Chi
phí cho một trường hợp mổ viêm ruột thừa hiện nay ở bệnh viện công loại
1 là khoảng 6 triệu đồng, trong khi ở Mỹ là 55.029,31 USD, tức là chi
phí ở Việt Nam chỉ bằng khoảng 1/192 so với ở Mỹ. Như vậy có hợp lý
không?
Cứ cho là một bác sĩ Mỹ chỉ nhận được chưa đến 1/3 số tiền công mổ trên
hóa đơn (16.277 USD) sau khi trừ đi các chi phí luật sư, thuế má… Số
tiền bác sĩ Việt Nam nhận được cho một ca mổ tương tự là 25.000 đồng.
Vậy thì số tiền họ được hưởng cao gấp… 4.536 lần so với bác sĩ Việt Nam.
Nhiều người nói tôi so sánh với chi phí y tế ở Mỹ là bất hợp lý.
Tính
thu nhập bình quân đầu người mỗi năm của Mỹ là 52.000 USD, của Việt Nam
là 2.000 USD thì thu nhập bình quân của Mỹ cao gấp 26 lần Việt Nam.
Vậy
nếu tính theo đúng tỷ lệ 1:26 so với giá 55.029 USD, chi phí một ca mổ
ruột thừa ở Việt Nam phải là 44.446.000 đồng, cao gấp 7,4 lần so với
hiện nay. Cũng tính theo tỷ lệ 1:26, số tiền mà một bác sĩ Việt Nam cần
nhận được cho một cuộc mổ ruột thừa (trung phẫu) là 174 USD (3.663.000
đồng).
Các bác sĩ Mỹ sẽ phì cười khi nghe con số này. Nhưng thôi, người ta vẫn
nói bác sĩ Mỹ “đẳng cấp” hơn bác sĩ Việt Nam, mặc dù sau khi đi đến một
số bệnh viện ở Mỹ, học và làm việc chung với nhiều bác sĩ Mỹ, nhận được
khá nhiều bệnh nhân điều trị từ Mỹ trở về, tôi thấy rằng, ngoài khả
năng tiếng Anh và những hiệu quả của nó thì chẳng thể nào nói ai hơn ai
được cả.
Nhưng tính thu nhập của bác sĩ và nhân viên y tế theo tỷ lệ trên có thể
chấp nhận được. Còn với các chi phí khác thì chắc chắn không thể chênh
lệch như vậy vì các chi phí của chúng ta lớn hơn do giá thuốc, giá vật
tư tiêu hao, giá máy móc, trang thiết bị, giá đất, giá nhà, chi phí xây
dựng, lãi suất ngân hàng… cao hơn Mỹ rất nhiều.
Lại nhìn vào hóa đơn tính tiền viện phí, tổng chi phí cho một ca mổ
ruột thừa là 55.029,31 USD. Nếu trừ đi tất cả chi phí lương nhân công
còn lại, khấu hao máy móc và khấu hao tài sản cố định… nhà đầu tư có thể
thu lời khoảng từ 15.000 USD đến 20.000 USD trên mỗi ca mổ ruột thừa,
một phẫu thuật thuộc hàng rẻ nhất trong các phẫu thuật.
Nếu loại bỏ lợi nhuận, những chi phí “sang” không cần thiết (ví dụ như
một sợi chỉ bác sĩ Mỹ chỉ khâu một mũi trong khi bác sĩ Việt Nam khâu
khoảng 10 mũi), thì tổng chi phí phải bằng khoảng 1/5 so với Mỹ mới có
thể nói đến dịch vụ chất lượng đạt tiêu chuẩn cao. Nhưng chúng ta nhà
nghèo, không thể đòi hỏi sang như Tây, như Mỹ được, nên chúng ta có thể
chấp nhận một số dịch vụ nào đó chưa bằng họ để hạ mức chi phí chung
xuống còn bằng khoảng 1/10 với giá của họ, tức là chi phí cho một ca mổ
ruột thừa sẽ vào khoảng 5.500 USD.
Việt Nam có nên tính đúng, tính đủ chi phí y tế không? 5.500 USD cho một ca mổ ruột thừa ai mà trả nổi? Điều băn khoăn đó hoàn toàn hợp lý.
Còn nhớ khi mới có CTScan, các bác sĩ đã rất lo lắng, làm sao bệnh nhân
có thể trả được chi phí 1.000.000 đồng cho một lần chụp. Trước đó, khi
bệnh nhân bắt đầu phải trả một phần viện phí, không chỉ bệnh nhân mà hầu
hết nhân viên y tế đều lo lắng: Làm sao bệnh nhân có thể trả được?
Chúng ta đã quá quen với chi phí y tế với giá rẻ. Hiện nay chi phí cho
bảo hiểm y tế (BHYT) bằng 7% mức lương chính của những người làm công ăn
lương, trong đó doanh nghiệp phải đóng 6%. Thực tế người lao động chỉ
đóng có 1% lương chính cho BHYT mà thôi. Đấy là chưa tính đến việc mức
lương dùng để đóng BHYT chỉ chiếm một phần thu nhập thật cho dù thu nhập
thật của người lao động nhìn chung là rất thấp.
5.500 USD - hình như đó là giá của một chiếc xe SH, thấp hơn giá
Piagio. Có bao nhiêu chiếc SH, Piagio chạy trên đường, bao nhiêu chiếc
nằm trong nhà, bao nhiêu chiếc trong kho đang chờ bán ra?
Tại sao một
người có thể trả tiền cho những chiếc xe đắt giá mà lợi ích của nó không
hơn chiếc xe giá bằng 1/3 như vậy chỉ để thỏa ý thích, mà lại không thể
trả số tiền tương đương để cứu tính mạng mình? Tại sao người ta có thể
trả tiền cho hàng tỷ lít bia, hàng trăm triệu lít rượu, hàng tỷ đôla
hàng xa xỉ phẩm mà lại so kè từng đồng với sức khỏe, với sinh mạng của
mình?
Thị trường chịu ảnh hưởng của quy luật cung – cầu. Nếu đã xây dựng nền
kinh tế thị trường thì việc hoạch định chính sách y tế phải dựa trên yếu
tố cung – cầu. Việc xây dựng một chính sách kinh tế thị trường nửa vời
vừa không phù hợp với quy luật, vừa tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây bất ổn xã
hội.
Các quy định bắt buộc của Nhà nước hiện nay về giá dịch vụ y tế không
phù hợp với quy luật thị trường, từ đó phát sinh những rắc rối tất yếu.
Nếu không tìm cách đưa trở về con đường đúng với quy luật thì tất cả các
động tác gỡ rối đều làm cho rối ren hơn.
Cách tính chi phí y tế hiện nay đang giết chết ngành y Việt Nam, đang làm cho các bệnh viện Việt Nam ngày càng kiệt quệ, xa rời với sự phát triển của y tế thế giới. Nhân viên y tế Việt Nam đang bị đẩy vào con đường bần cùng. Mà bần cùng tất sinh đạo tặc. Nếu cứ tính như thế này, người bệnh Việt Nam sẽ phải chấp nhận nguy cơ rủi ro rất lớn, một ngày nào đó sẽ chỉ còn một dịch vụ y tế chất lượng tồi bại, cùng với một đội ngũ… “y tặc” phục vụ.
Cách tính chi phí y tế hiện nay đang giết chết ngành y Việt Nam, đang làm cho các bệnh viện Việt Nam ngày càng kiệt quệ, xa rời với sự phát triển của y tế thế giới. Nhân viên y tế Việt Nam đang bị đẩy vào con đường bần cùng. Mà bần cùng tất sinh đạo tặc. Nếu cứ tính như thế này, người bệnh Việt Nam sẽ phải chấp nhận nguy cơ rủi ro rất lớn, một ngày nào đó sẽ chỉ còn một dịch vụ y tế chất lượng tồi bại, cùng với một đội ngũ… “y tặc” phục vụ.
Cần định giá đúng cho sức khỏe và sinh mạng. Trong những cái đáng quý
thì sức khỏe và sinh mạng con người là những thứ đáng quý nhất. Và như
vậy thì việc chi một khoản tiền lớn cho nó là hoàn toàn xứng đáng, hơn
hẳn đối với những thứ phù du như nhà cao cửa rộng, trang phục đẹp, xe
sang, ASIAD hay gì đó tương tự.
Xây dựng hệ thống y tế theo nền kinh tế thị trường như thế nào?
Để cứu vãn các bệnh viện công, thay vì xây dựng nền y tế theo quy luật
thị trường, chúng ta phát minh ra một kiểu “xã hội hóa” y tế mới: đưa tư
nhân vào các cơ sở y tế công. Điều này giúp cho các bệnh viện công có
thêm trang thiết bị hiện đại nhưng lại sinh ra hàng loạt các vấn đề. Cho
phép, cấm, cho phép, cấm… cứ luẩn quẩn chạy theo dư luận mà chẳng có
một cơ sở lý luận rõ ràng nào cho các lệnh cấm hay cho phép cả.
Chúng ta cần phải xác định thật rõ ràng: hoạt động y tế là hoạt động
dịch vụ, giữa một bên là người cung cấp dịch vụ và một bên là khách hàng
thụ hưởng dịch vụ. Và như vậy, phải có một sự bình đẳng về quyền lợi
giữa hai chủ thể của mối quan hệ này. Không nên nhầm lẫn khái niệm nhân
đạo và những vấn đề về y đức ở đây.
Nhà nước phải xây dựng được một chiến lược phát triển y tế phù hợp với điều kiện xã hội Việt Nam, phù hợp với quy luật thị trường. Các cơ sở y tế phải hoạt động như những doanh nghiệp, không phải cơ quan hành chính sự nghiệp như hiện nay. Và khi các cơ sở y tế hoạt động như một doanh nghiệp thì nó phải vận hành theo quy luật thị trường, có nghĩa là phải tự tồn tại, tự phát triển và được quyền tự quyết.
Nhà nước phải xây dựng được một chiến lược phát triển y tế phù hợp với điều kiện xã hội Việt Nam, phù hợp với quy luật thị trường. Các cơ sở y tế phải hoạt động như những doanh nghiệp, không phải cơ quan hành chính sự nghiệp như hiện nay. Và khi các cơ sở y tế hoạt động như một doanh nghiệp thì nó phải vận hành theo quy luật thị trường, có nghĩa là phải tự tồn tại, tự phát triển và được quyền tự quyết.
Hãy để cho thị trường quyết định “vận mệnh” của các cơ sở y tế. Nhà
nước chỉ nên quản lý theo luật, chỉ nên can thiệp thông qua các biện
pháp kích thích hoặc hạn chế bằng các đòn bẩy kinh tế. Việc chi trả cho
các bệnh viện hãy để cho bệnh nhân và các công ty bảo hiểm y tế công
cũng như bảo hiểm y tế tư nhân lo.
Việc duy trì BHYT công trong giai đoạn này thực sự là điều cần thiết.
BHYT công phải có khả năng chi trả một phần tương đối lớn (70-80%) chi
phí y tế thật sự. Như vậy, việc thu phí BHYT cần phải thay đổi. Mức đóng
góp sẽ phải cao hơn hiện nay, có thể lên đến 12% hoặc 15% thu nhập thật
và người lao động phải tự đóng một phần xứng đáng với quyền lợi của họ,
không nên đổ hết lên đầu doanh nghiệp.
BHYT công phải là BHYT bắt buộc và toàn dân. Song song đó, việc phát
triển các cơ sở BHYT tư nhân với mức thu cao hơn so với BHYT công cần
được khuyến khích thông qua các biện pháp kinh tế. Các cơ sở BHYT tư
nhân sẽ đảm đương cho nhóm những người có thu nhập cao, giảm bớt gánh
nặng cho ngân sách nhà nước.
Cũng cần phải giới hạn việc chi trả của BHYT ở những mục thực sự cần
thiết chi trả, không nên mở quá rộng các mục chi trả, ví dụ như trả cho
tai nạn giao thông. Trong khi có nhiều loại bảo hiểm có thể và phải chi
trả cho tai nạn giao thông mà nhà nước lại bắt BHYT chi trả cho tai nạn
giao thông là hết sức vô lý.
Để giải bài toán y tế cho người nghèo, Nhà nước chỉ nên giữ lại các cơ sở y tế dự phòng thực sự cần thiết và không có khả năng sinh lợi nhuận.
Các cơ sở y tế khác nên được giao cho tư nhân khai thác. Nhà nước sẽ
dành phần ngân sách dành cho y tế hiện nay tập trung cho y tế dự phòng
và cho người nghèo.
Với nguồn ngân sách dành cho người nghèo, Nhà nước có thể duy trì một
số bệnh viện với chất lượng tương tự các bệnh viện hiện nay dành cho
người nghèo. Đối với các bệnh viện dành cho người nghèo, ngoài nguồn
ngân sách của Nhà nước, các tổ chức xã hội sẽ đóng góp thêm. Việc thành
lập các bệnh viện dành cho người nghèo sẽ giúp cho các Quỹ bảo trợ bệnh
nhân nghèo hoặc các nhà hảo tâm dễ dàng hơn và an tâm hơn trong việc hỗ
trợ.
Tôi tin rằng khi không phải lo cơm áo gạo tiền, nhiều nhân viên y tế sẽ
dành một phần thời gian chăm sóc miễn phí cho bệnh nhân nghèo. Hiện
nay, dù đời sống khó khăn nhưng vẫn có rất nhiều nhân viên y tế đang
thực hiện tại các phòng khám từ thiện, tại các trung tâm bệnh xã hội.
Cần có một cuộc cách mạng thực sự thì mới có thể đưa nền y tế của chúng
ta tiến lên được, mới có thể giải quyết được những vấn nạn y tế hiện
nay. Cuộc cách mạng này phải bắt đầu bằng việc thay đổi tư duy, đặc biệt
là tư duy của giới lãnh đạo, phải được thực hiện bằng sự dũng cảm, đặc
biệt là sự dũng cảm của các nhà quản lý.
Võ Xuân Sơn
No comments:
Post a Comment