thời gian
qua chính là thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và bộ trưởng công an Trần Đại
Quang.
Dù xuất hiện trong bộ vest bóng bảy, nhưng ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
vẫn không che đậy được bản chất côn đồ của một anh du kích rừng từ thuở
còn làm y tá tại U Minh.
Dĩ nhiên, thói côn đồ của ông Dũng chưa bao giờ khiến giới hoạt động tranh đấu nhân quyền tỏ ra nao núng.
Hồi năm 2012, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong cơn giận giữ đã ban hành công văn 7169
cấm người dân đọc Dân Làm Báo, đồng thời còn ra lệnh bộ công an truy
bắt và 'xử' những người đứng sau Dân Làm Báo. Sau 2 năm, Dân Làm Báo
tiếp tục phát triển vững vàng và đang chuẩn bị tròn 4 năm thành lập vào
ngày 22/8/2014 sắp tới.
Trước đó, cũng trong bài viết “TT Nguyễn Tấn Dũng quyết triệt hạ đường sống của các nhà hoạt động VN”,
tôi cũng đã nhắc đến sự hung bạo của ông Nguyễn Tấn Dũng qua việc ký
ban hành nghị định cấm giới bất đồng chính kiến VN làm việc cho các tổ
chức nước ngoài.
Thật kỳ quái khi gần đây xuất hiện một số vị tự nhận là “nhân sỹ trí
thức” hết lời tâng bốc Nguyễn Tấn Dũng. Thậm chí có vị còn ảo tưởng đến
mức sẵn sàng ủng hộ Nguyễn Tấn Dũng lên làm tổng thống, cùng với hy vọng
hão huyền rằng ông ta sẽ trở thành một Boris Yeltsin của Việt Nam
(!?).
Wednesday, August 6, 2014
Ai là tác giả đích thực của đề nghị bán nước của CSVN ở Thành Đô 1990?
Cái kim lòi ra, cục phân bốc mùi, khối u độc di căn
Mấy hôm nay lề dân sôi sục lên với những bài tin về nội dung thỏa thuận
được cho là bán nước Việt cho Tàu ở Hội nghị Thành Đô của đảng CSVN với
CSTQ năm 1990, mà Tân Hoa xã, Hoàn Cầu Thời báo, Wikileaks... vừa đưa
ra, vì có câu: “Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận
làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc Kinh, như
Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây...”
Nếu thế thì đúng là bán nước 100% rồi còn gì, lịch sử Dân tộc VN mấy
nghìn năm chưa bao giờ có chính quyền nào hèn hạ và dám làm việc ô nhục
sau lưng dân như thế!
Tất nhiên là đảng im lặng hoàn toàn. Chính cái thỏa thuận Thành Đô đảng
CSVN ký với CSTQ đã 24 năm nay mà họ vẫn đang còn cố giấu diếm như mèo
giấu cứt, dù nó đang bốc mùi lộ chất độc thối rồi, nên chưa biết họ sẽ
“liếm láp” tiếp ra sao?
Chẳng ngạc nhiên và cũng thật đáng mừng khi còn có những người dân Việt
như thiếu tướng Lê Duy Mật với tư cách đảng viên đã yêu cầu đảng của
mình công bố chính thức nội dung Thỏa thuận Thành Đô đó... Nếu tướng Mật
đã đưa yêu cầu của mình theo đúng thủ tục “góp ý nội bộ” thì sẽ có hai
khả năng: đảng sẽ lờ tịt đi hay sẽ... khai trừ ông ra khỏi đảng. Nay yêu
cầu của ông đã được công khai trên lề dân –tức “không theo đúng qui
trình”, thì khả năng sau cao hơn, cũng như đảng mới khai trừ ông Ls.
Trừng vậy. Nhưng câu chuyện sẽ không thể kết ở đó. Tất cả mới bắt đầu…
Với bài này, tôi muốn nói đến phần trước nữa, phần bắt nguồn, của Hội
nghị Thành Đô 1990 của CSVN, và cố gắng thử trả lời câu hỏi như đầu bài
đưa ra (tất nhiên, đó là nhóm chóp bu đảng CSVN rồi, nhưng bắt đầu từ
ai?), hòng góp phần dự đoán “câu chuyện bán nước ở Thành Đô” của đảng
CSVN sẽ tiếp diễn như thế nào?... Chứ chả lẽ dân Việt ta chỉ biết ngồi
chờ “đảng ta dẫn dắt và lãnh đạo”, đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác
mãi?!
Bối cảnh, hay điều gì dẫn đến Hội nghị Thành Đô?
Tại “thằng” Gorbachốp! Đó là tuyên bố hùng hồn và lời giải
thích chính thức đến tận hôm nay 2014 của đảng CSVN, lý giải nguyên
nhân phải có Hội nghị Thành Đô của họ năm 1990 trong các hội nghị đảng,
chính quyền, đoàn thể từ trung ương đến cơ sở và đến các chi bộ phường
xóm, vỉa hè…
Câu nói đó thể hiện văn hóa cao đặc thù của đảng CSVN - hôm qua đảng coi
ông là vị Cứu tinh, là Giấc mơ, là Thiên đường mơ ước cho đảng theo,
hôm nay ông là tội đồ bắt đảng phải theo mẹ đĩ già TQ!
Câu nói đó thể hiện tâm thế hèn kém muôn đời của đảng CSVN, không bao
giờ dám đối diện vấn đề và sự thật, chỉ luôn chỉ tay đổ lỗi cho người
khác cho những hành động cơ hội luồn cúi bán dân hại nước của mình!
Thực chất chuyện gì đã xảy ra? Đã có ba chuyện chính lớn xảy ra.
Đến năm 1989 thì bức tường Berlin sụp đổ cùng hàng loạt các nước cộng
sản tự gọi là XHCN ở Đông Âu và liên bang Xô viết tan rã - chiến tranh
lạnh kết thúc với bên thua không có người để giương cờ trắng là bên cộng
sản. Trong khi đó, Cộng sản VN đang dựa vào cộng sản Liên xô, nên chới
với…
Sự kiện thứ hai là ở Thiên An Môn tháng 6/1988 ở Bắc Kinh, cũng trước
một phong trào đấu tranh dân chủ của sinh viên như đã bắt đầu ở Đông Âu
trước đó mà kết thúc là bức tường Berlin bị đập tan theo cả nghĩa đen và
nghĩa bóng, chính quyền cộng sản Bắc Kinh với lệnh từ Đặng Tiểu Bình,
đã dùng súng và xe tăng bắn và nghiền nát hàng ngàn sinh viên đấu tranh
tay không trên quảng trường đỏ ấy làm nó thực sự đỏ vì máu và thịt của
những người Trung Hoa trẻ dũng cảm vô song đó…
Sự kiện thứ ba là tình trạng khốn cùng của dân ở Việt Nam. 15 năm sau
“chiến thắng vẻ vang”, đã nắm trong tay toàn đất nước, chính quyền cộng
sản Việt Nam đã hoàn toàn thấy bại trong công cuộc xây dựng đất nước
trong hòa bình, đưa kinh tế đất nước đến đáy bùn nghèo khốn tận cùng,
đảng hèn kém tham nhũng và vô đạo đức đã mất hết uy tín trước dân và cả
các đảng viên chân chính. Đảng CSVN lúc đó lại chống Tàu (vì Tàu đánh
chiếm biên giới VN năm 1979) và dựa vào đảng CSLX đã tan rã, thì có nguy
cơ cũng sẽ tan rã như thế…
Thế là, đảng CSVN chọn đổi chủ, chọn đi theo chủ mới đang chính là kẻ
thù số 1 của dân tộc mình, là đảng CSTQ. Thế là họ xin đến TQ, xin có
Hội nghị Thành Đô để qui hàng để có thể tiếp tục giữ thể chế cộng sản
của mình ở VN, bằng bạo lực Tàu như họ đã thể hiện trên Thiên An Môn.
Nhưng mức độ thần phục TQ đến thế nào, tức nội dung cụ thể của thỏa
thuận ở Thành Đô năm 1990 đó là gì, đảng CSVN đến nay vẫn chưa dám công
bố cho đảng viên của mình biết.
Nhưng lý do và mục đích của Hội nghị đó thì ai cũng rõ: vì đảng sợ nhân
dân Việt Nam khai tử, như nhân dân các nước khác đã khai tử các đảng CS ở
Đông Âu và cả Liên xô, vì lợi ích - vì sự thịnh vượng của các dân tộc
đó.
Với Hội nghị Thành Đô, đảng CSVN đã đặt lợi ích của đảng trên lợi ích
dân tộc Việt Nam. Nhưng đến bán cả quốc gia cho TQ, như nội dung thỏa
thuận đã hé lộ ra như trên, thì quả là CSVN đã đi quá xa, và dân tộc
Việt Nam sẽ không bao giờ chấp nhận, không bao giờ tha thứ!
Ai trong đảng CSVN đã đi bán nước ở Thành Đô 1990
Chúng ta biết, đoàn cán bộ chóp bu của CSVN bí mật đi TQ khi đó bao gồm:
Cố vấn Phạm Văn Đồng, TBT Nguyễn Văn Linh, Chủ tịch HĐBT (Thủ tướng) Đỗ
Mười và một số ít phụ tá. Ngay cái cách họ lén lút ra đi đúng ngày Quốc
khách VN 2/9/1990 đã thể hiện mục tiêu đen tối, mưu đồ không trong sáng
và tâm địa hèn hạ của họ rồi.
Nhưng vai trò cá nhân của ba nhân vật chóp bu trên của CSVN lúc đó trong
thỏa thuận Thành Đô như thế nào, đó là câu hỏi của chúng ta ở đây.
Đồng, kẻ đã bán nước bằng công hàm 1958 lại có mặt trong đoàn đi bán
nước lần này, thật không bất ngờ nhưng càng đáng nghi là một tác giả
chính của nó, và không thể tha thứ! Đồng khi đó đã 84 tuổi, đã nghỉ hưu
từ 1987, chỉ còn chức cố vấn hờ cho TBT Linh từ 1986, tại sao lại phải
có mặt ở Thành Đô là câu hỏi then chốt?
Linh, kẻ mới bất ngờ lên TBT tháng 12 năm 1986 tại Đại hội VI, đã để lại
ấn tượng khá tốt trong những cải tổ bắt buộc ban đầu, gọi là đổi mới,
của CSVN, tại sao đã quay ngoắt thái độ từ cấp tiến đổi mới sang bảo thủ
theo Tàu, là câu hỏi rất quan trọng cần trả lời?
Và Mười, tên hoạn lợn vốn đã bị thần kinh, chỉ biết ăn tục nói phét mà
được Hồ cho làm phó TTg của Đồng, nay lên được TTg cũng là ngạc nhiên
lớn (câu hỏi sẽ được trả lời ở phần sau), có vai trò gì trong gánh xiếc
bán nước này, cũng là câu hỏi hóc búa không thể bỏ qua để hiểu vở diễn
này của CSVN? Chúng ta để ý là ngay trước Thành đô tên hoạn lơn này được
bất ngờ lên Thủ tướng để đại diện chính phủ ký thỏa thuận bán nước, rồi
sau khi từ Thành Đô về, kẻ điên thiến lợn này còn được lên chức TBT
thay Linh để triển khai thực hiện cam kết Thành Đô đó với Tàu cộng từ
1991 - Đại hội VII của CSVN và tái nhiệm cả ở Đại hội VIII?
Vậy trong ba người đó, ai hay cả ba, hay ai khác nữa là tác giả đích thực của thỏa thuận bán nước Thành Đô?
Ai là tác giả đích thực của đề nghị bán nước ở Thành Đô?
Chúng ta hãy bắt đầu nhìn lại từ sự nghiệp đỉnh cao của TBT Linh. Tại
sao Linh bất ngờ được lên TBT vào 12/1986 ở ĐH-VI? Đó là do 6/1986 Lê
Duẩn chết, Trường Chinh được lên TBT lần 2 tạm thay Duẩn từ tháng 6 đến
ĐH6 tháng 12/1986, rồi Chinh chọn Linh lên thay mình. Vậy tại sao Chinh
lại chọn Linh từ trong Nam ra trong khi có nhiều ứng cử viên nặng ký hơn
nhiều và gần gũi Chinh hơn? Có phải vì Linh đã cam kết sẽ làm cuộc đổi
mới theo con đường Chinh vẽ ra? Mà chúng ta dã biết, Chinh là một trong
bộ tứ Hồ-Đồng-Chinh-Giáp khét tiếng chỉ theo Tàu từ đầu đến cuối, và đổi
mới của Chinh là CSVN quay lại theo TQ hoàn toàn?
Từ 1975 đến 1986 CSVN do Duẩn thống trị đã hoàn toàn chống Tàu cộng, ghi
cả trong hiến pháp tầu là kẻ thù só 1, nên khi Duẩn chết là lúc phe
thân Tầu của Đồng-Chinh-Giáp vốn bị Duẩn “đì” nhưng đều còn sống (dù đã
rất già và đã về hưu), nhưng đằng sau là Tàu cộng và Hoa Nam, có cơ hội
phục thù và lên nắm lại quyền bính như thời Hồ, để lái VN theo Trung
cộng lại hoàn toàn như Hồ mong muốn? Vậy cho nên, khi Chinh tạm giữ chức
TBT, việc quan trọng nhất của Chinh là phải tìm ra nhân vật mới làm TBT
sẽ theo phe thân Tàu của Chinh-Đồng-Giáp, đồng ý đưa VN quay về Tàu? Và
đó chính là Linh (mà Hoa Nam tìm ra) - kẻ thật thà dễ bảo, không gian
trá, không thủ đoạn, rất ngây thơ và ảo tưởng?
Đó là lý do Linh bất ngờ vượt qua nhiều ứng viên nặng ký hơn nhiều, lên
chức TBT đảng CSVN tháng 12/1986 ở ĐH-VI? Và vì thế trong hơn nửa đầu
nhiệm kỳ 1986-1991 của mình Linh đã khởi xướng đổi mới (thực ra là học
theo Đặng chút ít) và cởi trói cho văn nghệ sĩ chút đỉnh, để gây thanh
thế, tạo uy tín, để lừa lấy lòng quần chúng nhân dân, song sang cuối
nhiệm kỳ Linh lại “trói lại” và cương quyết “bảo vệ thành trì XHCN còn
sót lại là TQ và VN” (ảo tưởng). Đó là lý do Linh đã chấp thuận bán nước
ở Thành Đô cùng Đồng và Mười - để cứu phe XHCN cho nhân loại?
Như vậy, thỏa thuận Thành Đô là theo đạo diễn của Trường Chinh, rồi giám
sát của Đồng, mà Linh chỉ là kẻ đổ bô ảo tưởng rằng mình thực cứu cả
phe XHCN? Và vì thế Linh đã hối hận (quá muộn) khi năm 1991 xin rút khỏi
vũ đài chính trị VN (dù Linh dễ dàng có thể tái nhiệm chức TBT khóa VII
1991 sau “đại công tích” bán nước ở Thành Đô 1990?)
Tiếp theo là Đồng, năm 1990 Đồng đã về hưu 3 năm rồi, sao còn phải tháp
tùng Linh đi Tàu, dù với chức danh cố vấn? Đó phải chăng là vì Đồng được
bộ ba Động-Chinh-Giáp giao giám sát thực hiện ký kết thỏa thuận bán
nước Thành Đô (mà Bắc Kinh giao bộ ba đệ tử Hồ đã lọm khộm đó phải làm
cho xong trước khi chết?), hoàn tất sự nghiệp cướp/bán nước của Hồ và bộ
ba đó? Hơn nữa, sau khi lừa được Linh làm TBT bán nước năm 1986, Chinh
đã chết năm 1988, nên chỉ còn Đồng và Giáp trong bộ ba đã bán linh hồn
cho Hồ/Tàu ngay từ 1940, thì Giáp lúc đó uy tín và chức vụ đã rơi quá
thấp (mới vừa phụ trách sinh đẻ kế hoạch 1983), nên Đồng dù đã thân già
vô sự vẫn cứ phải nhiễu sự theo Linh về chầu. Vì đó là việc quá quan
trọng – hoàn tất sự nghiệp cướp nước Việt của Tàu/Hồ - mà nhất định Bắc
Kinh/Hoa Nam không thể để Linh tự diễn không có thúc ép và giám sát của
Đồng (cũng là để Bắc Kinh còn qua Đồng mà chỉ đạo nội dung thỏa thuận)…
Chả thế mà cả đảng CSVN khi đó, trước và sau Thành Đô, đều “châu ống đu
đủ” để thổi Linh lên thành “lãnh tụ cứu tinh” cho VN và cả phe XHCN…
Và cuối cùng là tên hoạn heo chưa bao giờ đi học tử tế nhưng đã “Đỗ”
Mười. Mười là kẻ rất ngu dốt nhưng vô cùng háo danh, hãnh tiến, và thủ
đoạn độc ác luôn có thừa, được Hồ cho lên phó TTg từ 1968 mà đến 1988
vẫn chỉ chỉ là phó TTg (vì Đồng không cách chức ai trong 32 năm). Chúng
ta nhớ, năm 1986 phe Đồng-Chinh-Giáp thân Tàu của Hồ nắm hai chức vụ
chính là TBT (Chinh) và TTg (Đồng) nhưng ở ĐH VI t12/1986 đã chỉ giữ
được chức TBT cho người của mình là Linh, còn chức TTg phải giao cho
phái cấp tiến (của những người miền Nam) là Phạm Hùng. Nhưng t3 năm 1988
Phạm Hùng chết rất bất ngờ khi công tác tại Sài gòn (nghi vấn là do bị
Hoa Nam sát hại), nhưng lẽ ra người lên thay phải là phó TTg Võ Văn Kiệt
cùng phe Phạm Hùng, thì Mười bất ngờ được chọn (bởi Hoa Nam, kẻ đã giết
TTg Phạm Hùng là cho mục đích đó?). Tại sao Hoa Nam chọn Mười? Chỉ vì
Mười rất ngu nhưng quá háo danh/háo chức nên dễ điều khiển, có thể mua
chuộc nếu cho danh/chức? Thế là kẻ hoạn lợn điên (lợn không bị điên)
được Bắc Kinh đặt lên chức Thủ tướng (Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng – vẫn
theo cách tổ chức chính phủ của Liên xô/Duẩn cũ) từ 1988 là để chuẩn bị
thay mặt chính phủ Việt Nam đi bán nước ở Thành Đô? Một lựa chọn hầu như
tối ưu của Hoa Nam, tôi nghĩ thế. Kẻ như vậy cho làm TTg VN để hắn bán
TQ cho Mỹ hay ngược lại, hắn cũng cam kết sẽ làm…
Tóm lại, tác giả đích thực của thỏa thuận bán nước ở Thành Đô, từ cách
chọn và chuẩn bị nhân sự đứng đầu của CSVN mấy năm trước đó đến cách đi
Thành Đô và ký kết, chính là… Hoa Nam hay đảng CSTQ, qua Chinh và Đồng
(có thể Chinh/Đồng/Giáp cũng được tham gia góp ý cách thực hiện, nhưng
không phải tác giả hay đồng tác giả), đến Linh và Mười chỉ là hai kẻ ký
kết đổ bô mà thôi (dù họ có đổ bô vì cái gì). Chúng ta thấy rõ ràng bóng
đen của Hồ trong “cái bô” Thành Đô đó… Chính vì thế mà đến nay hết đời
TBT Mười, đến Phiêu, đến Mạnh, rồi đến Trọng… tất cả đều cung cúc tuân
thủ và thực hiện thỏa thuận bán nước ở Thành Đô như chúng đang đội trên
đầu cái chúng gọi là “Tư tưởng đạo đức Hồ” và “4 tốt 16 vàng” Tàu vậy…
Thế là sự nghiệp cướp nước Việt cho Tàu của Hồ được đàn em hoàn tất về thủ tục…
Hội nghị Thành Đô 1990 bản chất nó là thế. Tôi không cần phải nói cụ thể
cái gọi là Hội nghị Thành Đô đó đã diễn ra như thế nào nữa, các bạn đã
biết hay có thể biết chi tiết dễ dàng. Rồi Lịch sử dân tộc ta sẽ còn
phải phán xét nó dài dài chứ không chỉ hôm nay chúng ta đang muốn biết
rõ nó, phản đối nó, phẫn nộ vì nó…thôi đâu.
Nó là sự kiện nhục nhã nhất Lịch sử mấy ngàn năm của dân tộc Việt Nam
ta, vô tiền khoán hậu! Vì chưa bao giờ vua quan Việt Nam kéo nhau trốn
dân đi bán nước bằng cả đoàn đại diện đứng đầu đảng cầm quyền mấy triệu
người và đứng đầu chính phủ đương nhiệm như thế cả! Cả mấy nghìn năm chỉ
lác đác có vài kẻ bán nước như Trần Ích tắc, Lê Chiêu Thống... - đếm
chưa hết ngón tay trên một bàn tay, và họ muốn bán nước nhân danh cá
nhân họ thôi, nhưng không thành…
Điều đáng buồn và đau xót hơn nữa, là sau khi ký thỏa thuận bán nước đó,
bọn bán nước vẫn ngấm ngầm thực hiện cam kết bán nước đó suốt 24 năm
qua mà dân không biết, vì đảng CSVN không cần/thèm/phải công bố ra cho
dân – những kẻ đã bị chúng bán đứng – biết! Có lẽ chúng tính để những kẻ
“mua được” dân và nước Việt sẽ thông báo cho dân Việt luôn về “thương
vụ” cho tiện! Chúng còn đang lo chước thứ 36: Tẩu! Vì đằng nào thì dân
Việt cũng sẽ do bọn người khác ở Bắc Kinh “lãnh đạo” rồi! Và sự thể đã
diễn ra đúng như thế, dân Việt được biết nước mình đã được bán cho Tàu
cộng từ Tân Hoa xã và Thời báo Hoàn Cầu ở Bắc Kinh, và từ thế giới ảo -
Wikileaks…
Và những kẻ thực hiện cam kết bán nước Thành Đô
Ký xong Hiệp định bán nước cho Tàu cộng ngày 4/9/1990 ở Thành Đô về,
Linh không ra ứng cử TBT tiếp vì hối hận (là do tôi suy diễn thế thôi),
và Linh đã hối hận suốt 8 năm sau trước khi chết hay không và thế nào
thì chỉ có mà…Linh biết. Nhưng việc Linh không muốn làm TBT nữa đã tạo
cơ hội cho kẻ thiến heo t6 năm 1991 leo lên “tột đỉnh danh vọng đảng” mà
trước đó nếu có phải tự thiến chính mình chắc chắn lão cũng đồng ý làm
để được thế. Câu hỏi là tại sao kẻ thiến heo đó may mắn được Hoa Nam
chọn?
Câu trả lời khá đơn giản. Là vì Bắc Kinh phải cần những kẻ thực “ngu
trung” nhất để thực hiện cam kết bán nước ở Thành Đô đó. Bắc Kinh/Hoa
Nam vẫn biết “trung” với CSVN là không thể có, vì CSVN đã bán nước VN
cho chúng/Tàu cộng tức CSVN không trung với cả đất nước và dân tộc Việt,
thì ai ngu gì mà tin chúng nó/CSVN có thể trung với mình hay với bất kỳ
ai. Khái niệm trung thành có lẽ không tồn tại với CSVN. Nhưng ngu thì
chúng nhiều kẻ có thừa và Mười là kẻ có thừa nhiều nhất, nên để Mười làm
TBT là tốt nhất cho Tàu. Vì còn ai sẽ tích cực thực hiện cam kết bán
nước đó hơn kẻ hoạn lợn “rất tự hào đã được ký nó” nữa chứ?
Nhưng nước Việt có mấy ai ngu được cỡ như Mười, nên từ sau Mười, ngoài
tiêu chuẩn “ngu không cần trung”, tiêu chuẩn và điều kiện để được Bắc
Kinh bổ nhiệm làm TBT đảng CSVN và TTg VN là phải sang Bắc Kinh học
thuộc cam kết Thành Đô 1990 và cam kết thực hiện nó trước mặt những kẻ
cướp nước ở Bắc Kinh đó, rồi mới được về lên chức và phải thực hiện cam
kết.
Đến nay thì danh sách các chức vụ của CSVN phải sang Bắc Kinh khấu đầu
cam kết bán nước trước đã mở rộng ra cho cả Bộ CT rồi (đến tên Nhân và
mụ Ngân ngay sau khi được bổ sung vào BCT cũng phải sang Bắc triều cam
kết thực hiện hiệp ước bán nước đó ngay rồi mới về nhận chức vụ mới).
Còn gần hai trăm ủy viên TƯ đảng CSVN thì đều phải qua “đào tạo đặc
biệt” bên Tàu và cam kết bán nước cho Tàu có ký kết…
Rồi chúng triển hai cam kết bán nước đó trá hình trong dạng thực hiện
phương châm 4 tốt, 16 chữ vàng đã suốt một phần tư thế kỷ nay, qua
ĐH-VII 1991 đến ĐH-XI 2011, và sáp tới là ĐH-XII 2016…
Thời hạn chót cho CSVN thực hiện xong cam kết bán nước, biến VN thành
tỉnh tự trị của Tàu trong vòng 30 năm đã tới gần, đến 2020, chỉ còn một
đợt “bàn và giao nhiệm vụ” bán nước của đảng ở ĐH-XII 2016 nữa thôi…
Vài điều dự kết, hay: dân Việt ta tính sao đây?
Thế là nó là thế rồi! Thế là chúng bán nước rồi ! Dân Việt ta biết tính sao đây !?
Ai có thể sửa chữa, thay đổi, khắc phục hậu quả của thỏa thuận bán nước
Thành Đô? Đó là nhân dân Việt Nam, và chỉ có thể là nhân dân Việt Nam.
Tất nhiên, cụ thể về tổ chức, đó không thể là đảng CSVN hay tổ chức nào
tương tự nó, con cháu nó, cánh tay nối dài hay hình bóng “ve sầu” của
nó. Về cá nhân, đó không thể là những người đã từng tham gia tạo nên nó
hay chấp nhận nó, giấu diếm nó, thực thi nó, đồng lõa với nó… vì bất cứ
lý do gì – tức là tất cả bè lũ chóp bu của đảng CSVN từ 1990 đến nay,
rồi tất cả bè lũ đảng viến cấp cao, cấp trung, cấp thấp đã và đang giấu
diếm và thực thi thỏa thuận bán nước đó ở mọi lĩnh vực của xã hội Việt
Nam hôm nay.
Vì thế, đã nhiều lần tôi nói, chúng ta không thể hy vọng gì vào các lãnh
đạo hay đảng viên CSVN “phản tỉnh” nếu họ còn bảo vệ đảng, bảo vê “Bác”
– tức là còn bảo vệ Thỏa thuận Thành Đô hay công hàm PVĐ 1958. Nếu có,
thì chúng ta có thể, chỉ có thể thôi, tin tưởng và hy vọng vào những cán
bộ đảng viên cấp trung đến cấp thấp, như thiếu tương Lê Duy Mật, vì họ
không dính vào không tham gia thực hiện những chủ trương bán nước của
đảng như Thành Đô hay công hàm PVĐ, và vì họ nay không bảo vệ đảng và
Bác “nữa” mà chỉ vì dân tộc trên hết – cái đặc tính thứ hai này mới là
quyết định.
Sửa chữa hay vượt qua thỏa thuận bán nước ở Thành Đô của CSVN như thế
nào? Câu hỏi này thực là quá sức trả lời của tôi, dù là một cá nhân phản
đối nó và sẽ không bao giờ thực hiện nó.
Nó là câu hỏi lớn và vô cùng khó của cả dân tộc Việt Nam hôm nay, đầu
thế kỷ 21 này, lớn và khó hơn cả việc vượt qua công hàm bán nước PVĐ.
Trả lời nó là chúng ta phải quyết định đi liền hành động, với tư cách cả
một dân tộc, chọn đi theo con đường nô lệ Bắc Kinh hay đi lên con đường
Tự do dân chủ như đại đa số (trên 80%) các nước trên Thế giói này đang
đi lên, mà dẫn đầu là các cường quốc như Mỹ, Anh, Pháp, Đức, Nhật,
Canada, Úc… và hàng trăm quốc gia khác đều thịnh vượng hơn Việt Nam
nhiều nữa.
Câu trả lời là của cả các bạn, cả của tôi, là của cả dân tộc Việt Nam.
Nhưng nhất định dân tộc Việt Nam sẽ vượt qua nó để giữ gìn độc lập tự do
của đất nước, như cha ông, Tổ tiên chúng ta đã làm bất lực các thỏa
thuận bán nước của Trần Ích Tắc hay Lê Chiêu Thống ngày xưa!
Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, hay cùng nhau đứng lên nói
“Không! Không bao giờ!” với thỏa thuận bán nước ở Thành Đô 1990 của
CSVN, Việt Nam ơi!
Đã đến lúc giải mật Hội Nghị Thành Đô?
"Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng Chủ nghĩa Cộng sản, Đảng Cộng
sản và Nhà nước Việt Nam đề nghị phía Trung Quốc giải quyết các mối bất
đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam sẽ cố gắng hết sức mình để vun đắp
tình hữu nghị vốn lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do
Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ Tịch Hồ Chí Minh đã dày công xây đắp
trong quá khứ.
Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây... Phía Trung Quốc đồng ý và đồng ý chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để Đảng Cộng sản Việt Nam giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc." - Thời báo Hoàn Cầu và Tân Hoa Xã
Hội Nghị Thành Đô là cụm từ nhức nhối đối với người quan tâm tới vận mệnh đất nước có liên quan đến yếu tố Trung Quốc. Hồi gần đây sự đòi hỏi minh bạch hội nghị này ngày một xuất hiện nhiều hơn trong giới sĩ phu cũng như tướng lãnh quân đội Nhân dân Việt Nam.
Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây... Phía Trung Quốc đồng ý và đồng ý chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để Đảng Cộng sản Việt Nam giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc." - Thời báo Hoàn Cầu và Tân Hoa Xã
Hội Nghị Thành Đô là cụm từ nhức nhối đối với người quan tâm tới vận mệnh đất nước có liên quan đến yếu tố Trung Quốc. Hồi gần đây sự đòi hỏi minh bạch hội nghị này ngày một xuất hiện nhiều hơn trong giới sĩ phu cũng như tướng lãnh quân đội Nhân dân Việt Nam.
Bí ẩn vẫn bao trùm Hội nghị Thành Đô
Trong hai ngày 3 và 4 tháng 9 năm 1990 Hội nghị Thành Đô được tổ chức
tại Tứ Xuyên quy tụ lãnh đạo cao cấp của hai nước Việt Nam-Trung Quốc
cho đến nay vẫn còn để lại trong lòng người dân nhiều câu hỏi về những
gì mà hai bên bàn luận. Những khuôn mặt phía Việt Nam như Tổng bí thư
Nguyễn Văn Linh, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Đỗ Mười, và Phạm Văn Đồng,
cố vấn ban chấp hành Trung ương Đảng. Phía bên kia là Giang Trạch Dân,
Tổng bí thư đảng cộng sản Trung Quốc cùng với Lý Bằng, Thủ tướng Quốc vụ
viện Trung Quốc.
Chụp ảnh lưu niệm sau hội đàm Thành Đô |
Qua hình ảnh, những cái bắt tay đi kèm những nụ cười cho biết họ vừa bàn
thảo những sự kiện quan trọng nhưng không ai được đọc hay nghe những gì
mà hai bên thỏa thuận bên trong hội nghị. Từ đó đến nay, sự bí mật, hay
nói đúng hơn là bưng bít vẫn bao trùm câu chuyện Thành Đô như một vùng
cấm của người cộng sản mặc dù nội dung của nó liên quan đến vận mệnh
quốc gia dân tộc.
Lịch sử cho thấy bất cứ sự thỏa hiệp mờ ám nào dù tinh vi tới đâu cũng
bị lật tẩy. Không ai có thể buộc kẻ thù không được công bố những gì mà
trong quá khứ đã trót bằng lòng với chúng. Câu chuyện công hàm Phạm Văn
Đồng là một thí dụ lớn nhất mà nhà nước có thể lấy làm bài học vì thời
gian dù có bao lâu vẫn không mài mất được chữ ký của một Thủ tướng.
Công hàm Phạm Văn Đồng do Hà Nội quá lâu không lên tiếng giải bày khiến
Trung Quốc có lợi thế như một yếu tố phân hóa quần chúng không còn tin
tưởng vào sự lãnh đạo của chính quyền khi xảy ra vấn đề tranh chấp biển
đảo với Trung Quốc. Tương tự như vậy, Trung Quốc đã dùng sự mập mờ của
Hội Nghị Thành Đô để bịt miệng lãnh đạo Việt Nam trong hoàn cảnh lịch sử
khiến tay họ trót nhúng chàm vì quá tin vào người bạn xã hội chủ nghĩa.
Năm 2004 tập hồi ký của nguyên Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch cho
thấy phần nào sự bí ẩn phía sau khi ông bị Trung Quốc gạt ra khỏi Hội
Nghị vì quan điểm chống Trung Quốc công khai của ông. Yếu tố này một lần
nữa chứng minh sự gượng ép của những người đại diện Việt Nam tham gia
hội nghị và mãi một phần tư thế kỷ sau đó bí mật vẫn bao trùm câu chuyện
Thành Đô.
Đại tá công an Nguyễn Đăng Quang là người từng nhiều lần tiếp xúc với nguyên Ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch cho biết:
"Trung quốc đưa ra một điều kiện tiên quyết đó là Việt Nam thực tâm
muốn bình thường, cải thiện quan hệ ngoại giao với Trung Quốc thì việc
đầu tiên là Việt Nam phải loại bỏ Bộ trưởng Thạch, đó là điều anh ấy nói
riêng với tôi và sau này tôi được biết anh ấy nói công khai trong Bộ
Ngoại giao. Còn nhiều việc anh ấy nói với tôi nữa nhưng tôi chưa dám
công bố bởi vì có thể những việc đó anh ấy sẽ viết trong cuốn hồi ký của
anh ấy.
Anh ấy là người rất hiểu Trung Quốc và hiểu tận tim gan của họ. Ví dụ
như Trung Quốc nói rằng đảo Hoàng Sa có xương của người Trung Quốc thì
ảnh đập lại anh ấy nói nếu như thế thì ngay thủ đô Hà Nội cũng sẽ là đất
của Trung Quốc bởi vì gò Đống Đa có rất nhiều xương của Trung Quốc vì
người Hán bị vua Quang Trung tiêu diệt chất thành cả một cái gò như thế.
Nếu nói đâu có xương của người Hán người Trung Quốc thì nơi đó là dất
của Trung Quốc thì phi khoa học."
Việt Nam một tỉnh tự trị của Trung Quốc?
Tài liệu về hội nghị này hết sức ít ỏi khiến bao nhiêu học giả muốn
nghiên cứu về nó phải chịu thua vì sự trung thành của người trong cuộc.
Bí mật càng giữ, sự xuyên tạc sự thật về nó càng khiến người ta tin hơn,
đặc biệt nếu sự xuyên tạc ấy đến công khai từ phía Trung Quốc khi hai
nước chạm trán với nhau trên vấn đề biên cương lãnh thổ.
Tờ Thời báo Hoàn Cầu và Tân Hoa Xã vừa cùng nhau công bố những chi tiết
mà hai cơ quan này gọi là sự thật về “Kỷ Yếu Hội Nghị” trong những ngày
vừa qua với những câu chữ như sau:
"Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng Chủ nghĩa Cộng sản, Đảng Cộng
sản và Nhà nước Việt Nam đề nghị phía Trung Quốc giải quyết các mối bất
đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam sẽ cố gắng hết sức mình để vun đắp
tình hữu nghị vốn lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do
Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ Tịch Hồ Chí Minh đã dày công xây đắp
trong quá khứ. Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một
khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc
đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây...
Phía Trung Quốc đồng ý và đồng ý chấp nhận đề nghị nói trên, và cho
Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để Đảng Cộng sản Việt Nam giải
quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các
dân tộc Trung Quốc."
Với những từ ngữ tuyên giáo như thế không ai có thể tin rằng lãnh đạo
Việt Nam đã mù quáng đến nỗi đi tới quyết định như vậy mặc dù sự xụp đổ
của Liên Xô đã khiến đảng Cộng sản Việt Nam phải tìm cách dựa vào Trung
Quốc để sống còn.
Dù sao thì Chủ nghĩa Xã hội cũng không thể biến Việt Nam thành một tỉnh
tự trị của Trung Quốc vì ông Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười cộng với Phạm Văn
Đồng không đủ chính danh để ký một văn tự vô giá trị như thế.
Tuy nhiên vì Hà Nội tiếp tục im lặng nên câu hỏi đã dần dần biến thành
sự thật cho dù chỉ phân nửa sự thật đến từ Hoàn Cầu Thời Báo.
Phản ứng của nhân sĩ trí thức và tướng lãnh Việt Nam rõ ràng là phẫn nộ
và họ đòi hỏi nhà nước phải bạch hóa sự kiện Thành Đô. Trước tiên là
Thiếu tướng Lê Duy Mật sau đó là Đại tá công an Nguyễn Đăng Quang cùng
nhiều người khác đã công khai kiến nghị lãnh đạo phải giải thích minh
bạch những điều mà Trung Quốc đưa ra như đã từng đưa sự việc công hàm
Phạm Văn Đồng khiến Hà Nội phải ngậm bù hòn làm ngọt không thể tiến tới
một vụ kiện phản đối Trung Quốc.
Nói với chúng tôi Thiếu tướng Lê Duy Mật cho biết:
Vấn đề Thành Đô quan hệ như thế nào nó ảnh hưởng ra sao và hậu họa
của nó thế nào thì giờ mình cũng chưa thật rõ cho nên tôi nêu ra vấn để
để các đồng chí lãnh đạo xem xét và đồng thời có ý kiến với toàn bộ đảng
toàn nhân dân thế thôi. Bây giờ thì cứ chờ họ xem quan điểm, thái độ và
cách giải quyết như thế nào. Còn bây giờ mình hãy nêu vấn đề, một vài
ví dụ thế thôi. Nó là vấn đề bang giao chiến lược và của tập thể chứ
không phải của một cá nhân nào.
Đại tá Nguyễn Đăng Quang không tin vào những thông tin này tuy nhiên
theo ông nếu nhà nước vẫn chủ trương im lặng thì không khác gì trao vũ
khí tuyên truyền cho giặc, ông chia sẻ:
Cái thông tin này thì bản thân tôi nghĩ rằng không phải là thật. Hoàn
Cầu Thời báo nó tung ra để gây chia rẽ mâu thuẫn trong nội bộ lãnh đạo
Việt Nam với nhau thôi và gây phân hóa trong người dân Việt Nam với
nhau.
Hoàn Cầu Thời báo thì nó không phải là cơ quan chính thức của dảng và
nhà nước Trung Hoa cho nên nó đưa như thế ai muốn hiểu thế nào thì
hiểu. bản thân cá nhân tôi thì tôi không tin đó là sự thật. Thế nhưng
nếu mình im lặng trong chuyện này thì bất lợi cho mình. Phải có một kênh
thông tin nào đó để phản bác lại chuyện đó.
Còn chuyện có công bố cho dân biết về Hội nghị Thành Đô hay không thì
tôi nghĩ rằng không phải là chuyện dễ làm nhưng phần nào ít nhiều gì
cũng phải cho người dân biết.
Hội Nghị Thành Đô như một giọt nước tràn ly, đây là cơ hội để nhà nước
bạch hóa một sự thật được giữ kín trong suốt 24 năm. Tuy nhiên bí mật
khi đã trở thành gai nhọn thì cách hay nhất vẫn phải chịu đau mà lấy gai
lể nó.
Sunday, July 13, 2014
Trung Quốc cướp đảo biển VN là: “Chưa cụ thể rõ ràng”!?
Trung Quốc cướp đảo biển VN là: “Chưa cụ thể rõ ràng”!? - Nhận định của TS Đinh Xuân Thảo Viện trưởng Viện Nghiên cứu lập pháp Quốc Hội - VN.
Ngày 10/7/2014 Thượng viện Hoa Kỳ với 100% phiếu thuận thông qua nghị
quyết “S.Res.412” lên án việc TQ sử dụng các hành vi khiêu khích và gây
hấn để thay đổi hiện trạng, gây mất ổn định trong khu vực Châu Á-Thái
Bình Dương. Nghị quyết có đoạn nhấn mạnh yêu cầu Bắc Kinh rút giàn khoan
Hải Dương 981 ra khỏi vị trí hiện tại, đảm bảo nguyên trạng trước thời
điểm tháng 5/2014.
Trước sự kiện Thượng viện Mỹ thông qua Nghị quyết số 412 về vấn đề Biển
Đông ấy ngay lập tức một ngày sau, 11/7 Bộ Ngoai giao Việt Nam đã lên
tiếng ủng hộ, phát ngôn viên ông Lê Hải Bình cho biết Việt Nam hoan
nghênh Nghị quyết 412 của Thượng viện Hoa Kỳ yêu cầu Trung Quốc rút giàn
khoan Hải Dương-981 và các lực lượng hộ tống khỏi vị trí hiện tại,
không có các hoạt động trái với Quy tắc quốc tế về phòng ngừa đâm va
trên biển (COLREGs); lên án các hành động cưỡng bức, đe doạ hoặc sử dụng
vũ lực, thay đổi hiện trạng hay gây bất ổn ở khu vực châu Á-Thái Bình
Dương.
Trong khi trước đó dù Việt Nam liên quan trực tiếp gay gắt với Trung
Quốc trên biển Đông nhưng Quốc hội CS/Việt Nam đã không ra “nghị quyết”
riêng về tình hình biển Đông. Về việc này ông Đinh Xuân Thảo Viện Nghiên
cứu lập pháp Quốc hội CSVN, cho phóng viên VOA Việt ngữ biết lý do
(nguyên văn):
“Chủ tịch Quốc hội VN đã ra một thông cáo báo chí về tình hình ở biển
Đông, thể hiện rất là rõ các nội dung và quan điểm của quốc hội, chứ
không ra một hình thức nghị quyết bởi vì theo quy định của hiến pháp và
pháp luật Việt Nam, khi mà ra một nghị quyết là nó phải có mục đích, nội
dung, phải cụ thể, chứ còn trong vấn đề này (v/v biển Đông) thì
cũng chưa có một cái cơ sở hay căn cứ nào. Nếu mà ra nghị quyết thì cái
nội dung nó là vấn đề gì thì cái đó nó không rõ ràng. Nó phải có nội
dung cụ thể mà phải trên cơ sở đề nghị của chính phủ thì lúc đó quốc hội
mới xem xét”.(*)
“…chưa có một cái cơ sở hay căn cứ nào, và không rõ ràng... phải trên
cơ sở đề nghị của chính phủ thì lúc đó quốc hội mới xem xét.” (đưa vào nghị trình ra Nghị Quyết).
Đó là sự nhận định về hành vi bành trướng của Trung Quốc trên vùng biển
Việt Nam qua lời nói trực tiếp phát ra từ cửa miệng của ông Đinh Xuân
Thảo viện trưởng một viện chuyên trách nghiên cứu “Lập Pháp” tại cơ quan
quyền lực cao nhất của nhân dân là Quốc Hội VN.
Cái cách nói của ông tiến sĩ ngành lập pháp này khiến nhiều đồng bào của
ông phải ví von rằng: Đợi đến khi lính Trung Quốc vào nhà ông đè ngửa
vợ ông ra và 9 tháng 10 ngày sau vợ ông “thòi” ra một thằng “tàu con”
thì đó mới là điều kiện cần và đủ “cơ sở để căn cứ” cho ông chứng minh
nó hiếp vợ mình và thêm nữa, phải có vợ ông lên tiếng “đề nghị” thì ông
mới xem xét nhất trí lên án hành vi cưỡng hiếp ấy!? Chứ nó “hiếp” mà
chưa đẻ con ra là: “chưa có một cái cơ sở hay căn cứ nào… thì cái đó nó không rõ ràng.” (lời ông TS Đinh Xuân Thảo nói về hành vi trên biển Đông của Trung Quốc )
Ví von so sánh như thế với ông tiến sĩ này mà không sai chút nào, bởi
hình như cả nước ai ai cũng biết (mà ông một ĐB/QH thì cố tình vờ đi)
Hoàng Sa 1974, Gạc Ma 1988 những người lính và ngư dân vô tội đồng bào
của ông, máu đỏ đầu sóng, thây vùi biển Đông biết bao lần vì quân xâm
lược TQ, hiện nay trước mắt ông là giàn khoan 981 của TQ như trụ đồng Mã
Viện ngày xưa đang cắm ngạo nghễ trên vùng biển quê nhà gần 2 tháng
rồi, hàng chục tàu kiểm ngư Việt Nam đã bị tàu hải giám vũ trang TQ đâm,
va, tông ủi hư hại, hàng loạt phóng viên báo chí nước ngoài tháp tùng
ra hiện trường quay phim chụp ảnh ghi nhận đầy đủ rõ ràng nhưng riêng
ông ĐB/QH Đinh Xuân Thảo thì “hiên ngang” đưa cái mặt mẹt ra tuyên bố
với PV quốc tế rằng: Quốc Hội VN chưa đưa ra một “nghị quyết” lên án
Trung Quốc là vì:
"... chưa có một cái cơ sở hay căn cứ nào. Nếu mà ra nghị quyết thì
cái nội dung nó là vấn đề gì thì cái đó nó không rõ ràng.”!???.
Vậy ra, với riêng ông Đinh Xuân Thảo thì Trung Quốc chiếm Hoàng Sa của
VN, xây dựng thành TP/Tam Sa như hiện nay là chưa có “cơ sở hay căn cứ
nào”!? và 64 chiến sĩ Trận hải chiến Gạc Ma 1988 là đang “nghỉ phép” đâu
đó ngoài biển Đông chưa về chứ gọi là liệt sĩ “thì cái đó nó không rõ
ràng”!?.
Và thưa ông ĐB/QH/CS- tiến sĩ “thiểu năng trí tuệ” Đinh Xuân Thảo ơi! Chắc là Nghị Viện Hoa Kỳ cũng nhầm rồi khi “chưa có một cái cơ sở hay căn cứ nào. mà ra nghị quyết thì cái nội dung nó là vấn đề gì thì cái đó nó không rõ ràng.”
– Không rõ ràng, nhưng Bộ Ngoại Giao Việt Nam, ngay lập tức đã lên
tiếng hoan nghênh ủng hộ nhiệt liệt Nghị Quyết ấy của Hoa kỳ!??
Từ lâu rồi người dân Việt Nam nhận xét, đa phần các ĐB/QH là đảng viên
CS có mặt trong QH là do “đảng cử dân phải bầu” tất cả họ như một đám bù
nhìn, không hơn, vâng! Đúng là như thế, một đám bù nhìn vô nhân cách.
Thursday, July 10, 2014
HD981 - Thép cũng hóa bùn trong chế độ chìm xuồng chủ nghĩa
Ông Tổng Bí thư đảng cộng sản tuyên bố "Chừng nào ngư dân còn bám biển thì còn giữ được đảo...". Cần phải nói thêm cho trọn gói: "Chừng nào đảng còn bám ghế thì ngư dân vẫn phải còn bám biển".
Ông Tổng Bí thư đảng cộng sản tuyên bố "Ngư dân bám biển là Tổ quốc còn chủ quyền". Phải nói thêm cho trọn ý: "Đảng còn bám ghế là Tổ quốc còn nhiều... HD981".
Nhưng nếu nhìn cho kỹ thì chuyện ngư dân đem thân nghèo bám biển cho
lãnh đạo giàu có của đảng được nệm ấm chăn yên thật sự không ăn nhập gì
đến những thái độ cần phải có của một quốc gia đối với vụ việc HD981.
Nếu dùng hình ảnh bình dân để minh họa thì nó chẳng khác gì chuyện kẻ
cướp vào nhà ngang nhiên xúc phạm phụ nữ và đảng với ông Tổng bí chủ nhà
lại kêu gào trẻ con trong nhà ra mé hiên ngoài mà bám trụ để xem như
còn bám chút chút thì nhà... ta vẫn là của... đảng. Còn đám hải tặc 981
đang thoải mái khoan thì cứ để yên cho chúng khoan.
Ngày 2 tháng 5, 2014 đến nay đã hơn 2 tháng.
HD981 vẫn thoải mái khoan.
Đã nhiều lời tuyên bố ở nhiều mức độ - từ "thối" đến "thơm" - của lãnh đạo đảng.
Đã nhiều con tàu ngư dân VN bị đâm thủng đánh chìm.
Đã nhiều xác người trôi giạt biển Đông...
Nhưng HD981 của khựa-Tàu vẫn hò khoan theo nhịp hò 164 của khựa-Việt.
Trong điệu hò 164 này:
Đảng và nhà nước thay thế hình ảnh tàu khựa khoan đất mẹ bằng hình ảnh
của những ngư dân "hào hùng" bám biển ở đâu đó không có bóng dáng HD981.
Trí thức của đảng hân hoan hát bài thoát-trung và đảng viên cao cấp của
đảng khăn gói lặn lội sang Tàu học cách giữ đảng, giữ ghế cho đúng với
tinh thần còn đảng còn quyền và còn tiền.
Truyền thông báo chí lề đảng hàng ngày gieo vào đầu 90 triệu dân một trạng thái yên tâm - đã có đảng và nhà nước lo.
Đảng và Nhà nước lo như thế nào? bằng cách gì?
Đó là bằng chiêu bài "Hoạt động kinh tế biển của ngư dân gắn liền với nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền biển đảo", "Đánh bắt xa bờ là chủ trương chiến lược" và "Cùng
với phát triển kinh tế và đời sống, huyện đảo phải làm tốt nhiệm vụ giữ
gìn an ninh trật tự, an toàn xã hội, giữ gìn độc lập, chủ quyền, toàn
vẹn lãnh thổ."
Lo không xong như lời của ngài tổng bí thì sao?
Thì đến đời con cháu chúng lo.
Tất cả đều có sự tính toán "khôn ngoan", có mục tiêu và có chiến lược
bởi bộ chỉ huy Ba Đình. Đánh võ mồm chính trị, xoa dịu quần chúng bằng
tuyên truyền mị dân, ngăn chận mọi chống đối quân xâm lược nhưng không
nằm trong "ý" của đảng, và đem ngư dân làm tốt thí là chủ trương toàn
diện của đảng trước họa xâm lăng. Nhưng chủ trương này không phải để
chống xâm lược mà để cố giữ bộ mặt sơn son trét phấn của đảng "ta": bộ
mặt nạ dòng yêu nước. Giữ bộ mặt yêu nước là chủ trương của đảng từ thuở
đảng còn chui rúc trong hang cho đến ngày Hồ Chí Minh đem lá cờ Phúc
Kiến phất lên ở Ba Đình... và cho đến ngày hôm nay.
Với chủ trương này của đảng, HD981 sẽ vẫn còn đó, đảng vẫn còn đây và
thời gian sẽ là con nước cho dư luận chìm xuồng mà HD981 vẫn nổi lềnh
bềnh.
Cứu đảng trước.
Cứu nước sau.
Mà làm sao có chuyện cứu nước từ tập đoàn bán nước!?
Thôi thì:
Cứu đảng trước
Bán nước tiếp tục theo sau.
Friday, July 4, 2014
Chưa có gì nghiêm trọng!?!
Đối với đảng CS (cụ thể là giới
lãnh đạo), chỉ có một điều nghiêm trọng, đó chính là sự sống còn của
đảng, là quyền lực tuyệt đối và muôn niên của đảng, là quyền lợi toàn
diện và dài lâu của đảng. Trước “giá trị tối thượng” này, thì sinh mạng
của đồng bào (ngay cả đồng chí, đồng đảng) đều vô nghĩa, có chết hàng
triệu cũng không sao. Trước “giá trị tối thượng” này, thì đất nước của
tổ tiên (lãnh thổ, lãnh hải) bị Tàu cộng chiếm dần hay nuốt hết cũng
không sao, miễn là đảng còn được đàn anh che chở và cho tiếp tục cai trị
như thái thú đất Việt. Trước “giá trị tối thượng” này thì cứ nói to, nổ
lớn, tuyên bố lên gân là sẽ “chống Tàu, kiện Tàu” nhưng phải “lựa chọn
thời điểm thích hợp” để rồi sẽ chẳng làm gì cả và để mặc cho kẻ truyền
kiếp tha hồ làm mọi chuyện...
*
Hôm 19-06-2014, Dân Làm Báo đưa tin: “Nóng ruột trước tình hình căng
thẳng tại Biển Đông, đại biểu quốc hội Trương Trọng Nghĩa đã phải đột
ngột 'chiếm diễn đàn' nghị trường nhằm lên tiếng kêu gọi quốc hội Việt
Nam ra một nghị quyết tuyên bố chính thức về Biển Đông, thể hiện rõ thái
độ trước các hành vi xâm lược của Trung Quốc. Ý kiến của vị đại biểu
đoàn Sài Gòn được nêu lên vào sáng ngày 19/6, giữa lúc quốc hội Việt Nam
với 500 ông nghị, bà nghị đang mải mê thảo luận về dự án Luật Căn cước
công dân. Phiên họp lần thứ 7 năm nay sẽ kéo dài trong 28 ngày, quốc hội
chủ yếu bàn những việc tào lao mà không có chương trình nói về tình
hình Biển Đông hiện đang hết sức nguy cấp. Đơn cử như việc bỏ phiếu tín
nhiệm, cả 500 ông bà nghị sau khi bàn tới bàn lui mới thống nhất việc
chuyển từ 3 mức tín nhiệm xuống thành... 2 mức. (Còn 'tín nhiệm' và 'tín
nhiệm thấp')”. Sau đây là trích đoạn trong bài phát biểu đầy thổn thức
của ông Nghĩa: “Nếu Quốc hội lần này không có tuyên bố hay nghị quyết
chính thức gì cả về biển Đông, tôi tin rằng nhân dân ta sẽ rất thất
vọng, thậm chí hoang mang. Các đại biểu Quốc hội chắc chắn sẽ nghẹn lời
trước những ý kiến chất vấn của cử tri. Còn dư luận thế giới thì chắc
chắn sẽ bình luận rằng hành vi xâm phạm và đe dọa chủ quyền của Việt Nam
trắng trợn đến thế mà Quốc hội nước này lại không có phản ứng chính
thức thì việc gì các nghị sĩ và nhân dân các nước khác phải lên tiếng?
Đây có thể mà một cái cớ để phía Trung Quốc tiến hành những việc làm
hiếu chiến và nguy hiểm hơn nữa”.
Sở dĩ ông Nghĩa bức xúc nói thế là vì 20 ngày sau khi giàn khoan Tàu
cộng đã được cắm xuống vùng biển của đất nước (01-05-2014), Quốc hội
Việt cộng mới lên tiếng phản đối gọi là trong một “thông cáo báo chí”
đơn giản do văn phòng Quốc hội soạn thảo, bày tỏ lo ngại và xin xỏ Tàu
cộng rút giàn khoan ra khỏi vùng biển của Việt Nam. Thế nhưng, đáp lại
đề nghị tha thiết của ông dân biểu còn ý thức dân tộc cũng như đòi hỏi
mạnh mẽ của mọi người Việt còn tinh thần ái quốc, khi kết thúc kỳ họp
thứ Bảy hôm 24-06-2014, Quốc hội Việt cộng, qua miệng Chủ tịch Nguyễn
Sinh Hùng (vốn câm họng trong gần 2 tháng), đã công khai “lên án” việc
Tàu cộng đưa giàn khoan HD-981 vào vùng biển của Việt Nam trong... diễn
văn bế mạc, thay vì qua một nghị quyết hay một tuyên bố riêng biệt mà
cái gọi là cơ quan quyền lực cao nhất nước này có bổn phận phải làm như
thông lệ tại mọi quốc gia gặp hoàn cảnh tương tự.
Biện minh cho thái độ lạ lùng, gây phẫn nộ và gieo thất vọng này, ông
Trần Quốc Thuận, cựu Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội đã nói trong cuộc
cuộc phỏng vấn với BBC cùng ngày: “Quốc hội Việt Nam chưa ra nghị quyết riêng về Biển Đông vì tình hình chưa 'đặc biệt nghiêm trọng”.
Trong khi đó, truyền thông Việt Nam tiếp tục đưa tin về các vụ đụng độ
trên biển giữa tàu chấp pháp hai nước. Chẳng hạn báo cáo của Cục Kiểm
ngư cho biết lúc 9g30 sáng ngày 23-06, tàu KN 951 của lực lượng kiểm ngư
Việt Nam đã bị '5 tàu Trung Quốc vây ép'. VnExpress ghi nhận: "Trước
tiên tàu Hải Tuần 11 ngăn cản. Sau đó, tàu Hữu Liên 09 và Tân Hải 285
đâm vào mạn chiếc KN 951". Sau cú va chạm, mạn phải và mạn trái con tàu
Việt bị "móp méo, biến dạng hoàn toàn, một số thiết bị lan can hư hỏng".
Mới đây, ông Hà Lê, Phó Cục trưởng Cục kiểm ngư, được báo trong nước
dẫn lời cho biết từ khi căng thẳng lên cao, Tàu Cộng đã đâm hỏng 19 tàu
Việt. Hồi cuối tháng Năm, một tàu cá của ngư dân Đà Nẵng đã bị tàu Trung
Quốc cố ý đâm chìm.
“Chưa/không đặc biệt nghiêm trọng!” Đó là câu nói cửa
miệng hay ý nghĩ trong lòng của các lãnh đạo Việt cộng từ xưa tới nay.
Gần đây nhất là lời của đại tướng (chưa đánh đã đầu hàng) Phùng Quang
Thanh tại Đối thoại Shangri-La (Singapore) hôm 31-04. Sau khi ví von
chuyện Trung Quốc xâm phạm chủ quyền lãnh hải Việt Nam (mà chính Thủ
tướng Nhật và bộ trưởng quốc phòng Hoa Kỳ vừa phản đối kịch liệt giùm)
như mâu thuẫn nội bộ gia đình và cần giải quyết song phương (chứ không
đa phương như khôn ngoan của thiên hạ), tướng Thanh nói: “Quan hệ giữa Việt Nam và nước BẠN láng giềng Trung Quốc (dùng từ BẠN của ngành Tuyên giáo) về
tổng thể trên các mặt đang phát triển tốt đẹp, chỉ còn tồn tại vấn đề
TRANH CHẤP chủ quyền trên Biển Đông nên đôi khi cũng có những VA CHẠM
gây căng thẳng như sự việc ngày 1-5-2014”. Xa hơn chút nữa, cách đây vài năm (2010), là tuyên bố của TBT Nguyễn Phú Trọng trong kì họp của Ủy ban Thường vụ Quốc hội: “Tình hình biển Đông không có gì mới”,
giữa lúc Trung cộng cho đủ loại tàu quân sự trá hình ngang dọc vùng
biển này, ra lệnh cấm đánh cá trong mấy tháng mùa hè, ngăn chặn, tấn
công, bắn giết hay bắt bớ ngư dân và ngư thuyền Việt Nam... Nay thì
Trọng Lú vẫn thủ khẩu như bình, bình chân như vại, bất chấp “Thư yêu cầu
nhà nước VN kiện TQ ra tòa án quốc tế” của mấy trăm nhân sĩ ký hôm
19-06, bất chấp “Thư yêu cầu TBT Nguyễn Phú Trọng trả lời kiện (hay
không kiện) Trung Quốc về biển Đông” của luật sư Trần Vũ Hải và đại tá
Nguyễn Đăng Quang gởi ngày 22-06, bất chấp lời khuyên của Giáo sư Carl
Thayer, một chuyên gia Úc về Việt Nam (VOA 26-06): “Đây là một trường
hợp phải lên tiếng bây giờ, nếu không sẽ mất cơ hội mãi mãi. Trung Quốc
muốn tăng mức độ uy hiếp các nước ở Á Châu, bằng cách trừng phạt và áp
lực các nước này, để họ đừng lên tiếng phản đối những gì mà Trung Quốc
đang làm. Nếu ngoan ngoãn im lặng thì có thể làm ăn hợp tác với Trung
Quốc, nhưng đây không phải là một quan hệ ngang hàng giữa hai quốc gia
ngang nhau, mà phải trở về quan hệ giữa một nước lớn và chư hầu như thời
phong kiến khi xưa”.
Não trạng “không có gì nghiêm trọng” (cho Tổ quốc và Quốc dân) này bắt
nguồn từ chính đầu đảng Cộng sản là Hồ Chí Minh chứ không ai khác. Dù
biết nhiều qua Việt sử (hay biết ít vì bị đuổi khỏi trường Quốc học quá
sớm?) rằng Trung Hoa là kẻ thù truyền kiếp của Dân tộc, rằng Mao là hiện
thân số một của đầu óc bành trướng Đại Hán, Hồ Chí Minh đã thản nhiên
rước giặc vào nhà sau khi nắm được quyền lực: rước cố vấn của chúng,
quân đội của chúng, rước chính sách giết nông dân, diệt trí thức, tàn
sát đối lập của chúng, còn rước cả kế hoạch mở rộng lãnh thổ và lãnh hải
của chúng nữa… khiến đời sống nhân dân điêu linh, nguyên khí quốc gia
tàn lụi, biên giới đất tổ thu hẹp… Rồi đang khi các nước cũng bị qua
phân vì 2 chế độ chính trị đối lập như Đức Quốc, Đại Hàn chẳng hề gây
chiến với nhau (nhất là từ phía Cộng) để bảo toàn giang sơn chung của
tiên tổ, thì Hồ Chí Minh quyết “đốt cả dãy Trường Sơn”, gây ra cuộc
chiến xâm lăng Việt Nam Cộng Hòa, khiến hao người tốn của cả hai bên,
tiêu diệt hàng triệu mầm mống nhân tài của đất nước… “Không có gì nghiêm
trọng” nên y đã ra lệnh (hay để mặc) cho đám “ăn cơm quốc gia, thờ ma
cộng sản” tại Huế giết hàng ngàn thường dân và viên chức vô tội trong
Tết Mậu Thân…
Não trạng “không có gì nghiêm trọng” (cho Tổ quốc và Quốc dân) tiếp tục
chi phối các thế hệ lãnh đạo CS đàn em và học trò của Hồ. “Đánh Mỹ cho
Liên Xô, Trung Quốc tới người VN cuối cùng cũng được” như Lê Duẩn tâm
niệm. Tống cổ vào trại cải tạo cả triệu “binh lính Ngụy, viên chức
Ngụy”, dùng sức lực cơ bắp của chúng để sản xuất của cải thay vì dùng
khả năng trí tuệ của chúng để xây dựng đất nước cũng được. Cứ hãy dâng
Trung Quốc ải Nam Quan, thác Bản Giốc, núi Lão Sơn, 1000km2 trên đất,
10.000km2 trên biển... Cứ hãy cho Trung Quốc thuê trong nửa thế kỷ 300ha
rừng quốc phòng, rừng đầu nguồn; cứ hãy để Trung Quốc xây trong cả trăm
năm những thôn làng phố thị kiểu tô giới, biệt khu ở vành đai biên
giới, ở yếu huyệt Tây Nguyên, ở trung tâm đồng bằng Nam Bộ, ở mũi cực
nam Cà Mâu, xây những hải cảng dân sự (nhưng sẽ trở thành quân sự) ở
Vũng Áng, ở Quảng Trị...; cứ hãy cho Trung Quốc trúng thầu 90% công
trình xây dựng và kỹ nghệ thiết yếu như điện, đường, khoán sản... Cứ hãy
thỉnh thoảng đưa lá cờ 6 sao (1 lớn 5 nhỏ) lên màn ảnh truyền hình quốc
gia, giúi vào tay các em bé đón quốc khách nước bạn, in trong sách giáo
khoa mẫu giáo hay tiểu học; cứ hãy ghi lên sách địa lý, lên bản đồ quốc
gia hai chữ Tây Sa và Nam Sa thay cho Hoàng Sa và Trường Sa “lạ lẫm”.
Cứ hãy gây khó khăn cho các cuộc nghiên cứu thảo luận về chủ quyền đất
nước, các cuộc triển lãm tư liệu về chủ quyền biển đảo; cứ hãy trấn áp
các cuộc biểu tình chống nước bạn, giam nhốt các tên phản kháng quan
thầy Bắc Kinh... Không có gì nghiêm trọng cả!
Cũng không có gì nghiêm trọng việc lừa gạt toàn dân để ra một Hiến pháp
mới rập theo Cương lĩnh đảng, trong đó đảng tiếp tục là lực lượng lãnh
đạo duy nhất của xã hội đất nước, là sở hữu quản lý duy nhất của tài
nguyên quốc gia, là chủ nhân lớn nhất của kinh tế, thủ lãnh cao nhất của
công an quân đội, bất chấp công an quân đội phản bội bản chất của mình,
kinh tế phản bội nguyên tắc tự do của mình, tài nguyên phản bội ý nghĩa
của mình là chia ra cho tất cả, để nhân dân sống ấm no, đất nước phát
triển và Tổ quốc yên lành...
Vì đối với đảng CS (cụ thể là giới lãnh đạo), chỉ có một điều nghiêm
trọng, đó chính là sự sống còn của đảng, là quyền lực tuyệt đối và muôn
niên của đảng, là quyền lợi toàn diện và dài lâu của đảng. Trước “giá
trị tối thượng” này, thì sinh mạng của đồng bào (ngay cả đồng chí, đồng
đảng) đều vô nghĩa, có chết hàng triệu cũng không sao. Trước “giá trị
tối thượng” này, thì đất nước của tổ tiên (lãnh thổ, lãnh hải) bị Tàu
cộng chiếm dần hay nuốt hết cũng không sao, miễn là đảng còn được đàn
anh che chở và cho tiếp tục cai trị như thái thú đất Việt. Trước “giá
trị tối thượng” này thì cứ nói to, nổ lớn, tuyên bố lên gân là sẽ “chống
Tàu, kiện Tàu” nhưng phải “lựa chọn thời điểm thích hợp” để rồi sẽ
chẳng làm gì cả và để mặc cho kẻ truyền kiếp tha hồ làm mọi chuyện.
Thế nhưng nhân dân đang nhắc nhở đảng Cộng sản những điều nghiêm trọng
như sau: Hồ Chí Minh và mọi lãnh đạo CS từng hại dân bán nước, giết
người cướp của mà đã về chầu tổ Mác-Lê của chúng thì đã được ghi bia đá
trăm năm và bia miệng ngàn năm là bọn tội đồ dân tộc tệ hại nhất, hơn cả
Trần Ích Tắc, Mạc Đăng Dung, Lê Chiêu Thống và những hôn quân bạo chúa
của Việt sử. Còn đám lãnh đạo đang từng ngày cướp đất của nông dân, cướp
lương của công nhân, cướp tài sản của công dân, cướp tự do của giáo
dân, đang từng ngày dùng luật pháp, tòa án, công an, côn đồ để trấn áp
dân lành, khủng bố người yêu nước, đang từng ngày làm ăn với giặc, mở
cửa rước giặc, nhượng bộ cho giặc thì nếu không sớm từ bỏ quyền lực đã
chiếm đoạt, tài sản đã cướp bóc thì cũng đoán được số phận đích đáng mà
nhân dân và lịch sử sẽ dành cho các người.
Wednesday, July 2, 2014
Vì sao đồng chí X la to, hạ giọng, rồi… im bặt?
Mọi người đều biết: trong tứ trụ triều đình csVN, đồng chí X là kẻ la to nhất về vụ giàn khoan Haiyang 981 của Tàu.
Ngày 11 tháng 5, tại Hội nghị cấp cao ASEAN diễn ra ở Myanmar, đồng chí
đã nói một bài dài, với giọng điệu cực kỳ gay gắt, trong đó có câu: "...Yêu cầu Trung Quốc rút ngay giàn khoan và các tàu vũ trang, tàu quân sự ra khỏi vùng biển của Việt Nam.”
Tiếp theo, ngày 22 tháng 5, trong cuộc họp báo chung với tổng thống Philippines tại Manila, đồng chí đã nói: “Nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó.”
Có vẻ như lòng tận trung với nước, tận hiếu với dân đã làm cho thủ tướng
kiên quyết vứt bỏ cái thứ “hữu nghị viển vông” đó. Hơn thế, một số bậc
đại trí thức của nước nhà còn quả quyết phen này thủ tướng sẽ thay đổi
thể chế, đưa Việt Nam lên con đường dân chủ đa đảng!
Vì sao có chuyện lạ, một kẻ từng ráo riết xúc tiến các dự án Bauxite Tây
Nguyên vì quyền lợi của Trung Cộng, từng ký kết tay đôi các văn bản
“hợp tác” với các tỉnh trưởng của TQ, bỗng tỏ ra bất bình với tập đoàn
Tập Cận Bình đến vậy? Chắc vì cuối đời đồng chí bỗng thấy tội lỗi của
bản thân (và của bè đảng) nên quyết tâm sám hối, dành hết những ngày
tháng còn lại để phục vụ dân nhằm chuộc lỗi chăng?
Theo các bậc đại trí thức nước nhà thì đúng là vậy đó.
Nhưng ta hãy thử nhìn lại diễn biến tình hình gần đây để nhận định cho chính xác hơn.
Tháng 6 năm 2013, Tư Sang thăm TQ. Trước đó, ông này là nhân vật trong
tứ trụ lạnh nhạt nhất với Tàu Cộng. Sau chuyến thăm đó, ông Sang bắt đầu
nói những lời tốt đẹp hơn về ông bạn láng giềng “bốn khốn nạn”, bất kể
sau đó mấy hôm ông đã qua Mỹ gặp Obama.
Cũng trong năm 2013, ông Sang và ông Trọng (Lú) đã thay nhau đi thăm một
số quốc gia đối tác quan trọng, trong khi đồng chí X do đang yếu thế
chỉ được đi thăm những nước kém quan trọng hơn.
Mặc dù thế trận giữa phe ông Dũng và phe hai ông Trọng-Sang luôn giằng
co, khi nghiêng về bên này, lúc lệch về bên kia, nhưng hiện tại phe
Trọng-Sang đang lấy nguyên tắc đảng ra để gây sức ép, trực tiếp “chỉ
đạo” cả công việc hành pháp, tạo ra những khó khăn đáng kể cho đồng chí
X. Vì vậy, X thường xuyên ở trong tình trạng ức chế.
Một điều mà có vẻ như đồng chí X chỉ được biết mập mờ, do có kẻ từ “cung
vua” mách bảo, là có một thỏa thuận béo bở giữa cánh Trọng-Sang với TQ
trong thời gian gần đây. Điều này chỉ lộ ra trong lần ông Sang “tiếp xúc
cử tri” tại Sài Gòn vừa qua. Một cử tri đã chất vấn ông Sang về thông
tin TQ cung cấp 20 tỉ USD ODA và 100 tỉ USD tín dụng cho VN. Ông Sang đã
lờ đi như không nghe thấy câu hỏi này.
Như vậy, có thể đoán rằng trước khi giàn khoan của Tàu Cộng xuất hiện
trong vùng đặc quyền kinh tế của VN, đồng chí X đã được nghe nói về các
khoản ODA và tín dụng đó, và tất nhiên đồng chí vô cùng căm tức, vì từ
trước đến giờ những vấn đề như vậy được ủy thác cho đồng chí ấy, do các
đồng chí kia quá ấm ớ về kinh tế - tài chánh. Đến khi cái giàn khoan vào
nằm chềnh ềnh trong vùng biển VN thì không gì còn có thể ngăn được sự
“bùng nổ” của đồng chí ấy. Và cơn giận đến điên người của đồng chí X đã
được trút ra không phải vì “quyền chủ quyền” hay “quyền tài phán” con mẹ
gì, mà đơn giản vì miếng ăn mà thôi!
Tất nhiên là sau đó thì phe “vua” đã tức khắc phải vỗ về đồng chí X.
Biểu hiện rõ ràng nhất là đồng chí này đã chuyển tức khắc từ thái độ
khuyến khích biểu tình chống Tàu sang răn đe và cấm tiệt biểu tình.
Tuy nhiên, cơn giận của đồng chí vẫn chưa xẹp hẳn. Và chuyến sang Hà Nội
của sứ giả Dương Khiết Trì có mục đích chính là vỗ về đồng chí X (hứa
sẽ bảo cánh Trọng-Sang chia phần cho, thậm chí cho điều hành phần vốn
chính). Vì vậy mà, trong khi PTT ngoại trưởng Phạm Bình Minh (vốn là con
trai ông cựu ngoại trưởng ghét Tàu Nguyễn Cơ Thạch) trừng mắt nhìn Trì,
thì chính Ba X không hề tỏ thái độ giận dữ như đáng lý phải vậy. Và cái
cụm từ “đứa con ngỗ ngược” không chỉ nói về VN, mà còn ngụ ý chính đồng
chí X nữa. Trên thực tế thì đồng chí này đã gần như ngậm miệng từ sau
khi giáp mặt Dương Khiết Trì. Cũng chính vì vậy mà sau đó TQ đã ngang
ngược huy động thêm 4 giàn khoan nữa rập rình gần vùng biển VN.
Cũng nên nhớ rằng X, mặc dù lớn tiếng về giàn khoan, nhưng lại lờ hẳn đi
một vấn đề có thể còn nghiêm trọng hơn, đó là việc Tàu Cộng đang xây
một căn cứ ở Gạc Ma, điều mà chính quyền Philippines kiên quyết phản
đối, còn nhà cầm quyền VN thì lờ tịt.
Thật khôi hài vì có những người vẫn đang hý hửng trông chờ đồng chí X làm “cách mạng dân chủ”.
Phượng Yêu (Tập 41)
Lâu nay bác cũng bị lây dịch Lú nên
quên mất Phượng Yêu của bác. May nhờ xem hình ảnh cô Đỗ Thị Minh Hạnh
vừa ra tù tràn ngập trên báo mạng khiến bác mới sực nhớ đến cô con gái
rượu của Ba Ếch.
Bác “liên hệ” Minh Hạnh với Thanh Phượng chẳng phải do hai cô nường có
ngoại hình và sự nghiệp giống nhau; con cái ông bà chủ làm sao giống con
cái đầy tớ được, đặc biệt dưới thời Xã Nghĩa. Bác trông Hạnh mà nhớ tới
Phượng là vì, nghĩ hai người cùng là phận nữ nhi và đồng thế hệ cả, sao
lại tương phản nhau một trời một vực đến thế.
Muốn biết sự tương phản nhau giữa hai cô ra sao, Phượng cứ bất lệnh cấm của tía Ếch, lén vào Dân Làm Báo đọc bài “Chuyện của Hạnh” do một tên phản động chống phá tổ cò viết.
Bác viết meo này mục đích là để chúc mừng Phượng Yêu, con đầy tớ mà ngon hơn con chủ.
Nói là chúc mừng Phượng nhưng là chúc mừng Kách Mạng đã thành công ở chỗ
đó. Nhớ thời bọn “Trí, Phú, Địa, Hào” chưa “được” Kách Mạng “đào tận
gốc tận rễ”, con cái đám đầy tớ có đứa nào dám ngang bằng, chứ nói chi
đến ngon hơn đám con cái ông bà chủ. Thế mà ngày nay, đúng y chang là
“lá bài lật ngữa”, con cái đám đầy tớ nhân dân, đứa nào cũng được đảng
và nhà nước ưu tiên đãi ngộ, xã hội chào thua trong khi con cái ông bà
chủ, nhất là cái đám ông bà chủ mang họ Ngụy chẳng đứa nào ra trò trống
gì cả.
Đã thế, con bọn chủ như Đỗ Thị Minh Hạnh lại bày đặt bỏ học đi đấu tranh
cho nhân công bị bóc lột. Thời này đất nước ta đã sạch bóng quân thù,
Mỹ thì cút Ngụy thì nhào đã tám hoánh 40 năm, nhân dân đều được đảng
dựng đứng lên làm chủ tập thể, lại do nhà nước quản lý và đảng lãnh đạo,
xã hội cào bằng rồi thì làm gì còn cảnh người bóc lột người nữa mà đòi
đánh trâu!
Con cái ông bà chủ cũng được học hành cùng trường cùng thầy cùng sách
với con đầy tớ nhân dân; năm tuổi đều đã biết phân biệt bác Hổ vớ bác Hồ
rồi.
Trong khi Minh Hạnh đã học đến Đại học, ắt thấm nhuần chủ nghĩa ông cố
nội râu xồm và tư tưởng bác Hồ, sao lại không thuộc bài giai cấp công
nhân là thành phần ưu tú, là đội quân tiên phong của Kách Mạng Vô sản;
đời nào lại có chuyện đảng là trí tuệ, mắt sáng hơn Chồn Đèn để cho họ
bị bóc lột.
Nói túm lại là cứ nhìn vào con cái ông bà chủ, rồi nhìn vào con cái bọn
đầy tớ nhân dân mà điển hình là Phượng Yêu của bác, ai mà không mừng cho
Ba Ếch đã bỏ công đi làm Kách Mạng từ khi còn là nhái bén.
Mừng Cách Mạng Vô Sản đã thành công.
Bác Hồ sống mãi trong sự nghiệp Phượng Yêu.
Nhìn vào sự thật
Bất cứ ai ai sống tại Việt Nam đều
biết rằng Cộng sản luôn luôn sợ sự thật, luôn tìm mọi cách cấm người dân
biết sự thật. Đó là cả một chiến lược triệt để, lâu dài và toàn diện.
Sử dụng chính sách song trùng trong quản lý hành chính với hệ thống đảng
trị bên cạnh hệ thống chính quyền - vừa có chủ tịch UBND huyện, vừa có
Bí thư đảng ủy huyện, vừa có Thủ tướng, vừa có Tổng bí thư... đã bóp méo
toàn bộ sự thật, và cấm người dân quan tâm đến sự thật.
Về lâu dài trong giáo dục, triệt để nhồi sọ tê liệt người dân, dẫn đến
nền giáo dục “định hướng XHCN” lạc hậu, không phê bình, không phản biện,
không hoài nghi, không tư duy, không sáng tạo... Một tầng lớp học sinh,
sinh viên rập khuôn, thiếu sức bật, thiếu sức sống, học để ra trường
ngoan ngoãn đi kiếm ăn như một công nhân bình thường.
Năm 2013 đầu tư gần 20% ngân sách vào giáo dục. Năm 2014 đề nghị 34000
tỷ đồng để cải cách giáo dục, nhưng kết quả mọi việc “vũ như cẩn”, không
có gì thay đổi, bởi vì thực chất không muốn thay đổi hệ thống giáo dục
tốt hơn, chứ không phải không thể. Rồi không biết số tiền đó đã đi vào
đâu?
Chúng ta đừng nghĩ rằng CS ngu. Không có đâu, ngược lại, bản thân CS
biết nhìn vào sự thật để bảo vệ sự tồn tại của mình. Vì vậy mà chúng nó
tồn tại đến bây giờ.
Phương châm của Đảng là bảo vệ tuyệt đối sự tồn tại, quyền lợi, quyền
lực của Đảng. Chúng ta thường chưởi CS ngu, “không biết thay đổi”,
“không biết tận dụng cơ hội”, “một bài học cho Đảng để đưa đất nước tiến
lên”, “để giải phóng dân tộc” v.v... Chúng ta đứng trên phạm trù dân
tộc, tổ quốc để phê bình đảng CSVN, trong khi đảng có cần chuyện đó đâu,
đảng luôn giải quyết mọi vấn đề trên phạm trù quyền lực và tồn vong của
đảng, ngay cả việc bán nước, cũng chỉ để cho sự tồn tại của đảng.
CS không ngu đâu! Chúng ta phải hiểu đảng viên CSVN là những ai? Trong
lớp phổ thông của tôi, và nhiều lớp khác, những người học dở, yếu kém
nhất lớp, cộng chút lưu manh, xảo trá, thi nhau hô khẩu hiệu, vài năm
sau vô đảng, vậy là cứ tiến lên vùn vụt. Càng thủ đoạn, thâm độc càng
tiến nhanh. Do đó, họ sẽ tìm mọi cách bẩn thỉu, tàn ác, hung tợn nhất...
để bảo vệ sự sống còn của mình, bởi vì họ hiểu rằng chính kiến thức sẽ
giết chết họ.
Con người nói chung có hai nhánh, nhánh thứ nhất: học thức, nhân bản,
tôn trọng con người, cổ xúy cái đẹp cái đúng, nhánh thứ 2 ngược lại, tàn
ác, xảo quyệt, lưu manh dối trá. Cả hai nhánh đều đấu tranh sinh tồn
trong xã hội như nhau. Khi nhánh số 1 thành công thì chúng ta có xã hội
ưu việt, tốt đẹp. Khi nhánh số 2 thành công thì chúng ta có xã hội độc
tài phát xít, Công Sản... Nhánh nào cũng phải có chiến lược bảo vệ sự
tồn tại của mình. Nhánh 1 lo cho dân cho nước thì quyết định kiểu khác.
Nhánh 2, do đảng, vì đảng, của đảng thì quyết định kiểu khác. Chuyển qua
nền KTTT định hướng XHCN cũng vì sự tồn vong của đảng, xin vào WTO cũng
vì sự tồn vong của đảng, quyết liệt xin gia nhập TPP cũng vì sự tồn
vong của đảng, thậm chí gởi con cái qua Mỹ học cũng vì sự tồn vong của
đảng, chứ không phải vì mong tiến bộ... Miệng luôn nhai nhải vì dân, vì
nước... đó chỉ là chiêu bài chính trị.
Do đó, qua việc TC xâm lược VN, nhiều người nghĩ rằng CSVN sẽ liên kết
với Mỹ chống lại TC, hoặc Nguyễn Tấn Dũng sẽ là Gorbachev, giúp nhân dân
VN thoát khỏi “tình hữu nghị viển vông”, đến hôm nay chúng ta đã thấy
rõ rằng: CS vẫn luôn là CS. CSVN sẽ không bao giờ thoát khỏi Trung Cộng,
ngược lại, cùng nhau bắt tay TC bán nước, đàn áp nhân dân. Trung Cộng
chơi VN đến cùng, nhưng cũng sẽ không bao giờ để VN ngã sang Mỹ, hoặc
liên kết với các nước khác. Một chiêu thức mới “thuộc địa Cộng sản” bắt
đầu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Trung cộng và Việt cộng cùng gắn kết cùng
tồn tại.
Vì vậy, chỉ có một cách duy nhất là lật đổ CS, để cứu nguy cho dân tộc
thoát khỏi ách ngoại xâm và trả quyền làm chủ về cho nhân dân.
Phải biết nhìn thẳng vào sự thật dù tốt hay xấu, dù gai góc hay đơn giản, để giải quyết mọi vấn đề.
Ảnh hưởng bởi nền giáo dục CS, xã hội VN sống không có phê bình, không
có phản biện. Chính điều này đã làm xã hội suy đồi, không lối thoát, con
người trở nên bạc nhược, hèn yếu, không có ý chí tiến thủ. Nhìn vào
đảng như vậy, nhìn vào chúng ta, thử hỏi, những người đấu tranh dân chủ
có bị ảnh hưởng cách giáo dục này không? Có.
Dù muốn hay không sống trong xã hội CSVN anh phải chịu sự ảnh hưởng của
nó. Nhờ internet mở mắt, anh thấy bất công xã hội, giả dối, tàn ác CS,
anh tham gia đấu tranh. Nhưng cách thức hành động, cách thức suy nghĩ
v.v... anh vẫn chịu sự ảnh hưởng của nó dù 0,01% ít hay nhiều.
Ở VN việc khổ nhất là phê bình, ngay cả việc phê bình có chứng minh hẳn
hoi, thậm chí ca sĩ bị phê bình hát dở còn quật ngược lại; “tôi hát dở
sao tôi có fan này fan nọ”.
Thiết nghĩ để phong trào đấu tranh Dân chủ phát triển cần phải vượt qua
điều này, phải nhìn thẳng vào sự thật. Rút tỉa kinh nghiệm dù có thể
buồn bã, nhưng để chúng ta đứng lên, hơn là để CS đè bẹp.
Phong trào dân chủ đang có những hạn chế gì?
1- Số lượng thực và ảo:
Có một khác biệt quá lớn giữa thế giới mạng và thế giới thực. Từ vài
người ban đầu qua 10 năm 2004-2014 hôm nay trên cả nước có khoảng 200
người đấu tranh công khai, trực diện CS. Đó là thành tích tốt đẹp, rất
đáng khích lệ, rất đáng tự hào, từ chổ sợ sệt, đã có 200 người đứng
thẳng dậy, tát vào mặt CS: “chúng tao không sợ mày”. Nhưng liệu có bao
nhiêu người dân biết những khuôn mặt này? Trên mạng thì số lượng ủng hộ,
“make friend” lên con số vài ngàn người. Thực tế xã hội thì người dân
lơ là, chỉ biết khoảng 10 người đấu tranh trở lại, và hầu như không quan
tâm đến họ. Lỗi tại ai?
Có vẻ như phong trào dân chủ chưa đi vào người dân, chỉ sống hoàn toàn
trên mạng, trên môi trường quốc tế, trong nội bộ bọn CA, nhưng người dân
thì sợ hãi.
Tình hình xã hội đã thay đổi. CSVN liên kết với TC bán nước, ngàn cân
treo sợi tóc, ý chí người dân đang sôi sục. Với thực tế “ảo”, số lượng
người như vậy làm sao chúng ta đủ sức để biểu tình, hô hào, lôi cuốn
quần chúng lật đổ CS.
Xem như chúng ta đã hoàn thành xuất sắc giai đoạn 1. Giai đoạn hạt nhân.
Đã có 200 khuôn mặt xuất hiện, lay động được quần chúng. Nếu chúng ta
cứ tiếp tục chiến lược tự phát như lâu nay, thì đến bao lâu mới đủ nhân
sự “nói chuyện“ với CS.
Chúng ta phải vào giai đoạn 2, giai đoạn phát triển. Mỗi thành viên đấu
tranh lâu nay, vừa là người lãnh đạo, vừa là người tổ chức, hoặc 20 tổ
chức XHDS phải có kế hoạch để phát triển nhân sự. Phát triển công khai
tiếp tục hay bán công khai, hoặc bí mật. Chắc chắn chúng ta không thể
ngồi chờ người dân tự ý thức, công khai trên web, hay công khai đối mặt
với CS, bởi vì nó quá chậm, quá may rủi, quá rời rạc. Đây là yêu cầu rất
khó, nhưng nó là yếu tố then chốt nhất của mọi cuộc cách mạng, không có
quần chúng anh sẽ không làm được cái gì cả.
2- Chưa có phương pháp, chiến lược đấu tranh:
Bên cạnh đó, từ ban đầu, trực diện cá nhân, chuyển thành phong trào đấu
tranh lâu dài chắc chắn chúng ta chưa lột xác từ cá nhân để chuyển thành
chiến lược tổng thể. Để phong trào phát triển rộng khắp toàn quốc, bắt
buộc các nhóm phải có chiến lược đấu tranh cụ thể hơn. Có chiến lược tốt
mới thu phục được quần chúng. Đấu tranh bằng biểu tình, hay phương cách
nào khác, đòi quyền lợi cuộc sống, giá xăng dầu, giáo dục, y tế... hay
quyền lợi công nhân, hay đấu tranh nhân quyền, hay tự do ngôn luận...?
Chúng ta phải suy nghĩ về điều này.
Chính thể độc tài nào cũng vậy, từ Đông Âu đến Ai Cập, họ phải tạo ra
tầng lớp nhân dân bạc nhược, khiếp sợ để dễ dàng cai trị, đừng vì điều
này mà nản lòng, chính vì vậy chúng ta cần phải có chiến lược đấu tranh,
và chiến lược mở rộng quần chúng. Hai chiến lược này song song và bổ
sung cho nhau. Đầu tiên nhất phải giúp nhân dân vượt qua sợ hãi. Bên
cạnh đó, xác định đấu tranh chống CS trên mặt trận nào. Mỗi nhóm sẽ có
một chiến lược khác nhau, để tổng công kích CS trên tất cả mọi mặt.
Chiến lược có thể thay đổi theo từng giai đoạn. Ngay cả biểu tình cũng
có nhiều cách rất khác nhau.
Hiện tại tôi chỉ thấy ngồi chưởi CS, và hô hào tham gia xuống đường
trong khi CS bẻ gãy quá dễ dàng, Phải chăng chúng ta cần có những phương
cách nào khác?
Như vậy, những hình thái chiến lược nào có thể và không thể thực hiện được ở VN.
Không thể thành lập đảng đối lập:
Như cá nằm trên thớt, tất nhiên anh có thể thành lập đảng, nhưng tồn tại
hay không là do đảng CSVN tàn ác tới cỡ nào. Chỉ khi nào đấu tranh vượt
qua khỏi sự kiểm soát của CS, anh mới có thể suy nghĩ đến điều này. Tuy
nhiên, cũng có nhiều cách thức thành lập đảng khác nhau:
1- Đảng ở nước ngoài, nhân sự hoàn toàn ở nước ngoài:
Thực hiện được nhưng người dân trong nước sẽ không tham gia. Bởi nhân sự
đó quá xa lạ và không đủ sức thuyết phục họ. Đặc biệt, làm sao hiểu
sâu, sát xã hội VN mà đưa ra đường lối, chủ trương chính xác, phải chăng
là những tư duy đúng sách vở, lý thuyết. Hai cách giáo dục của 2 xã hội
khác nhau. Phải sống ở VN, lớn lên ở VN anh mới hiểu hết CS, hiểu từng
hơi thở của cuộc sống, và từng thoi thóp của dân tộc mình.
2- Đảng trong nước, nhân sự liên kết trong và ngoài nước:
Ai là thủ lĩnh? Một trong những người đã đấu tranh công khai trong nước
là thủ lĩnh. CS đè bẹp cái rẹt. Vậy thủ lĩnh phải ở nước ngoài. Trên lý
thuyết giải pháp này ok, nhưng thực tế anh em chịu tù, chịu tội, chịu
đàn áp, khó khăn, “kinh nghiệm đầy mình” liệu chấp nhận ai ở nước ngoài
đủ sức lãnh đạo họ. Về phía nhân dân liệu họ có tin cái đảng này không?
Hoặc, nếu không cần thủ lĩnh, cùng nhau làm việc thì liên kết làm chi!
3- Đảng trong nước, nhân sự bí mật: Giải pháp này có vẻ
ưu việt. Đương nhiên nhân vật bí mật là thủ lĩnh trên lý thuyết, nhưng
thực chất tất cả anh em đấu tranh trong nước cùng làm, cùng ủng hộ đảng
này, thì mới lôi cuốn được người dân. Khả thi, tuy nhiên, khi đã có bí
mật thì đòi hỏi thành phần chủ chốt tham gia phải nghĩ ra cách liên lạc
bí mật, không thể đối diện trực tiếp được. Chắc chắn phải sử dụng đến
công nghệ vì vậy nó đòi hỏi khả năng người tham gia, rất giỏi vi tính,
công nghệ thông tin để vượt qua sự kiểm soát của CS.
4- Đảng vô hình hoặc website lãnh đạo: Mô hình mà chúng
ta đang thực hiện. Đang thích hợp với xã hội VN nhất, đẩy mạnh vai trò
của các nhóm nhỏ cùng hoạt động. Về lâu dài, nó vẫn mang tính chất du
kích. Tuy nhiên nếu biết cách khai thác, tổ chức, ứng dụng công nghệ,
giải pháp này vẫn nhiều triển vọng nhất.
Nhìn chung giải pháp 3&4 khả thi nhất, tuy nhiên đòi hỏi khả năng cao về công nghệ của thành phần hạt nhân.
Không thể liên kết các nhóm, tổ chức với nhau:
Không thể thiết lập liên kết giữa trí thức với công nhân, giữa blogger
và dân oan, thậm chí giữa các nhóm dân oan với nhau... Bởi vì CS diệt từ
trong trứng nước và cấu trúc phường xã, làng xóm rất dễ phát hiện người
lạ. Như vậy chỉ có thể đấu tranh trên cơ sở “không liên kết nhưng thành
công”, thực tế cho thấy giải pháp này vẫn khả thi, nhờ sử dụng xa lộ
thông tin. Bên cạnh đó, hoạt động bí mật, cũng đang là giải pháp tốt mà
các nhóm đang nhắm đến. Hiện tại CS đang nới lỏng một chút để xin vào
TPP, các cá nhân, nhóm, tranh thủ liên kết với nhau, thiết lập những
chương trình chiến lược, không biết tình trạng này sẽ kéo dài được bao
lâu?
Liệu có Thiên An Môn VN không?
Do đó, nhiều người sẽ tự hỏi? Khi đã tập hợp được quần chúng rồi, liệu có Thiên An Môn VN không? Theo tôi: Không! Vì sao?
Thứ nhất: Đảng CSVN sẽ thay đổi khi nhìn thấy “gió đã xoay chiều”.
Căn cứ vào bản chất và đặc tính lưu manh xảo quyệt của CS như trên, CSVN
sẽ không bao giờ để cho nhân dân lật đổ. Bản chất bảo vệ sự tồn vong
của mình, ĐCSVN luôn luôn gắn kết keo sơn “16 chữ vàng và 4 tốt” với TC
để tự bảo vệ mình, dù phải hèn hạ, luồn cúi, dù phải bán biển đảo. Nhưng
khi đã bị nhân dân dồn đến đường cùng, nhìn thấy lực lương quần chúng
đang lớn mạnh, sẽ đè bẹp mình CS sẽ thay đổi, cũng chỉ để bảo vệ sự tồn
vong của đảng mà thôi. Thà đi theo nhân dân, ít nhất cũng còn lãnh đạo
được 5-10 năm nữa. Còn đảng còn mình. Thà mất quyền lực, nhưng bảo vệ
được tài sản còn hơn không! Đây là con tẩy chiến lược mà ĐCSVN đang ấp
ủ, đang mơ mộng.
Rất tiếc, phong trào đấu tranh hiện nay chưa đủ mạnh nên chưa thay đổi được CS.
Thứ hai: Thiên An Môn tập hợp được đám đông nhờ vào yếu tố khách quan nhiều hơn là kết quả từ chiến lược và tổ chức.
Đầu tiên, địa điểm tập trung biểu tình: Quảng trường, công viên, không
bao giờ là địa chỉ thích hợp đấu tranh trong XHCS, bởi vì nó không tạo
được vũ khí xã hội, không làm tê liệt xã hội. Người biểu tình tập trung 1
tháng mà không gây suy yếu đảng, để đảng phản công lại là thiếu kế
hoạch chuẩn bị lâu dài từ trước đó. Vẫn mang tính chất tự phát nhiều
hơn. Nếu tập trung, bao vây đài truyền hình Bắc kinh, hoặc nhà ga trung
tâm, hoặc cổng vào sân bay quốc tế 1 tháng, thử hỏi việc gì sẽ xảy ra?
Nhân dịp Mikhail Gorbachev đến thăm Bắc Kinh, và đám tang Hồ Diệu Bang
cho nên chính quyền Bắc Kinh không đàn áp biểu tình, do đó số lượng
người tham gia mới tăng lên 1000000 người trong một tháng. Trước đó,
phong trào cũng chỉ là những cuộc biểu tình nhỏ lẽ, chưa tập trung được
số lượng nhiều như vậy. Để thấy rằng cuộc đấu tranh phản kháng phải dồn
ép chính quyền suy yếu dần, suy yếu dần, đến một lúc nào đó, chỉ cần đẩy
tay là nó sụp đổ, chứ không phải có đám đông thì chính quyền sẽ sụp đổ,
đám đông nhưng không có lực, không có tổ chức thì không giá trị bao
nhiêu. Đó là đám đông may rủi, có giá trị trong xã hội dân chủ, không có
giá trị trong xã hội CS tàn ác. Đám đông phải tạo được vũ khí xã hội.
Đám đông phải tăng dần, tăng dần, qua quá trình đấu tranh, làm cho chính
quyền sợ hãi, lùi bước dần, nhượng bộ dần... Thực tế, trước Thiên An
Môn nhân dân Trung quốc chưa làm suy yếu chính quyền Bắc Kinh, chưa là
đối kháng ngang ngửa với Đặng Tiểu Bình lúc bấy giờ. Cho nên phong trào
vẫn mang dáng dấp tự phát, lợi dụng khách quan nhiều hơn và chưa có sự
chuẩn bị chu đáo trước.
Thứ ba: Thành phần trí thức lề đảng, thành phần có công và
lão thành CMVN, lúc này đang nằm im, dù biết đang bị lừa, vì bản chất
vẫn là CS, cho nên chờ khi thập tử nhất sinh mới xuất hiện. Khi đó ĐCSVN
không thể diệt thành phần này.
Qua đó chúng ta rút ra được bài học gì? CS, chế độ độc tài bản chất tàn
ác, sẵn sàng giết người hàng loạt để bảo vệ ý thức hệ ngông cuồng của
mình, đấu tranh phải có tổ chức, chiến lược, chiến thuật để chủ động
trên bàn cờ chính trị. Phong trào đấu tranh như đống củi được phơi khô,
phơi khô, đến một dịp thích hợp nó sẽ bùng cháy. Que củi còn ướt có cháy
cũng tắt liền. Yếu tố khách quan chỉ được sử dụng khi chúng ta đã có đủ
lực, còn không, phải bảo vệ lực lượng. Có chiến thuật tốt sẽ thành
công.
Kết luận:
Hiện tại, CSVN đang bị 2 gọng kìm:
- Nhân dân đang xem đảng là bán nước,
- Trên bình diện quốc tế bị tấn công vi phạm nhân quyền nghiêm trọng.
Nếu chúng ta huy đông được quần chúng vượt qua sợ hãi, vùng lên đấu tranh, tạo gọng kìm thứ 3, tương lai thành công không khó.
Vượt qua sợ hãi |
Như vậy, làm sao giúp nhân dân vượt qua sợ hãi là ưu tiên số 1, giải
pháp hàng đầu trong phong trào đấu tranh dân chủ VN hiện nay. Một đảng
đối lập ư? Đảng đó có quy tụ được quần chúng không? Tôi e rằng không? Vì
sao? Hãy nhìn các cuộc biểu tình, tham gia biểu tình dưới danh nghĩa
trá hình hội này, đoàn nọ, đòi đất đai, đòi chống xâm lược, đòi thay
đổi, HS-TS là của VN, rất nhẹ nhàng, đúng hoàn toàn... mà số lượng hưởng
ứng quá giới hạn. Thử hỏi, đứng lên biểu tình trên danh nghĩa Đảng A,
Đảng B nào đó, ai tham gia? Hãy dành cho tương lai. Người Việt sợ đảng
lắm rồi, dù bất kỳ là đảng nào, họ chỉ cần ngày có 3 bữa cơm, điện thoại
di động, internet chơi game dù biết rằng phải lật đổ ĐCS mới yên thân.
Nghĩa là chúng ta chưa tìm ra cách để huy động họ, chứ không phải có
đảng đối lập mới huy động được họ.
Như trên đã nói, có vẻ quần chúng không mặn nồng lắm với phong trào dân
chủ. Có vẻ “dị ứng” với phong trào đấu tranh, nó chỉ có giá trị trên
web. Tôi không hiểu tại sao? Chúng ta chưa đánh động đúng trái tim,
nguyện vọng của họ ư? Có lẻ chúng ta phải đi vào cuộc sống thiết thực
của người dân mới thành công. Ngày nay, Thế giới phẳng, khái niệm dân
tộc, đất nước có vẻ mơ hồ. Ở Mỹ có McDonalds, ở đây cũng có McDonalds, ở
Canada có Iphone 5 ở đây cũng vậy. Họ cảm thấy ở đâu cũng như nhau, ở
đâu cũng phải làm mới có ăn. Ở VN ăn chơi sướng hơn, biết rằng kiếp sống
nô lệ đó, biết rằng mất đất đó, biết rằng bất công đó, nhưng không phải
mình. Chẳng sao?
Vậy thì phong trào dân chủ chưa đi vào cuộc sống của người dân. Phải
nghiên cứu vấn đề này nếu không muốn thất bại. Phải tác động đến xã hội
từ những việc rất đơn giản, biểu tình vì cơm áo gạo tiền, tương lai con
cái, sở hữu cá nhân, gần gũi với người dân... để giúp họ vượt qua sợ
hãi. Chúng ta phải tìm đến họ, chứ không phải ngồi chờ họ tìm đến ta,
nếu không muốn trở thành “thuộc địa Cộng sản”.
Sài Gòn
2/7/2014
Subscribe to:
Posts (Atom)