Cán bộ cộng sản thường có thói quen “thủ dâm”, hành động tự sướng này
thường để bịp dân, khi cần cũng bịp luôn cấp trên và bịp cả chính mình,
nhưng thói quen này lâu nay chỉ diễn ra trong lòng chế độ, nơi mà dư
luận, thông tin đã được khống chế một cách an toàn, hiếm khi hành động
tự sướng này lại khoe ngu trước truyền thông quốc tế một cách “khó hiểu”
như ông thứ trưởng bộ ngoại giao VN vừa làm.
Đọc bài “phân bua”
của ông thứ trưởng ngoại giao mà giật cả mình, sao mà ra nông nổi này?.
Một cán bộ ngoại giao cao cấp mà lại xài ngôn ngữ của dư luận viên.
Thật hết nói. Bản thân là một quý ông của bộ ngoại giao mà phát ngôn hàm
hồ, gian trá và xấc xược để cho truyền thông quốc tế phải đặt vấn đề
(cũng là tựa bài trên BBC) rồi lại trách người ta “giật tít không xứng tầm”, không “giữ uy tín” thậm chí không “khách quan, trung thực...”
Tác phong đầu tiên của một chức sắc nhà nước là phải “vấn mình trước khi
trách người”, trước khi trách BBC ông thứ trưởng nên soát lại nền báo
chí XHCN của các ông như thế nào, và ngay cả bản thân ông thứ trưởng có
được mấy phần “trung thực, khách quan, lành mạnh...” trong phát ngôn của
ông về “các hoạt động biểu tình chống phá chuyến thăm của chủ tịch
Trương Tấn Sang sang Hoa Kì”?
Cần phải nói rõ rằng: quan niệm “biểu tình chống phá ông Sang” cũng đã
không chuẩn, cá nhân ông Sang chẳng là cái gì cả, một con người cam tâm
khom lưng cúi đầu với giặc thì hắn đã mất hết “tư cách lãnh đạo” rồi còn
gì để mà chống?. Họ chống là chống chính sách hà khắc, bạo ngược với
dân và hèn hạ với giặc của ĐCS mà ông Sang là biểu trưng, thế thôi.
Cũng như tôi viết bài này không phải để tranh luận với ông Sơn, cho dù
mỗi câu mỗi chữ đều nhắc đến ông ta, nhưng hài danh hài phận ông ấy
chẳng qua là mượn “cục kê” để khơi sáng một số vấn đề mà tôi thiển nghĩ
đến như một ông thứ trưởng ngoại giao mà còn u mê như vậy thì những công
dân XHCN bị đảng bịt mắt, bịt tai còn “trúng độc” thảm đến cỡ nào.
Là một chức sắc mang trọng trách thay mặt nhà nước, ông thứ trưởng cần
phải học cách ăn nói cho cẩn trọng cho dù là nói láo, phải biết lễ độ,
nhã nhặn với quần chúng cho dù đang cay cú với họ. Đó là tư cách tối
thiểu của một người làm ngoại giao. Ngoài ra cách nói khơi khơi không
nguồn, không căn cứ, không số liệu chỉ nên dành cho dư luận viên trên
không gian ảo, những số lượng mơ hồ, những đánh giá tùy tiện không nên
xuất phát từ miệng của một chức sắc, nhất là một chức sắc ngoại giao.
Nếu nói mơ hồ như ông thì tôi (hoặc ai đó) cũng phán được rằng: “ngày
càng nhiều người chống đảng cộng sản” hay “đại đa số dân Việt Nam đều
căm ghét và khinh miệt đảng cộng sản”, nói như vậy (theo các ông) là nói
bừa, phải không?. Vâng, cho dù sự thật đúng như thế. Một chức sắc thì
phải nói có sách mách có chứng (cho dù các ông có thói quen dùng chứng
gian), đại khái như: “Theo thăm dò của trung tâm X, hay theo thống kê
của cơ quan chuyên môn Y, hoặc theo khảo sát của viện Z thì năm 2013 có
trên 95% dân chúng VN căm ghét đảng cộng sản nhưng mới chỉ có 0,01%
người có đủ khí phách tham gia phong trào giải thể đảng cộng sản...” ví
dụ như thế.
Nhột nhạt nhất là những lời tỉ tê của ông mà tôi cho đây là tột cùng của sự trơ trẻn khi ông phân bua:
“... chúng tôi không đẩy họ ra xa, không muốn hất hủi họ trong khi vị
thế của Việt Nam ngày càng đi lên… uy tín của Việt Nam chưa bao giờ cao
như bây giờ trên trường quốc tế mà đảng và nhà nước Việt Nam không quên
họ...”
Có thủ dâm thì cũng phải mở mắt ra chứ ông thứ trưởng, phải nhìn ngang
liếc dọc đừng để bị phát hiện chứ. Giữa đảng CSVN và người tị nạn ai cần
ai hở ông thứ trưởng?. Các ông đang bám đủng quần của dân tị nạn mà
không biết dơ, làm sao dám hất hủi họ được, làm sao dám đẩy họ ra xa
được. Các ông bám chắc túi tiền của họ, níu cứng mười tỉ một năm chứ làm
sao quên họ được. Ừ thì mười tỉ cũng “chẳng là bao” đối với túi tham
của các ông, nhưng nếu VNCH ngày xưa mà được 1/3 số tiền đó thì họ đã
tiển đám “giải phóng quân” các ông trở lại Hà Nội hay về bên kia thế
giới cả rồi.
Nếu thật sự quan tâm tới “khúc ruột” như các ông rêu rao thì các ông đã
không bỏ mặc công nhân Việt Nam trong chiến tranh Iraq, Libya... không
ngoảnh mặt với “cô dâu xứ người” ở Đài loan, Hàn quốc, không trốn trách
nhiệm với nô lệ tình dục trẻ em VN ở Campuchia, Thái Lan, không chèn ép
công nhân VN ở Samoa, Mã Lai... Họ cũng là người Việt ở nước ngoài, đã
từng trông chờ sự quan tâm, can thiệp, giúp đỡ của các ông từng ngày
từng giờ nhưng các ông đã lạnh lùng quay lưng bỏ mặc. Trong khi cái đám
tị nạn này đuổi các ông như đuổi tà, tởm các ông như tởm ghẻ thế mà các
ông cứ dày mặt bám vào để “mến thương” là vì cái gì?. Người ta đang yên
ổn làm ăn, các ông nhào vào quan tâm là mọi thứ lộn tùng phèo lên cả,
cộng đồng thì phân hóa, nghi kỵ, hội đoàn thì đen trắng bất phân. Người
ta nỗ lực hai ba thế hệ vừa có chút thành tựu để có thể hãnh diện với
dân bản xứ thì các ông xuất cảng một “thế hệ trồng cỏ” thế là mọi công
sức đều đổ sông đổ biển cả, làm ơn đi, đảng và nhà nước làm ơn quên “cái
đám tị nạn” này giùm chút, được không?. Vị trí các ông đang lên, uy tín
các ông cao ngất ngưỡng thì đeo bám cái đám “trộm cướp đĩ điếm” (lời
Phạm Văn Đồng) này chi cho xấu hổ, “tha” cho họ đi, dám không?
Tôi đây cũng rất muốn biết “uy tín của Việt Nam” hiện tại cao tới cỡ nào
khi mà lãnh đạo của đất nước phải khom lưng cúi đầu trước giặc, vị trí
của Việt Nam ở đâu khi người ta đón lãnh đạo đất nước dưới cả mức tầm
thường như thế. Đáng ra với chức trách một cán bộ ngoại giao cao cấp,
ông phải chịu trách nhiệm trước lãnh đạo của ông khi đã không sắp xếp
(thương lượng, đòi hỏi) cho ông Sang một nghi thức đón tiếp xứng tầm.
Người mù cũng cảm nhận được cuộc tiếp đón vừa qua không dành cho một
quốc khách, không kèn không trống, không thảm xanh thảm đỏ, không hàng
quân danh dự, không giới chức tương đương, nó lặng lẻ như tiếp một...
chư hầu thất thế. Rẻ rúng như thế mà ông thứ trưởng không biết nhục còn
câng mặt lên khoe “uy tín... chưa bao giờ cao như bây giờ”?.
Chắc cũng cần nói thêm để ông Sang hiểu hơn người thuộc cấp của ông là:
Trước đó dưới áp lực của truyền thông nhất là cái đám “muốn tăng thêm
chút thu nhập”, Bạch ốc đã lấp lửng sự thật về việc “mời mọc ông Sang”
rằng: “Trong Hội nghị APEC 2011 tại Hawaii, TT Barack Obama đã gởi lời
mời đến các vị lãnh đạo các Quốc Gia thuộc Á Châu Thái Bình Dương và
nay, Chính quyền CSVN đã nhắc lại lời mời nầy để yêu cầu TT Barack Obama
dành cho Chủ Tịch Nước CSVN Trương Tấn Sang chính thức đến thăm TT Hoa
Kỳ tại Tòa Bạch Ốc vào thời điểm nầy. (HD). Đúng là mời lơi ai dè...
CSVN chơi thiệt!!
Đã nói là lãnh đạo CSVN thích thủ dâm, nên thay vì lấy năng lực sản
xuất, tỉ lệ thất nghiệp, mức sống căn bản... làm thước đo phát triển thì
họ lại thích lấy nhà cao, đường lớn, công trình tầm cỡ, hoành tráng,
hàng độc, hàng hiếm, hàng siêu... làm tiêu chuẩn cho phồn thịnh. Đâu
phải cứ đổ bê tông cho dày, đổ xăng cho đầy là phát triển đâu, trước khi
đổ bê tông thì phải đổ đủ gạo cho người nghèo đã, phải tìm đủ nước sạch
cho dân trước khi nhập xăng cho xe...
Một nước cứ chạy theo những “công trình thế kỉ”, “tầm cỡ thế giới”, đổ
tiền không tiếc vào những sự kiện hoành tráng mà thiếu vắng quỹ phúc lợi
xã hội, người cơ nhở gặp nạn, người nghèo khó lâm bệnh đều phó mặc cho
lòng hảo tâm của thiên hạ, nhập xe công tiền tỉ nhưng phương tiện cứu
sinh, cứu hộ thì thiếu thốn, lạc hậu, xây chùa xây đền mệnh mông mà bệnh
nhân không đủ giường nằm, xây trung tâm vũ trụ làm gì khi không trang
bị nỗi đôi bao tay cho công nhân vệ sinh?...
Đó là chưa nói đến những tréo ngoe trong xây dựng, chưa làm đường thì đã
nhập xe, chưa thông cống thì đã trải nhựa đường, chưa hoàn chỉnh hạ
tầng cơ sở thì đã xây cao ốc. Bây giờ cống nghẹt, nước ứ, kẹt xe, đất
lún thì các ông chỉ biết cấm, cấm và cấm. Chưa hết, khu vực tư nhân lại
càng bát nháo hơn nữa, nhà mỗi người mỗi phách, cao thấp, thòi thụt,
xanh đỏ vàng tím lung tung bất cần thiết kế đô thị, trên trời thì cáp
giăng như màng nhện, dưới đất thì mịt mù lô cốt, hố... bom. Bức tranh
lòe loẹt, nham nhở này là tươi đẹp, đi lên hay sao?.
Đây là chưa đề cập đến độ bền, sức chịu của các công trình khi mà giặc
tham nhũng miệt mài đục khoét từng ngày từng giờ. Tôi chợt lo cho thế hệ
con cháu sau này khi phải nai lưng trả nợ cho những công trình mà chúng
phải đập bỏ vì an toàn cho xã hội.
Khu vực nông nghiệp thì càng buồn, gần 40 năm “phát triển, đi lên” Việt
Nam vẫn xuất cảng hàng thô và gia công hàng gia dụng là chính. Câu hỏi
đặt ra là tại sao đồng bằng sông Cửu Long, trọng điểm gạo xuất khẩu mà
đến mùa nước đổ (lụt) nông dân vẫn thiếu ăn? Tại sao nông dân đành lòng
chặt trụi vườn cây của mình? Tại sao được mùa mà dân không vui?. Có ở
đâu trên thế giới này mà khi mất mùa dân lại vui, trong khi được mùa lại
nãn, lại "bức xúc". Tại sao VN thiếu vắng những nhà máy chế biến nông
phẩm?... Tại sao như thế hỡi các ông... lấy dân làm gốc...
No comments:
Post a Comment